MỐI TÌNH KINH TẾ
(Người viết: Nguyễn Hữu
Thời)
Tác giả đã nhận giải danh dự
viết về nước Mỹ ngay từ năm đầu
và vẫn liên tục góp bài viết
và khích lệ giải thưởng. Trước
1975, ông là nhà giáo, quân nhân QLVNCH
(Khóa 18 Thủ Đức). Hiện đang giúp việc
cho hãng Sypris Data System, Los
Angeles.
*
Bà Lệ Hằng đang trang điểm
trên gác bỗng ngưng lại, chồm người
qua lan can nói gióng xuống dưới nhà:
- Nè Mận à ! Mầy có chịu tắt
TV đi rồi vào thay quần áo để
cùng tao lên phi trường đón cậu Ba
không ?
Con Mận đang mải mê xem phim Đại
Hàn chuyển âm ra tiếng Việt; nên
không nghe hay nó nghe mà cứ phớt lờ lời
mẹ nó vừa bảo. Nó vẫn ngồi bất
động, đôi mắt dán chặt vào
màn ảnh TV màu mà cậu Ba mang từ Mỹ
về tặng mẹ nó hồi Tết năm
ngoái. Tết năm nay cậu Ba lại về
thăm nữa, chắc
là có nhiều quà đáng giá.
Bà Hằng xoay
người lại lần nữa vẫn thấy con Mận
còn ngồi ỳ ra đó. Bà nổi cáu
nói như quát:
- Mới có mười bốn, mười
lăm tuổi mà đã mê mấy thằng
tài tử Nam Triều Tiên rồi. Lớn lên
chút nữa, tao không biết mầy làm ăn
được gì. Mầy có chịu đứng
dậy đi thay quần áo không thì bảo !
Con Mận không phải tay vừa, nó liền
đốp chát, trả treo, xách mé, lý luận,
so sánh đáp lại lời mẹ nó nhưng mắt
vẫn chăm chú vào màn ảnh TV.
- Con mê tài tử Triều Tiên còn hơn mẹ mê cậu
Ba sao !
Bà Lệ Hằng không trả lời,
bà nhìn vào kiếng sửa lại mái
tóc một lần nữa, mỉm cười và lấy
làm thích thú. Tuy đã gần năm
mươi nhưng dáng dấp bà trông
còn rất trẻ, sexy, hấp dẫn, lôi cuốn
lắm. Thân hình cân đối. Tóc
bà chưa có một sợi nào bạc, nước
da trắng hồng, hàm răng đều, trắng
phau giống như răng các tài tử Hollywood. Đôi
môi hình trái tim, hồng hồng như
lúc nào cũng muốn mời gọi có nụ
hôn trên đó. Đôi mắt bồ
câu ươn ướt lưng tròng, và
ít khi thấy bà nhìn thẳng.
Dáng đi õng à, õng ẹo, bước
đi như con vịt, lắc qua, lắc lại, người
cao ráo, trường túc, ăn diện thời trang,
mùa nào thức ấy. Bà ăn xài lớn,
tiêu pha rộng rãi. Nhà bà thường
có tiệc tùng. Những người đàn
bà lối xóm "ăn không ngồi rồi"
thường xầm xì, to nhỏ với nhau mỗi
khi thấy bà thong thả bước lên chiếc taxi đến đón
để ra phố. Họ đồn nhau bà là vợ
bé của ông lớn nào trên Thành ủy
nên mới có tiền ăn xài phè phởn
như vậy. Sự thật không phải như thế.
Bà ăn tiêu rộng là nhờ bà có nhiều
" ông anh kết nghĩa", và bạn bè
cùng học chung một trường trung học thuở
xưa ở tỉnh nhà trước năm 1975.
Bây giờ họ là Việt kiều ở Mỹ, ở
Pháp, ở Úc v...v... Bà thư từ, e-mail,
điện thoại liên lạc với họ thường
xuyên.
Mỗi khi những ông Việt kiều nầy về
Sài gòn một mình; thế nào cũng
đến thăm bà, có quà cáp
đáng giá hoặc tiền tươi cả
ngàn đô-la, và được bà tiếp
đãi rất ân cần, niềm nở, chu
đáo, chiều chuộng; lại còn được hướng dẫn
đi du lịch thăm viếng những danh lam thắng cảnh
khắp nơi. Có ông còn trú ngụ hẳn
trong nhà bà suốt thời gian ở Sài
gòn. Phần nhiều những ông nầy vợ
đã ly dị hay khuất núi, hoặc độc
thân tại chỗ.
Trong số những ông anh kết nghĩa và
bạn bè ấy có cậu Ba ( Việt kiều Mỹ)
là người mà bà kết nhất vì cậu
hào phóng, phong nhã, ăn tiêu rộng
rãi, và đặc biệt cậu trông rất
đẹp lão, cường tráng, tuy tuổi đời
đã sáu mươi. Cậu hiện không vợ,
không con. Cậu ở tù Cộng sản về
thì bà vợ trẻ năm xưa cùng đứa
con đầu lòng đi đâu mất biệt, hỏi bên nội
không biết, bên ngọai lắc đầu.
Nhà cậu thì cán bộ Cộng sản chiếm
cứ. Cậu bơ vơ, lang thang ở đất
Sài gòn, khổ công tìm kiếm, dò la
mới biết được vợ mình đã
ôm cầm sang thuyền khác với ông Ba
Tàu tỷ phú Chợ lớn, có công ty biến
chế thực phẩm ở
tận Phi Châu, và đã di dân qua
đó từ lâu rồi.
Tuy nhà bà Hằng khách Việt kiều
ra vô thăm viếng thường xuyên; nhưng
công an Cộng sản không dòm ngó đến
vì gia đình bà được Việt Cọng
xếp hạn là " gia đình liệt sĩ".
Bà không cải chính và cũng không lấy
đó làm hãnh diện.
Thực ra, bà có ông anh cả theo Cộng
sản tập kết ra Bắc
năm 1954 đến năm 1967 Cộng sản cho
đi B xâm nhập phá hoại miền Nam, chẳng
may bị B52 Mỹ dội bom chết mất xác
trên dãy Trường Sơn. Hồi tháng
Tư năm 1975, khi bọn "Răng Đen Mã Tấu"
ngoài Bắc vào chiếm xong miền Nam, thành
ủy Sài gòn gởi tặng bà cái bằng
gia đình liệt sĩ để treo trong
nhà. Công an địa
phương thấy vậy
càng tỏ ra nể nang, không hạch sách
gì khi những "ông anh kết nghĩa" hay bạn
bè thân sơ gì của bà là Việt
kiều từ Mỹ, Úc, Pháp về
thăm Sài gòn đến ở nhà bà..
Đối với
chính quyền Cộng sản Việt nam, tuy bà
không biểu lộ bằng hành động chống
đối gì; nhưng trong thâm tâm bà rất
ghét cay, ghét đắng bọn Cộng sản
đã giết hại ông nội bà hồi
năm 1945. Ông Bá không phải là quan chức
làm tay sai cho Tây hay thầy Thông, thầy
Phán gì, ông cũng không là quan Tổng đốc, quan Tuần,
quan Phủ, quan Huyện, Chánh tổng, Lý trưởng
thời phong kiến gì cho cam. Ông chỉ có
cái tội là giàu. Một nửa ruộng
đất ở quận X là của ông. Khi Việt
Minh khởi nghĩa cướp chính quyền năm
1945, chúng ghép ông vào thành phần
cường hào, ác bá, địa chủ
bóc lột rồi đem giết ông trên bờ
sông gần nhà, tiền bạc, tài sản của
ông chúng đem chia nhau xài. Mối thâm
thù ấy đã ăn sâu vào cốt
lõi gia đình bà, và nó âm ỉ
cháy mãi từ đời cha bà đến
đời bà, rồi sẽ đến đời con
cháu bà.
Nhưng bà không có nhiều con, độc
nhất chỉ mình con Mận, và nhiều
lúc con Mận hỏi ba nó đâu, bà
không trả lời được vì chính
bà cũng không nhớ là đã ăn nằm
với ai sinh ra con Mận. Cậu Ba mới gặp lại
bà được sáu năm nay thì không
thể nào gán ghép "tác phẩm con Mận"
là của cậu Ba được. Tình cảm cậu
Ba và bà Hằng ngày càng gắn bó,
keo sơn. Họ là những kẻ "Già
Nhân Ngãi Non Vợ Chồng".
Cậu vượt biên qua Mỹ năm 1981 sau khi
xé gần hết sáu quyển lịch trong trại
tù Cộng sản. Một thân, một mình,
ban ngày cậu đi làm lao động, ban
đêm cậu ôm sách đến trường,
nhẫn nại, trì chí, chịu bao gian khổ, sau
năm năm, cậu ra trường với văn bằng
kỹ sư điện tử, và được
hãng Xerox trên New York tuyển dụng..
Mấy năm sau đó, hãng có
chương trình cho nhân viên mua stock, cậu Ba
mua đi bán lại lúc stock đang lên. Kiếm
được cả triệu đô-la, cậu
ngưng chơi stock, rút hết tiền ra, và mua
liền mấy căn nhà cho thuê.
Năm 1996, nhà cửa ở Mỹ bỗng
nhiên lên giá, cậu bán hết những
căn nhà cho thuê chỉ còn một căn
để ở, xong đem tiền gởi tiết kiệm
định kỳ vào ngân hàng lấy lời,
và xin nghỉ hưu non. Thời giờ rảnh rỗi,
cậu thường đi đây đó, làm
việc xã hội, tham gia sinh hoạt cộng đồng,
thăm viếng bạn bè ở khắp các tiểu
bang nước Mỹ;
nhưng nỗi nhớ quê hương cứ
ám ảnh, đeo đẳng cậu hoài.
Cậu nhớ những bạn bè cũ ở
trong quân ngũ thời VNCH; nay là những
Thương Phế Binh đang sống thiếu thốn, vất
vưởng, đói lạnh ở quê nhà. Cậu
thử về quê một chuyến để thăm họ,
giúp đỡ họ, và nhân thể tự tay
thắp nén nhang trên mộ phần cha mẹ,
ông bà cậu. Một hôm, cậu đến
thăm người bạn cũ; tình cờ gặp
bà Hằng đang đến chơi ở đó.
Trong câu chuyện, cậu mới biết bà
là người cùng làng, cháu nội cụ
Bá nói ra ai cũng biết. Với sắc đẹp
trời cho, ăn diện thời trang, lối nói chuyện
có duyên, bà Lệ
Hằng còn rất hấp dẫn, dễ dàng lôi cuốn người
đối diện. Cậu Ba lại biết rõ gốc
gác gia đình " cô bé Hằng"
năm xưa; nên chuyến về Việt nam lần thứ
hai cậu " fell-in-
love" với nàng. Hôm đi chơi Đà lạt
về gần đến nhà, nàng nhỏng nhẻo
nói:
- Anh Ba à ! Anh thấy không chiếc taxi
đang quẹo vào nhà mình suýt quẹt vào gánh cháo
lòng của họ rồi đó.
Cậu Ba lơ
đãng đáp :
- Ờ! ờ!
Đường sá gì mà chật hẹp
quá ! lại còn có nhiều ổ gà nữa
nên khó lái lắm. Còn bạn hàng
thì cứ để gánh bán lấn ra đường, không luật
lệ gì ráo.
Đêm hôm đó trong phòng ngủ,
sau khi dở hết những chiêu thật độc,
những ngón nghề yêu đương da diết
của người đàn bà lão luyện
trong tình trường; làm cho cậu Ba mê mẩn, cậu
chỉ thấy thiên đàng quanh quẩn
đâu đây, mặc dù cậu đã một
lần có vợ; nhưng chưa bao giờ cậu
được hưởng chuyện mây mưa, du
dương, sống động, và đê mê,
" up date" như vậy. Thần trí cậu
lâng lâng như người vừa hút xong
điếu thuốc phiện, nhưng tứ chi rã rời,
mệt mỏi. Cậu mơ màng nghe tiếng êm dịu
của Lệ Hằng thủ
thỉ bên tai:
- Anh Ba ơi ! Bộ anh ngủ rồi sao ?Thức
nói chuyện với em đi !.
Cậu Ba chống chế, giọng lè nhè
ngái ngủ:
- Anh còn thức đây mà....
- Em nghe nói ở dưới nhà Bè
người ta mới xây cái làng cho Việt
Kiều ở đẹp lắm. lại có cả hồ
bơi, sân quần vợt nữa, anh ơi ! Em có đến
xem rồi. Đường sá rộng rãi lắm
anh ạ. Lại có nhân viên bảo vệ canh
gác đêm ngày.
Xe cộ ra vô, bảo vệ xét giấy tờ
kỹ lắm. Chỗ Việt Kiều ở mà anh. Ở
đó không sợ trộm cướp gì cả.
An ninh bảo đảm. Ngày mai, chúng mình đến
đó xem chơi nghe anh.
- Ờ ! ờ ! Ngày mai....
Bà Hằng nằm yên một chốc, lắng
nghe rõ tiếng ngáy đều đều của
cậu Ba, và khi biết
chắc cậu Ba đang thực sự mê man giấc điệp.
Bà ngồi dậy, mặc vội quần áo, nhẹ
nhàng bước nhanh ra phòng khách; bốc
điện thoại gọi ngay cho tình nhân hiện
làm việc cho công ty Tân Thiên có
trách nhiệm xây cất, và rao bán những
căn nhà mới xây trong làng Việt Kiều:
- Anh Bộ đó hả ? Em đây. Lệ Hằng đây.
- Trời ơi ! Ngọn gió nào đưa
em gọi anh vào giờ nầy vậy ?
- Chuyện quan trọng lắm !, em mới
đánh thức anh giờ nầy đây.
Bà Hằng tiếp:
- Ngày mai em sẽ đưa con nai tơ của
em đến thăm làng. Anh phải trổ tài
ăn nói để cho con cá mập nầy cắn
câu chịu mua nhà ở đó. Và đặc
biệt khi làm giấy tờ, anh phải gài
có tên em trong đó đấy. Công việc
êm xuôi, em sẽ có thưởng lớn cho anh
đấy.
- Yên chí đi em. Đó là sở
trường của anh mà ! Nghề của anh mà.
Bà cúp điện thọai, đứng
lên đi nhanh vào " rest room" tắm rửa
qua loa, rồi như một
con mèo sau khi ăn no con chuột, bà nhẹ
nhàng, đủng đỉnh, rón rén bước vào phòng
ngủ, và nằm cạnh cậu Ba. Sáng hôm
sau, Lệ Hằng dậy sớm làm bữa ăn
điểm tâm khá tươm tất, và tự
tay mớm thức ăn vào mồm cậu Ba giống
như chúng ta thường thấy trong nursing home;
y-tá mớm thức ăn cho những bệnh nhân
bị " stroke" không tự cầm đĩa, muỗng
để dùng bữa được hoặc như những
cô gái ăn mặc hở hang, ngồi mớm thức
ăn cho những tay chơi ở các quán bia
ôm Sài gòn. Sau
bữa điểm tâm, cậu Ba và Lệ Hằng
đến làng Việt kiều. Ở đây, họ
được Bộ long trọng đón tiếp. Với
tài ăn nói đãi bôi, mê hoặc,
thuyết phục người đối diện để
bán cho được
món hàng mình cần bán, lại thêm
có kẻ âm thầm
làm nội tuyến hổ trợ là bà Hằng, tên Bộ đã
làm cho cậu Ba xiêu lòng, thích thú,
và quyết định mua căn nhà ở
làng Việt Kiều. Mọi việc suông sẻ, cậu
Ba ở chơi nơi
nhà mới mua một thời gian dài, và
cùng bà Hằng dung dăng, dung dẻ rong chơi
khắp nơi từ Nam
chí Bắc.
Cuộc vui nào rồi cũng có ngày
tàn. Cái passport hết hạn, cậu trở lại
Hoa kỳ đổi passport mới, và ở lại
đây giải quyết vài công chuyện
riêng tư. Hai tháng sau, cậu trở lại
làng Việt Kiều nhưng không báo trước
cho bà Lệ Hằng biết để ra đón.
Cậu mở cửa vào nhà thấy Lệ Hằng
và tên Bộ đang ôm nhau ngủ mê man
trong phòng của cậu. Cậu lặng lẽ quay ra,
nhẹ nhàng đóng cửa lại, và hai
hôm sau cậu trở lại Hoa Kỳ.
Cậu Ba đem câu chuyện nầy tâm sự
với người viết. Tôi có hỏi cậu:
-" Khi cậu thấy chuyện động trời
của bà Hằng và tên Bộ như vậy;
bộ cậu không có phản ứng gì sao ?.
Lại âm thầm bỏ đi ?."
Cậu Ba liền nói một hơi dài cho
đỡ ấm ức vì có người ngồi
chăm chú lắng nghe:
- "Phản ứng nỗi gì ? Nổi cơn
ghen ? Đánh đập ? Chưởi bới ?
Cãi cọ ? Gây án mạng ? Làm to chuyện thì có ích
gì ? Chỉ tổ cho bọn Cộng sản địa
phương nó lấy cớ điều tra, giữ
passport mình lại, rồi Phủ bênh Phủ, Huyện
bênh Huyện, nó nhốt mình không có ngày ra, vu
oan giá họa, kết mình vào tội
hình, chúng nó biết tỏng mình là
Việt Kiều, lại có chút tài sản ở
Mỹ, là bằng mọi
cách chúng lột mình sạch sành sanh; nếu
mình muốn có
ngày được trở lại Hoa kỳ. Tôi mất
cái nhà nhỏ ở làng Việt Kiều,
còn hơn ở tù không có ngày ra
hay mất mạng, và
mất luôn cả chút tài sản còn lại
bên Mỹ nầy thì cái nào lợi
hơn...
Cậu Ba ngưng một
chút, rồi với giọng phẫn uất, cậu
nói tiếp:
"- Hiện nay, những
người tranh đấu cho tự do dân chủ, cho
nhân quyền, cho tự
do tôn giáo ở Việt nam, họ nổi tiếng
thế giới, chúng còn bắt nhốt dài
dài. Các tổ chức nhân quyền quốc tế
và các chính phủ Tây phương
làm áp lực, can thiệp, chúng ỡm ờ
nói là ở Việt nam bây giờ không
có tù chính trị, chỉ có tù
hình sự. Chúng lại chơi trò khi thả
ra, khi bắt lại... huống
chi mình là kẻ vô danh tiểu tốt,
chúng đem thủ tiêu đi hay nhốt tù
vô hạn định không xét xử thì
chỉ có Trời biết. Tôi ngậm tăm
âm thầm chịu mất cái nhà nhỏ ở
Sài gòn hơn trăm ngàn đô-la để
mua sự an bình, tự do,
và dấu biệt đi để đỡ
ngượng với bạn bè, bà con, đồng
bào !. Hồi tôi
vượt biên tỵ nạn qua đây chỉ
có đôi bàn tay trắng. Ít nữa, khi
tôi đi về với tổ tiên, ông bà,
cha mẹ cũng tay không mà. Tôi chỉ có
hận một điều với số tiền tôi mất
đó đó,
tôi có thể giúp đỡ bao nhiêu anh em
Thương Phế Binh VNCH hay những người
nghèo khổ ở làng tôi thì hay biết
chừng nào ! Bây giờ hối hận cũng
đã muộn rồi ! Anh biết đấy chứ
!. Ở Việt nam hiện giờ tụi Cộng sản
chỉ xài Luật Rừng."
Tôi an ủi cậu:
- "Cậu khôn thật! Của đi thay
người."
Cậu Ba nét mặt buồn buồn, giọng trầm
hẳn xuống:
- "Thêm nữa,
có điều tôi rất thắc mắc là
"con bé Hằng" ngày xưa, trước
năm 1975, nó rất hiền lành, thật
thà, nhút nhát, ngây ngô, nếu
không muốn nói là một con nhỏ khờ
khạo, cù lần, bây giờ sao nó
đáo để, ăn gian, nói dối, lừa
đảo, mánh mung khiếp quá anh Tám ạ
! Biết được sự thật của nó,
tôi tởm quá !
- "Trời ơi ! Có vậy mà cậu Ba
không nghĩ ra sao ! Bà ấy đã sống
hơn ba mươi năm dưới chế độ Cộng
sản xã hội chủ nghĩa mà ! Cái
xã hội mà sự ăn gian nói dối, lừa
đảo từ cấp lãnh đạo thượng
tầng đến tên cán bộ xã ấp
thì người dân nếu muốn sống
còn; cũng phải ăn gian nói dối thôi.
Truyền thống đạo đức, văn hóa
dân tộc Việt đâu còn nữa!
"Cây quít trồng ở đất Hà Nam
thì quít ngọt, đem trồng ở đất
Hà Bắc thì quít chua." Cổ nhân
đã chứng minh điều đó mà.. Chuyện
đó đâu có gì lạ. Phải không
cậu Ba ?"
- "Ờ ! ờ ! Đúng vậy anh Tám.
Tôi bây giờ cũng bắt đầu lẩm cẩm
rồi anh Tám ạ !"
NGUYỄN HỮU THỜI
(Bai Chuyen)