CÓ NHỮNG ĐIỀU ĐƠN GIẢN I
(Sói
Già Ngơ
Ngác)
Có một
người đàn ông giàu có, nhưng ông ấy mất hết
gia đ́nh trong một tai nạn, mỗi sáng ông đi làm với
một đôi giày chật cứng và cũ kỹ, nhiều
người thắc mắc điều đó, ông ta thừa
tiền để mua cho ḿnh một đôi giày tốt
hơn và vừa vặn hơn, tại sao phải mang
đôi giày đó cho khổ sở, v́ nó làm chân ông đau
đến độ phải đi cà nhắc.
Rồi một
người cũng hỏi ông điều đó và ông trả
lời rằng : tôi chẳng c̣n điều ǵ vui vẻ
trong cuộc đời cả, không gia đ́nh, không t́nh yêu,
tôi mang đôi giày này chỉ v́ tới cuối ngày tôi
được tháo nó ra, suốt một ngày dài tôi chỉ
mong thời gian trôi mau để được làm điều
đó, khi tháo ra tôi được giải thoát khỏi sự
khó chịu, ít nhất tôi có được điều ǵ
đó để hy vọng trong cả ngày, và đó là hạnh
phúc.
Đôi khi hạnh
phúc thật nhỏ nhoi. Thật buồn khi phải tự
kiếm t́m hạnh phúc cho ḿnh một cách khổ sở
như thế.
Đó là câu
chuyện mà tôi được nghe cha ḿnh kể lúc c̣n là một
chú bé, không hiểu sao câu chuyện đó bám theo tôi măi, có lẽ
cái hạnh phúc nhỏ nhoi tự kiếm cho ḿnh của
người đàn ông trong câu chuyện làm tôi bị ám ảnh.
Và đôi khi, tôi tự thắc mắc rằng, một
người thực sự hạnh phúc là một người
như thế nào ? Giàu có, quyền lực ? Gom tất cả
mọi thứ trong cuộc đời làm sở hữu
riêng ?
Thường
th́ tất cả các tấm h́nh đám cưới chụp
hai nhân vật chính ta thường thấy nụ cười
rạng rỡ trên môi họ, một nụ cười măn
nguyện, vui vẻ và có lẽ là tràn đầy hạnh
phúc, tôi không chắc lắm v́ không học chuyên môn về
phân tích nụ cười, nhưng chắc chắn rằng,
người ta chỉ cười khi cảm thấy dễ
chịu và vui vẻ.
Ngay trong tấm
h́nh cưới của chính ḿnh, tôi cũng toét miệng ra
cười. Và cái thời điểm tôi cười để
chụp tấm h́nh ấy, trong ḷng chẳng có một chút ǵ
dễ chịu cả, v́ mệt, loay hoay lo đám cưới
mệt ră cả người, chỉ mong được
chui vào đâu đó ngả lưng một chút, và một nụ
cười nữa, của vợ tôi, cũng vậy, tôi biết
cô ấy cũng mệt ră, chỉ mong được nghỉ
ngơi. Kết luận : đôi khi người ta cười
chẳng phải khi trong ḷng cảm thấy dễ chịu
và vui vẻ.
Xin mở ngoặc
về người viết bài này, tôi là một thằng
đàn ông dễ chịu, ôn ḥa và đôi khi nhút nhát ( cái vụ
nhận xét này tác giả không phải là tôi ) thế nhưng
trời phú cho một gương mặt h́nh sự, tức
là con nít nh́n vào là chết khiếp. Chưa hết, nếu
có cái ǵ khiến tôi làm biếng nhất, chính là nở một
nụ cười.
Thế mà tôi
lôi gương mặt đưa đám ấy kéo dài hết
tuổi thơ, tưởng đâu kéo luôn tới tuổi ..
thờ. Ai dè mọi sự đảo lộn hết cũng
v́ những điều tưởng đơn giản.
Tôi có nhóc.
Khi nh́n thấy
cu cậu nhỏ xíu đỏ hỏn toét miệng ra cười,
nụ cười trẻ thơ đẹp ḱ diệu, nó
làm tôi sững người, ngơ ngẩn và cứ thế
một cách tự nhiên, nụ cười h́nh thành trên môi
tôi.
Ngày này qua
ngày khác cứ như thế, tôi được con trai ḿnh
trả lại nụ cười.
Hồi nhỏ,
cha tôi luôn rèn dũa tôi thành một người cứng rắn,
ít nhất là trong những biểu hiện, với ông,
đàn ông không bao giờ khóc, nước mắt đàn ông
phải chảy ngược vào trong, bởi thế nên suốt
tuổi thơ, tôi hầu như chưa bao giờ khóc, dù có
đau tới cỡ nào.
Lớn lên,
tôi coi nước mắt là biểu hiện của sự yếu
đuối, của tính đàn bà, nên mặt luôn rắn
đanh lại dù gặp chuyện khiến trong ḷng ḿnh
như muối xát. Và, như một điều mang tính kế
thừa, tôi cũng dạy con trai ḿnh y như vậy, cho tới
một ngày.
Con trai tôi
không nghe lời cha, giận quá, tôi phạt bé, cầm cây roi
trên tay, chưa kịp đét vào mông ông con của ḿnh, cu cậu
đă ngước mặt nh́n cha, khóc nức nở, đôi
mắt hy vọng được tha thứ. Đôi mắt
vỡ mộng v́ thấy cha ḿnh đánh đ̣n ḿnh thay v́ những
lời lẽ yêu thương. Tôi chết điếng.
Quăng cây
roi, mắt tôi ứa lệ. Dù muốn dù không, lần đầu
tiên, nước mắt tôi không thể chảy ngược
vào trong.
Từ đó
trở đi, tôi không bao giờ đánh đ̣n con ḿnh, và cu cậu
cũng trở nên ngoan ngoăn hẳn, kể từ khi vô t́nh thấy
cha ḿnh khóc v́ ḿnh hư.
Ai nói chỉ
có nước mắt phụ nữ mới có sức mạnh
?
Tôi đă được
con ḿnh trả lại nụ cười, và nó cũng đă
trả lại cho tôi những giọt nước mắt.
Những ǵ
cuộc sống khô cằn này lấy đi của tôi, tôi
đă được những người tôi yêu
thương trả lại.
Khi tôi đi
làm về, mệt mỏi quá nằm ngủ quên, sáng sớm
thấy ḿnh đă ngủ trong mùng với hơi ấm của
ai đó kề bên, tôi mỉm cười.
Khi tôi phờ
phạc suốt một ngày dài v́ tranh luận với khách
hàng, về tới nhà cầm ly nước chanh con trai mang cho
cha, tôi mỉm cười.
Khi con gái tôi
ngủ ngon trong ḷng cha, ngủ say sưa dù cha giọng cha
hát ru kinh hoàng như c̣i xe lửa, tôi mỉm cười.
Tôi mỉm
cười với tất cả người tôi yêu
thương, v́ tôi biết rằng đó là một món quà vô
giá, cho họ và cho tôi.
Tôi đă có
câu trả lời cho ḿnh.
Vậy th́, hạnh
phúc đâu cần phải kiếm t́m bằng một đôi
giày chật cứng, hay những điều vĩ đại,
nó vẫn ở quanh ta đâu đó thôi, điều quan trọng
là cảm nhận, đừng kiếm t́m, chỉ cần mở
rộng ṿng tay.
V́ hạnh
phúc là một bản nhạc, mà nếu chỉ chăm chú phần
lời, ta sẽ bỏ quên mất giai điệu, người
ta chỉ có thể cảm nhận được một bản
nhạc hay, khi thả hết tâm hồn ḿnh lắng nghe một
cách trân trọng.
Và, nếu
tôi không hạnh phúc, tôi sẽ không đổ lỗi cho ai
đó. Chắc chắn, tôi sẽ không mang một đôi giày
chật cho tới cuối ngày dài.
SÓI GIÀ NGƠ NGÁC
(Diễm Xưa sưu tầm
và chuyển)