SỰ OÁN HỜN và T̀NH BẠN ĐẸP
Bỏ
qua oán hờn
Một
thương gia trong một thị trấn nhỏ nọ,
có hai người con trai sinh đôi. Hai chàng trai cùng làm việc
tại cửa hàng của cha ḿnh. Khi ông qua đời, họ
thay ông trông coi cửa hàng đó. Mọi việc đều
êm đẹp cho đến một ngày kia, khi một tờ
giấy bạc biến mất.
Người
em đă để tờ giấy bạc đó trên máy đếm
tiền rồi đi ra ngoài với khách hàng. Khi anh quay lại,
tờ giấy bạc đă biến mất.
Người
em hỏi người anh: - Anh có thấy tờ giấy bạc
đâu không ?
Người
anh đáp: - Không. Tuy thế người em vẫn không
ngưng t́m kiếm và gạn hỏi: - Anh không thể không
đụng đến nó. Tờ giấy bạc không thể
tự đứng dậy và chạy đi được!
Chắc chắn anh phải thấy nó !
Sự
buộc tội phảng phất trong giọng nói của
người em. Căng thẳng bắt đầu tăng
lên giữa hai anh em họ. Sự oán giận cũng theo
đấy mà len vào. Không lâu sau một hố ngăn cách gay
gắt và sâu thẳm đă chia cách hai chàng trai trẻ. Họ
không thèm nói với nhau một lời nào. Cuối cùng họ
quyết định không làm chung với nhau và một bức
tường ngăn cách đă được xây ngay giữa
cửa hàng. Sự thù địch và oán giận cũng lớn
lên tiếp theo 20 năm sau đó, lan đến cả gia
đ́nh của họ.
Một
ngày nọ, một người đàn ông đỗ xe ngay
trước cửa hàng. Ông ta bước vào và hỏi
người bán hàng: - Anh đă ở đây bao lâu rồi .
Người bán hàng đáp rằng anh đă ở đây cả
cuộc đời. Vị khách nói tiếp: - Tôi phải nói
với anh điều này. 20 năm trước tôi đă
đi xe lửa và tạt vào thị trấn này. Lúc đó tôi
đă không ăn ǵ suốt ba ngày. Khi tôi đến đây bằng
cửa sau và thấy tờ giấy bạc trên máy tính tiền,
tôi đă bỏ vào túi ḿnh rồi ra ngoài. Những năm qua
tôi không thể quên điều đó. Tôi biết nó không phải
là món tiền lớn nhưng tôi phải quay lại đây
và xin anh thứ lỗi .
Người
đàn ông lạ mặt ngạc nhiên khi thấy những giọt
nước mắt lăn trên má của người bán hàng
trạc tuổi trung niên này.
Anh
ta đề nghị: - Ông có vui ḷng sang cửa bên và kể lại
chuyện này cho người đàn ông trong cửa hàng đó
được không ? Rồi người đàn ông lạ
càng ngạc nhiên hơn khi thấy hai người đàn ông
trung niên, trông giống nhau, ôm nhau khóc ngay trước cửa
hàng. Sau 20 năm, rạn nứt giữa họ đă
được hàn gắn. Bức tường thù hận
chia cắt hai anh em họ đă được đập
bỏ.
Trong cuộc sống có những
điều nhỏ nhặt vẫn thường xảy ra
và vô t́nh chia cắt con người với nhau, những lời
nói vội vàng không suy nghĩ, những lời chỉ trích,
buộc tội hay những lời trách cứ oán hờn. Và
khi đă bị chia cắt, họ có thể không bao giờ
quay lại với nhau được nữa. phương
cách tốt nhất để tránh những t́nh huống gây
tổn thương này là bỏ qua những lỗi lầm
nhỏ của nhau. Điều này không dễ dàng nhưng cũng
chẳng phải là quá khó khăn. Bỏ đi những bực
dọc rồi bạn có thể sẽ ngạc nhiên khi thấy
ḿnh chẳng mất bao nhiêu năng lượng để
xây dựng sự gắn bó với những người bạn
yêu mến
***
T́nh bạn đẹp của người xưa
Chuyện
kể rằng vào đời nhà Tống ở Trung quốc
có một đôi bạn thân, cả hai người đều
học rộng, tài cao. Về phẩm hàm là quan nhất, nhị
phẩm. Đó là nhà văn Vương An Thạch và nhà
thơ Tô Đông Pha .Văn chương, thơ phú của cả
hai người đều rất nổi tiếng,
Vương An Thạch giữ chức Tể tướng, c̣n Tô Đông Pha th́
làm quan cai trị một vùng. Hai người là bạn thân
chơi với nhau từ lâu nhưng do mỗi người
lại có năng khiếu và sở trường riêng,
người này giỏi văn c̣n người kia th́ lại
giỏi về thơ, vậy cho nên Tô Đông Pha không phục Vương An Thạch,
coi bạn không giỏi bằng ḿnh.
Biết
là bạn coi thường ḿnh nhưng Vương An Thạch
chỉ im lặng không nói ǵ cả. Có một lần
Vương An Thạch chủ động mời Tô Đông
Pha đến tư dinh Tể tướng của ḿnh
chơi để đàm đạo chuyện văn
chương. Khi Tô Đông Pha đến, Vương An Thạch
cố ư vắng mặt một cách tế nhị khi Tô
Đông Pha bước vào thư pḥng của ông . V́ không thấy
chủ, lại thấy trên bàn có một bài thơ đă làm
xong và một bài đang viết dở. V́ giỏi thơ,
khi nh́n thấy có thơ là ông liếc mắt đọc
ngay. Một bài có đôi câu như sau:
"Minh nguyệt
sơn đầu khiếu
Hoàng khuyển ngọa
hoa tâm".
Tô
Đông Pha nhíu mày, nhăn trán suy nghĩ : Minh nguyệt là ánh trăng sáng, mà khiếu là hót. Vậy
th́ ánh trăng sáng, sao mà lại hót được ở
đầu núi nhỉ? Câu tiếp là Hoàng khuyển là con chó vàng th́ làm sao lại ngọa
(nằm) được ở trong tâm ( giữa) bông hoa ?.
Ông lắc đầu và tỏ rơ ư coi thường tác giả
của bài thơ. Ông nghĩ "Vậy mà người ta cứ
đồn là Vương An Thạch giỏi"? Nhân lúc vắng
chủ nhà, và sẵn tiện có bút mực tại chỗ,
ông sửa lại ngay hai câu thơ là :
" Minh nguyệt
sơn đầu chiếu
Hoàng khuyển ngọa
hoa âm"
Có
nghĩa là ánh trăng chiếu nơi đầu núi và con chó
vàng nằm dưới bóng của bông hoa. Sửa xong hai câu
thơ trên, Tô Đông Pha tỏ vẻ rất hài ḷng và cho rằng
khi đọc lại hai câu thơ này th́ Vương An Thạch
phải phục tài của ḿnh lắm. Thơ phải sửa
như thế mới đúng ngữ và nghĩa chứ !
Đọc
tiếp bài văn thứ hai, thấy Vương An Thạch tả cảnh mùa đông lạnh
lẽo, tuyết rơi, hoa cúc rụng tơi tả. Tự
liên hệ, ông thấy rất bực ḿnh v́ trên thực tế
không bao giờ có chuyện hoa cúc lại rụng. Với hoa
cúc, khi tàn héo nó vẫn cứ bám vào đài và thân hoa cho đến
khi cây cúc chết. (Hoa cúc như vậy nên các đôi trai gái
khi yêu thường lấy hoa làm biểu tượng để
tặng cho nhau thể hiện sự chung thủy của
ḿnh) Ông cầm bút viết ngay vào bên cạnh bài văn để
nói thẳng với tác giả rằng "Hoa cúc không bao giờ
rụng cả".
Biết
ḿnh chức, tước và phẩm hàm c̣n dưới
Vương An Thạch nên lúc ra về suy nghĩ lại, ông
biết ḿnh phạm thượng, v́ Vương An Thạch
là quan đầu triều, chỉ dưới có một ḿnh
vua (dưới một người, trên muôn vạn người).
Thế nào ḿnh cũng sẽ bị trị tội, bị trả
thù là cái chắc.
Quả
đúng như dự đoán, sau một thời gian ngắn
Tô Đông Pha nhận được "trát" điều
đi nhậm chức tận vùng phương Bắc xa xôi
như đi "đầy". Tô Đông Pha hối hận
và nhận ra hậu quả việc làm bồng bột của
ḿnh ! C̣n với tể tướng Vương An Thạch,
sau khi ban "trát" điều Tô Đông Pha đi, ông hạ
lệnh "các
quan lại địa phương mà Tô Đông Pha đến
làm việc là phải tạo mọi điều kiện thuận lợi cho ông t́m hiểu
đất đai, thổ nhưỡng cũng như thiên
nhiên vùng đó và phải đối xử với tiên sinh Tô
Đông Pha như bậc đại
khách".
Là
một người yêu thiên nhiên và biết cảm thông với
nỗi thống khổ của người dân ở vùng
đất khô cằn, khắc nghiệt, Tô Đông Pha
thường xuyên tiếp xúc với dân, ông thỏa sức
du ngoạn để t́m hiểu về con người và
đất đai khắp vùng. V́ sống ḥa đồng và hết
sức thân thiện với mọi người nên ông đi
đến đâu cũng được từ quan đến
dân đón tiếp chân thành và nồng thắm.
Có
một lần đến thăm một làng quê nọ Tô
Đông Pha bỗng nghe thấy tiếng chim lạ hót véo von,
tiếng hót rất trong lại vang vọng vào núi đá. Nhà
thơ hỏi đấy là loại chim ǵ mà hót hay như vậy
? Những người dân địa phương trả lời
: Đấy là tiếng hót của chim Minh Nguyệt.
Có
một lần khác khi đi thăm một vườn trồng
hoa, thấy mọi người đang bắt sâu, đó là
một loại sâu lạ nằm giữa bông hoa để
ăn nhụy. Ông hỏi đó là sâu ǵ thế ? Những
người nông dân trả lời : Đó là sâu Hoàng Khuyển. Th́ ra trên thực tế có cả
loại chim Minh Nguyệt và loài sâu Hoàng Khuyển thật. V́
tự cao không hiểu hết ư và
tự sửa bài thơ của Vương An Thạch,
làm sai nội dung và tứ thơ hay của bài thơ !
Thời
gian trôi đi, khi mùa đông phương Bắc lạnh lẽo
tràn về, Tô Đông Pha ngồi trong nhà nh́n ra ngoài thấy tuyết trắng xóa bay
đầy trời và ở dưới vườn nhà những
cánh hoa cúc bị tuyết bám
vào rụng rơi lả tả. Nhà thơ lại giật ḿnh lần nữa và không tránh
được tiếng thở dài, th́ ra có hoa cúc rụng thật.
Chỉ có điều là nó rụng trong hoàn cảnh và môi
trường như thế nào mà thôi.
Ông
ngồi suy nghĩ và hồi tưởng lại những sự
việc đă diễn ra trong thời gian vừa qua, thấy
rơ sự hiểu biết quá cạn cợt của ḿnh, nghĩ
việc ḿnh được bổ nhiệm làm quan nơi xa
xôi, được tiếp xúc, du ngoạn và được
đón tiếp thịnh t́nh lại có thêm nhiều hiểu
biết và những vốn sống phong phú ở một vùng
thiên nhiên kỳ thú nhưng cũng vô cùng khắc nghiệt
này. Tô Đông Pha bỗng nhận ra bạn ḿnh Vương An Thạch, quan Tể
tướng - Nhà văn không phải là người tầm
thường, không phải trả thù hay "đầy"
ḿnh lên biên cương mà chính là quan tâm tạo điều kiện
cho ḿnh đi "thực tế"
để có thêm vốn sống và kiến thức từ trong dân gian.
Vừa
thấm thía, vừa biết ơn cộng với sự cảm
phục, nhà thơ Tô Đông Pha liền ngồi viết
thư tạ lỗi với tể tướng Vương
An Thạch.
(Nguyễn Hoàng Phúc sưu tầm,
Duyên P. chuyển)