Hôm đọc thư
thầy Đại có thầy Kiệt Trương,thầy Kiệt Lê, cô Nguyệt,
cô Tuyến, Châu HiềnQuang,
Lâm Tuyết Mai, Tú và tôi .. Giữa vòng trònthân ái ngồi xệp trên cỏ
trong một công viên ở SantaAna đó, tôi vừa đọc say mê, hai thầy
Kiệt và côNguyệt vừa
thỉnh thoảng "phụ đề Dziệt
ngữ" vào những chỗ có vẻ "âm u"
hoặc "bí ẩn" rồi cả vòng tròn cùng
cười ầm lên thú vị ! Xung quanhlà những nhóm tụm năm
tụm ba thầy trò bạn bèmừng mừng tủi tủi tay bắt mặt
mừng hoặc ômchầm
lấy nhau trào nước mắt, cũng có khi quá
đỗi ngỡ ngàng vì không thể nhận
được ra nhau !
Xa nhau từ
độ thanh xuân,
Bây giờ gặp
lại ngũ tuần .. dung nhan !!!
*************
" Kể cũng lạ, năm năm trời
NGUYỄN TRUNG TRỰC, PHÓ ĐIỀU, VÕ VĂN, thì tôi
cũng đã có thể có tới mấy trăm em học
trò, nhưng chưa
" Kể cũng lạ, năm năm trời
NGUYỄN TRUNG TRỰC, PHÓ ĐIỀU, VÕ VĂN, thì tôi
cũng đã có thể có tới mấy trăm em học
trò, nhưng chưa có một em nào liên lạc lại
với tôi suốt từ 1975 tới giờ. Trong khi đó
tới giờ mới chỉ có 3 em liên lạc thì lại
chưa hề là học trò của tôi, em, Lâm Chu và Lâm Sốc
Hên. Sốc Hên thì tôi chưa hề dậy nhưng dù sao
cũng có nhiều gắn bó, cùng tôi thân yêu nhau bậc
nhất, thời gian cùng tôi làm công tác xã hội Hè ( khi đó
tôi đã thấy Hên là một thanh niên rất original, nghiã là
xuất sắc hơn hẳn bè bạn về cả tài
năng, đức hạnh, tánh nết, tâm hồn ). Còn em,
tôi nhớ rất rõ là tôi chỉ dậy em có một
lần, rất ngắn ngủi, không phải dậy văn
chương mà là dậy hát Dân ca ..
.. Người Việt
hải ngoại hẳn ai cũng đang nghĩ 25 năm
thua trận vậy mà trôi qua đã mau quá, vậy mà thoáng cái
đã tới tuổi già. Đó là cách nghĩ theo kiểu
hồi tưởng mà loài người ở đâu,
thời nào, cũng vậy cả. Tôi thì ngoài thế còn
thấy điều lạ này : hồi trẻ hăm
hở, ham hố, nhiều thú vui, mà thấy ngày tháng vẫn
dài. Sau 1975 nghèo khó, cực khổ, gian truân đều
đến mức cùng cực, mà thấy ngày tháng vẫn
dài. Cho đến khi sống ở Úc này thì nhàn hạ,
rảnh rỗi, nghèo túng để không thể ăn
chơi du hí, mà sao cảm thấy mỗi ngày, mỗi ngày
đều trôi đi thiệt nhanh quá. Dự định
này, tính toán nọ, đều chưa kịp làm mà đã
hết ngày, hoặc nhủ thầm "để mai"
mà thoáng cái đã thành tháng thành năm ..
.. Tháng 7 này em có tới
California dự họp mặt thầy trò Kiên Giang cũ ?
Lần họp mặt thứ 2 này tôi cũng lại
nhận được thư mời, và cũng lại
sắp phải viết thư sang để xin lỗi
vắng mặt. Hoàn cảnh tôi tuy sướng hơn
nhiều so với thời Sài gòn, sướng hơn cả
thời Sài gòn trước 75 nữa, nhưng so với
tại chỗ của nước da trắng thì vẫn là
rất nghèo túng, chẳng thể có khả năng
để đi bất cứ đâu ngoài cái hòn đảo
Úc Châu này. Thực là tiếu. Bởi không chỉ du lịch
vốn là sở thích nồng nhiệt của đời tôi
mà sự gặp lại những bạn thân cũ, những
người yêu cũ và những học trò cũ cũng là
điều mong ước rất tha thiết của tôi.
Nếu em có dự thì nhớ cho tôi gởi lời thăm
tới các thầy cô, nhất là 2 thầy Nhân và Thanh Hà, và
gởi lời thăm tới các em học sinh cũ, kể
cả có học tôi cũng như không học mà có lòng
thương tôi, nhất là Lâm Sốc Hên và Lâm Chu ..(Trích
thư Thầy Đại)
Thưa thầy, em
rất xấu hổ mà tự thú cùng thầy đôi
điều:
- thứ nhất, em
không phải là người học trò không hề học
thầy mà còn nhớ và liên lạc lại với thầy!!!
- thứ hai, người gửi
tặng thầy tuyển tập Mỉm Cười là Châu
Hiền Quang (người đã cùng vợ và con xuất
bản chùa tuyển tập Mỉm Cười và
"chùa" cho em trong việc gửi biếu luôn)
- thứ ba, em không
ở Canada, em đang ở Maryland. Địa chỉ ngoài
bì thư là của Quang + Mai đóthưa thầy !!! Nhưng ít ra thì
vẫn có nhiều học sinh không hề học thầy mà
vẫn liên lạc hoặc vẫn nhớ đến
Thầy chứ ạ ! Nhiều khi không viết thư
hoặc không gọi điện thoại nhưng tất
cả những kỷ niệm một thời áo trắng
vẫn không hề phai nhạt. Bằng chứng là học
sinh Kiên Giang đã tổ chức được 2 lần
họp mặt ở Cali và sẽ lại tái ngộ năm
2002 ở Canada ..
Ngày ấy em rất mong
và rất hy vọng sẽ được gặp lại
Thầy .. Thầy ơi !!!
**************
Ngồi nhớ lại cái vòng tròn hôm ấy chỉ vài
người thôi mà cũng được ráp lại từ
Canada Toronto, Quebec, từ Washington State, Wash
Ngồi nhớ lại cái vòng tròn hôm
ấy chỉ vài người thôi mà cũng được
ráp lại từ Canada Toronto, Quebec, từ Washington State,
Washington DC, San Jose, vươn dài đến tận Úc Châu ..
Trời ơi, tình đồng nghiệp, tình thầy trò
Rạch Giá sao mà thắm thiết đậm đà ..
Cám ơn anh đã cho
tôi gặp lại
Cám ơn em cách
mặt chẳng thay lòng
Đường tuy
xa, sợ núi ngại ngùng sông
Ta vẫn đến nối
lại vòng tay lớn
Cám ơn nhà thơ Cao Vị Khanh đã
nói lên dùm những lời cám ơn rất thầm trong
từng trái tim người đồng điệu ..
Chúng ta đã, đang và sẽ tìm
đến với nhau ! Như chim đơn tìm bầy.
Như những nhánh sông con tìm về biển lớn .
Như những phân số lẻ loi tìm về với
mẫu số chung là RẠCH GIÁ MẾN THƯƠNG !
Xin cho tôi
đưọc một lần nối vòng tay bè bạn
Cùng thương
buồn theo mệnh nước nổi trôi
Cùng hoài niệm
về trường xưa lớp cũ
Một thuở
học trò từng khuôn mặt khôn nguôi ..
Vương Khánh Vân ơi, tôi
tin rằng tất cả chúng tôi ở hải ngoại
hoặc còn kẹt lại VN như bạn , đều tha
thiết được nối lại vòng tay bè bạn,
vòng tay Thầy Cô và nối cả quá khứ, hiện
tại vào với tương lai, một tương lai
tươi sáng mà tất cả trông chờ : ĐẠI
ĐOÀN VIÊN ở Rạch Giá mến thương !!!
THỤY PHƯƠNG
Thân
tặng hết thảy THẦY CÔ và BẠN BÈ RẠCH
GIÁ-KIÊN GIANG