Mối T́nh Việt Mỹ
(Vành
Khuyên)
Tác giả đă nhận giải
đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô
tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại
Saigon, thứ nữ một gia đ́nh H.O. Công việc
đang làm: nhân viên xă hội tại Salem Oregon. Bài viết gần
nhất: "Lấy Chồng Mỹ" - "Người Mỹ Xài Tiền".
Sau đây là bài viết mới nhất.
***
Ông hỏi tôi làm vợ của ông. Tôi hỏi quen nhau
chưa bao lâu ông hỏi làm vợ là làm làm sao. Tiếng Anh
ông c̣n chưa hiểu hết tôi, hiểu lầm hoài. Thậm
chí tôi có bằng đại học tại Mỹ nói ông c̣n
không hiểu th́ thử hỏi ông muốn ǵ khi hỏi tôi
làm vợ. Ông bảo ông hiểu tôi đủ để nói
điều đó. Tôi tấn công tiếp, thực phẩm
Việt nam ông không ăn, ông sợ dơ hay sao. Ông mong tôi nấu
món Mỹ cho ông ăn, ông quên đi. Ông có lấy vợ Mễ
ông cũng phải ăn đậu, lấy vợ Việt
nam ăn cơm, ăn phở, ăn bún, ăn chả gị,
ngon thấy mồ ông chê là chê làm sao.
Tiếng Việt ông không học, tui dạy ông những
chữ cơ bản như cha mẹ, cô, chú thôi ông cũng từ
chối. Ủa người Việt tôi có trên có dưới,
không thể cứ you and me, tôi không phê b́nh ǵ cả chỉ
thấy khác nhau th́ phải học, ông nghĩ ông chẳng cần
làm ǵ mà lấy tôi được sao.
Ông nói một năm ông chỉ ăn Chinese food hai lần.
Ủa Tàu chứ Việt đâu ông kể tôi nghe chi. Bộ
ông nghĩ tôi ham chồng lắm sao mà cứ hỏi là tôi lấy
trong khi ông không hề tôn trọng tôi đủ để thử
thức ăn của tôi. Salonpas tôi mua ông không dám dán. Ủa,
c̣n trong giấy bóng mà ông c̣n ngại bị ngộ độc
hay bị cháy da th́ tôi phải lạ. Đầu óc ông để
đâu đi hỏi tôi làm vợ khi ông từ chối biết
là bao nhiêu thứ như vậy.
Khi tấn công một hồi và dữ dội như
thế, người đàn ông trước mặt tôi vẫn
cười hề hề và nói chỉ một câu "tôi vẫn
muốn cưới bà làm vợ". Tôi thua, bỏ vào nhà,
nói lại một câu cho ông ấy hiểu "I don't care, you
live your life, I live mine".
Tôi nói xong đi vào, tôi cũng nghĩ ngày mai chắc lại
gặp ông ta cười, không bỏ cuộc. Phải chi ông
ta có chút tự trọng cho nền văn hóa và nguồn gốc
tôi sinh ra, dù có phải học nấu thức ăn Mỹ
cho ông tôi sẽ làm và làm với tất cả tấm ḷng của
ḿnh như tấm ḷng ông dành cho tôi.
"Có lẽ hắn thích gần mày" tôi mở tṛn
mắt thanh minh "trời, trời, chị chị
chưa có ǵ hết chị , chỉ là giúp đỡ nhau khi
đau ốm, lịch sự cho phải phép c̣n chưa
xong". Tôi nghe đồn nhiều người Mỹ thích
gần gũi cứ thấy ai hợp nhăn là xong nhưng
điều đó đâu thành vấn đề khi đă là vợ
chồng, c̣n đàng này, điều đó khoan bàn tới
đă. Có những người khi nói tôi có cảm giác như
người ta không biết người ta nói ǵ, c̣n với
ông th́ không, tôi không h́nh dung được ông hiểu hết
ông nói ǵ không.
Ông chỉ thấy tôi bận rộn với con cái, hai
đứa nhà tôi lúc nào cũng vui vẻ, hỏi tới
đâu thấy lên đai khi học vơ, học hành tấn tới
th́ ông chắc tôi phải là bà mẹ chu đáo lắm. Ông
đâu có biết có những tối tôi không kịp và vào miệng
miếng cơm v́ đă tới giờ đi tham gia những
hoạt động của trường hai con học. Có những
đêm nửa khuya chưa ngủ v́ dọn dẹp và chuẩn
bị cho những hoạt động cuối tuần mà sẽ
đi đâu đó chứ không được ở nhà nghỉ
ngơi và làm những công việc nhà như các tuần khác.
Ba mẹ con tôi đi đâu có nhau đă quen, tôi tha hai
đứa đi tất cả những nơi tôi yêu thích
shopping, hiệu sách, và những cửa hiệu bán các tượng
Phật bằng đá. Hai đứa chạy rong hay rượt
đuổi nhau, c̣n tôi th́ bị thu hút vào sách hay ngắm
nghía các tượng và t́m ra những điểm lạ lùng
mà tôi chưa từng nh́n thấy trong các tượng khác tôi
đă nh́n qua. Không hiểu sao tôi rất thích mua tượng
và tặng tượng cho những người tôi yêu thích .
Tôi mua tượng thần tài tặng ông. Ông hỏi vặn
"sao bà tặng tôi tượng này". Tôi giải thích
"ông tượng này có nụ cười dễ mến,
ông ta lại có tiền, không phải ông mong mỏi hai điều
đó khi đời sống ông chỉ có một ḿnh hay sao
" . Ông chỉ cười bí hiểm, bảo tôi để
xuống coi như đă nhận.
Ông kể tôi nghe cuộc đời ông rất buồn,
ông đă sống một ḿnh hai mươi năm nay và không
muốn thay đổi ǵ hết.
V́ muốn động viên ông, tôi cũng kể cuộc
đời của tôi cho ông nghe, từ lúc nhập cư làm
con người không nhà, không cửa. Đêm tối đi học
về ngủ luôn v́ mệt quá, bụng đói không c̣n thiết
ăn mà c̣n tồn tại tới bây giờ và đang có
đời sống của riêng ḿnh. Ông cũng đă từng
có những tháng ngày một ḿnh tự làm nên tất cả
như vậy v́ ai muốn vươn lên mà chẳng phải
qua những rèn luyện như thế đâu trong cuộc
đời. Rồi từ những san sẻ trong tính cách con
người, ông nghĩ tôi hiểu ông. Điều đó cũng
đúng, tôi có thể hiểu tất cả v́ thực tế
tôi làm cho bộ xă hội Mỹ 17 năm, tôi nh́n thấy nhiều
và va chạm đủ để có thể h́nh dung ra tất
cả những mảnh đời có thể trên đất
nước nhiều cơ hội này mà cũng lắm bi kịch
này.
Người Mỹ nhiều lúc cũng sang, có lúc họ
cũng tiết kiệm. Ông thấy nhà tôi có những thứ
cũng ít xài rất hay chọc tôi giàu có. Tôi báo ông biết tất
cả đều đợi hạ giá mới mua th́ giàu ǵ
mà giàu. Tôi c̣n kể ông nghe những lần trong đời
đau khổ và xui xẻo quá tôi mua hột vịt lộn về
ăn xả xui. Ông chọc tôi liền cho ông ăn với.
Nhưng khi tôi đưa, ông không dám rớ vô một hột
chứ đừng nói tiếng thử. Ông không lấy làm ngạc
nhiên về món ăn đó nhiều lắm nhưng không dám
vơ nó vào đời sống của ḿnh.
Ông nói ông phục cái tính mạnh mẽ của tôi th́
tôi chỉ thanh minh tôi từng đối diện với cái
chết mà thấy ḿnh c̣n sống th́ phải mạnh mẽ
lên để sống tiếp thôi chứ đâu làm ǵ khác
được. Đúng chớ, có những điều thay
đổi trong đời là bắt buộc th́ lẽ nào ai
kinh qua cuộc đời này lại không nhận ra.
Cô độc không phải tại tính người mà
đôi khi tại hoàn cảnh, người ta phải tập
quen với cô độc để tránh bớt những sóng
gió trong đời mà tránh được hay không mới là
điều đáng nói. Tôi nghĩ là né nhiều hơn là
tránh v́ sóng gió có tới vẫn phải tới. Ông cô độc,
ông nh́n tôi cũng cô độc. Ông tính nhờ sự cô độc
mà h́nh thành nên mối t́nh Việt Mỹ giữa tôi và ông
như đầu bài tôi viết.
Có dễ như thế không ?
Nhiều khi ông bảo ông ghen tị với tôi khi tôi
c̣n có hai đứa con. Ờ tôi cũng không hiểu sao
người vợ duy nhất lại không có con với ông
khi c̣n sống chung mà đi có con với người khác.
Đó là nỗi đau ông đă vác lên vai suốt hai chục
năm nay.
Tôi tập bỏ những quá khứ đau buồn,
những sai lầm chỉ làm tôi hiểu ra thực chất
của đời sống, làm tôi mạnh lên chứ không làm
tôi buồn và yếu đi như ông. Tuy nhiên có những lúc
tinh thần tôi xuống thấp, ông cũng chính là người
động viên tôi hăy can đảm và đối diện với
thực tế th́ tôi hiểu ra con người ai cũng vậy
có lúc lên cũng có lúc xuống, ai cũng cần có những
suy nghĩ tự khẳng định ḿnh để tồn
tại như tôi và ông vậy mà.
Tôi quư ông vô chừng, như quư đất nước
Hoa Kỳ đă dung dưỡng tôi và gia đ́nh từ
năm 1990 tới nay, cho tôi và gia đ́nh tôi nhiều cơ hội.
Tôi luôn muốn được chứng minh với ông cũng
như đất nước của ông tôi là một con
người đúng nghĩa và rất xứng đáng nhận
sự dung dưỡng đó.
T́nh người và ḷng nhân đạo cả hai chúng
tôi như hai người láng giềng đều có, t́nh vợ
chồng, nghĩa phu thê lúc này không có nhưng ai biết
được vài năm sau nữa có thể ông và tôi lấy
nhau hay măi măi là hai người hàng xóm tốt bụng của
nhau. Điều đó là định mệnh nhưng không
quan trọng với tôi bằng cái biểu tượng của
tôi trước ông tôi là dân Việt, dù cuộc đời có
thăng trầm và khó khăn tới đâu, tôi luôn cố gắng
đứng vững làm một con người đúng nghĩa
và đất nước ông với tự do và luật lệ
hiện hành tương đối hỗ trợ thiết
thực cho tôi làm được điều đó không mấy
khó khăn.
C̣n mối t́nh Việt Mỹ, có hay không ?
Hy vọng sẽ là nội dung những bài viết sau
này.
Vành Khuyên
(Sưu Tầm
Liên Mạng chuyển)