MỸ CÓ CHẾT HAY KHÔNG ???
Sau
đệ nhị thế chiến, Hoa Kỳ trở thành
đệ nhất siêu cường, qua mặt các nước
Âu Châu. Mỹ chẳng những có mạnh về quân sự
mà kinh tế cũng bao trùm cả thế giới qua đồng
đô la, là kim bản vị phổ
thông nhứt toàn cầu, làm cho
các bản vị Âu Châu như Anh Kim, Franc, Mark .. khó cạnh
tranh, nên sau nầy sự ra đời của đồng
Euro cũng nhằm cạnh tranh với Mỹ Kim. Một
nước đông dân nhứt thế giới là Trung Cộng,
đồng Yuan không thể cạnh tranh, v́ giá trị của
bản vị nầy do đảng cộng sản
đưa ra, khiến thế giới và cả người
Hoa, nhà nước Tàu cũng phải chuộng đồng
Mỹ kim trong giao dịch hàng ngày, nhứt là lănh vực ngoại
thương.
Hoa
Kỳ là trung tâm tài chánh thế giới, nên con đường
Wall Street tấp nập doanh gia nội địa, các nước,
theo sát từng giờ sự thay đổi thay của Mỹ
kim, cổ phiếu (tính bằng đô la), Mỹ cũng là
nơi có nhiều biến động kinh tế, tài chánh với
các cuộc khủng hoảng 1929, 1989 và bắt đầu
suy trầm kinh tế từ năm 2008 .. Kinh tế Mỹ gắn
liền với thế giới qua giao thương, bản
vị, nên mỗi khi nơi nầy có biến động,
là thế giới chú ư đặc biệt.
Cuộc
tranh luận về nợ nần của nước Mỹ
thường xảy ra thời tổng thống Obama, khi nợ
càng chồng chất: "chạy nợ từng tháng"
nhưng nước Mỹ "không toát mồ hôi"
như những con nợ thông thường. Đây là con
nợ cha, có bom nguyên tử, tài nguyên dồi
dào, qui tụ chất xám, có máy in tiền và sẵn những
biện pháp kinh tế, tài chánh để giữ vững
ngôi vị "độc cô cầu NỢ".
Vào
ngày 3 tháng 10 năm 2013, nước Mỹ lâm vào t́nh trạng
bế tắc về vụ mượn nợ, lên đến
trần nhà, với 16,000 tỷ, khiến đảng Cộng
Ḥa, chiếm đa số ở hạ viện đă không tán
đồng số nợ lớn nầy, v́ tổng thống
Obama áp dụng chiêu: "thuận thủ thu
dương" (đi ngang qua, thuận tay dắt luôn con
dê), lợi dụng lần biểu quyết ngân sách mượn
nợ để nhét vào chương tŕnh Obama Care, một việc
gây nhiều tranh căi, tốn kém, thiệt hại đến
quyền lợi quốc gia nhiều hơn là lợi, khi
người đi làm phải nai lưng ra trả thêm phần
sức khỏe cho những thành phần" ít chịu
đi làm" trong hoàn cảnh:" thanh tâm trường thất
nghiệp" .. Obama Care được coi là một kỳ
công để đời của Obama, v́ hầu như suốt
nhiệm kỳ đầu chỉ giết được
trùm khủng bố Osama Bin Laden, nhưng nền kinh tế Mỹ
vẫn không khá ǵ so với những kỳ vọng về
"bàn tay thần" của Obama trong lúc vận động
vào Ṭa Bạch Cung với thượng nghị sĩ John Mc
Cain, trái lại càng lún sâu vào nợ nần, nay thêm gánh nặng
Obama Care th́ đảng Cộng Ḥa không thể nhắm mắt
để thông qua.
T́nh trạng bế tắc ở
Capitol Hill đưa đến đóng cửa các cơ quan
công quyền, làm cho hơn 800,000 công chức phải về
nhà nằm chờ, chỉ có quân đội là không ảnh
hưởng. T́nh trạng nầy khiến cho nhiều
người lo sợ là "rồi đây nước Mỹ
sụp đổ", nhứt là phía cộng sản như
Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Hàn, Cu ba .. nhiều đảng
viên "đỉnh cao trí tuệ" cảm thấy:
"hồ hởi phấn khởi" khi đế quốc
Mỹ sụp đổ, là đúng theo sách vở của tổ
sư Karl Marx dạy. Tuy nhiên, Mỹ có sụp đổ hay
không?.
Các
nước cộng sản như Liên Xô, Đông Âu trước
đây, theo chế độ độc tài, kinh tế tập
trung, hầu hết nền sản xuất quốc gia đều
nằm trong tay nhà nước, do đảng lănh đạo,
nên khi đầu năo tiêu tán, là toàn thể quốc gia sụp
đổ. Cũng như Việt Nam, Trung Cộng ngày nay,
khi trung ương sụp đổ là chế độ sẽ
bị xóa sổ, là khuyết điểm khó tránh khỏi của
các nước cộng sản.
Tuy
nhiên Hoa Kỳ theo thể chế Liên Bang, Hiệp Chủng
Quốc với chính quyền Liên Bang là nóc nhà chung, bên dưới
có nhiều tiểu bang được độc lập về
quản trị tài chánh, kinh tế, nên các tiểu bang có ngân
sách riêng, điều hành độc lập, nên nhiều lúc
tiểu bang đưa ra những đạo luật trái với
liên bang, phải nhờ đến ṭa án giải quyết.
Như chuyện đồng tính luyến ái, có vài tiểu
bang chấp nhận và một số chống. Chính phủ
liên bang chịu trách nhiệm điều hành tổng quát về
quân sự, ngoại giao, an ninh .. nhưng vẫn không chen vào
nội bộ các tiểu bang. Thể chế liên bang rất
có lợi, đưa đến 3 cấp chính quyền: hội
đồng thành phố, tiểu bang, liên bang, đều do
dân cử.
Khi
Liên Bang cạn túi, nhưng tiểu bang vẫn c̣n tiền và
cho liên bang vay, các công ty tư nhân vẫn hoạt động,
nền kinh tế không mấy ảnh hưởng, dù chính phũ
Mỹ đóng cửa một số lănh vực dân sự
như bảo tàng viện, thắng cảnh .. nhưng chứng
khoán chỉ giao động chút ít và đồng Mỹ Kim vẫn
không hể hấn ǵ, điều nầy chứng tỏ là việc đóng cửa các cơ quan công quyền
Liên Bang, không tác động vào nước Mỹ một
cách trầm trọng, đưa đến sụp đổ
như ở Nga, Đông Âu .. thể chế dân chủ hay ở
chỗ là nền tảng vững chắc, nên có khả
năng chịu đựng tất cả những trận
cuồng phong tài chánh, kinh tế. Ngay cả Hy Lạp, dù
không theo thể chế liên bang, nhưng kinh tế thị
trường và các nước trong khối Euro cứu nguy,
chỉ sụp đổ chính phủ và bầu ra chính phủ
khác, chớ không bị "giai cấp" công nhân đứng
lên làm cách mạng, thành lập nhà nước vô sản chân
chính kiểu Lenin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Kim Nhật
Thành, Fidel Castro, Pol Pot ..
Nước
Mỹ trải qua những khủng hoảng kinh tế tài
chánh là thường, như con tàu ra khơi th́ phải chấp
nhận sóng gió, băo tố. Trong lănh vực hàng hải,
người ta chỉ nghe tàu ch́m, nhưng hàng không mẫu hạm
th́ chưa bao giờ bị băo đánh tan tác, hay bị ch́m,
đó là h́nh ảnh nước Mỹ trong lănh vực kinh tế,
tài chánh.
Người
Mỹ dù có lo lắng t́nh trạng bế tắc ở trung
ương, nhưng họ vẫn tiêu dùng, sinh hoạt b́nh
thường, chứ chính phủ Mỹ không bao giờ dám
"bàn giao nước Mỹ trong ṿng trật tự cho các
chủ nợ" như Trung Cộng, Nga .. Chức tổng
thống Mỹ dù là tột bực nhưng cũng hạn
chế bởi nhiệm kỳ, nước Mỹ bầu ra
tổng thống, th́ họ cũng có quyền truất phế
tổng thống bằng thủ tục Impeachment, chớ
không ngồi xổm trên luật pháp như các lănh tụ cộng
sản. Do đó, nếu tổng thống Barack Obama đi
quá xa, làm hại nhiều đến quốc gia, th́ quốc
hội t́m mọi cách để truất phế bằng thủ
tục pháp lư , rất khó thực
hiện trong t́nh thế hiện nay,
nhưng có ai biết được chuyện
tương lai?./
ĐỘC
CÔ CẦU
NỢ.
* LTS *
Trên cái cơi đời ô trọc này chỉ có Mỹ mới
gây ra cái hiện tượng nghịch lư dây chuyền là hễ
mà Mỹ ể ḿnh một chút, th́ phần c̣n lại của
thế giới không nhức đầu sổ mũi theo th́
cũng đau bụng tháo dạ, các nước cứ lo ngay ngáy sợ Mỹ mà
tuyên bố phá sản th́ ḿnh cũng đi đoong theo, v́
đồng đô la do vỡ nợ mà xuống giá không phanh
th́ hiện tượng tuột dốc của các nước
c̣n thê thảm hơn cả Mỹ. Mỹ đă nợ vô
địch thiên hạ như thế lại nai lưng ra
làm "sen đầm quốc tế" đưa quân
đi khắp nơi đánh hộ cho quốc tế và "viện trợ nhân đạo"
cho cả trăm nước, nói huỵch toẹt ra là việc
ǵ không có Mỹ nhúng tay vào th́ không xong. Do đó và v́ thế,
nếu không muốn nói là hậu quả tất nhiên rằng,
nếu nước Mỹ mà bị phá sản th́ bao nhiêu nợ
nần nước khác cũng lũ lượt đi vào
"khung cửa hẹp" của André Gide rồi "cuốn
theo chiều gió" với Vivien Leigh và Clark Gable, diễn
nôm là "xù hết" v́ luật phá sản Chapter 7 có quy
định cho con nợ quá nghèo có lư do chính đáng, hết
khả năng chi trả th́ miễn được trả
nợ, trừ một vài trường hợp như trúng ..
xổ số sau này th́ phải trả. Các nước chẳng
những không dám thúc bách đ̣i trả nợ nần mà lại
c̣n "hồ hởi một cách vô cùng phấn khởi"
tiếp tục cho Mỹ vay nợ một cách "hoành
tráng", cho nên mới có cái hiện tượng ngoạn mục
là không biết Mỹ .. hân hoan vay nợ hay bị .. dụ
khị đi vay nợ, và nguyên nhân đưa đến hậu
quả [consequence], nợ của Mỹ tăng theo cấp số
cộng, mỗi năm đều tăng nhanh chóng theo gia tốc vay nợ, v́ chỉ
cần Mỹ "hù" một câu:"nếu các anh không
giúp th́ tôi sẽ "phá sản"
là xong ngay! Lâu nay chúng ta đều
biết nhiều nước nghèo lên tiếng yêu cầu các
nước chủ nợ xù hết hay bớt một phần
nợ, th́ hầu như đều được như
ư. Một ngày đẹp trời nào đó biết đâu
Uncle Sam làm theo thông lệ quốc tế của các nước
nghèo (khai phá sản tức là nghèo rồi) để viện
lư do nợ nhiều quá xin các chú Con Trời hay con cháu Thái Dương Thần
Nữ xóa bớt nợ, chắc chắn cả hai đều
mủi ḷng rơi lệ một cách vô cùng ân hận mà đặt
bút kư vào OK Salem. Mời các bạn đọc bài dưới
đây (Nguyễn
Văn
Lập)
ĐỘC
CÔ CẦU NỢ
(Trương
Minh Ḥa)
Hoa Kỳ là
đệ nhứt siêu cường về quân sự, kinh tế,
tài chánh, từ sau đệ nhị thế chiến trở
thành "Độc cô cầu bại" nhưng cũng là
"siêu cường thiếu nợ" là "độc cô cầu nợ".
Ngày nay Hoa Kỳ là "độc
cô cầu nợ", đây là con nợ Cha,
thiếu nợ mà không ai dám đ̣i, xiết nợ, mới
là chúa chổm thời đại.
Tục ngữ
có câu: "lớn thuyền lớn sóng" ghe ở sông rạch
nhỏ ít gặp sóng to, gió lớn hơn là tàu đi biển,
do đó siêu cường đệ nhất Hoa Kỳ phải
chi xài lớn, xài sang là điều đương nhiên. Do
đó, chuyện vay nợ là điều không thể tránh khỏi.
"Đệ nhứt
siêu cường nào thẹn mặt.
Khi cần vay nợ
để chi tiêu".
Nợ nần
lút đầu mà Hoa kỳ vẫn: "thanh tâm trường
vay nợ" th́ quả là trên hành tinh nầy, chỉ có Mỹ
là siêu nợ quốc tế, không sợ thiếu nợ mà
c̣n đi vay nợ và lại được con nợ tiếp
tục cho mượn. Nền kinh tế Mỹ được
coi là cái nôi chung, hễ Mỹ ấm đầu, sổ mũi
là thế giới rung rinh, nhứt là thời kỳ khủng
hoảng kinh tế, đồng Mỹ Kim thay đổi giá
trị, khi xuống khi lên như nước ṛng nước
lớn, là chuyện thông thường. Do đó Mỹ cũng
nhiều phen "sắp phá sản" mà không bao giờ phá
sản, đó mới là "độc cô cầu nợ".
Vào ngày 3 tháng
10 năm 2013, do sự bất đồng quan điểm về
việc chi tiêu, chủ ư là con số tiền đi vay thêm do
tổng thống Barack Obama kèm vô Obama care, làm nặng nề
thêm nợ nần, kéo dài hậu quả sau nầy, do đó
đảng Cộng Ḥa ngăn chận ở Hạ Viện,
khiến luật không thông qua. Thế là chính phủ Mỹ
đành phải tuyên bố ngưng trệ các cơ quan công
quyền: hơn 800,000 công chức bị cho nghỉ việc
mà không có tiền trả, các công viên, thắng cảnh, bảo
tàng viện, đài tưởng niệm .. đều bị
đóng cửa. Riêng về an ninh th́ có đến 70 % vắng
bóng (các tổ chức
khủng bố như Al Qaeda đừng tưởng bở
mà ra tay, thấy vậy chớ không phải vậy).
Chỉ có quân đội là vẫn được trả
lương, đó là cái mà chính phủ Mỹ không bao giờ
đụng đến.
Theo trang mạng
howstuffwork đă liệt kê 10 "chủ nợ" lớn
nhất trong tổng số 11.560 tỷ USD nợ công của
nước Mỹ. Nhưng với dự trù, Mỹ phải
mượn nợ lên đến 16.000 tỷ, là đụng
nóc nhà (Ceiling). Theo thống kê th́ Mỹ đă thiếu nợ
các nơi sau đây:
1.Tại nước
Mỹ: Công dân Mỹ và các chính quyền địa
phương chính là chủ nợ lớn nhất của
chính phủ Mỹ, với 4.140 tỷ USD và chiếm 36% tổng
số nợ công. Tức là Mỹ vay của người
nhà, với con số nhiều nhứt, nên không sợ bị
đ̣i, khi lâm nguy mượn đỡ, lúc khá thanh toán lại,
đó là cái lưới an toàn.
2. Trung Cộng:
là chủ nợ lớn thứ 2 của chính phủ Mỹ,
với 1.260 tỷ USD và chiếm 11% tổng số nợ
công. Nợ của Trung Cộng chỉ chiếm con số 11
% nên không đáng ngại, dù cho đại tướng Uất
Tŕ Cung thời đại là Tŕ Hạo Điền muốn
siết nợ Mỹ, th́ cũng chẳng ngán, mang quân qua
đ̣i nợ là ôm đầu máu ngay.
3. Nhật Bản: Xứ sở hoa anh đào là chủ
nợ lớn thứ 3, với 1.120 tỷ USD và chiếm
9,6% tổng số nợ công của nước Mỹ.
Đây là đồng minh thân cận của Mỹ, Nhật
cũng là nước chịu ơn Mỹ sau đệ nhị
thế chiến với "bên thắng cuộc" chẳng
những không trừng phạt
"bên thua cuộc" như Việt Cộng đối
xử tàn ác với quốc gia, do đó Nhật lớn mạnh
và trở thành một trong các trung tâm kinh tế toàn cầu.
Cho nên Mỹ thiếu nợ Nhật cũng chỉ là chuyện
trao đổi nhau thôi.
4. Brazil: là chủ nợ lớn thứ
4 của Mỹ, với 253,4 tỷ USD và chiếm 2,2% tổng
số nợ công. Được ghi nhận là quốc gia
có nền kinh tế phát triền khá nhứt vùng Châu Mỹ
La Tin.
5. Vùng lănh thổ
Đài Loan: Ḥn đảo Đài Loan là chủ
nợ lớn thứ 5, với 196,6 tỷ USD và chiếm
1,7% tổng số nợ công của Mỹ.
6. Thụy Sĩ:
Đất nước Thụy Sĩ nhỏ bé chuyên về
du lịch và ngân hàng là chủ nợ lớn thứ 6 của
Mỹ, với 192,7 tỷ USD và chiếm 1,7% tổng số
nợ công.
7. Liên bang Nga:
Là chủ nợ lớn thứ 7 của Mỹ (với 162,9
tỷ USD,1,4% tổng số nợ công) trong năm 2011, Tổng
thống Putin đă nói Mỹ bị "tê liệt" trong
nền kinh tế thế giới.
8. Luxembourg:
Đất nước nhỏ xíu ở Châu Âu này là chủ nợ
lớn thứ 8 của Mỹ, với 144,7 tỷ USD và chiếm
1,3% tổng số nợ công 11.560 tỷ USD.
9. Vương quốc
Bỉ: Vương quốc Bỉ là chủ nợ
lớn thứ 9 của Mỹ, với 143,5 tỷ USD và chiếm
1,24% tổng số nợ công.
10. Hong Kong:
Vùng lănh thổ Hong Kong xếp thứ 10 trong số các chủ
nợ lớn nhất của nước Mỹ, với
142,9 tỷ USD và chiếm 1,2% tổng số nợ công.
Đây không
phải là lần đầu tiên nước Mỹ lâm vào
t́nh trạng "hết tiền" trả công chức, mà
trước đây, năm 1996, dưới thời tổng
thống Bill Clinton, t́nh trạng bế tắc kéo dài 21 ngày
và sau đó th́ đâu lại vào đấy. Mỹ là nước
"muốn thiếu nợ" v́ nhờ đó mà các chủ
nợ phải có bổn phận nuôi con nợ sống mạnh,
sống dai và sống măi để "trả nợ",
chớ rủi con nợ khánh tận là coi như mất hết
tiền.
Nền kinh tế
Mỹ phát triển là nhờ "thiếu nợ", các chủ
nợ phải liên hệ chặt chẽ với con nợ
trong giao thương hai chiều, đây mới đúng là:
"t́nh hữu nghị giữa con nợ và chủ nợ bền
vững như răng với môi, hễ môi hở th́
răng lạnh", tức là con nợ èo uột là chủ
nợ cũng phải "nhăn mặt" và lo âu. Một
điều quan trọng là con nợ là đệ nhứt
siêu cường, có bom nguyên tử, khoa học kỹ thuật
tân tiến hàng đầu thế giới, con nợ lại
là nơi in tiền, nếu cần quỵt nợ, thay đổi
giá trị đồng Mỹ Kim, hay in thêm tiền, là những
cách quỵt nợ theo đúng bài bản "kinh tế tài
chánh". Các nước nào giữ đô la Mỹ là đang
cầm lưỡi dao, mà cán dao do Mỹ giữ, khi Mỹ
vung tay lên là lưỡi dao làm đứt tay, trúng
thương các chủ nợ.
Chủ nợ
cũng là bạn hàng "thân thương" của Mỹ,
hay có quan hệ sâu xa đến quyền lợi, chớ
không phải ai muốn làm chủ nợ của Mỹ cũng
được. Hoa Kỳ
"chọn mặt vay tiền", nếu Việt Nam có
quyền lợi nhiều như Đài Loan, Hồng Kông, Ba
Tây .. cũng trở thành chủ nợ của Mỹ,
nhưng rất tiếc là Việt Nam chỉ ḅn rút, xin viện
trợ, bán qua Mỹ nhiều hơn mua từ Mỹ sản
xuất, nên Việt Nam chưa hội đủ "tiêu chuẩn"
làm chủ nợ của Mỹ. Trên thế giới, các
nước mạnh ở Âu Châu như Pháp, Đức, Anh
.. cũng đi t́m những nơi có quyền lợi để
sẵn sàng thành con nợ, đó là điều mà các nước
tân tiến áp dụng để ràng buộc nhau trong quan hệ
kinh tế, tài chánh.
Những nhà
kinh TÉ ( chớ không phải kinh TẾ) ở Việt Nam, vĩ
đại như khỉ thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng, có tên mới là Mr. Bean, có mấy bằng đại
học trong tay mà vẫn "dốt", đừng thấy
Mỹ thiếu nợ như chúa Chổm mà mừng, cho là thế
nào "đế quốc Mỹ phải sụp đổ";
giới tay búa, tay bù lon, mỏ lết (công nhân) đứng
lên thành lập "chính quyền vô sản chuyên chính"
như kiểu Liên Xô .. c̣n lâu mới có. Cái màn ngân sách cạn
kiệt, ảnh hưởng cả nước Mỹ, làm
rung động toàn cầu xảy ra ở Bắc Mỹ,
không có ǵ mới mẻ cả, nhưng Mỹ vẫn "thanh tâm trường tiêu
xài", cũng viện trợ, đóng góp quỹ cứu trợ
Liên Hiệp Quốc, vẫn duy tŕ quân đội nhà nghề
tại nhiều nước, các công ty tư vẫn hoạt
động b́nh thường .. tức là Mỹ không sụp
đổ đâu, đừng tưởng bở, hết
cơn thiếu nợ đến hồi thặng dư.
"C̣n trời, c̣n nước, c̣n non.
Truyền thống thiếu nợ, nước
Mỹ thiếu dài dài thôi".
Nước
Mỹ theo thể chế Liên Bang, khi liên bang khánh tận, th́
các tiểu bang vẫn hoạt động, nên các chủ nợ
chỉ siết liên bang, đó là những buildings làm việc
của các bộ, siết nợ mấy nơi nầy là
mang họa, v́ phải trả tiền cho công chức, chi phí
điều hành .. c̣n muốn mang người sang thay thế,
th́ luật di trú của Mỹ ngăn chận, đó là những
hàng rào an toàn giúp cho con nợ Hoa Kỳ mạnh mẽ đi
vay tiền, mà không sợ bị ai gây áp lực.
Thế giới
quan tâm đến t́nh trạng bế tắc của
"độc cô cầu nợ" nhưng không lo nhiều,
nên thị trường chứng khoán vẫn ổn định,
dù cổ phiếu nước Mỹ có giao động chút
ít, các nước Âu Châu, các nhà kinh tế hàng đầu thế
giới vẫn lạc quan, hai đảng lớn là Dân Chủ
và Cộng Ḥa vẫn kèn cựa, mặc cả để
"vay nợ" cho hợp lư.
Riêng vị tổng thống da đen đầu tiên của
Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, chưa làm ǵ nổi bật,
ngoài những vụ lẻ tẻ như giết được
trùm khủng bố Osama Bin Laden, đúc tượng vinh danh
mục sư Luther King .. do đó ông muốn để đời
là Obama Care, nhưng với dân số đông hơn 300 triệu,
việc chăm sóc sức khỏe nầy làm hao tốn quá
nhiều tiền, móc túi từ người đi làm đến
hưu trí, lănh tiền già .. làm thiệt hại lâu dài cho nền
kinh tế quốc gia. Đó là lư do mà đảng Cộng
Ḥa ngăn chận, họ
đồng ư vay tiền để điều hành guồng
máy quốc gia, nhưng không chấp nhận luôn Obama Care, cái
mà tổng thống Barack Obama muốn lưu danh thiên cổ.
"Mưu sự tại tổng thống.
Thành sự tại quốc hội"
Trương
Minh Ḥa
(Nguyễn Văn Lập
giới thiệu, Nguyen Loc sưu tầm, Quốc Chấn
chuyển)