ĐẦU NĂM
CHÁU
HỎI CHUYỆN ÔNG
1. CẤP PHÓ
- Ông ơi, phó nḥm nghĩa là ǵ hở
ông?
- Phó nḥm là người chuyên nghề
chụp ảnh cháu ạ.
- Sao không gọi luôn là trưởng
nḥm cho nó oách xà lách, lại có quyền hành hơn, như bố
cháu làm trưởng thôn đấy, c̣n sai được cả
phó thôn cơ mà?
- Trưởng th́ sai được
phó nhưng phó mới giỏi cháu ạ. Phó thôn là người
giúp việc trưởng thôn. V́ bố cháu c̣n kém nên phải
làm trưởng, bác Tèo giỏi hơn làm phó mới giúp
được cho bố cháu chứ!
- Cháu vẫn chưa hiểu, ông phải
giải thích kỹ, tại sao phó lại giỏi hơn
trưởng?
- Thế này nhé: tất cả những
người giỏi đều có đệm thêm chữ
"phó". Ngày xưa cả vùng mới có một ông biết
cắt tóc, cả làng cả xă đều phải đến
để ông ấy cắt tóc cho nên người ta tôn vinh
ông ấy là .. Phó cạo. Cũng tương tự như
thế người thợ làm nhà gọi là Phó mộc,
người may quần áo gọi là Phó may, ông đóng cối
xay gọi là Phó cối .. C̣n những người b́nh
thường như ông đây này th́ được gọi
là "Phó thường dân" .. Bây giờ th́ cháu hiểu
chưa?
- Cháu hiểu rồi ông ạ: Phó
thường dân là giỏi nhất. Thảo nào mà ông giỏi
thế, cháu hỏi ǵ ông cũng trả lời được.
2. NHÀ VĂN KHIÊM TỐN
- Ông
ơi, sao người ta không gọi là chú phó cạo, chú phó
mộc, chú phó may mà toàn gọi là bác?
- Giỏi mới được gọi
là bác cháu ạ. Chẳng hạn như người học
tài, hiểu rộng được gọi là "Bác học"
đấy thôi.
- Nhưng cháu nghe người ta nói,
có cô văn công xinh như mộng gọi ông nhà văn là
"bác", bị ông ấy mắng cho: "Sao cô lại gọi
tôi là bác? Bác, bác phó cối à!". Nhà văn giỏi thế
sao không nhận là bác nhỉ?
- V́
các nhà văn bao giờ cũng khiêm tốn cháu ạ. Thậm
chí chú cũng không nhận, 80 tuổi rồi cũng chỉ
nhận là .. "anh" thôi!
PHÓ NH̉M TÂY BẮC
Nguồn:
Người vô học - Trần Tuấn Tiến
(Tiểu
Muội Canada sưu tầm và chuyển)