SU'U TÂ`M 12

Home | SUY NGÂM~ | SUY NGÂM~ [tt] | SUY NGÂM~ 1 | SUY NGÂM~ 2 | SUY NGÂM~ 3 | SUY NGÂM~ 4 | SUY NGÂM~ 5 | SUY NGÂM~ 6 | SUY NGÂM~ 7 | TA.P GHI | TA.P GHI [tt] | TA.P GHI 1 | TA.P GHI 2 | TA.P GHI 3 | TA.P GHI 4 | TA.P GHI 5 | TA.P GHI 6 | TA.P GHI 7 | TA.P GHI 8 | TA.P GHI 9 | TA.P GHI 10 | TA.P GHI 11 | TA.P GHI 12 | TA.P GHI 13 | TA.P GHI 14 | TA.P GHI 15 | TA.P GHI 16 | TA.P GHI 17 | TA.P GHI 18 | TA.P GHI 19 | TA.P GHI 20 | TA.P GHI 21 | TA.P GHI 22 | TA.P GHI 23 | TA.P GHI 24 | TA.P GHI 25 | TA.P GHI 26 | TA.P GHI 27 | VA(N | VA(N [tt] | VA(N 1 | VA(N 2 | VA(N 3 | VA(N 4 | VA(N 5 | VA(N 6 | VA(N 7 | VA(N 8 | LINKS | SÚ'C KHO?E | SÚ'C KHO?E [tt] | CU'Ò'I CHÚT CHO'I | CU'Ò'I CHÚT CHO'I [tt] | THÚ VI. | THÚ VI. [tt] | PHIM | Tin NÓNG !!! | CÂ?N THÂ.N | 9 NGU'Ò'I .. 10 Ý | BÀI VIÊ'T | BÀI VIÊ'T [tt] | BÀI VIÊ'T 1 | BÀI VIÊ'T 2 | BÀI VIÊ'T 3 | BÀI VIÊ'T 4

CU'Ò'I CHÚT CHO'I [tt]

 

Tự Điển về Phụ Nữ

(Tác Giả: Saigon Echo sưu tầm)

 

Chúa Nhật, 17 Tháng 1 Năm 2010 23:28 

Mới đây, tổ chức đàn ông thế giới đã xuất bản một cuốn sách dày ba mươi tập, nhằm giúp cho các nhà nghiên cứu hiểu rõ hơn về phụ nữ, một phạm trù phức tạp nhất của hành tinh. Chúng tôi xin lần lượt trích đăng một số chương trong đó, để các chàng trai tội nghiệp khỏi bỡ ngỡ và có một số kiến thức cần thiết để sống sót .

 

Chương I: Sự khác nhau giữa phụ nữ và nai

 

1. Nai ngơ ngác suốt đời.. Phụ nữ chỉ ngơ ngác khi cần ngơ ngác .

2. Nai không bao giờ giả nai. Còn phụ nữ thường làm thế .

3. Nai có sừng toàn đầu. Phụ nữ có sừng trong ánh mắt.

4. Nai ăn cỏ . Còn phụ nữ thỉnh thoảng ăn nai .

5. Gặp tai nạn, nai biến thành khô nai. Còn gặp tai nạn, phụ nữ biến thành … mít ướt .

6. Nai chạy theo đàn. Phụ nữ cũng chạy theo đàn, nhưng không phải đàn nai mà đàn ông.

7. Nai nhảy tung tăng. Phụ nữ đi tung tăng .

 

Chương II: Sự giống nhau của phụ nữ và cọp

 

1. Cọp gầm. Phụ nữ cũng gầm.

2. Cọp uyển chuyển. Phụ nữ mềm mại .

3. Trẻ con đứa nào cũng sợ cọp và đứa nào cũng sợ mẹ mìn, mặc dù cả đời có khi không nhìn thấy .

4. Cọp được gọi là ông ba mươi, Phụ nữ được gọi là sư tử Hà Đông.

5. Cọp nổi tiếng về sự oai vệ . Phụ nữ nổi tiếng về sự quý phái.

6. Cọp vẫn quan tâm tới móng. Phụ nữ cũng vậy.

7. Cọp nổi tiếng về da. Phụ nữ nổi tiếng về áo quần.

8. Cọp đôi lúc chỉ vồ chứ không ăn. Phụ nữ đôi khi chỉ yêu mà không lấy .

 

Chương III: Sự khác nhau giữa phụ nữ và khẩu súng

 

1. Súng chỉ nổ khi có người bóp cò. Phụ nữ có thể tự khai hỏa .

2. Súng có thể bắn từng viên. Phụ nữ có thể trở thành súng máy, bắn hàng loạt .

3. Khi nguy hiểm người ta mang súng bên mình. Khi hạnh phúc người ta cần phụ nữ bên mình.

4. Súng có thể cướp cò. Phụ nữ có thể nói mà không báo trước .

5. Đầu súng có lưỡi lê. Đầu phụ nữ có cái kim kẹp tóc.

6. Đàn ông có thể ra đi với một khẩu súng, và cũng có thể ra đi với một cô gái .

7. Số đàn ông bị thương vì súng luôn ít hơn số đàn ông bị thương vì phụ nữ .

8. Súng có thể hết đạn. Phụ nữ chả bao giờ .

9. Ta xách súng. Còn phụ nữ xách ta.

 

Chương IV: Sự giống nhau và khác nhau của phụ nữ và một con sông

 

1. Sông đôi khi không biết đâu là bờ. Phụ nữ cũng thế .

2. Biết bơi đôi lúc cũng chết. Hiểu phụ nữ đôi lúc còn chết nhanh hơn.

3. Sông êm đềm. Phụ nữ phẳng lặng.

4. Sông cuốn trôi mọi thứ khi ta xuống nước. Phụ nữ cuốn trôi mọi thứ khi ta vẫn ngồi trong nhà.

5. Sông có thác .. Phụ nữ có cơn .

6. Sông mát mẻ. Phụ nữ tinh khiết.

7. Sông lấp lánh dưới ánh trăng. Phụ nữ lấp lánh dưới ánh đèn màu..

 

 

(SAIGON ECHO sưu tầm, DIỄM XƯA chuyển)

 

 

 

 

Giấy Chứng Nhận

 

 

Trên tàu hỏa, một nữ soát vé xinh đẹp đang nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên có dáng vẻ như Giấy Chứng Nhận người làm thuê, nói như quát: “Soát vé”. Người trung niên tìm khắp người, cuối cùng cũng tìm được vé, nắm chắc trong tay, như không muốn đưa.

 

Người soát vé nhìn theo tay người trung niên, cười tinh quái, nói: “Đây là vé trẻ em”.

 

Người trung niên đỏ mặt, ấp úng nói: “Chẳng phải giá vé trẻ em cũng như giá vé người tàn tật sao ?”….

 

Vé trẻ em và vé người tàn tật bằng tiền nhau, dĩ nhiên người soát vé hiểu được điều đó. Cô ta nhìn người trung niên vẻ dò xét, hỏi: “Ồng là người tàn tật à ?”.

 

“Vâng, tôi là người tàn tật”.

 

“Vậy đưa giấy chứng nhận cho tôi xem”.

 

Người trung niên vội nói ngay: “Tôi … không có giấy chứng nhận. Khi mua vé, người bán vé đòi cho xem giấy chứng nhận, không còn cách nào khác, tôi đành phải mua vé trẻ em”.

 

Người soát vé cười khẩy nói: “Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được ông là người tàn tật ?”.

 

Người trung niên không nói năng gì, chỉ nhẹ nhàng vén quần lên - ông ta chỉ còn nửa bàn chân.

 

Người soát vé nghiêng đầu nhín, nói: “Cái tôi cần xem là giấy chứng nhận, là tờ giấy có đóng dấu nổi của cơ quan thương tật”.

 

Người trung niên đau khổ giải thích: “Tôi không có hộ khẩu ở đây, nên người ta không làm giấy chứng nhận cho tôi. Hơn nữa, khi tôi làm thuê cho một chủ tư nhân, sau khi xảy ra tai nạn, ông chủ đã bỏ chạy, tôi không có tiền đi giám định …”

 

Biết tin, trưởng toa đến hỏi tình hình.

 

Người trung niên lại một lần nữa trình bầy, mình là người tàn tật, mua một chiếc vé có giá tiền như người tàn tật …

 

Trưởng toa lại hỏi: “Giấy chứng nhận tàn tật của ông đâu ?”

 

Người trung niên nói mình không có giấy chứng nhận, rồi cho trưởng toa xem nửa bàn chân còn lại.

 

Trưởng toa cũng chẳng thèm nhìn, vẻ khó chịu nói: “Tôi chỉ cần giấy chứng nhận, không cần nhìn người ! Có giấy chứng nhận mới được ưu tiên mua vé tàn tật. Ông nhanh chóng mua vé bổ sung đi”.

 

Người trung niên nét mặt ỉu xìu, chẳng biết nói năng gì.

 

Ông ta tìm bới các túi và hành lý mang theo, chỉ có vài đồng bạc, không đủ tiền mua vé bổ sung. Ông khóc lóc nói với trưởng toa: “Sau khi tôi bị máy cắt mất nửa bàn chân, không còn làm ăn gì được nữa. Không có tiền, ngay cả quê cũng không dám về, tiền mua chiếc vé này cũng do bà con gom góp lại. Mong ông nới tay làm phúc, bỏ qua cho tôi !”.

 

Trưởng toa kiên quyết: “Không được”.

 

Người nữ soát vé cũng nhân cơ hội này nói với trưởng toa: “Đưa ông ta đến toa than ở đầu tầu làm lao động nghĩa vụ”.

 

Trưởng toa nghĩ một lát rồi nói: “Thế cũng được”.

 

Một người lạ mặt ngồi đối diện với người trung niên, bỗng dưng đứng đậy, trừng mắt nhìn trưởng toa, nói: “Ông có phải là đàn ông không ?”

 

“Đương nhiên tôi là đàn ông rồi !”

 

“Ông lấy gì để chứng minh mình là đàn ông ? Ông hãy cho mọi người xem giấy chứng nhận mình là đàn ông”

 

Mọi người xung quanh cười ầm lên.

 

Trưởng toa ngẩn người ra, nói: “Tôi là thằng đàn ông đứng lù lù ở đây, làm sao mà giả được ?”

 

Người lạ mặt lắc đầu, nói: “Tôi cũng như ông, chỉ cần giấy chứng nhận chứ không cần nhìn người, có giấy chứng nhận đàn ông mới là đàn ông, không có giấy chứng nhận không phải là đàn ông”.

 

Trưởng toa bí quá, không t́ìm được câu trả lời.

 

Người nữ soát vé đứng lên gỡ thế bí cho trưởng toa, nói với người lạ mặt: “Tôi không phải đàn ông, ông có điều gí nói với tôi không nào ?”

 

Người lạ mặt chỉ vào mũi cô ta và nói: “Về cơ bản, cô không phải là người”

 

Người nữ soát vé lồng lộn lên, giọng the thé: “Ông có độc mồm không đấy, tôi không phải là người thì là cái gì ?”

 

Người lạ mặt bình tĩnh, cười và nói: “Cô là người à ? Vậy thì tốt rồi, hãy cho tôi xem giấy chứng nhận cô là người …”

 

Mọi người xung quanh lại được một trận cười khoái chí.

 

Chỉ có một người không cười, đó là người trung niên mất nửa bàn chân. Ông nhìn chằm chằm mọi người và không biết từ khi nào, nước mắt lả chả tuôn rơi, không biết là ấm ức hay cảm kích …

 

Thế thì người Cộng sản cần phải trình giấy chứng minh nào mình là người Cộng sản chuyên chính ?

 

Trình thẻ đảng viên Cộng sản ?

 

- Dạ thưa không ?

 

Trình giấy liệt sĩ?

 

- Dạ thưa không ?

 

….

 

Dạ thưa, trình tờ biên nhận do Tàu Cộng cấp đã “Bán Nước Buôn Dân”

 

 

 

(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)

 

 

 

 

Mua hạnh phúc

 

Một hôm cu Tý 5 tuổi được bố dẫn đi qua khu Đèn Hồng. Nó thấy có nhiều cô gái vẫy chào bố nó, nó liền hỏi : Bố ơi, mấy cô này mời bố mua cái gì vậy ?

- Các cô mời bố mua hạnh phúc.

- Hạnh phúc là cái gì hả bố ?

- Lớn lên rồi con sẽ hiểu.

Câu trả lời này khiến cu Tý tò mò. Mấy hôm sau nó lén bố đi tới khu Đèn Hồng. Nó nói với cô gái thứ nhất : Xin chị bán cho em chút hạnh phúc. Cô gái thấy thằng bé dễ thương liền dẫn nó vào căn nhà gần đó và lấy cho nó một ly kem thật ngon. Nó ăn hết rồi ra đường đi tiếp. Gặp cô gái thứ hai, nó cũng xin mua hạnh phúc. Cô gái cũng làm cho nó y như cô thứ nhất. Tối hôm đó trước khi đi ngủ nó liền xưng tội đi chơi lén với bố nó : Bố ơi hôm nay con đã tới khu Đèn Hồng để mua hạnh phúc. Ba cô gái đã bán cho con nhưng không lấy tiền. Đến cô thứ ba thì con mệt quá, dù lè lưỡi ra liếm con cũng không còn sức.

 

(Bùi Bảo Sơn sưu tầm - A Trinh chuyển tiếp)

 

 

ĐÀN BÀ - ĐÀN ÔNG

 

Ðàn bà nói về đàn ông như sau:

 

-  20 tuổi, như gà trống, sáng nào cũng gáy, chả cần ai nhắc.

-  30 tuổi, như xe hơi mùa lạnh nổ máy hơi khó nhưng chạy tốt.

-  40 tuổi, như bóng đèn, lúc tắt lúc sáng.

-  50 tuổi, như xe tăng, nổ máy rất chậm và di chuyển ì ạch.

-  60 tuổi, như cái đồng hồ cũ, không lắc thì không chạy mà chưa chạy là lại chết.

-  70 tuổi trở lên thì không thấy có ý kiến gì, chắc " thất thập cổ lai hy ? ".

   

Ðàn ông nói về đàn bà như sau:

 

- Ở lứa tuổi từ 18-22 giống như Châu Phi, một nửa đã được khám phá, và một nửa còn hoang vu nên nhiều kẻ phiêu lưu luôn muốn tìm tòi.

- Sang lứa tuổi 23-30 giống như Bắc Mỹ, đã được khám phá hoàn toàn và hoàn chỉnh về mặt kỹ thuật, luôn là mơ ước của bao gã đàn ông đang tìm việc.

- Ở lứa tuổi 31-40 giống như vùng nhiệt đới, nóng bỏng, xinh đẹp và đầy huyền bí, làm cho bao nhà thông thái ngã ngửa vì không thể giải thích nổi.

- Bước sang lứa tuổi 41-50 giống như Âu Châu, một nửa đã tàn phá sau chiến tranh, nhưng vẫn còn rất thu hút và không kém phần hấp dẫn, khiến bao người muốn đến một lần cho biết ...

 - Ở lứa tuổi 51-60 giống như Úc Châu, rất rộng nhưng đa phần là sa mạc, rất yên tĩnh, an phận sống dưới sự bảo hộ của Anh Quốc, " Miệt Dưới "... ít kẻ muốn quấy rầy.

- Ở lứa tuổi ngoài 60 giống như Nam Cực, ai cũng biết tới nơi này, nhưng chẳng ai buồn tới.

 

 

(DƯƠNG LIỄU sưu tầm và chuyển)

 

 

 

Thơ HỎI - ĐÁP

 

Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, gặp một cô gái trẻ, bèn trêu:

 "Cô kia, cô kỉa, cô kìa,

mặt mũi xinh xắn, cái kia thế nào ?"

 

Cô gái không phải tay vừa, đáp:

 "Cũng xinh, cũng xỉnh, cũng xình,

cũng như chúng mình có tóc, có lông",

 

Rồi hỏi lại ông ta:

 "Anh kia, anh kỉa, anh kìa,

dáng dấp chững chạc, cái kia thế nào ?".

 

Ông trả lời:

 "Cũng cưng, cũng cứng, cũng cừng,

cũng nhảy tưng bừng khi thấy cái kia" ....

 

 

(tHIỆP - TàoLaoWán sưu tầm và chuyển)

 

 

website counter