Tôi vẫn c̣n nhớ
như in cái định nghĩa về hai chữ "lăng
mạn" này, giờ Việt Văn một ngày nào đó,
ở trường Trung Học NTT Rạch Giá quê tôi:
"Lăng là làn sóng mạnh, Mạn là bờ. Lăng mạn là làn
sóng mạnh dâng cao tràn bờ" .. Tôi hí hửng ôm cái
định nghĩa đó và thấy nó hay tuyệt. Nó
rất hợp với cái tạng của ḿnh mà: Luôn luôn
"mong" tràn bờ. Luôn luôn "muốn"
vượt khuôn khổ. Luôn luôn "thích" thoát ra
khỏi những chật hẹp thông thường. Luôn luôn
"khao khát" được vươn vai như Phù
Đổng để được thấy khoảng
không bao la, khoáng đạt, mênh mông. Hay ít ra, cũng
được làm một loài "cỏ lạ" ngát
hương:
Loài dị thảo t́m
về trong nắng trổ
Để
hương bay mong ướp thắm đôi bờ
Chút mỏng manh
thơm hoài từ thiên cổ
đă đọng
thành sóng cuộn những bài thơ
(TUỆ MINH)
Măi đến khi
cơn băo Katrina (tháng 9/05) làm vỡ các bờ đê, tàn phá
giết chóc, gây cho người dân New Orleans, Mississippi
biết bao tang thương, địa ngục, kinh hoàng.
Th́ tôi mới thấy, hai cái chữ "lăng mạn" này
hết c̣n đẹp tuyệt nữa rồi. (Cũng
như sóng thần Tsunami (Noel 04) cũng hung hăn tràn bờ,
nuốt chửng hàng trăm ngàn mạng người, tài
sản, sinh vật những nước nghèo châu Á rồi
cút đi nhanh, để c̣n trơ lại những băi
bờ tang tóc, thê lương. Ôi năo ḷng biết mấy !).
Nhưng mà vừa
mới gần đây, khi tôi đọc một Email "khan
thế sự với chị một chút cho đỡ
tức nhen" (khan=nh́n .. chuyện đời):
"Ông cha ta
chịuảnh hưởng
Nho học cả ngàn năm, chỉ có một số ít
người thoát ra được cái ṿng kim cô Hủ Nho.
Trong đó nổi bật nhất là quí ngài Nguyễn Trăi, Ngô
Th́ Nhậm và một số vị khác thời kháng Pháp. Trong
số này có ngài Nguyễn Trường Tộ. Ông sinh bất
phùng thời. Bị một đám hủ-vua, hủ-quan d́m
mất tài năng. Ôi, trong khi đám Tây Dương đă
chế ra được tàu sắt xuyên dương, súng
thần công bắn rầm rầm, lăm le nuốt
sống nước nhà, th́ đám hủ vua-quan c̣n sính t́m
chữ để viết mấy câu đối cho thiệt
là "chỉnh" trong một bài thơ Đường.
Ôi, 130 tấu chương bàn về việc Canh Tân
Nước Nhà đều bị đám hủ vua-quan
cận thị tư tưởng vất vào sọt rác. Ông
đau ḷng tới hộc máu mà chết. Và chúng ta mới
phải vong gia, thất thố như hiện tại"
(HÀ GIANG)
Th́ tôi lại thấy chữ "lăng
mạn" vẫn c̣n hay quá, có ư nghĩa quá, bởi có
rất nhiều người v́ trái tim và đầu óc vô cùng
"lăng mạn": muốn canh tân xứ sở, muốn
đưa nước nhà thoát ra khỏi những cảnh
"lạc hậu, chậm tiến" (xưa), muốn
Việt Nam thoát khỏi gông cùm CS, được sánh vai cùng
các con Rồng Châu Á, hoặc ngang tầm các nước tiên
tiến trên thế giới (nay) đều bị những
BỜ CẢN CỦA THẾ LỰC MÊ MUỘI, TÀN ÁC vùi
dập tan hoang ..
Những con sóng trong thiên nhiên có thể phá
hủy bờ che chắn làm cản bước đi
của nó. Nhưng con sóng trong ḷng người th́ lại
bị những bờ che chắn "chôn vùi, hủy
diệt" nhiều khi trong trứng nước, phôi thai
(nhất là dưới những chế độ
độc tài, phong kiến hoặc Đảng trị
như hiện nay với đầy dẫy mật vụ,
công an trá h́nh, lăm lăm săn lùng những "con sóng
tự do cứ muốn tràn bờ nô lệ") !!!
* YÊU NƯỚC là YÊU .. ???
10 năm nợ
nước ḷng canh cánh
Muôn dặm t́nh quê
mộng trễ tràng
Áo gấm ngoài thân trùm huyễn hoặc
Bóng mây trước
mắt thoảng giàu sang
(QUÁCH TẤN dịch
thơ chữ Hán Nguyễn Du)
Các bậc Vua, Quan
thời xưa "nợ nước ḷng canh cánh" là
phải rồi, v́ được hưởng lộc phú
quí giàu sang, ăn trên ngồi trước thiên hạ.
Nhưng đâu phải Vua, Quan nào cũng biết: "Tiên
thiên hạ chi ưu nhi ưu, Hậu thiên hạ chi lạc
nhi lạc" (Lo trước cái lo của thiên hạ, Vui
sau cái vui của thiên hạ). Cũng như đâu đă
hẳn mấy bậc Thiên Tử nào cũng coi "Giang san
xă tắc" là trọng đâu. V́ chả thiếu
những vị Vua Chúa "đắm mê tửu sắc"
bỏ lơ việc triều chính cho bọn gian thần
lộng hành, muôn dân đồ thán v́ sưu thuế nặng
nề để xây cung đ́nh cho quí vị "Con
Trời" hưởng lạc:
Vạn Niên là Vạn Niên nào
Thành xây xương
lính, hào đào máu dân
(Ca dao)
Rất dễ đi
đến chuyện bị "soán đoạt ngôi vua"
bởi những kẻ ôm giấc mộng "Mưu Bá
đồ Vương". Một khi đất nước
bị nội loạn v́ nhân tâm bất phục, th́ thảm
cảnh "chia năm xẻ bảy" này là mồi ngon
tất nhiên cho bọn ngoại bang rắp tâm xâm chiếm.
Như vậy, yêu
nước thời Phong Kiến là yêu Lăng Miếu, là yêu
"Thôn trang, Điền ấp" ("Đất cát
của ta không c̣n, mà thang ấp của ngươi cũng
hết"-Hịch Tướng Sĩ), là yêu xă tắc giang
san (mà cụ thể là Ngai Vàng, có Vua ngự ở trên, có
Hoàng Thân, Quốc Thích xúm xít bốn bên, rồi mới
tới đám lê dân cúc cung làm nô tỳ trong cung điện,
hoặc nông nô ở các thôn trang, hay làm những nghề buôn
bán, phu phen)
C̣n yêu nước
thời Vi Xi nắm quyền hiện nay th́ sao ? "Yêu
nước là yêu Chủ Nghĩa Xă Hội". (Cứ
như một cái áo vá víu, như là "râu ông nọ cắm
cằm bà kia". Nghe trái khoáy th́ thôi . Yêu nước là yêu
đất nước, là yêu con người trên đất
nước ấy, sao lại "vá quàng" vào cái chủ
nghĩa ngoại lai ??? !!!)
Chính v́ không thể
chấp nhận cái định nghĩa yêu nước
"kỳ cục" như vậy mà đă có hơn 2
triệu người Việt Nam "dứt áo ra đi"
t́m nơi "đất lành chim đậu": Anh, Pháp,
Đức, Mỹ, Ḥa Lan, Đan Mạch, Thụy Sĩ, Úc,
Áo, Canada, Nhật .. Và luôn mang tâm trạng đớn đau
trước viễn cảnh nước nhà:
Để lại cho
con núi sông tàn mạt
Biển bạc
rừng vàng chỉ thấy trong mơ
Để lại cho con ḷng người ly tán
Người c̣n
sống đau, người chẳng yên mồ
(HÀ HUYỀN CHI)
Cái họa diệt chủng của một đất
nước là "Dân tộc không c̣n" (một trong ba
điều kiện ắt có và đủ để h́nh
thành thực thể Quốc Gia
Cái họa diệt chủng của một
đất nước là "Dân tộc không c̣n"
(một trong ba điều kiện ắt có và đủ
để h́nh thành thực thể Quốc Gia: Lănh Thổ,
Dân Tộc, Chính Quyền). Nếu mất Lănh Thổ,
mọi người dân có thể lang thang lưới thưới,
ăn nhờ ở đậu, sống kiếp lưu vong,
nhưng vẫn nương vào nhau, t́m đến với
nhau, vẫn duy tŕ Ngôn Ngữ, Phong Tục, Tập Quán
(như Do Thái ngày xưa, hoặc Tây Tạng hiện nay) th́
rồi một ngày nào đó, khi Đất đai đă giành
lại được, Dân lại quay về th́ Chủ Quyền
được thiết lập ngay thôi.(Do Thái là một thí
dụ điển h́nh). Nhưng nếu "Ḷng
người ly tán" (bởi vô t́nh, hoặc bởi
mắc mưu thâm độc của Cộng Sản) th́ coi
như Việt Nam bị xóa tên trên bản đồ. Có c̣n
chănglà2 chữ Việt Nam trong một hàng chữ đă
bị tước mất linh hồn: Cộng Ḥa Xă Hội
Chủ Nghĩa VN !!!
Ở đây (hải ngoại này), tôi thấy biết
bao nhiêu những tấm gương yêu nước một
cách lặng lẽ, kiên tŕ. Không vỗ ngực xưng danh.
Không trưng bảng hiệu. Không hoan hô, đả
đảo. Họ âm thầm dạy con biết nói tiếng
Việt ở nhà (hoặc chở con đi học Việt
Ngữ ở những trung tâm dạy tiếng Việt
cuối tuần). Bởi họ tin chắc mẻm mà:
"Ngôn ngữ c̣n, tiếng Việt c̣n, th́ nước
Việt c̣n". Họ c̣n dạy con biết kính trên
nhường dưới. Thực hành cho con thấy mà
bắt chước những phong tục, tập quán
tốt đẹp của Cha Ông, của một đất
nước có bốn ngàn năm văn hiến: Bố
mẹ yêu kính ông bà. Con cái yêu kính mẹ cha. Vợ chồng
chia ngọt xẻ bùi. "Thuận vợ thuận
chồng tát biển đông cũng cạn". Họ c̣n
c̣m cọm cày 2, 3 jobs để lo cho gia đ́nh bên này,
thơm thảo với người thân c̣n bị kẹt
nơi chốn quê xa. Họ ít nói, mà lặng lẽ duy tŕ và
biểu hiện những đức tính tốt đẹp,
như hoa tỏa hương cho đời, như
người làm vườn âm thầm gieo hạt ..
Từ xưa, tôi đă được dạy yêu
nước là thương dân bởi v́ "Quan nhất
thời, Dân vạn đại". Thế lực thống
trị với tham vọng "Phụ mẫu chi dân"
(làm cha mẹ của dân) rồi cũng trắng mắt
một ngày với thực tế "Dân chính là cha
mẹ" (Dân chi phụ mẫu).
Ai ai cũng biết gia đ́nh là nền tảng
của xă hội. Vợ chồng con cái là dân của cái xă
hội (thu nhỏ) đó. Yêu họ trước đi.
Rồi yêu rộng ra tới hàng xóm, láng giềng, bởi anh
chị em ḿnh xa quá nên đành "Bán anh em xa, mua láng
giềng gần". Rồi t́nh yêu dần dần lan
rộng đến toàn vẹn quốc gia. V́:
"Cây có gốc mới nở nhành sanh
ngọn,
Nước có nguồn mới bể
rộng sông sâu"
(Ca dao)
C̣n cứ bô bô rêu rao tôi là người yêu nước
nè, lư tưởng của tôi là chống Cộng triệt
để nè, mà cứ thả nổi con cái, để nó
muốn làm ǵ th́ làm. Rồi trăm dâu trút đổ
đầu tằm, đổ thừa là "Con hư
tại mẹ, cháu hư tại bà" !!! (Ḿnh không biết
yêu thương gia đ́nh ḿnh, th́ làm sao biết yêu
thương rộng hơn nữa, đến những gia
đ́nh khác. Ḿnh không có trách nhiệm với người
đầu ấp tay gối, với những mầm
măng mọc phơi phới gần gũi nhất
đời ḿnh, th́ làm sao có trách nhiệm được
với cả một tương lai dân tộc). Đó,
"nói dễ làm khó" là thế đó. Đó, "lời
nói và việc làm cần đi đôi" là thế đó.
"Tri hành hợp nhất" là thế đó. Đâu có ai
trọng vị tướng Quân Lực VNCH khi hứa
với chiến sĩ thuộc quyền là sẽ ở
lại tử thủ cùng anh em, nhưng lại là người
cao bay xa chạy đầu tiên. Đâu có ai nể phục
những người "phương diện quốc gia,
quan trên trông xuống, người ta trông vào" mà lại
nhởn nhơ ăn chơi, hưởng lạc chốn
hậu phương, trong khi binh sĩ đang đem
xương máu ḿnh bảo vệ những loài "chuột
cống" (từ của nhà thơ Trần Trung Đạo).
C̣n những vị tướng tá VIỆT NAM CỘNG H̉A trung
trinh ái quốc thật sự, cương quyết ở lại
với anh em chiến sĩ tử thủ đến giờ
phút cuối cùng (tháng 4/75), lấy cái chết để
"lưu thủ đan tâm chiếu hăn thanh" (gửi lại
chút ḷng son vào sử xanh), "thà chết vinh hơn sống
nhục" th́ ai mà không tôn sùng, kính phục muôn đời.
Cũng như đâu có ai tin tưởng cái chế
độ miệng th́ bô bô v́ "nhân dân" nhưng
lại chủ trương "đấu tố" ngay
cả cha mẹ, anh em, thân bằng quyến thuộc; lén lút
"thủ tiêu" hoặc trắng trợn "giam
cầm, cấm cố" những người không cùng
quan điểm, không cùng lập trường;
"độc tài, tànbạo"
nhốt tù phe thất thế sa cơ lại "mồm loa
mép giải" cho là "học tập cải tạo"
.
Thép cũng hư hao cùng tuế
nguyệt
Mà sao nhục nước chửa phai
tàn
Xứ người bao kẻ đau ḷng
huyệt
Bao kẻ bên trời nuốt lệ khan
(HÀ HUYỀN CHI)
Có những bà vợ than với tôi trong tiếng
tức tưởi nghẹn ngào, không phải v́ chuyện
quốc gia đại sự ǵ, nhưng cũng đâu kém
phần quan trọng trong cái cơi trăm năm, bởi nó
cứ diễn đi diễn lại, làm tái, làm hồi,
ngứa mắt, ứa gan: "Chị coi đó, cứ
hễ đi làm về, hoặc những ngày rỗi
rảnh, ảnh cứ tối ngày ôm cái c̣m-píu-tờnặn những bài thơ yêu
nước, thương nhà, chớ hổng giúp con làm home
work, đừng nói ráng đi làm phụ em kiếm thêm tí
tiền đặng con ḿnh được vô Đại
Học, cho mở mày mở mặt với đời. Con
cái của mấy đứa em ảnh đều
đỗ đạt hết. C̣n ảnh th́ .. cứ
đổ thừa tại em hổng biết dạy con
!!!"
Ấy chớ. Tôi không hạn cục hóa cái
ḷng yêu nước của quí vị chỉ trong ṿng gia
đ́nh riêng tư mà thôi đâu. V́ tôi thừa biết
những tên tuyên vận Việt Cộng đă đánh phá vào
cái mà họ gọi là "nhỏ hẹp, cỏn con" này
từ khuya rồi mà:
Lũ chúng ta ngủ trong giường
chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
Hạnh phúc đựng trong một tà
áo đẹp
Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm
hồn
(CHẾ LAN VIÊN)
CS phê b́nh những giấc mơ cỏn con, những
hạnh phúc nhỏ nhoi và hạn hẹp trong 4 bức vách
của mái ấm
CS phê b́nh những giấc mơ cỏn con,
những hạnh phúc nhỏ nhoi và hạn hẹp trong 4
bức vách của mái ấm. CS phê phán những t́nh yêu
ủy mị, những loại nhạc vàng, những thơ
mộng, bướm hoa .. CS không "đồng"
với chúng ta, th́ đúng quá rồi. Bởi họ "tam
vô" mà (vô gia đ́nh, vô tôn giáo, vô tổ quốc). Họ
chỉ có "t́nh yêu giai cấp". Họ chỉ có
"lư tưởng đại đồng" . Chính cái tính
Đảng đă rèn họ thành sắt thép mà.
C̣n chúng ta, những người đúng
nghĩa con người, có trái tim nhạy cảm, có
khối óc tinh anh, th́ lại thấy trái ngược
hẳn:
"Một
chữ T́nh để duy tŕ thế giới
Một chữ
Tài để tô điểm càn khôn"
(Tác giả ?)
Từ căn cơ, chữ T́nh không phải
là điều "ủy mị, ươn hèn" v́ sứ
mạng cao cả thiêng liêng nhất của chữ T́nhlà "duy tŕ thế giới".
Bắt đầu từ "thế giới" riêng
tư của lứa đôi cho đến "thế
giới" cao rộng của đất trời, trùm
lấp sơn hà đại địa.
Có Âm
Dương có vợ chồng
Dẫu từ
Thiên Địa cũng ṿng phu thê
(Ca dao)
Và nhiều khi từ những niềm vui
rất rất lẻ loi cũng kết thành hân hoan thế
giới, từ những bông hoa nhỏ dại bên
đường, cũng biểu hiện biết mấy
từ tâm của vô lượng đất trời:
Ta về cúi mái
đầu sương điểm
Nghe nặng
từ tâm lượng đất trời
Cám ơn hoa
đă v́ ta nở
Thế
giới vui từ mỗi lẻ loi ..
(TÔ THÙY YÊN)
Cho nên khi ta không "Yêu thương", ta
chối bỏ nhạc t́nh, thơ t́nh, chuyện t́nh, phim
t́nh .. chính là ta đang chối bỏ cái thông điệp
"DUY TR̀ THẾ GIỚI" đó. Và ta cũng đang
hành xử y chang như cái bọn "tam vô" bài trừ
văn hóa đồi trụy một dạo (cấm chỉ
nhạc vàng, tịch thu sách rồi đổ riệt là sách
dâm ô ..). Ta cũng đang vô h́nh chung "cổ vơ"
bạo chúa Tần Thủy Hoàng trong việc "đốt
sách chôn nho" lùa dân xây đắp "Vạn lư
trường thành" ngày xưa rùng rợn. Đang vô h́nh
chung "đồng t́nh" với cách mạng văn hóa
Liên Xô, Trung Cộng, Việt Cộng để chỉ c̣n
sách Mác, Lê, sách Mao Xếnh Xáng, sách họ Hồ làm
kim-chỉ-nam cho mọi hành động, cho mọi cảm
xúc. Để chỉ c̣n rặt một thứ hoa
đơn điệu .. dù miệng hô hào "đua nở
trăm hoa", "trăm hoa đua nở" !!! (Dĩ
nhiên nhạc t́nh, thơ t́nh, chuyện t́nh, phim t́nh, không
phải tác phẩm nào cũng hay, không phải ai
động vào đề tài này cũng trở thành
"bất tử". Tôi chỉ muốn nhấn mạnh
rằng nếu ta "miệt thị" T́nh Yêu th́ ta thành
kẻ ǵ, "vô t́nh, vô tâm, vô nhân" chăng ???). V́ vậy
rất dễ nhận diện những ai "biết
yêu" và "không biết yêu" là khi nh́n vào những
lời nói và hành động của người ấy: thể
hiện tính cách bảo tŕ, hay đạp đổ;
muốn đem lại sự yên vui, hưng khởi, hay
phiền trược, tiêu vong; muốn "hung tàn,
cường bạo" hay "đại nghĩa, chí
nhân" (Đem đại nghĩa để thắng hung
tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo"-NGUYỄN
TRĂI). V́ ngay cả những giọt nước mắt long
lanh lặng lẽ cũng có thể chuyển hóa
được ḷng nhau, và ân sủng của ái t́nh chính là
được nếm men đời yêu thương
vời vợi ..
Từ ḍng
nước mắt em rơi
Ḷng tôi vời
vợi men đời yêu thương
Vỡ ra trong
cuộc vô thường
T́nh yêu, c̣n,
mất - một đường tóc xanh
Giọt
nước mắt tràn long lanh
T́nh em trong
suốt hương nhành hoa tâm
(HÀ GIANG)
C̣n chữ Tài cũng vậy, mục đích
tối thượng của chữ Tài là để "tô
điểm càn khôn", làm đẹp thêm cơi sống. Cho nên
những ai càng làm cho trần gian này càng ngày càng tươi
đẹp, càng yêu kiều diễm lệ th́ người
ấy quả có thực tài. Bằng ngược lại,
chỉ là "hàng giả mạo" !!! Chỉ cơ
khổ cho những thiên tài bác học, như ông Einstein
đă phải đau đớn biết bao khi người
ta đă đem lư thuyết "hạt nhân nguyên tử"
mục đích phục vụ ḥa b́nh của ông đi
chế tạo thành "bom nguyên tử" tiêu diệt nhân
loại nhanh nhất, tàn khốc nhất. Tai hại thay,
hiện nay, đất nước nào cũng mong chế
tạo được thứ vũ khí này như là
chiến lược "quốc pḥng tối cao"
để bảo vệ cho lănh địa của ḿnh và "lăm
le" thôn tính lân bang. Ôi đau thương thay khi chữ
tài đă bị lợi dụng, bị cưỡng bách
để "hủy hoại càn khôn" bởi những
tham vọng điên dại, mù ḷa !!!
* BẠN và THÙ:
* AI THÙ, AI BẠN ?
Ai đó đă nói rằng trong lănh vực chính trị,
ngoại giao th́ "bạn hôm quacó thể là kẻ thù của ngày nay, và ngược
lại người hôm nay ta gọi là thù, biết đâu
ngày mai sẽ trở thành bạn" !!! Nghe th́ quái dị
quá, cái ǵ mà trở mặt nhanh hơn trở bánh phồng
vậy ??? Nhưng mà đó là sự thật ràng ràng trong
mối quan hệ giữa Mỹ và VN Xă Hội Chủ
Nghĩa hiện nay. 30 năm trước, anh bạn Đồng
Minh Mỹ Quốc đem sức người, sức
của viện trợ cho VN Cộng Ḥa, đánh bọn
Cộng Sản Bắc Việt để duy tŕ
"tiền đồn chống Cộng ở Đông Nam
Á". Vậy mà hôm nay, Tổng Thống Mỹ đang
bắt tay hỉ hả với bọn cầm quyền VC
một thời thù hận Mỹ tận xương:
"Xẻ dọc Trường Sơn đi đánh Mỹ,
Mà ḷng phơi phới dậy tương lai" (TH ?).
Phải quá chứ "tương lai đang phơi
phới" ḱa , không phải v́ thắng Mỹ mà v́
được "ôm hôn thắm thiết" tên
đế quốc Mỹ ngày nào, rồi sẽ
được hưởng một ít "Tối Huệ
Quốc" của "kẻ thù" mà họ từng
"hồ hởi" ḥ la: "Đánh cho Mỹ cút,
Ngụy nhào, Tiến lên chiến sĩ đồng bào"
!!! Và câu thơ của thi sĩ-chiến sĩ Mũ Đỏ
Hà Huyền Chi lại xoắn vào tim tôi nhức nhối: "Địch
lừa, bạn phản, ta ngu muội". Ôi chỉ v́
thiếu sáng suốt không biết người, biết ta,
biết bạn, biết thù phân minh tách bạch, nên chúng ta đành
mất trắng một cơ đồ và cũng chưa biết
đến bao giờ mới hết kiếp lưu vong !!!
Không biết có ai trong hàng ngũ Quốc Gia hải
ngoại đă học được bài học xương
máu này mà sao cứ "nhặng xị" cả lên,
chả aibiết ai vào
với ai hết nữa. Nhất là những người
dân đă kinh nghiệm thừa thăi về mấy ông bà
"nổ ḍn hơn súng liên thanh", bèn để mặc
cho họ "múa gậy vườn hoang", chỉ
biết lặng lẽ chờ vận nước "qua
cơn bĩ cực", lặng lẽ chờ
người "hùng anh" cứu nguy nước Việt
đang phân tán tột cùng (Dẫu cường nhược
có lúc khác nhau, song hào kiệt thời nào cũng có-Nguyễn Trăi).
V́ ai cũng xưng ḿnh là phe Quốc Gia, ai cũng đóng
triện son yêu nước, ai cũng chửi "thằng
kia là Việt Gian", là "phản quốc", là "VC
nằm vùng" v..v.. và v..v.. th́ biết ai là "vàng
thiệt" giữa đám đồng thau xi mạ bây
giờ ???
Rồi đau ḷng hơn nữa, người ta
đấu đá nhau, chửi bới nhau, bơi móc nhau, xâu
xé nhau không c̣n manh giáp để được đứng
"cao hơn, ngon hơn, nổi hơn" đồng
bạn của ḿnh. Câu của ông bà tiên tổ: "Nghêu C̣
tranh nhau, Ngư Ông đắc lợi" bị bỏ quên
tuốt luốt, cho CS xoa tay đắc chí trong bóng tối
hả hê. Sao không đem cái chính nghĩa Quốc Gia ngời
sáng của ḿnh mà "thu phục nhân tâm" ? Sao không đem
"Đức sung ư nội" mà làm cho "nhi nhơn
hóa ư ngoại", để ḷng người "chung
về một mối" đứng dưới ngọn
cờ vàng, tay nắm tay tiến về quê cũ ? Sao không đem
cái lư tưởng "yêu nước, thương nhà chân
chính" mà "chiêu hồi" những người xa
rời nẻo chánh, đường ngay ? Sao không dùng
những "lời ngọt lọt đến
xương" giúp người thoát khỏi u mê lầm
lạc, tự động, tự giác quay về với phe
Quốc Gia của ḿnh ? Cái thuật "đắc nhân
tâm" của cha ông đâu rồi ? Cái tài kinh luân, "tái
thế an bang" đâu rồi ? Cái khả năng làm cho
"thiên thời, địa lợi, nhân ḥa" ở
đâu ?
Sao chỉ giỏi chụp cho người ta cái nón
cối, cứ gắn cái sao dzàng khè, là "phe kia"
(nhiều khi đă từng là bạn học, bạn
đồng trường, bạn đồng đơn
vị, bạn đồng "tù không bảng số"
..) phải chết tốt thôi v́ đâu có ai rỗi hơi
mà kiểm chứng "thực hư". Bởi ai
cũng phải lo "có thực mới vực
được đạo" ở cái xứ này mà,
chứ đâu có "ông bà" nào nuôi ḿnh đồng teng nào
đâu, thế mà "chĩa mũi" vào "dạy
đời" th́ hay đáo để nhá: "Sao hổng
biết yêu nước ǵ hết vậy. Sao hổng đi
biểu t́nh chống Cộng ǵ hết vậy. Sao không bày
tỏ lập trường Quốc Gia ǵ hết vậy
?". -"Chời đất. Tui đi biểu t́nh
gồi ông bà có cho "job" tui nuôi con hông. Tui bị
"đuổi dziệc" gồi ông bà có "chợ
cấp" được một phần lương hông
?" Nếu đă trả lời như thế, chắc ǵ
đă được yên chưa, hay sẽ được
nghe "nhiếc" tiếp những tiếng xanh dờn
"đồ cái thứ cầu an, bạc nhược,
đớn hèn !". Nhiều khi mới rơi nước
mắt, mới thở một hơi buồn trong các bài
thơ văn, là đă được "sửa
lưng", được "lên lớp" liền v́
không biết "vung lền" (từ của Bút Tre) mà
chống Cộng. Từ "hăy" (thể mệnh
lệnh cách) được sử dụng một cách
"lạm phát", mà chả hiểu tác giả có hay
rằng tác-giả-là-ai (bà thánh, ông tướng ǵ) mà "ra
lệnh", "ra chỉ thị" cho người khác
"bắt phải thi hành" một cách ngon ơ đến
thế ! Chúng ta quá tự măn, tự kiêu mà không biết
"Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài" (Nguyễn
Du), hoặc có biết mà vẫn "thực hành" chưa
được !
Một cô bé từng "Ăn cơm nhà vác ngà voi"
đă Email cho tôi như sau: "Chị ơi, ḿnh làm
việc công mà bị chụp mũ là việc thường.
Cách đây 10 năm, em có đứng ra góp tiền cho
mấy người bị lụt ở Rạch Giá (anh T.T.
c̣n nhớ hông dzậy ?). Lúc đó em đang làm ở S.G.,
chung hăng với anh T.T., có rất nhiều người
hưởng ứng, em chỉ xin $5, $10 thôi, mà nhiều
người cho tới $50, $100. Tới bây giờ em c̣n
giữ Copy của Checks và Cash của những Mạnh
Thường Quân. Đồng thời lúc đó em cũng
bị 2 cú phôn gọi đến hăng và nhà, nói em hợp tác
với VC, họ c̣n hăm bắn em nữa. Em mới sanh
đứa con trai thứ hai, tối lại nh́n con ḿnh
ngủ mà cứ sợ ḿnh chết để con lại
hổng biết má ghẻ nó có thương nó hông. Nhưng
cũng may mắn là người đó chỉ hăm thôi
chứ không có làm. Thôi th́ ḿnh có cả mấy chục
người hưởng ứng mà 2 người ghét th́
cũng chẳng sao hihihi ..(Tí Cà Na-TLW)
Hai vợ chồng người bạn "chuyên viên
làm việc phước thiện" cũng nói tỉnh
bơ: "Ḿnh không ưa chế độ CS, rồi
cũng coi người dân là CS luôn sao ? Đâu có
được nà ! Muốn giúp dân nghèo khổ hoạn
nạn ở bển mà chờ cho CS bị sụp
đổ rồi mới giúp, th́ mấy thằng dân cũng
tiêu mẹ nó hết c̣n ǵ !". Và đâu thiếu ǵ
người thể hiện ḷng yêu nước bằng cách
thương dân kiểu ấy, chí t́nh, chí nghĩa, chí nhân !
* BẠN QUÍ
* BẠN QUÍ !
.. "Bào Thúc Nha
đă giúp Quản Trọng cái ghế Tể Tướng.
Như thế đă hay. Nhưng theo tôi, Quản Trọng
đă giúp Bào Thúc Nha một chỗ ngồi vinh hiển hơn
nhiều chỉ qua một câu nói ngắn gọn: "Sinh
ra ta là cha mẹ ta, mà hiểu ta chỉ có Bào Tử mà thôi".
Với câu nói vinh danh t́nh bạn này, Bào Thúc Nha đă
được sánh cùng những bậc "tâm hiền trí
thánh", đă được ngồi trên chuyến xe
vĩnh cửu, lừng danh thơm tiếng tốt, mà
dạo chơi, mà nh́n ngắm cơi trần. Cái cơi mà Tôn Thúc
Ngao đă từng dạy con:
"Tước
vị cao người ganh
Quyền thế
lớn người ghét
Lợi lộc nhiều người oán
Chỉ có nơi kém
địa thế, mọi người đều chê
th́ đất ấy
con mới hưởng được đời
đời"
Đúng. Trâu buộc
ghét trâu ăn. Trâu cực ghét trâu sướng. Trâu nghèo ghét
trâu giàu. Trâu dở ghét trâu hay. Trâu ngu ghét trâu khôn. Trâu
xấu ghét trâu tốt. Trâu mắt lợn luộc ghét trâu
sáng mắt sáng ḷng. Cuối cùng trâu húc trâu. Nên xảy đàn
tan nghé. Đă sút ra khỏi chuồng rồi, ra đến
xứ người rồi, vẫn hung hăn húc càn nhau tranh
ăn, giành phần. C̣n ở lại trong cũi th́ ôi thôi
khỏi nói ..
Ôi. Buồn thay là
chuyện trâu. C̣n đâu là những con người ? Đâu
là t́nh người thứ thiệt ? Đâu là những
người v́ nghĩa lớn mà biết dẹp tị hiềm
riêng ? Và ai muốn làm "kẻ chăn trâu" để
xứng đáng tước vị làm người ???" (Trích
"Chân dung một t́nh bạn")