T́nh Yêu và Trái Tim
(Trần Mộng Tú)
Mẹ
tôi mở cửa bước vào nhà như một cơn băo,
mà bà mang theo một cơn băo thật. Bà vừa thở vừa
nói một câu ngắn:
-
Chị Loan bỏ đi rồi.
Mà
bỏ đi đâu? Bà không nói tiếp. Chị Loan vừa
làm đám cưới ngày hôm qua, hôm nay nhị hỉ. Một
đám cưới cả tỉnh hài ḷng v́ họ rất
đẹp đôi.
Ba
tôi nh́n mẹ tôi từ tốn.
-
Ai nói cho bà biết là cô ấy bỏ đi.
-
Th́ chính chị Khải gặp em sáng nay ở tiệm bánh
ḿ, vừa khóc vừa gọi em ra một góc cho biết.
Đối
với những người mới lớn như chúng tôi
th́ mối t́nh của chị Loan với anh Trung là một mối
t́nh rất đẹp. Họ là bạn học với nhau từ
thời c̣n Trung học ở quê nhà, cả hai gia đ́nh may
mắn cùng được định cư ở trong cùng
một tiểu bang, cách nhau có một năm. Chị Loan sang
Mỹ đi học kế toán, ra trường có việc
ngay. Anh Trung học Kiến Trúc ra sau chị hai năm.
Chị
đi làm trước chờ cho anh ra trường và để
dành tiền mua được một căn townhouse cho tổ
ấm tương lai của hai người.
Chúng
tôi gặp họ hầu như trong tất cả những sinh
hoạt của cộng đồng và ở trường học.
Từ hướng đạo cho đến lớp Việt
ngữ, từ bích báo cho đến kịch nghệ. Họ
săn sóc nhau, tôn trọng nhau và hỗ trợ nhau trong mọi
lănh vực. Họ cùng thưởng thức thơ văn, hội
họa, âm nhạc, Anh Trung giỏi về triết học,
lịch sử, kiến trúc, hội họa th́ chị Loan
thuộc rất nhiều thơ . Thơ cũ, thơ mới,
thơ Anh, thơ Tầu, chị cặn kẽ nhớ từng
tiểu sử tác giả của những bài thơ hay. Mặc
dù rất khiêm tốn, lănh vực văn chương nào chị
cũng cho chúng tôi nh́n thấy sự hiểu biết của
chị. Họ là một cặp t́nh nhân mà chúng tôi điều
ước ǵ có được một mối t́nh như thế.
Đám
cưới ngày hôm qua gia đ́nh tôi cũng được
tham dự. Cử hành ngay ở ngoài trời, quan khách gần
300 trăm người. Cô dâu chú rể đứng trên một
thảm cỏ xanh ngọc của sân golf với Mục Sư,
chung quanh là ṿng người đến dự. Mục Sư
chúc phúc và chúng tôi tung hoa. Nắng tháng năm, hoa tháng năm
phủ kín cả hai người. Sau khi làm lễ, một lồng
chim nhỏ trong đó có hai con chim ḥa b́nh trắng toát
được đem tới, Cô dâu chú rể mở cửa
chuồng chim thả chúng bay thẳng vào bầu trời
trong xanh trước mặt. "Đôi ta như
chim liền cánh". Cha mẹ bạn bè tưởng
không c̣n ǵ vui hơn nữa. Thức ăn một phần
đặt nhà hàng mang tới, một phần do các bạn
bè của cha mẹ hai bên, bạn bè của anh chị
đóng góp. Tiếng chúc tụng, tiếng cười, tiếng
nổ của những chai sâm banh, của bong bóng, pháo nhỏ
ngũ sắc trong tay những người trẻ thi nhau
tung ra, kéo dài cho đến cuối chiều. Một dạ
vũ kế tiếp cho nhóm trẻ được tổ chức
ngay trong câu lạc bộ nhỏ của sân golf. Chúng tôi chỉ
c̣n khoảng dưới 100 người ở lại nhẩy,
hát cho đến gần sáng.
Bây giờ tôi c̣n đang mắt nhắm,
mắt mở mẹ tôi đă báo một cái tin nghe như băo
tới. Tôi hỏi một câu ngớ ngẩn.
-
Bỏ đi làm ǵ?
Mẹ
tôi gắt
-
Mẹ không biết, con sang hỏi bác Khải, anh Trung th́
đang nằm trong bệnh viện.
Lại
thêm một tin mới. Anh Trung chắc là không chịu nổi
sự bỏ đi bất ngờ của chị Loan nên
đă ngất xỉu phải vào bệnh viện. Tôi vội
vàng gọi sang nhà bác nhiều lần, cả nhà chắc vào
bệnh viện nên không có ai trả lời điện thoại.
Tôi đành phải đợi đến chiều lái xe sang
nhà bác Khải. Cửa nhà đóng, đèn bên trong không bật,
bấm chuông không ai mở, cả ngôi nhà ch́m trong bóng tối
nhờ nhờ của mặt trời vừa lặn. Tôi lủi
thủi quay về, có cảm tưởng ḿnh vừa đi
qua một nghĩa trang.
Tin
chị Loan bỏ đi và anh Trung vào bệnh viện lan rộng
trong cộng đồng, như vệt dầu loang. Có một
điều rất lạ là cả hai bên cha mẹ điều
không ai nói đến việc này một lần nào nữa,
ngoài một lần mẹ tôi được bác Khải cho
biết ở tiệm bánh ḿ. Anh Trung nằm ở bệnh
viện nào cả hai nhà giấu kín, không có ai đến
thăm được. H́nh như bệnh viện
được chỉ thị của thân nhân không cho bạn
bè thăm viếng. Họ từ chối tất cả
điện thoại gọi vào.
Chị
Loan đi biệt tăm, anh Trung sau khi xuất viện ở
nhà hai tháng đi làm lại. Anh đi về như một
cái bóng, anh không có mặt trong bất cứ một sinh hoạt
tập thể, hay bạn hữu nào. Không ai dám hỏi anh về
chuyện tại sao chị Loan bỏ đi, tại sao chị
Loan không về? Mà muốn hỏi cũng không có dịp nào.
Anh đi thẳng ở sở về căn townhouse của
anh chị, rồi từ đó đến sở, thế
thôi. Người ta cũng khó ḷng mà gặp anh ở một
Siêu thị. Không biết anh có ăn không? Bác Khải th́ chắc
buồn chuyện con dâu bỏ đi nên cũng bớt sinh
hoạt, thỉnh thoảng bác có đến chùa, nhưng
không ai nỡ hỏi về chuyện hôn nhân của con bác
khi nh́n ánh mắt buồn bă và khuôn mặt khép kín của bác.
Câu
chuyện của anh chị bắt đầu rất sôi nổi,
sau ch́m dần rồi yên lặng. Nó giống như một
tảng đá ném xuống sông, nghe một tiếng ầm, bọt
bắn tung lên, rơi xuống. Ḥn đá ch́m dần, mặt
nước dấy lên những ṿng tṛn loang xa, loang xa rồi
tất cả ch́m vào im lặng. Tảng đá bây giờ nằm
ngủ tận đáy sông.
Chúng
tôi trưởng thành hơn, rời ghế nhà trường,
đi làm, lập gia đ́nh. Chuyện của anh Trung chị
Loan trở thành chuyện cổ tích. Một vài người
yêu đương sôi nổi, một vài đám cưới,
một vài vụ ly hôn. Nhưng không có mối t́nh nào đẹp
và buồn như mối t́nh của anh Trung chị Loan. Trong
mười năm có người mới nhập vào cộng
đồng, có người dọn đi nơi khác. Cha tôi mất,
mẹ tôi già thêm, chúng tôi cũng đă lâu lắm rồi
không c̣n gặp bác Khải. Không biết bác và anh Trung c̣n ở
cùng tiểu bang này không?
Cho
đến một dịp nghỉ hè vừa qua khi vợ chồng
tôi cùng cô con gái mới được sáu tuổi đi
chơi ở vùng biển Dana Point.
Khi
tôi đang xoa kem chống nắng cho con, th́ có hai người
khác vừa đến, họ cúi xuống trải chiếc
khăn lông lớn ngay bên cạnh chúng tôi. Khi họ ngồi
xuống nh́n ra biển th́ tôi nhận ngay ra được
là anh Trung và chị Loan. Mặc dù đă mười năm
trôi qua, và hai người đă thay đổi nhiều. Cả
hai đều gầy ốm hơn và tóc đă lốm đốm
bạc. Chị Loan cũng nhận ngay ra tôi.
Sau
một hồi tíu tít mừng rỡ, tôi giới thiệu chồng
con với anh chị, chị Loan cho tôi địa chỉ,
nh́n vào mắt tôi nói:
-
Khi nào em rảnh ghé chị chơi.
Chắc
chắn rồi, tôi phải đến chứ, đến hỏi
làm sao chị lại bỏ đi ngay sau đêm tân hôn, và sao
chị lại có anh bên cạnh lúc này? Một đống
câu hỏi cho chị nhẩy lung tung trong đầu tôi, câu
nọ ngă vào câu kia, làm tôi không ngồi yên được.
*
"Không,
em nhất định không chấp nhận chuyện này. Nếu
anh làm như thế th́ có khác ǵ anh gả em cho một
người chồng khác". Loan vừa nói vừa nấc,
nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt c̣n nguyên son phấn
của một cô dâu.
Trung
phân trần:
"Em biết là anh chờ đợi
chuyện này lâu lắm rồi, nếu bây giờ ḿnh tŕ hoăn
th́ anh có thể chết bất cứ lúc nào".
Loan
lắc lắc cái đầu c̣n cài hoa, những bông hoa nhỏ
đă bắt đầu rơi xuống từng cánh trên vai
cô.
"Em
không nghĩ là anh sẽ chết, y học nhiều khi có thể
sai lầm, anh đă sống gần 30 năm rồi, có sao
đâu".
"Nhưng
30 năm sau của cuộc đời anh sẽ khác em ạ,
anh càng lớn tuổi th́ càng có nhiều cơ hội nó sẽ
ngưng luôn không c̣n làm việc được nữa".
Trung vừa nói vừa đứng lên thay quần áo, anh gọi
người em ra chở anh vào bệnh viện, ở đó
người ta đang chờ anh đến để thay
cho một trái tim khác.
Loan
biết Trung có một trái tim không được b́nh thường
từ nhỏ, và sau này Loan cũng biết là Trung chắc chắn
sẽ có ngày phải thay một trái tim khác để sống
c̣n. Nhưng việc thay một trái tim của người
đàn ông ḿnh đă yêu suốt một thời thiếu nữ,
và chờ đợi được làm vợ vào đúng
ngay đêm tân hôn làm Loan hoảng hốt. Cô không biết là
khi tỉnh dậy với một trái tim của kẻ khác
th́ Trung c̣n yêu cô không? Và cái quan trọng hơn nữa là Trung
có c̣n yêu cô giống như trước đây đă yêu không?
Cái
quả tim mới của Trung đâu phải là quả tim
Trung yêu cô từ trước đến nay. Lỡ nó đă
yêu một người phụ nữ nào ở tận Trung
Hoa, hay ở bên Mễ th́ cô phải làm sao? C̣n trái tim của
cô nữa, tự nhiên bắt nó ḥa đồng với một
trái tim lạ hoắc th́ có tọi nghiệp cho cả nó lẫn
cô không?
Loan
chạy bay ra sân, mở cửa chiếc xe đang nổ
máy, cho đầu vào gào lên:
"Em
không chịu, em không chịu. Anh đừng bắt em yêu một
người khác".
Bà
Khải ở hốt hoảng chạy theo ra, đỡ cô
con dâu vào trong. Chiếc xe lao ra đường, tiếng
động cơ mất hút trong đêm.
"Con
phải để cho Trung đi, nó đợi dịp này lâu
lắm rồi. Mẹ con ḿnh cũng phải đi vào bệnh
viện bây giờ. Con phải thực tế, mạng sống
đôi khi c̣n quư trọng hơn t́nh yêu".
Loan
ngẩn người ra, mẹ Trung vừa nói ǵ. Thế ra Trung yêu mạng sống
hơn mối t́nh của hai người hay sao?
Loan
thẫn thờ nh́n quang cảnh một buổi tiệc
cưới vừa tan chung quanh ḿnh. Mọi người
đă về hết, chỉ c̣n lại những người
thân đang thu dọn quà cưới, ly tách cái đứng,
cái nằm c̣n loang mùi rượu, khăn bàn xô lệch, hoa
trên sàn, xác pháo ngũ sắc c̣n bám trên áo Loan. Thế mà có ai
lại nói cho nàng biết là mạng sống quư hơn t́nh
yêu. Ngay cả mẹ Trung, mẹ Loan cũng đang nói vào
tai Loan như vậy, Loan không muốn tin.
Loan
cũng chui vào một cái xe, nhưng Loan không đến bệnh
viện, Loan không muốn chứng kiến người ta lấy
trái tim của người đàn ông đang yêu ḿnh ra, thay
vào đấy một trái tim kẻ lạ. Loan về nhà
ḿnh, thu xếp một ít áo quần, Loan bỏ đi, Loan
đi biền biệt.
Trong
gần mười năm, gia đ́nh Loan chỉ liên lạc
với Loan qua điện thư, họ không biết Loan ở
đâu. Loan dọa nếu người nhà cho Trung địa
chỉ điện thư của Loan, Loan sẽ cắt
đứt liên lạc ngay, nên không ai dám. Loan sống trong hờn
giận, buồn bă và khép kín. Loan có thử vài ba lần một
mối liên hệ thân mật với những người
đàn ông khác, nhưng không bao giờ c̣n yêu ai được
như đă yêu Trung, và điều này làm Loan càng không muốn
trở về với Trung. Loan tự hỏi, nếu trái tim
ḿnh không yêu ai được nữa ngoài Trung th́ làm sao ḿnh
có thể yêu một trái tim lạ hoắc đang ở nhờ
trong ngực anh ấy.
Cho
đến một hôm Loan nhận được điện
thư của em gái viết.
"Anh
Trung sắp chết, chị về ngay".
Loan
lặng người đi, Trung sẽ chết với trái
tim mới, trái tim đó trong ṿng mười năm nay đă
yêu ai chưa? Loan ngẩn ngơ cả ngày mới làm
được quyết định.
Loan
về, Trung vẫn sống trong ngôi nhà cũ của hai người
mua trước khi đám cưới, Loan đứng ở
pḥng khách nh́n đồ đạc Loan sắm được
thứ nào vẫn y nguyên, không thêm hay bớt. Trung vừa
được đưa ở bệnh viện về,
người ta nói trái tim của Trung đă bắt đầu
có vấn đề, một phần lớn là do sự buồn
bă gây ra. Loan theo người em đi vào pḥng ngủ, Trung nằm
xanh xao giữa hai cái gối. Tại sao lại hai cái gối,
Loan hỏi trong đầu?
Loan
ghé ngồi vào giường, nâng dầu Trung tựa vào ngực
ḿnh, nàng nghe tiếng Trung thở rất chậm, nhưng tiếng
trái tim ḿnh th́ đập vội vă. Loan biết rằng ḿnh
vẫn yêu Trung nhiều lắm. Cả hai không nói một lời
nào, họ ngồi như thế lâu lắm. Buổi chiều
đă xuống bên ngoài cửa sổ.
Loan
dứng dậy đi bật những ngọn đèn, nàng xuống
bếp mở tủ lạnh làm bữa cơm chiều,
như một người vợ vừa đi xa về,
như vợ chồng nàng ở trong căn nhà từ mười
năm nay, như Trung chỉ vừa bị một cơn cảm
nhẹ.
Loan
tập yêu trái tim mới và t́nh yêu của Loan đă giúp cho
trái tim buồn bă đó trở lại hoạt động
b́nh thường.
TRẦN MỘNG
TÚ
(Diễm Xưa sưu tầm và chuyển)