|
Một
hôm nắm
sợi vô thường Tiếng
Xuân lảnh lót, Âm
Dương rỡ ràng ! (H.T) * ĐẲNG CẤP HOA Tôi biết ḿnh thậm vô lư,
vậy mà vẫn không thể xả bỏ được
cái "chấp nhất" hết sức trẻ con
của ḿnh. Th́ tại
người bạn của tôi, một bữa kia, khoe
một cách hết sức hăm hở về cái việc
bông hoa cũng có giai cấp sang hèn, quí tiện rơ ràng, minh
bạch như xă hội loài người mờ !!! Trong một bài thơ bạn làm
để tặng cô bồ của bạn có những câu
như vầy: "Tuổi chiều leo ngược trên
đầu dốc, Tôi t́nh cờ được một
nhành Lan" .. Tại sao lại là Lan mà không là hoa nào khác
? (Tôi nghĩ chắc bạn nhớ cố nhân hay một
kỷ niệm nào đó). Bạn trả lời: "
Tuổi chiều leo ngược trên đầu dốc ..
Ở trên đó chỉ có Lan và hoa dại. Không lẽ
trần thân khổ ải đi t́m hoa dại ?".
Chỉ một câu trả lời đơn giản và
hết sức hợp lô-gích, hợp luận lư đó mà tôi
bèn .. "lặn" luôn. Không muốn tiếp xúc nữa.
V́ h́nh như càng hở môi ra, tôi càng thấy tôi và bạn ..
xa cách ngh́n trùng !!! Tôi không phải là một nhà Bonsai.
Không phải người làm nghệ thuật uốn
nắn, trồng tỉa cây cảnh. Tôi chỉ biết
ngắm hoa. Chỉ biết há hốc miệng sững
sờ v́ sắc màu không thể nào tự tay pha chế
nổi. V́ h́nh dáng độc đáo, vừa mong manh vừa
bền đẹp (trong ḷng kẻ "ái mộ")
của các nàng Hoa đua nhau khoe sắc, khoe hương -
tặng phẩm của Mẹ Đất dành riêng cho
người biết yêu chuộng, trân quí cái đẹp. Tôi
cũng không biết Hoa nào quí hơn Hoa nào, chỉ biết
phân ra làm hai loại: Hoa Kiểng, được chăm sóc
tưới bón trong bồn chậu, được "nâng
như nâng trứng, hứng như hứng hoa". Và Hoa
Dại .. mọc tràn lan ngoài hàng rào, bờ đê, trong ao,
trên sông, trên đồi, trong rừng rậm, trên núi cao ..
Chả có ai để ư, ngó ngàng, ngoài mặt trời,
mặt trăng, mưa rơi, nắng phủ, sương
mềm .. "hôn" lên thân thể hoang dại, tiểu
tốt vô danh . Và tôi hồn nhiên: "Vay
mượn mẹ đất, Bông hoa tuyệt xinh, Giắt
vào tim ḿnh, Mơ t́nh bất diệt ..". Nhưng cái
chữ "tuyệt xinh" đó, không hàm ư phải
là: Mai, Lan, Cúc, Thược Dược, Mẫu Đơn,
Măn Đ́nh Hồng .. trời đất à. Cũng không
phải Sen, Huệ (Hoa biểu tượng của Phật
Giáo, Công Giáo). Cũng không phải Súng (Hoa Tiên Tử).
Cũng không phải Hồng, Tu-Líp (Hoa T́nh Yêu). Lại càng
không phải Hoa Phượng mùa thi, Hoa Dạ Lư Hương
hẹn ḥ, Hoa Cẩm Chướng ngày Từ Mẫu .. vv và
vv .. Bởi tôi thấm thía lắm: "Cái đẹp là
ở mắt kẻ t́nh si chứ không phải là ở má
hồng của cô con gái" (KANT) . Th́ "Beauty is in the
eye of the beholder" mà. Nhưng v́ tôi vốn con nhà b́nh dân,
tuy chưa đến nỗi làm con "bà phước",
mà chỉ là con út ít của một bà mẹ mồ côi mồ
cút, thất học, buôn gánh bán bưng từ thuở 13, nên
tôi nghiêng về những loài hoa tự do mọc, tự do
tăng trưởng, tự do măn khai, tự do tàn tạ,
tự do sống, tự do chết. Gọi chung chung là HOA
DẠI. V́ tôi thấy ḿnh đích thực là một loài Hoa
Dại. Má tôi c̣n là Hoa Dại .. bạo hơn tôi. Bởi bà
tự lực cánh sinh từ cái tuổi quá nhỏ, cho
đến khi lớn lên lập gia đ́nh th́ cũng
Dại .. nốt, v́ lấy phải anh chồng chỉ HÁM
những đóa hoa Kiểng, vừa giàu vừa sang, vừa
.. "đỏng đảnh", bảnh chọe và
hết sức .. khi người !!! Tôi cũng biết, cái mặc
cảm về một gia đ́nh không hạnh phúc, đă làm
tôi có những đau đớn khó nguôi ngoai. Mặc dù, chính
nhờ xuất thân từ một gia đ́nh "không
giống ai" như vậy mà tôi biết nh́n tôi, nh́n
người, nh́n đời rơ nét hơn. Và càng nh́n, càng
thấy, càng biết, càng thấm thía thân phận của
những đời Hoa Bất Hạnh, th́ càng vô h́nh chung
đồng hóa ḿnh mănh liệt hơn vào cái số đông
thầm lặng: hoang dại, vô danh (những bông hoa giấy,
cọng cỏ, hạt bụi, cây chùm gửi, ḥn máu ..
rơi)!!! Đâu có ai muốn làm cây chùm
gửi Đâu có ai muốn làm hạt bụi bén chân anhĐâu có ai muốn làm ḥn máu kết thành người vô tộiVậy mà tôi lại là tôi, run từ cội đến cành !!!
Bởi vậy, bạn ơi, khi
bạn mừng v́ "được" một nhành Lan
quí, th́ tôi thấy ḿnh đă chết ngắc rồi, từ
khi Hoa tôi chưa kịp trổ bông !!!
* CHÂN DUNG NÀNG THƠ THẾ KỶ 21 Tôi biết, ở thế kỷ 21 này, nhất là
ở "ngoại quốc" (Mỹ Châu, Âu Châu, Úc Châu,
Phi Châu ngay cả Á Châu .. ) mà nói tới cái chuyện "Cái
nết đánh chết cái đẹp" th́ tôi rơ là
"đồ nhà quê" đến chín kiếp,
mười đời ấy chứ. V́ ở VN hiện
nay, "Nàng thơ thế kỷ 21" đă có chân dung ..
đáng giật ḿnh, có ngoại h́nh .. phải dụi
mắt lia lịa để NGHÍA EM như sau (không phải "dị
dạng" mà "khác lạ" v́ quá "b́nh
thường", nhan nhản .. đầy
đường): Không phải người con gái áo lụa Hà Đông Nền nă áo the rụt rè guốc mộc Hương bồ kết tự t́nh mái tóc Nón quai thao đứng dựa cột trúc đào Dạ tiệc ồn ào không kịp ngắm trăng
sao Điện thoại cầm tay bất ngờ
nghẽn mạch Con đường thơ phải phóng xe luồn lách Áo pull em bó sát mộng xuân th́ C̣n mái tóc huyền buông xơa bờ vai, c̣n quần áo kín
đáo, dịu dàng khép nép ngày nào, giờ đă ra sao ??? Tha thướt trên vai một mái tóc thề Đă nhẹ dạ trước lời mời nhan
sắc Em thể nghiệm bao nhiêu là hóa chất Tóc mới đỏ rượu vang, nay đă hoe vàng Tôi nh́n nàng thơ đôi lúc cũng hoang mang Chẳng lẽ quần jean và môi son đỏng
đảnh Đâu cô Tấm bốn ngàn năm rất thánh Đi trong thơ thon thả dịp đồng dao Có nhiều khi sự tiến bộ của nhân
loại đă xóa sạch những lằn ranh kiến
thức, hẹp ḥi. Đồng thời xóa luôn những nét
truyền thống độc đáo của từng dân
tộc. Nên buồn hay vui ??? Xa lộ thông tin nàng đă bước chân vào Những website mở ra chân trời lạ Đâu tuyết nguyệt trăng hoa bên ṿm lá Nón nghiêng che khép nép sợi tơ hồng Nàng thơ bây giờ đă đến chợ đông Vẫn hấp dẫn những tâm hồn thơ
thẩn Vẫn tôi lơ mơ thất t́nh và lận
đận Vội vă theo em đang sải bước qua đường(LÊ MINH QUỐC) Từ "Em đi chàng theo sau, Em chẳng dám đi
mau, Sợ chàng chê hấp tấp, Số gian nan không giàu"
của NGUYỄN NHƯỢC PHÁP, đến LÊ MINH QUỐC
"Vội vă theo em đang sải bước qua
đường". Th́ ta mới thấy cái nhịp
sống ở thời đại văn minh, tiến bộ
này nó tất bật, nó hối hả, bận rộn
tối tăm mắt mũi đến thế nào rồi.
V́ nàng đă không hề "ke" chàng chê, hay khen cái
tướng đi "cứu hỏa" của ḿnh mà.
Chàng cũng chả hề "ke" cái dáng nàng "lật
đật" đến tức bụng ra làm sao nữa.
Ối giời ôi, bận làm CÁI G̀ thế nhỉ ? - Th́
để KIẾM SỐNG chứ c̣n làm ǵ khác hơn đâu
!!! Nếu Kiếm Sống bằng hành nghề diễn
viên điện ảnh, đóng phim, đóng kịch, tŕnh
diễn thời trang, người mẫu ảnh nghệ
thuật .. th́ thân xác là "trung tâm tu sửa" dài dài là
phải rồi. Dài đến mấy chục lần
như Liz Taylor, (đă phải than trời như bọng v́
hậu quả "đau đớn" của giải
phẫu thẩm mỹ những khi trời trở gió ..) th́
cũng là chuyện "thế phải thế, thế
thời phải thế". V́ đâu có ai bỏ tiền ra
mua vé đặng xem mấy cái bà thịt nhăo gân chùng
"mần ăn" trên màn ảnh đại vĩ
tuyến, hay trên sân khấu lộng lẫy ánh đèn màu
mần chi. Họ cần ṿng số một nẩy tưng
tưng theo mỗi bước đi. Cái bụng không
bệu mỡ. Cái lỗ rốn tṛn sâu. Cái bộ mông chuyển
động thần hồn "nam chi chi chí .. rận".
Th́ các bà phải chui vào các ḷ "tu sửa" cho các chuyên
gia "cứa cứa" cái xác và "đục
đẽo" hầu bao là chuyện tất yếu
rồi. Đúng là không có ǵ phải nói. Có chăng là
những phản ứng như bị ung thư, bị
bể bọc silicone, bị làm độc đến
tử thương. Th́ .. quả là "sinh nghề tử
nghiệp" đáng buồn rồi. Đàng này, có nhiều các nàng, các bà (nói chung là phái
yếu), muốn làm "đẹp ḷng" đối
tượng riêng (t́nh nhân hoặc chồng) của ḿnh,
cũng đă hăm hở lao vào ḷ tu sửa, hăm hở
làm con thiêu thân cho các chuyên gia "lắp rắp" thêm, hay
"tân trang" lại cái tấm dung nhan trời đă cho
một cách bất công tử thuở lọt ḷng. Bắt
đầu từ "cái răng cái tóc, là góc con
người". Đến những chi tiết trên khuôn
mặt (mắt, mũi, môi, má, cằm, da mặt ..). Rồi
lần lần ḅ xuống ṿng số một, số hai,
số ba .. (Cái khu "tam giác .. chổng ngược"
này, xem ra là mối bận tâm "hàng đầu"
đụng đến cái niềm tự tin hay mặc
cảm âm thầm phần lớn của phe .. ta !!!) Nhưng không phải ai ai cũng được các
chuyên viên thay Trời làm đẹp "sờ tới",
"mó vào" khơi khơi đâu nhé. Phải có tiền.
Đồng tiền vạn năng .. Ở bên Mỹ, ở
cái xứ mà người ta lo "kiêng khem" để
đừng bị chứng "béo ph́", th́ "vay
mượn" dễ dàng lắm. Các thứ đều
từ "nhà băng", rồi tất cả sẽ
thuộc "nhà băng" nếu tiền vay không trả
nổi. Từ cái xe, cái nhà, quần áo, vật dụng ..
"Của nhà băng trả về cho .. ngân hàng"
một ngày u ám đất trời nào đó .. Nên chuyện
"dâng" tiền cho các "đấng tái tạo"
sắc đẹp của quí nàng Eva, cũng chả thành
vấn đề lắm đâu. Chỉ trớ trêu và
buồn cười, (do một chị bạn tâm sự), là
nhiều khi "tham" nên bị "thâm" một cách
nhăn tiền: Tham đôi mắt "to" hơn, nên ngủ không
nhắm mắt được. Tham đôi môi
"mọng" hơn, nên nó thừ lừ, vêu lên
chướng khí sơn lam. Tham cái càm "chẻ"
hơn, nên có người xót xa hỏi, bộ chị bị
tai nạn hồi nhỏ hay sao mà bị nứt cằm
đến vậy. Tham đôi g̣ bồng đảo "ni
tấc thần sầu" hơn, nên đi đâu cũng
bị những đôi mắt ṭ ṃ dán vào phát nhột,
đỏ mặt tía tai v́ "ngượng". Đêm
nằm th́ hai cái bịch silicone nó cứ chần chẫn ra,
thói quen nằm xấp không thực hiện được
nữa, nên sinh chứng mất ngủ dài dài. C̣n chuyện
vợ chồng th́ hai cái của nợ nó cứ trơ
trơ, chả có cảm xúc ǵ như ngày xưa "bánh
giầy" mà sung sướng tuyệt vời. Thế là
lại đành phải bấm bụng làm người Ma-Róc
(móc ra), đi "giải phóng" chúng khỏi cái xác phàm. (Ham hai trái bưởi làm chi
để "được" họ "bóc
lột" đến hai lần .. trời ơi, đất
hỡi !!!)
Công tâm mà nói. Khi phụ nữ
muốn ḿnh "đẹp" hơn, "hấp
dẫn" hơn th́ đâu phải "chỉ cho"
bản thân ḿnh lúc nh́n vào gương soi. Phần lớn là
để cho quí ông Adong đấy chứ. (C̣n các minh tinh,
nghệ sĩ là v́ khán giả, giới mộ điệu
phần lớn mà). Dù các ông hay đây đẩy chối là
"Yêu em đâu phải v́ em xinh, em đẹp..".
Miệng th́ nói vậy, chứ khi một bóng hồng
"yểu điệu" lướt qua, th́ đố mà
mắt "đa t́nh phản xạ" của các ngài không
đảo mắt "thẩm định" (cho
điểm) tức th́ !!! Trong ca dao có những câu "khôi
hài" nói về những anh chồng "tâng bốc"
vợ một cách thái quá th́ cũng đáng liệt vào
"chuyện cười muôn thuở" mà thôi. Lỗ mũi 18 gánh lông Chồng yêu chồng bảo râu rồng trời cho Trên đầu những rác cùng rơmChồng yêu chồng bảo hoa
thơm rắc đầu Đêm nằm vợ ngáy o o Chồng yêu chồng bảo ngáy
cho vui nhà Đọc kỹ lại, ta
sẽ thấy, những tiểu tiết (lông mũi, rơm
rác trên đầu, tiếng ngáy ..) không phải là những
chi tiết quan trọng, có thể cắt bỏ
được (lông mũi), giũ sạch trơn (rác
rơm), có thể điều trị được
(tiếng ngáy). Không có câu nào nói là chồng " đam
mê" nhan sắc Thị Nở của Chí Phèo (NC). Ngay
cả Chung Vô Diệm đi nữa, vẫn có lúc
được lột xác thành tuyệt trần cơ mà.
Thế nên "Cái đẹp đang đè bẹp cái
nết" là chuyện .. tự nhiên phải không quí vị
? Do đó bạn tôi quí Lan, quí các loài Hoa Kiểng th́ đâu
có ǵ đáng nói phải không thưa các ngài ? Xin cho tôi được đi
đến một giải pháp "dung ḥa" hơn
vậy. Thử coi hai phe Âm Dương, hai phía đối
cực có hả hê v́ "bí kíp" đơn giản mà
hết sức công b́nh này không : Cái nết không đánh
chết cái đẹp. Cái đẹp không đè
bẹp cái nết. Cả hai BỔ SUNG HÀI H̉A cho nhau. Như
câu tuyên bố bất hủ của một Hoa Hậu Á Châu
(không nhớ tên): "Cái đẹp chỉ làm cho vui
mắt. C̣n sự thuần hậu, dịu dàng và thanh nhă
của phụ nữ mới làm ấm ḷng người".
Tới đây, tôi chợt nhớ
tới mấy câu thơ của TRỤ VŨ đọc
từ lâu lắm, từ cái hồi c̣n là Sinh Viên .. Thân em là tứ đại Mà tỏa hương tinh thần Mắt em là tứ đại Mà rạng ngời yêu thương Theo nhà Phật, xác thân này là kếp hợp của tứ đại (Địa, Thủy, Hỏa, Phong). Nên tác giả mới thắc mắc: sao EM chỉ là một tập hợp của đất, nước, lửa, gió mà lại "tỏa hương tinh thần" được. Cũng thế, đôi mắt em chỉ bằng thịt với chằng chịt những sợi thần kinh thị giác thôi mà sao "rạng ngời yêu thương" được. Bởi vậy, mắt bồ câu, hay mắt lé kim, hay mắt một mí, thậm chí mắt hí đi nữa, cái đáng nói là có "rạng ngời yêu thương" hay không ??? Chứ những đôi mắt nai tơ, những đôi mắt phượng mày ngài, mà "lạnh như tiền, vô cảm" hoặc "tóe lửa hận thù" v́ những chuyện .. không đâu, th́ đẹp mà làm ǵ cho phí hoài công tạo hóa điểm tô ??? Rồi tôi được đà,
"chôm chỉa" đầu này đầu kia một tí
để "vơ vẽ" nói về NIỀM VUI của
tôi, khi nắm được những sợi vô
thường. (nhiều khi làm đau ḷng đứt
ruột không ít v́ những đổi thay tàn tạ của
cái ṿng "Thành, Thịnh, Suy, Hủy", của "Thành,
Trụ, Hoại, Không"). Nhưng thử tưởng
tượng nếu tất cả đều ngưng
đọng lại, đóng băng lại, không c̣n sự
tiến triển .. Như ḍng sông ngừng trôi. Như
đồng hồ không xoay đều cây kim chỉ giờ,
chỉ phút. Như học sinh không bao giờ có mùa thi.
Như người nông dân không bao giờ có vụ mùa.
Như thợ thuyền không có việc. Như đàn ông,
đàn bà không bao giờ gặp được nửa kia
của ḿnh. Như t́nh yêu không có mặt trên trần gian.
Như trẻ em không bao giờ được chào
đời .. Như .. và như .. Thôi. Lạy Trời,
lạy Phật. Xin hăy cứ vận hành tứ thời, bát
tiết, và dù có nếm đủ mọi mùi hỉ, nộ,
ái, ố, ai, lạc, dục .. đi nữa, th́ mới
đáng là "hương sắc trần gian" vậy
đi .. Chứ thất nghiệp, thất t́nh, thất
vọng, thất bại, thất thủ, thất tán,
thất thố vong gia .. mà không thấy "ánh sáng cuối
đường hầm" vào một ngày nào đó "cùng
tắc biến" th́ nhân loại này chắc sẽ .. tiêu
ma. Mà lại là một loại ma không bao giờ
được hóa kiếp, không bao giờ được
về "lục đạo luân hồi", hay không
được nghỉ ngơi nơi Nước Chúa
Đời Đời. Th́ eo ơi, lang thang, lưới
thưới măi măi à ..??? Trong
trùng trùng điệp điệp vô minh tăm tối à .. ???
Lạy Chúa tôi !!! Tâm như tro nguội T́nh như cỏ khô Một hôm gió nổi Lửa bừng than tro T́nh như cỏ khô Tâm như tro nguội Một ngày mưa tới Cỏ xanh mượt bờ CÓ hay KHÔNG - chuyện t́nh cờ ? Sao đầy tay những hạt
thơ bồi hồi Ai cười trong trái tim tôi Ai đang ca hát vạn lời vô
ưu .. Bạn tôi vừa mới hỏi
tôi: Ai đang cười, ai đang ca hát vậy. Tôi trả
lời tỉnh bơ: Đâu biết Ai là Ai (không biết
thật) . Nếu người nào biết.
Trả lời dùm. Xin đa tạ. Mùa Phật Đản 2005 ____________________________________________________________________________
|