II
Tôi ngồi
Ngó lại sa mù
Tóc xanh ..
Biển biếc ..
Bây chừ tuyết rơi .
Thương thân lưu lạc quê
người
Niềm vui xưa
bỗng
tái hồi .. Kiên Giang !!!
Tôi
ngồi đó. Giữa công viên Santa Ana (Cali) họp mặt
Thầy Trò Kiên Giang năm 2000. Đọc thư thầy
Đại. Vừa buồn vừa vui ..
Tôi
ngồi đó. Đang nghe lời "khoe" của
thầy Kiệt Lê :"Em coi nè, tay thầy chai hết
trơn !". Bỗng dưng tôi rưng rưng mắc
nghẹn. Lặng thinh như là không nghe, không thấỵ
Từ
bục giảng khả kính trên cao, Thầy Cô đã
bước xuống chỗ đoạn trường cơ
cực. Nếu kẹt lại trong nước thì không ra
bương chải chợ trời cũng quần quật
phu phen. Còn thoát đi rồi lại sa vào chỗ rẻ rúng
lạnh lùng của người nơi xứ lạ. Em
đã từng là cô giáo. Em thấm thía lắm lời
"khoe" của Thầy. Em cũng đang làm
"cu-li" nên đôi tay nuột nà "trí thức"
của em cũng đâu còn nguyên vẹn "hình hài" !!!
Hương phấn bướm anh xác
xơ vàng võ,
Kiếp tàn hoa em e ấp hình hài
Những
câu thơ của Ngô Quang Võ trong bài "HẠNH PHÚC VỘI
VÀNG" cứ theo tôi mãi là vì đúng quá cho những
người tất bật lao động nơi đây --
cái nơi mà ở VN không ít người tưởng
tượng là tiền bạc dễ kiếm lắm,
chả cần phải đổ một giọt mồ hôi
!!! Ai có qua đây rồi mới cám cảnh thiên địa,
mới thấm thía cho đời sống cơ cực
vợ chồng: Nhiều khi thể xác Anh vàng võ, tâm hồn
Em èo uột, khô cằn. Không có thì giờ cho nhau.
Đừng nói chi cho con cho cái (phải gởi Baby Sitter thôi
nếu không có người thân chăm sóc), vì chồng
vợ khác ca, khác giờ làm, nhiều khi khác việc, khác
nơi ..
Em ca tối đi về 3 giờ sáng
Anh ca ngày quằn quại chí giờ
đêm
Em cực khổ, đời anh không xán
lạn
Dòng
đời trôi làm cháy cả buồng tim
(NGÔ QUANG VÕ)
*
Tôi
ngồi đó. Giữa vòng tròn sinh hoạt, vang vang bài ca sôi
nổi thuở nào:
Ta như
nước dâng, dâng tràn có bao giờ tàn
Đường dài ngút ngàn chỉ
một trận cười vang vang...
(NGUYỄN ĐỨC QUANG)
Hình
như tôi đã không hát. Tôi chỉ lắng nghe và lặng
nhìn. Tôi nhìn lại anh, nhìn lại chị, nhìn lại em. Nhìn
lại thế hệ tuổi trẻ chúng ta đã trôi đi
trên mảnh đất quê nghèo .. Bây giờ quây quần
lại đây, tìm thăm người còn kẻ mất. Và
thầm lặng đâu đó câu hỏi nghẹn ngào :
"Những người muôn năm cũ, hồn ở
đâu bây giờ ???" (VŨ ĐÌNH LIÊN)
Con
nước dâng trong những trái tim xưa chưa trào thành
cơn lũ lụt da vàng để nhận chìm tội ác
phi nhân. Con nước yêu thương ngày nay có tràn bờ
đê bạo ngược để chúng ta quay về
một ngày thoát nạn hung tàn ???
Tôi
ngồi đó. Thấy lại Thầy Cô tôi, Bạn Bè tôi --
những thanh niên thiếu nữ quê mình -- đã từng tình
nguyện " Ăn cơm nhà đi vác ngà voi" : xây
trường, lợp nhà, làm cầu, cứu trợ lũ
lụt, thiên tai, cứu trợ đồng bào nghèo .. Bây
giờ, ở ngoài nước, vẫn có những con
người lại hăm hở " Ăn cơm nhà
đi vác ngà voi ": Họp bạn (qui mô hay bỏ
túi, vài trăm người hay chỉ dăm tên ..)
để duy trì truyền thống TÔN SƯ TRỌNG
ĐẠO, để thắt chặt thêm tình nghĩa
bạn bè. Họp đồng hương để
làm đẹp mãi tình người -- tình người
Việt Nam, tình người Rạch Giá-Kiên Giang- !!!