An hưởng cuộc đời
(Tuệ Viên)
Ngày xưa,
có vị Hoàng Đế nọ muốn ban trọng
ân cho một người cận thần. Nhà vua
phán: "Ngươi
có công lao rất lớn với ta. Kể từ cổng
thành trở đi, ngươi phóng ngựa đi
tới nơi nào ngươi dừng lại thì
khoảng đất đó ta sẽ ban cho
ngươi." Viên cận thần nhảy lên
ngựa phóng đi, ra sức phóng ngựa để
có được càng nhiều đất
càng tốt. Người đó đi suốt
ngày đêm, khi mệt và đói cũng
không dám ngừng nghỉ vì muốn có
nhiều đất. Tới một ngày kia, sức khoẻ
kiệt quệ vì đói và mệt, hắn lả
đi gần chết ở trong rừng. Hắn lẩm bẩm
: "Tại sao ta tham lam
quá độ vậy, ta tận sức để
có được nhiều đất đai. Bây
giờ thì gần chết rồi ta chỉ mong có
được một thước đất để
được chôn cất mà thôi!"
Câu chuyện cổ
kể trên cũng giống như cuộc đời của
chúng ta. Hàng ngày, chúng ta gắng sức
làm việc để mong có tiền tài, danh
vọng và quyền thế. Chúng ta tận sức
tới mức xao lãng sức khoẻ, đôi khi
quên cả cuộc sống với gia đình,
quên cả những cảnh đẹp thiên
nhiên. Ngay cả trong những buổi họp bàn
bè với danh nghĩa để giải trí,
chúng ta vẫn có tư tưởng là sự
giao thiệp sẽ có lợi cho việc tạo
thêm tiền tài, danh vọng hay thế lực.
Rồi một
ngày kia nghĩ lại, chúng ta sẽ thấy những
sự cố gắng đó vô nghĩa lý. Than
ôi ! lúc đó thì ta không thể quay
ngược kim đồng hồ được nữa,
chúng ta đã bỏ mất dịp hưởng an
lạc của cuộc đời một cách chân
chính.
Hãy sống tỉnh
thức, để an hưởng cái đẹp của
thiên nhiên, để tìm ra lẽ sống của
cuộc đời.
Cuộc đời
rất mong manh, hãy an trú trong hiện tại.
TUỆ VIÊN
(Trịnh Thị Kiều Diễm
sưu tầm và chuyển)