RA.CH GIÁ-----TRA(M NHO*' NGÀN THU*O*NG 2
PHÙ VÂN 3
| |||||
TIN NGă'N | Cơi I-MEO | Cơi I-MEO (tt) | BÀI VIÊ'T MO*I' | BÀI VIÊ'T MO*I' (tt) | XU*O*'NG và HO.A | XU*O*'NG và HO.A (tt) | XU*O*'NG và HO.A 1 | CU*O*`I CHÚT CHO*I | CU*O*I` CHÚT CHO*I (tt) | CU*O*`I CHÚT CHO*I 1 | SU*U TÂ`M | SU*U TÂ`M (tt) | SU*U TÂ`M 1 | SU*U TÂ`M 2 | THO* DI.CH | THU* VIÊ.N RA.CH GIÁ | PHÙ VÂN | PHÙ VÂN (tt) | PHÙ VÂN 3 | PHÙ VÂN 5 | PHÙ VÂN 6 | PHÙ VÂN 9 | PHÙ VÂN 10 | PHÙ VÂN 11 | PHÙ VÂN 12 | PHÙ VÂN 13 | PHÙ VÂN 14 | PHÙ VÂN 15 | PHÙ VÂN 16 | PHÙ VÂN 17 | PHÙ VÂN 18 | PHÙ VÂN 19 | PHÙ VÂN 20
| |||||
| ||||||||||||||||||||||||||
MỤC
LỤC: -PHÙ VÂN=>Thơ &
Những bông hoa giấy -PHÙ VÂN (tt)=>Có phải
là T́nh Yêu ? -PHÙ VÂN 5=>Khúc mía
ngọn của tôi -PHÙ VÂN 10=>Đêm
trừ tịch lạ lùng -PHÙ VÂN 13=>Bao thuở
mong chờ -PHÙ VÂN 15=>Tiếng
dế đêm Trung Thu -PHÙ VÂN 16=>Nghiệt ngă
.. nhân t́nh !!! -PHÙ VÂN 17=>Quê
hương của ai hỡi bạn ? & 3 bài GÓP Ư (
của LLGT,TV và Cô) -PHÙ VÂN 18=>Chỉ c̣n là
cổ tích & DƯ ÂM (bài của Đạm Thủy) -PHÙ VÂN 19=>Như
lục b́nh trôi -PHÙ VÂN 20=>Rạch Giá, Bạn
Bè và nỗi niềm xa xứ | ||||||||||||||||||||||||||
VẾT
THƯƠNG ! Ông ấy tu
đă được 59 năm 11 tháng 29 ngày khổ hạnh.
Đă như một cành cây khô giữa trời. Đă "tâm
tro đầu đất". Thất t́nh lục
dục đă tịch diệt, lạnh tanh. Chỉ c̣n
một ngày cuối cùng phù du nữa là ông đạt thành
chánh quả. Ông sẽ về với cơi trời Đâu
suất. Ông sẽ về với cơi " Niết Bàn
đệ nhứt lạc" của Chư Thiên... Vậy mà khi
có đôi vợ chồng chim làm tổ trên đầu ông ta,
trên ngày cuối cùng của 59 năm như 1 cái chớp
mắt của đời, th́ .. Không phải
ông bực bội v́ chim chóc ngỡ ông là một thân cây
cụt rồi làm tổ, rồi ỉa đái, rồi gây
gổ, rồi làm hoà, rồi âu yếm, rồi ríu rít,
rồi căi cọ, rồi chí choé, rồi làm t́nh dữ
dội, rún rẩy, rung rinh trên đầu trên cổ ông ..
Không phải ông tức tối v́ ba cái chuyện vớ
vẩn, nhăng nhít của đôi vợ chồng trẻ
vừa t́m được một mái nhà (là cái đầu
ông) để trú ngụ, để yêu thương. Không.
Đă bảo ông đă đạt đến độ
thượng thừa rồi mà, nên đâu có màng ba cái
chuyện "lá gió cành chim", đâu có sá ǵ ba cái tṛ
"t́nh ái mây mưa". Ông thản nhiên như không. Ông
bất động như không .. Ông đă
từ bỏ gia đ́nh, công danh, địa vị. Ông
đă từ bỏ sự giàu sang, của cải, mọi
thú vui dục lạc để đi t́m sự giải
thoát, sự giác ngộ cho ông và cho cả loài người.
Nhưng ông lại mắc kẹt, lại dính cứng
với pháp tu khổ hạnh mà ông tin là chiến thắng
được ngoại cảnh đầy phiền
trược, đa đoan. Mưa gió, sấm chớp, băo
tố không làm ông rúng động. Băo lụt, hạn hán,
mất mùa, đói kém không làm ông hoang mang. Ông không cần
ăn uống, chỉ hớp khí trời mà sống. Ông không
cần thực phẩm, chỉ cần luyện thở và
điều ḥa khí huyết lưu thông. Không nhà. Không cửa.
Không lều. Không trại. Không đệ tử. Không kẻ
cúng dường. Không một ai hay ông c̣n tại thế.
Chỉ c̣n mặt trời mọc mỗi buổi ban mai.
Chỉ có ánh trăng soi vằng vặc đêm dài. Trời
là màn. Đất là chiếu. Mưa rơi tắm gội
thân ông. Tóc râu mọc dài sưởi ấm ḿnh ông. Những
nhánh dây leo, những thân hoa chùm gửi chằng chịt bao
phủ ông. Ông đứng giang tay như vậy giữa
trời mà sống. Như con bù nh́n. Như thân cây cụt.
Như một ḥn đất mọc lên trơ trơ
giữa chốn hoang vu không một vết chân
người ..
-Cưng ơi, cái thai nó
hành em quá hà. Cưng đi t́m sâu bọ cho mẹ con em ăn
đi cưng ! Chim mái nũng nịu nói với chồng. -Trời ơi ! Anh bịnh quá cưng à.
Cưng chịu khó bay đi kiếm cái ǵ bỏ bụng dùm
anh đi. Anh mệt quá rồi .. n ..è ..Chim trống thều
thào nói với vợ. -À há ! Anh mà không nuôi nổi thân tôi. Th́ tôi bèn
đi t́m người khác thế cái chỗ của anh à ..
Sao anh có chịu ngóc dậy không hả .. Đồ cái
đồ lười biếng, thối thây .. Chị
vợ rít lên the thé và mổ những cú quái ác vào thân thể
xệu xạo của chim trống. Chim trống chỉ biết kêu lên "Ui da
.. ui da .." v́ những cú
mổ đau điếng của vợ. Nhưng không
thể cất nhắc nổi ḿnh mẩy v́ bao nhiêu hơi
sức đă dồn hết để "yêu"
vợ mất rồi. Chị đâu có tha ! Chị đ̣i
chị hỏi ! Chị đẩy chị đạp !
Chị cào chị cấu ! Chị bức bách chim trống
phải ra khỏi tổ để đi t́m thức ăn
phục vụ cho mẹ con chị, dù chị thừa
biết anh đă tàn hơi kiệt sức v́ "chiều"
chị quá tải rồi .. Khi chim trống vừa thất thểu bay
đi. Th́ chim mái cất tiếng lảnh lót gọi ngay t́nh
nhân vào để làm cái chuyện mà anh chồng bệnh
hoạn không đáp ứng đủ yêu cầu .. Những
tưởng khi anh chồng về âu yếm mớm vào
mồm chị những con sâu to béo th́ chị đă hài ḷng
rồi và sẽ ban bố cho anh một chút t́nh thương
hại. Có nghĩa là để anh nằm yên ổn nghỉ
ngơi, thiêm thiếp giấc nồng với cái bụng lép
kẹp, với cơn sốt váng vất, với cái bộ
lông xơ xác, xác xơ, dính bết vào người. Nhưng
chị vẫn thản nhiên tiếp tục "ngoại
t́nh", vui thú riêng tư ..Và đau đớn hơn cho anh
là cả hai lại c̣n mổ lia mổ lịa vào cái thân
thể bệnh hoạn, gầy c̣m, bẩn thỉu của
anh. Chim trống chỉ c̣n biết cay đắng ứa
nước mắt chịu trận. Cả hai c̣n tàn
nhẫn cười lên ngạo nghễ đẩy anh ra
khỏi tổ, rơi đánh bịch xuống chân ông thầy
tu để kết liễu đời anh chóng vánh hơn .. Ông thầy tu nghe hết màn kịch bi
thảm ấy. Những tưởng lửa ḷng ông đă
nguội lạnh từ 59 năm qua. Những tưởng
tâm ông đă như tro nguội, t́nh ông đă như cỏ
khô. Vô tri. Vô nhiễm. Nhưng vết thương xưa sâu
kín, âm ỉ, bỗng bật máu. Ông đă y hệt như
chim trống bị vợ và bạn tâm phúc phản bội,
bị những kẻ chí thân chí thiết rắp tâm hạ
độc thủ .. Đó là nguyên nhân khiến ông đi t́m
con đường giải thoát bức thiết. Nhưng thời gian nào có nghĩa ǵ với
vết thương không bao giờ lành sẹo !!! Thời
gian nào có nghĩa ǵ với nỗi đau không thể phôi
phai !!! Ông ngao ngán thở dài và cánh tay như một phản
xạ hất tung cái tổ chim nhơ nhớp trên
đầu như hất tung nỗi đau sâu kín. Bỗng một tia sáng lóe lên như chớp
giật. Vợ chồng chim đâu không thấy chỉ
thấy ánh hào quang bay vụt đi và tắt ngấm ở
chân trời !
Ông đổ cụp xuống như một
thân cây mọt ruỗng v́ "Một đốm lửa
sân cháy tiêu cả rừng công đức". Dù
đốm lửa sân ấy chỉ bùng lên một cách vô tâm,
rất ư là phản xạ, máy móc...Nhưng rơ ràng là 59
năm qua tâm ông vẫn chưa thực sự hoàn toàn buông
xả, và ông sẽ không bao giờ đạt thành chánh
quả nổi, bởi thắng được ngoại
cảnh chưa phải là đă hàng phục được
"CÁI TÂM .. MA" !!! ***** Tôi ước ǵ ḿnh có
được 1 cái kiếng thần để soi tiền
căn hậu kiếp, để coi sao cái đời ḿnh,
suốt từ bé đến lớn, không giống ai hết
trơn. Không giống ở cái chỗ đất bằng
dậy sóng. Không giống ở cái chỗ "cứ t́m
những chỗ đọan trường mà đi". Tuy
không đến nỗi "ma đưa lối, quỉ
dẫn đường" nhưng rơ ràng là suốt cả
một đời trục trà, trục trặc, trúc
trắc, lao đao, điêu điêu, đứng đứng.
Không giống ở cái chỗ như thân chim bị cắt
cánh, ngựa bị cắt gân, cá không gặp nước,
rồng không gặp mâỵ.. Thân em vừa trắng lại
vừa tṛn, Bảy nổi ba ch́m với
nước non .. (HXH) Từ nhỏ tôi đă từng sống trong
một cửa nhà không ấm êm. Bố một nơi.
Mẹ một ngả. Bố có cái lư của bố. Mẹ
có cái lẽ của mẹ. Nhưng v́ mẹ tôi mang nặng
đẻ đau, nuôi tôi nên vóc nên h́nh, cho đi ăn đi
học với đời, nên tôi nghiêng về cái lẽ
của mẹ nhiều hơn. Và oan trái mang bộ mặt
đàn ông, mà lại chính là ông bố của ḿnh. Bởi ông
đă tàn khốc hủy diệt cả con tim, khối óc
một người đàn bà - là mẹ của tôi ! Và
lửa giận dây chuyền thiêu đốt, mẹ tôi
đă truyền hết sự căm hận chồng
của bà sang tôi. Mà c̣n nhân lên với dạng lũy thừa
nữa v́ bà chỉ ghét một ḿnh bố tôi thôi. C̣n tôi, tôi
ghét, tôi không tin, tôi dị ứng với hết thảy
đàn ông trên đời !!! Đă vậy, ông thầy coi số Tử Vi
cho tôi, mười người như một, đều
khẳng định: "Người có lá số này, 11 cung
đều tốt hết, chỉ trừ một cung phu là
xấu nhất". Tôi mặc nhiên CẠCH đàn ông
từ đó. Bởi bố tôi không ra ǵ, cái tên đàn ông
trong cung phu của tôi cũng không ra ǵ mà !!! Nhưng, đúng là "ghét của nào
trời trao của đó!". Cái đáng sợ nhất
là không phải tôi ghét đàn ông rồi trời trao đàn
ông "cà chớn" cho tôi. Không. Không phải vậy.
Trời trao cái tiếng "GIỰT CHỒNG NGƯỜI
TA" cho tôi--1 người coi như hoàn toàn Pê-đê trong
tâm tưởng !!!
Khi tôi
đến tuổi cập kê, đến tuổi dựng
vợ gả chồng, th́ tôi cũng lạnh như
tiền. Không hề "cảm mạo thương ..
chàng". Không hề bồ bịch với một ai.
Không hề lẳng lơ liếc mắt đưa t́nh
với bất cứ một đứa con trai nào. Vậy
mà vẫn mang tiếng là học tṛ quyến rũ thầy
giáo, vợ thầy nổi máu Hoạn Thư. Tiếng
đồn rùm beng khắp cái tỉnh lỵ nhỏ bé
đó. Rồi có một lá thư rơi tố cáo tôi là
"VC nằm vùng". Tôi bị bắt nhốt. Và sau
đó, tội nghiệp mẹ tôi, bà phải bỏ cái
đất đang nuôi sống mẹ con sơn sởn
để lên Sài G̣n "chạy ăn từng bữa toát
mồ hôi .." Rồi 2 năm sau, ngay tại Sài G̣n,
lại một tai tiếng tày đ́nh nữa xảy ra cho
tôi: Tôi lấy Mỹ, đẻ con lai, rồi làm bộ nói
là bà già xin con nuôi !!! Bây giờ. Ở đây, Mỹ Châu. Ở cái
tuổi già này, cái tuổi tạm gọi là "sự
đời đă trải, dâu bể đă từng" (không
nhiều cũng không đến nỗi quá ít). Ngồi
nghĩ lại mới thấy cái tiếng đồn rùm
beng đó nó chẳng có nghĩa lư ǵ hết trọi.
Nhất là cái chuyện vu khống đặt điều
của bà chủ nhà đầu tiên ở đây ( Nhưng nó
nhắc nhớ lại hết, gợi nhớ lại
hết, y như vết thương không lành sẹo của
nhà tu khổ hạnh ở trên ..) Nếu thực sự ra tôi muốn giựt
chồng người, th́ tại sao tôi vẫn c̣n cu-ky cho
đến bây giờ. Và cho đến cuối đời
luôn. V́ tôi vẫn tâm tâm niệm niệm một
điều:" KHÔNG CÓ ĐÀN ÔNG TRONG CHƯƠNG
TR̀NH" !!! - Có kẻ lại c̣n thêm mắm dặm
muối là sở dĩ tôi không lấy ai v́ c̣n tôn thờ h́nh
bóng người xưa !!!- Ước ǵ tôi cũng có
một người xưa "TẦM CỠ" .. như vậy để mà
thề nguyện lăng mạn rằng :"Suốt
đời thề chẳng yêu ai, chỉ yêu một mảnh
h́nh hài .. ḿnh-ên"!!! C̣n như nếu tôi đă từng lấy
Mỹ đẻ con lai, th́ cái cơ hội đi Mỹ ngàn
vàng chắc đến nhanh hơn rồi. Chứ đâu có
đến nỗi phải "ầu ơ .. ví dầu"
đến cuối năm 1992 mới được
đặt chân lên đất Mỹ như vậy,
để làm thân trâu chậm, uống nước quá xá ..
đục, như vậy !!! Nhưng ở cái thời điểm đó.
Ở cái nước VN dẫy đầy thành kiến
đó. Một cô gái hơ hớ. Rồi là một cô giáo
đang độ thanh xuân. Làm cái nghề thanh bạch.
Hết sức thanh bạch. Th́ tai tiếng là cả một
vấn đề !!! Như những con rùa phải có cái mai, có
vỏ cứng làm nơi trú thân. Như những con thú, con chim có bộ da
dầy hay bộ lông bao phủ để ấm áp lúc băo
tố, lúc đông về.
Như những chiến sĩ cần bộ
giáp sắt khi lâm trận để tồn tại,
để an toàn. Mọi người (kể cả tôi lúc
đó, thuở đó) cần cái tiếng đứng
đắn, cái danh dự đàng hoàng. Để SỐNG
!!! Chỉ sống b́nh thường thôi. Sống như
mọi người. Sống không bị rẻ rúng. khinh khi.
Không bị miệt thị, dập vùi. Vậy mà cũng
không đơn giản 1 chút xíu nào. V́ cái tiếng "giựt
chồng". Cái tiếng "VC nằm vùng".
Cái tiếng "chửa hoang". Cái tiếng "me
Mỹ" .. đă mọc lùng bùng trong những
đầu óc thị phi. Đă lan tràn như vi trùng trong
những cửa miệng vô tâm. Hay cố t́nh thêu dệt.
Đằng sau lưng tôi. Trong nhà. Ngoài ngơ. Ở một nơi
nào đó. Thậm thà. Thậm thụt. X́ xà. X́ xèo. Nhỏ
nhỏ. To to. Từ Rạch Giá. Lên Sài G̣n. Qua Phi. Sang Mỹ.
Qua điện thoại đường dài rôm rả. Trong
EMail lặng lẽ xôm tṛ. Như một nghiệp
chướng hiện h́nh cận-ảnh. Nó lại là
những cánh nấm độc mọc trong mồm bà
chủ nhà đầu tiên của tôi trên đất Mỹ :
Vu khống. Đặt điều. Sỉ nhục !!! Tôi viết bài này, không phải để
thanh minh, thanh nga cho những điều oan ức đă quá
thừa ức oan. Cũng không phải kể lể dài ḍng
những "oan ơi .. ông Địa". V́ sẽ có 1
luận điệu vặn vẹo lại là :"Không có
lửa làm sao có khói. Không có cái ǵ sao lại có tiếng tai
" !!! Xin lỗi. Tôi không phải là hạng đàn
bà ham mê "cái cọc" (từ của bà HXH trong bài
Quả mít: "Quân tử có thương th́ đóng cọc,
xin đừng mân mó nhựa ra tay" ) đến nỗi
dù họ đă có vợ b́u con ríu, đă vợ kèo con
cột, hay nói thẳng ra là đă có một mảnh
đất để "cắm dùi" rồi, mà ḿnh
cũng cứ lăn xả vào đ̣i "quyền
lợi" !!! Xin lỗi. Nếu tôi ham mê ba cái chuyện
"đánh cờ người" này th́ chả
lẽ tôi không kiếm nổi cho ḿnh một tên giống
đực độc thân, hoặc nếu không th́ cũng là
một gă chết vợ hay ly dị vợ, để mà tha
hồ "quen hơi" (Chim quyên ăn trái nhăn
lồng, Thia lia quen chậu, vợ chồng quen hơi-Ca
dao) Mà nói cho cùng kỳ lư ra, nếu tôi bị
mắc bệnh ẩn-ức-sinh-lư, mắc bệnh thèm
.. Sex, chả nhẽ tôi không t́m được cho ḿnh
một tên sứt cán găy gọng, hoặc ba trợn bốn
trạo nhưng cái "hot dog" vẫn c̣n chưa bị
"Overheat" !!!
X́ !!!!
Nếu cần đàn ông để thoả măn sinh lư,
thỏa măn dục t́nh, th́ đâu có khó khăn ǵ, nhất là
ở trên cái đất Mỹ tự do mọi mặt, không
hề có ba cái thứ đạo đức "đầy
ḿnh" chi phối như ở VN. Chỉ cần lang
thang vào cụng ly ở các Bars đại loại như
Happy Hours, và Spend a night... Hoặc cụp lạc hơn th́
"Move in", "Live in" một thời gian cho
đến khi chán chê mê mỏi th́ "Say ..bye .. bye .."
dễ ợt thôi mà !!! C̣n nếu
tôi là Việt Cộng, th́ tôi sang đây làm cái quái ǵ. Sang
Mỹ nằm vùng hả ??? Sao không ở lại làm "Đầy
tớ nhân dân .. lỗ miệng" (chứ thực
tế là được ăn trên, ngồi trước, làm
chủ nhân ông .. dân nghèo) có sướng hơn không. Qua
đây th́ chỉ đi làm cu li, cu leo chứ vinh dự ǵ mà
ham. Y như trong một đoạn thơ của Cao
Tần: Mai mốt
ông về có thằng túm hỏi, Mày sang bên Mỹ học
được cái ǵ
Muốn biết tài nhau đưa ông
cái chổi
Nói mày hay :
ông...THƯỢNG ĐẲNG CU LI !!! Bởi
vậy, tôi cứ ước ǵ ḿnh có được
một cái kiếng thần để soi tiền căn,
hậu kiếp của ḿnh. Để coi sao cái đời
ḿnh, suốt từ bé đến lớn-không giống ai
hết trơn... (trích
đoạn NGƯỜI ĐI TRỐN NGHIỆP tháng 11/1997)
| ||||||||||||||||||||||||||