CƯ
TRẦN LẠC ĐẠO
(Thầy THÍCH THANH TỪ
giảng)
Ở đời
vui đạo hăy tùy duyên
Đói đến
th́ ăn mệt ngủ liền
Trong nhà có báu
thôi t́m kiếm
Đối cảnh
không tâm chớ hỏi Thiền.
(Phật Hoàng
TRẦN NHÂN TÔNG - Thầy Thích Thanh Từ dịch)
- Tôi giải thích từng
câu, ở đời vui
đạo hăy tùy duyên, người ở
trong cuộc đời thế tục mà luôn luôn vui với
đạo th́ phải khéo tùy duyên. Khéo là sao? Đói đến th́ ăn mệt
ngủ liền, khéo tùy duyên là như thế.
Nhưng câu đó nhiều người hiểu lầm lắm.
Giới tu sĩ trẻ nghe nói thế thích lắm. Tu khỏe
quá, có ǵ nhọc nhằn đâu. Đói ăn, mệt ngủ thật
sướng. Có một Thiền sư tu ở trên núi, khi gặp
người hỏi Ḥa thượng tu hành thế nào, Ngài
đáp "đói ăn, mệt ngủ." Vị cư sĩ
ấy nói đói ăn, mệt ngủ th́ dễ quá, tôi cũng
đói ăn, mệt ngủ, vậy Ḥa thượng có ǵ
hơn tôi đâu? Ngài đáp: Nói đói ăn, mệt ngủ
nhưng người đời đói không chịu ăn, mệt
không chịu ngủ.
Chúng ta có như vậy
không? Như hôm nào đi làm về có cơm nóng, canh nóng
đàng hoàng th́ ngồi ăn vui. Hôm nào về mệt mà gặp
cơm nguội, thức ăn nguội nữa th́ dằn
mâm, xán chén một hồi rồi mới ăn. Đó là nói
trường hợp nguội lạnh, chưa kể những
vị quen ăn ớt, ăn cay. Tới bữa ăn nếu
gặp món hơi tanh lại không có ớt th́ sao? Phải chờ
kiếm ớt rồi mới ăn. Như vậy đói có
chịu ăn đâu?
Rồi đến
ngủ. Ngài nói người đời mệt mà không chịu
ngủ lại suy nghĩ cả trăm việc. Cứ nằm
lăn qua lộn lại, nhớ chuyện năm trên,
năm dưới hoài không chịu ngủ. Như vậy mệt
có chịu ngủ đâu. Đó là người đời
đói không chịu ăn, mệt không chịu ngủ. Mà
đói không chịu ăn, mệt không chịu ngủ là chưa
biết tùy duyên. Tùy duyên là đói đến th́ ăn, mệt
đến th́ ngủ, không có suy gẫm ǵ cả. Nếu
được tùy duyên th́ ở trong đời mà vui với
đạo. Người không khéo tùy duyên sẽ thấy trong
đời khó tu quá, chuyện này chuyện kia phiền hà.
Người khéo tu thấy không khó, việc ǵ đến th́
tùy duyên, giải quyết liền, không phải bận tâm lo
lắng suy gẫm hay sợ sệt ǵ cả.
- Hai câu ấy mới
nghe dễ như trở bàn tay nhưng xét kỹ không phải
dễ đâu. Đến câu thứ ba trong nhà có báu thôi t́m kiếm, mỗi
người chúng ta đều có sẵn ḥn ngọc quư bên
trong, đừng t́m kiếm đâu xa. Thường Phật
tử chúng ta có bệnh đi t́m Phật bên ngoài. Giả sử
trên núi có ḥn đá nào na ná tượng Phật th́ t́m đến
lạy lê mê, hoặc có g̣ mối nào na ná giống h́nh người
cũng hô toáng lên là Phật, rồi áp nhau lạy. T́m Phật
như thế biết bao giờ mới gặp Phật.
Chúng ta tu, đừng bao giờ lệ thuộc những
h́nh ảnh hư ảo đó, v́ nó chỉ là sự tưởng
tượng. Tôi đă từng đi núi, cũng từng vô
những hang động. Trong hang có những cục đá
na ná đức Quan Âm th́ người ta cho rằng đức
Quan Âm hiện về rồi ráp nhau lạy. Thật ra đó
là chỉ do sự tưởng tượng vậy thôi, có
thật đâu. Chính ông Phật ngay nơi ḿnh lại không nhớ,
không biết. Khi
sáu căn không dính sáu trần là Phật tánh hiển lộ rồi. Phật
ngay nơi ta lại không chịu t́m, cứ lo t́m trên núi trên
non, trong hang trong động nên suốt đời cứ chạy
ngược chạy xuôi, rốt lại khổ vẫn hoàn
khổ. Bởi v́ chúng ta đă quên mất của báu trong nhà
th́ t́m kiếm bên ngoài cách mấy cũng không có được.
Đó là một lầm lẫn lớn của hàng Phật tử
chúng ta.
- Câu chót đối cảnh không tâm chớ
hỏi Thiền, sáu căn đối với sáu trần
không có dính mắc. Không tâm tức là không có các niệm, không
suy nghĩ dính mắc. Đó là Thiền rồi. Chúng ta ngồi
thiền một giờ, hai giờ thấy đau chân, chớ
c̣n tất cả giờ, những ǵ ở ngoài đến
đều không dính, không mắc th́ dễ quá. Thấy h́nh sắc
không dính h́nh sắc, nghe âm thanh không dính âm thanh v.. v .. Đó là chúng ta đang tu Thiền,
như vậy thảnh thơi biết mấy. Nhưng v́
chúng ta cứ thấy th́ dính, nghe th́ nhiễm nên bắt buộc
phải ngồi Thiền, xếp chân ngó xuống cho bớt
nghe, bớt thấy, gỡ lần lần như vậy. Nếu
được đối cảnh vô tâm th́ khỏi ngồi,
ở đâu cũng Thiền hết. Người biết
tu th́ mọi việc rất dễ dàng, rất thuận lợi,
c̣n không biết tu th́ thấy khổ, thấy khó.
Ḥa thượng Thích Thanh Từ giảng
(@ Internet)