PHÙ VÂN (tt)

PHÙ VÂN 37

Home | PHÙ VÂN 8 | PHÙ VÂN 37 | PHÙ VÂN 41 | PHÙ VÂN 42 | PHÙ VÂN 43 | PHÙ VÂN 44 | PHÙ VÂN 45 | PHÙ VÂN 46 | PHÙ VÂN 47 | PHÙ VÂN 48 | PHÙ VÂN 49 | PHÙ VÂN 50 | PHÙ VÂN 51 | PHÙ VÂN 52 | PHÙ VÂN 53 | PHÙ VÂN 54 | PHÙ VÂN 55 | PHÙ VÂN 56 | PHÙ VÂN 57 | PHÙ VÂN 58 | PHÙ VÂN 59 | PHÙ VÂN 60 | PHÙ VÂN 61 | PHÙ VÂN 62 | PHÙ VÂN 63 | PHÙ VÂN 64 | PHÙ VÂN 65 | PHÙ VÂN 66 | PHÙ VÂN 67 | PHÙ VÂN 68 | PHÙ VÂN 69

VĨNH BIỆT NGÔ NGHÊ

 

VĨNH BIỆT NGÔ NGHÊ !

 

Đă hơn mấy tháng nay, từ trước bữa Noel, từ trước cả Tsunami, tôi đă thực sự không b́nh thường, nhưng cố lướt qua .. Như đă rất nhiều lần cố lướt qua những cơn tâm bệnh như vầy, bằng cách: "Bôi son, tô phấn, thoa hồng, Khoác manh áo mới quên ḷng đ́u hiu, Giả đ̣ cười được bao nhiêu, Thu ḿnh dấu diếm cho nhiều tiếng vui". Không ngờ lần này trầm trọng quá. Trầm trọng đến nỗi như có một phần nào đó trong óc, trong tim bị xơ cứng vậy. Tôi mắc nhiều lỗi lầm trong công việc. Về nhà cứ quên lung tung. Ngay cả tiền thuê nhà cũng không kư check trả. C̣n cái xác th́ cứ đau đớn như dần. Đă từng co rút miết trong pḥng, giờ lại càng cố thủ kín bưng. Nhiều khi lái xe vượt đèn đỏ cũng không hay. Nói có vẻ không thật, nhưng không hề điêu một tí nào là tôi chợt hiểu thấm thía, hiểu tận cùng căn cội hai câu của HÀN MẶC TỬ:

 

Người đi một nửa hồn tôi chết

Một nửa hồn kia bỗng dại khờ

 

Ừ. Đúng là có cái ǵ đó mất đi rồi. Một phần đời. Một phần hồn. Một phần sự sống. Một phần tôi ..

 

***

Nhà Ngô Nghê ở Xóm Mới (G̣ Vấp). Nhà tôi ở một con hẻm gần chợ Bà Chiểu. Tôi gặp Ngô Nghê ở trường Lê Văn Duyệt (gần cầu Bông) trong lớp Đệ Nhất Ban C (hồi đó không gọi lớp 12, và trường NTT Rạch Giá v́ không có đệ nhất C nên tôi đành lên Sài G̣n .. du học). Cái chất nhà quê lục tỉnh của tôi làm Ngô Nghê thương hay sao ấy, mà sau này khi gặp lại ở VK th́ hai đứa đă trở thành tri âm tri kỷ tợn. Những ngày hè, tôi hay đạp xe t́m Nàng đấu hót, chuyện văn thơ, chuyện tiểu thuyết phim ảnh, chuyện trên trời dưới đất. Ối giời ơi, cứ dứt không ra. Hợp ơi là hợp. Vui ơi là vui. Thế nên dù có phải trải qua con-đường-đau-khổ (dài ngoằng, đầy ổ gà, bụi đỏ, nắng đổ lửa) nhiều tập, nhiều lần, tôi cũng cứ chạy đi t́m Nàng như thường. Mà không c̣n ǵ đau khổ cho bằng t́m em như thể t́m chim, em bay loạn cào cào, cho tôi ngồi thở dốc, mồ hôi mồ kê vă ra .. rấm rứt !!!

 

t́m em đường khói bụi mù

nắng trưa đổ lửa lưng gù đạp xe

ngơ vào xào xạc lá tre

cây xanh um bóng chợt nghe mướt ḷng

 

t́m em nhà vắng vườn không

hoa vàng kết trái mướp đ̣ng đưa hương

chim câu gù tiếng nỉ non

trên cây bă đậu có con lạc bầy ..

 

Từ t́nh thân hai đứa c̣n mở rộng thêm đến một nhân vật thứ ba: Tô Ti. Chúng tôi xưng hô với nhau y chang như những nhân vật của Hồ Biểu Chánh, hoặc như trong Lục Vân Tiên của cụ Đồ Chiểu: "Khoan khoan ngồi đó chớ ra, NÀNG là phận gái, TA là phận trai". Và gọi tên nhau chỉ bằng biệt hiệu thôi: Các Nàng là Ngô Nghê, Tô Ti , Ta là Lưu Ly ..

 

Cho tôi ít phút để nói về nhân vật Tô Ti này . Thân lập thân từ nhỏ v́ mồ côi Mẹ. Bố có bà vợ khác. Chưa tốt nghiệp ĐHQGHC th́ cả nước tan hàng. Nàng đi làm thư kư cho sở Ruộng Đất. Nàng vẽ cừ đến không ngờ. Lặng lẽ đi học móc guitar classic ban đêm để không Nhàn cư vi bất thiện. Luôn luôn mặc áo dài trắng đi nhà thờ. Ước mơ có một trang trại nho nhỏ để nuôi ḅ lấy sữa. Ḅ đâu không thấy, chỉ thấy nàng đi mua sữa ḅ nuôi con tất tả ít năm sau đó khi dính với cái ông .. Lúc mới ra mắt tụi này, ông ta tuyệt vời nhất trên đời, duyên dáng, dí dỏm, thông minh, có khả năng cù cười rất trí tuệ. Đến khi Nàng Tô Ti dính bầu, ông lộ mặt Sở Khanh, trốn đâu mất biệt. Làm bọn này đưa nàng đi sanh, đón nàng về .. Sau đó, không hiểu lương tâm ông có răng nhọn hoắt hay v́ lư do nào đó (?) mà cả hai cho chào đời thêm mấy tí nhau nữa, trong sự chịu đựng vô bờ bến của Nàng Tô Ti một ḷng mến Chúa, thương Cha.

 

Nàng Ngô Nghê, th́ cũng một lần xém lên xe bông, mà ở ngoại quốc cơ đấy (trước năm 75 lận). Chả là Ngô Nghê có hai ông anh ở Canada, mua vé máy bay bảo lănh cho Nàng sang du lịch, vừa để nḥm mặt ông chồng tương lai do hai ông anh yêu quí cáp độ và có thể sẽ định cư ở bển luôn. Chúng tôi,  gia đ́nh và bè bạn đông đảo làm một bữa tiệc linh đ́nh chúc Nàng Thượng Lộ B́nh An và cũng chúc Trăm Năm Hạnh Phúc luôn thể. Nàng khoe tôi những bộ quần áo ấm sang trọng, những chiếc áo dài trang nhă quí phái làm tôi trầm trồ ve vuốt măi không thôi . Và đinh ninh từ đó là ḿnh sẽ mất một người Bạn thân t́nh. Tôi đă cặm cụi làm bài Tiễn em để tặng nàng như một món quà cưới chia tay:

 

t́m em mù dấu ngựa hồng

chưa qua biên giới mà ḷng tịch liêu

quay về ngày xế xiêu xiêu

mênh mang sương phủ giữa chiều phù vân

 

Vậy mà bỗng nhiên nàng trở về tỉnh bơ. Cũng chả thèm trả lời những câu gặng hỏi của tôi. Tánh Ngô Nghê đă trầm càng trầm mặc hơn. Nhiều khi Nàng làm tôi  sợ v́ cái vẻ mặt thất thần của Nàng.

Thuở học sinh và cái thời sinh viên nó khác xa nhau như mặt trăng, mặt trời

Thuở học sinh (Rạch Giá) và cái thời sinh viên (Sài G̣n) nó khác xa nhau như mặt trăng, mặt trời. Một đàng đồng phục, điểm danh hàng ngày, trả bài, làm bài, học thi tam cá nguyệt, lục cá nguyệt .. (Học thi đến tàn phai nhan sắc luôn ấy chứ). Điểm hạnh kiểm cũng chả kém phần quan trọng, (Lễ phép cùng Thầy Cô nhé, thân ái cùng Chúng Bạn nhé, về nhà ngoan ngoăn cùng Cha Mẹ nhé. Hễ bị điều tiếng ǵ từ ba địa chỉ ấy là thấy mệt .. cầm canh rồi. Chưa kể, ở cái xứ Rạch Giá nhỏ như bàn tay ấy, ḿnh làm bất cứ chuyện ǵ .. nhiều khi trong nhà chưa rơ, ngoài ngơ đă tường, và khi vào trường cứ y như là bị lột trần truồng v́ những đôi mắt ngó .. quái chiêu). Nhưng phần lớn, chúng tôi quí Thầy thương Bạn một cách hết sức tự nhiên, không hề kiểu cách g̣ bó. Và cái t́nh Thầy Tṛ Bạn Hữu tỉnh nhỏ nó cũng đặc biệt đậm đà dễ sợ.

 

Bảng đen, phấn trắng, phượng hồng

Hơn 30 năm, vẫn một ḷng .. t́m nhau !

 

Một đàng tự do đến phát ngợp luôn: Âu phục cũng được, Việt phục cũng xong, màu mè hoa lá cũng chả ai cấm, hở hở tí th́ cũng làm mát .. mắt người xem. Nô x́-ta. Muốn vào nghe giảng th́ vô, muốn về cũng chả ai buồn để ư. Muốn thi lấy chứng chỉ th́ thi, hai ba cái cũng được, không cái nào th́ để lần khác .. Muốn làm sinh viên măn đời cũng chả ai bận tâm (ngoài bản thân ḿnh). Các giảng sư Đại Học ngồi ở trên bục giảng cao ngất ngưởng và cũng chả thèm để ư coi cái đám hậu sinh khả .. ái đang làm cái tṛ ǵ ở dưới: ghi cua, hay nặn thơ t́nh; viết bài học hay làm văn chương thi phú đăng báo lấy le; cái cặp sam kia đang say sưa .. đá lông nheo hở; cái đôi chim câu kia đang bù khú chuyện ǵ mà mặt mày đỏ như gấc chín. Mặc kệ. Quan hệ Thầy Tṛ, quan hệ Đồng Môn, nhạt hơn nước phông tên.

 

Chỉ có tôi và Ngô Nghê th́ không thế. Vẫn như cái thời Trung Học vậy thôi. Vẫn chăm chỉ đến giảng đường trong chiếc áo dài cố hữu. Nhiều khi cũng mặc áo sơ mi, quần tây thay đổi không khí. Tuyệt nhiên chả đầm đ́a, rốp rép ǵ sất. Và vẫn học gạo như thường. Chả là chúng tôi vừa nhà quê, nhà mùa (không ham nhảy đầm, không ham bồ bịch, không ham hẹn ḥ, không ham chưng diện đi bát phố, không ham làm em gái Hậu Phương của anh trai Tiền Tuyến, cũng không ham mấy phong trào tranh đấu, sợ trâu đánh rồi biết tránh đâu), chúng tôi chỉ ham lấy cái Cử Nhân hay Cao Học để sớm tếch khỏi gia đ́nh, để được tự do làm người NHỚN (hiểu theo cái nghĩa không ăn bám, báo cô cha mẹ nữa).

 

Tôi, nói nào ngay, mồ côi Bố mà vẫn sống ung dung như một tiểu thư. Từ vóc dáng cho tới tính t́nh, từ ăn mặc cho đến nói năng, luôn luôn ra dáng phong lưu, quí phái. Tất cả là v́ má tôi, thương yêu tôi hơn chính bản thân bà, luôn cho tôi ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, chả cho tôi làm ǵ động đến móng tay ngoài việc học, học và học. Mọi việc nấu ăn, giặt giũ, buôn bán đều một tay bà quán xuyến, đảm đang, chu toàn. Nếu tôi có muốn giúp đỡ đi nữa th́ bà cứ xua tay như xua ruồi: "Mày đừng có sờ vào làm ngứa mắt thêm con ạ". Thế là con hư tại mẹ, cháu hư tại bà !!! Thế là tôi chỉ có một nghĩa vụ duy nhất là đem về cho má những tấm bằng đóng mộc đỏ, thế thôi. Không cần công dung ngôn hạnh ǵ hết. Sướng chưa.

 

Ngô Nghê th́ không thế, có cha mẹ anh chị em, đông đủ. Nhưng ai cũng tất bật lo phần nấy để không bị đói cơm, rách áo (dù có hai anh [con bà cả] ở nước ngoài, nhưng các anh cũng đâu có dư dả ǵ đâu). Nhiều bữa, tôi đến bất thần, thấy Ngô Nghê đang xắt rau, thái chuối cho heo ăn, tôi cũng sà vào phụ giúp một tay. Ban đầu tôi cũng bị xua như xua tà, nhưng rồi dần dần Nàng sai tôi (cùng làm với Nàng) như điên: múc nước giếng chùi rửa sàn nhà đầy cứt gà, cứt chim bồ câu nhá; vo gạo nhá; lặt rau nhá; châm nước vào b́nh nhá; quét sân nhá; cho heo ăn nhá; rửa chén nhá; cọ nồi nhá .. Tôi vui vẻ làm mọi việc như đang làm công quả cho .. chùa và lấy làm thích chí v́ ít ra ḿnh cũng là người .. hữu dụng như ai ! Tôi đă hậu đậu, Ngô Nghê c̣n đăng trí hơn tôi, nấu nước sôi cho bố pha trà đăi khách, bố và khách chờ dài cả cổ, nói chuyện ráo cả nước miếng mà chả thấy nước đâu. Hỏi ra th́ ấm chưa có tí nước nào, mà củi cứ chụm vung thiên địa, và tay kia th́ Ngô Nghê đang mải lật quyển sách mới mua về. Cả đến cái mùi khét nghẹt của ấm cháy đen Nàng cũng chả nhận ra.

 

Ngô Nghê không có cái dáng của một sinh viên, dù Nàng học giỏi, thông minh và sâu sắc hơn tôi nhiều. (Mỗi lần nghe thế Ngô Nghê thường chêm vào: XÂU SẮC (xấu) chứ không phải SÂU SẮC đâu đấy). Quả là Ngô Nghê không đẹp thật. Dáng quá khổ, cao lỏng khỏng. Chân tay thô, dài ngoằng. Mặt chữ điền, có cạnh vuông. (Nàng hay lấy tóc che dấu phần đàn ông này). Đôi môi dầy, hơi vêu lên. Những lúc trời lạnh, Nàng tự chế diễu là trông chúng chả khác miếng thịt trâu tái, tím bầm. Tóc tai lưa thưa như người đau ban mới mạnh, xơa xượi lên đôi mắt nhỏ màu đục lờ, chả hề thấy một cọng lông mi làm thuốc. Không bao giờ thấy Nàng có vẻ bị mặc cảm v́ cái ngoại h́nh quá thiếu nữ tính ấy. Phần lớn Nàng tự cười cái xấu xí trời cho một cách hết sức tự nhiên nhi nhiên. (Nhưng trời ơi ở tận cùng sâu thẳm tâm hồn, ai mà không đắng cay v́ sinh ra đời với một dung nhan .. thầy chạy ???)

Tôi hiểu được điều này th́ đă quá muộn màng

Tôi hiểu được điều này th́ đă quá muộn màng. Mà nếu biết sớm hơn cũng có giúp đỡ ǵ được cho ai, nếu người trong cuộc không tự cứu ḿnh. Tôi đâu có biết cái chuyện đùng đùng từ Canada quay về là một vết thương không bao giờ nguôi nhức nhối trong ḷng Ngô Nghê. (Lần đầu và cũng là măi măi. Nàng luôn gặp những kết thúc .. đoản hậu trong t́nh yêu. Vĩnh viễn làm kẻ chiến bại trong t́nh trường). Nàng đă bị chê bởi cái gă Việt Kiều (bạn của hai ông anh). Nàng đă bị đá dzăng ba te v́ một phụ nữ khác, tuy gái nạ ḍng (không đẹp dạ song thân gă con-cầu-tự-trai-tân) nhưng hết sức cuốn hút, vô cùng hấp dẫn v́ từng trải đàn ông. Trong khi Ngô Nghê của tôi như một cành cây khô khốc. Không biết nói năng, vồn chào lơi lả. Không biết con mắt đẩy đưa lúng liếng gợi t́nh. Cơ thể nàng trói gô trong mấy lần quần áo kín bưng như mấy bà tiết hạnh khả phong. Nàng không biết uống rượu để đỏ bừng đôi má, để run rẩy áp đôi ngực thanh tân vào ngực chàng lơi lả điệu Tango. Không biết đánh bóng đôi môi dầy gợi dục. Không biết chơm chớp hàng lông mi cong vút bởi Mascara để nói cùng chàng thứ ngôn ngữ  bùa phép của bộ kinh T́nh Ái Kamasutra. Không. Nàng cứ đứng đực ra. Hai tay thừa thăi. Nàng cứng ngắc như một người đàn ông tiếp xúc cùng một người đàn ông khác. Nàng không biết ngay cả một chút màu mè làm điệu, không biết bôi cả một tí deodorant, không biết xịt dầu thơm thoang thoảng đưa hương, hầu đánh át đi cái mùi nghiệt ngă .. mồ hôi nguyên thủy. Gă Việt Kiều chán nàng ngay từ giây phút ban đầu khi nhác thấy bộ dạng quê mùa, cổ hủ và một dung nhan hết sức .. đàn ông. Thế nên trong suốt bữa tiệc ra mắt nhau, gă luôn mồm nói cười cùng hai anh, chỉ hỏi thăm Nàng dăm ba câu chiếu lệ, rồi viện cớ bận, gă thăng luôn. Mất tích. Nàng đi vào đi ra. Đi đây đi kia thăm thú cảnh đẹp mà như kẻ  đă bị tuyên án: người Cung Nữ phải bị trả về bản quán v́ không làm đẹp dạ .. Quân Vương !!!

 

Khi biết chuyện, tôi chỉ thấy tội nghiệp cho gă Việt Kiều .. cận thị. Một người chỉ biết đánh giá cái b́a bao cao hơn nội dung quyển sách.(Mà có thật không: Cái nết đánh chết cái đẹp, hay Cái đẹp đè bẹp cái nết hết sức rơ ràng, hiển nhiên ???) Tôi mừng cho tôi vẫn có Nàng làm bạn chí thân. Tôi biết ḿnh thậm ích kỷ. Nhưng tôi làm được cái ǵ để giúp Nàng đây ???

 

Tôi c̣n hết sức mừng vui v́ nhờ có Nàng mới sống sót được sau những mối t́nh Chùm Gửi cứ tưởng dứt người ta ra th́ chết tốt một đời; mối t́nh Xanh đầy bọt bèo, hư ảo; mối t́nh Câm v́ đâu dám nói năng (vậy mà Nàng cũng cứ biết tỏng ṭng tong). Ôi nàng hơn cả Bá Nha-Tử Kỳ nhiều bậc nữa ấy chứ. V́ tôi cứ bận chui rúc vào cái thế giới yêu đương hẹp té của cá nhân ḿnh bằng con mắt bịt bạc, bằng lỗ tai khảm xà cừ. Tôi chỉ nh́n thấy tôi đau khổ thống thiết. Tôi chỉ cảm thấy tôi bất hạnh nhất trần gian. Tôi chỉ hiểu tôi đáng được có người an ủi vỗ về. Và Ngô Nghê đă ch́a đôi vai xương xẩu của Nàng cho tôi tha hồ dụi đầu vào khóc lóc tỉ tê. Ngô Nghê luôn là cái bóng cho tôi an ḷng dặm trường rong ruổi. Ngô Nghê luôn đưa đôi mắt không có một cọng lông nheo nh́n tôi dịu dàng chia xẻ, mở đôi môi thịt trâu tái ngoét nói với tôi những lời từ bi. C̣n Ngô Nghê hay có những lần choáng người, tôi không biết. Đầu nàng bị nhức liên miên, và thường bị mất ngủ trầm trọng, tôi không hay. Những khi Nàng đến t́m tôi, th́ cũng chỉ để ngồi nh́n, ngồi nghe tôi tràng giang đại hải. Có kín đáo thở dài không. Có thất vọng bỏ ra về không. Tôi hoàn toàn .. vô tâm !!!

Nàng luôn luôn có mặt những lần biến cố bất hạnh của đời tôi: Tôi bị tai nạn xe cộ, Nàng lặn lội đi t́m thăm tôi ở khắp các nh

Nàng luôn luôn có mặt những lần biến cố bất hạnh của đời tôi: Bị tai nạn xe cộ, Nàng lặn lội đi t́m thăm tôi ở khắp các nhà thương.  Để giúp tôi sớm phục hồi trí nhớ, Nàng tẩn mẩn kể chuyện xưa, cái hồi cùng học ở VK .. có Thầy .. có Bạn .. có Bồ .. Ngày má tôi mất, Nàng thức canh xác và tận tụy giúp tôi lau rửa, thay đổi y phục, trang điểm cho cái xác lạnh của bà. Sau 30 tháng tư, Nàng thường tế nhị gởi tặng tôi quần áo, thực phẩm, cả bánh mứt, củ kiệu tôm khô, nhiều khi dúi tiền ĺ x́ vào bóp để ăn Tết với người ta, v́ thấy kinh tế của chị em tôi suy sụp quá .. (Nàng đă đi dạy từ năm 1973, các em đều đă lập gia đ́nh, Bố mẹ Nàng được hai ông anh Canada gởi về tí tiền hàng năm nên gia đ́nh cũng đỡ vả hơn xưa nhiều rồi)

 

Sau đó tôi đi Mỹ. Nàng không đến tiễn tôi ở phi trường. Những năm ở xứ người, tôi nhớ Nàng kinh khủng lắm. Nàng đầy trong những giấc mộng .. tha hương. Nhưng nhớ th́ nhớ, thương th́ thương, tôi cũng không liên lạc ǵ với Nàng, v́ tôi đang long tong, lả tả kiếm sống và cũng bị tai nạn hoài (mà đâu có Nàng để nâng đỡ, đỡ nâng). Chỉ mới ba, bốn năm gần đây, tôi mới liên lạc lại, và được nhận liền một tập thơ b́a cứng, với mấy chục bài thơ hiền lành, đơn điệu của Nàng tự xuất tiền túi xuất bản. Tôi cầm Tập Thơ mà ứ hự trong ḷng. (Cái Nàng này vẫn c̣n lăng mạn dữ ta). Rồi hàng năm, cứ mỗi lần Noel, tôi gởi về cho Nàng h́nh ảnh của tôi (là thiệp chúc Giáng Sinh và Năm Mới luôn). Nàng cũng viết thư và gởi h́nh qua như trao đổi tù binh. Tuyệt nhiên không tâm sự, không kể lể .. nỗi ḷng. Thư lạnh và nhạt như nước ốc. Tôi cũng chả để ư, v́ tôi cũng đâu có ở không mà vặn vẹo, mà tra vấn cái t́nh bạn xưa tích cũ có c̣n hay đă mất, khi Ốc c̣n không mang nổi đời ốc, sao dám đ̣i mang cọc cho rêu !!!

 

Lưu Ly thân mến

 

.. Chị thành thật cám ơn em đă có ḷng tưởng nhớ tới Ngô Nghê trong những năm vừa qua. V́ chị nghĩ rằng mỗi lần nhận được quà của em, thư của em đều mang lại cho NN niềm vui chân t́nh mà nhiều năm qua NN đă không nhận được niềm vui ấy ở nhiều người khác, ngay cả niềm vui của những người thân thích của ḿnh. Chị nói thế không có nghĩa là người thân yêu của NN chán ghét ǵ NN, nhưng v́ qua những lần đụng chạm mỗi khi bị cơn bệnh hoành hành không tự làm chủ được ḿnh nên đă khiến người đối diện phải xót xa thương sót mà không muốn làm ǵ thêm để cho NN đau ḷng. Cứ dần dần như thế rồi NN tự thấy ḿnh lẻ loi không c̣n nhiều người thân để tâm sự nên buồn chán tự sống cô lập một ḿnh ..

 

Và cho đến hôm nay, đă gần 2 tháng (NN mất ngày 10 tháng 11 năm 2004 -- 28 tháng 09 năm Giáp Thân), NN mất chị cũng không hiểu được v́ lư do ǵ mà chị cũng không muốn t́m hiểu phanh phui ra làm ǵ cho đau ruột .. (Thư chị T.)

 

***

 

Ngô Nghê ơi, ngủ yên giấc nhé. Ta tin Nàng vẫn bên ta, v́ ta, như ngày nào. Vẫn đang chăm chú nghe ta kể lể, thở than. (C̣n Ta, không bao giờ bên Nàng, những khi Nàng cần thở than, kể lể)

 

Bây giờ Nàng đă thấy rơ Ta chưa (cái người từng được Nàng ái mộ và ví von là biển rộng sông dài), thực sự ra Ta chỉ là cái lỗ chân trâu ngập nước, cũng lấp lánh ánh trăng huyền diệu, cũng đựng một nhúm sao trời, cũng in dấu một bóng chim bay ngang, nhưng cái-lỗ-chân-trâu-ngập-nước ấy tầm thường, nhỏ bé và hạn cục biết bao. Trong khi Nàng đích thực là nguồn suối ngọt tinh tuyền, tưới tắm đời Ta suốt những tháng ngày hạn hán, cằn khô. Nàng chính là gịng sông thương yêu, là biển triều nhân ái, cho Ta làm con sóng lăn tăn d́u dặt vỗ bờ.

 

Bây giờ Nàng có tha thứ cho Ta chưa, một đứa bạn cực kỳ ích kỷ, một thứ đá lấp lánh, nhiều mặt chiếu sáng, nhưng chỉ là thứ ngọc non nhân tạo, giả mạo, học đ̣i phẩm chất Kim Cương từ t́nh bạn hết sức trân quí của Nàng ban tặng cho Ta suốt một thời khốn khó.

 

C̣n một ḿnh giữa đêm thanh

Thật như đă đứng bên trăng mỉm cười

 

Ta mừng v́ Nàng đă tự thấy được cái hồi chung cục của đời Nàng bằng hai câu thơ tiên tri của chính Nàng làm (giờ được anh chị em thương yêu khắc trên bia mộ). Và Ta không dám có ư kiến ǵ về việc tự quyết đóng thuyền vượt trần gian đi về Vĩnh Cửu thật đột ngột của Nàng đâu.

 

Ta mừng, v́ dù ở bất cứ nơi nào, từ ngày 10 tháng 11 năm 2004 ấy trở đi, Ta vẫn c̣n được gặp Nàng, tươi cười, trong những mùa trăng hạ giới !!!

 

Nhưng mà Ngô Nghê ơi, tại sao Ta lại đang cảm thấy y như Nàng một lần nào đó buột miệng than: Nằm mà không biết ḿnh nằm. Đi mà không biết ḿnh đi. Mong chợp mắt ngủ yên lành sao khó quá !!! (Chỉ có Nàng là đang làm được tất những điều muốn làm. Ngay cả chuyện chấm dứt kiếp này, cởi bỏ chiếc áo xác thân thô lậu, bệnh hoạn hành hạ, để thảnh thơi bay vào kiếp lai sinh .. phải vậy không Ngô Nghê ?)

 

t́m nhau

đă lạc dấu đời

hai bàn tay chắp

ngậm ngùi luyến thương

bạc mầu nỗi nhớ c̣n vương

dài như khoảng cách vô thường dơi trông

 

t́m nhau

 mù mịt ..

hư không !

 

 

 

 

 

 

Rằm tháng Giêng Ất Dậu

(Bài riêng tặng Bạn N.T.B thương mến của tôi)

 

 

KARMA
buuchi_karma.jpg
(Tranh BUU CHI

website counter