PHÙ VÂN (tt)

Home | PHÙ VÂN 8 | PHÙ VÂN 37 | PHÙ VÂN 41 | PHÙ VÂN 42 | PHÙ VÂN 43 | PHÙ VÂN 44 | PHÙ VÂN 45 | PHÙ VÂN 46 | PHÙ VÂN 47 | PHÙ VÂN 48 | PHÙ VÂN 49 | PHÙ VÂN 50 | PHÙ VÂN 51 | PHÙ VÂN 52 | PHÙ VÂN 53 | PHÙ VÂN 54 | PHÙ VÂN 55 | PHÙ VÂN 56 | PHÙ VÂN 57 | PHÙ VÂN 58 | PHÙ VÂN 59 | PHÙ VÂN 60 | PHÙ VÂN 61 | PHÙ VÂN 62 | PHÙ VÂN 63 | PHÙ VÂN 64 | PHÙ VÂN 65 | PHÙ VÂN 66 | PHÙ VÂN 67 | PHÙ VÂN 68 | PHÙ VÂN 69

PHÙ VÂN 55

TIẾNG KÊU

 

TIẾNG KÊU .. VÔ THANH !

 

 

Một ngày giữa tháng tư/06, một cậu bé 5 tuổi gọi 911 v́ mẹ cu cậu bị ngất xỉu. Cậu muốn cứu mẹ. Mẹ bất tỉnh nhân sự rồi nên không thể hỏi mẹ làm sao, cách nào. Cậu chợt nhớ tới cái phôn và số 911 thần kỳ. Th́ thần kỳ thật, v́ có người ở đầu dây (mà cậu tin là người "cứu độ") đă nói chuyện với cậu, nhưng sao bà này sẵng giọng và nằng nặc đ̣i nói chuyện với mẹ của cậu cơ. Cậu thỏ thẻ, mẹ cháu bị ngất rồi, không thể nói chuyện được. Bà ta quát lên:"I don't care, let your mom talk to me .." Ôi, nếu my mom nói chuyện được th́ con đâu dám làm phiền bà. Ôi, nếu my mom ngồi dậy được th́ con đâu có gọi cứu nguy .. Cậu bé vừa nghĩ thầm vừa bủn rủn cả tay chân buông phôn xuống, chạy lại lay lay mẹ của cậu. Nhưng mẹ yêu quí vẫn lạnh ngắt. Nhưng mẹ yêu quí vẫn bất động. Cậu lại run rẩy gọi phôn lần hai. Dĩ nhiên 911 Operator đâu có tin lời con nít con nôi .. Thế là sau đó mẹ cu cậu qua đời. Thế là vừa có một đứa trẻ gia nhập vào đạo binh "mồ côi" ngay trên thiên đàng Mỹ quốc ..

 

Một ngày đầu tháng tư/06, tôi nhận được Email của Huynh SÔNG CỬU với ba chữ :"Cảnh thương tâm" và h́nh một con kên kên đang chờ đứa bé da đen chết đi để tḥ cái mỏ nhọn cứng mổ vào mắt, mổ vào bụng, mổ vào da vào thịt .. xé xác bé, banh thây bé (đang hấp hối v́ bệnh đói khát và đang ḅ đến một nơi nào đó để được cứu sống). Tôi nh́n h́nh mà người cứ muốn lên cơn động kinh, co giật, và cứ muốn kêu thét lên, dù chuyện đă xảy ra năm 1994, ở tuốt bên Phi Châu, dù tác giả bức h́nh được giải thưởng Pulitzer, và ba tháng sau th́ "tự tử" v́ không quên được h́nh ảnh hăi hùng ! Và măi một tuần sau tôi mới hoàn hồn mà post vào Wandering Cloud "THE PICTURE SHOCKED THE WHOLE WORLD".

 

Rồi mới gần đây (trong những ngày "tịnh khẩu"), tôi lại đọc được những gịng như vầy:

 

.. "Nếu bạn bè kể nỗi khó khăn của ḿnh cho riêng hai người A và B nghe. A nghe xong, dáng vẻ thương xót nói: "Tôi rất thông cảm với anh, chỉ tiếc là tôi không cách nào giúp anh được cả". B nghe xong lại b́nh thản nói: "Tôi không thông cảm anh, nhưng tôi muốn giúp anh".

 

Đối với hai câu trên, bạn thích câu nào ? - Đương nhiên là của B, v́ thông cảm là sự giúp đỡ vô dụng, c̣n giúp đỡ là sự thông cảm tích cực.

 

Lại đưa một ví dụ đơn giản khác:

 

Khi có người ch́m xuống nước, có bao nhiêu người đứng trên bờ hô hoán ? Có bao nhiêu người buông tiếng thở dài ? Có bao nhiêu người lo sợ cho kẻ bị ch́m ? Nhưng đối với người bị ch́m mà nói th́ có lợi ích ǵ ? Mười vạn câu thông cảm, trăm vạn hàng lệ rơi cũng chẳng bằng được một người lặng lẽ không nói ǵ, cởi đồ ra, nhảy xuống nước cứu người bị ch́m !

 

Khi chúng ta nói chữ thông cảm ở trên miệng, viết ở trên mặt, th́ trước tiên xin nh́n đôi tay của ḿnh có đang đặt ở sau lưng không ?" (LƯU DUNG-Văn Minh biên dịch)

 

VŨ HOÀNG CHƯƠNG cũng đă từng có câu thơ buồn muốn chết đi được khi bảo rằng:

 

Lớp lớp biên cương t́nh chật hẹp

Mùa xưa thông cảm đă qua rồi !

 

Mọi việc đều đă-qua-rồi thật sao ??? Un-point-final rồi sao ??? Ngay cả sự thông cảm, hiểu biết ??? (Đừng nói chi bác ái, từ bi, ban vui, cứu khổ !!!). Chuyện chú bé 5 tuổi gọi 911 mong mẹ của ḿnh được cứu giúp, th́ rơ ràng là .. "đoản hậu", quá ư "đoản hậu" !!! (Chả biết cái người 911 Operator đó có bị lương tâm cắn rứt không khi chỉ v́ việc làm tắc trách của ḿnh mà một người chết, các đứa con của người chết chịu cảnh mồ côi, và mai này cái gia đ́nh bất hạnh ấy chả biết c̣n sa vào những nỗi khốn khổ, khốn nạn nào !!! Mà cho dù cái người 911 Operator đó có bị sa thải, để tránh hậu họa cho những người kêu cứu khác đi nữa, th́ người chết cũng đă không thể nào sống lại được, dù đứa trẻ nước mắt ngắn nước mắt dài mếu máo trên TV News: "I want my mommy .. I want my mommy .. " Ai sẽ đền bù cho bé sự mất mát lớn nhất trên đời này ???).

 

C̣n bức h́nh chấn động thế giới kia, không biết cái làng Sudan sau nạn đói năm 1994 đó ra sao, có c̣n ai sống sót, và hiện giờ đă khá hơn xưa chưa ??? Ông Kevin Carter ơi, sao ông không sống để chụp thêm những bức h́nh mở trái tim con người ra hơn chút nữa ??? Để mở con mắt người, làm động đậy đôi tay người ch́a ra giúp đỡ con người, những người hoạn nạn, những người đói khổ, những người bần hàn (chứ không phải chỉ là những cái chép miệng thật kêu, chứ không phải chỉ là những giọt nước mắt rào rào rơi xuống, rồi sau đó ráo hoảnh tức th́).

 

Xin phép kể sơ sơ với ông đôi chút về đất nước tôi, về mảnh đất cong cong h́nh chữ S , c̣n biết mấy thương tâm ông à, tuy không có h́nh ảnh nào để trưng ra cho ông làm bằng, nhưng nó in sâu trong tâm hồn người Việt chúng tôi đậm nét lắm. Có biết bao trẻ em không những đói, rét, lạnh, mà c̣n ở trong những hoàn cảnh cực nhục, đắng cay .. thưa ông - như lời một người cha nói với các con VN được sinh ra trên đất Mỹ như vầy:

.. ..

.. Con sẽ không bao giờ

ghé qua những khu bệnh viện để xem

nơi nhiều đứa trẻ bệnh hoạn, tật nguyền

vừa mới chào đời

đă phải nằm đợi chết

có đứa bị bỏ quên ngay cả trong thùng rác

có đứa được nhặt về từ những ổ măi dâm

dù ở đâu cũng có chuyện thương tâm

nhưng ở Việt Nam

chuyện thương tâm đă trở thành quen thuộc ..

.. ..

.. Những đứa bé chưa mặc quần

chưa biết lau khô nước mắt

đă trở thành người du thực tha phương

bước lạc loài ngay chính giữa quê hương

mồ côi từ trong ḷng tổ quốc

chúng sẽ trôi về đâu

giữa biển đời bát ngát ..

.. ..

.. Trước khi vào nghề đánh giày, móc túi, lang thang

chúng đă là tương lai của dân tộc Việt

một sự thật bẽ bàng rất nhiều người không biết

và cũng rất nhiều người đang cố để quên đi

(TRẦN TRUNG ĐẠO)

 

Cái dúm tương lai dân tộc Việt này, cái đám "măng mọc" thế "tre già" này càng ngày càng thê thảm hơn nữa đó ông. Ông cứ đọc trong Rồi hết chiến tranh th́ sẽ rơ ràng hơn thiệt, sẽ biết ai gây nên những nỗi khổ .. động trời, động đất này, v́ khi "Kẻ mộng du lên bạo chúa" th́ "Người hiền khô mang gông cùm" "Kẻ gian ác đi nghênh ngang" (Nhạc PHAN VĂN HƯNG- Lời NAM DAO) !!!

Rồi cũng trên mảnh đất cong cong h́nh chữ S

Rồi cũng trên mảnh đất cong cong h́nh chữ S. ấy, thân phận người phụ nữ VN cũng điêu đứng trăm chiều. Những người con gái nước tôi, không làm Cung Nữ, th́ cũng trở thành Chinh Phụ, nếu không "tài sắc vẹn toàn" nên "hồng nhan bạc phận", th́ ngay cả hoa đồng cỏ nội cũng "sớm nở tối tàn" .. Dù ở thời nào đi nữa, họ luôn "cắn răng" chịu đựng nghịch cảnh, vậy chớ cũng có lắm người như ông đấy, thưa ông Kevin Carter, họ chụp được những tiếng kêu .. vô thanh; họ phóng rọi lên hoàn cảnh éo le, nỗi ḷng đ̣i đoạn của phụ nữ Việt bằng những lời thơ réo rắt kêu gọi sự cảm thương, ḷng thương cảm, tâm đồng:

 

 - Th́ có NGUYỄN GIA THIỀU (1741-1798), người đă nghe "tiếng kêu" của những nàng thiếu nữ "bị" tiến cử vào cung, phải xa cha, xa mẹ, xa anh, xa em, và có thể xa cả mối t́nh đầu thơ ngây trinh trắng. Ông đă nghe được tiếng kêu câm lặng của người hằng mong "được" "đài gương soi đến dấu bèo", v́ khi làm Cung Nữ cũng có nghĩa là đợi chờ đêm 5 canh (Canh khuya nửa gối trùng eo óc, Xuân khóa đầy song nguyệt lạnh lùng); là đợi chờ ngày 6 khắc; là cả đời .. chờ đợi để được diện kiến long nhan ! Chờ đợi hết bốn mùa, tám tiết. Chờ đợi đến héo úa dung nhan, lạnh lẽo xuân t́nh. Chờ đợi đến chết khô trong cung cấm quạnh hiu. Ôi đáng sợ thay cái kiếp "nô lệ" và "tùy thuộc" một đời (của 3 ngàn cung phi mỹ nữ) vào "một" đấng quân vương. Vua là một quyền uy tót vời trên cao, Cung Nữ chỉ là những cái bóng mờ mờ trong đêm tối thâm cung, mịt mùng nhân ảnh:

 

"Cái quay búng sẵn trên trời

Mờ mờ nhân ảnh như người đi đêm"

 

- Lại có ĐẶNG TRẦN CÔN danh sĩ đời Lê, (và bà ĐOÀN THỊ ĐIỂM), người đă nghe "tiếng kêu" của những nàng Chinh Phụ, "nay một thân nuôi già dạy trẻ", chứ hồn th́ theo chàng biền biệt hà phương. Và cũng không biết chàng Chinh Phu đó sống chết thế nào.

 

"Hồn tử sĩ gió ù ù thổi

Mặt chinh phu trăng dơi dơi soi

Chinh phu tử sĩ mấy người

Nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn"

 

Những người đi vào chốn sa trường như vậy, sống chết bất ưng, may rủi không tường, có chăng là niềm thương, nỗi nhớ in hằn trong trí nhớ người thân ..

 

Ai người mài kiếm thành thơ

Ngàn năm sử mệnh đôi bờ c̣n đau

Ai người thơ dệt chiến bào

Trăm năm c̣n nhuộm máu đào sử thi

(NGUYỄN SONG ANH)

 

Sau này, nhạc sĩ LÊ THƯƠNG, với Ḥn Vọng Phu I,II,III làm nổi rơ h́nh ảnh người thiếu phụ ṿ vơ đợi chờ người "ngoài cơi xa mưa gió", chung thủy đợi chờ, bền bỉ đợi chờ, đợi chờ đến hóa đá .. vọng phu.

 

.. "Người vọng phu trong lúc gió mưa

Bế con đă hoài công để đứng chờ

Người chồng đi đă bao năm chưa thấy về

Đá ṃn nhưng hồn chưa ṃn giấc mơ

Nàng đứng ôm con xem chàng về hay chưa

Về hay chưa ??? .."

 

Sự sum họp vợ chồng, tối lửa tắt đèn có nhau, chung vui sẻ buồn, coi vậy chứ phụ nữ VN đâu có được hưởng nhiều cái hạnh phúc "b́nh thường" đó, bởi chiến tranh dằng dặc (thù trong, giặc ngoài) là một nghiệt ngă không chừa một ai.

 

Một ngàn năm đô hộ giặc Tàu

Một trăm năm nô lệ giặc Tây

30 năm nội chiến từng ngày

Gia tài của mẹ để lại cho con

Gia tài của mẹ một nước Việt buồn

(TCS)

 

- C̣n người đă nghe được "tiếng kêu đoạn trường" của nàng con gái tài sắc vẹn toàn, nhưng v́ gia đ́nh gặp tai biến bởi gă bán tơ vu oan giá họa, phải bán ḿnh chuộc cha, và đành trải thân ngàn vàng trong "thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần" đến trọn 15 năm. Tác giả của "tiếng kêu đứt ruột" này từng bị miệt thị là đă viết nên một thứ "dâm thư" tày đ́nh và bị cấm chỉ không cho người tử tế, hoặc con nhà lành được đọc một dạo:

 

"Đàn ông chớ kể Phan, Trần

Đàn bà chớ kể Thúy Vân, Thúy Kiều"

 

Cũng may là sau khi "trải qua một cuộc bể dâu" v́ sự thẩm định sai trái hoàn toàn "cận thị" đó, tác giả thiên tài NGUYỄN DU được phục hồi danh dự, tác phẩm "Đoạn Trường Tân Thanh" mà ông phóng tác được xem như tiêu biểu của Văn Hóa VN, đến cái độ gắn liền với sinh mệnh VN luôn "Truyện Kiều c̣n, tiếng nước ta c̣n, tiếng nước ta c̣n, nước  ta c̣n" ..

 

Mới đây, có những nàng Kiều tân thời quê tôi, tuy không "sắc đành đ̣i một, tài đành họa hai" như nàng Kiều nguyên tác, nhưng cũng không ít người v́ chữ hiếu (thương cha mẹ già yếu, đầu tắt mặt tối, quần quật mà vẫn không đủ ăn, ở một đất nước tiếng là "của dân nghèo, lo cho dân nghèo" chứ mấy ngài chóp bu th́ thừa mứa, c̣n càng xa mặt trời càng đói ră ruột gan) nên đă "bán ḿnh .. làm vợ" ngoại nhân (ngôn ngữ, phong tục, tập quán hoàn toàn lạ) như Singapore, Thái Lan, Đại Hàn, Đài Loan .. Làm vợ người nước ngoài để hy vọng mát mày mát mặt với đời. Nhưng .. lại chữ "nhưng" khốn khổ này làm ê chề thêm, nhục nhă thêm cho thân phận người VN thời XHCN !!!

 

Xưa th́ những ông Vua, ông Quan, (dù bên Tàu hay bên Ta) trên ngai cao ngất ngưởng, số phận dân đen hoàn toàn trong tay sinh sát của ông và đám quần thần xúm xít. (Hễ chiếu chỉ ban ra là gái đẹp run rẩy sợ bị bắt tiến cung. Hễ "lệnh vua hành quân trống kêu dồn", là vợ con chạy theo khóc lóc tiễn đưa v́ có thể chẳng bao giờ được gặp lại nhau !!!).

 

Rừng khăn sô phấp phới

Triệu đời thiếu phụ héo ḷng

Tần Thủy Hoàng có tội hay công

Cũng làm ta muốn ói !!!

(HÀ HUYỀN CHI)

 

Nay cũng đâu khác ǵ, số phận "nhân dân" cũng nằm trong tay một thiểu số "đỉnh cao trí tuệ" và bọn con buôn (buôn người, xuất khẩu người đặng phục vụ "t́nh dục" trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật dưới danh nghĩa .. rất "vờ": Làm vợ !!!)

 

Em có buồn không cô dâu xứ lạ

Ngôn ngữ nước người ngọng nghịu đầu môi

Chồng bên cạnh nhưng ḷng xa nhau quá

Đêm trắng, ngày đen, cay đắng, dập vùi !

 

Em, đă đủ !!! Ḱa, môi khô, mặt tái

Chân tay em nứt nẻ vết thương đời

Ḱa, thể xác héo hon v́ oan trái

Ḱa, tinh thần hoảng loạn cánh hoa rơi !!!

(NGÔ MINH HẰNG)

 

Có nhiều "cô dâu xứ lạ" c̣n lỡ bước sa chân y hệt Thúy Kiều v́ "tên chồng" Mă Giám Sinh đă thông đồng cùng mấy mụ Tú Bà đương đại sau khi "con ong đă tỏ đường đi lối về" .. Cũng có "cô dâu" vừa làm "con ở" ban ngày, ban đêm "làm điếm" cho cả một gia đ́nh hết cha, đến con trai bà lớn, bà bé .. Lại có người "vớ" phải ông cụ mắc bệnh tâm thần, gă đàn ông bạo dâm, hoặc chàng dị tật bẩm sinh .. Cất tiếng kêu cứu cũng đâu ai có hiểu tiếng ḿnh đâu. Có bầm dập v́ bị đ̣n roi trừng trị cũng đành nuốt nước mắt ở những phương trời đất khách.

 

Có những dấu buồn trên mắt héo

Điểm trang nào lấp vết thương đời

Có bước chân hằn trên vạn nẻo

Sầu vương thêm đậm nét đơn côi

(QUÁCH XUÂN SƠN)

Chắc có người đang bảo là sao tôi cứ chọn những sự việc bi quan mà viết vào, hay chọn câu thơ "tiêu cực" làm mờ mắt người đọc

*

 

Chắc có người đang bảo là sao tôi cứ chọn những sự việc bi quan mà viết vào, hay chọn câu thơ "tiêu cực" làm mờ mắt người đọc, hoặc trích thơ, nhạc của tác giả có điều tiếng này nọ cho bản thân ḿnh bị nh́n ngó xỏ xiên .. Biết làm thế nào được. Tôi đă bị từng bị kết án rồi từ khi làm người VN :

 

Tôi kể từ ăn uống

Tội làm người mưu sinh

Tôi kể từ tiên tổ

Tội làm người Việt Nam

(CAO ĐỒNG KHÁNH)

 

Biết làm thế nào được. Có tri âm, tri kỷ th́ quí. Bằng không, cũng đă "độc đạo kỳ thân" lâu rồi.

 

Ta đi từ thuở ba mươi tuổi

Trà đắng quan hà không tri âm

Vai gầy đổ bóng buồn như núi

Dặm trần từ đấy rét căm căm

(TOẠI KHANH)

 

Cuộc đời nó như thế mà. Nhưng trong tiêu cực sẽ nẩy mầm tích cực. Như một Thiền Sư đă nói phải không ?

Ai bảo xuân tàn hoa rụng hết

Đêm qua, sân trước, một nhành mai ..

 

Thử hỏi lại ḷng ḿnh có hóa đá chưa, CÓ NGHE ĐƯỢC NHỮNG TIẾNG KÊU VÔ THANH của trẻ mồ côi, bất hạnh, của đồng bào ḿnh đang đói khổ, nhục nhằn nơi quê xa ??? (Chế độ CS đang dăy chết rồi, thế th́ ai sẽ thực sự v́ dân đây, hỡi những người yêu nước thương nhà, hỡi những người chân chính quốc gia ???)

 

Mấy ai đọc bằng hồn

Lời người viết cô đơn

Suốt nửa đời kêu cứu

Khi dân ngày .. khổ hơn ?

 

Mấy kẻ nghe bằng tim

Những uất nghẹn im ĺm

Đă chôn vùi đáy biển

Vùi núi rừng Việt Nam ?

(Ư NGA)

 

 

 

 

 

Cuối tháng 4/06




website counter