Tứ Bất Tận - Tứ Bất Năng
(Nguyễn
Thùy)
Cách đây lâu lắm
rồi, những trên 40 năm, người viết đôi
khi lui tới "Đàm Trường Viễn Kiến"
của nhà Học giả Nguyễn
Đức Quỳnh. Ông vốn thuộc nhóm Hàn Thuyên, khuynh hướng
Đệ Tứ Quôc Tế với Lương Đức
Thiệp, Trương Tửu .. Nhưng khi vào Nam, ông "giă
từ" Mác, Lê, Trốt-Kít và trở về với khuynh
hướng Quốc gia, Dân tộc. Mến mộ ông về
phong cách xuề x̣a, giản dị, nói năng ôn tồn, luôn
luôn tương nhượng, khoan ḥa cùng trọng nể ông
về kiến thức, nhiều người thường
đến nhà ông (nơi con hẻm đường Phan Thanh
Giản, nay là đường ǵ, tôi không biết, cách ngôi
chùa nhỏ Từ Quang của Thượng Tọa Thích Tâm
Châu chừng mươi mét) hàn huyên,
tâm t́nh, trao đổi ư kiến về mọi vấn
đề từ Chính trị, Kinh tế, Thơ Văn, Học
thuật, thời sự, nhất là những người viết
lách và một số Văn Nghệ sĩ như nhạc sĩ
Phạm Duy, nhà thơ Trần Dạ Từ, luật sư
Nghiêm Xuân Hồng, luật sư Nguyễn Hữu Thống,
và h́nh như cả Bác sĩ Trần Ngọc Ninh và nhiều
nhân vật khác nữa, phần lớn là người Bắc.
Kể cả nhưng người trẻ, dù miền Nam, miền
Trung, nghe tiếng ông chứ ông không quen biết, ông cũng
niềm nở tiếp đón. Do đó nên có người gọi
căn nhà ông là "Đàm Trường Viễn Kiến".
Những buổi gặp gỡ như thế, thường
chỉ có uống trà và đàm đạo v́ cuộc sống
của gia đ́nh ông cũng eo
hẹp lắm.
Một lần,
người viết nghe ông nhắc đến lời
người xưa về "Tam Bất Năng, Tam Bất
Tận". người viết ghi nhớ điều
đó. Sau 1975, sống dưới chế độ Cộng
sản, chứng kiến những ǵ Cộng sản đă
gây ra cho nước, cho dân, nhất là về Giáo dục, tất
cả mọi tầng lớp nhân dân, ngay cả thiếu
niên, nhi đồng cũng phải học thuộc nhuần
nhuyễn lư thuyết Mác-Lê, nhất là tư tưởng,
đạo đức của "Bác Hồ vĩ đại",
người viết thấy cái "Tam Bất Năng, Tam Bất
Tận" kia c̣n thiếu nên mạo muội thêm vào một
cái Thứ Tư và đổi thành "Tứ Bất
Năng, Tứ Bất Tận" như sau :
a) Tứ
Bất Năng : Bốn
điều không nên, không thể làm :
-Phú quí bất năng dâm
(hiểu đơn sơ là : giàu sang th́ không được
dâm ô, đàng điếm, phung phí, hưởng lạc trác
táng, đồi trụy ..)
-Bần tiện
bất năng di (dù nghèo nàn,
khổ sở cũng giữ ǵn nhân phẩm, giá trị con
người, không được dời đổi,
đánh mất nhân cách của ḿnh, không được làm những
ǵ trái đạo đức, luân thường .. )
-Uy vũ bất năng khuất (trước cường quyền, bạo
lực, không khiếp nhược, hèn hạ, quỳ lụy,
cầu xin để trở thành nô lệ cho kẻ ác)
-Lư tưởng bất năng hoặc (không bị mê hoặc bởi lư tưởng
của ai như kẻ cuồng tín chủ nghĩa, cuồng
tín tôn giáo. Cũng c̣n có nghĩa là không nên đem cái lư tưởng,
cái ư kiến của ḿnh để áp đặt, khống chế
ai, bắt buộc phải tuân phục ư kiến ḿnh, bài bác
hết mọi ư kiến, lư lẽ nào trái với ư ḿnh).
b) Tứ
Bất Tận : Bốn
điều không nên đẩy đến cùng cực :
-Xử nhân bất tận tài (đối xử với ai cũng không nên bóc lột
hết tài sản, của cải, tiền bạc kẻ
khác mà phải để cho họ có cái ǵ để sống)
-Xử nhân bất tận lực (đối xử với người,
không nên bóc lột hết khả năng, sức lao động
của họ, biến họ thành thứ lao nô suốt
đời cúc cung tận tụy phục vụ ḿnh)
-Xử nhân bất tận t́nh (đối xử với người,
không nên bắt buộc ai phải hết ḷng hết dạ,
phải trung thành tuyệt đối với ḿnh, không
được thân thương, cảm t́nh với bất
cứ ai, ngoài ḿnh)
-Xử nhân bất tận lý (đối xử với ai, không
được chỉ cho cái lư của ḿnh là hoàn toàn đúng
mà không nh́n nhận phần nào cái lư của họ. Điều
nầy, Nguyễn Du đă bảo : "Mà trong lẽ phải có người có ta"
(ĐTTT, câu 3114).
Ai đă từng sống
dưới chế độ Cộng sản độc tài
toàn trị, thấy ngay rằng Cộng sản hoàn toàn không
để ư đến những lời trên. Cộng sản xóa ngay chữ "Bất"
để chỉ c̣n "Tứ Tận" và "Tứ
Năng" nên nước nát, nhà tan, dân đói nghèo, dốt
nát. Nhân dân bị biến thành cỏ rác, ngựa trâu cho Cộng
sản vững bền ngôi vị "độc tài trị
nước, độc quyền trị dân và độc tôn
hưởng thụ".
Nhưng, trớ
trêu thay, không riêng ǵ Cộng sản, bao nhiêu người Việt
tỵ nạn Cộng sản nơi hải ngoại, luôn hô
hào, kêu gọi đấu tranh cho Dân chủ, Tự do, cho
Nhân quyền, Nhân phẩm, thế mà lại luôn sử dụng
cái "Tứ Tận, Tứ Năng" để chỉ
trích, công kích, sỉ vả, bôi nhọ nhau, nhiều khi bằng
những ngôn từ vô cùng nặng nề, thô tục, cuồng
bạo. Mà nào đâu phải hạng người thất học,
toàn là những kẻ có học vị cao, có địa vị
xă hội : Tiến sĩ, Kỹ sư, Bác sĩ, Giáo sư,
Nhà văn, Nhà báo từng có tiếng, có tăm. Người
viết có cảm tưởng hầu như chúng ta đă và
đang bị một chứng bệnh tâm thần kỳ quặc,
không moi móc chỉ trích, đả phá nhau th́ "ăn không ngon, ngủ không yên" được,
phải thế chăng ?!. Gần đây nhất, vụ cô
Lê Thị Công Nhân măn hạn tù được Công an Cộng
sản trả lại nhà dù c̣n bị quản thúc ba năm,
cha Nguyễn Văn Lư được Cộng sản tạm
ngừng giam giữ 12 tháng, cho Cha về với gia đ́nh
để chữa bệnh cũng được (hay bị)
bao người bênh và chống đến tận cùng triệt
để. (Bài viết nầy không bàn đến việc "bênh"
hay "chống" hai nhân vật nầy, có thể trong một
bài khác)
Nêu ra hai cái "Tứ
Bất Tận" và "Tứ Bất Năng" như
trên, người viết chỉ mong sao chúng ta -những
người yêu nước, những người chống
Cộng và đấu tranh cho Tự do, Dân chủ- dù có khác
biệt nhau về thái độ, quan điểm, dù có không
cùng một cái nh́n về vấn đề ǵ đó, th́ cũng
chịu khó dùng lời nhẹ nhàng, lịch sự, ôn tồn,
khoan nhượng với nhau chứ đừng dùng lối
phũ phàng đối xử với nhau nữa. Nếu có
phải dùng đến cái lối hàng tôm hàng cá th́̀, thiết
nghĩ chỉ nên sử dụng đối với Cộng
sản, lớp người cam tâm làm tôi tớ cho cường
quyền phương Bắc, sẵn sàng bán nước buôn
dân để giữ được cái ghế ngồi thống
trị trên đầu cổ nhân dân. Chúng ta tự hào có bốn ngh́n
năm văn hiến, tự hào truyền thống văn
hóa tốt đẹp của dân tộc mà chỉ một việc
đơn sơ, bé nhỏ là dùng lời dịu dàng, nhỏ
nhẹ, lịch sự, nhu ḥa với nhau cũng không giữ
được sao ?!!!
France,
21/03/201
Nguyễn Thùy
(Hoai Phuong
Pham sưu tầm và chuyển, A Trinh chuyển tiếp)