VÁN CỜ SINH TỬ
The game of life and death chess
Following disappointments in love and career, Ka-jo-ju went to a
monnastery high in the mountain and told the master: "Master, I have seen
the faces of life and wish to be released from suffering. However I am unable
to stick with anything for long. I cannot stay in a state of religious
contemplation. I get discouraged and return to the world, althoug I can't stand
it. Ending my life may be the best way. Oh Master, is there an easier course
for me?"
"Of course." The master looked at him coldly. "If you are
faithful. Tell me what you have learned? What do you know? What are you
talents? Is there anything you have focused on?"
Ka-jo-ju sighted. "Oh nothing. I have never thought about what I
should or shouldn't do. Scholarship may make people impractical. Career and
position are but a dream. My family is so rich that I need not work. But I do
love to play chess. It is the only thing I've cared about. Even faced with some
brilliant opponents I have triumphed."
"Good." The master nodded. "Not bad. Nevertheless, it is
vital that you put all your faith in me."
"I do."
"Why?"
"You are the Sword King," said Ka-jo-ju loudly. "You are
the Enigmatic King. The power of your ethics and knowledge allows you to tame
wild horses and arrogant, aggressive rogues. This is why people have faith in
you."
"Oh Ka-jo-ju, I only wish to know of your faith."
"I have total faith in you."
The master turned to his assistant. "Please ask Monk Mu-ju to come
here with his chessboard."
The monk who had been summoned was very young. He was of medium
build and had an elegant posture
and a kind, bright face.
" Mu-ju,"
"Yes, it's me."
"You have been one of my disciples for a long time. You get meals
for me. I eat. I call, you answer. I weed the grass outdoors, You hoe the
ground ... Our relationship has aroused no problems, has it?
"No.'
"I wish to ask more clearly.'
"It should be the other way around," said the young monk, his
voice as heavy as a boulder. "I should say that I obey you without
reserve."
"Very good. Now I require you to swear an oath."
"Yes."
" The master, Dai-so-kim, stood up and walked to the eastern wall.
There hung an ancient sword in a silver scabbard encrusted with mother-of-pearl,
now covered in dust. For nearly half a century the master had not touched it.
The glorious era of the Sword King was long over. he reached for it. The sword
make a loud noise as he pulled it from its cover. The point remained sharp, the
steel lustrous. Master Dai-so-kim turned around, his stance like that of an old
pine tree.
" Mu-ju, play chess with this young man, please. And hear this. If
you lose, I will cut off your head. However I promise that you will be reborn
in paradise. If you win, I will cut off this young man's head. Chess has been
his sole passion in this life, so it is no injustice to kill him should he
fail."
The two man felt chills run their spines. They knew the master was
serious.
Ka-jo-ju did not move. He remembered something he'd heard about the
Sword King, that if he pulled out the sword, it must be used. He put a hand on
his neck, which was wet with sweat.
Monk Mu-ju felt a ripple of fear. It passed. His whole life he had
accepted the will of fate.
Incense smoke spiraled upwards. A cold wind blew in though the door.
The master sat down behind the mist of smoke, holding the sword's hilt tightly.
The atmosphere was quiet, solemn and bloodcurdling.
The young man were awed into submission. They began to play the game of
life and death chess.
It was not a game. It was the most important act of their lives. It was
life, this game of life and death. Both of them concentrated on the board.
After only a few moves, the young man knew that he was facing a
skillful opponent. Monk Mu-ju was as serene as a pagoda. This made him
especially dangerous. Sweat ran from kajoju's brow to his chest. Mu-ju had
the upper hand. He only had to hold
steady and he would pull ahead. His victory was only a matter of time.
Ka-jo-ju forgot about his surroundings, himself, life and death. Love,
career, bad feelings - everything vanished. His mind was full of his passion.
His vitality and intelligence returned. He made clever moves. Yet Mu-ju
retained the upper hand. Slowly, steadingly, he encircled Ka-jo-ju's chessmen,
leaving no gaps for Ka-jo-ju to tip the balance.
Ka-jo-ju decided to attack. He sacrificed chessmen. One layer was lost,
another moved foward with suicidal speed. Mu-ju had never encountered an
opponent who sacrificed players with such abandon. The young monk began to
sweat, his sweat falling onto the chessboard. Kajoju took advantage of his
oponent's confusion to cut in and withdraw, unruffled.
Ka-jo-ju breathed a sigh of
relief. The monk's mercifull, generous and sincere nature had caused him to
lose the upper hand. Ka-jo-ju retained more pieces, although it was hard to
predict who would win.
Mu-ju was now in a defensive position. Even the moves he made wit calm
precision were easily blocked. Ka-jo-ju broke through his defenses.
Ka-jo-ju cast a furtive look at the monk. He had such a pure and clever
face, no doubt from a life devoted to religiuos thought. Oh! What a beautiful
face and pure mind! Ka-ju-jo reflected on the monk, so honest and kind. his soul
was pure as white marble with no stains or dust. Ka-jo-ju thought of himself;
aggressive, opportunistic, murderous. To end such a pure life would be wrong!
Who was he to do so? One useless drone, sponging off his parents and society.
His life had been dingy, corrupt, ruled by unrighteous motives and ambition.
what value did he have? Straw was more useful.
Ka-jo-ju breath a sigh. His heart was full of compassion. He would
sacrifice his worthless life for one with true value ...
Ván Cờ Sinh Tử
(The game of life and death chess)
Lời
vào truyện:
Có bao giờ chúng ta nghe từ miệng một
vị Thiền-sư dạy Đạo cho môn sinh
như thế này chưa:
- Này chư tử! Thưở còn trai trẻ,
làm kiếm khách Áo Trắng, ta ít khi
rút kiếm ra khỏi bao, rút ra là phải
chém. Hàng tục sĩ gọi ta là Kiếm
Vương.
Này chư tử! Thưở còn trai trẻ,
làm giang hồ kì thủ, ta ít khi chơi cờ.
Khi đã chơi, một quân cờ đặt xuống
- trọng lượng như một quả núi - sẽ
kết thành định mệnh. Định mệnh
không lặp lại hai lần. Dòng sông
đã chảy, vậy thì những quân cờ
kế tục đi đến chung quyết. Không do dự.
Không ngập ngừng. Người đời gọi
ta là Kỳ Vương.
Này chư tử! Kiếm Vương ta cũng bỏ,
Kỳ thủ ta cũng lìa, khoác tay nải,
dép cỏ, nón mê, lang thang học Đạo.
Ba mươi năm chí thú tinh cần mới thấy
được cửa vào. Mười năm lên
núi sâu thiền tu, tịch mặc. Sở chướng
đã trừ. Mê lầm đã tuyệt.
Núi cũng là núi. Sông cũng là
sông thôi. Kiếm vương kia thành Kiếm
đạo. Kỳ vương kia thành Kỳ đạo.
Tại sao như thế?
Này chư tử! Nay ta có mấy lời
tâm huyết, như dao chạm đá, như kiếm
xuyên mây. Hãy nghe mà lập tâm lập
hạnh. Đốt cháy kiến hoặc, dội tắt
nghi tình, vào chốn ngũ trần mà thong
dong tự tại.
Hãy nghe đây! Phàm người tu Phật,
một niệm phóng đi, tác thành nghiệp
báo . Vậy hãy như tay Kiếm vương kia,
chớ khinh suất mà ra chiêu, đừng cho
ý tưởng tự do khởi động. Khi
ngưng tụ sinh lực. Lúc buông lúc xả
nghỉ ngơi. Hãy xuất niệm như xuất kiếm.
Đã xuất là phải đạt .
Này chư tử! Phàm người tu Phật,
phải tinh luyện tư duy, khổ hạnh tư duy. Một
tư duy đặt trên đối tượng. Một
tư duy dẫn dắt hành động. Phải
như tên kỳ thủ kia, một quân cờ đặt
xuống, trọng lượng một quả núi .
Dòng sông không chảy hai lần . Đừng
do dự . Đừng ngập ngừng . Quân cờ
đặt xuống là tác thành định mệnh,
tác thành nhân quả, nghiệp báo .
Này chư tử! Hãy xuất cờ !
Hãy xuất niệm! Hãy xuất kiếm! Bước
tới ! Không ngoảnh đầu! Không có sinh
tử giữa dòng chảy trôi liên lỉ!
Không có sau trước giữa vòng tròn
vô thỉ, vô chung!
Bài giảng kia đã từ một tu viện
thâm u trên núi cao, đâm xuyên qua mấy
đỉnh mây mù, băng tuyết, rơi xuống,
cắm vào giữa lòng các đô thị
. Người ta tỉnh giấc, bàng hoàng .
Ngàn năm Phật giáo kinh điển, từ
chương, thụ động, tiêu cực, đắm
say bùa chú, hương khói vật vờ; chợt
đứng dậy, vươn cao, nắm định mệnh
mình bước đi như thớt voi lâm trận,
hùng dũng hô to, cánh sát cánh, vai
sát vai ... ánh lửa Trí Tuệ bùng
lên, thổi sinh khí, đem lại Cái Đẹp,
Sức Mạnh và Tự Do Tối Thượng cho con
người .
Phật giáo thời Khâm Minh Thiên
Hoàng, đến đây, hậu bán thế kỷ
XV, sống lại, mang cơ thể mới, tinh thần mới,
dẫn Nhật bản đi vào thời đại
phú cường . Công lao ấy có ai ngờ rằng
khởi từ Trí Tuệ của một người :
Thiền-sư Dai-so-kim! Ngài tịch
năm 1491, nơi một am thất nhỏ ở Keti
phía nam Tây hải đảo .
Truyện ngắn sau đây thuật lại một
trường hợp dạy Đạo của Người:
Thanh niên Ka-jo-ju sau khi thất vọng về
đường công danh, tình yêu, sự nghiệp
bèn tìm đến một tu viện trên non cao
và thưa với Tu viện trưởng:
- Thưa ngài! Con đã thấy rõ bộ
mặt thật của đời nên mong muốn giải
thoát khỏi những đau khổ . Thế nhưng,
con không có khả năng hành trì một
thứ gì lâu dài . Không bao giờ con
có thể sống nhiều năm trong một thiền
định, học tập, giới luật hay cái
gì nghiêm túc tương tự như vây.
Con sẽ thối chí và rơi trở vào cuộc
đời, dẫu biết rằng mình không
còn chịu đựng được . Quyên sinh
là biện pháp hay nhất, có lẽ . Thưa
ngài! Vậy thì còn con đường
nào ngắn nhất, dễ dàng nhất dành
cho những kẻ như con hay không?
- Có chứ!
Tu viện trưởng một thoáng lạ
lùng nhìn người thanh niên rồi trả lời:
- Nếu con trung thực! Nhưng hãy cho ta biết
là con đã học những thứ gì ? Sở
trí ra sao? Có thể có những khả
năng như thế nào ? Thản hoặc, con thường
hay tập trung tâm ý nhiều nhất vào chuyện
gì ?
Ka-jo-ju có vẻ nghĩ ngợi, sau đó, y
thở dài thườn thượt :
- Ôi! Thực sự thì không có thứ
gì! Con chưa nghĩ là mình phải nên
như thế này hoặc nên như thế nọ!
Vả chăng, mục đích của sự học cũng
chỉ đưa đến hư vô và phù
phiếm ! Công danh, sự nghiệp giữa cuộc
đời này cũng chỉ là giấc mộng
đầu hôm . Hiện giờ gia đình con lại
khá giả nên con không cần phải làm
việc . Riêng về sở thích thì ... tuyệt,
con thích đánh cờ nhất! Cả đời,
dường như tâm trí con chỉ tập trung
vào đó thôi . Trong vài cuộc tranh giải
gồm những kỳ thủ già dặn bốn
phương , thỉnh thoảng con cũng giật
được một phần thưởng ưu hạng
.
- Rất tốt!
Tu viện trưởng gật đầu:
- Chưa đến nỗi phải bỏ đi .
Nhưng mà điều này mới thật là
quan trọng, con có niềm tin nào nơi ta
không chứ ?
- Con đã chọn lựa .
- Thế nào ?
- Ngài là Kiếm vương!
Thanh niên Ka-jo-ju chợt nói lớn:
- Lại là Kỳ vương nữa . Ngài
đã dùng sức mạnh của đạo đức
và trí tuệ để thu phục nơi tu viện
này những con ngựa hung hăng nhất, những
tay giang hồ kiêu ngạo và bạc hãnh nhất
. Không cần phải nói rằng người ta
tín phục ngài như thế nào, ngài Tu
viện trưởng ạ!
- Hỡi con, này Ka-jo-ju! Ta muốn hiểu cường
độ tín phục ấy ở riêng nơi con
thôi.
Nghe gọi đúng tên mình, Ka-jo-ju
rúng động cả châu thân. Bất
giác, thanh niên đưa mắt nhìn Tu viện
trưởng, và y cảm thấy một sức thu
hút kỳ lạ không cưỡng được
.
Ka-jo-ju gật:
- Tín phục . Con hoàn toàn tín phục
.
Tu viện trưởng chậm rãi quay qua bảo
thị giả:
- Vậy hãy cho gọi tu sĩ Mu-ju đến
đây cùng với bàn cờ của y.
Người được gọi là một tu
sĩ trẻ, rất trẻ, vóc người tầm
thước, dáng dấp nho nhã, khuôn mặt
sáng rỡ, tròn trặn đầy phúc hậu
.
-Mu-ju con!
-Bạch thầy, con nghe.
-Bao nhiêu năm con theo thầy học đạo
. Con mời cơm, ta ăn . Ta gọi, con dạ . Ta giẫy
cỏ , con cuốc đất ... Tình thầy trò
giữa chúng ta thật không có gì
đáng phải phàn nàn cả chứ ?
- Dạ, quả thế thật .
- Ta còn muốn hỏi rõ hơn nữa . Từ
trước đến nay, con không hề mảy may
nghi ngờ gì nơi ta đấy chứ ?
- Phải nói ngược lại, bạch thầy
- giọng tu sĩ trẻ chợt như viên
đá nặng ngàn cân - phải nói
là con tuân phục thầy một cách tuyệt
đối .
- Rất tốt! Vậy này Mu-ju! Ngay bay giờ
ta yêu cầu con sự tuân phục "Kim
cương bất hoại" đó .
- Xin vâng.
Tu viện trưởng - chính là thiền
sư Dai-so-kim- chợt đứng dậy, bước tới
bức tường phía đông. Ở đó
có treo 1 thanh kiếm cổ, vỏ nạm bạc khảm
xà cừ, nhưng tuế nguyệt đã phủ
lên đấy môt lớp bụi đục . Gần
nửa thế kỉ nay, ngài không đụng
đến thanh kiếm ấy . Cái thời Kiếm
vương trai tráng oanh liệt dường như mới
hôm qua đây thôi. Ngài thò tay. Một
tiếng động khẽ vang lên. Kiếm đã
ra khỏi vỏ . Mũi kiếm sắc lạnh ngời
ánh thép xanh biếc .
Thiền-sư Dai-so-kim quay lại, đứng thẳng
như một cõi tùng gân guốc .
- Này Mu-ju ! Ngài nói chậm rãi - Con
hãy chơi cờ với chàng thanh niên
này . Và nghe đây ! Nếu con thua, ta sẽ
chém đầu con. Nhưng ta hứa là con sẽ
được tái sanh vào một cõi lạc
phúc . Nếu con thắng, ta sẽ chém đầu
chàng thanh niên . Suốt đời anh ta mê mải
ham thích trò chơi đó, nếu để
thua thì chém đầu y chẳng oan tí
nào .
Hai người lạnh toát sống lưng
nhìn Tu viện trưởng, và trong thoáng
giây đó, họ hiểu rằng ngài
nói thật .
Thanh niên Ka-jo-ju đứng trân, bất động,
loáng thoáng theo hơi gió buốt lạnh
câu nói xa xưa của Kiếm vương: "Ta
ít khi rút kiếm ra khỏi bao, rút ra là
phải chém!" Bất giác, thanh niên
đưa tay sờ lên cổ mình, mồ hôi lấm
tấm, gai lạnh. Tu sĩ Mu-ju chỉ thoáng một
giây sợ hãi như tí gợn trên mặt
hồ rồi mất . Trọn đời bằng vào
đức tin tuyệt đối nơi đức Thầy,
nên việc giao phó định mệnh không phải
là điều đáng suy nghĩ lâu .
Giữa thiền đường, lư trầm nghi
ngút. Cơn gió lạnh lẽo lùa qua liếp
cửa . Thiền sư Dai-so-kim ngồi xuống sau
làn khói lung linh mờ ảo, tay nắm chặt
đốc kiếm trịnh trọng với phong độ
của một bậc tôn sư. Không khí đọng
lại, trang nghiêm và tĩnh mịch đến
ghê người .
Cả hai hoàn toàn bị khiếp phục .
Họ bắt đầu bước vào ván
cờ sinh tử .
Ván cờ không còn là trò
chơi nữa . Là cái gì nghiêm trọng
nhất trên đời này. Ván cờ
chính là cuộc đời . Ván cờ
chính là sinh tử . Và cả hai hoàn
toàn tập trung tâm ý vào đó
không một mảy may dám xao lãng .
Chỉ vài nước khởi đầu, thanh
niên đã sớm hiểu mình đang
đương đầu với một địch thủ
kỳ tài và già dặn . Tu sĩ trẻ lại
un đúc trầm tĩnh của thiền môn.
Đó là những yếu tố đáng ngại
. Mồ hôi từ trán chàng thanh niên chảy
dài xuống ngực . Tu sĩ Mu-ju đã chiếm
ưu thế mất rồi . Và như là một
lão ngựa tự tin, sung sức - chỉ cần sải
từng bước đều đặn giữ khoảng
cách đầu ngựa .
Chiến thắng chỉ còn là thời gian
.
Ka-jo-ju quên ngoại cảnh, quên bản
thân, quên cả việc sống chết . Ngay
giây phút này - tình yêu, công danh, sự
nghiệp, ưu hận - là những đám
mây đen bị xua tan một cách nhanh chóng .
Tâm trí Ka-jo-ju hoàn toàn chú mục
vào cái đam mê duy nhất của đời
mình . Phong độ, sinh lực, thiện xảo, sự
thông minh dễ dàng trở lại với
chàng . Thế là Ka-jo-ju khôn khéo gỡ từng
thế một . Tuy nhiên, tu sĩ Mu-ju vẫn tranh
tiên. Rất chậm , vững chãi, từng bước
vây hãm thành trì, không một sơ hở
tối thiểu để cho chàng thanh niên lập
lại thế quân bình .
Đột nhiên, thanh niên Ka-jo-ju bỏ thủ,
bỏ cả thành trì, hy sinh quân mã, tung
những đòn chớp giật . Lớp chết, lớp
khác xông lên với khí thế quyết tử
. Lấy công làm thủ là chiến thuật
bình thường, nhưng sự hi sinh quá đột
ngột, liều lĩnh và táo bạo như vậy
thì quả là Mu-ju mới thấy lần đầu
. Đến lượt tu sĩ trẻ toát mồ
hôi, từng giọt, từng giọt rỏ xuống
bàn cờ . Ka-jo-ju chỉ chờ có thế . Chỉ
cần một thoáng bối rối lưỡng lự
của đối thủ là y chém đông
chém tây những thế táo bạo - nhưng
chỉ là hư chiêu - rồi rút về an
toàn, bình chân như vại .
- Đệ tử vây Ngụy, cứu Triệu,
hao tổn tâm cơ là chỉ mong cái thế bảo
toàn - Ka-jo-ju thở phào nói - Thật ra , nếu
đệ tử không thất vọng tình đời
thì không đi những thế tuyệt mạng
như vậy . Vì từ bi, vì trung hậu và
chơn chất mà tiểu sư phụ mất thế
thượng phong. Hiện giờ tiểu sư phụ dẫu
hơn quân nhưng chuyện thắng bại khó biết
phần ai.
Lợi dụng khi quân mã tu sĩ đang tản
mạn đó đây, thanh niên kéo
đôi pháo giăng về giữ trung quân. Binh
lính và ngựa ngăn ở ven sông. Một xa
chợt đông, chợt tây, chợt tấn, chợt
thoái xông xáo giữa chốn thiên binh vạn
mã .
Tu sĩ trẻ bắt đầu thấy mình yếu
thế . Tự tin một thoáng lay động là
phía tả tiền bị viên hổ tướng của
địch phá vỡ . Lão ngựa già của
đối phương được hai chốt hộ vệ
chặt chẽ, hờm sẵn đã lâu, bây
giờ hung hăng nhảy đến thí mạng . Thế
là đôi pháo bất khuất kiên cường
của tu sĩ bị loại khỏi vòng chiến .
Mu-ju đã rơi vào thế thủ . Thỉnh
thoảng vẫn đánh trả những đòn
đầy trầm tĩnh và nội lực nhưng
thanh niên vẫn đón đỡ dễ dàng .
Vào phút bất ngờ nhất, thanh niên
Ka-jo-ju tung quân dự bị . Hai pháo giữ
nhà đồng loạt vọt qua sông, tung
đòn tối hậu .
Tu sĩ đã nguy cơ thập tử nhất
sinh.
Thanh niên len lén đưa mắt nhìn vị
sư . Đấy là một khuôn mặt trong
sáng đầy trí tuệ do bao năm tinh cần
giới luật . Ôi! Một dung dấp thật đẹp
ở trong một tinh thần cao khiết . Thanh niên nghĩ
. Vị tu sĩ này từ hoà và đôn hậu
hết mực, mang linh hồn trong sáng như viên
ngọc không vết tì nhiễm . Ôi!
Đâu có hắc ám, bụi bặm, hiếu
chiến, táo tợn và đa sát cuộc
đời như ta ? Ôi! Một nhân cách
như vậy mà bị kết liễu cuộc đời
thật uổng lắm thay! Ta là gì ? Một kẻ
du thủ du thực, vô tích sự, ăn bám mẹ
cha và xã hội; nếp sống dơ dáy,
hư hỏng, nội tâm đầy rẫy những
ham muốn bất chánh và hèn hạ .
Giá trị đời ta chỉ có thế thôi
. Rơm rác còn có ích hơn ta.
Thanh niên nhè nhẹ thở dài . Và
lòng từ bi khởi lên dịu dàng xâm
chiếm lòng chàng . Ôi! Cuộc đời
vô giá trị của ta nên hi sinh cho cuộc
đời có giá trị .
Nghĩ thế xong, thanh niên khôn khéo tạo
những sơ hở kín đáo, chỉ những
kì thủ trứ danh mới biết được .
Một thế, hai thế . Vậy là quá đủ
cho tu sĩ lấy lại thế quân bình rồi
chiếm luôn ưu thế tấn công .
Thanh niên Ka-jo-hu biết mình sẽ thua,
lát nữa thôi, nhưng chàng không đổ
mồ hôi, không lạnh lưng, không lạnh
gáy . Một an tĩnh mênh mông, thân thiết
vây phủ tâm hồn chàng . Chưa bao giờ
mà chàng chời đợi cái thua - nghĩa
là chờ đợi cái chết - một
cách dịu dàng, trong sáng, bình lặng
và thanh khiết như vậy .
Tu sĩ trẻ ngần ngại . Ngón tay vừa
thò xuống quân cờ định mệnh, vội
rút lui. Cũng vì lòng từ bi mà tu sĩ
không nỡ hạ thủ .
Bàn cờ bất động giữa hai người
.
Đối với những tay cờ ưu hạng,
không có thế cuối cùng, Ka-jo-ju hiểu vậy,
và vì đã nguyện hi sinh, bèn thò
tay xuống ...
Bỗng một làn khí lạnh lướt
qua. Tu sĩ Mu-ju thoáng thấy thiền sư Dai-so-kim
đứng dậy chập chờn sau làn khói
hương. Và một tia chớp phủ chụp xuống
đầu chàng thanh niên . Tu sĩ nhắm mắt
lại, khẽ tuyên Phật hiệu ...
Thiền đường lặng ngắt như tờ
. Tu sĩ trẻ định thần mở mắt ra . Mắt
y chợt tròn vo, kinh ngạc . Cái đầu với
tóc tai rối bù của chàng thanh niên
đã bị cạo nhẵn thín . Và giọng
thiền sư Dai-so-kim trầm ấm, mồn một
bên tai:
- Chỉ cần có hai điều, Ka-jo-ju con hỡi
! Ấy là sự tập
trung tâm ý hoàn toàn và lòng từ bi . Hai yếu
tố quan trọng của Đạo Giác ngộ . Thế
mà hôm nay con học được cả hai . Con
đã tập trung tâm ý có hiệu quả
vào ván cờ . Sau đó vì lòng từ
bi mà con nguyện hi sinh mạng sống của
mình . Thôi, hãy ở lại đây,
áp dụng kỷ luật của chúng ta trong tinh
thần đó . Giải thoát sẽ là kết
quả đương nhiên như mũi tên đến
tiêu điểm theo đường nhắm trúng .
Thanh niên Ka-jo-ju đưa tay sờ lên đầu
mình, chàng mỉm cười .
(NHÃ KHANH sưu tầm và chuyển)