Có Những Điều Thật
Đơn Giản II
(Sói Già Ngơ Ngác)
Hôm qua, con
trai tôi trở về nhà với một mắt sưng vù và bờ
môi rướm máu.
Tôi hoảng
hốt không biết chuyện ǵ xảy ra với cu cậu,
gặng hỏi măi cu cậu mới thừa nhận là mới
đánh lộn, vừa bực vừa lo, nạt cho ông
tướng một trận. Cũng may mẹ hắn
cũng có nhà nên kịp cản, nếu không chắc đét
cho ông cu con một trận rồi.
V́ đang mất
b́nh tĩnh nên tôi nói chuyện với cu cậu hơi lớn
tiếng, tôi yêu cầu con trai ḿnh giải thích bằng giọng
điệu của một người đang giận run,
vậy mà nó không trả lời.
Lát sau, khi
đă b́nh tĩnh lại, nói chuyện ôn ḥa với con, nó
cũng chẳng thèm nói ǵ với tôi. Bực, nhưng không muốn
làm mọi chuyện rối lên nữa, tôi yêu cầu nó nói
chuyện với mẹ, c̣n tôi ra ngoài ngồi. Hai mẹ con
thầm th́ trong nhà, tôi ngồi ngoài hút thuốc mà ḷng như
lửa đốt.
Chuyện con
nít với nhau thôi, cũng chẳng
có ǵ lớn, bạn trong xóm của nó xách ná đi bắn
chim, cu cậu th́ ghét vụ giết chóc đó, la ầm lên
làm con chim sẻ bay mất, thế là mấy thằng kia xúm
lại nện hắn một trận, hắn cũng nện
lại, cả đám đứa nào cũng trầy vi tróc vảy.
Hồi nhỏ
tôi cũng hay xách ná bắn chim, cho tới ngày bị ông cậu
ruột nhắc nhở : con bắn
chết nó rồi con cái nó ai nuôi, tôi bỏ hẳn.
Có lẽ có
lúc nào đó tôi vô t́nh kể chuyện đó cho nó nghe, nên nó
cũng không thích vụ giết chóc vô cớ đó. Bởi
thế mới nên chuyện.
Bà xă giải
thích mọi chuyện với tôi, tḥng thêm một câu cuối
: con trai nhờ em nhắn lại với anh : Đừng
bao giờ nạt con trước khi hiểu hết mọi
chuyện, nó muốn anh là cha nó, không phải ông kẹ. Nó chỉ
trả lời cha hoặc mẹ nó, không trả lời ông kẹ.
Tôi sững
người, thôi rồi, có nhiều điều ḿnh tự
thề với ḷng ḿnh rồi ḿnh lại làm sai, dù nhân danh
chính t́nh cha con, chính t́nh yêu thương đó làm tôi vượt
ranh giới mà không hề biết.
Mẹ tôi ra
đi khi bọn tôi c̣n nhỏ, một ḿnh cha tôi gà trống
nuôi con nên người, ông rất yêu thương con cái ḿnh,
nhưng có lẽ cuộc sống đă làm ông quá mỏi mệt,
biến cố 1975 làm ông mất sạch, rồi người
đàn bà ông yêu thương cũng lại bỏ ông đi,
nên ông dồn hết yêu thương cho đàn con ḿnh,
như một cứu cánh. Chỉ có điều, chính t́nh yêu
thương vô bờ bến ấy lại khiến chúng tôi
khó gần gũi ông, v́ ông sợ, ông sợ rằng những
đứa con ḿnh sau này ra đời nếu gặp những
biến cố lớn như ông, sẽ không trụ nổi,
nên ông luôn dạy con cái phải
cứng rắn, phải biết cắn răng vượt
qua khó khăn, và chính khi ông mải mê làm tất
cả v́ tương lai con ḿnh, mặc nhiên ông trở thành một
vị tư lệnh nghiêm khắc và chúng tôi là những
người lính, không đánh đ̣n, không la mắng nhưng
uy quyền của ông khiến chúng tôi sợ chết khiếp.
Thế đó, nhưng tôi là người hay căi ông nhiều
nhất, ông cấm đánh lộn, tôi đánh lộn với
bạn bè, ông cấm lang thang rong chơi với lũ bạn
giữa trời nắng, tôi cứ đi, ông ghét nhất con
cái cúp học, tôi cúp học, tóm lại tôi là thằng con trai
duy nhất của ông, nhưng lại ngỗ nghịch nhất.
Chỉ có
điều, ẩn sau những lần ngỗ nghịch
đó, sâu thẳm trong trái tim tôi, tôi biết ḿnh mong mỏi
điều ǵ.
V́ chỉ khi
tôi đánh lộn với lũ bạn trầy da tróc vảy,
mặt mũi sưng vù, tôi trở về nhà ông mới tạm
bỏ được cái uy quyền tư lệnh, trở
về làm người cha. Ông lo lắng, ông cuống quít lên
như nhà sắp sập, như thằng con ḿnh chết
đến nơi rồi.
V́ chỉ khi
tôi cúp học đi chơi, ông mới ngồi nhỏ nhẹ
tâm sự với tôi rằng : cuộc sống mà không có học
thức sẽ chỉ mang lại một tương lai tệ
hại.
Và chỉ những
lúc như thế, tôi mới cảm nhận được
hơi ấm của một người cha, một sự
quan tâm đơn giản nhưng thiết thực. Tôi mất
mẹ, nên đôi khi tôi vô t́nh mong mỏi ở ông gấp
đôi t́nh thương và sự quan tâm mà những người
khác khi c̣n đầy đủ gia đ́nh không cảm nhận
được.
Rồi một
ngày bệnh tật kéo ông đi xa măi, khi không c̣n ông, tuy không
c̣n đánh lộn, nhưng cuộc đời vẫn đập
tôi trầy da tróc vảy, mặt mũi sưng vù v́ cơm
áo, mỗi lần như thế, tôi nhớ và thương
ông vô cùng.
Ông đi xa
lúc bầy con chưa ai có gia đ́nh riêng, nên bây giờ, mỗi
lần giỗ chạp, con cháu nội ngọai tề tựu
đủ bên bàn thờ ông, tôi vẫn xót một điều
ǵ đó trong ḷng, một điều không thể định
nghĩa, không thể gọi tên.
Và tôi biết
thêm một điều đơn giản nữa :
Con tôi cần
một người cha như tôi đă từng cần, nó
không cần một vị tướng.
***
Ở một
cái thành phố nhiều dân như Sài G̣n th́ chuyện kiếm
được một căn nhà là cả một vấn
đề lớn, từ hồi lập gia đ́nh, cày cuốc
măi tôi cũng kiếm được một mái ấm nhỏ, nhỏ tới
mức tôi vẫn thường gọi nhà ḿnh là cái chuồng
chim câu. Chẳng sao, vợ chồng son, nhỏ thế cho ấm
cúng. Cứ túc tắc chui ra chui vào mà sống, vui chán.
Rồi có
thêm con cái, cái nhà trở nên chật chội hẳn, cũng
may, giá nhà đất ở Sài G̣n tăng , tôi bán quách, chạy
ra ngọai thành mua được miếng đất lớn
hơn chút, không lớn lắm nhưng cũng đủ chỗ
cho gia đ́nh nhỏ của ḿnh.
Con cái mỗi
ngày mỗi lớn, đi làm về thay v́ nằm phè coi tivi,
giờ phải phụ boss một
tay v́ nhà không có người phụ việc. Nguyên tắc rơ
ràng : xay lúa th́ khỏi ẵm em, tui xung phong dạy thằng
con học, dù sao cũng nhàn hơn là nhào xuống bếp.
Bữa nó
được cô cho bài tập làm văn về nhà làm, đề
bài là tả một cây ǵ đó nhà em trồng (cô gợi ư :
cây mướp, cây bầu, cây bí ǵ đó chẳng hạn).
Thằng con
về mếu máo, cây mướp là cây ǵ hở cha ?
Tôi giật
thót, kiểu này thua trắng rồi, ở Sài G̣n riết nó
thành con gà tây, lơ ngơ như ḅ đội nón th́ chết.
Tả lại cho nó măi nó mới h́nh dung được, bài
văn có 6 câu mà hai cha con mướt mồ hôi hột.
Bực, quyết
định trồng cái ǵ đó ở nhà cho nó thấy, vấn
đề đặt ra : đất ở đâu để
trồng ? nhà có vài chục mét vuông, không sân thượng, biết
trồng ở đâu ?
Hai cha con ngắm
nghĩa măi, thằng con đề nghị : ḿnh đập
sân ra trồng cây đi cha ?
Có lư, hai cha
con xách xà beng ra đục một lỗ nhỏ giữa sân,
xách xe đi xin đất về đổ vào, trồng
được hai cây mướp, sau này có trái hẳn ḥi,
hai cha con cực kỳ hănh diện, chỉ tội mỗi
boss, tưởng chồng ḿnh stress riết khùng luôn rồi.
Hồi xưa đất đai quá trời dưới quê
đem bán hết, giờ đục sân ra trồng cây.
Hôm hái trái
mướp đầu tiên, thành quả của cuộc cách
mạng nông nghiệp của hai cha con, boss nấu một tô
canh mướp đầy nhóc, bày ra mâm cúng ông bà, tôi giải
thích cho con trai hiểu về tục lệ đó, nó gật
gù ra chiều hiểu biết lắm, cúng xong, cả nhà dùng
bữa, đang hít hà v́ canh
mướp nấu ḷng gà, tự nhiên ông con :
- Cha ơi, con ước ǵ
được gặp ông bà nội
- Ông bà nội đó, tôi chỉ lên
bàn thờ.
- Không, con
ước gặp ông bà nội c̣n đang sống ḱa, chắc
là ông bà hiền lắm hở cha.
Miếng
mướp như nghẹn đắng.
Tôi vốn
lười thể dục, sức khỏe không quan tâm lắm,
vậy mà sáng hôm sau boss ngạc nhiên thấy chồng ḿnh mới
5 giờ sáng đă dậy chạy thể dục. Tự
giác dậy, khỏi cần cằn nhằn.
Boss đâu biết,
tôi sợ.
Tôi sợ con
trai tôi sau này phải trả lời cho con cái nó cái câu tôi mới
trả lời con ḿnh.
Tôi sợ nó
phải nghẹn đắng như tôi.
V́ tôi biết.
Đôi khi
ḿnh cần một một người cha không phải chỉ
cho ḿnh, mà cho cả con cái của ḿnh nữa.
Sói
Già Ngơ Ngác
(T.T.K.D. sưu tầm và chuyển)