Xã Hội Của Những Thi Sĩ
Chết?
(Đặng Thị Thanh Chi)
Tôi thường
khó ngủ trên phi cơ. Trên màn ảnh nhỏ,
một cuốn phim cũ. “Dead Poets’ Society“,
tài tử Robin Williams. Tôi vẫn thích phim anh
này.
Truyện phim: một
thầy giáo, thuở nhỏ từng theo học ở
một trường nội trú của nam sinh, đa số
con nhà khá giả và học giỏi. Khi tốt
nghiệp ngành sư phạm, anh trở lại dạy
môn văn chương tại trường cũ của
mình. Anh này dạy không theo quy cách cổ
điển, không chủ trương dạy học
trò học từ chương, nô lệ chữ nghĩa,
“rập khuôn” theo những gì
“sách nói”. Dùng nhiều cách mới
lạ, ông thầy thách đố khả năng
phân tích, phán xét của học trò,
khuyến khích trí tuệ của những thanh
niên trẻ tự do phát triển và sáng
tạo. Tỉ như một buổi sáng, ông thầy
bắt học trò ra sân đi bách bộ,
và ông bảo 1 người, 2 người, rồi
3 người học trò ra giữa sân đi tới
lui cho các bạn khác đứng vòng quanh xem.
Khi mới bắt đầu, ai cũng ngượng ngập
nhưng mỗi người đều có dáng
đi riêng của mình nhưng sau một ít
lâu, cả ba không hẹn mà chợt đi
cùng nhịp bước như nhau, lại có
dáng điệu phe phẩy tay, chân bắt chước
nhau. Cả ba lúc bấy giờ bước rất
ngang nhiên, chẳng còn e dè, mất tự
nhiên của lúc ban đầu, nhưng đồng
thời cũng không còn hình tướng
đi cá biệt của mỗi người như
trước nữa. Các bạn đồng lớp
hòa nhau vỗ tay, nhịp bước cho cả 3
đang đi nhịp nhàng theo cùng một điệu
bộ.
Đáng gẫm
thay cái tính con người ta, dễ có khuynh
hướng làm theo cái mà có nhiều
người chung quanh mình làm, nhất là những
gì được mọi người khác chấp
nhận thì mình càng yên tâm mà
làm, chẳng cần đắn đo tìm hiểu.
Cái
khó là làm thế nào để giữ vững
những gì mình tin tưởng, những gì
cá biệt đặc thù của mình. Nguy
hiểm thay sự hay làm theo kẻ khác, theo những
tư tưởng của kẻ khác, theo khuôn mẫu
định sẵn của xã hội, thành những
thói quen không hề cần phải hiểu vì
đâu … miễn sao hợp với “thủ tục”,
để có được sự bằng lòng,
chấp nhận của những người quanh mình.
Trong một
xã hội cộng sản, người ta chủ
trương nhào nặn những con người
không cần có bản sắc đặc thù của
cá nhân, chỉ cần rập khuôn theo,
làm theo y hệt những gì được
tuyên truyền, được cho phép; một thế
giới đại đồng, không còn biên giới
phân biệt, không còn đặc thù
dân tộc, quê hương …. Tất cả
vì một chủ nghĩa: vì quốc tế cộng
sản. Và người ta áp đặt cái
chung vào cái riêng: “yêu nước
là yêu xã hội chủ nghĩa” … Việc
giữ vững những gì mình tin tưởng khi
quanh mình người ta nghĩ khác, làm
khác là một sự khó khăn, đầy
tính thách đố. Làm thế nào giữ
được những tư tưởng của
chính mình khi quanh mình người ta luôn dạy
mình phải nghĩ, phải làm, phải theo, phải
đồng ý theo cùng một hệ tư tưởng
như người ta ?. Con người thuận lẽ
thiên nhiên của tạo hoá sinh ra đều
có sắc thái riêng, phân định mỗi
người là một cá thể khác biệt.
Liệu những phương sách đàn áp,
khống chế, lối giáo dục nhồi sọ của
chủ nghĩa cộng sản có thành công
trong việc tẩy não quyền tự do tư duy,
hành xử độc lập của con người
không nhỉ ? Liệu ta sống trong một môi
trường mà bấy lâu ai cũng chỉ biết
nghĩ cùng một chiều, hiểu cùng một
cách, học cùng một sách, làm theo
cùng những chỉ thị … thì có
đánh mất hẳn những cái đặc
thù gọi là “ta” không nhỉ ?
Có lẽ không hẳn. Nếu có một
lúc nào đó, người ta ngừng những
điều người ta đang làm theo một
cách vô thức, để thử suy nghĩ
vì sao ta lại thay đổi dáng đi, lối
đứng, cách nói, thói nghĩ … chỉ
để giống đa số những kẻ vô
ý thức quanh mình ? Tại sao ta cùng đi
như người khác, làm theo như người
khác ? và tại sao những người đứng
bàn quang ở quanh ta lại cùng vỗ tay,
hòa nhịp điệu cổ võ khi ta không
còn là ta ở giữa đám đông ?
Có lẽ khi chủ động suy gẫm, người
ta sẽ ý thức hơn trong hành xử của
mình, và sẽ tự chọn cho mình một lối
đi, một phong thái riêng biệt, không bị
ảnh hưởng bởi người khác. Hãy
ngừng lại để ý thức và chủ
động trong hành động của mình.
Hãy tự định lấy lối đi riêng của
chính mình!
Cái
“ta” tiềm ẩn sẽ phải có lúc bừng
tỉnh, để vượt thoát lên trên
cái khuôn mẫu đồng dạng rẫy đầy
ở quanh ta, để tìm lại cái
“ta” chủ thể. Nền
giáo dục trong nước hiện nay chủ
trương huỷ diệt khả năng tư duy. Với
phương thức giáo dục tuỳ tiện
và áp đặt, sinh viên học sinh không
có điều kiện thông tin, tìm hiểu
để đối chiếu, và không được
đào tạo để có khả năng tự
suy nghĩ, tự phân tích mà phải rập
khuôn giáo điều do sự nhồi nhét nhiều
năm. Gẫm lại, tôi nhớ trong phim có đoạn
ông thầy bảo một học trò đọc
lên cho cả lớp nghe phần định nghĩa thế
nào là một bài thơ hay, trích từ một
quyển sách giáo khoa nổi tiếng. Tôi nhớ
thoáng cái định nghĩa đó cho rằng
một bài thơ hay là vì nội dung có
hai yếu tố: sự quan trọng của vật / việc
được miêu tả, và cách thức
miêu tả. Đó là hai yếu tố định
đoạt tầm quan trọng và giá trị của
một bài thơ. Khi học trò đọc xong phần
định nghĩa ấy, thì thầy bảo học
trò hãy xé trang sách với những
giòng định nghĩa đó đi. Cả lớp
còn ngơ ngác, ái ngại, tiếc sách,
nhưng thấy thầy dục mãi, để cuối
cùng, mỗi học trò đều dang tay xé
toạc những giòng chữ “vàng ngọc”
mẫu mực thời bấy giờ của quyển
sách giáo khoa nổi tiếng đương thời.
Lúc bấy giờ, thầy mới dạy học
trò rằng khi học thơ, đọc thơ phải
biết cảm nhận những rung động của
chính mình, và những suy tư, cảm
xúc dấy lên tự lòng mình, trong
lòng người đọc, qua các giòng chữ,
qua cách dùng từ, lối diễn đạt của
tác giả … và sự rung động đó là thước
đo đúng đắn nhất cái hay của mỗi
bài thơ. Không thể thấy thơ hay
vì nó là bài ai cũng thấy hay, hoặc
vì nó được viết bởi tác giả
nổi tiếng, (mà mọi người đều chấp
nhận và được cho phép in vì
nó ca tụng đúng theo “quan điểm”,
“chính sách”) và cũng không thể
thấy nó hay vì nó hợp đúng với
cái định nghĩa ở trên. Ngày nay,
còn bao nhiêu thầy cô trong nước mang
thiên chức của những kẻ khai tâm chân
chính, bao nhiêu nhà giáo dục có
cái đởm lược như ông thầy
giáo trong truyện phim kia, để dám đặt
nghi vấn những điều họ đang giảng dạy,
để dám đào tạo thế hệ rường
cột của nước nhà có được sự
tự do trong suy nghĩ, để biết tự thẩm
định lấy giá trị của những tư
tưởng đang được truyền bá, để
dám gạt bỏ thói học từ chương,
học rập khuôn mà không thật hiểu những
điều mình đang nhai lại … ? Sự cảnh
tỉnh học trò của ông thầy giáo về
định nghĩa thế nào là một bài
thơ hay còn nhắc nhở tôi một điều
quan trọng khác. Đó là giá trị của những cảm
xúc. Chúng ta đọc thơ văn,
và biết thưởng thức nghệ thuật,
vì chúng ta là loài người, có
tình cảm, biết xúc động, biết cảm
nhận những cái hay, cái đẹp, cái khốn
khó, cái đáng thương, cái vui,
cái khổ của mọi vật, mọi việc quanh
mình. Hãy dám sống thật với những
cảm xúc của mình, với những suy nghĩ
thực của mình, vì đó là một
sự cần thiết. Nhất là trong một xã
hội đầy dẫy bất công như ở Việt
Nam nước ta.
Những tác
phẩm nghệ thuật để đời đều
là những sáng tạo hoàn toàn khởi
sự và hoàn tất dựa trên quyền tự
do cảm nhận và tự do sáng tạo của
con người. Những sáng tác nghệ thuật,
vì thế, không thể thiếu ánh sáng của
tự do. Những kẻ cầm quyền trong nước
muốn tước đoạt cái quyền tự do thiêng
liêng ấy của những nhà thơ, nhà
văn, những nghệ sĩ chân chính thì kết
quả vẫn còn đó: Nhân Văn, Giai Phẩm
Mùa Xuân, Giai Phẩm Mùa Thu … những tiếng
nói qua bao nhiêu thăng trầm của Trần Dần,
Phùng Quán, Hữu Loan, Phùng Cung; của những
Văn Cao, Xuân Quỳnh, Lưu Quang Vũ; của những
Hà Sĩ Phu, Tiêu Dao Bảo Cự, Hoàng Tiến,
Dương Thu Hương … muôn đời là
những minh chứng cho cái quyền bất khả
xâm phạm ấy của loài người có
và còn cảm xúc. Những ai tự nhận
mình là những nghệ sĩ thì phải thực
sự dám sống và hành xử như những
"free-thinkers"; có nghĩa là họ phải
có quyền tự do cảm nhận, tự do tư
duy, tự do diễn đạt, để từ
đó mới có thể nói đến việc
có hay không một nền văn học nghệ thuật
tự do thực sự. Ngày nay trên đất
nước ta, có bao nhiêu người “free
thinkers” như thế ? và có được
bao người được sống và được
nói, được viết, được sáng tạo
mà không bị trù dập, quản chế,
hà hiếp, hay xúc phạm bằng hình thức
này hay hình thức khác ? Cái thời của
“Những Thằng Nịnh Hót”, tác phẩm
của Maiakovski có thể nào hiện hữu trên
nước ta sau gần 50 năm sự thật của chủ
nghĩa đã phơi bày ? ..
Trở lại truyện
phim, một hôm, thầy giáo chợt trèo
lên bàn đứng nhìn xuống những cậu
học trò của mình. Học trò không hiểu
thầy muốn làm gì, và nhao nhao lên hỏi.
Thầy bảo: “phải luôn luôn khai phá,
nhìn mọi sự bằng cặp mắt mới, từ
góc cạnh mới. Không bao giờ suy xét một
vật gì, một việc gì dưới cái
nhìn chung của thói quen, của mọi người
khác, mà tự mình phải dám nhìn
vào sự vật từ mọi góc độ, bằng
cách mới lạ luôn luôn, bằng chính mắt
của mình“. Thật là một lời khuyến
dạy hữu ích. Thầy tự tách mình ra
khỏi mọi người, trèo đứng trên
bàn, thay vì trên sàn, để nhìn từ
tọa độ trên cao xem học trò và mọi
vật trong lớp có điều gì khác
chăng ? Ngày nay, người ta dễ mấy ai
đã dám chọn cho mình một thế đứng,
để suy xét sự việc bằng chính
lý trí và lương tâm của mình
để có những hành xử cần thiết.
Ta phải luôn luôn tự tìm lấy và
tìm lại tiếng nói của chính mình.
Như lời thơ nhắc nhở của Hữu Loan
"ngay giữa thời nô
lệ, là người, chúng ta không ai biết
cúi đầu". Dĩ nhiên, hệ
quả của sự lựa chọn sống đúng với
nhân vị của mỗi người đều
có những cái giá phải trả, khi có
cả một hệ thống luôn cấm đoán,
trù dập đàn áp những ai dám
nói trái với điều được
phép nói, dám nhìn vào sự việc bị
cấm nhìn, và dám nghĩ những điều
không được nghĩ. Khi làm rập
khuôn theo “đường lối, chính
sách” thì :
“quân
nịnh tha hồ lên cấp
Như
con gì nhà gác lên thang
Còn
muốn lên thủ trưởng cơ quan
Còn
đi đây đi đó
Lưỡi
và lưng
Lắm
thằng gian khổ
…
Những
ai không nịnh hót
Đi,
mang cao liêm sỉ con người
Chúng
gieo họa, gieo tai
kiểm
thảo,
hạ
tầng …
Còn
quy là phản động …”
Trong truyện phim
cũng không ngoại lệ, nhưng rất may, kết
cục lại mở ra cho ta một tia hy vọng, một
chút ánh sáng soi rọi từ lương
tâm con người: vì được cả
trường biết đến như một nhà
giáo luôn khuyến khích học trò
tìm tòi, suy nghĩ tự do, không theo lề
thói cổ điển, mà luôn khai phá,
sáng tạo, sống thật với suy nghĩ của
mình, hành động đúng với khát
vọng của mình, nên khi có một học
trò của ông tự tử chết vì có
ông bố nghiêm khắc, bắt anh theo học
ngành y trong khi năng khiếu của anh thiên về
nghệ thuật, kịch ảnh, thì nhà trường
đã quy trách nhiệm cho ông giáo,
và dùng ông như một loại dê tế
thần để giữ lại thanh danh của nhà
trường với phụ huynh, và tạo áp lực
để những học trò thân cận nhất
với ông phải ký tên vào thư
xác nhận ông là người có
trách nhiệm trước sự tự vẫn của
người học trò vắn số. Dư luận
nhà trường, phụ huynh, thầy cô, học
trò lên án xôn xao. Và nhà trường
có đủ lý do đuổi ông. Khi ông
trở vào lớp lần cuối để thu dọn
vật dụng cá nhân, vị hiệu trưởng
đang đích thân dạy học trò lớp
ông; và khi ông sắp bước ra khỏi lớp,
một cậu học trò thường khi rất
nhút nhát, rất e ngại nói lên sự
suy nghĩ của mình trước đám bạn
bè, bỗng đứng dậy vừa nói vừa
rơi nước mắt hối hận: “Người
ta làm thế là sai với sự thật. Thầy
chẳng có lỗi gì, em xin lỗi thầy
vì em đã không dám nói lên sự
thật“. (Thật là một sự hối lỗi
cần thiết và quý thay). Vị hiệu trưởng
quát tháo bắt anh im và ngồi ngay xuống.
Anh nghẹn ngào im lặng, một lúc anh chợt
trèo lên bàn đứng nhìn xuống
ông thầy cũ và các bạn mình. Bỗng
lần lượt, các học trò khác, từng
người, từng người, trèo đứng
lên bàn của mình, nhìn xuống sự vật
đang diễn ra, và như một hình thức
đưa tiễn thầy lần cuối, mặc cho
ông hiệu trưởng ngạc nhiên vì
không hiểu ý nghĩa của hành động
đứng trên bàn nhìn xuống lớp của
đám học trò. Ông quát tháo hỏi
"các anh làm gì thế, ngồi ngay xuống".
Vẫn có một số học trò sợ hãi
nên đã ngồi yên không dám đứng
lên bàn như các bạn của mình, chỉ
biết cúi gầm đầu không dám
nhìn thầy mình. Vị thầy cũ, nhìn
lên đám học trò đang đứng thẳng
người trên bàn, mỉm cười bảo họ,
"Bây giờ thì tôi tin tưởng và kỳ
vọng vào các anh. Xin cảm ơn tất cả".
Và ông ung dung bước ra khỏi lớp. Phim chấm
dứt ở đây.
Cảm động
? Cảm động thật ! Hy vọng ? Hy vọng chứ
! Ngày nay, trên quê hương chúng ta
có biết bao việc trái với sự thật,
biết bao sự vu cáo, bắt bớ oan trái, xử
sự tồi tàn mà kẻ cầm quyền
giáng xuống đầu những người
lương thiện. Và
có được bao nhiêu người dám tách ra khỏi đám đông bình thường để vượt
lên trên và can đảm nhìn ra tương lai thật sự của đất nước bằng cặp mắt của lương
tâm ? Bao nhiêu người dám vất
những hèn
nhát, ích kỷ lo
riêng cho thân mình ở dưới
chân, để làm chứng
nhân cho sự thật ? để nói lên tiếng nói của công
lý loài người ? Những án tù và lệnh quản
chế và hằng trăm oan trái bất
công khác đang diễn
ra ngày đêm nơi quê nhà, ai là người
dám bứt rời ra khỏi
cuộc đời
làm nô lệ, để
can đảm đứng lên làm chủ lấy
cuộc sống của
chính mình, để nói lên tiếng nói công tâm ?.
Như lời Hoàng Cầm thúc giục, ta
không thể không chủ động suy nghĩ,
đối chiếu. Phải thức tỉnh sau bao
nhiêu năm ngủ kỹ đã quen:
Do cái lưỡi không
xương
Nên nhiều đường
lắt léo
Do con mắt bé tẻo
Chẳng nhìn xa chân trời,
Do bộ óc trây lười
Chỉ một màu sắt
rỉ
Đã lâu năm ngủ
kỹ
Trên trang sách im
lìm
Do mấy con người
máy
Đầy gân thiếu
trái tim …
Có những thời
khoản ta cần cẩn thận, nhưng cũng có
thời khoản cần ta dám cùng nhau thẳng
người thách đố, làm chứng nhân
của sự thật bất hạnh đang diễn ra
trên đất nước của chính mình.
Tôi bước
xuống phi cơ mà trong đầu vẫn nghĩ
đến đoạn kết của truyện phim
“Dead Poets’ Society”, tạm dịch là
“Xã Hội của Những Thi Sĩ Đã Chết”,
hay “Hội của Những Thi Sĩ Chết” .
Ông thầy dạy học trò về thơ văn,
nhưng thực chất ông muốn đào tạo
một thế hệ thanh niên trở thành những
“free thinkers”, những "người tự do suy
nghĩ". Ông từng khẳng định với một
đồng nghiệp "tôi không dạy ai trở
thành nghệ sĩ (artists), tôi đang muốn nhằm
đào tạo những kẻ có khả năng
tư duy". Và với đoạn kết
“có hậu” ấy, người đang
“xem phim” như chúng ta bừng tỉnh. Bừng
tỉnh để nhìn về tương lai đất
nước mà hy vọng sẽ có một thế
hệ trẻ đầy hy vọng, sẽ ngạo nghễ
đứng lên, thoát ra khuôn mẫu người
ta muốn áp đặt cho mình, để thẳng
người bước vào cuộc hành trình
như những con người sống chân chính,
có khả năng cảm xúc, có khả
năng tư duy, khả năng phơi bày những sự
thể như là, và khả năng tạo dựng
mầm hy vọng. Trên thế giới yêu chuộng
tự do dân chủ ngày nay và trên đất
nước chúng ta, vẫn và sẽ phải
còn rất nhiều những con người sống
mang tâm hồn của những nghệ sĩ, những
người tự do suy nghĩ, những "free thinkers",
để không uốn lưỡi cong, để
không quỵ gối, khòm lưng, để
không theo khuôn thói tầm thường, để
dám nhìn thẳng và nói lời thành
thật. Xã hội đất nước chúng ta
chỉ còn những con người đang chết dần
mòn hay những con người sống chân
chính, dám suy nghĩ chủ động và
tích cực để có những quyết định
tự quyết về cuộc sống của chính
mình ???
Hãy dám cảm
nhận bằng xúc cảm của một con người,
để từ đó dám nhìn vào sự
thật, và dám chọn cho mình một lối
đi riêng ! Hay thay, thông điệp của một
cuốn phim.
Đặng Thị Thanh Chi
Nguồn: http://freelecongdinh.wordpress.com
(Bai Chuyen)