Ngày má tôi sắp
chết, bà cứ thở dài, như "nuối"
một điều ǵ, như ân hận một điều
ǵ. Nhất định không chịu thở hơi cuối
cùng. Thỉnh thoảng bà đập tay. Nhiều khi bà
thở hắt ra. Dù đôi mắt đă lạc thần.
Toàn thân đă lạnh ngắt rồi. Vẫn chưa
chịu đi ! Có một bà hàng xóm dạy tôi hăy nói với
bà điều ǵ đó, cho bà thanh thản ĺa đời ..
Tôi đâu có biết
nói cái ǵ đâu. Nhất là những câu màu mè hoa lá hẹ
về t́nh cảm mẹ con thắm thiết .. Tôi biết
tôi thương má nhất trên đời. Và bà cũng
thương tôi hơn cả thương bản thân bà.
Vậy chớ hai mẹ con chưa bao giờ nói với nhau
một lời về t́nh cảm tự nhiên nhi nhiên ấy.
Như mặt trời th́ tỏa nắng. Mặt trăng
th́ soi đường .. Có ǵ đâu mà phải nói. Cũng
ngộ nghĩnh nữa (sau này xem phim hoặc chứng
kiến tận mắt ở bên Mỹ này) tôi mới thấy
tôi chưa bao giờ được bà ôm vào ḷng, nựng
nịu, hôn hít, hoặc béo cằm, bẹo má một cái
thử coi. H́nh như ba cái tṛ biểu hiện t́nh
thương, việc bộc lộ sự âu yếm đó
thuộc về một thế giới khác, của những
gia đ́nh khác. Nhà tôi th́ không. Nhưng như vậy không có
nghĩa là mẹ con tôi không thương yêu nhau. Nhất
hạng ấy chứ. Chỉ khác đời là chả bao
giờ thể hiện thành cử chỉ hoặc lời
nói ngọt ngào .. mẹ mẹ, con con, nựng nựng,
nịu nịu ..
Rồi tôi nói với
má tôi (đang nằm hấp hối và cứ thở vô
thở ra thỏn mỏn ..) về cái chuyện "ở
vậy" của tôi, sau khi suy nghĩ lung lắm. (Bởi
rất nhiều khi, sau ngày bồ ruột tôi lấy vợ,
bà đă từng nói bóng nói gió về người đàn ông
này, người thanh niên kia, độc thân, không cha không
mẹ, tốt người, tốt nết ..v.v.. Tôi chỉ
nh́n bà một cái .. và bà quay đi, rơm rớm nước
mắt ! Bà rất ớn cái "lạnh" của tôi. V́
tánh "ĺ" của tôi th́ khỏi chê. Má nói từ nhỏ,
mới nứt mắt ra tôi đă "ĺ" rồi: hễ
ọ ẹ đ̣i bú mà không cho bú th́ cứ nhịn luôn. Không
khóc không rằng. Cứ tím cả môi, xanh cả mặt,
lả người đi thôi. Lớn lên, hễ giận là
cô ả bèn nín thinh, nhịn đói, nhịn khát, không khóc,
không càm ràm, cứ dấu ḿnh đâu đó. Bà sợ tôi
bệnh v́ đói. Bà sợ tôi chết v́ đói. Nên bà
chả bao giờ dám làm trái ư tôi bao giờ. Nhưng tôi
cũng dễ chịu lắm. Không đ̣i hỏi quá
quắt ǵ. Không yêu sách mè nheo ǵ lắm đâu. Chỉ là
những quyển sách bà không cho tiền mua, hoặc xin
đi cứu trợ nạn nhân chiến cuộc, nạn
nhân hỏa hoạn, lụt lội .. phải ngủ
lại đâu đó xa nhà .. Vậy thôi. Nhưng lần nào
rồi tôi cũng thắng. Cứ "tuyệt
thực" là xong. Chỉ có lần duy nhất ấy (ông
bồ tôi xin cưới, bà không cho). Bà đă tỉnh bơ
không coi tôi ra kư lô nào. Không màng xem tôi lạnh hay nóng. No hay
đói. Không quan tâm xem tôi nói thật hay dọa "Má không
cho con lấy người ta, con sẽ ở vậy luôn".
Má tôi đă không tin, và nghe nói "tôi ở vậy"
lại càng khoái v́ bà không muốn chia xẻ tôi cho bất
cứ một người nào. Đừng nói là ông bồ
yêu .. quái của tôi. H́nh như tôi càng thương ai, th́ bà
càng "điên tiết" hay sao ấy !!! Hồi đó,
c̣n quá trẻ, cái kiểu "trẻ người non dạ",
tôi chưa hiểu thấu nỗi ḷng một bà mẹ
đơn chiếc chỉ c̣n một đứa con gần
gũi để hủ hỉ sớm hôm. Cái núm ruột
ấy chính là cả cuộc đời bà. Nhiều khi
hơn cả cuộc đời bà nữa. Nên tôi đă có
những lời nói, việc làm, làm đau ḷng má tôi không
thể nào nguôi ngoai .. Và chả biết đến bao
giờ tôi mới có thể quên câu Ngọc Nuôi nói với
Thanh Nga trong tuồng cải lương "Con gái chị
Hằng" của Hà Triều-Hoa Phượng: "Ngày
xưa ḿnh cho nó cục kẹo nó cũng đ̣i theo, bây
giờ ḿnh cho nó cả cuộc đời, nó cũng không
thèm nhận !" Ôi. Những đứa con mù ḷa,
những đứa con điếc lác, là tôi đó, chỉ
biết nhận ra t́nh mẹ bao la như biển cả, khi
mẹ đă vĩnh viễn không c̣n !).
Tôi nhớ tôi đă
cầm tay thủ thỉ, sụt sùi, xin lỗi má tôi như
vầy: "Con đă trưởng thành rồi má à, con
đă lo được đời con rồi, má cứ an
ḷng đi. Rồi mai này, nếu con gặp được
ai đó, con sẽlập gia
đ́nh thôi mà. Bây giờ th́ chưa, chớ không phảigiận hờn ǵ má đâu .. Má
đừng giận con nhen má .. Má đừng lo cho con
nữa nhen má .." Tôi lải nhải, lảm nhảm
không biết bao lâu. Đến khi tôi chùi nước
mắt, ngẩng được đầu lên, th́ má đă
.. "đi" hồi nào, trên môi c̣n thoáng một nụ
cười ..
Sau này, hễ giận
ai, buồn ai, th́ ruột gan tôi cũng theo cái mửng
ấy. Cứ chả buồn ăn. Chả buồn
uống. C̣n con mắt cũng chả buồn nhắm
lại luôn. Đâu phải để "làm reo" với
ai. Đâu phải để làm mặt "lạnh",
mặt "ĺ" với ai đâu. Mà có muốn "làm ḿnh
làm mẩy" chết đi được, cũng đâu
có ai hay biết ǵ. Bởi tôi vẫn là cái con
"nỡm" khi buồn th́ dấu ḿnh đâu đó, và
khóc cho đến khi hết nước mắt .. cũng
chưa nguôi.
Cũng may, là suốt
trong thời gian tôi và ông bồ ruột của tôi quen nhau,
thương nhau, muốn ăn đời ở kiếp
với nhau đó tôi đă được "đổi
tánh" ! (Xin mở ngoặc ở đây, để nói
cho rơ ràng trước lương tâm tôi và trước vong
linh người đă khuất [má tôi mất năm 1981
chắc vẫn c̣n bán tín bán nghi về tôi và ổng, v́
nếu "không có ǵ" sao tôi vẫn chả thèm lấy
ai]. Tôi xin lặp lại là ổng đă "đổi
tánh" chứ không hề "đổi tướng"
tôi. Có nghĩa là chúng tôi chớ hề bao giờ hẹn
gặp nhau trong lùm, trong bụi, hoặc trên giuờng êm
nệm ấm nào đó .. để thực hiện âm
mưu "chịu đấm ăn xôi", [để
tướng con gái thanh thanh thành đàn bà "mây mẩy"
bởi "phải hơi giai"], hầu má tôi phải
chấp nhận một sự thật đă rồi.
Hồi đó, ở VN mà, tôi là con gái nhà quê miệt lục
tỉnh chơn chất thật thà mà, con nhà lành đến
độ cù lần mà, và h́nh như ổng cũng vậy,
không có xử dụng ba cái tṛ "ma mănh" đó làm chi.
Thấy tôi có vẻ xuội lơ nghe lời má, ổng bèn
nghĩ rằng tôi không yêu ổng, hoặc nếu có
thương đi nữa th́ chắc cũng .. như
"nước ốc" luộc. Nên ổng giận, bèn
ừ đại, lấy ngay, cưới gấp một
nàng .. Sau này tôi mới biết đích xác, ổng muốn
cưới vợ gấp cho má ổng an ḷng, v́ cái lệnh
"miễn dịch lư do gia cảnh" có thể bị
hủy bỏ bất tử, ổng phải đi nhập
ngũ, ṭng quân, th́ ai sớm tối cận kề bên bà,
rồi nhỡ "tuyệt tự" th́ sao !!!)
Tôi đă không hề
giận ổng. Trách móc ổng. V́ má tôi đă không bằng
ḷng chứ bộ. C̣n tôi th́ x́u x́u ển ển. Ráng chịu
! (Tất cả cũng chỉ v́ tôi đâu có tin đàn ông
đâu. Ngay cả ba tôi c̣n đối xử với má tôi
không ra ǵ mà. Th́ làm sao tôi lại đi tin .. "người
dưng" cho được hở trời !)
Nhưng kỳ
cục quá, tôi cứ như người đứng trên
đống lửa vậy. Vào ra bứt rứt, ăn
ngủ không vô, nhớ ổng chịu không có nổi. Tôi bèn
đâu có ngu mà "ráng chịu" bằng cách dấu ḿnh
đâu đó rồi khóc sưng bụp con mắt, nhịn
ăn đến xanh xao vàng vơ như thuở giờ nữa
đâu. Nhớ ổng quá quắt, nhớ ổng chịu
không thấu th́ phải đi t́m mà thăm chứ. Làm
mặt "ĺ" mà thăm chứ. Thăm ổng. Thăm
vợ ổng. Thăm con ổng luôn. Cái "đỡ
ghiền" cho tôi hết sức là ổng cũng vẫn
nói chuyện y như hồi ổng và tôi c̣n thương
nhau vậy. V́ hồi nào tới giờ, chúng tôi đâu có nói
ǵ khác ngoài ba cái đề tài văn, thơ, nhạc đâu
à !!! (Ờ, mà nếu ổng nh́n tôi chỉ nửa con
mắt, th́ tôi cũng không biết sống làm sao qua khỏi
mấy con trăng .. tuyệt vọng hồi ấy !)
Ổng cũng có cái tánh y chang của má con tôi: không có nói ba
cái lời âu yếm anh anh, em em, nhớ nhớ,
thương thương. Không hôn hít. Không vuốt ve. Không
tỏ vẻ âu yếm "lộ thiên". Chỉ có
nắm tay mà c̣n mắc cỡ muốn chết. Nếu có ai
thấy là vội vội vàng vàng buông ra, làm như nếu
không buông ra kịp th́ mắc tội "công xúc tu
sỉ" vậy trời ! (Nói vậy th́ cũng hơi
xạo xự một chút, chúng tôi có ôm nhau chứ, hôn nhau say
đắm chứ, vào những dịp trọng đại
như sinh nhật hai đứa nè, ngày tôi hoàn tất
mấy cái chứng chỉ nè, ngày .. ơ mà .. cho dù không
phải ngày long trọng đáng nhớ cũng quấn quít
lấy nhau chứ, chỉ hổng có lâu lắc thôi hà, v́
ngán má của ổng, c̣n ở trong rạp xi nê th́ mắc mê
coi hơn mê ba cái tṛ tự "đóng phim" ). Nghĩ
lại cũng thấy kỳ kỳ cho hai cái tên trẻ
tuổi đó, sao hổng ham ba cái chuyện "lửa
gần rơm lâu ngày cũng cháy .. bỏng" hén. Sao
cứ cổ điển ơi là cổ điển như
anh chàng Điệp đi thăm cô Lan lúc đă vào chùa
vậy trời. Mà cũng giống in hệt như là câu
thơ đề tựa của Khái Hưng nữa mới
chết: "Hồn bướm mơ tiên lẩn
sự đời". Nếu hỏi tôi có tiếc
rẻ, sao không "Nhị đào thà bẻ cho người
t́nh chung" (ND) th́ chả nói dấu ǵ, tuy tôi chưa
từng bẻ nhị đào tặng ổng, chứ tôi
đă cho ổng chui vào trái tim tôi từ bấy đến
giờ (hết một thời xuân xanh,hết một thời ở vậy, hết luôn
những ngày ổng đă về bên kia thế giới)và có lẽ đến phiên tôi
chết đi, ổng vẫn c̣n nguyên vẹn ở đó,
th́ đàng nào đáng giá hơn ???
Sự thay đổi
đầu tiên của tôi (một người con gái có trái
tim thỏ đế) là dám "mặt dạn mày dày"
xông vô nhà vợ chồng người ta "líu lo đấu
hót" với ông chồng, bất kể bà vợ có
"nhăn mặt, nhíu mày", bất kể phản
ứng "tam bành lục tặc" của gịng họ
Hoạn. (Không có thấy v́ thiệt t́nhmắc lo ngó nhau .. đă đời ! Chưa
kể mắc lo "cười cười nói nói" ..
dứt không ra !!!)
Nhưng cái
"đổi tánh" quan trọng nhất là ổng
đă chuyển biến cái kiểu nh́n bi quan, yếm
thế về mọi chuyện của tôi một cách .. thần
kỳ: Cùng một cuốn sách, cùng một cuốn phim, cùng
một bản nhạc .. ổng nói ra một câu, tôi nói
lại liền một ư khác, đối lập, mà
thường là bi thảm, tối đen. Ổng nh́n tôi. Tôi
nh́n lại ổng. (Tôi cũng cứng cựa lắm,
đâu có dễ dàng "chiến thắng" đâu nhen.
Đừng có tưởng bở). Ổng bèn không nói ǵ. T́nh
vờ sang chuyện khác. Rồi kể một câu chuyện
tiếu lâm nào đó, lấp vô khoảng "căng
thẳng". Hoặc chỉ cho tôi một cái bông vừa
nở trên sân nhà ai đó.Nhiều khi ổng chạy ù đi nhặt một
chiếc lá vàng dâng tặng cho tôi, kiểu mấy chú rể
xin hỏi cưới cô dâu. Thế là cả hai cười
rũ ra. Rồi ổng bóp nhẹ tay tôi, quay về
chuyện vừa bỏ dở, và thêm vô một số chi
tiết nào đó, thế là .. tôi thấy ḿnh sai bét nhè !!!
Ngộ chưa .. (Ổng có nhiều "sáng chế lạ
lùng" lắm, nên gặp ổng bao giờ cũng
được "hấp dẫn" .. mờ
người)
Thật t́nh mà nói, tôi
không hiểu lư do tại sao tôi thương ổng đâu.
Chỉ biết rằng, hễ mỗi lần
được gặp ổng, líu lo cùng ổng, là thấy
người như vừa được bơm thêm vài
"xị" .. ốc-xi (oxy). Để từ cái t́nh
trạng gà rù mắc dây thun (mà cỡ dây thun ngâm dầu
lửa bự tổ chảng đó nghen) bỗng ríu rít, líu
lo như con sáo sậu tung tăng chuyền cành. Không
biết cái phản ứng hóa học nào đă xảy ra
trong người tôi, trong máu tôi, trong tim tôi, trong óc tôi, mà
mới nghĩ đến cái lúc sẽ được thấy
ổng là hai tay đă run rẩy, má đă có những hạt
máu chạm tíu tít và chắc là hồng lắm, đỏ
lắm. (Chắc cũng từa tựa Thương
Thương của Hàn Mặc Tử: "Đêm qua trong
mộng gặp Thương Thương, Má đỏ au lên
đẹp lạ thường ..") Th́ "đỏ au
lên" rồi, c̣n có "đẹp lạ thường"
hay không, ổng không hề nói, nhưng cái nh́n như không
thể nào rời mặt tôi ra nổi, làm tôi biết ḿnh
không đến nỗi .. lọ lem ! Và trái tim tôi th́ tha
hồ đập loạn cào cào .."thung thướng" !!!
Tôi đă biết yêu, được yêu,
được biết nh́n cuộc sống bằng một
cái nh́n mới mẻ hơn, lành mạnh hơn, và thấy
thêm được góc cạnh "k
Tôi
đă biết yêu, được yêu, được
biết nh́n cuộc sống bằng một cái nh́n mới
mẻ hơn, lành mạnh hơn, và thấy thêm
được góc cạnh "khôi hài" dí dỏm duyên
dáng như ổng vậy. Nên khuôn mặt tôi từ khi có
ổng tươi tắn lạ thường. Tôi bắt
đầu có tiếng cười lớn, sảng khoái, lây
lan .. "Không có chuyện sẽ bị rơi xuống
vực sâu không đáy đâu nhỏ à. Nhỏ nh́n kỹ
lại coi. Đất ở dưới chân mà". Chân
lư đơn giản đó của ổng đă nâng
đỡ tôi không biết bao nhiêu mà nói. Mỗi lần tôi
đau khổ hoang mang và cảm thấy ḿnh đang rơi
xuống vực sâu thăm thẳm, th́ tôi lại mở
mắt ra, nh́n xuống chân ḿnh. Đất rất thật,
rất rắn chắc, đang ở đó. Sức hút
của trái đất vẫn mạnh mẽ vô h́nh, cho nên dù
tôi có xoay ṃng ṃng trong ṿng quay vũ trụ đảo
điên, tôi cũng đă có cái dây đai an toàn(Seatbelt) vô h́nh của đất
rất ư là bền chắc tặng không từ lúc
mới mở mắt chào đời. Tôi không hề bị
rơi vào hang hố hăi hùng nào, (nếu có th́ cũng chỉ
là hư tưởng, ngụy tạo). Tôi vẫn có
"trời che" và "đất chở" trong
suốt cuộc tồn sinh !!!
(Cưng
ơi. Nhỏ của cưng, nhỏ có trái tim thỏ
đế của cưng nè, nhưng có tánh "ĺ"
"trời gầm không nhả" của cưng đây.
Bây giờ cưng đang ở cơi nào ? Đă hóa kiếp chưa
? Đă thành người trở lại ? Hay thành gió
thổi, thành sông trôi, thànhcon
bươm bướm bay đi biệt tích ?
Sao bay bươm bướm cánh vàng
Về đâu mù mắt hai hàng lá xanh
Sao bay vạt gió mong manh
Mây theo chới với tan tành lệ
mưa
Nhỏ
sẽ chép tặng cưng những gịng thơ mà nhỏ
đă viết, chưa một lần "khoe" với
cưng, anh thầy giáo "quèn" (lời cưng tự
gọi), v́ sợ cưng cười cái cô bé "thi
sĩ" nhà quê. Cưng đọc nha, rồi nhỏ
sẽ đốt đi như một buổi hành lễ
"hóa vàng" đưa tiễn muộn màng, rất
rất muộn màng .. V́ biết đâu được ngày
mai, nhỏ cũng sẽ biến đi khỏi cái cơi
trần gian này, v́ có ǵ thoát khỏi cái lưới
vô-thường lồng lộng đâu cưng.
tất
cả đều qua rồi
những
bồi hồi thổn thức
những
cay đắng ngậm ngùi
em
đang nh́n anh trong sáng nhất
để
pha một gam màu nóng
vẽ
khuôn mặt vui tươi
tô
xanh thắm mây trời
vầng
trán anh thoải mái
c̣n
đôi mắt anh nh́n
c̣n
làn hơi anh thở
em
mượn màu nắng vàng
em
nhờ làn gió chở
em
sẽ xóa nếp nhăn
đuôi
mắt anh thiếu ngủ
bằng
nét cọ ăn gian
để
chân dung anh
không
bao giờ ủ rũ
dù
trong ngoài
anh
bề bộn đa đoan
[nhưng
làm sao em vẽ
những
công việc anh làm
những
nơi anh sẽ tới
những
khúc hát tiếng cười
biết
bao người hân hoan]
em
sẽ thêm màu trong
long
lanh mồ hôi vợ
bên
bếp lửa đợi chồng
vắn
dài nước mắt con
ồn
ào quanh chân bố
và
màu vàng hổ phách
lóng
lánh ly chè pha
thơm
môi anh tỉnh giấc la đà
thế
đấy
chân
dung anh là một gam màu ấm nhất
chỉ
có thể thành h́nh
tṛn
trịa với thời gian)
Có
nhiều khi, tôi đến thăm ổng, nhà vắng
như chùa bà đanh. Mặt ổng thất thần, đau
đớn. Vừa thấy mặt tôi ổng tính hé môi than,
chợt như nhớ ra (nhỏ của ổng mong manh
hơn vệt khói lam), nên kềm lại. Nín thinh luôn. Tôi
biết chắc chắn là "cơm không lành, canh không
ngọt" rồi. Tôi ngồi đó. Nh́n ổng. Ổng
nh́n tôi thật nhanh. Rồi quay đi thiểu năo. (Lạy
trời tôi không là nguyên nhân của chuyện không vui này).
Tôi
cũng không dám đoan chắc là nếu chúng tôi nên vợ,
thành chồng, th́ có thoát khỏi cảnh "gấu ó"
hoặc "chiến tranh lạnh hay nóng" của
lứa-đôi-vừa-có-duyên-lẫn-nợ hay không. Và cho
đến bây giờ, mấy mươi năm đă trôi
qua, cái cô bé mà ổng âu yếm gọi là "nhỏ"
đó, trở thành "bà già .. khú đế" đi
nữa, tôi cũng đâu thể biết ông Hồ Dzếnh
viết những gịng này là đúng hay sai:
T́nh hết vui khi đă vẹn câu
thề
Đời chỉ đẹp những
khi c̣n dang dở
Chả
nhẽ tôi là người may mắn v́ đă không
"vẹn câu thề". Chả nhẽ tôi là
người diễm phúc v́ đă mắc nghiệp
"dở dang".
Mấy
con nhỏ bạn vàng nanh, đỏ mỏ, nanh nọc
của tôi đă quất vào "cục cưng" của
tôi những lời chế diễu tàn nhẫn hầu
gỡ tôi ra khỏi mê cung điêu đứng v́ thấy tôi
"không giống ai" trong mối t́nh "chướng
khí sơn lam" này: "Thằng chả là cái ǵ mà mày
"lậm" đến thế. Nếu thằng chả
có cho mày ké vô cái vụ "sướng con c .." rồi
cả đám "mù con mắt" tất tần tật
th́ không nói làm chi. V́ cái gậy của đàn ông nó rùng
rợn lắm, có thể dẫn mày về thiên thai hay bay
tới chốn bồng lai tiên cảnh là chí phải
rồi. (Vừa bay vừa rên lên è è sướng khoái ấy
chứ). Đàng này chả có con mẹ ǵ, hoàn toàn "chay
tịnh" mà cũng bày đặt mê với lại
tơi. Mê tơi ở cái khoản nào hở mày .."
Khi tôi đi dạy, đọc cho học
tṛ nghe câu ca dao chế nhạo đàn ông đầy máu .. dê
xồm:
Con quạ bay xa, bay qua vườn hoa
kêu chua kêu chát
Con nhạn đậu lầu vàng
nghỉ mát kêu sương
Nhạn kêu tiếng nhạn đau
thương
Đêm nằm nhớ vợ, ngày
thường nhớ em
Đang khi cả lớp cười ngả
cười nghiêng, th́ cô giáo của chúng quay mặt đi,
để dấu che những gịng nước mắt
tủi buồn. Đàn ông là ǵ thế nhỉ. Biết
người ta tham lam thế đó, vô thủy vô chung
thế đó, mà vẫn coi như là chuyện tự nhiên
được sao hở tôi ??? Vẫn chả biết
tự trọng, tự ái ǵ hết .. măi hoài như thế
sao hở tôi ??? Tôi đâu có phải ni cô, v́ ni cô ǵ c̣n
nhớ nhung khùng điên một thiện nam "vợ kèo con
cột". Tôi đâu có "hiền như ma soeur" v́ ma
soeur th́ hết ḷng mến chúa thương "cha"
(ở trên trời) chứ đâu phải là thương
"cha" của một đàn con nheo nhóc.
Nhưng cái ǵ đến th́ phải đến
Nhưng cái ǵ
đến th́ phải đến. Như lá vàng phải
rơi. Như trái chín phải rớt. Như mây phải bay.
Như gió phải thổi. Như sông phải trôi. Như bốn
mùa phải luân chuyển: xuân sinh, hạ trưởng, thu
liễm, đông tàng .. Và ổng phải .. đau tim !
Phải nằm nhà thương một tháng. Với lời
dặn ḍ đau đớn: Ai vào thăm cũng
được, trừ vợ của ổng ra.
Đấy là một
đoạn đời tôi thấm thía nhất, hoảng
loạn nhất, tê dại nhất. Tôi chả biết tôi
đă ăn ở thế nào mà bà già cứ lo là tôi đă
bị "chửa hoang". Mặt th́ xanh, nanh th́ vàng, hai mắt
trũng sâu, hơi thở mỏng dánh, môi khô tái, nứt
nẻ. Đúng là triệu chứng "có bầu" quá
đi mất: ăn không được, ngủ không vô,
người cứ xanh lướt đi, mắt cứ nh́n
đăm đắm vào khoảng không, vào cái nhà
thương chả đời nào dám bước tới dù
không một ai cấm cản. Nhưng tôi tự cấm chính
tôi. Tôi tự giết tôi đi c̣n hơn, để ổng
được sống c̣n, cho tôi măi măi được
"cộng sinh". (Tôi đă sợ, tôi không dám đi thăm,
biết đâu cái van tim nào đó của ổng .. đóng lại
bất tử, khi nh́n thấy con bé "tiền oan nghiệp
chướng" hiện h́nh).
Tôi đă nh́n trừng
trừng xuống đất. Thấy đất vẫn
lành nguyên không vết nứt. Nhưng trái tim tôi nứt toác,
không chịu đổ máu mà vón thành từng cục bầm
đen nhức nhối. Tôi không khóc được. Nhưng
tôi nghe chính tôi kêu thét, nghẹt thở thâu đêm. Măi
đến khi tôi ộc ra được những con
chữ vặn vẹo, ngoằn ngoèo th́ "con tà phiền
năo" mới chịu .. ĺa khỏi xác:
Gọi tên anh suốt
những đêm dài khó ngủ
Mưa đan dầy
quá khứ xanh rêu
Tại sao phải
quên khi đầy tràn nỗi nhớ
Tại sao ngậm
ngùi khi gom góp chắt chiu ..
Rồi ổng
cũng ra khỏi nhà thương. Một tuần sau, tôi
lại mang cái mặt "dày mo" tới viếng.
Tội nghiệp, nàng vợ lủi vội xuống
bếp, để anh chồng mặt rạng rỡ như
trẻ được tặng quà, đón tôi bằng đôi
mắt vẫn lóng lánh sợi nhớ sợi thương,
đan níu, buộc ràng . Và tôi cứ thèm ôm lấy ổng mà
.. khóc cho nguôi, cho vơi. Nhưng. Không có chuyện ǵ xảy
ra. Tất cả đều chỉ là hiện thực trong
ư tưởng lan man. Cả hai vẫn ngồi đó,
ngăn cách bởi một cái bàn. Ngồi như hai tĩnh
vật, mà gió mưa tơi tả ngập ḷng và những
điều muốn nói th́ chết yểu trong lồng
ngực than van.
Rồi tôi biến
luôn khỏi mắt ổng, vợ con ổng, gia đ́nh
ổng .. sau lần thăm bệnh đó.
Rồi tôi phải
ĺa xa luôn cái đất nước mà tôi yêu mến
"từ khi mới ra đời", bởi v́ cái ǵ
đến th́ phải đến. "Mẹ già như trái
chín cây, Gió đưa mẹ rụng con rày mồ côi" (Ca
dao). Tôi mồ côi bố mẹ. Tôi mồ côi ái t́nh. Tôi
mồ côi Tổ Quốc, v́ đất nước tôi đă
"xảy đàn tan nghé" từ khi có một chủ
nghĩa lai căng thống trị: Người thua
trận bị đày ải lên rừng thiêng nước
độc. Người liều thân cho cá mập, cho
hải tặc, khi lên tàu ra biển t́m đường thoát
thân . Người người bị hai cái chữ
"đổi đời" mà thành dân bị gậy, phu
phen, vật vờ ôm bao tử đói. Đói cái ăn,
đói thức uống, đói niềm tin tôn giáo, đói t́nh
người chân thật đối với nhau.
*
Rồi ông
"thầy giáo" của tôi "tháo giầy" đi
về bên kia thế giới. Cục cưng "giáo
chức" của tôi đă đi "giứt cháo ..
lú" bên cầu hóa độ, sau khi "lấy cơm
chấm cháo" suốt những tháng ngày làm công tác
"trồng người" trên cái xứ "chỉ
thấy mưa sa trên mầu cờ đỏ" (TD). Tôi
ở bên này được con bạn báo hung tin. Nhưng tôi
vẫn ngoan cố và ĺ lợm như thuở nào. Tôi mở
banh đôi mắt ráo hoảnh, ngó xuống chân ḿnh,
để thấy đất vẫn rắn chắc.
Trời vẫn che. Đất vẫn chở. Và nhất là
nh́n vào tim ḿnh, ổng vẫn c̣n ở đó .. "hồn
nhiên".
Tôi vẫn chưa
thực hiện điều tôi hứa với má: "nếu
con gặp ai đó, th́ con sẽ lập gia đ́nh thôi
mà". Th́ đơn giản là chưa gặp
được ai đó !!! Hay bởi v́ tôi may mắn cả
đời nên sẽ "không vẹn câu thề"với bất cứ ai và cứ
được "dở dang" suốt kiếp, để
đủ "gân" mà ca ngợi hai chữ "ái
t́nh" ???
Và chưa biết
chừng nào tôi mới hết thắc mắc: Đàn ông
là ǵ thế nhỉ ? Một khối nam châm nồng nàn.
Một cái con thoi thay đổi bao nhiêu suốt vẫn lành
lặn, vẹn nguyên trong ca dao. "Đàn ông như cái con
thoi, Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành". Một sinh
vật đặc biệt: "Đàn ông năm bảy lá
gan, Lá ở cùng vợ, lá toan cùng người". Một
định phận sung sướng :"Sung sướng
thay phận đàn ông, Đi đâu cũng được
làm chồng người ta" (Ca dao)
Tha lỗi cho em.
Hỡi nắng-quái-chiều-hôm Rạch Giá. Hỡi
bươm-bướm-cánh-vàng Sài G̣n. Hỡi Olma Bataan.
Hỡi khúc-mía-ngọn-có-sâu ở FP. Hỡi rau-
xanh-Montgomery. Hỡi người-ta-hàm-thụ ở cơi mông
lung .. Và hỡi những nhân vật đàn ông mà tôi luôn nói
tới đầy tŕu mến, yêu thương, dù cứ
ngỡ rằng tôi thù hằn "mấy ông" thật
sự. Có không ??? Nếu thù hận nhau, th́ sao tôi nhớ
"mấy ông" cơ khổ đến thế. Nếu
ghét bỏ nhau, th́ sao lại dám nói như vầy:
yêu
người
ḷng
bỗng mênh mông
yêu
người
đờibỗng vô cùng dễ thương
Có phải phụ
nữ chúng tôi cũng rắc rối cuộc đời
lắm không. Cứ hay mâu thuẫn với chính ḿnh khi nói
"ghét" là rất "thương", mà khi nói "hận"
là .. "hẹn" sẽ gặp nhau ở kiếp lai sinh
!!! (Cũng như má tôi, hận thù ba tôi không biết bao nhiêu
mà kể: thề sống không ngó mặt, chết không
đưa ma. Vậy mà bà đă qú phục trước quan
tài ba tôi, tỉ tê ǵ cả đêm, đầm đ́a nước
mắt, rấm rứt không ra tiếng. Những ngọn
nến leo lét, lung linh trên bàn thờ, trên nắp ḥm lay
động, rọi những tia sáng chập chờn, ai oán
lên một đời người đàn bà có chồng mà
phải tự làm chồng, làm cha, cáng đáng mọi
việc trong ngoài, một ḿnh một nách nuôi hai đứa
con thơ. Chồng bà đă chết từ lâu, nhưng măi
đến hôm nay bà mới chính thức đeo khăn sô,
mặc áo tang, lạy lục, giă từ. Bà đă tha thứ
cho ba tôi chưa vậy, mà ôm quan tài như giằng lại
chả chịu cho nhà đ̣n khiêng đi rạng sáng hôm sau
???)
Nói ǵ th́ nói, chua chát
hay ngọt ngào, chằng lửa hay hiền lành, cáu kỉnh
hay đam mê, khi "mộng-thành-mây-bay-đi", chữ-T̀NH-c̣n-ở-lại.
Vẹn nguyên. Đậm đà. Măi măi.