Nạn
vô cảm ở VN
(Nguyễn Hưng Quốc)
Câu chuyện
liên quan đến cái
chết của bé Duyệt Duyệt (Yue Yue) ở Trung Quốc
được truyền bá khá rộng ở Việt Nam.
Đó cũng là một điều hay: Nó khiến nhiều
người giật ḿnh nh́n lại chính ḿnh. Trung Quốc
th́ thế; c̣n Việt Nam th́ sao?
Câu trả lời
h́nh như không lấy ǵ đáng vui cho lắm: Ở Việt
Nam, căn bệnh vô cảm cũng tràn lan khắp nơi.
Chỉ liếc sơ qua vài bài báo về sự vô cảm ở
Việt Nam vào cuối tháng 10 vừa qua, chúng ta cũng thấy
có vô số ví dụ. Cũng tai nạn giao thông và người
bị thương ngay giữa đường và cũng
hàng chục hay hàng trăm người đứng nh́n, không
ai ra tay cứu giúp cả. Cách đây hai năm, ở Thủ
Đức có một thanh niên bị xe tải tông, cán nát nửa
người. Anh kêu cứu, nhờ những người
chung quanh gọi điện thoại báo tin giùm cho gia
đ́nh. Không ai có phản ứng ǵ cả. Sau đó, anh chết.
Mới đây, vào ngày 7 tháng 10, một chiếc "xe
điên" do một bác sĩ lái tông hết người
này đến người khác, khiến 2 người chết
và 17 người khác bị thương. Nhiều người
không những không cứu mà c̣n xông vào hôi của, cướp
ví tiền và nữ trang của các nạn nhân. Có nạn nhân
bị chết nhưng măi đến ba ngày sau gia đ́nh mới
biết. Lư do: toàn bộ túi xách gồm tiền bạc và giấy
tờ tùy thân của chị đă bị cướp mất
nên bệnh viện không thể biết chị là ai và ở
đâu để liên lạc với gia đ́nh. Báo chí gọi
đó là những "kẻ hôi
của máu lạnh".
Đó là chuyện
ở Sài G̣n. Ở Hà Nội cũng thế. Ngày 23 tháng 7, hai
cha con anh Nguyễn Công Vinh bị bọn cướp móc ví tiền
và đánh đập ngay ở trạm xe buưt. Cả hàng
trăm người chung quanh đứng nh́n. Chỉ đứng
nh́n. Không ai có phản ứng ǵ cả. Báo chí gọi đó
là thái độ "sống chết
mặc bay".
Thái độ
"sống chết mặc bay" và "máu lạnh"
như thế cũng xuất hiện nhan nhản trong các bệnh
viện, nơi bác sĩ và y tá, theo truyền thống, vẫn
thường được ví như "từ mẫu".
Các "từ mẫu" hiện nay th́ theo một nguyên tắc
rất đơn giản: Trả tiền trước, chữa
bệnh sau. Mà tiền trả th́ qua nhiều chặng lắm.
Muốn khám bệnh? - Trả tiền! Muốn có giường
nằm trong bệnh viện? - Trả tiền! Muốn thay
ra giường mỗi ngày? - Trả tiền! Muốn chích
thuốc? - Trả tiền! Mấy tháng vừa qua, ở Cà
Mau, dân chúng phẫn nộ về việc cô Dương Thị
Thu Huyền (16 tuổi) bị thương nằm bất tỉnh
ngoài đường và được đưa vào bệnh
viện cấp cứu. Câu đầu tiên bác sĩ hỏi
là: Có tiền không? Những người chở Huyền vào
bệnh viện đều không có tiền. Măi đến
khi thân nhân của Huyền biết tin, chạy đến bệnh
viện, làm giấy tờ cam kết trả tiền xong,
các bác sĩ mới bắt đầu ngó đến bệnh
nhân. Tuy nhiên lúc ấy đă quá muộn. Mấy tiếng sau,
cô gái mới 16 tuổi đầu ấy chết.
Tất cả
những chuyện vừa kể, thật ra, không mới.
Cách đây mấy năm, các trang mạng xă hội tại
Việt Nam từng tung lên đoạn phim ngắn cảnh một
số nữ sinh nhào đến đánh đập tàn nhẫn
một nữ sinh khác. Điều khiến người xem
kinh ngạc đến sững sờ không phải chỉ
là cảnh bạo động mà là thái độ dửng
dưng của các nữ sinh khác chung quanh. Các
em cũng chỉ đứng nh́n. Không có phản ứng ǵ cả.
Hoàn toàn dửng dưng. Rồi một bức
ảnh khác, chụp cảnh bố chồng trói ké người
con dâu vất ra đường. Cô nằm như một con
thú, quằn quại, đau đớn. Ngay giữa
đường. Mọi người, từ hàng xóm đến
công an, cũng đều dửng dưng.
Hàng xóm dửng
dưng. Công an dửng dưng. Ngay giới lănh đạo
cũng dửng dưng trước nỗi
khổ của đồng bào. Điển h́nh nhất là
chuyện, cũng cách đây mấy năm, Hà Nội bị
ngập lụt nghiêm trọng. Có đến mấy chục
người chết hoặc do bị điện giật
hoặc do bị nước cuốn trôi. Hàng ngàn gia đ́nh
lâm vào cảnh khó khăn, thậm chí, không có cả thực
phẩm để ăn. Ông Phạm Quang Nghị, bí thư
Thành ủy Hà Nội, không những không làm ǵ mà c̣n lên tiếng
trách dân là quen thói ỷ lại, không biết chủ động
tự cứu ḿnh. Lúc ấy (năm 2008), nhiều người,
trên các trang mạng xă hội, lên tiếng mắng ông Nghị
là vô cảm.
Sự vô cảm
của giới lănh đạo Việt Nam đă được
nhiều người ở Việt Nam nói đến. Hàng chục
ngàn người Việt Nam lao động xuất khẩu ở
nước ngoài bị bóc lột, thậm chí, bị
đánh đập tàn nhẫn ư? Ai lên tiếng th́ lên tiếng,
giới lănh đạo vẫn im lặng, xem đó như
không phải việc của ḿnh. Hàng chục ngàn cô gái Việt
Nam bị bán ra nước ngoài làm điếm ư? Chính quyền
vẫn im lặng. Ngư dân Việt Nam bị "tàu lạ"
đe dọa, tấn công, cướp bóc, giết hại
ư? Ai lên án "tàu lạ" th́ lên án, họ vẫn im lặng.
Ai đau xót th́ đau xót, họ vẫn im lặng. Không có dấu
hiệu ǵ chứng tỏ có sự đồng cảm giữa
giới lănh đạo và những khổ đau mà dân chúng
đang gánh chịu.
Mà đâu phải
bây giờ mới có sự vô cảm ấy. Nhớ cuốn
phim tài liệu "Chuyện tử tế" của đạo
diễn Trần Văn Thủy cách đây mấy chục
năm. Máy quay phim cứ quét đi quét lại những sự
đối lập đến khủng khiếp: Trong khi cán
bộ th́ đi xe xịn, bước xuống có người
mở cửa, gót giày bước lộp cộp trên những
chiếc thảm đỏ sang trọng th́ ở các bến
xe, hàng ngày người ta chen chúc xô lấn nhau mua vé, dành cho
được một chỗ ngồi trên những chiếc
xe đ̣ cũ kỹ, chật chội, hôi thối. Trong khi một
số người có tiền và có quyền ăn uống phủ
phê th́ trên đường phố bao nhiêu người nghèo
đói, ốm yếu, quặt quẹo. Có chút thương cảm
nào không? - Không. Cái gọi là "tử tế" chỉ là
một giấc mơ xa vời dù ở đâu người
ta cũng nói đến đạo đức cách mạng,
đến khẩu hiệu "ḿnh
v́ mọi người và mọi người v́ ḿnh",
đến câu thơ của Tố Hữu "Có ǵ đẹp trên đời hơn thế /
Người với người sống để yêu nhau".
Nh́n vấn
đề một cách bao quát, từ dân chúng đến giới
lănh đạo, từ hiện tại đến quá khứ,
như vậy, chúng ta sẽ thấy ngay những cách lư giải
của một số nhà giáo dục và tâm lư học trên báo
chí ở Việt Nam về t́nh trạng vô cảm là không
chính xác. Nói chung, họ nêu lên hai lư do chính: Một là sự "yếu
kém của lực lượng chức năng", ví dụ:
"Như trong vụ tai nạn, nếu lực lượng
cảnh sát, dân pḥng dẹp ngay th́ làm ǵ có chuyện hôi của".
Hai là do sự "khủng hoảng niềm tin". Sự
khủng hoảng ấy xuất phát từ hai nguyên nhân
chính.
Thứ nhất
là do "tốc độ đô thị hóa ngày một nhanh,
lối sống theo kiểu 'đèn nhà ai nấy sáng', hàng xóm
sát vách cũng không biết mặt nhau; đi cùng với nó
là sự phân hóa giàu nghèo, sự lên ngôi của chủ nghĩa
vật chất, tính vị kỷ, khiến mọi người
chỉ chăm chăm lo cho hạnh phúc của bản thân
hoặc gia đ́nh ḿnh".
Thứ hai là
"Những vụ tham nhũng, hối lộ, tiêu cực
của một bộ phận quan chức nơi này nơi
kia cũng khiến người dân càng mất ḷng tin vào cộng
đồng. Rồi ngay cả trong ngành giáo dục cũng
có những tiêu cực học giả, bằng giả, tiến
sĩ giấy .. nên người dân không c̣n biết đặt
niềm tin vào đâu".
Trong hai nguyên
nhân tạo nên "khủng hoảng niềm tin" và dẫn
đến sự vô cảm nêu trên, có vẻ như nhiều
người muốn tập trung vào nguyên nhân thứ nhất
nhiều hơn. Họ xem sự vô cảm như một hậu
quả không thể tránh được của sự phát
triển. Mà ngay chính ở Trung Quốc, trong các cuộc thảo
luận liên quan đến bé Yue Yue vừa rồi cũng vậy.
Nhiều người cũng đổ lỗi cho quá tŕnh hiện
đại hóa và đô thị hóa.
Tuy nhiên, nếu
theo cách nh́n và cách giải thích như vậy th́ nước
nào càng phát triển bao nhiêu lại càng trở nên vô cảm bấy
nhiêu.
Liệu cách
nh́n như vậy có đúng không?
NGUYỄN HƯNG
QUỐC
(Vu Cong Hien sưu tầm,
Toan Lat chuyển)