NHỮNG VIÊN THUỐC KHÁC MÀU
NHAU
(Cao Thoại Châu)
Dưới những gốc
bàng đă cao và khép tán cùng tuổi với bệnh viện
khá lớn này, đứng nh́n ra phía ngoài. Trước mắt
là hàng rào sắt không thâm nghiêm ngăn trong và ngoài thành hai thế giới
cách biệt, có chăng chỉ là ngoài kia người ta cỡi
xe chạy vun vút c̣n trong này đứng chờ lấy thuốc.
Chờ lấy thuốc sau khá
đông người, lâm râm nghĩ đến những viên
thuốc mà chắc chắn nơi đang đứng là
nơi chứa một số lượng lớn hơn bất
cứ đâu trong thành phố nhỏ này. Nhiều quốc tịch
thuốc gặp nhau ở đây.
Hai chữ nhà thương nghe mát rượi trong
ḷng vậy mà vô t́nh nó bị khai tử bao giờ chẳng
biết. Trên nóc mộ ấy mọc lên hai chữ "Bệnh
viện" nghe không gợi hoài niệm êm ái như thời
nhỏ từng nghe Nhà thương Phủ Doăn, Nhà
thương Đồn Đất, Nhà thương Bạch
Mai và cả Nhà thương Chợ Rẫy .. Có bệnh phải
vào nhà thương xin khám bây giờ gọi là đi viện,
vào viện, chuyển viện khi bất thường, chung
chung như vào các viện (khoa học, mồ côi, lúa, Pasteur,
nhân giống ..) và nghe xa vời vợi những ngày khỏe
mạnh đă qua và tự hỏi xa là xa thế nào, tạm
thời hay vĩnh viễn ..
NHÀ
là không gian nhỏ bé vừa tầm với con người
trong một cộng đồng gắn với nhau bằng
huyết thống. Nếu ghép với một gia đ́nh khác
th́ đó là ở tạm, ở trọ, không phải ở nhà.
Nhưng dù thế nào th́ nhà vẫn là cái của ta, c̣n Viện
là một không gian quá rộng cho một con người,
không mang tính cư ngụ mà chỉ mang tính công việc,
nơi tới khi có việc và ra về khi xong. Nó không phải
của nhiều người mà chỉ thuộc về nhiều
người cùng chung mục đích, hao hao như cái chợ.
Nhà, đă vừa tầm, lại là
nơi an nghỉ sau một ngày mưu sinh, thêm một chữ
thương nghe mà được xoa dịu vỗ về
trấn an sự mất mát mỗi khi mắc bệnh. Mỗi
căn nhà có một số riêng lỡ có trùng sẽ thêm chữ
bis vào cho phân biệt hai thế giới đặc thù, cá
tính. Cuộc sống khởi từ những cá tính sau mới
đến xă hội tính, dân tộc tính ..
Thế vậy mà có những xă
hội lại muốn xóa dần cá tính, muốn hệ thống
hóa các sinh hoạt thành một số nhóm, mỗi nhóm thể
hiện cái chung là chính. Trường tiểu học số
1, 2, 3, cửa hàng ăn uống
số 1, 2, 3, cửa hàng may đo số 1, 2, 3 .. thay cho những
Trường Đức Trí, Chu Văn An; những tiệm
may Mai Lan, Diệu Thảo, Thu Hương; Phở 79, Phở
Tàu Bay, Phở Đức, Phở Bằng, Cà phê Tùng .. Làm
như thế phải chăng là đồng dạng hóa, làm
mất sắc thái độc đáo chỉ có ở một
số.
Cái độc
đáo thật sự chỉ có ở một cá nhân,
coi vậy mà nhiều khi tạo ra một biến cố lớn.
Một đời người và cả lịch sử một
quốc gia, một thời đại biết bao lần
thay đổi v́ những cái mang tính cụ thể, mang dấu
ấn cá nhân. Có nhà sử học nói nếu cái sống
mũi của nàng Cléopâtre mà thấp xuống th́ đế
quốc La Mă chắc chưa sụp đổ! Quân Mông Nguyên
sang xâm lược thế rất mạnh, vua Trần trong một
lúc có ư cầu ḥa và nếu không có câu độc đáo "Bệ hạ muốn hàng giặc trước
hết xin hăy chém đầu thần"
của ông Trần Hưng Đạo th́ đất nước
này đă mang lấy nhục lớn rồi!
THƯƠNG,
ở đâu cũng phải có tấm ḷng thương nhau mới
là nơi của loài người, đáng cho loài người
sống. Và nhà thương là một trong những chỗ của
t́nh thương chỉ con người mới có. Mọi
người thương nhau chia cho nhau màu xanh cây cối, những
ghế đá dưới một tán lá và những ánh mắt
dịu dàng nhân bản. Thú thật cũng chưa một lần
thấy sự căi cọ nhau thô bạo tại nơi này.
Nhà thương, nhà chùa, nhà thờ,
nhà trường .. một loạt
những cái "nhà" chứa t́nh thương mà nay nhiều
khi đă mất, đó là con người tự hại ḿnh
hại nhau thôi! Bởi vậy mới có nhà tù, và ngay cả
nơi này cũng vẫn là "nhà", nơi mà anh bị tạm
tước đoạt một số quyền để có
dịp suy nghĩ với ḿnh. Khốn khổ thay là nơi của
những cô gái bất hạnh mang thân làm vui thói hoang dâm của
một số đàn ông lại cũng được mang một
hoài vọng (về một nơi chốn đă mất) và
được gọi là nhà chứa có phải là để
an ủi kèm lời hứa hẹn?
Cầm một gói thuốc mấy
màu xanh đỏ. Thuốc Đông y thời trước ở
nguyên dạng thảo mộc xấy khô, một vài thứ
tán nhuyễn viên lại, màu sắc v́ thế mà tối và
đơn điệu, c̣n bây giờ viên thuốc được
định h́nh không chỉ bằng thành phần cấu tạo
mà c̣n bằng màu sắc của nó. Như thế này, hoặc
là chúng tự phân biệt nhau giúp người bệnh không mất
công khi sử dụng, đó là tính tiện lợi. Và màu sắc
của những viên thuốc làm mát mắt người uống
đang sống trong một tâm trạng không tươi tắn.
Tất cả làm tăng tính hiệu quả của thuốc.
Những viên thuốc chữa
bệnh bày tỏ chút t́nh thương mến đến những
ai đang vịn vào chúng mà đứng lên trong sự cô
đơn của những người có phần nào
đang đặt một chân ở ngoài cuộc sống
b́nh thường, làm nhẹ nỗi ưu tư cho họ.
Cầm mấy viên thuốc
trên tay cảm thấy rưng rưng và cô đơn vô hạn.
Cuộc đời là thế sao? Một sự
vịn, dựa liên
tục? Từ nôi, sống từng
ngày thoát ly khỏi kiếp sinh vật tiến tới phận
người th́ vịn vào cánh tay của một bà mẹ. Chập
chững đi cũng là một sự vịn khác, trẻ mồ
côi thuở lọt ḷng ắt cũng phải vịn vào cạnh
bàn chân giường để tập bước vào cuộc
hành tŕnh dài chờ phía trước. Tất nhiên có những
té ngă không tự t́m ra ư nghĩa được nhưng hẳn
là biết rút kinh nghiệm hoàn chỉnh những lần sau.
Rồi đi, rồi chạy,
rồi lao vào cuộc sống, tưởng là một ḿnh
nhưng thật ra có vịn vào những thứ ǵ đó,
đơn giản nhất là vịn vào chính ḿnh! Những va
vấp trên đường đời có khi rất kinh khủng,
gây những vết thương có nhiều khi làm biến dạng
cuộc đời. Người ta thường vịn vào
t́nh yêu nào đó để sống nhưng cái trụ chống
lưng đó nhiều khi lại chỉ là sương khói,
một cây cột bị mối đục bên trong, thậm
chí là cột ảo!
Từ cô đơn của một
đứa bé ra khỏi vành nôi, vào đời có mặt giữa
một đám đông và cuối cùng lại trở về cô
đơn như thuở đầu đời. Một
ḿnh, cây rụng dần lá, héo dần cành.
Hồi
này phải vịn vào những viên thuốc như một
vũ khí và nhận ra cơ thể là băi chiến trường
không mấy lúc b́nh yên. Tất phải có thắng bại
nhưng khi nào sẽ là "ngày 30-4" và ai thắng ai bại
trong cuộc chiến ấy?
"VŨ TRUNG TÙY .. TÁM" !
Trời
mưa to làm một khúc hẻm trước nhà bị ngập
do đường cống thoát nước không kịp. Hẻm
nhiều đàn bà thấy họ lóng ngóng giữa ḍng
cũng tội nhưng không lẽ lại ra ghé lưng cơng?
Nhắc đến thoát nước lại nhớ đến
thông tin ông giám đốc Công ty thoát nước ở Sài G̣n
lănh lương 2, 6 tỉ đồng một năm, tính ra
hơn 200 triệu/ tháng, lương công nhân dưới quyền
ông ta 5 triệu/ tháng thấp
hơn 40 lần lương sếp! Nói đến Sài G̣n là
nói đến ngập và ngập, đường hóa thành
kinh rạch là chuyện thường ngày khi mưa, nam nữ
ǵ cũng thành lính thủy đánh bộ hết cả.
Đến Thủy Tinh cũng phải nổi giận v́
ḿnh đánh nó mà nó lại vinh hoa nhường ấy th́ ḿnh
quê xệ chừng nào! Ở xứ này có nhiều cái lạ
kiểu khó tin nhưng có thật như vậy đó.
Sở GD-ĐT Sài G̣n bị cắt
thi đua v́ tỷ lệ học sinh đậu TNPT kỳ vừa
qua cao hơn năm ngoái .. 0,67%, coi như vi phạm kỷ
luật! Đương sự khiếu nại, cực chẳng
đă, ông Bộ trưởng chủ quản bật mí là
năm ngoái hội nghị giữa Bộ và 63 Sở các tỉnh
thành đă ra quyết định "tuyệt mật"
là tỉnh nào đậu cao hơn năm trước sẽ
bị cắt thi đua! Điều hành chất lượng
thi cử bằng một cam kết "tuyệt mật"
như trên th́ ít xứ nào có được như xứ
này!
Có ông nhà báo làm một phóng sự
truyền h́nh "Người tàn tật lái ô tô" đem
dự thi trúng giải. tác phẩm chiếu trên TV, hai người
trong cuộc phản ứng dữ v́ họ chỉ
được năn nỉ mời ngồi vào cabine cầm
tay lái và .. quay phim! Một người cụt cả hai
chân, người kia cụt một tay hư một mắt
mà "vẫn lái xe khách đường dài suốt mấy
năm" th́ phịa quá ư dại dột!
Xứ này c̣n nhiều chuyện
vui có thể dùng để chữa bệnh mà tôi đă viết
thành bài đăng báo kiếm tiền xài, nay trích lại sau
đây:
* Lễ khen thưởng .. chạy tang
Phó GĐ Sở Y tế Hà Nội
thay mặt lănh đạo sở đă trao giấy khen "Hành
động dũng cảm tố cáo sai phạm tại Bệnh
viện Đa khoa Hoài Đức" cho 3 nhân viên y tế
đă tố cáo vụ NHÂN BẢN xét nghiệm tại
bệnh viện này. Ngoài giấy khen, mỗi con người
dũng cảm này c̣n được thưởng .. 320.000
đồng.
Mặc dù thu hút rất đông sự
chú ư của dư luận, nhưng lễ trao giấy khen
cho ba nhân viên y tế dũng cảm lại quá ngắn ngủi,
chỉ có nửa giờ, không có màn tặng hoa, chúc mừng
người được giải thưởng. Về thắc
mắc này, lănh đạo Sở Y tế Hà Nội cho rằng
buổi lễ tổ chức như vậy là .. rất ấm
cúng, t́nh cảm. Được biết, đơn tố
cáo của các cô gửi Sở Y tế từ cuối năm
2012 đă rơi vào im lặng!
Lễ khen theo kiểu
chạy tang
Ḷng quan c̣n biết bẽ
bàng chi không?!
* Làm du lịch hay du .. liệt?
Đảo Ḥn Mun, Ḥn Một, Ḥn Tằm,
Băi Tranh là những thắng cảnh được khai thác
du lịch đă gần 10 năm. Riêng Ḥn Mun là khu dự trữ
sinh quyển của Việt Nam đă được thế
giới công nhận. Ở Ḥn Mun có ngôi nhà Trung tâm thông tin du
khách dùng để trưng bày tranh ảnh liên quan đến
việc bảo tồn biển tại Ḥn Mun và những khu
bảo tồn biển khác ở Việt Nam.
Tuy nhiên, trong trung tâm đấy
có một mẩu tin được viết trên một tấm
bảng đóng vào tường với hai ngôn ngữ Việt
- Anh, mà nội dung (nguyên văn) là: "Có bao nhiêu quốc
gia tranh giành để được đánh bắt cá trên biển Đông?",
"How many countries compete to catch fish in the biển Đông?".
Hai chữ biển Đông c̣n được
chú thích tiếng Anh là .. South China Sea
tức biển Nam Trung Hoa!!
Làm quan cũng có học
hành
Mà quên biển của
nước ḿnh, khỉ chưa?
Ở xứ
tôi có những quan chức mắc bệnh Alzeimer như thế
đấy! Xứ khác hẳn cũng có nhưng người
ta "trị" ngay trong BV tâm thần chứ không "thả
rong" như xứ tôi!
* Trường sơ tán kiểu thời chiến tranh!
Năm học mới đă bắt
đầu. Nổi tiếng nhất lại là trường
tiểu học Chu Văn An thuộc "vùng xa vùng sâu" ngay
tại Hà Nội! Trường này có 40 lớp nhưng chỉ
có 19 pḥng học, luân phiên mỗi ngày có 2 lớp nghỉ học.
Số c̣n lại sơ tán thành nhiều điểm, trưa
tập trung về trường ăn cơm, các lớp học
tại trường th́ lập tức sơ tán nhường
chỗ cho các bạn đi sơ tán về!
Năm 2005 trường Chu Văn
An được quy hoạch đất xây trường
nhưng là đất "mua bán vịt giời" do các
ngành khác đang sử dụng cho đến nay! Chính quyền
thu hồi họ không trả và 8 năm rồi trường
vẫn phải sơ tán kiểu thời c̣n chiến tranh!
Này em ra ngắm vịt
giời
Một bầy vịt
béo, mỉm cười nghe em!
Cao Thoại Châu
(Xíu Muội Rạch Giá sưu tầm và chuyển)