|
dâng tặng chùm hoa
dại ngát cỏ nội
hương đồng như nụ
cười thân ái thơm hương
đời mênh mông .. (H.T.) Cơ thể tôi èo uột lắm (nhưng ít khi bệnh vặt, hễ bệnh là phải nằm nhừ mấy ngày luôn). Có thể từ khi c̣n là bào thai trứng nước th́ ba má tôi cứ tha hồ chạy giặc (chạy Việt Minh, chạy giặc Tây) nên làm sao có đủ chất mà bồi dưỡng cho cái thai nhi tí tẹo được. Chưa kể, má tôi phải lội śnh, phải chèo ghe, tát nước, sống b́nh bồng trôi nổi, mua cà ràng, ông táo ở đầu này chở đi đổi gạo, muối ở chỗ kia. (Thật t́nh tôi quên béng mất mấy địa danh rồi, nhưng chắc chắn là ṿng ṿng ở cái miệt Nam Thái Sơn, Ḥn Đất ǵ đó). Nhiều khi bị máy bay oanh tạc th́ cứ tha hồ nhào xuống đ́a, ao, sông mà núp chứ. Uống bao nhiêu nước lợ, uống bao nhiêu chất dơ bẩn, không có một chút phép vệ sinh thường thức ǵ ráo. Má kể, đói quá, vớt lục b́nh, ăn chỗ phần non, lá non trắng nơn với mắm sống (mắm sặt, mắm tép, hoặc với mắm ruốc, ăn với ba khía bốc cơm nguội th́ khỏi chê) .. chả có hề rửa thuốc tím hoặc nước sạch bao giờ. Mọi thứ cứ từ dưới sông vớt lên, rửa ráy, ăn sống, uống tươi, rồi lại quăng xuống, đổ xuống, tưới xuống những đồ phế thải. Rồi lại vớt lên, lại quăng xuống .. (Cũng v́ sợ máy bay giặc một phần lớn, nên không được nấu nướng, không được "nổi lửa" để khói bốc lên th́ coi như tự "nộp mạng cho chằng" v.v.. và ..v.v..) Dĩ nhiên ai cũng biết, nước giữa ḍng là sạch. Và sông trôi đi hết mọi bẩn thỉu, để trả về thứ nước "hoàn nguyên". Nói vậy để thấy má tôi vẫn không bị "xẩy" tôi, th́ cũng đủ biết thiên nhiên un đúc nên tôi thật hết sức "gồ ghề". Gồ ghề y như mấy khúc xương trong cơ thể tôi càng ngày càng dài ngoẵng, và tôi chả khác nào một thứ "ốm đói" khoe ráo ba mươi sáu cái xương sườn. May là có được những thứ y phục chở che, nên cứ càng được tiếng là "thướt tha, lả lướt". Kỳ thực, tôi xấu hổ lắm v́ cái tướng "tre miễu" của ḿnh hồi mới lớn. Và mỗi lần đi ngang qua cầu, bất cứ là cầu nào, tôi cũng sợ "gió bay" .. (Gió đă không hề thổi bay cái xác phàm của tôi. Chỉ có hồn vía tôi th́ đă biết bay từ cái tuổi .. học tṛ).
Ngay cái bữa chào đời, tôi đă làm phiền
nhiều người quá (phải nói là làm khổ sở,
đắng cay mới đúng). Nhất là má tôi. Bà đă mang
tôi nặng tŕu trịu hơn chín tháng, hơn mười
ngày (tuy chưa đến nỗi "chửa trâu"). Ngày
sinh càng chậm trễ càng làm bà mệt lả người
đi v́ cái bụng bầu mà vẫn phải luôn tay luôn chân
với những công việc buôn bán, cơm nước
thường nhật. (Đâu có được quyền
nghỉ ngơi v́ ai cũng bảo nếu nằm
ườn ra th́ lúc sanh rất khó). Vậy mà tuy đă
"hay lam hay làm" để cầu lúc sanh dễ như
gà rớt trứng, chứ khi có dấu hiệu sanh, có bà
mụ đỡ rồi, cố "rặn" năm
lần bảy lượt rồi, tôi vẫn chả
chịu "ra" cho. Hễ mỗi lần má vận
hết hơi hết sức để rặn tôi ra, th́ cái
sợi nhau tràng quấn cổ lôi ngược tôi trở
vào. Bà mụ quả là hết sức giỏi, hết
sức b́nh tĩnh trong cái giờ phút trọng đại
ấy. Nên cuối cùng cũng lôi tôi ra được
đúng lúc má tôi đă kiệt
sức, và tôi th́ cũng sắp sửa ngộp hơi. Má
kể, mặt tôi tím ngắt, dù bà mụ vỗ đen
đét vào mông tôi mấy cái mà tôi vẫn chả chịu khóc
ré lên như con nít người ta. Cuối cùng, rồi tôi
cũng khóc lên như tiếng kêu mèo ướt, èo uột và
nín luôn, ngủ tiếp giấc
.. dở dang ! Tôi là sự tuyệt vọng lắm lắm của ba tôi. V́ ba mong tôi là đứa con trai để có kẻ nối dơi tông đường, sau khi đă có đứa con gái lớn đầu ḷng rồi. Ba không ưa cái thứ "nữ sanh ngoại tộc" nên ba chả thèm ngó ngàng ǵ đến tôi, chả thèm an ủi má tôi một tiếng sau khi "đi biển mồ côi một ḿnh", khổ sở "cho ra" cái-đồ-vô-tích-sự. May mắn là lúc đó tôi chả hiểu mô tê ǵ, chỉ ngủ li b́, ngủ như là chết. Má phải thăm nom động tịnh xem đứa con đỏ hỏn có c̣n thở nữa không. Đặc biệt là tôi lại ít khóc. Nếu có khóc cũng è ẹ rồi thôi. Nên càng làm má tôi lo. Với cái cơ thể gầy g̣, suy dinh dưỡng v́ hoàn cảnh kinh tế chung, má tôi đâu có sữa nhiều cho tôi. Nên cho tôi bú nước cơm chắt pha tí đường dặm thêm. Bà không có những ngày ở cữ đàng hoàng, thong thả v́ cứ phải lọ mọ nấu cơm cho chồng con và chắt nước cơm cho út cưng. Sau độ dăm bữa, nửa tháng, bà quấn tôi tùm hụp trong những bộ quần áo cũ của má, của ba, của chị và "na" tôi đi phiêu bạt .. giang hồ. Không phải giang hồ theo cái kiểu "Gươm đàn nửa gánh, non sông một chèo" như ND mô tả đâu. Chúng tôi lên ghe chèo chống đi đổi cà ràng, ông táo lấy gạo muối, rồi lấy gạo muối đem bán lấy tiền độ nhật. Và lấy tiền đi mua bất cứ thứ ǵ có thể bán được .. kiếm ăn. Tôi lớn lên trong sự thờ ơ của ba tôi,
trong sự bận rộn bương chải của má,
trong sự ghẻ lạnh của bà chị lớn hơn
tôi đến chín tuổi đầu, mà chả có th́
giờ vui chơi cùng chúng bạn, v́ cứ phải kè kè cái
con "của nợ" mặt ĺ lợm, nín thinh. Tôi lớn lên trong hoàn cảnh giặc giă, chạy Tây,
chạy Việt Minh, trong một gia đ́nh lam lũ,
bần hàn, bềnh bồng sông nước. Sau này, nghe má tôi
kể lại, lâu ngày chầy tháng không muốn nhớ mà nó
vẫn nằm đâu đó mọc rễ đâm chồi,
chứ tôi cũng đâu có biết được những
tháng ngày cơ cực đoạn trường ở cái vùng
Nam Thái Sơn Rạch Giá đó, nơi tôi đă từng
"xém" chẳng được (hay bị) .. chào
đời !!! Và dĩ nhiên "bà tiên" của tôi ở Nam Thái
Sơn chính là bà mụ vườn (chả biết bà
trẻ hay già, chả biết bà mập hay ốm, nhưng
dù tướng bà có phúc hậu hay không, chứ công lao
của bà chắc là hơn trời hơn bể). Bà chính là
"quới nhơn" đă cứu mẹ con tôi thoát
chết, cũng chớ có bị "tai biến" ǵ sau
ca đẻ thập phần tử nhất phần sinh,
trong một cái cḥi lợp lá dừa nước, không hề
có dụng cụ y khoa tân tiến, không hề có
người trợ thủ đắc lực, chỉ có
đôi tay tiên và tấm ḷng từ-mẫu của bà. Ôi.
Vậy mà mẹ con tôi đều mạnh cùi cụi và
sống thọ đến 70 (má tôi), c̣n tôi th́ cũng
đang xấp xỉ lục tuần (dĩ nhiên ai mà
chẳng có lúc ốm đau, không kể tai nạn này nọ
..) Tôi tri ân "quới nhơn" đầu tiên,
người "mẹ sanh mẹ độ" này,
người đă "độ" tôi đến với
cơi-ta-bà ngót nghét đă 50 năm có dư. Tuy có nhiều lúc
thăng trầm, hoạn nạn, nhưng tôi không nghĩ
ḿnh sanh ra đời dưới một "ngôi sao
xấu". Lại càng không nghĩ ḿnh là "Con trâu
trắng đi đâu mất mùa đó" như bà
chị tôi thường
mỉa mai (chả là tôi tuổi con Trâu, chào đời vào
một sáng mùa Hè, thứ bảy, ở miệt ruộng nên
cũng đâu có sơ múi ǵ tới cái vụ Weekend hay
Vacation đâu), tôi chỉ thấy cái phước cái
phần của tôi bao giờ cũng chật vật lúc
đầu, thiệt là hợp câu ca: "Vạn sự
khởi đầu nan" vậy thôi !!!
* mấy lần tính lại sổ đời mấy lần núm níu môi cười đắng tim niềm vui, hạnh phúc cánh chim .. Phải chi tôi được là cánh chim nhạn, bay
qua sông dài, không cố t́nh để lại dấu
vết .. Phải chi tôi là nước sông, không ôm
giữ bóng h́nh chim trong ḷng ḿnh, th́ đỡ biết
mấy: "Nhạn quá trường giang, Ảnh
trầm hàn thủy, Nhạn vô di tích chi ư, Thủy vô lưu
thủ chi tâm" (Thơ Thiền).. Đàng này, hoàn toàn
ngược lại. "Nhạn HỮU di tích chi ư,
Thủy HỮU lưu thủ chi tâm", cho nên tôi "môi
cười đắng tim" là phải rồi, là đáng
đời rồi .. Như
tôi đă nói ở trên, có những lúc tôi thấy ḿnh bất
hạnh, nhất là khi c̣n tuổi trẻ, máu nóng bừng
bừng. Nh́n quanh nh́n quẩn, thấy ḿnh không giống ai.
Không giống ai từ cái giây phút bắt đầu
đến với thế giới này cũng đă trục
trặc rồi. Không bao giờ suông sẻ, trót lọt
như người ta từ giờ phút ấy, từ ngày
tháng ấy, về sau .. Từ hoàn cảnh gia đ́nh ba má chả có ǵ vui (PV 20) .. Từ cái
lận đận thi cử của bản thân (PV 14) .. Từ hết
thảy ba mối t́nh lụn vụn, lục cục, ḷn ḥn,
đến người muốn nên lứa nên đôi .. không
bao giờ kết thúc có hậu thử coi (PV [tt] ; PV 42) .. Từ t́nh
bạn một thời VK (PV 37) .. Cho đến
một chuyện t́nh không giống ai nhất của một
con người quá ư là .. giàu tưởng tượng
(th́ tôi chứ ai) và suưt tí nữa bị "khánh
tận" gia tài v́ những gịng "văn hay chữ
tốt" nó phản bội lại ḿnh, suưt làm "tan
nát" t́nh bạn vàng ngọc, châu báu với Ngô Nghê v́
một người đàn ông .. hoang tưởng !!! Anh ấy là một "sinh viên .. già", già về
tuổi tác (lớn hơn tôi 10 tuổi hay hơn), già v́
phải bận đi làm chứ không phải sinh viên trẻ
chuyên nghiệp cắp sách đến trường như
tôi, già cả về vóc dáng. (Thú thật, từ cái nh́n
đầu tiên, tôi đă thấy "ớn" anh, ưa
không "dzô": Anh đeo cặp kính cận dầy
cộm, nên đôi mắt như lồi ra quá độ;
lại có cái mũi quặp như mũi chim ưng [má
từng bảo tướng này là tướng "ăn
người" chứ không để bị
"người ăn"]; da mặt anh vàng như
nghệ, thật, vàng lắm; và tay anh dài, chân anh dài,
tướng tôi "tre miễu" là thế, tướng
anh c̣n cao nghệu hơn tôi, nói chuyện với anh tôi
mỏi cổ quá đi mất, hoặc anh phải cúi
đầu xuống, nghiêng tai nghe tôi, làm tôi phát bực v́ cái
vẻ .. ta đây "cao thượng" phải
"hạ cố" tới "cô em" ! Dễ
"tự ái dồn cục" th́ thôi luôn !). Ngô Nghê đă "tiến cử" anh cho tôi
để mua "cua cáy" (cours) dùm, và cho anh mượn
(nếu có thể) những gịng ghi chép kỹ lưỡng
của tôi. Tôi nể Ngô Nghê nên miễn cưỡng gật
đầu, chứ trong bụng cũng chả lấy ǵ ..
"thích thú" (Cái người ǵ lạnh lùng, có cái nh́n
kẻ-cả "dă man". Và rơ ràng là "h́nh dung cổ
quái" thứ thiệt !!!) Tôi đâu có nghe Ngô Nghê nói một lời nào về anh,
dù khen hay chê. Tôi cũng đâu có biết hai người thân
hay sơ. Cũng chả hề ngạc nhiên khi Nàng
"xách" một người lạ đến nhờ
cậy tôi. (Cái chuyện giúp đỡ này là
"nghề" của tôi mà, v́ mấy Thầy cũng giao
cours cho tôi phân phối hộ mà, đâu có ǵ ầm ĩ
đâu). Nhưng cái lạ nhất là sau đó, tiếp xúc
với anh, học chung nhóm với anh ngày thứ bảy, tôi
thấy tôi đă lầm to tát lắm. Anh không có vẻ
kẻ-cả. Anh không có vẻ lạnh lùng. Và ngay cả cái
"h́nh dung cổ quái" cũng dần dần
"bong", "biến" hồi nào mất tiêu. Anh có
cách lắng nghe đằm thắm, cách chú ư và cách trả
lời những "vấn nạn" trong bài học
được đưa ra bàn thảo một cách sâu
sắc, chín mùi. Và nhất là giọng nói của anh. Trời
ơi. Êm, dịu, ngọt. Ai đó đă ví "Mẹ già
như chuối ba hương, Như xôi nếp một,
như đường mía lau", xin cho tôi
"cuỗm" cái đoạn "như đường
mía lau" để so sánh với giọng nói của anh
đi. Ôi. Tiếng nói của
anh, lời nói của anh, giọng nói của anh mênh mông
như sông không gợn sóng. Không bao giờ anh dùng chữ
"đao to búa lớn", hoặc bất b́nh đến
độ đỏ mặt tía tai, cáu kỉnh như tôi. Anh
chỉ nh́n tôi, thông cảm, và lặng im, không ngạc nhiên
sao con gái con lứa mà "chằng lửa" dữ
vậy. Cũng như anh rất thản nhiên khi các bạn
khác, nam có, nữ có, đang "phùng mang trợn
mắt" đấu đá ́ xèo về những
"đối nghịch" tất nhiên .. Ngô Nghê sau đó lu bu với môn học mới "Anh
Văn" nên ít thấy xuất hiện trong giờ
Triết cùng tôi. Anh ấy cũng thỉnh thoảng mới
ghé tới lấy "cua" và mượn bài. Tôi vẫn
học đều và học gạo như bao giờ .. Có
một mùa hè tôi đi dạy kèm ở xa, th́ nghe tin anh
ấy bị bệnh nằm nhà thương (Tổng Y
Viện Cộng Ḥa) mà cũng chưa tiện hỏi
"bộ anh là dân nhà binh sao ?". Tôi có đến thăm
anh vài lần. Sau đó có ghé đến nhà anh lấy
lại bài vở anh đă mượn khá lâu, hoặc
đưa "cua" mới cho anh. Mối quan hệ
thuần túy bạn bè và giúp đỡ nhau là chính. Nhưng
tôi, vốn ṇi lăng mạn. Tôi đang "thất nghiệp
ái t́nh" nên "mượn đỡ" anh làm "nhân
vật" cho bài "Huyền Thoại Xanh". Nhất là
lần cuối tôi đến để đưa anh
"cua" mới nhất, th́ được người
nhà báo tin là anh đă qua
đời hai tuần nay .. Thế là tôi viết bằng
tất cả tâm hồn của một người con gái
có người yêu (?) "đi về thế giới
khác" .. (Cái ǵ chớ, "nhập vai" là "nghề
tủ" rất ác liệt của tôi nhen ..)
.. "Ai cũng bảo anh chết rồi.
Người ta chôn anh rồi. Tôi chỉ cười (nụ
cười của anh) v́ mắt họ là mắt thịt.
Họ không đeo kính cận như tụi ḿnh. Ít ra sau lần kính tôi nh́n anh rơ
hơn, dù anh ở bất cứ nơi đâu, dù anh có
nấp sau tường, ẩn thân trên những tấm lá
chạm vào nhau xào xạc, dù anh có tan biến vào mặt
đường, dù anh có khuất sau mỗi con dốc cho
tôi g̣ lưng đạp xe, tim đập như trống
làng, và hai lỗ mũi chẳng khác bễ ḷ rèn ph́ phà ph́
phụt .. .. Anh ăn nhỏ nhẻ như mèo. Tôi chan thêm nước mắm vào tô bún của anh. Ôi chao chỉ có những sợi bún trắng và vài muỗng nước mắm cay cay màu ớt đỏ ấm áp -- Anh có ăn thật không hay chỉ hưởng "lấy hương lấy hoa" đó ! Anh cười khi nghe tôi kêu lên như vậy. Trời ơi nụ cười của cỏ non. Ở anh cái ǵ cũng êm ả, cái ǵ cũng dịu dàng, cái ǵ cũng như là không thật, mong manh. Nhiều lúc anh tan biến như vệt khói loăng trên mái lá chiều mù sương. Ấy vậy mà tôi vẫn gặp anh hoài à. Hai đứa nói chuyện hăng hái, căi nhau chí chóe, cố nhiên tôi là người gây hấn và cũng chính tôi nhiều lúc hai tai nóng bừng lên v́ giận, c̣n anh thản nhiên, tịch mịch như không. Không bao giờ anh biết giận là ǵ. Cả đời anh, anh tịch mịch như không. Anh nằm giữa một đám gối bông dầy
trắng nơn, râu mọc dài, da xanh lướt, người
đă gầy càng ẻo lả thêm. Khi gặp tôi, anh
nhỏm ngay dậy chuyện tṛ qua hơi thở
đứt quăng. Mẹ có mắng, anh chỉ cười
bằng mắt van xin. Dường như anh thèm nói, khao khát
được chuyện tṛ -- chẳng kém ǵ tôi, từ Phú
Thuận hối hả qua một ḍng sông rộng, qua
một chuyến đ̣ đầy, qua một cơn
nước dữ, qua đoạn đường mịt
mùng, chạy ào tới thăm anh. Chiều bệnh viện
quạnh vắng dù tấp nập những thương
bệnh binh mặc đồng phục khệnh khạng
nạng gỗ hay rún rẩy lăn xe. Đôi chân tôi ríu rít
nằn ń măi vẫn không thôi cuống cuồng t́m kiếm.
Rồi nụ cười trùng nhau rực rỡ như ráng
trời dát vàng căn pḥng anh nằm bệnh. Mẹ đă
tế nhị ra hiên bỏ lại hai đứa thoắt
bỗng ngượng ngùng. Chỉ c̣n nụ cười e
ấp nở ra trong suốt chiều tịch mạc .."
(Trích Huyền Thoại Xanh) Sau đó, tôi đă "khoe" cùng nhỏ Ngô Nghê bài
này, dài 8 trang giấy pơ-luya viết một mặt (chúng
tôi thường hay đưa cho nhau đọc bất
kể thơ văn nào hai đứa "nặn" ra
được) và chờ kết quả "xổ số
kiến thiết" xem trúng được giải ǵ?
(chỉ là lời nhận xét chính xác thôi mà c̣n hơn cả
tiền mặt trúng thưởng nhiều). Nàng biến
mất tiêu luôn. Sau đó tôi đi dạy học ở Long
An nên hai đứa cũng chả gặp nhau trong nhiều
tháng. Tôi th́ mảng bận bịu với "chức
sắc mới": Giáo Sư Đệ Nhị Cấp
ở một ngôi trường nằm sâu trong quận, xa nhà
mấy chục cây số, cuối tuần mới
được về thăm má và được tha hồ
"nhơng nhẽo" một lần. Lúc đi dạy
lại phải khoác bộ mặt "h́nh sự"
để "cai trị" cái đám "nhứt
quỉ, nh́ ma, thứ ba học tṛ" (có đứa có
vợ có con rồi, có nữ sinh nom "già" hơn cô
giáo) nên tôi cũng không có th́ giờ bận tâm tới cái bài
văn "trà dư tửu hậu" của ḿnh
nữa. Ngô Nghê là đứa bạn sàn sàn một lứa,
lại học cùng ban ở Trung Học, lên Đại
Học th́ cùng môn luôn nên khắn khít lắm. Nhưng cái
tật lớn nhất của Nàng là cứ coi tôi như
"thần tượng". Nàng hay ngấm ngầm
"chiêm ngưỡng" cái tài ứng đối lưu
loát trôi chảy của tôi cùng bất kể nam phụ lăo
ấu, nàng c̣n khen lấy khen để mấy bài thơ
"nhà quê" hoặc mấy bài viết "cù
lần" .. Quá quắt hơn nữa Nàng về nhà
"khoe rùm beng" lên cùng bố mẹ, anh chị em là tôi
"hay" thế này .., "tài" thế nọ ..
Nhiều khi "khoe nhặng xị" lên với các
bạn cùng xóm của Nàng nữa. Tôi th́ hồi nào tới
giờ cứ làm ra vẻ ta đây "bất cần"
dư luận khen chê, chứ thâm tâm tôi bị mặc cảm
dữ dằn lắm v́ ḿnh là sự thất vọng
của bố, là nỗi đau của mẹ, là sự ganh
tị của chị (v́ má tôi theo đúng bài bản
"giàu út ăn, khó út chịu"
lắm mà). Nên khi Ngô Nghê quí mến tôi, khâm
phục tôi (chả biết rơ rệt ở cái
"khoản" nào ?!?!) th́ tôi mệt "bở hơi
tai" v́ phải ngấm ngầm
luyện-cách-sống-làm-sao-cho-xứng-đáng với
"niềm tin" ấy. (Dù niềm tin của Nàng "ba
trợn" lắm cơ !!! Nhưng mấy ai mà chẳng
cảm thấy "đỡ ghiền" v́ có đứa
bạn nó cứ ngâm nga loạn xạ rằng "Nhất
Bạn .. nh́ Trời" .. ) Cũng y như khi tôi kư ca kư cóp góp nhặt, dành
dụm từng lời khen, những tiếng chê từ
Thầy Cô, Anh Chị Em, Bầu Bạn về khả
năng "viết lách" của cá nhân tôi (PV 45), (có người
cho là tôi đă "tự đánh bóng" ḿnh, tự "mèo
khen mèo dài đuôi"). Đâu
có ai hay những lời-khen-thành-tâm, những
lời-chê-đầy-thiện-ư ấy, chính là những
khích-lệ-lớn-lao đă làm tôi gượng dậy,
đứng thẳng thớm hơn trên đôi chân
đuối mỏi v́ sự tự ti mặc cảm cố
hữu của bản thân và gia đ́nh, suốt một thời
thơ trẻ quạnh hiu ..
Cuối cùng th́ anh
bạn một thời VK của tôi không thể
"sống lại" để minh oan hộ tôi là Anh và
Tôi chả có yêu nhau ra rít như những lời tôi "phóng
đại". Tôi cũng không thể phân trần cùng
đứa bạn chí thân về những man trá trong lời
kể "bịa hơn cả thật" của một
"văn tài .. mắc họa". Họa ǵ ? Họa GHEN.
Ngô Nghê ghen với tôi cả mấy tháng trời, v́ tôi dám đụng
vô "Người Yêu" của Nàng, dám phỗng tay trên
"Người T́nh Lư Tưởng" của Nàng .. Mô
Phật. Đúng là "Thần khẩu hại xác phàm".
Đúng là "Bút sa .. T̀NH BẠN chết". Tôi đâu có
"chôm" Người của Nàng đâu. Tôi chỉ
viết "có hồn" thôi mà !!! Từ đó, ai bảo "Văn tức là người" th́ tôi lại rùng ḿnh, sởn tóc gáy nhớ tới chuyện Huyền-Thoại-Xanh. Và vẫn cảm phục Ngô Nghê "sau cơn mưa trời lại sáng". Nàng tha thứ cho tôi, Nàng tha thứ cho chính Nàng, v́ đă "ghen" hết sức "sảng" nên t́nh bạn xém "tan hoang" v́ một người mà cả hai đồng dệt nên bởi những sợi tơ t́nh .. loạn tưởng. Có nghĩa là "Anh ấy CHẲNG có hề yêu một đứa .."mắc dịch" nào hết, v́ anh biết căn bệnh ung-thư-gan của anh đă tới giai đoạn cuối cùng" !!! (Th́ ra, khi người ta sắp bước về cơi khác, cái vẻ ung dung, lành thiện cuốn hút những cái tâm "điên đảo mộng tưởng" biết là bao. Nên đâu có ǵ là lạ nếu tôi và cả Ngô Nghê đều tin anh, quí mến anh, yêu thương anh một cách hồn nhiên đến thế) Riêng phần tôi, Anh
ấy vẫn là một "quới nhơn" đặc
biệt, đă cởi bỏ phần nào, (sau này thêm
nhiều nhân vật Nam khác nữa) hoàn chỉnh hơn, công hiệu
hơn, hóa giải dần cái ḷng "nghi hoặc đàn
ông", vết thương thâm căn cố đế
của tôi, nỗi sợ di truyền từ bà mẹ
trăm đắng ngàn cay ..(Ôi, đáng sợ thay những
người có biệt tài nào đó: nói khéo, viết hay,
đàn giỏi, ca hát nồng nàn [chưa kể những
người đàn ông đă có vợ nhà, kinh nghiệm
"chinh phục nữ giới" vào bực
thượng thừa, muốn thỏa t́nh "trai năm
thê bảy thiếp"] th́ dễ làm những trái tim
thiếu nữ .. rụng rơi vào ṿng tay "bướm
lả, ong lơi" biết là chừng nào. Chỉ tội
nghiệp mấy con mồi "nhi nữ", khi tỉnh
giấc ra mới hay .. th́ đă xong rồi một
đời nhẹ dạ
đáng thương !!!). Vậy mà với Anh, tôi có thể
viết những gịng này không một chút ngượng
thẹn, run tay: .. "Với tôi
một nửa không bao giờ đủ Hăy cho tôi cả
bầu trời, cả thế giới bao la Núi cao, đất màu, sông dài, biển cảLà của riêng tôi, tôi
không muốn chia đôi. Nhưng tôi cũng muốn
bắt chước nhà thơ (không thể nhớ tên đă
viết đoạn thơ trên) để chia xẻ với
anh một v́ sao chính mệnh, một cái gối nhiệm
mầu cho hạnh phúc nuôi dưỡng những xác thân bèo
bọt, cho sự dịu dàng chuyển hóa con người
tôi thô lỗ, cục cằn .. .. Cảm tạ anh.
Cảm ơn đời và huyền thoại. Dù sao tôi
cũng tin tưởng mănh liệt một điều
những kẻ bị khước từ ở đây,
ở trần gian này v́ tội lỗi có thật, v́
khiếm khuyết một điều kiện nào đó: ḷng
tin, nhan sắc, địa vị, bệnh tật .. sẽ
được chấp nhận hết, để được
bước lên đồi Vĩnh Cửu như anh, ung dung,
nhàn hạ và bàn chân tinh khiết v́ được rửa
sạch bằng những giọt tiếc thương".
(Trích Huyền Thoại Xanh) Người đă xa
rồi .. tan khói mây C̣n đây sợi tóc
trói u hoài Ai về trăng
tỏ đêm mười sáu Có giọt lệ
trời đẫm ướt tay Trong cơi đời mênh mông này, chúng ta đă một lần gặp nhau, quí mến nhau, tin cậy nhau. Sẽ c̣n có dịp nào nữa không để được gặp lại, để yêu thương, để hạnh phúc tṛn đầy ??? C̣n KIẾP NÀO KHÁC NỮA KHÔNG hỡi bạn Ngô Nghê, hỡi Anh vắn số, hỡi Người dấu yêu (đă dở dang một lần là "mộng thành mây bay đi" .. măi măi .. ngh́n thu) ??? Sinh nhật 2005
|