THĂM CON TRÊN ĐẤT KHÁCH
(Phùng Nhân)
Phi
trường quốc tế của tiểu bang Victoria nhộn
nhịp hẳn lên, khi cây kim đồng hồ chỉ
đúng 10 giờ sáng, th́ trên tấm bảng lịch tŕnh của
máy bay hạ cánh của hăng Qantas cũng nổi mấy hàng
chữ landed rơ ràng. Mọi người đều dán mắt
nh́n lên mừng rỡ. Có người th́ buộc miệng la
lên:
-
Nó đáp rồi ..
Một
người nào đó hỏi bâng quơ:
-
Có đại úy Hạnh nữa hả. Ông đi đón ai?
-
Tôi đi đón bà già; thôi th́ ḿnh về không được,
đành phải rước qua ..
Mọi
người đều đứng dồn về chỗ
đường đi, để mong gặp mặt người
thân mà từ bao nhiêu năm trường xa cách. Nên bao nhiêu
chiếc máy quay phim, máy chụp h́nh đều chĩa về
một phía, để thâu cho bằng được những
tấm ảnh trong ngày trọng đại nầy.
Trong
khi đó th́ những bà mẹ Việt Nam, c̣n đang lúng túng
đứng sắp hàng trong pḥng nhà kiếng, để
đợi cảnh sát hải quan họ tra xét những va li
đồ, mà trên gương mặt lại hiện lên từng
nét lo âu. Bởi nh́n những ông Tây bà Đầm, th́ người
nào vừa mới ngó qua cũng đều khó khăn hết
trọi.
Làm
sao tôi có thể h́nh dung ra hết những h́nh ảnh đau
thương, vừa bi tráng vừa tủi ḷng của những
bà mẹ Việt Nam kéo lê những thùng đồ đi trên
con đường lát gạch để đứng đợi
họ xét hỏi giấy tờ. Mà trên gương mặt lại
lộ ra biết bao nhiêu nỗi sợ sệt bâng quơ, v́
tiếng Anh làm sao nghe cho được. Nhưng rồi mọi
việc sẽ cho qua, bởi trong va li của những bà mẹ
Việt Nam chỉ xách theo áo lạnh. Hoặc bánh mứt cho
con, hay vài hột giống mà mẹ nghĩ nơi xứ lạ
quê người không có ..
Trong
pḥng quan thuế nhập cảnh, má tôi vẫn kiên nhẫn
đứng đợi trong hàng. Nhưng đến khi
người quan thuế cất tiếng hỏi:
-
Cái ǵ đây? Cần sa phải không ..
Má
tôi mau mắn trả lời:
-
Thuốc G̣ Vấp đó ông ơi ..
Người
quan thuế không hiểu, ông ta cứ dán mắt nh́n vào má tôi
như một gă điều tra. Sau đó ông ta đưa
mũi lên ngửi rồi nói tiếp:
-
Cái thứ nầy trồng ở bên vùng tam giác vàng: Miến
Điện, Thái Lan, Lào tôi biết quá mà ..
Dáng
má tôi hơi hoảng. Bà bèn ra dấu:
-
Bằng cách móc cuộn giấy quyến trong túi ra xé một
miếng, cuộn tṛn lại dường như đang vấn
thuốc. Sau đó đưa vào miệng bập gió vài
hơi, rồi ngửa cổ lên hả miệng ra nhả
khói lên trời. Đôi mắt lim dim dường thể
như bà đang phê dữ lắm, mọi cử chỉ của
má tôi trông thật thà như một người nhà quê
đang hồi tới cữ thiệt!
Người
quan thuế không hiểu ất giáp ǵ về những điều
má tôi vừa nói, nên ông ta kêu bà trưởng đoàn Việt
Kiều du lịch đi lại biểu làm thông dịch. Bà
thông dịch giải thích ḷng ṿng một hồi th́ ông ta tạm
hiểu, bởi qua đôi mắt của một người
hải quan với nhiều năm kinh nghiệm, rồi ông
ta vẫy tay cho đi với cái nh́n không thiện cảm,
khi thấy mấy bà già Việt Nam đă đi đến một
đất nước văn minh như thế nầy, mà
c̣n xách theo mấy thứ thuốc giồng đó để
làm chi, làm cho ông ta phải mất thời giờ khám xét ..
Tới
một bà già khác, th́ trên tay cứ giữ chặt bịt trầu
tươi và gói cau khô. Ông quan thuế lại nói một
tràng tiếng Úc, với vẻ mặt đanh lại khó
đăm đăm, như một vị quan ṭa lạnh
lùng khó tánh. Nhưng bà ta vẫn để lộ hàm răng
đen nhánh, không có một dấu hiệu ǵ sợ sệt.
Ông quan thuế lại ngơ ngác một hồi, rồi
cũng ngoắt bà trưởng đoàn Việt Kiều lại
biểu làm thông dịch.
Nhưng
dịch thế nào đây! Trầu, cau, vôi làm ǵ có trong tự
điển, hoặc nếu có th́ cũng không thể nhớ
ra. Bà trưởng đoàn c̣n đang ngần ngừ, để
lựa từ cho nó tương xứng với trầu cau,
th́ bà già kia nhắc khéo:
-
Nầy cô Bảy thông ngôn. Cô nói giùm với ông Tây đang khám
xét, là hễ thiếu trầu cau, vôi th́ cái miệng của
tôi nó cứ nhàn nhạt, buồn buồn không mắc nói chuyện
với ai! Tôi ghiền nó gần 45 năm nay rồi đó ..
Cô
Bảy thông dịch dọn miệng nói với ông quan thuế:
-
Cái nầy là một loại lá cây, và trái cây dùng để
nhai cho cái miệng đỡ lạt, mà người già bên xứ
Việt Nam phần đông họ đều ghiền, nên
đi tới đâu họ phải xách theo, cho nên hôm nay họ
đi thăm con ở đây th́ cũng vậy ..
Người
quan thuế thắc mắc hỏi vặn:
-
Sao "tao" thấy trong đoàn nầy, người có,
người không? Hay là cần sa đây bà chị ..
Cô
Bảy trưởng đoàn cố hết sức diễn
đạt thông dịch của ḿnh bằng cử chỉ, bằng
tiếng nói tích lũy kiến thức ngoại ngữ từ
trước tới nay. Rốt cuộc th́ người quan
thuế cũng hiểu, sau đó ông ta cho một ḍng người
lũ lượt bước ra.
Tiếng
kêu má, kêu ba, nội ngoại hoà trong nước mắt. Bởi
v́ từ lúc xuống ghe đi vượt biển, đâu có
ai ngờ được ngày nầy, nên đôi mắt đỏ
hoe, khi đối diện với người thân mà cứ
tưởng như đang nằm mộng.
Trong
giây phút đó, ḷng tôi như thắt lại. Tôi muốn chụp
cho má tôi một tấm ảnh để đời, một
bức h́nh mà má tôi đang kéo cái tráp như ngày xưa đi
lỉa mạ. Nhưng không được, tay tôi run v́ xúc
động. Bởi tôi chưa phải là người chụp
h́nh chuyên nghiệp, nên tay tôi bấm máy mà lại quên vặn
cần trục lên phim, rốt cuộc lại tôi chỉ ấn
ngón tay vụng về, mà ánh đèn không chớp sáng.
Phi
trường quốc tế Melbourne dậy lên sinh khí tột
đỉnh của con người, khi những tiếng kêu
thảng thốt cất lên, một cuộc đoàn viên trong
nước mắt. Những bàn tay già nua run run rờ lên má,
lên môi của người thân sau bao năm trời xa cách, mà
cứ ngỡ rằng đă trầm xác dưới đáy
biển đông, khi nh́n thấy đứa con của ḿnh âm
thầm ra đi trong đêm tối.
Tôi
ráng dằn cơn xúc động, mà nước mắt vẫn
trào, c̣n vợ chồng d́ Sáu Út th́ long lanh ngấn lệ. Má
tôi tuy c̣n đi đứng được, nhưng dấu
vết thời gian đă hằn xuống lưng c̣ng. Má tôi
hỏi trong lạc lơng như cảnh tết năm Mậu
Thân 1968:
-
Sao bà con ḿnh vượt biển qua tới đây mạnh hết
hả con?
Không
đợi chúng tôi trả lời, rồi bà nói tiếp:
-
Mẹ họ nó lên máy bay ngồi rồi mà nó không chịu chạy.
Nó cứ nhúc nhích tới, nhúc nhích lui. Lúc đó má cứ sợ
là tụi nó kêu hành khách bà con thôi vui ḷng đi xuống đẩy,
như mấy chiếc xe đ̣ đang chạy dưới
con lộ đá làng ḿnh ..
Trên
đường về nhà, từ phi trường đến
vùng East Doncaster cũng mất một tiếng đồng hồ
xe chạy. Má tôi nói chuyện huyên thuyên, bằng sự thuần
nhứt của tuổi già, nhớ đâu nói đó, không cần
biết tới đầu đuôi. Nào là lần đầu
tiên mới bước tới phi trường, mới nh́n
thấy mấy chiếc máy bay. Một khối sắt nằm
lù lù một đống, vậy mà khi nổ máy một hồi
th́ nó lại bay đi trong gió như một cánh chim. Cái
đó mới thiệt là lạ chớ ..
Ngồi
trong xe thỉnh thoảng má tôi hỏi:
-
Sao ở đây có người tóc vàng, có người tóc hoe
vậy con? C̣n con mắt nữa, cái ǵ mà kỳ quá. Có đứa
cặp mắt đục lừ, như mắt cá đối
chết śnh vậy ..
Ba
Hoàng chồng Sáu Út, là anh em cột chèo với tôi giành nói:
-
Tây mắt đục đó má ..
Bà
già buột miệng kêu lên:
-
Hèn chi ..
Ba
Hoàng nói tiếp:
-
Hồi năy bị khuya quá. Chớ không má bị tây nó hun rồi
..
Má
tôi cự lại:
-
Dám. Tao xáng chiếc guốc cho lủng mỏ ác chớ
đừng tưởng bở ..
Khi
chiếc xe chạy về tới cửa. Ba Hoàng lấy
Remote Control ra bấm. Cửa Garage tự động cuốn
lên, chiếc xe từ từ chun vô, rồi cánh cửa từ
từ hạ xuống. Thấy lạ, bà hỏi:
-
Đứa nào mở cửa mà tao không thấy vậy bây?
Ba
Hoàng trả lời:
-
Tụi con có mướn một thằng Tây. Nó làm cũng
siêng lắm má ..
Bà
già ngơ ngác, đảo mắt kiếm rồi hỏi:
-
Khuya khoắt như vầy mà bắt nó thức canh cửa
cho tụi bây, đối xử như vầy thật là ác
nhơn ác đức quá!
Rồi
bà nói tiếp:
-
Thằng Tây đâu con. Bước ra đây, cho bà Tư nh́n
mặt chút coi. Mẹ họ mầy tây u ǵ mà không chịu học
hành, dốt đến nỗi ban đêm mà c̣n ngồi canh cửa,
đợi chủ người ta đi chới về
đó hả?
Ba
Hoàng lỡ trớn, tới luôn:
-
Con gắn nó ở trong tường á má ơi. Cái thứ tây
nầy, phải cột dây điện vô chưn nó, c̣n không
th́ nó làm biếng không chịu làm.
Má
tôi lắc đầu mắng yêu:
-
Đừng ác quá vậy con. Tiền tài như phấn thổ,
nhơn nghĩa mới bền lâu. Tụi bây đừng có
quên hồi mới đẻ ra, nhờ nước cơm
mà nuôi lớn. Ngày nay có mướn được kẻ
ăn người ở trong nhà, th́ cũng phải đối
xử với nhau cho có hậu. Chớ đừng ỷ làm
chủ người ta rồi hành hạ, sau nầy trời
trả báo đó nghe con ..
Má
tôi ngồi đó như một bóng cây đại thụ,
sau một cơn băo lớn xơ xác lá cành. Giờ chỉ
c̣n lại phần rễ cái cắm sâu vào ḷng đất.
Tôi cầm cái máy chụp h́nh Canon F 1 mở flash, lấy khẩu
độ 5.6 để chụp độ gần. Trong thấu
kính gương mặt má tôi đă hiện lên, đầy
đủ nét gấp của một đời người
dầu dăi phong sương. Nhưng đôi mắt của bà
dường như đang khóc, làm cho tôi quá đỗi bồi
hồi. Sau nầy cũng chính tay tôi lựa ra được
tấm h́nh nầy, phóng lớn để thờ như ḷng
bà hằng mong ước.
Sáu
Út là em vợ tôi, vợ của Ba Hoàng xẩn bẩn đứng
gần. Một người đàn bà làm cho tôi ngạc nhiên
không ít, từ lúc đoàn viên cho đến giờ vẫn giữ
được vẻ b́nh thản ở nét mặt bên ngoài.
Người phụ nữ đó, đă một lần
bước đi trên ngọn sóng bạc đầu, đă
bỏ hai đứa con nằm lại trên đảo Mă Lai,
và hai chiếc lắc đeo tay của hai đứa con
cưng vẫn c̣n cất trong ngăn tủ. Có lẽ v́ vậy
mà hôm nay dường như rắn rỏi một cách phi
thường, cô ta chỉ âm thầm làm những việc cần
thiết như nấu những món ăn. Chớ không ngồi
kế bên khóc kể những chuyện thường t́nh, mà
những người đàn bà khác thường gặp phải.
Sau
khi hâm nóng tô cháo trứng gà giải cảm, Sáu Út bưng lại
nhẹ nhàng để xuống bàn ăn, đây là những
giây phút b́nh yên nhứt của đời người. V́ tôi
đă đọc được trong đôi mắt ấy,
đă hơn 13 năm xa cách tấm t́nh mẫu tử thiêng
liêng trong ánh mắt ..
Sáu
Út cầm tay bà nâng niu như một tín đồ ngoan đạo.
C̣n về phần má tôi, th́ bà mang dáng dấp của một
người sư nữ hơn là phàm tục. Tuy nhiên tâm trí
của bà lẫn lộn bất thường, thỉnh thoảng
bà lại chửi bâng quơ, những điều bà chửi
cũng có thể là những việc dồn nén từ
trước trong kư ức. Dường như bà đang
đối diện với những điều phẫn uất
trong ḷng.
Rồi
bà chửi bông lông. Mẹ họ nó .. cách mạng ǵ mà ăn
hối lộ dậy trời, chỉ có xin cái Hộ Chiếu
nầy thôi, vậy mà nó chém gần hết nửa cây vàng chớ
đâu có ít. Chỗ nào nó cũng hả họng như c̣, nhờ
có anh Hai mầy biết đường chạy chọt. Chớ
không th́ đừng mong có được cuốn Hộ Chiếu
trên tay ..
Bây
giờ th́ tụi nó hết nói tao là bà già phản động,
dám cho con vượt biển. Thằng công an Ba Chà đi lại
nhà chưa kịp nói, th́ tao dọng cho nó vài lít rượu
đế th́ lại êm re. Hễ mỗi lần gặp tao bất
cứ ở đâu cũng đều thưa bà Tư hết
ráo. Tao coi ṃi tụi nó cũng muốn mở ngăng hết ráo
trọi rồi, đói thấy bà mà làm ǵ nổi nữa, hợp
tác hợp tiếc ǵ cũng buông trôi. Như sực nhớ
lại điều ǵ, bà quay sang tôi hỏi:
-
Sao .. c̣n thằng Ba mấy năm nay làm nghề ǵ con. Tội
nghiệp ngày xưa cũng là thầy thợ chưn dép
chưn giày, vậy mà bây giờ trông hốc hác quá chừng,
hay là con đang bị cảm ..
Tôi
trả lời:
-
Mới thất nghiệp mấy tháng nay!
Má
tôi lại móc bịt thuốc G̣ Vấp ra vấn. Nhưng
Ba Hoàng cản lại, nói:
-
Má bỏ cái nầy đi, hôi lắm. Hút thuốc gói có cán
đầu lọc của con mới mua đây nè ..
Má
tôi buồn ḷng, vầng trán nhăn lại, đôi mắt
ngó xa xăm. Dường như bà đang cảm nhận,
con gái, thằng rể bây giờ tụi nó đang trở
thành ông tây bà đầm hết rồi. Nó dám cả gan chê
thuốc G̣, thuốc Rê, thuốc Gộp của bà hôi.
Như vậy th́ tụi nó sống thêm ở đây chừng
năm mười năm nữa, th́ sẽ trở thành
người mất gốc.
Tôi
biết trong ḷng của bà đang nghĩ ǵ, mặc dầu
tôi là người con rể. Tôi đă hiểu tánh của bà
từ khi mới bước chân đi làm rể lần
đầu, bà thương con rất mực, nhưng cứng
rắn vô cùng, và h́nh như tuổi của bà cũng hạp
với tuổi tôi. Tôi cầm tay bà nói khẽ:
-
Má đừng giận thằng Ba Hoàng, vả lại có một
cục thuốc nầy hút chừng vài tuần lễ rồi
cũng hết. Hơn nữa ở đây, chánh phủ
người ta bắt buộc thuốc điếu phải
có đầu lọc, đặng lọc bớt chất
độc khi ḿnh hít vào trong buồng phổi đó má ơi
..
Bà
cự lại:
-
Cái ǵ. Ba thằng Việt Cộng ở đâu cũng
đ̣i thuốc cán, có đầu lọc nên dân t́nh của
ḿnh bây giờ mới xơ xác đó. Nói xong câu đó, dường
như bà hả giận, rồi ngó xuống tấm thảm
mới, rồi lấy bàn chưn chà thử lên lớp lông
tơ. Má tôi chợt hiểu, nếu mấy sợi thuốc
G̣ Vấp nầy mà rớt xuống th́ rất là khó lượm,
hoặc lấy chổi quét nó sao ra, bởi mấy thứ
lông thảm nầy, sẽ hút bụi vào không có cách chi mà giũ
ra cho hết được.
Qua
cơn giận dỗi, bà lôi ra mấy tấm h́nh màu chụp
ngồi nghiêng, phía sau có ghi tên tuổi và địa chỉ.
Nh́n những cô thiếu nữ trong h́nh, làm cho tôi mường
tượng mấy chú chim non, khi lông vừa mọc đủ
th́ ngước lên nh́n bầu trời rộng, để
mơ một cuộc đi xa.
Rồi
bà nghiêm nghị nói:
-
Con nhỏ nầy là con của thằng Hùm, con nầy là con
của thằng Beo, con nầy là con của thằng Kha. Tụi
nó nhờ má qua nói lại với con, coi có thằng Việt
Kiều nào giới thiệu cho nó làm phước. Tội
nghiệp, chỉ chụp có mấy tấm h́nh nầy mà
văng mất hai công cấy đó tụi bây ơi ..
Rồi
chẳng đợi ai trả lời. Bà nói tiếp:
-
Việt Kiều ra làm sao, mà ai cũng mê hết vậy con. Họ
có khác với người Việt của ḿnh hôn? Báo hại
bây giờ làm mấy đứa thanh niên ở bển bị
ế vợ, đi cưới vợ cũng không được
nữa chớ. Bởi ai có con gái cũng trông đợi Việt
Kiều, cứ rộng lại để dành đợi Việt
Kiều về gả đặng kiếm miếng ăn, chừng
nào nó lỡ dại có bầu rồi hăy tính sau. Chớ nhứt
định, không thèm gả cho con trai bản xứ của
ḿnh.
Sáu
Út cười ngất trả lời:
-
Thấy cái mă Việt Kiều của họ th́ ham, qua tới
bên nây rồi mới biết. Đi xe trả góp, mang nợ
lút đầu. Ai có con gái vô phước, mà đem dâng cho mấy
ông đó. Nó làm cho một bụng rồi nuôi đẻ thấy
mồ, chớ họ có tính lănh lời ǵ mà mong được
đến đây ..
Bà
già hả miệng ra hỏi lại:
-
Bộ có thiệt vụ đó nữa sao?
Tôi
cầm cái muỗng lên, khuấy tô cháo cho nguội rồi ép
bà ráng ăn thêm cho khỏe. Má tôi h́nh như quá e dè trước
những tiện nghi ở xứ người, bởi thứ
nào cũng đẹp cũng sang. Ngay như cái chén cái tô, nếu
không phải là nhà con cái th́ làm sao bà dám cầm đến
để ăn cơm. Toàn nhà chỗ nào cũng thảm,
c̣n không th́ lót gạch Italy bóng dợn. Những tấm
khăn lông c̣n mới, đă bị giạt ra làm tấm lau
gị hoang phí, đă đẩy bà lùi về với quê
hương ..
Hôm
sau Sáu Út dẫn má tôi đi vào pḥng tắm. Đây là lần
đầu tiên bà mới được tắm một cách
dị kỳ. Sau khi cởi đồ bà ra, rồi bắt bà
nằm dài trong cái bồn tắm Spa. Ṿi nước trong veo
chảy rào rào bắt đầu khỏa dần lên thân thể.
Má tôi kêu trời, tắm ǵ mà kỳ quá y như là làm dưa
cải vậy bây ơi. Tới chừng Sáu Út bấm nút, mấy
lỗ gió Spa bắt đầu làm việc, nước sôi
lên ùng ục như một cái búng sâu bị giọt nước
chảy mạnh rồi khoét thành ḥm. Má tôi hoảng quá, la
lên:
-
Bộ có thằng tây nào thọt cù léc dưới nách của
tao đó hả?
Sáu
Út cười giải thích:
-
Nhờ trời mấy năm nay, tụi con làm ăn
cũng khá. Nên có mướn một thằng Tây đấm
bóp cho nó giăn gân, chớ c̣n không th́ đi làm về trời lạnh
nhức mỏi tay chưn chịu đời ǵ nổi má ..
Má
tôi dường như chưa hiểu, nhưng bà đă hiểu
được tấm ḷng hiếu thảo của đứa
con. Nên bà nằm yên chịu trận với ḷng lâng lâng sung
sướng. Đến khi nước nguội, Sáu Út định
xả nước nóng thêm, th́ bà vội vàng nói lớn:
-
Đừng con. Thử chơi cho biết, bao nhiêu đó
cũng đủ rồi. Bắt thằng Tây nầy đấm
bóp cho cố, th́ mai mốt tụi con trả tiền điện
cũng chết luôn ..
Cơn
cực h́nh nằm trong bồn tắm đă qua. Má tôi
được Sáu Út thay đồ. Bộ đồ xẩm
màu xám trông vừa vặn, nhưng má tôi nằng nặc
đ̣i cởi ra. Bà nói ăn bận ǵ mà chẳng giống
ai, từng tuổi nầy c̣n bắt tao phải bận quần
có sợi dây con rít. Sáu Út kiên nhẫn ngồi giải thích:
-
Ráng đi má ơi. Đáo xứ tùy dân, chớ ở đây
má bận bộ đồ bà ba đi ra ngoài đường.
Tụi tây tưởng má khi dễ nó, nên nó kiếm chuyện
rồi sanh thêm kỳ thị ..
Lần
đầu tiên bà ngạc nhiên muốn nổ con mắt, khi
thấy đứa con gái của ḿnh ngồi ôm vô lăng của
chiếc xe hơi đời mới, phóng nhanh trên đại
lộ như những chuyện cổ tích dân gian. Bà không tin
cứ tưởng đó là giấc mơ, nên cứ
đưa bàn tay xương xẩn ra bấu chặt xuống
cái nệm ghế hoài.
Rồi
bà nhớ lại, cách nay chỉ hơn mười năm
thôi. Cũng một đứa con gái đó, một đời
làm vợ, một đời làm dâu cam phận của ḿnh. Từng
đêm nghe biết bao nhiêu lời nói tỏi, nói hành của
bà già chồng với chị chồng rất là cay nghiệt.
C̣n bây giờ, nó lại lái xe như bay trên màn ảnh. Có thật
sự đổi đời chăng? Hay đó là một màn
ảo thuật, mà con gái của bà nó đang xí gạt bà
đây ..
Khi
chiếc xe chun qua cây cầu treo, bắc ngang qua đại
lộ. Má tôi hỏi:
-
Sao cầu kỳ ǵ ở đây, mà họ bắc khơi
khơi tao chẳng thấy sông rạch ǵ hết vậy?
Tôi
giải thích:
-
Đó là những trục lộ treo cho đỡ kẹt xe ..
Nhưng
má tôi nào hiểu. Bà đưa tay lên gỡ cây kiếng lăo xuống
lau bụi rồi đeo lại, rồi nhướng con mắt
cho rơ hơn để nh́n lại cây cầu đă bắc
qua trên nóc nhà lầu. Bởi trong thâm tâm bà, ở nơi quê
nhà có những con kinh rất cần thiết để bắc
một cây cầu qua lại, nhưng mấy năm rồi
không có, phải gọi đ̣ ngang.
H́nh
ảnh má tôi đă nổi lềnh bềnh giữa trời
Châu Úc rất lạc loài. Gót chân của bà đang lúng túng bởi
đôi dép mới mua, và một cái quần vừa tây vừa
xẩm, th́ bà làm sao hiểu được những nề
nếp xă hội ở đây. Thỉnh thoảng bà
đưa tay lên, nới lỏng cái bâu áo chắc đă làm
bà khó chịu, gần như là nghẹt thở. Cuối cùng
th́ bà cất tiếng than:
-
Thà là bâu áo dài mà tao chịu được, chớ c̣n cái loại
nầy tao thấy nó nửa chợ, nửa quê làm sao ấy
..
Tôi
ngậm ngùi nh́n dáng má tôi trên đất khách. Bởi bà đến
đây, không có chủ ư là đi du lịch, mà bà đến
đây để gặp mặt con, mặt cháu. Mà sau bao
nhiêu năm trường bà đă đằng đẵng nhớ
thương, nhưng có lẽ hôm nay bà đành thất vọng.
V́ mấy đứa cháu ngoại của bà, hôm nay là người
Úc gốc Việt nên nói trọ trẹ rất khó nghe. C̣n
đứa con gái và hai thằng rể, trong đó có tôi th́ chẳng
làm điều ǵ cho bà thỏa măn. Bởi tôi vẫn c̣n là một
người Việt quê mùa, nhưng đă bị cuốn
đi vào con đường vận tốc. Thỉnh thoảng,
bà dừng lại nói với tôi. Tội nghiệp cho vợ
con ở bên Việt Nam, nó hà tiện dữ lắm mới
nuôi nổi mấy đứa con của mầy!
Khi
má tôi bước vừa tới Myer Shopping, th́ cánh cửa tự
động mở ra làm cho bà sợ hăi. Nên bà nh́n tôi rồi
nói nhỏ:
-
Quái. Cái thằng nào mở cửa mà tao không thấy?
Sáu
Út vội trả lời:
-
Cửa máy má ơi ..
H́nh
như bà thèm trầu, khi mỏi chưn ngồi nghỉ trên
băng ghế đá, nên bà nh́n sang mấy chậu trầu
bà lá vàng có sọc, cũng giống lá trầu xà lẹt ở
Chợ Lách Mỹ Tho, bà nh́n rồi nói nhỏ:
-
Sao mà nó giống mấy nọc trầu của tao quá thể.
Sau
một hồi nghỉ mệt, rồi bà cũng lê bước
theo sự năn nỉ của chúng tôi. Khi tôi dắt tay bà
bước lên cầu thang dây, nó đang cuộn tṛn từng
mắt một, rồi nó tự động trồi lên hụp
xuống theo ṿng quay, tay bà bấu chặt hơn v́ sợ.
Đến khi bước ra khỏi cầu thang, bà ngoái lại
nói:
-
Mồ tổ nó. Xém chút nữa th́ nó liếm đứt cái
chưn tao rồi. Ngữ nầy ở bên Việt Nam mà có
được một cái, để cho mấy đứa
nhỏ giả bộ đi chơi, rồi đưa bàn
chưn vào cho nó nghiến một cái, th́ khỏi phải
đi nghĩa vụ quân sự chắc là sướng lắm
..
Suốt
cuộc đời má tôi cứ thương người,
nên đi tới đâu bà cũng một ḷng lo cho con cái và
người thân. Ngay cả trong lúc nầy, mà bà cũng nhớ
về nơi quê hương cố quận. Có lẽ v́ vậy,
mà đôi mắt của bà bất chợt buồn buồn.
Tôi nh́n bà, rồi nghĩ đến cuộc sống của
tôi. Có vui vẻ ở xứ người như bao nhiêu
người khác, hay từng đêm tôi tháo thức nhớ tới
vợ con. V́ đă mấy năm rồi, mà hồ sơ xin
bảo lănh vợ con chưa nghe tin tức.
Tôi
nh́n bà rồi chạnh nghĩ đến vợ tôi, đang
một ḿnh thân c̣ trên cánh đồng quạnh vắng. Cố
làm lụng vất vả để nuôi con, mặc dầu
tôi cũng có gởi tiền về. Nhưng vợ tôi cứ
viết thơ qua nói, là chưa cần thiết lắm. Hăy
để dành tiền mai mốt mua nhà, v́ có an cư th́ ḿnh
mới mong lập nghiệp. Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi,
th́ Ba Hoàng là người anh em cột chèo với tôi, day qua
nói:
-
Hay là anh lựa cho má cái quần Jean đi ..
Má
tôi hoác miệng ra hỏi lại:
-
Quần đó ra làm sao vậy con?
Ba
Hoàng cười lấy hơi vô theo kiểu kép hát Văn
Chung, rồi nói lớn:
-
Nó giống y chang cái quần của con đầm, mới
đi ngang qua trước mặt má đó ..
Bà
già lại chửi:
-
Rể con ǵ mà bạt mạng. Nó dám giỡn mặt với
tôi đây chứ, để một lát về tới nhà, rồi
tao "rin" cho mầy một hồi mới đă cái
nư giận của tao ..
Má
tôi năm nay vừa tṛn 75 tuổi. Mọi cái gian truân cuộc
đời bà đều có nếm, kể cả nhiều
lúc chịu sự hà khắc của cha mẹ chồng trong
thời phong kiến xa xưa, nên bà rất mực
thương con không hề phân biệt. H́nh như trong tâm của
bà, không có ranh giới con rể con dâu ǵ cả. Nên bà la rầy
không có nể lời, nếu người nào đó làm cho bà
trái ư.
Má
tôi ở nước Úc Đại Lợi tới tuần lễ
thứ ba th́ triệu chứng nhớ nhà bộc phát, mặc
dầu cái nhà ở nơi Vàm Đất Cả Cao chẳng
có đáng giá ǵ. Nhưng có lẽ ở nơi đó, đă
chứa đựng cả tuổi thơ của thời
niên thiếu. Đêm đêm được nghe tiếng sóng
bỏ ṿi từ phía bờ sông, hoặc mọi con nước
lớn, nước ṛng đều nghe tiếng chim B́m Bịp
kêu lên áo năo. Để giục giă mấy chiếc ghe
thương hồ hăy t́m bến đậu, v́ con nước
sắp ṛng, th́ tay chèo mệt mỏi làm sao vượt qua nổi
khúc sông.
Có
bữa bà kể lại hồi hôm nầy, sao bà quay quắt
nhớ tới cái lư hương, hay tiếng con cá chẽm
táp mồi trong ao để đợi ngày đám giỗ. Bà
nói lảm nhảm về bờ dừa trước cửa,
cùng với mồ hôi nước mắt nhỏ xuống
đủ bốn mùa. Bà thường hay nhắc đến
ông Hai Dừa, người láng giềng chí cốt. Hễ
ban đêm nghe động tịnh, th́ mau mắn xách cây
chĩa ba chạy lại tiếp cứu bà. Rồi bà
căn dặn tôi, coi quần áo cũ gom lại, chừng bà
về ráng xách theo. Tội nghiệp ở xóm Cả Cao của
ḿnh, bây giờ có người quần áo tả tơi mà
không sao mua sắm nổi!
Má
tôi không biết chữ, ở đây treo toàn là lịch tây
làm sao bà hiểu. Bà bèn nảy ra sáng kiến, dùng sợi dây
thắt gút để tính ngày. Bà mong sao ngày tháng qua mau, để
cho bà trở về làng xưa cảnh cũ, như người
tù mong ra khỏi nhà giam để mong gặp mặt vợ
con ḿnh.
Bà
kể cho tôi những chuyện vui buồn nơi ăn chốn
ở, nào là tụi cách mạng ba mươi tháng tư nó hiếp
đáp bà như điên. Cách mạng b́nh nghị để
cướp ruộng đất của bà, bà kể lại
những năm tháng chưa nhận được sự
tiếp tế của tụi con. Ở bển má phải
ăn độn bằng củ chuối, bị táo bón cả
tuần lễ mới đi cầu một lần. Nhưng
không sao, trời sanh th́ trời nuôi, nên bây giờ má mới
c̣n mạnh khỏe mà đi qua tới bên nây để
thăm tụi con đó chớ ..
Bà
chua xót khi nhắc lại những chỗ ơn nghĩa
năm xưa cũng phôi pha theo hoàn cảnh, như thằng
Ba Thêm hồi trước nó chạy tản cư lên Mỹ
Tho ở đậu nhà ḿnh. Vậy mà khi túng cùng quá, má đi
xuống nhà nó hỏi mượn đỡ một giạ
lúa cũng không cho, th́ ra ở đời có lúa người
ta mới cho ḿnh mượn gạo. Hồi đó chắc
nó tưởng mấy đứa con trốn đi rồi
không gởi tiền về được, c̣n bây giờ th́
cḥm xóm thiếu ǵ người. Họ cứ biểu má nếu
có cần tiền th́ chị Tư cứ đến tôi, cầm
tạm về xài chừng nào có trả lại cũng
được, chớ họ không có tính tiền lời
đâu ..
Chiều
nay sau một hồi đi dạo một ṿng sau nhà. Má tôi
bước vô nhà nh́n Sáu Út đề nghị:
-
Nhổ sạch cỏ, trồng vài liếp bắp và lên vồng
gieo hột rau muống xuống th́ lợi nhứt. Chẳng
những tụi con có rau ăn, mà không cần ǵ tới cái
máy cắt cỏ mắc dịch mắc ôn nầy. Bị bữa
hổm má đă ngó thấy thằng Hoàng, nó giựt cái máy vậy
thôi mặt mày đỏ ké mà không chịu nổ.
Lời
bà nói khơi khơi, nhưng vô cùng thành khẩn. Bởi v́
trong lời nói, đă biểu lộ một sự
thương cảm cho con, khi bà thấy thằng rể
đẩy cái máy è ạch cắt cỏ cả buổi mới
xong, mà bà nh́n thấy chẳng có chút ǵ lợi lộc. Tôi hiểu
ḷng má tôi trong lúc đó, sang hèn ǵ mà tính trong lúc tạm cư,
nên bà mới thốt ra những lời như vậy. Tội
nghiệp cho Sáu Út, sợ bà giận nên cố phân trần:
-
Đất ở đây là đất sét, với đất
thịt không hà má. Nếu không trồng cỏ, th́ mỗi khi
trời mưa xuống dơ chưn ḿnh dữ lắm.
Nhưng
má tôi căi lại:
-
Đất thịt, hay đất sét th́ cũng tốt chớ
sao. Ḿnh trồng dưa leo, đậu bắp, khổ qua nó
trái c̣n bền hơn đất cát nữa ..
Việc
trồng tỉa c̣n đang tranh luận, th́ Ba Hoàng chen vào:
-
Nghe nói vợ của anh Ba ở Bến Tre, có ông cán bộ
chở gạo Thương Nghiệp tới nuôi. Chuyện
đó có không vậy má?
Bà
già hả miệng ra cười thấy lợi, rồi
nói:
-
Con đó mà thằng nào dê cho được. Tánh của nó
khó dàn trời. Rồi bà quay qua tôi nói:
-
Lo là lo cho cái thằng nầy nè. Sao mấy năm nay có bay
bướm ǵ hôn? Mầy mà lạng quạng, nó qua tới
bên nầy th́ nó lột da mầy đó ..
Má
tôi vẫn thắt mỗi ngày một gút dây, khi mặt trời
chiếu qua cửa sổ. Bà mong sao đếm cho đủ
90 gút, để trở về Việt Nam như ḷng mong
đợi. Nên trên gương mặt của bà, đă tỏ
dấu hiệu buồn buồn. Mỗi khi có dịp nhắc
tới quê hương, th́ bà đều căn dặn tụi
tôi, nếu bà có chết đi th́ ráng mua cho bà một cái hàng
bằng cây danh mộc (cây sao), và tấm b́nh địa phải
liền chớ không được nối. Khi chôn phải
thỉnh cho được cái trống chầu, c̣n khi liệm
phải nén lèn trà tàu cho thật chặt. Lúc khiêng đi phải
giữ cho thân bà không được lắc, để cho
con cháu sau nầy ăn nên làm ra. Người mẹ Việt
Nam nào cũng quá ư vĩ đại, đến chết
mà cũng vẫn c̣n nghĩ tới cơ đồ.
Nhưng
bà mẹ Việt Nam của tôi đă bị bánh xe văn minh
cán qua không thương tiếc. Bà đă ngỡ ngàng với
cái TV ngồi từ xa bấm cái Remote control điều khiển,
bà sợ đến cái ấm nước bằng điện
khi nấu sôi nó ré lên như dậy giặc. Bà hay nói, cái ǵ
mà kỳ cục quá, như có quỷ có ma nhập vào th́ làm
sao tao dám xài. Má tôi nhăn mặt, mỗi khi thấy trên TV họ
quảng cáo đồ lót đàn bà. Bà nói con cái nhà ai mà ở
trần nḥng nhọng, nếu là con gái của tao th́ sẽ
ăn roi. Chớ c̣n không khi lớn lên nó chỉ biết
đứng đường, chớ cái ngữ nầy th́ có
ai dám cưới ..
Má
tôi lại tủn mủn đi xếp từng cái quần,
cái áo của mấy đứa cháu ngoại dạt ra, cẩn
thận gói lại để đợi ngày về cho lại
mấy đứa cháu c̣n ở bên quê nhà. Tôi đứng nh́n
bàn tay cần mẫn, làm việc siêng năng như những
bàn tay đang đi cấy trên ruộng đồng. Trong lúc
đó th́ mấy đứa nhỏ đang mỉm miệng
cười, v́ tụi nó đâu có hiểu được những
việc của bà ngoại đang làm đâu. Bởi tụi
nó nói tiếng Việt lơ lớ như một người
Tàu đang bán đậu phọng rang trong bến xe Chợ
Lớn Sàig̣n. Nh́n cảnh đó ḷng tôi buồn vời vợi,
nhưng v́ hoàn cảnh mưu sinh, mà cha mẹ của tụi
nó phải đem gởi con vào nhà trẻ, rồi ngày lại
tháng qua những đứa trẻ sanh đẻ ở
đây nói rặt giọng Úc để quên dần nguồn
gốc của ḿnh ..
Tội
nghiệp cho hai vợ chồng Sáu Út và tôi, những mong
rước má ḿnh qua để mong phụng dưỡng tuổi
già. Những dự tính xin gia hạn, hoặc mướn luật
sư làm hồ sơ xin bà ở lại luôn, v́ hiện tại
ở Việt Nam không c̣n ai nữa.
Nhưng
má tôi không chịu, bà đă tỏ thái độ mănh liệt
khi mơ màng nhớ lại mấy con chó săn giữ nhà
khi vắng chủ nó sẽ bỏ ăn, và ao cá rô Phi nếu
không có bà th́ nó sẽ soi lỗ mội mà đi mất hết.
Hơn nữa mồ mả gia tiên không thể dời
đi, mọi thứ quê hương đều thuộc về
núm ruột.
Má
tôi ngậm ngùi khi nhắc lại từ tàu lá chuối te
trong cơn gió thổi, kể cả những quân trộm
đạo ŕnh nhà, và những đứa dựa hơi cách
mạng 30/4/75 chuyên môn đi ăn chực. Bà kể lại
những trận đánh ghen với t́nh địch hồi
cha tụi bây c̣n sống, để giữ lại hạnh
phúc gia đ́nh đang có trong tay. Con đàn bà nào mà cả gan
chịu làm bé, th́ đạo đức có ra ǵ, tất cả
chỉ v́ tiền, v́ lúa mà thôi. C̣n thằng đàn ông nào mà
không mê của lạ. Nói một hồi cho đă, rồi bà
quay qua tôi hỏi:
-
Ở đây mấy con đầm bắt ghen có xài muối ớt
không con? Nếu chưa biết, th́ bữa nào con nói để
má dạy cho nó biết ..
Nh́n
má tôi khi vui khi buồn lẫn lộn, trong những ngày
đoàn viên ngắn ngủi mà ḷng dạ tôi rất đỗi
ngậm ngùi. Liệu rồi bao lâu nữa tôi cũng như
bà. Ba mươi năm nữa tôi có nhớ về Vàm Đất
Cả Cao, rồi tôi cũng lảm nhảm hằng đêm
để cho con cháu bực ḿnh rồi chở tôi gởi vào
trong Viện Dưỡng Lăo, như đời sống ở
đây mà xă hội thường làm. Việc đó có bất
nhân, bất hiếu lắm không. Tôi không cần biết,
nhưng tôi lại nghe một nỗi ngậm ngùi đang thấm
tận tâm can.
Hay
là tôi cứ nhớ măi đôi trâu cổ có cặp sừng lá
hẹ nhọn hoắc, và bọt cá lia thia với trận
mưa đầu mùa khi nước nổi, hay con gà ṇi nằm
rỉa lông mằn cựa trong cái bội úp trước hiên
nhà, để chờ bạn bè tới uống nước
trà rồi bồng lên coi vảy luận bàn.
Tới
chừng đó có lẽ tôi cũng như bà bây giờ,
cười nói vu vơ trước cảnh ngỡ ngàng của
đàn con cháu. Biết đâu tụi nó sẽ hốt tôi bỏ
lên xe, chạy đi gởi trong Viện Dưỡng Lăo, hoặc
chở lại pḥng mạch của bác sĩ chuyên môn trị
bịnh tâm thần. V́ với tuổi trẻ đang sống
trên phần đất tạm dung nầy, th́ làm sao c̣n nhớ
tới quê hương nguồn cội ..
Má
tôi thường thẫn thờ bấu tay lên cửa sổ,
ở ngoài kia là những mái ngói chạy dài, hàng cột điện
thẳng tắp hai bên lề đường, như trầm
mặc với tháng năm. Má tôi dường như đang
muốn t́m kiếm những bà bạn già, để mời
với nhau những miếng trầu, hay điếu thuốc
rê khói thơm mau bắt lửa. Nhưng dường như
bà đang thất vọng, bởi láng giềng ở đây
là những ông tây bà đầm, hoặc tụi Hồng Kông
th́ bà mong ǵ t́m lại được t́nh người
nơi bản xứ.
Thỉnh
thoảng bà cũng thấy mấy con đầm mặc quần
short và áo nịt vú đi nhởn nhơ ngoài đường.
Mấy khi đó th́ bà lại thảng thốt kêu lên:
-
Tụi ǵ ăn mặc coi lơa lồ quá xá. Phải chi nó
ăn mặc cho kín đáo như người ḿnh, th́ trông nó
đẹp biết bao. C̣n đằng nầy ăn bận
cái ǵ, mà để vú móm ngờ ngờ rồi đi ngoài lộ
..
Những
gói thuốc cán, được chế tạo tại Úc,
Pháp, Anh, Mỹ không hấp dẫn bà bằng những điếu
thuốc Rê, thuốc Mỏ Cày, G̣ Vấp, thuốc Giồng.
Khi thèm quá bà chỉ rút một điếu hút qua cơn, chớ
trong thâm tâm của bà vẫn nhớ tới miếng giấy
quyến, kẹp giữa bàn tay rồi rứt một cục
thuốc ấn vào. Vê điếu thuốc xong, bà c̣n điệu
nghệ đưa lên lưỡi liếm, rồi kẹp chặt
dưới hàm răng để chờ bật lửa. Khi ấy
mùi cay sẽ tỏa lên đầu lưỡi, đôi mắt
lim dim tỏa ra thích thú biết dường nào. Má tôi
đang mơ màng trong cảm giác đó, và bà hằng ngày
siêng năng lấy sợi dây ra đếm từng mắt
gút, chín chục gút dây thắt xong chắc bà chờ đợi
cũng mỏi ṃn!
Chiều
nay sau khi ăn cơm xong. Sáu Út nh́n tôi hỏi:
-
Anh Ba. Ḿnh t́m cách mướn luật sư xin giữ má ở
lại luôn bên nây với ḿnh đi.
Tôi
buồn bă trả lời:
-
Gia hạn thêm ba tháng th́ có thể. Chớ c̣n lâu hơn nữa
th́ má sẽ chết trong sự héo ṃn!
Sáu
Út nh́n tôi, rồi phân trần:
-
Tôi chỉ lo nhứt có một điều, là má về bên
đó th́ tiền bạc biết làm sao. Gởi cho ai cất
giữ bây giờ! C̣n chị Ba th́ anh đă đóng tiền
mua vé máy bay rồi, chắc không bao lâu nữa th́ chỉ
cũng qua đây. Tánh má tôi biết, ai nói ngọt với má,
gọt hết của má cũng không tiếc nữa ..
Một
tuần sau, vào lúc 6 giờ chiều ngày thứ sáu. Tôi xách va
li bước xuống thang lầu để về lại
Sydney, cũng như ngày xưa tôi âm thầm vượt biển.
Khi chiếc ghe nhỏ trọng tải chừng 8 tấn,
chiều dài chỉ có 9 thước rưỡi, cái mũi
đi đường sông. Nên vượt biển Thái B́nh
Dương, chúng tôi phải đánh đổi bằng sanh
mạng một mất một c̣n.
Lúc
đó vào khoảng 12 giờ khuya, con rạch Cả Cao tối
âm u với hai bên băi bần rủ bóng. Tôi h́nh dung lúc đó,
má tôi cũng vừa thức giấc têm trầu, và đang
khấn vái cho tôi vượt biển được b́nh
yên.
Trong
chuyến xe Bus về lại Sydney suốt đêm tôi không ngủ
được. Tôi cứ mường tượng tới
hai khóe mắt của bà, dường như lúc nào cũng
đọng mối thương tâm, khi ngước mắt
ngó qua mấy căn nhà hàng xóm kế bên không biết làm sao
để mà thân thiết. V́ ngôn ngữ bất đồng,
liệu ba tháng trời như vậy cuộc sống của
bà rồi sẽ ra sao. Đêm từng đêm chắc có những
tiếng thở dài, khi sáng ra đôi mắt thâm quầng v́ mất
ngủ. Đó là h́nh ảnh của người mẹ Việt
Nam đi thăm con trên đất khách, chỉ mong sao thắt
cho đủ 90 mắt gút để đi về. V́ tuổi
già sống ở đâu cũng không bằng ở quê
hương, trong giây phút bàng hoàng đó tôi thấy đôi mắt
của ḿnh cũng hơi ươn ướt. Tôi vội
vàng đưa tay lên chậm, rồi nhắm mắt lại
để thả hồn về nơi chốn xa xăm.
PHÙNG
NHÂN
(Rose KD sưu tầm
và chuyển)