|
|
Hủ tiếu Mỹ Tho Ai xuôi miệt ấy... ghé về
xem... Hủ tiếu quê hương vẫn
mãi thèm Bánh đổ gạo ngon rau
giá trụng Canh hầm xương ngọt mỡ
hành nêm Nước lèo bốc khói
hơi thơm ngát Tôm thẻ cong đuôi thịt
đỏ mèm Trứng cút, tần ô, dầm cải
thảo Tương, hành, chanh, ớt, chị
mời em ÁI HOA * Hủ
tiếu Mỹ Tho (tác
giả: Trần văn Chi) Tên hủ tiếu Mỹ Tho xuất hiện
vào đầu thập niên 60, khởi đầu từ
các xe, các quán hủ tiếu bên
đường, ở bến xe với các tên nghe
rặt Tàu như là : Phánh
Ký, Vĩnh Ký, Hưng Ký, Nam Sơn, Diệu
Ký, Quang Ký, Oai Ký, Gia Ký, Tuyền Ký
... trải rộng từ Mỹ Tho đến Gò
Công vào tận các quận Chợ Gạo,
Cái Bè, Cai Lậy ... Chủ nhơn các tiệm hủ tiếu
Mỹ Tho lúc này hầu hết là người
Việt gốc Hoa, nhưng chủ lò sản xuất
bánh hủ tiếu lại là người Việt
chánh gốc.
Bánh hủ tiếu Mỹ Tho là loại bánh
khô, được chế từ gạo thơm địa
phương như gạo Nàng Hương, gạo Nanh
Chồn, gạo Nàng Út và có lò
dùng gạo Nàng Thơm Chợ Ðào (gạo
ngon số một). Hiện nay có hai trung tâm sản
xuất bánh hủ tiếu khô nổi tiếng (loại
hủ tiếu Mỹ Tho): Một ở thị trấn Mỹ
Tho và một ở Gò Công, sản xuất
hầu hết hủ tiếu khô Mỹ Tho cung cấp
cho cả nước. Sợi hủ tiếu Mỹ Tho do vậy có
mùi thơm của gạo, trụn
nước sôi thì mềm nhưng không bở,
nhai nghe dai dai, nên gọi là hủ tiếu dai,
ăn không có mùi chua. Sau khi trụn,
cho vào tô, trộn với ít mỡ hành
phi, nhìn sợi hủ tiếu trong bóng, ẩn
đục bên trong thấy bắt thèm. Sợi hủ tiếu Mỹ Tho không bả
như hủ tiếu Tiều, làm nên hương vị
riêng cho cái tên hủ tiếu Mỹ Tho;
và nước lèo cũng góp phần làm
cho danh tiếng hủ tiếu Mỹ Tho vang lừng,
níu kéo người ăn phải
ghiền. Nước lèo ở
đây nấu bằng thịt ống nguyên chất,
đặc biệt là có thêm tôm khô,
khô mực nướng và củ cải trắng,
củ cải đỏ. Ăn hết
tô hủ tiếu, húp cạn hết nước
lèo, nếu chưa thấy đã, thực
khách có thể kêu thêm một chén
nước lèo nữa và luôn được
chủ chiều lòng, không có hề gì. Các món phụ gia góp phần
làm nên danh hiệu hủ tiếu Mỹ Tho là
giá sống, chanh, ớt, hẹ, nước
tương (sau này còn có thêm rau cần). Ăn hủ tiếu dai Mỹ Tho với
giá sống, chút hẹ cắt khúc, nặn miếng
chanh, thêm chút nước tương và nhớ
cắn trái ớt hiểm thì mới “tới
chỉ”, mới gọi là biết ăn hủ tiếu
Mỹ Tho. Hủ tiếu Mỹ Tho nấu với
thịt heo bầm, có điểm con tôm thẻ, lột
xẻ đôi, có người đòi thêm
đồ lòng heo, sườn heo và trứng
cút nữa. Hủ tiếu Mỹ Tho
như vậy quả không thấy hơi hám
gì của người Tàu cả, mà rặt
là hủ tiếu Việt Ghé Mỹ Tho, phải tìm đến mấy
quán hủ tiếu trên đường Trưng Trắc,
dọc bờ sông thì mới đúng là hủ
tiếu Mỹ Tho chánh gốc. Kêu một
tô hủ tiếu Mỹ Tho, ngồi nhìn người
chủ trổ tài, thao tác thành thạo
mà thấy đã. Ngắt một
nhúm hủ tiếu khô, chỉ một lần
không thêm không bớt, nhét sâu vào
cái vợt cán tre, trụn vào nồi nước
sôi, dạo lên dạo xuống mấy lượt.
Xốc lên xốc xuống, cho vào tô, cho
ít mỡ hành phi, trộn nhẹ cho đều, rồi
cho lên mặt nào thịt, tôm, sườn ...
Múc một vá nước lèo sôi bốc
khói, rưới đều vào ngập đầy
tô hủ tiếu ... Nhìn theo động tác,
thực khách phải ba lượt nuốt nước
miếng để dằn cơn thèm muốn trần
tục. Tô hủ tiếu Mỹ Tho bự
hơn hủ tiếu Tiều, nên vừa có phẩm
vừa có lượng.
Ăn một tô là vừa đủ
không cần ăn thêm gì nữa. Sau khi ăn hủ tiếu, giải khát bằng
trà nóng, trà đá hoặc cà
phê đá thì đã miệng và
đã khát. Dọc đường Trưng Trắc đến
vườn bông Lạc Hồng, ngược qua cầu
Quây vào Chợ Cũ, nơi nào có hủ
tiếu Mỹ Tho thì khách ra vào “nườm
nượp”, không có ghế ngồi. Mỗi
nơi, mỗi tiệm chủ thêm bớt gia giảm
khác nhau tùy theo “ngón
nghề gia truyền”. Sự khác nhau chỉ
là một chín, một mười và người
ăn khó phân biệt. Hủ tiếu Mỹ Tho với tên gọi
đến nay trên 50 năm đã làm nên
danh hiệu. Nay hủ tiếu
Mỹ Tho trở thành thương hiệu làm cho
người Mỹ Tho hãnh diện. Cái
làm cho hủ tiếu Mỹ Tho trở thành danh tiếng
là nước lèo và hủ tiếu khô.
Chính điều đó làm cho hủ tiếu
Mỹ Tho khác hủ tiếu Tiều và giờ
đây trở thành một món ăn dân tộc,
mà người Mỹ Tho đã cống hiến
cho ẩm thực Việt Nam. (Sưu Tầm)
Bánh tráng Trảng
Bàng Vấn vương khuôn nguyệt
tráng bên thềm Đất Trảng thương
hoài ... xếp bánh đêm Hấp bột, vải căng, phơi nắng
ráo Nướng lò, phên trải,
đẫm sương mềm Nồng hương gạo mới đi
còn nhớ Dẻo thịt cơm dầy gói tặng
thêm Tinh lực đất trời ươm
lá cuốn Ai xuôi miệt ấy ... ghé về
xem ... th - Shiroi 15/08/2007 Bánh tráng phơi sương (có xuất
xứ từ huyện Trảng Bàng - Tây Ninh) mang
hương vị rất riêng cho món cuốn phổ
biến ở Nam Bộ: bánh bột gạo cuốn rau
thơm, bún, thịt, dùng với
nước chấm pha các loại gia vị. Theo
người làm bánh, để làm bánh
tráng phơi sương, phải chọn loại gạo
ngon và không được pha trộn.
Nếu bánh tráng ở nơi khác hay thêm
đường cho mềm bánh thì bánh
tráng phơi sương lại thêm tí muối.
Sau khi làm bột, bánh được
tráng hai lớp (vì thế chiếc bánh
dày), rồi đem phơi nắng cho khô. Bánh tráng phơi khô xong
đem nướng sơ qua. Sau đó, bánh được xếp
riêng, đợi đến sáng sớm, khi
sương bắt đầu rơi nhiều, mới
đem bánh tráng ra phơi, làm cho bánh
có thêm tinh lực của đất trời. Cách phơi sương cũng rất
kỳ công, phơi bánh phải thức cùng
bánh, đợi bánh thấm sương vừa
đủ mềm thì xếp lại ngay, bỏ
vào trong bao, lót lá chuối. (Sưu tầm)
Bánh
Lá (bánh
nậm Huế) Mời em bên nớ
tóc mây bồng Bánh nậm mần
răng rứa chỉ không ? Quết bột hòa
đều đơm lá biếc Xào tôm tán nhuyễn
trải nhân hồng Ép dài tay gói viền
xinh khéo Hấp chín
hương lan tỏa dịu nồng Nước mắm
ngọt chua cùng chả rán Phi hành thơm
rải để chờ trông th - Shiroi Bánh lá
chả tôm: Món ăn bữa lỡ làm lưu luyến bao
người. Bánh làm bằng bột gạo, nhân tôm thịt,
hấp chín, chả làm bằng những con tôm tươi
sống nguyên chất. Chiếc bánh lá của Huế mềm
mỏng (người Huế vốn ăn lấy
hương lấy hoa mà). Chả tôm Huế ngon nhờ
tôm của sông Huế ngọt, biển Thuận An
tươi. Chiều chiều cùng bạn bè hàn huyên tâm
sự, thưởng thức món bánh lá chả tôm thì không còn
gì thú vị hơn ! Bánh nậm giống
như bánh lá, về cách chế biến và cả nguyên
vật liệu nữa, chỉ khác ở chỗ là bánh lá
thường được gói bằng lá dong, bánh nậm
gói bằng lá chuối. Những cô gái Huế
đẹp, hiền, có thêm một chút tinh quái dễ
thương ... được người ta gọi yêu là "con
yêu bánh nậm". Đây còn là một cách mắng yêu mà
chỉ có người Huế mới dùng - người
bị mắng không hề cảm thấy tức giận mà
còn rất hạnh phúc. (Sưu Tầm)
|