Đại Vệ
Chí Dị
(Người
Buôn Gió)
Theo lệ cứ 5 năm một lần
nước Vệ cơ cấu lại nhân sự, thấm
thoắt Vệ Cường Vương đã giữ
ngôi gần 10 năm. Từng ấy năm trên
ngôi cao của Vệ Cường Vương là từng
ấy năm nước Vệ bán tài nguyên
vô tội vạ. Lại có những kẻ tham lam
danh vọng, hám lợi, ham giàu làm bầy
tôi dưới trướng nhiều vô kể siết.
Cứ như tể tướng Bạo ngần ấy
năm nắm việc quốc gia quyết định
bán quặng nhôm cho nước Tần bất chấp
các lão thần, trí sĩ ngăn cản.
Nhân cái việc đó mà bọn quan lại
địa phương cũng thấy có tài nguyên,
khoáng sản gì là cho khai thác bừa
bãi bán cho gian thương nước ngoài.
Phủ nào không có tài nguyên,
khoáng sản thì dồn dân lấy đất,
lấy rừng mà bán cho khách thương ngoại
quốc. Có phủ không có quặng mỏ
thì đào cát, đập núi đá
bán cho nước ngoài lấy tiền. Cả
nước Vệ từ vùng núi đến bờ
biển ngổn ngang, nham nhở thành đống.
Quan lại nước Vệ suốt
từng ấy năm chuyên nghề đi bán
tài nguyên, đất rừng giỏi hơn
là nghề làm quan. Lúc có việc chầu
ở triều đình, các quan hỏi thăm nhau
râm ran:
- Năm qua ngài bán
được mấy vạn mẫu đất rồi ?
- Thưa quan anh, đệ cũng chỉ
được có 3 vạn thôi, còn mấy chỗ
nữa chưa giải quyết xong vì mấy tên
dân đen gàn dở cứng đầu cản trở,
cũng phải đợi chờ gán tội cho
chúng phản loạn. Thế chỗ quan anh năm qua
sao rồi.
- Than thì bán hết năm
kia, năm ngoái có chỗ rừng đầu nguồn,
phòng hộ lũ thì bán dưới danh nghĩa
cho thuê nửa kỷ. Cũng chả được
là bao, chỗ đệ thế lại hay, năm tới
ta định xin đi lên mạn ngược, nghe
nói trên ấy nhiều khoáng sản, mỏ quặng
lắm. Không nhanh cũng chả còn đến
mình.
Quan khác chen vào:
- Ở mạn xứ Thanh làm mạnh
lắm, dân chống lại việc bán đất
là quan ở đó giết thẳng tay, bất kể
già trẻ. Có thế chúng mới sợ. Thời
gian còn là mấy, không bán nhanh lỡ hết
việc, gần hết nhiệm kỳ rồi phải
có tiền lo lót chứ. Tỉ dụ kỳ
này phải về hưu treo áo, mũ thì cũng
có chút bạc dưỡng già cho con, cho
cháu.
Tổng Đốc kinh thành
Sáng Quyết cười hềnh hệch:
- Các ông rặt lũ giỏi
bán tài nguyên mà thôi.
Quan nhìn quan, mãi có kẻ
nói:
- Có cả cái lễ hội
1000 năm kinh đô tiêu tốn hàng thiên
kim vạn bạc, chúng tôi bán cũng
đóng cả tiền trong đó cho ngài kiếm
chút. Có phải chúng tôi không biết
điều đâu. Sao trách nhau như vậy. Vả
lại mở rộng kinh đô gấp đôi,
giá đất tăng chóng mặt. Ngài ở
đó chả lẽ không miếng mỏ gì
sao.
Sáng Quyết cười
bí hiểm:
- Kẻ nào tâm tư ra sao,
sau này phúc phận đều rõ cả.
Nói xong phất tay áo
mà đi về chỗ, qua chỗ ngai vàng của
Vệ Cường Vương đang ngồi, Sáng Quyết
lại cười bí hiểm lần nữa.
Nước Vệ cứ bán
như vậy, chả mấy chốc cũng cạn kiệt
tài nguyên. Càng về cuối kỳ nhân sự
cuộc bán tháo tài nguyên càng khẩn
trương ráo riết. Bán mãi rồi cũng
chả còn gì. Năm đó Canh Dần
các quan ngồi nghị sự trong triều, Vệ
Cường Vương ngồi trên ngai trách cứ.
- Giờ còn gì để
mà bán đây.
Quan trong triều nhìn nhau
trách cứ, kẻ thầm mắng vị này vội
bán mỏ kia, kẻ liếc xéo trách
ngài này bán đất sớm. Cứ
đùn đẩy cho nhau. Thấy cảnh dằng dai,
mà trời cũng xế bóng. Tể tướng
Bạo mới đứng dậy nói.
- Giờ chưa nghĩ ra còn
cái gì để bán, thì cứ tạm vẽ
ra cái gì đó mà vay nước ngoài
chi dùng. Sau này sẽ tính cách trả.
Như cởi tấm lòng,
các quan lại ồ lên thi nhau hiến kế
xôn xao, kẻ bày làm cầu, kẻ hiến kế
làm trường học, kẻ lại muốn
làm trang trại chăn nuôi. Loay hoay một
lúc chưa quyết, tể tướng Bạo mới
e hèm một tiếng. Các quan vội nín thinh.
Bạo nói
- Đã làm thì cho ra
làm, ra tấm ra món thì hãy bàn.
Các quan nghe càng cả sợ,
vốn biết Bạo xưa nay đã làm gì
là làm miếng thật to, không lèm
nhèm như dăm chục mẫu đất, vài
ba cái mỏ, mấy khu rừng. Trong bụng các
quan nghĩ thầm cầu trời làm gì tàm
tạm cho vừa bụng Vệ Cường Vương,
vì ngài cũng trị vì không bao lâu nữa.
Cốt qua lúc thời gian ít ỏi, gấp
gáp cảnh chợ chiều, đường xa
này.
Bạo nhìn lẫm liệt
nhìn các quan lại, thấy yên ắng hết
mới phán
- Mai làm xe trạm tốc
hành xuyên Vệ, vay 50 tỷ mỹ kim. Không phải
ba cái cầu, đường, trường, trạm
gì cho nó mệt.
Bạo nói xong, có kẻ
trong triều choáng mà hực lên mấy tiếng
lăn quay. Người xúm lại khiêng đi ra chỗ
thoáng mát chăm sóc. Các quan thì thầm.
- Vị đó còn chút
lương tâm mà xúc động, vay thế
này thì bán cả dân cũng không trả
nổi huống gì là tài nguyên.
Nói vậy nhưng các quan
không dám phản đối. Còn kẻ kia ra chỗ
thoáng mát nằm, lát sau tỉnh lại nghiến
răng nói:
- Nó vay thế, nó ăn hết.
Đến lượt mình đâu còn gì.
Chuyện trong triều lan ra khắp
dân gian, người ta ngán ngẩm nói rằng
- Cứ để ai làm vua
làm vua hết đời, ai làm quan làm quan hết
đời. Bày ra cái lệ nhân sự thay
đổi làm gì chỉ làm cho chúng cuồng
loạn bắn giết dân đen, vay nợ tứ
tán như vầy …
Blog Người
Buôn Gió
(Sưu
Tầm Liên Mạng chuyển)