ĐỘC
CÔ CẦU NGỦ
(Trần Cẩm Tú)
Ăn được ngủ
được là tiên
Không ăn không ngủ mất
tiền thêm lo
Chuyện mất
ngủ của tôi là chuyện dài nhân
dân tự vệ, xin quý vị kiên nhẫn nghe
tôi đầu đuôi kể rõ sự
tình vì sao tôi bị mất ngủ và diễn
tiến sự việc như thế nào. Chuyện
có thật không phịa chút nào, chỉ cần
quý vị đừng lấy kính phóng đại
ra bới lông tìm vết thì quý vị sẽ
tin ngay.
Cách
đây mười năm, vào một buổi chiều
mùa hạ, nắng vàng còn chói chang,
đi làm về vừa bước chân vào
nhà, xã xệ với vẻ mặt buồn rầu,
nói cho tôi biết kết quả Biopsy về ngực
bên trái của tôi
- Bác sĩ vừa
gọi, nói em bị Cancer.
Tôi cười
to không tin
- Làm gì
có chuyện đó
Tin sao được,
tôi không theo bạn bè đi sửa ngực giả,
ăn rau nhiều hơn ăn thịt, sống vui vẻ
yêu đời, đó là những yếu tố
phòng ngừa Cancer mà bác sĩ, sách vở,
báo chí thường rao giảng cho mọi người.
Nhưng rồi chuyện tôi bị Cancer là có
thật
Trong lòng
tôi buồn và bâng khuâng lắm. Nhưng
tôi cũng không bỏ lỡ cơ hội làm
nũng, bi thảm hóa lên với chồng con để
đòi hỏi muốn gì được nấy
cho bõ công bao năm nấu cơm quét nhà
hầu chồng con. Tôi thỏ thẻ muốn làm
tờ ước nguyện cuối cùng. Nhưng hai
đứa con gái tôi, mặc dù chẳng biết
ca sĩ Thái Thanh là ai, vẫn cứ nhất định
rống lên ca bài - Me Không Chết Đâu
Me - mới khổ thân tôi chứ. Vì vậy
tôi phải hùng dũng lên đường
vào nhà thương, cắt phăng bầu sữa
nuôi con thuở nào.
Việc giải phẫu
suông sẻ. Chỉ có một trục trặc nhỏ,
bác sĩ đánh thuốc mê Mỹ không
nghĩ đến thân tôi đàn bà VN
bé nhỏ, cho liều thuốc mê hơi nhiều,
nên mổ xong, tôi nhất định không chịu
thức dậy đi về nhà. Y tá và mọi
người đánh thức tôi, tôi không
chịu, cứ nhắm mắt kêu
- I don’t want
to go home. I want to stay here
Sau đó một
tuần, tôi phải đi vào bệnh viện
thêm lần nữa để lấy cái bướu
lành bên ngực phải ra làm Biopsy cho chắc
ăn không phải là bướu ung thư.
Tôi nói với bác sĩ gây mê chuyện
lần trước. Bác sĩ nhìn tôi âu yếm
- Don’t worry, I will take
good care of you
Kết quả
là, đang nằm trên giường mổ tôi
thức giấc, tôi hoảng hốt, cựa quậy
người để báo động cho mọi
người biết … Tôi nghe tiếng kêu
- Oh My God, Ok, Ok. I’m almost done
.
May quá bác sĩ
đang cột chỉ mũi khâu cuối cùng. Nam
Mô A Di Đà Phật, cứ dính đến
nhà thương là thấy khiếp đảm rồi.
Ba tuần sau
tôi đi làm Chemo. Tôi đã dại dột
muốn cho mau, tôi chọn cách làm bốn lần
thay vì sáu lần Chemo. Mỗi lần cách nhau
ba tuần. Lần Chemo đầu tiên về nhà
tôi đã bị ói lên ói xuống,
ói ra mật xanh mật vàng mà vẫn
ói. Sau lần đó, mỗi lần Chemo xong ,
tôi đi thẳng vào nhà thương ở một
đêm để được vô nước biển
và thuốc chống ói. Thuốc chống ói
có nhiều loại, cơ thể tôi chịu thuốc
Ativan. Để cho được dễ chịu, cứ
lên cơn ói tôi lại gọi y tá cho thuốc,
lẽ dĩ nhiên phải có sự đồng
ý của bác sĩ. Tôi trở thành bộ
xương cách trí, đến nỗi y tá thấy
tôi còn đến Chemo lần cuối cùng phải
trầm trồ thán phục tôi
- Wow, I thought you had already given up.
Lần Chemo cuối
cùng rồi cũng xong, tôi sung sướng
quá kêu to
- Thôi
nhé xin giã từ thuốc men
Có ai ngờ
đâu, chỉ mấy hôm sau thôi, tôi
không ăn không ngủ được. Thức
ăn ngon lành, dù là bò bía, đu
đủ bò khô, phá lấu, bún riêu
cua, bún bò, gỏi cuốn, chè đậu
đỏ bánh lọt, chè chuối, chè khoai
… của dân chúng nước Trưng Vương
… có để trước mặt, nước miếng
trong miệng tôi cũng không chảy ra được.
Tôi thờ ơ nhìn thức ăn, ăn không
vô. Suốt đêm tôi lại không ngủ
được. Lòng dạ cứ bồn chồn, phải
đứng dậy đi quanh nhà, mệt quá nằm
dưới đất ôm mặt khóc vùi
- Chúa Phật ơi sao con khổ thế này.
Người tôi run lẩy
bẩy, cầm cái ly cũng không xong, cái ly rớt
xuống đất. Tôi không ngồi coi TV
được dù là phim chưởng hào
hùng. Bạn bè điện thoại hỏi
thăm, tôi cũng sợ tiếng nói qua điện
thoại không muốn nói chuyện. Tôi cứ
bắc ghế ra sân ngồi ngó trời ngó
mây đầu óc trống rỗng. Để sống
sót tôi phải cố gắng uống sữa Ensure
ngày hai lon.
Thấy tôi
như vậy, cô con gái lớn của tôi
đang học y khoa, la lên
- Thôi chết rồi me
bị ghiền xì ke ma túy.
Ý của
cô nàng muốn nói tôi bị ghiền thuốc
Ativan. Ativan là một loại thuốc dùng
làm dịu thần kinh. Dùng thuốc này
lâu ngày cơ thể sẽ bị ghiền như
ghiền á phiện. Cô nàng lập tức thu
xếp cho tôi đi gặp bác sĩ để tống
tôi vào bệnh viện cai nghiện. Sau khi bước
chân vào nhà thương, lập tức tôi
bị cách ly gia đình, tôi chia tay chồng
con với nước mắt đầy mặt. Tôi bị
nhốt chung với đám người ghiền Drug thực
sự, tôi phải theo luật lệ khắt khe giống
như họ. Bác sĩ cho tôi uống thuốc
hòa tan thuốc Ativan đã ngấm trong cơ thể
tôi. Mười ngày đau khổ trôi qua,
tôi được về nhà, với lời hứa
hẹn của bác sĩ
- It will just take some time. You
will be OK
Lời bác sĩ
chỉ nói trúng có một nửa, từ từ
tôi bắt đầu ăn lại được. Về
việc ngủ nghê của tôi, chồng con tôi
thì cứ nói
- Me ngủ ngáy cứ
o o, cứ ầm ầm như sấm sét.
Vậy mà
tôi chẳng bao giờ thấy tôi thực sự ngủ
chút nào cả. Mắt mỏi quá, có nhắm
mắt thật, nhưng não không ngủ. Não
lúc nào cũng hoạt động, dù trong
lòng đã chán quá sự đời chẳng
muốn nghĩ ngợi điều gì nữa.
Tình trạng này, nói ra ít người hiểu
lắm, có người còn cười nói
tôi nói chuyện không tưởng. Chỉ
có người bị bệnh mất ngủ mới hiểu
nổi thôi - ngủ
mà não không ngủ -
Có bệnh
thì vái tứ phương. Gặp ai tôi cũng
nói chuyện mất ngủ với hy vọng có
người chỉ cách, chỉ thầy giỏi cho
mình. Tôi được chỉ dẫn nhiều
võ công, nhiều danh sư cả Đông lẫn
Tây.
Trước
tiên tôi nghe lời mẹ tôi theo thuốc Bắc,
thuốc Nam của những bậc lương y nổi tiếng
do bạn bè giới thiệu. Xa đến đâu
tôi cũng lặn lội tìm đến, chịu
chi tiền, chịu khó sắc thuốc, chịu
khó nhắm mắt uống thuốc đắng
ngòm, ực một cái ngày ba lần. Thầy
nào cũng khoe mình mát tay đã cứu
bao nhiêu người, hứa hẹn đủ điều.
Tôi nghe thích quá, cứ tưởng như
trong phim Tàu, chỉ cần ba thang cùng lắm
năm thang là bệnh khỏi ngay. Nhưng sau khi được
cầm tay khám mạch, kính cẩn nghe những lời
thầy phán về bệnh tình xong, ra lấy thuốc
đều được hỏi:
- Muốn cắt
mười thang hay hai mươi thang ?
Có ông thầy
còn nhiệt tình thấy tôi đường
xá xa xôi, đi lại vất vả tốn tiền
đổ xăng, đề nghị cắt luôn một
tháng thuốc ba mươi thang cho tiện lợi.
Có ông lang ta thích Mỹ hóa cứ
thích bệnh nhân gọi mình là bác sĩ.
Tôi cũng uốn lưỡi gọi thầy là
bác sĩ cho thầy vui lòng. Thật tội nghiệp
tôi, với ông lang nào tôi cũng chịu
khó theo đuổi cả nửa năm trời, đến
lúc thấy mình vẫn y chang như cũ, mới
di cư qua lương y khác. Vào thời gian
đó, một thang thuốc rẻ nhất cũng bẩy
đồng, mắc nhất lên đến bốn
mươi đồng. Bỏ công và của mua thuốc,
mà không có kết quả, tôi tiếc
công tiếc của buồn,
còn mất ngủ thêm.
Đông không
xong, tôi chạy qua Tây. Tôi đi bác sĩ,
bác sĩ cho thuốc ngủ, thuốc chỉ giúp
được vài ngày, một tuần là
cùng. Bác sĩ lấy máu thử Thyroid cho
tôi không thấy gì khác lạ, kết luận
có lẽ tôi bị Stress, bị Anxiety ( lo lắng
quá độ ) … bèn gửi tôi đi
bác sĩ tâm lý.
Trước
tiên tôi đi bác sĩ Mỹ, có hai điều
hơi khó khăn cho tôi. Thứ nhất là vấn
đề tiếng Anh, đi sâu vào vấn đề,
tôi không đủ chữ để diễn tả
tâm tình mình. Thứ hai là tư tưởng
Đông Tây trái ngược nhau. Tôi
quên mất tiêu về chuyện tôi vượt
biên, hãi hùng vì gặp bão cấp
sáu trên biển, từ đời tám
quánh nào rồi mà bác sĩ cứ coi
đây là vấn đề lớn, chôn dấu
trong tiềm thức của tôi, làm tôi
không ngủ được.
Các con tôi
đề nghị tôi đi gặp bác sĩ
tâm lý VN cho dễ nói chuyện, dễ
thông cảm. Lần đầu gặp thì còn
nói về tôi như tên gì, bao nhiêu tuổi,
có mấy chồng, mấy con, làm việc ở
đâu, có gì ấm ức trong lòng,
có bị chồng con bạc đãi hay không
… Tôi kê khai đầy đủ và
thành thực khai nỗi buồn lớn nhất của
tôi là … bị
mất ngủ.
Lần gặp thứ
hai, sau khi chào hỏi, tôi lịch sự hỏi
thăm về bác sĩ và từ đó về
sau gặp bác sĩ là tôi ngồi nghe bác
sĩ kể chuyện gia đình vợ con, vui buồn
nghề nghiệp của bác sĩ … Lâu lắm
bác sĩ mới có bệnh nhân đồng
hương, được cơ hội nói chuyện
bằng tiếng Việt thoải mái. Bác sĩ
còn trấn an tôi đừng lo mất ngủ
không chết đâu vì bác sĩ cũng bị
bệnh mất ngủ từ lâu rồi. Tôi đi
được bốn lần thì bỏ cuộc
vì vẫn không ngủ được.
Thuốc ta thuốc
tây gì cũng không xong. Vì vậy tôi
chuyển theo Canh Dưỡng Sinh, Trái Cây Năm
Màu, Táo Tàu Tim Sen, Hoa Cúc Trắng,
Trà Khổ Qua, Trà Hoa Ngâu, thuốc Herbal của
các ông lang tây cũng như lang ta ….
Cái nào tôi cũng tận tình theo đuổi
đến nơi đến chốn kiên nhẫn trong một
thời gian dài mà cũng chẳng đến bến
bờ nào cả.
Bạn bè gửi
cho tôi đủ thứ tài liệu như Suối Nguồn Tuổi Trẻ,
Tài Chi, Thiền Nằm, Thiền Ngồi, Thiền
Đứng, Thiền Đi, Thiền Ngủ, Khí
công, Pháp Luân Công, Bấm Huyệt Bàn
Chân Bàn Tay … cho tôi tập để ngủ.
Tôi làm đủ thứ mà kết quả vẫn
là số không.
Tôi còn mua
băng tiếng Chim Kêu Ríu Rít, tiếng Suối
Chẩy Róc Rách, đến tối đi ngủ mở
băng ra nghe tưởng tượng mình ngồi Thiền
trong rừng … Một hôm tôi nhập Thiền,
thấy Hồn mình quyện hòa nhập được
vào Âm Thanh, thì bỗng dưng tôi giật
nẩy mình, tim đập nhanh thình thịch loạn
xà ngầu, chân tay run rẩy, mồ hôi chảy
ra ướt đẫm cả quần áo như tắm
dưới vòi nước hoa sen. Lúc bấy giờ
tôi mới hiểu vấn đề Thiền bị Tẩu
Hỏa Nhập Ma là thế nào, hú vía.
Sau này tôi
nghe chuyện ông chồng của bạn tôi, một
nhà Thiền Giả, hai chục năm ăn chay ngồi
Thiền, bỗng một hôm Ngộ thấy mình
được giao sứ mệnh về VN tìm vài
ba cô gái nghèo nhưng trẻ đẹp tặng
tiền làm phước cứu vớt đời
hoa.… Bà vợ thì không chịu ông chồng
Ngộ như vậy nên kết quả là gia
đình ông ta tan
nát. Có phải ông ta Thiền bị tẩu hỏa
nhập ma không ? Từ đó tôi không
còn dám nghĩ đến Thiền nữa cho
bình an đi trọn đường trần.
Tôi suy nghĩ
chắc Nghiệp của mình nặng lắm. Kiếp
trước tôi có phải là tay chân bộ
hạ của Hitler, Tần Thủy Hoàng, đã giết
người vô số kể nên kiếp này bị
bệnh nan y ? Tôi
vì Vô Minh nên không biết. Nhưng kiếp
này, tôi biết chắc là khi còn ở
VN, tôi đã giết vô số kiến, từng
đàn một, khi quý vị kiến xâm phạm
vào bếp của tôi làm hư thức ăn
của tôi, tôi nhớ lại sợ quá.
Thôi phải chịu khó đọc kinh Sám Hối
và Cầu Siêu vậy. Vả lại đọc
Kinh cũng là một cách cho tâm hồn thanh thản
bớt lo buồn về chuyện mất ngủ. Thế
là tôi hồ hởi đi mua chuông mõ
và áo dài Phật tử. Mỗi ngày
tôi tụng hai thời Kinh sáng chiều rất
chăm chỉ. Kiến, ruồi gì vào nhà
tôi cũng không giết, cẩn thận tìm
cách đưa quý vị ra ngoài trời. Nhỡ
hôm nào quen tay, tôi hóa kiếp quý vị,
tôi hết hồn phải xin lỗi ngay
- Sorry, tôi
quên lỡ tay, có lẽ quý vị đến
số phải ra đi thôi. Lên đường
bình an nhé, Good luck.
Rồi tôi
đọc bài Kinh Vãng Sinh cầu xin cho quý vị
kiếp sau được làm người.
Tôi cứ tụng
Kinh, cứ tu tâm dưỡng tánh và tôi cứ
mất ngủ. Cho đến một hôm, tôi đọc
quyển Hồi Dương Nhơn Quả. Trong quyển
này kể một chuyện, người kia tụng
kinh bị thiếu Một Chữ trong bài kinh mà
phải bị đầy xuống mười tầng
địa ngục. Tôi hết cả hồn vía -
Cha mẹ ơi - trong lúc tụng Kinh tôi
đã bao phen lo ra, nghĩ vớ vẩn đọc sai,
đọc thiếu cả vạn lần. Chắc là
phải xuống 108 tầng địa ngục, chứ
không phải mười tầng, biết đến
bao giờ mới trồi lên làm người
đây ? Tôi vội vã cất chuông mõ
và áo dài, ngu dại gì mà làm công dân trung
thành của Diêm vương.
Tôi nổi tiếng
nhờ mất ngủ, trở thành chuyên gia về
mất ngủ. Nhiều người khó ngủ hay bị
mất ngủ đều gọi đến tôi để
tham khảo, xin kinh nghiệm, xin chỉ dẫn. Bao
nhiêu võ công về ngủ tôi sưu tầm từ
sách vở, tôi đều đem ra chỉ lại,
không dấu diếm một tuyệt chiêu nào.
Tôi rất vui
khi được mọi người gọi đến hỏi,
sung sướng vì có đồng minh cũng bị
khổ nạn như mình mới hiểu được
mình nói gì, thông cảm chia xẻ
được nỗi khổ của mình. Mọi
người lấy võ công của tôi, tự
chọn lấy môn nào thích hợp với họ
thì thực hành. Từ từ số người
gọi giảm đi vì họ đã đại
công cáo thành. Tôi đau khổ nghẹn
ngào nói lời chúc mừng với họ khi
họ gọi cám ơn, báo tin đã ngủ
lại được. Tôi trở thành Độc
Cô Cầu Ngủ lang thang trong đêm tĩnh lặng
suốt mấy năm trời.
Sáu năm sau,
thấy tôi xuống 10 lbs, bác sĩ Cancer của
tôi, dù đã thử máu cho tôi
không thấy gì khác lạ cả, thắc mắc
hỏi tôi
- Are you on dieting or exercising too much ?
Tôi trả lời,
tôi chạy bộ từ mấy năm nay rồi mục
đích cho dễ ngủ thôi. Bác sĩ lập
tức đưa tôi đi thử nghiệm. Cuối
cùng nhờ Ultra Sound và bác sĩ nội tuyến
làm Biopsy khám phá ra tôi bị Thyroid Cancer.
Trong khi chờ mổ, bác sĩ cho tôi uống 25
mcg Synthroid. Uống được hai ngày thì tự
dưng đêm hôm đó tôi thấy sao
mình chìm vào giấc ngủ môt cách tự
nhiên dễ dàng, ngủ như thường vậy,
ngủ mà biết là mình ngủ. Tôi mừng
quá báo tin cho bác sĩ, ông ta lắc đầu
nói không biết tại sao.
Tôi đi cắt
bỏ Thyroid, mất Thyroid tôi phải uống thuốc
Synthroid suốt quãng đời còn lại,
bác sĩ cho liều 100mcg. Tôi uống theo, bị
trở lại mất ngủ như xưa. Tôi
điên cái đầu, vắt tay lên trán
suy nghĩ. Tự mình biết cơ thể của
mình thôi, tôi tự giảm Dose thuốc từ
từ trong một thời gian đến lúc hài
lòng về giấc ngủ của mình thì ngừng
lại ở Dose đó. Tôi không cho bác sĩ
biết mãi đến ngày thử máu thấy
kết quả ở trong Range an toàn tôi mới
nói thật với bác sĩ cái Dose thuốc
tôi uống là 75 mcg. Bác sĩ cũng chịu,
nói OK, nhưng sẽ lấy máu thử mỗi ba
tháng cho an toàn trong một thời gian. Thế
là tôi rũ bỏ danh xưng hiệp sĩ Độc
Cô Cầu Ngủ một cách thật bất ngờ.
Mừng hơn trúng số trăm triệu đô
la ???. Tôi có nói thật không đây
???
Bị Cancer, nghe
thì thấy ghê, nhưng nếu biết sớm, cắt
bỏ không sao cả. Chứ còn bị mất ngủ
thì sống chẳng vui thú gì. Người
lúc nào cũng như ốm giả, không
có sức lực, đầu óc lơ tơ
mơ. Xin trao lại danh xưng Độc Cô Cầu Ngủ
cho ai đó với một tấm lòng
thương xót, thật tình cầu mong ai
đó sớm trả xong Nghiệp, tìm lại
được giấc ngủ cần thiết quý
báu của mình.
Nghĩ cho
cùng, chuyện xưa có kể, một cây quạt
treo trên tường lúc bị rơi xuống
đất cũng đã được định sẵn
ngày giờ rơi, huống hồ gì cuộc
đời của con người. Ra đời ai cũng
có một số phận của riêng mình, do nhân
duyên đã có từ muôn ngàn kiếp
khác. Cái gì phải đến sẽ đến,
có vùng vẫy cưỡng cầu chỉ mệt
sức hoài công thôi. Chấp Nhận và cố
gắng thắng cái Ngã để làm tốt,
sẽ nhẹ Nghiệp, đó là điều con
người có thể làm được và
nên làm.
Trần Cẩm Tú
(Do Thi Thuan sưu tầm và
chuyển)