Đăng mang ba
mớ triết lư Đông Tây lẫn lộn măi nên không giàu
sụ như các bạn hắn. Trong khi một xă hội,
tranh tối tranh sáng, kẻ chạy gạo từng ngày đổ
mồ hôi, xót con mắt, th́ hắn là Phó Pḥng Thương
Vụ lại sống như thanh liêm hiếm có. Nào là: mua ba
bán mười, hay mua chín bán mười đều như
nhau, tuy nhiên người ta không cho loại thứ hai là gian
thương. Hắn chọn cách thứ hai, làm việc siêng
năng, lại có học nên được sếp tin
cậy nâng đỡ; nhưng triết lư làm ăn, bất
hợp tác chỉ tự hại ḿnh nên thẳng thừng
với sếp, nghĩa là hắn nhận chế độ
ban thưởng chớ hối lộ, sửa số th́
không. Hắn nghĩ làm như vậy lâu dài hơn, đâu có
ăn mà sợ.
Giờ th́ hắn
lầm, giá mà lúc trước làm vài mẻ chẳng thấm
ǵ so với sếp th́ bây giờ đâu có khổ cho vợ
con như vầy. Triết lư sống đó chỉ cứu
hắn không đi tù thôi; có biết mặt trái của nó
đâu! Khi bị kết tội cho là tham ô, móc ngoặc th́
lệnh trên có biết ai tham, ai nhũng, ai không, cá mè một
lứa, canh bạc giải tán th́ chủ xâu cũng hết
việc; đủ rồi cho nhóm khác vào làm ăn chớ.
Hắn cũng theo Tây học, nhưng hơn năm nay, không
nhớ quà sinh nhật cho con, không bông hồng cho ngày
cưới, ngày sinh của vợ như hắn
thường làm khi c̣n là ông phó. Vân, vợ hắn, nếu
lợi dụng vẻ đẹp của ḿnh mà mở ra
cuộc sống giàu sang hơn; vài giám đốc, chủ
cả săn đón, nhưng cô cũng lây triết lư
của chồng. Họa vô đơn chí sao đến trong
hoàn cảnh nầy! Cô là nhân viên ngân hàng, lại bi tai biến
mạch máu sao đó mà nửa thân người bị tê,
cử động chậm chạp; hai đứa con
đang sức lớn làm Đăng vất vả hết
sức. May là c̣n chiếc Dream chạy xe ôm, phần
thưởng nhỏ giọt chỉ bằng số thập
phân lợi tức của sếp cho các nhân viên theo lối
sổ số, mà sếp gài độ cho hắn trúng.
Giờ th́ hắn phải vừa viết đơn,
dịch thuật mướn buổi tối thêm mới có
thể qua ngày.
Phải mất
nhiều ngày dọ hỏi, tôi mới t́m được
Đăng trưa đó; hắn cố tránh tôi, v́ triết
lư tự trọng hay v́ lư do khác?
-Đăng! tao bao xe mầy hôm nay, ngồi với tao
độ chiều và nhậu tối.
-Được, không sao, tụi ḿnh có nhiều
chuyện để ôn lại mà, gần hai mươi
năm rồi, bây giờ th́ mầy là Việt kiều ngon
lành.
-Bộ mầy nghĩ, tiền trên trời rơi
xuống cho Việt kiều mà không phải đi làm sao? Có
thằng về đây để trốn nợ đó.
-Thôi bỏ đi, mầy ở lại ăn Tết.
-Không. Tao phải về lại Úc trước Tết.
-Tao đưa mầy về nhà tao, để lại
gói nầy cho đám nhỏ lo cơm chiều cho mẹ nó,
rồi đi với mầy.
Đôi mắt của
Vân, kém vẻ linh hoạt tươi vui của ngày xưa,
nay tê tái, chậm chạp như tay và chân. A...Anh Anh Quân,
về, về chơi. - Tôi giật ḿnh, xót xa trong ḷng v́
thoáng quá khứ trở lại trước mặt một
cô học tṛ thuở nào có giọng ca truyền cảm.
-Đăng, Tết nầy
mầy làm ǵ với vài triệu.
-Giỡn chơi, trừ trường hợp mầy
đưa cho tao, chớ kiếm đâu ra! Nhưng mầy
biết tánh tao, mà thôi tao th́ đơn giản chỉ
ước một cái Tết có một nồi thịt kho
thiệt to, khổ qua dồn, bánh tét, dưa, cùng mứt,
trước hết cúng ông bà sau là bồi dưỡng
chế độ cho chúng con; mỗi năm càng xuống
cấp, các món nghe đơn giản như thế càng ít
đi nếu không nói là mất hẳn, chế độ áo
mới cho con làm sao mà lo nổi. Tuy nhiên, tao phải
đặt một bó bông hồng đẹp nhất cho Vân.
Có quên đâu, nhưng coi ḿnh tao nè! Đen khói như
vậy cầm hoa hồng coi không giống ai. Vân đi
đứng khó khăn th́ nhảy đầm thế nào
được! Chịu thôi,mầy biết, tao chỉ có nàng.
-Được, cái tao cần th́ mầy có, các tấm
h́nh xưa chụp chung nhóm đó, mầy giữ chi cho
nhiều, cứ như mầy để lại món
đồ cổ cho tao.
-Như ông cụ, chẳng thay đổi, có những
ư nghĩ lạ kỳ. Cần th́ tao đưa chớ bán
buôn ǵ!
Tiếng chiếc
Dream quen thuộc lúc gần hơn và ngừng lại
trước cổng, Đăng vào không nói một
tiếng, cứ kéo tôi đi theo hắn. Ngồi sau xe, gió
nóng thổi vào rát mặt tôi, hỏi tới th́, hắn không
nói một lời, cứ cho xe chạy tới. Hắn
chạy ngang chợ, vớt thêm một đoá hoa hồng.
-Chào anh, anh Quân đến chơi! Vân mỉm
cười, sau khi nhận đoá bông hồng từ
Đăng.
-Tôi giựt ḿnh: Sao Vân nói...được rồi!
-Không biết, nhưng khi tao mang đồ Tết và
một bó hoa hồng về hôm qua, th́ Vân thấy tự
đi ra mà nhận, h́nh như nàng vui quá, quên cơn bệnh
của ḿnh.
-Tao mừng cho...cho mầy .., quá ngạc nhiên nên tôi
cũng khó ra lời.
-Đây là món quà quư giá nhất của tao trong năm
mới: Vân nói và đi được dù chậm, hắn
hướng về vợ với cái nh́n âu yếm. Tao
mừng mà không thốt ra lời, cám ơn mầy quá.
-Chưa hết, tao cũng cho mầy món quà cuối
năm. Hăy tận hưởng các món mà tao thích nhe, xin
lỗi mầy, đó là các món Vân tự làm sau bao năm
vắng bóng.
Tôi nh́n lại th́
thịt kho hột vịt, gà xé phay, canh khổ qua...
v.v...những món nầy cũng xa vắng tôi lâu rồi.
Chưa Tết mà! Sao không để dành cho Tết? -Sau khi đưa ông Táo là Tết,
vả lại, bây giờ c̣n gặp mầy, chờ lần
sau nữa chắc tận thế năm 2000, về bên kia
gặp luôn thể.
Gia đ́nh Đăng
trong số các bà con của tôi tiễn tôi ra phi
trường. Tôi trao một bao phong b́ niêm kỹ cho Vân
với lời chúc lành. Ánh mắt của cô học tṛ nay
trở lại, nét thánh thiện, triết lư sống
hiện tại đơn giản với bổn phận
người vợ, người mẹ gợi lên h́nh
ảnh người đàn bà Việt Nam mà tôi, hơn
nửa đời người, không sao có được.
Trong phong b́, tôi phải ghi rơ ràng là đă sao lại hết
các h́nh cũ rồi và nhờ hắn giữ bản chánh,
cộng thêm các tiền giấy VN c̣n lại trong túi ghi cho
quà Tết các cháu; kẻo không th́ tôi sẽ bị trách móc
đến nhức xương, của thằng bạn
triết lư ba mớ của ḿnh.
-Bác đi rồi, chừng nào trở lại.
-Nếu năm 2000 không có ǵ th́ hy vọng Bác sẽ
về thăm lần nữa, tôi xoa đầu đàn con
của Đăng.
Nh́n lại, tôi nói
lớn: Tết đến! Hăy vui lên đi chớ. Ai
cũng nước mắt thế nầy, năm mới làm
sao khá đây!.
Vân, Đăng không
khóc, lại ban một nụ cười tươi Xuân pha
lẫn nét hạnh phúc trước khi tôi chào biệt và theo
thang máy để lên ra cổng sân bay. Trên phi cơ, tôi
mơ màng đă hưởng một cái Tết ở
Việt Nam./.
Nhưng nếu có
khách lạ vào nhà, nàng sẽ tiếp đăi êm đẹp .
Chua như dấm, và
ngọtnhư đóa
hồng.
Nànghôn ta một phút, rồi sẽ
nguỷnh mũi đi.
Nàng thắng ta trong
cơn giận, vàlàm ta vui
trong dịu mềm.
Nàng nặng hơn
rượu mạnh, và nhẹ hơngiọt sữa.
Đôi khi nàng thích
trả thù, khi hân hoan, khi buồn bă.
Nàng ghét tôi như ghét
một chất độc,
và yêu tôi nhưmột người điên !
VÀ ĐÂY, TÂM CẢNH
CỦA CHÀNG :
Đói, Chai ĺ,
Ngủ.
(NGƯỜI
RẠCH GIÁ collection.)
Lần đầu đi Reunion ở Toronto 2002, là
lần đầu bước chân vào một Rạch Giá trên
đất mới
LÁ THƯ ĐẦU TIÊN
Lần
đầu đi Reunion ở Toronto 2002, là lần
đầu bước chân vào một Rạch Giá trên
đất mới. Một thế giới vừa lạ
vừa quen, một bước chân ngại ngùng nhưng
không thể dừng lại. Rồi quen thầy cô Duyệt,
rồi những buổi không làm ǵ khác hơn là dồn
đống vào một chiếc xe nhỏ xíu, chạy trong
nắng hè, đi ăn, đi nghe, đi chợ Tàu xem
người chen, nói, học thầy Tài hai ba chữ Hán.
Không hiểu sao ... cứ chọc hai thầy Kiệt
mỗi lần lên xe , và cười ... lăn chiên với
vợ thầy Cường. Rồi quen Hồng Sâm, giới
thiệu Ḥai Việt, rồi quen ngang xương.
Bây
giờ, kết quả của " mối t́nh "
ngang xương này, ngày ngày phải viết và đọc
thư trong nhóm KG. Đa số không biết mặt, nhưng
nhớ nhau không chịu được. Tưởng như
Cái Để nhanh, chịu chơi, Để nói: " tụi
em dữ nhất KG đó nhe." Tưởng như
cặp Bạch Loan cũng vui lắm, chuyên chơi computer,
và dường như ngày nào cũng phải có mấy câu
thơ, làm cho Ngô Vơ phải chậm gửi thơ ra, sợ
người đọc bị bội thực. Tưởng
như chị Hoài Việt bền bỉ, không vắng
mặt bao giờ, tha thiết với thơ. Tưởng
như Phương Dung lâu lâu thọc vào mấy chữ,
chơi hay nghĩ không hẹn ḥ ǵ ráo. Tưởng như
Quang Đào lúc đầu e lệ, nhưng lẽo
đẽo bắt banh không cho rớt trái nào, nhiều khi
bất ngờ, lại hay sợ những chuyện giựt
gân. Tưởng như Châu Hiền Quang rỉ rả
đều đặn, một sợi dây nối dài cho các
chân chim về đậu. Tưởng chừng Lư Tấn
Thu bận bịu tứ phía để có thể làm hết
bổn phận cả trong lẫn ngoài nên phải mấy
tháng mới xong một ṿng quỹ đạo. Tưởng
như Luân Nguyễn trẻ trung, lâu lâu đứng dậy
nhanh rồi ngồi xuống cũng nhanh. Một Tạ
Mỹ Ḥang ngây dại khi nghe lại âm điệu của
các anh cùng trường, lâu lâu cho một tràng pháo tay, một
tiếng cười ha hả đồng t́nh. Rồi
một Đường Sơn càng trẻ hơn nữa,
lăn vào làng, full charge, tay bắt mặt mừng, và
bắt đầu ngay không cần e lệ ! Lâu lâu nhà
Bạch Loan choảng tôi một lần, người đó
thích như thế, làm cho một số con tim treo lửng
vài ngày. C̣n anh chàng NRG quái đản, coi trời không có
nắp ! Chưa hết, chị Hồng Sâm, có nhà BỰ
nhất, ai cũng chứa. Chứa đầy rồi
lại mua nhà mới, bây giờ chị ấy có tới ba
nhà ! Tóm lại, ngày nào không có thơ của quí vị này,là
một ngày hơi thiếu. Cứ thế,
mỗi ngày như thế, với chân trời Rạch Giá
Mới !!! Và cũng là nguyên do của trang này. Gọi là
trang ǵ cũng .. vừa không đủ, lại vừa quá
dư.
Như ánh trăng, huyền ảo, không
đủ ánh sáng để cho người ấm ḷng, không
thường trực để mọi người tin
cậy. Nhưng lại cũng như ánh trăng,
đủ thơ mộng để cho một số thi nhân
say đắm khi xuất hiện, nhớ nhung khi thiếu
vắng.