Bảy Em Du Học Sinh
(Bồ Tùng Ma)
Tác giả tên thật Nguyễn Tân, tuổi
60’, cựu sĩ quan hải quân, định cư
tại thành phố Glendale.
Ông là một trong những tác giả Viết
Về Nước Mỹ được đặc biệt
quí trọng. Năm 2002, ông nhận giải
bán kết và mới nhất, năm 2008, ông
nhận giải Việt Bút, dành cho những
tác giả đã nhận giải và
“vượt được chính mình.”
Năm 2009, ông là một trong sáu thành
viên “Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về
Nước Mỹ.” Sau đây là bài viết
mới nhất ông
góp cho giải thưởng.
***
Hồi ấy tôi không bao giờ nghĩ
mình sẽ làm một nghề (?) mà mình
rất mù mờ, cảm thấy khó khăn
và nhất là không thích: Dịch vụ du
học cho sinh viên Việt Nam. Anh họ tôi,
giám đốc một dịch vụ du học tại
Việt Nam,
như đọc được ý nghĩ thầm
kín của tôi, nói với tôi qua điện
thoại:
-Hình như chú có thành kiến về
du học sinh.
-Phải, con cháu cựu tù cải tạo
trên 21 tuổi bị từ chối dài dài,
mà "tụi nó" đi được...
-Tụi nó đi du học, đâu phải
đi định cư.
-Qua Mỹ là "một đi không trở lại"
-Chú sợ tụi nó qua ... giải
phóng nước Mỹ hả? Chú tin đi, sau khi qua
đó, tụi nó sẽ được Mỹ
"giải phóng". Tụi nó rồi cũng sẽ
giống như mình thôi.
Tôi hiểu ý anh ấy khi nói "Tụi
nó rồi cũng sẽ giống như mình
thôi". Anh ấy từng là một công chức
Việt Nam Cộng Hòa mà.
Anh họ tôi nói tiếp:
-Nhưng sao qua Mỹ lâu rồi mà chú vẫn
chưa bỏ được tánh "tào
lao". Mình làm
ăn mà, có tiền là được. Thầy
thuốc mong có người bệnh; kẻ bán
quan tài muốn có người chết. Hơi đâu thắc mắc.
Tôi nói:
-Thôi được.
Nhưng phải bắt đầu sao đây ?
-Trước hết chú nên xin cho tụi
nó học cao đẳng tức college vì số
sinh viên xin học college khá đông. Chú
đến các trường college hỏi sinh viên Việt Nam muốn
xin du học thì phải nộp những giấy tờ
gì. Chú thử xin cho bảy sinh viên. Ba em người bắc, 2 nam,
2 nữ: Tuân, Thành, Huệ, Loan. Ba em còn lại
người Đà Nẵng, hai nam, một nữ:
Đôn, Đức, Liên. Hai em sau có họ với
mình. Tui sẽ fax thông tin của tụi nó cho
chú ngay bây giờ. Chú ứng trước chi
phí. Ngay chiều nay tui sẽ chuyển tiền qua.
Có trường California
International University
ở gần nhà chú ...
-Ủa ? University đâu phải college.
-Chú cứ xin thử đi ! Có vài sinh viên Việt
Nam
đang học college tại đây. Chú năng nổ
lên một chút thì ta mới có tiền.
Sau khi nhận cái fax, tôi "liều"
đến California
International University
thử xem sao. Tôi hồi hộp bước vào
cái phòng có ghi hàng chữ "International Student
Office". Tôi nói
với một bà, có vẻ như người gốc
Tàu hay Nhật, đang ngồi chăm chú viết
cái gì đó:
-Tôi muốn xin cho sinh viên Việt Nam du học.
Bà ta vui vẻ trao cho tôi mấy tờ giấy:
-Ông điền đơn đi.
Tôi đọc mẫu đơn, thấy có
một số đòi hỏi khó khăn và
không sẵn sàng như phải có điểm
TOEFL(Điểm thi tiếng Anh cho người ngoại quốc)
ít nhất 450 điểm; bản điểm chuyển
trực tiếp từ trường cũ; giấy
chích ngừa; bảo trợ tài chánh;
hình ảnh v.v... Đào đâu ra những
món ấy bây giờ. Ông anh họ chỉ cho
biết vỏn vẹn có tên họ, ngày
tháng năm sinh và địa chỉ của mỗi
sinh viên.
Thấy tôi đăm chiêu nhìn mẫu
đơn, bà Michiko (Sau này tôi biết bà
này tên Michiko, người Mỹ gốc Nhật)
nói:
-Chỉ cần điền tên họ, ngày
tháng năm sinh, địa chỉ. Học tiếng Anh
hả ? Vậy thì khỏi cần điểm TOEFL, học
bạ. Các món khác nộp sau khi sinh viên
trình diện trường cũng được.
Tôi thật thà hỏi:
-Madam này.
Còn phải ký vào đơn nữa. Sinh
viên đâu có ở đây mà ký.
-Ông ký thay.
Đúng là "Giơ cao đánh khẽ". Tôi hỏi:
-Lệ phí thì sao ?
- Đơn 100$, hai tháng tiền học 400$. Nếu
bị từ chối cấp visa, tiền học trả
lui, tiền đơn không trả lui. Khi có visa, học
sinh phải học hai tháng rồi mới chuyển
đi trường khác.
Sáng hôm sau tôi đến trường nhận
giấy tờ. Mỗi sinh
viên được cấp một thư giới thiệu
và một mẫu gọi là I-20 tức giấy nhận học,
có ghi các thông tin về sinh viên, môn học,
ngày trình diện trường, địa chỉ
trường v.v... Tôi
ra bưu điện gởi fax nhanh tất cả giấy tờ
đó về cho anh tôi.
Hơn một tháng sau anh tôi thông
báo cả bảy sinh viên đều được
cấp visa và sẽ có mặt tại phi trường
quốc tế Los Angeles
lúc 8 giờ 45 tối ngày 22 tháng 8 năm 1997
bằng chuyến bay số C10008 của hang China Airlines. Anh
tôi yêu cầu tôi đón sinh viên tại
phi trường, thuê nhà cho họ và hướng
dẫn họ trình diện trường. Công việc
của tôi chỉ có vậy. Anh tôi nói
đã cho các sinh viên xem hình của
tôi; còn 7 sinh viên sẽ đợi nhau
cùng ra khỏi khu hải quan Mỹ một lần. Do
đó hai bên rất dẽ nhận ra nhau.
Tôi cùng người cháu đem 2
cái xe van nhỏ lên phi trường quốc tế
Los Angeles. Mãi đến gần 2 giờ
sau khi máy bay hạ cánh mới thấy 6 sinh viên ra. Trông họ là biết
ngay người từ Việt
Nam
mới đến.
-Chắc 1 người đi sau.
Cháu tôi nói xong thì 6 sinh viên cũng
vừa đến bên tôi. Tôi hỏi:
-Hình như còn một em đi sau ?
Cô tên Huệ, lớn tuổi nhất trong bọn
và khá đẹp, nói giọng "Bắc Kỳ
75":
-Không, chú ơi ! Loan Hải Phòng mới
quen một anh Việt Kiều trên máy bay. Họ ra
trước rồi. Nghe nói họ ra cổng chuyển
tiếp đi Texas.
Lúc bấy giờ tôi vẫn còn mù
mờ về luật lệ Sở Di Trú dành cho du
học sinh nên rất phân vân lo lắng về
việc Loan đi theo anh Việt Kiều nào
đó. Nếu cô ta đi luôn thì sao,
tôi có trách nhiệm gì không ? Tôi
gọi điện thoại thông báo việc
này cho ông anh họ tôi. Anh tôi cười
nói:
-Thây kệ nó ! Mình càng đỡ
lo.
Thật vậy, hồi ấy du học sinh gọi
là F1 student (Du học tự túc dài hạn)
qua Mỹ, muốn đi đâu và học
đâu cũng được. Thậm chí
không học hành gì cả cũng chẳng sao.
Rồi sau đó nếu muốn ở lại Mỹ,
con đường dễ dàng nhất là kết
hôn với một người có quốc tịch
Mỹ. Ngoài ra sinh viên du học còn được
làm thẻ an sinh xã hội ngay khi đến Mỳ,
một loại giấy tờ mà họ rất cần,
để lấy bằng làm nghề móng tay,
tóc v.v.
Sau ngày 11-9-1999 luật lệ nghiêm ngặt
hơn một chút. Bộ An ninh Nội địa Hoa Kỳ
(Department of Homeland Security) bắt buộc du học sinh phải
học tại trường gốc, trường
đã cấp thư giới thiệu và I-20. Du học
sinh nào muốn học trường khác phải
có sự đồng ý chuyển trường của
trường gốc. Ai muốn kết hôn, ngoài
các văn kiện căn bản, còn phải chứng
minh học hành đúng luật lệ như phải
xuất trình bản điểm và I-20 còn hiệu
lực. Có một số
viên chức phỏng vấn rất dễ
dàng, không yêu cầu xuất trình hồ
sơ học. Du học
sinh nào muốn kết hôn mà ỷ lại
vào sự dễ dàng này, không chịu học
hành, khi được phỏng vấn bởi những
viên chức khó, sẽ bị từ chối ngay. Bị
từ chối một lần, sẽ có thể bị
từ chối mãi.
Tôi đã làm dịch vụ du học trên
10 năm, chuyên về du học sinh F1. Tôi đã trải qua
nhiều kinh nghiệm với các em. Trong phạm vi nhỏ
hẹp của vài trang giấy tôi chỉ nói
về nhóm du học sinh đầu tiên. Phần
nhiều các em sau này cũng có những biểu
hiện của các em trước, chỉ khác một
điều: Vì
nguyên nhân khách quan hay chủ quan, các em sau
này học hành đàng hoàng hơn,
có trình độ hơn.
Xin trở lại chuyện 7 sinh viên. Như đã nói, ngay
khi bước chân đến Mỹ một nữ sinh
viên đã đi theo một anh ... Việt kiều mới quen trên máy bay
được ... 2 phút khi cùng đứng chờ
vào phòng vệ sinh. Em này tên Loan, người Hải Phòng, năm ấy
23 tuổị Nghe nói
Loan không bao giờ trở lại, nên tôi chỉ
thuê nhà cho 6 em còn lại. Nhà có một
phòng, hai nữ ở phòng ngủ nhỏ; bốn
nam ở phòng khách. Tôi cho các em mượn
một TV, một đầu
máy VCR và một số đồ đạc cũ.
Tôi dự trù sẽ thuê căn nhà
này trong một thời gian dài, vì thế
nào cũng có thêm du học sinh từ Việt
Nam
qua thay phiên nhau ở. Sau đó tôi hướng
dẫn các em trình diện trường. Tôi rất
mãn nguyện về công việc làm của
mình. Nhưng rồi một
đêm trong khi đang ngủ ngon tôi nghe tiếng
điện thoại reo vào lúc một giờ
sáng.
-Ghê quá, chú ơi !- Con Liên vừa
nói vừa ấm ức khóc.
-Cái gì vậy ?
Đầu giây bên kia có tiếng Đức
nói thay Liên:
-Không có gì đâu chú. Tại vì ... tại vì
...
-Cái gì ? Cứ nói đi.
-Tụi nó thuê phim con heo về xem, gọi mấy
đứa con gái ra xem chung. Tụi con gái chạy
vào phòng đóng cửa không xem, thằng
Thành xô cửa, bắt mấy đứa con
gái phải xem. Tụi con gái chửi, Thành
tát con Liên một cái.
Tôi vội lấy xe đi ra chỗ các em. Ba
đứa trai đang đứng ngoài hiên. Mấy
đứa con gái không thấy đâu cả,
hình như ở trong
phòng. Thằng Thành mặt đỏ gay vì
rượu, nằm trên sàn nhà trong khi TV
đang chiếu cảnh một cô da ngăm ngăm
đang ngồi lắc lư trên mình một anh
chàng, miệng la: "O, yes ! O, yes !" Tôi tắt
TV, nói với Thành:
-Ở Mỹ mà mầy hành hung người
ta như vậy, nhất là đối với
phái nữ, cảnh sát bắt mầy ngay. May
mà nó gọi tao, không gọi cảnh sát.
-Tại nó hỗn. Người ta bỏ tiền
ra thuê phim ,... có lòng tốt mời xem,
không xem lại còn chửi - Thành lè
nhè nói.
Thằng Tuân từ ngoài đi vào, chỉ
mặt thằng Thành, cười nói:
-Tại mầy ngu. Cần gì mời xem. Tao cam
đoan Liên và Huệ sẽ hé cửa xem
lén. Tụi nó cũng như mình thôi, chỉ
khác là thẹn.
Tôi nói:
-Thôi khuya rồi, tất cả đi ngủ
đi. Ngày mai chú có cách giải quyết.
Sáng hôm sau tôi bàn với vợ
tôi cho Liên về ở tạm phòng khách
nhà tôi. Huệ, người chung phòng với
Liên, mừng ra mặt vì một mình Huệ
chiếm một phòng. Liên ở được 3
ngày thì Đức và Đôn cũng xin
qua ở. Đức nói:
-Chú cho tụi con tạm ở hơn một
tháng nữa thôi, ngủ đâu cũng
được, phòng khách, nhà bếp.... Tụi con xin trả tiền
sòng phẳng. Tụi con tự túc ăn uống.
-Sao toàn dân Đà Nẵng qua ở
nhà tao vậy ? Tụi nó lại tưởng nhầm
có sự phân biệt đối xử. Vậy
là bên đó chỉ còn dân bắc.
Đức nói:
- Không phải dân Bắc nào cũng
như tụi nó đâu. Tụi này kỳ cục
lắm chú ơi. Ở
chung với tụi nó trước sau cũng
đánh nhau. Tụi nó giành hai cái ghế
sô-pha nằm, đồ ăn thức uống ít
khi chịu mua. Thằng Tuân, thằng Thành nói
con Huệ phải chịu nửa tiền nhà vì
có phòng ngủ riêng. Con Huệ không chịu.
Tụi nó gây nhau suốt ngày. Ồn ào
quá, làm sao mà học.
Hai tuần trôi qua, không có gì lạ.
Một hôm bà Michiko từ California International
University gọi
tôi:
-Ông vui lòng nộp thêm bản điểm
của những sinh viên ông mới xin hôm qua.
Tôi chỉ cần bản điểm thôi. Các
văn kiện khác nộp sau cũng được.
-Sao bảy học sinh vừa rồi ...
-Vậy mới phiền. Một vài em trong số
đó hầu như ...vô học, hình như
không biết cả... tiếng Việt. Bà phụ
tá người Việt của tôi nói vậy.
-Bà có thể cho biết tên không ?
-Tuân và Thành
Tôi kể lại chuyện này cho Đôn
nghe, hỏi tại sao học lực như vậy mà
đi du học được. Đôn cười
nói:
- Dạ, du học dĩ nhiên phải có hồ
sơ chứng nhận học giỏi, thí dụ học
bạ, bằng cấp. Ở
Việt Nam
nếu chịu chi thì cái chi mà không
có hở chú.
Để cho "qua ngày tháng" tôi
làm như không biết chuyện học hành
bôi bác của Tuân và Thành. Tôi vẫn xem đám
sinh viên của tôi, trong đó có Tuân
và Thành, như là ... tương lai của
đất nước. Một
ngày nào đó... thành tài, họ sẽ
trở về... xây dựng quê hương
nghìn lần tươi đẹp hơn. Ý nghĩ
của tôi vừa rồi quả thật không sai nếu
một ngày nào đó đất nước
ta ... mở toàn tiệm làm móng (nail).
Các em chịu khó học hành trong hai
tháng chỉ vì các em đang ghi danh học
làm nail hai tháng, chứ không phải các
em sợ bỏ học sẽ bất hợp pháp.
Qua tiếp xúc với
bạn bè các em thừa biết dù có bỏ
học cũng không sao. Tôi thấy em nào cũng
mang theo dụng cụ tập làm móng và
đã trải qua một khóa làm móng tại
các lớp dạy nghề ở Việt Nam gọi là "Lớp
Dạy Nail Cho Người Xuất Cảnh".
Trong thời gian hai tháng này có thêm
3 du học sinh đến
Mỹ, đa số là nữ. Tôi thuê nhà
tại một khu vực khác cho các em ở.
Tôi vẫn gắn bó với đám sinh
viên cũ nhiều hơn. Tôi xem các em này
như "tác phẩm
đầu tay" của tôi.
Một hôm Tuân, Thành và Huệ qua
thăm tôi. Tôi thấy em nào cũng có vẻ
lễ phép, nhỏ nhẹ, trông rất dễ
thương. Huệ rụt rè một chút rồi
nói:
-Thiếm đâu rồi chú ?
-Đi làm.
-Tụi cháu mời chú đi ăn. Chú
muốn ăn gì, ở đâu ?
Tôi không dám nhận lời ngaỵ
Tôi nhớ lại chuyện kể của ông bác
họ tôi hồi bác tập kết ra bắc
năm 1954. Bác đến chơi một gia
đình tương đối khá giả ở
vùng ngoại ô Nam
Định nhằm lúc mọi người đang chuẩn
bị ăn cơm. Ông chồng vừa cầm đũa
vừa nói: "Mời bác xơi cơm ạ".
Sẵn bụng đang đói, bác tôi
không khách sáo, ngồi xuống cầm
chén đũa ăn một cách tự nhiên.
Trong bữa cơm bác thấy mặt ai cũng rầu
rĩ như đưa đám, chỉ nói chuyện
cho có lệ. Sau đó bác kể lại chuyện
này cho một người bạn nghe. Ông bạn
cười nói: "Anh hiểu nhầm rồi. Người
ta nói vậy tức là lịch sự bảo anh
ngồi chơi tự nhiên, để người ta
ăn cơm, chứ không phải mời anh ăn
đâu."
Tuy nghĩ vậy nhưng tôi cũng vui vẻ chở
ba em đến một tiệm "Tim Sam" của
người Tàu. Tôi đang tò mò. Tôi
nghĩ có lẽ chúng muốn nhờ tôi
cái gì đây. Tôi đã quen được
mời như thế này tại Việt Nam sau khi ở Mỹ về. Hồi ấy nhiều người
ở Đà Nẵng tưởng tôi về quê
hương để đầu tư kinh doanh, họ
không ngờ tôi về chơi chỉ vì ... thất
nghiệp. Phải đề
cao cảnh giác ! Ở
đâu cũng vậy, nhất là ở Việt Nam, khi ai đó không mấy
thân tình mà lại mời bạn đi ăn uống
thì thế nào họ cũng có chuyện nhờ
vả bạn. Và khi
nhờ vả được rồi thì họ biến
luôn. Nếu vì cảm
tình bạn muốn gặp lại họ cũng
khó, họ có thể tưởng bạn
"đòi ăn " nữa. Chắc chắn những
kẻ có quyền thế
ở Việt Nam, sau khi "xuống chó" rồi,
đã nhiều lần thấm thía nỗi cay
đắng phũ phàng này.
Quả nhiên lúc bữa ăn sắp xong,
Tuân nói:
-Mới đó mà đã hơn một
tháng rồi, chú nhỉ.
-Phải, thời gian trôi qua nhanh thật -
Tôi nói
-Visa tụi cháu gần hết hạn, chỉ
còn 2 tháng nữa thôi -Thành nói
- Tụi cháu muốn nhờ chú gia hạn
visa - Huệ nói.
Tôi nói:
-Để làm gì ? À, hiểu rồi.
Không bao giờ người ta gia hạn visa cho sinh
viên F1 cả. Sinh viên học đúng theo luật
lệ quy định là xem như visa còn giá
trị. Dù sao chú cũng nghe nói sắp tới
người ta sẽ cấp visa có giá trị một
năm, không phải 3 tháng như hiện nay.
Ăn xong tôi đến quầy trả tiền,
mặc cho ba em nhao nhao lên rằng ba em mời thì
ba em trả. Tôi nghĩ: "Tụi hắn đâu
có nhờ mình được gì mà bắt
tụi hắn trả. Tụi hắn trả, biết
đâu tối nay ngủ không được
vì tiếc tiền."
Điều tôi "nghĩ đùa" cũng
chẳng sai bao nhiêu. Nghe Đức nói Tuân,
Thành và Huệ "tranh luận" với nhau cả
giờ về việc đã vội vã mời
tôi đi ăn. "Nhưng chú ấy trả tiền
mà" "Biết thế rồi nhưng giả sử
chú ấy không trả thì sao ? Chúng ta mới
đến đây, tiền nong eo hẹp, cần phải
dè xẻn".
Chỉ còn có mấy ngày nữa
các em rời đi, phần nhiều về với
thân nhân hay người quen biết ở các
tiểu bang miền đông Hoa Kỳ. Huệ qua gặp
tôi. Em rơm rớm nước mắt nói:
-Ở đây thật
là vui. Ướt gì được ở
mãi.
-Ở Mỹ hay ở Calỉ
-Ở Cali,
nghĩa là ở Mỹ. Phải chi ở đây
có ai muốn kết hôn với cháu. Chú
giới thiệu cho cháu một người đi.
-Có duyên với nhau tự nhiên gặp
nhau, yêu thương nhau.
-Nhưng có ai đâu.
-Chú thấy cháu có nhiều bạn trai
lui tới mà.
-Nhưng sao ai cũng chỉ muốn .. lui tới
như thế thôi, không ai "đặt vấn
đề" cả. Không lẽ cháu "đặt
vấn đề" trước. Có những thằng
trông rất ... quái, từ ngoại hình đến
"nội hình" mà cũng chỉ rủ
đi khiêu vũ thôi. Cháu tưởng những
ngữ ấy thì phải quỳ dưới chân
cháu chứ lại ...
-Những ... ngữ ấy thì lại càng
không dám "rước" cháu, sợ
cháu chỉ muốn mượn họ để ở
lại Mỹ. Phải chi cháu xấu hơn. Cháu
biết cháu đẹp chớ!
-Theo chú, một người ... đẹp
như cháu thì nên .. lựa một người
đàn ông như thế nào cho họ an
tâm, không sợ bỏ ? Xin lỗi, thí dụ
như ... chú, nếu chú kết hôn với
cháu thì chú có sợ cháu bỏ
không ?
Tôi ngập ngừng một lát rồi
nói:
-Mình xem như là chú cháu với
nhau, nói chuyện này... bất tiện.
-Có gì mà bất tiện. Chỉ giả sử thôi.
Chú có sợ cháu bỏ không ?
-Sợ chứ. Cháu trẻ hơn chú nhiều,
lại đẹp nữa.
-Thế mà ... không, không bao giờ
cháu ... bỏ chú.
-Bây giờ thì có thể như vậy,
nhưng tương lai thì không. Nhưng ta
đưa vấn đề đi hơi xa.
-Theo cháu thì không xa, chúng ta vẫn ở
trong vấn đề, không lạc đề.
-Nhưng là vấn đề rất tế nhị.
Tôi nói đến đây thì nghe
có tiếng chuông cửa. Tôi ra mở cửa. Vợ tôi bước
vào, trên tay xách mấy bao đồ ăn.
-Hai chú cháu nói chi mà ..khẩn
trương vậy, mặt người nào cũng
đăm chiêu, có "sự cố" gì
không? - Vợ tôi cười nóị
Tôi giật mình nhưng thấy vẻ thật
thà của vợ tôi nên cũng cười:
-Chuyện quan trọng mà. Chuyện kết
hôn của Huệ.
-Với ai ? Đẹp như Huệ thì thiếu
gì - Vợ tôi nói.
Huệ giúp vợ tôi nấu ăn và ở
lại ăn cơm với chúng tôi. Suốt bữa
ăn hầu như Huệ không mở miệng.
Năm ngày sau tất cả đều lần
lượt ra đi, một số về với thân
nhân. Các em gốc miền bắc ít có
thân nhân ở Mỹ nên thường đọc
báo tìm những tiệm nail bao ăn ở và
bao lương, để vừa đi học vừa
đi làm. Sau khi ổn định chỗ ăn ở
em nào cũng gọi điện thoại thăm
tôi, nói là nhớ Cali,
nhớ gia đình tôi.
Chỉ được chừng 6, 7 tháng như vậy
rồi bặt tin.
Quả thật thời gian như bóng câu qua
cửa sổ. Những cây hoa gì trồng bên cạnh
Caliornia International University mới hôm nào chỉ
có lá xanh, nay đã ra hoa, làm tím cả
một góc trường. Rồi chẳng bao lâu, những
cây hoa chỉ còn là những cành trơ
trụi. Mùa thu đến
rồi lại đi, rồi lại đến. Những
hàng cây nhỏ mới trồng hôm nào ở
hai bên con đường dẫn đến trường,
thoạt nhìn như những chú học sinh
bé nhỏ đang sắp hàng đi vào học,
nay cũng sum sê
cành lá, làm rợp cả con đường.
Đã 6 năm qua tôi không hề
được tin tức gì của sáu em sinh
viên. Cũng chẳng
có gì ngạc nhiên. Tôi đã đổi
nhà, số điện thoại cũ không
còn, mà các em thì mỗi người một
nơi, bóng chim tăm cá. Kể cũng lạ, biết
bao nhiêu đợt sinh viên đã đến
đây, nhưng tôi vẫn cảm thấy giữa
tôi và 6 em sinh viên đầu tiên có một
mối liên hệ rất đậm đà,
dù họ đã không làm tôi mấy
hài lòng. Mỗi lần nhớ đến các
em tôi không khỏi cảm thấy bâng
khuâng, pha lẫn chút bùi ngùi như nhớ
lại thời thanh xuân đã mất. Mãi về sau này
tôi mới nghiệm ra rằng chính bóng
dáng Huệ và những câu nói của em,
dù thật lòng hay không, trước buổi
chia tay đã làm tôi có ý nghĩ ấy. Tôi đã có
ý nghĩ ấy rất nhiều lần, cho đến
Tết Quý Mùi năm 2003.
Chiều mồng 2 Tết tôi đang ngồi với
một người bạn trong nhà thì thấy hai
người, một phụ nữ Việt và một
người đàn ông
Mỹ trắng, đến trước cổng
nhà tôi. Tôi ra hỏi họ muốn gặp ai.
Người phụ nữ Việt nói:
-Chú ! Nhớ cháu không ?
Tôi hết nhìn người nọ đến
người kia, nhưng vẫn chưa nhận được
ra ai. Một lát sau tôi bán tín bán nghi
hỏi:
-Huệ hả ?
Huệ ôm chầm lấy tôi, rồi chỉ
người Mỹ cùng đi theo:
- Dạ, đây là chồng cháu.
Tôi bắt tay chồng Huệ. Huệ hỏi:
-Thiếm có nhà không chú ?
-Thiếm đi thăm bà dì ruột rồi.
-À, chú còn nhớ mấy đứa kia
không? Cả bọn đang chia nhau tìm nhà
chú. Nhờ Liên gọi về Việt Nam mới biết
địa chỉ của chú, nhưng địa chỉ
không chính xác lắm.
Huệ chạy về
phía ngã tư. Lát sau cả bọn cùng
đến.
-Hi, chú ! Hi, chú !
Tôi nói:
-Ai cũng trắng trẻo, đẹp đẽ, không cách gì nhận
ra ngay được. Huệ thì biết rồi. Còn đây là
Đôn, Đức, Liên hả ? Hai người
có tóc nhuộm
xanh đỏ này
là Tuân và Thành phải không
? Còn đây
là ai, không nhớ.
Huệ nói:
-Loan Hải Phòng.
-Cháu sorry chú nhá ! -Loan e thẹn
nói.
-Thôi, tất cả vào nhà đi.
"Thành thật khai báo" hết đi !
Lâu nay làm gì, ở đâu ?
Cả bọn cho biết trong 7 người chỉ
có Liên, Đức, Huệ tương đối
học hành đến nơi đến chốn. Cả ba đã tốt
nghiệp cao đẳng.
Đôn, Tuân, Loan, Thành bỏ học
đi làm nail, đã có tiệm riêng.
Đặc biệt Huệ tốt nghiệp về
ngành báo chí, đã có quốc tịch
Mỹ. Đức nói:
-Đã 6 năm tụi cháu không ăn
cái Tết Viêt Nam
nào cho ra hồn. Tụi cháu rủ nhau qua Cali ăn Tết
và thăm chú thiếm.
Huệ nói:
-By the way, để ... đọc báo nữa. Chỗ
cháu chẳng có một tờ báo Việt Nam nào
cho ra hồn, toàn quảng cáo.
-Báo ở đây cũng đăng nhiều
quảng cáo quá, lại sặc mùi chính
trị -Thành nói.
Bạn tôi nhìn Thành, có vẻ mất
cảm tình, lên tiếng:
- Báo quảng cáo còn hơn báo
nói láo. Anh bạn có nghe câu này
không ? "Nếu
ta đến một nước nào đó và
đọc thấy báo đăng toàn tin tức tốt,
thì ắt là những người tốt ở
đó đang bị nhốt trong tù."
Tuân nhún vai nói:
-Chắc chú muốn nói Việt Nam hả ?
Bây giờ đổi mới rồi. Tin tức gì
cũng trung thực cả. Mấy vụ tham nhũng,
buôn bán ma tuý...
-Chỉ đăng những "hiện tượng"
thôi, hiện tượng xấu, còn bản chất
vẫn tốt. - Bạn tôi cười mỉa mai.
Hình như Huệ thấy không khí trong
phòng có vẻ căng nên nói qua chuyện
khác:
-Lâu nay có học sinh qua nhiều không
chú ?
-Bây giờ từ Việt Nam
xin du học Mỹ rất khó, có lẽ vì
nhiều du học sinh Việt Nam ở lại Mỹ.
Mà bây giờ Mỹ chỉ cấp visa cho sinh viên xin học
chuyên ngành.
Buổi gặp mặt kéo dài gần một
tiếng đồng hồ rồi chấm dứt trong
không khí không mấy thân tình như
lúc đầu, cũng chẳng hẹn nhau bao giờ gặp
lạị
Tối hôm đó tôi gọi điện
thoại chúc Tết
ông anh họ tôi, rồi nói:
- À, anh có nhớ 7 du học sinh đầu
tiên không ?
-Mà sao hở chú ?
-Một phần nào tụi nó đã
được Mỹ "giải phóng" như anh
nói, nhưng tụi
nó không "giống như mình" đâu.
-Chú nói gì tôi không hiểu.
-Thôi, một lần nữa chúc anh chị
được mọi sự như ý trong năm mới.
Bye !
Bồ
Tùng Ma
(Bai Chuyen)