THĂM CHỒNG.
(Đỗ Dung)
Vi thu xếp dọn
hàng về sớm hơn thường lệ. Hôm nay gặp may Vi được
một mối hời. Một
bà khách dáng vẻ một người phúc hậu, giàu có,
đưa một bọc toàn những áo thun, quần jean,
thêm quần áo trẻ con đắt tiền còn tốt nguyên
và tự đưa ra một giá rẻ mạt. Vi giở ngay gói tiền đếm
đưa bà, không cò kè thêm bớt.
Trước khi đi bà còn dúi vào tay Vi một mẩu
giấy nhỏ ghi địa chỉ của bà và nhắn Vi
đến nhà, bà còn nhiều thứ muốn bán.
Vừa bày những
món hàng mới mua Vi đã gặp ngay khách sộp, có hai quần
jean thôi mà đã hơn giá Vi trả cho bà khách để mua
nguyên cả bọc lớn. Ngoài ra Vi lại bán thêm
được mấy cái "đài" và vài món quà vặt
vãnh cho mấy chú bộ đội cũng được
giá.
Trên đường
đạp xe về Vi ghé mua cho bé Tường Vân một cái
bánh giò, một phong bánh đậu
xanh để mẹ uống trà buổi sáng và một cân giò
lụa cho cả nhà. Vi định
bụng sau bữa ăn sẽ rủ Mai hoặc Quỳnh
cùng đến nhà bà khách xem có mua thêm được món gì nữa
không.
Vừa thấy Vi,
bé Vân lủn tủn chạy ra bi bô đón mẹ. Mai nhìn chị tủm tỉm
cười:
- Chị Vi có tin vui.
- Cái gì?
- Thư anh Tùng.
Mai phất phất
chiếc phong bì vàng úa dứ trước mặt Vi, Vi chạy
vội lại giật lấy, run run bóc. Trong phong thư ấy chỉ vỏn
vẹn một tờ giấy phép thăm nuôi lạnh
lùng. Vi bàng hoàng bật khóc trong
nỗi tủi thân, Tùng không kèm thêm được cho nàng một
lá thư nữa sao. Nỗi mừng
sắp được gặp chồng không bù nổi với
nỗi hờn giận dâng trào.
Nét bút của Tùng, dòng chữ thân yêu rõ ràng ghi địa
chỉ trên bao thư mà sao Tùng nỡ lòng nào không viết thêm
cho nàng vài chữ cho thỏa nỗi nhớ thương, những
đau khổ nhọc nhằn của nàng trong thời gian
qua. Không một lời thăm con, không một lời hỏi
vợ. Nghĩ miên man mà nước
mắt nàng cứ tuôn.
Mai hoảng hốt
cầm tờ giấy lên đọc, quay lại nhìn chị
cười xoà:
- Bà Vi này buồn cười thật. Đúng là mít ướt, buồn cũng
khóc, vui cũng khóc. Sắp
được đi thăm chồng, anh Tùng lại ở
ngay thành Ông Năm Hóc Môn gần xịt. Hai tuần nữa đến ngày
thăm rồi, chị lo sửa soạn, Mai sẽ đi phụ
chị khuân đồ và trông con bé Vân cho hai ông bà tha hồ
mà tỉ tê.
Rồi Mai hạ
giọng:
- Đừng làm mẹ buồn. Bố chưa có phép thăm kìa.
Vi gạt nước
mắt nhìn Mai như biết ơn và chợt nghĩ biết
đâu người ta không cho phép Tùng viết chứ Vi biết,
Vi hiểu Tùng mà, không lẽ có dịp mà chàng lại không nhắc
nhở tới vợ con.
Hai tuần lễ
chờ đợi, hai tuần lễ trải dài nhung nhớ,
Vi làm một danh sách những gì cần đem theo khi vào
thăm nuôi, thuốc men, đồ ăn, vật dụng,
quần áo .. Hàng ngày Vi vẫn
phải đến sạp hàng của mình ở khu chợ
trời để mua bán, bán mua. Buổi tối về soạn
lại danh sách đồ thăm nuôi để thiếu gì thì
sáng hôm sau sẽ đi mua thêm trước khi dọn
hàng. May mắn, qua mối hàng
của bác Thụy, người đàn bà sang trọng đến
bán quần áo cho Vi bữa trước, ba chị em Vi
được giới thiệu đến những gia
đình quen của bác đã được giấy tờ bảo
lãnh của thân nhân ở nước ngoài và đã có danh sách
chuyến bay, giúp họ bán đồ đạc trong nhà
trước khi đi định cư nước khác. Mấy chị em Vi cũng kiếm
được khá tiền.
Hai ngày trước
khi đi thăm Tùng, Vi nghỉ hẳn ở nhà lo xếp dọn,
nấu nướng. Thuốc men đã mua đầy đủ,
Vi còn cẩn thận nhét thêm một lọ dầu xanh, một
lọ dầu Nhị Thiên Đường và một túi nhỏ
sâm lát. Đồ ăn khô
đã gói ghém cẩn thận, tôm khô, bột đậu đủ
thứ, mè đã rang, trộn muối, giã sẵn từ
trước, mấy túi bột gạo lứt, một bịch
thịt chà bông lớn, một bịch kẹo và một bịch
đường, vài hộp sữa đặc. Vi cẩn thận xếp mỗi
thứ vào hai lớp túi ni lông cho chắc.
Vi mở tủ lạnh
lấy thau thịt nạc đã được thái hình khối
vuông to bằng nửa quân cờ, ngâm nước mắm,
đường, hành tỏi và một tô thịt rọi luộc
chín thái hạt lựu ướp tỏi và xả ớt từ
hôm qua. Trời chợt đổ cơn mưa rào, mưa
rơi lộp độp trên mái tôn nhà bếp. Một cơn gió lạnh lướt
qua khiến Vi chợt rùng mình, lửa trong chiếc bếp
dầu hôi vẫn bập bùng. Sau khi phi tỏi, bỏ nắm
xả bằm vào cho thơm, Vi đổ tô thịt rọi
vào chảo xào cho săn thêm miếng thịt. Chỉ hai ngày nữa thôi Tùng của
Vi được ăn những món nàng đang nấu
đây. Tùng ơi, anh biết em nhớ anh dường nào
không. Tay đảo đều
và nước mắt Vi lại ứa ra. Hơn một
năm trời xa cách nhớ nhung, Vi nhớ lại những
kỷ niệm êm đềm ngày hai người hò hẹn rồi
đến những nỗi oan khiên, cơn sóng gió đổ
ập xuống trước ngày cưới. Ngày chào đời
của con bé Tường Vân, những hạnh phúc êm đềm,
ngọt ngào của một gia đình nhỏ. Vi đổ từ từ bát mắm
ruốc vào chảo thịt, thịt và mắm cứ thế
quyện vào nhau và cứ thế Vi xào xong chảo thịt rọi
mắm ruốc thơm lừng, rắc thêm chút hạt tiêu
xay, sau khi trộn đều nàng nhấc chảo sang một
bên chờ cho nguội. Vi lấy một chảo to khác bắt
đầu món ruốc sỏi.
Có tiếng cửa
mở, mẹ Vi xách một giỏ
nặng ướt lướt thướt bước vào,
rũ chiếc áo mưa, xuống bếp thấy con gái
đang rang chảo thịt, bà nhắc:
- Con để nhỏ lửa,
đun liu riu cho thật cạn, nhớ cho nhiều nước
mắm, nấu cho thật cô đặc vào miếng thịt. Hong trên bếp lửa thật nhỏ
cho khô, mai được nắng phơi thêm cho thật nỏ
thì mới để được lâu. Mẹ mới ghé chợ mua cho anh
Tùng ký đường thẻ, bọc chuối khô, con cá khô,
mấy bao lương khô và mấy bao thuốc lá. Mẹ biết
anh Tùng không hút thuốc nhưng cứ phòng xa, nhỡ có lúc cần
chia sẻ với bạn bè hay lo lót cho mấy người
quản giáo.
Bà chép miệng:
- May trời thương các con
buôn bán khá, có đồng ra đồng vào chứ nếu
không thì cơm còn chẳng đủ ăn lấy đâu mà
lo quà cáp.
Bà lại thở
dài:
- Không biết bao giờ mới
đến lượt thăm bố con. Không biết ông bị
đày ải tận đâu, sống chết thế nào. Mẹ lo quá.
Vi nhìn mẹ xót xa.
Nhớ bố, thương mẹ mà biết nói gì đây.
Hôm sau nắng to,
Vi nghe lời mẹ trải mớ thịt đã hong khô ra
phơi. Những viên ruốc sỏi thật khô, thơm mùi
nắng.
Cả buổi chiều
Vi ngồi sắp xếp mọi thứ vào hai chiếc giỏ
cói to, cũng may Mai ra bán hàng thay chị thấy có người
đem bán mấy lon sữa Guigoz không, Mai mua hết đem về
cho chị. Những cái lon nhôm
này đa dụng lắm. Vi lèn chặt mắm ruốc vào ba
lon, ruốc sỏi vào ba lon, còn thừa một chút để
lại nhà ăn. Vi cuốn mấy
tờ giấy bạc như điếu thuốc, bọc
ni lông cẩn thận nhét dưới đáy lon mắm ruốc.
Nàng không quên bỏ mấy quần đùi vải, hai bộ
bà ba xanh đậm bằng vải thô, chiếc áo len, chiếc
khăn mặt, cục xà bông và bàn chải cùng ống kem
đánh răng, một xấp giấy viết thư, phong
bì, tem và tấm ảnh của hai mẹ con mới chụp.
Cuối cùng cũng thành ba giỏ.
Xách thử thì giỏ nặng, giỏ nhẹ, Vi lại
giở ra xếp lại cho ba giỏ nặng đều. Ngày mai cô Mai sẽ xách cho chị
hai giỏ, Vi xách một còn một
tay nàng dắt bé Tường Vân. Vi nhắc Mai nhắn ông Ba
xích lô máy vẫn thỉnh thoảng chở hàng cho Vi nghỉ
một buổi đưa chị em Vi lên Thành Ông Năm.
Cả đêm Vi trằn
trọc không ngủ, nghĩ ngợi lung tung, chuyện cũ,
chuyện mới chập chùng.
Mệt quá nàng thiếp đi, nàng bỗng thấy hai vợ
chồng nàng cùng nắm tay con đi trong khu vườn
đầy hoa đẹp dị thường, thỉnh thoảng
hai người nhấc bổng bé Vân lên, con bé cười
khanh khách. Nắng vàng
tươi, trời trong xanh nhưng sao lại mưa,
mưa nhẹ, những hạt mưa nhỏ như những
hạt bụi, mong manh như những sợi tơ trời. Con bé buông tay cha mẹ ra, tung váy
quay tròn, nàng cũng quay tròn, hai vạt áo dài quấn quýt
bay. Mưa, mưa trong nắng
hiện lên những vệt cầu vồng .. đẹp,
đẹp quá. Vi như ngụp
lặn trong niềm hạnh phúc tuyệt vời.
- Vi,Vi .. Dậy đi con, sáng rồi.
Mẹ lay nhẹ
đánh thức Vi, nàng mở mắt nhìn quanh. Qua cửa sổ, bầu trời
đã sáng ra như màu sữa loãng. Tiếc quá, nàng đã trở
về thực tại sau một giấc mơ hoa.
- Vi ơi, trại anh Tùng ở gần,
con lại đi xích lô máy không vất vả, con sang quán bác
Đạo mua cho anh tô phở, nước bỏ riêng vào
bình thủy, khi ăn chan ra cho nóng.
Mẹ có bỏ mấy quả quýt để khi gặp
nhau bóc ra ăn cho đỡ khát nước. Đợi ông
Ba tới thì chị em đi.
Quỳnh nghe mẹ
nói không chờ sự đồng ý của Vi xách gà mên và bình
thủy chạy ngay sang quán phở mua cho chị. Mẹ Vi lấy
thêm chiếc giỏ ni lông vẫn đi chợ có mặt
đáy phẳng và cứng sắp gà mên phở, bình thuỷ,
đũa muỗng cho con, thêm mấy cái bánh giò, bánh dầy
chả, mấy qủa quýt cho các con đi ăn dọc
đường.
***
Người ngồi
trước mặt Vi là Tùng đây sao. Vi ngỡ ngàng, lạ lẫm, bàng
hoàng. Mặt Tùng như biến
dạng, đen đủi. Cả
người như chỉ còn da bọc xương. Đầu
chàng như chiếc sọ khô, hai mắt sâu hoắm. Đôi chân như hai cây sậy
bơi trong ống quần. Hai
cánh tay khẳng khiu như hai que củi. Hơn một năm trời bị
đầy đọa, thiếu ăn mà thể xác biến
đổi đến thế sao.
Vi nhìn Tùng đăm đăm, nỗi xót thương
trào dâng, nước mắt tuôn như suối.
- Anh Tùng, cố giữ gìn sức
khỏe. Phải mạnh khỏe nghe anh.
Tiếng nói như
pha tiếng nấc tức tưởi, nghẹn ngào.
Tùng yên lặng nhìn
như muốn nuốt chửng vợ con, nước mắt
muốn trào ra mà cố nén. Rồi
tiếng nói như từ cõi xa xăm:
- Anh nhớ em, nhớ con. Anh lo cho em và con. Gặp em, nhìn thấy em thế
này là anh yên chí. Em cố lo làm
ăn với Đỗ Quyên, đừng lo lắng cho anh.
Bé Tường Vân
nhìn cha sợ sệt, hình ảnh của bố Tùng khác hẳn,
mẹ Vi hàng đêm vẫn lấy hình bố ra kể chuyện
cho con về bố. Vi đẩy con bé về phía Tùng
- Con mi bố đi, bố Tùng
đó.
Bé Vân nhìn mẹ,
nhìn dì Mai như dò hỏi, Vi bế hẳn con lên, đặt
nó lên bàn đẩy về phiá Tùng, Tùng nhân cơ hội chuyền
sang tay Vi một cuộn giấy con quấn chặt như
điếu thuốc lá. Nàng cầm lấy và bỏ ngay vào
túi áo bà ba.
Chiếc bàn dài ở
giữa cách ngăn, hai vợ chồng trẻ im lặng
nhìn nhau. Thỉnh thoảng nghe tiếng nấc uất nghẹn
của Vi.
Mai lẳng lặng
lấy phở sắp ra tô, lấy bình thuỷ rót vào bát phở,
nước dùng nóng còn bốc khói mời anh ăn rồi lấy
cớ bước ra ngoài.
Căn phòng thăm nuôi dài, thông thống như quán chợ,
hai dãy bàn ghế kê nối đuôi nhau, dãy này song song với
dãy bên kia. Người thăm
và người học tập ngồi đối diện
nhau qua chiếc bàn dài. Hai đầu
dãy mấy người bộ đội đứng gườm
gườm kiểm soát.
Nhìn khung cảnh
xung quanh, những buồn vui hội ngộ, những giọt
lệ ngắn dài, những phờ phạc âu lo .. Có những
bao quà to tướng, có những bọc quà quá khiêm nhường. Những bà mẹ hay người
vợ từ xa đến cũng xác xơ, tiều tụy. Những đứa bé ngỡ
ngàng, những đứa con lớn, hiểu biết hơn
nhìn cha mà gục đầu rưng rức khóc. Nhưng tội nhất vẫn là
hình dung xác xơ của những người học tập. Dù chưa đến nỗi rách
rưới tang thương nhưng áo đã sờn, quần
đã bạc phếch. Mặt
rõ là đói và hiện lên những nỗi lo lắng, ưu
tư. Lưng quần thắt
chặt cho khỏi tuột thì dúm dó đằng trước,
dồn cục đằng sau vì chiếc quần từ ngày
đi nay đã trở thành quá rộng. Tuy nhiên các anh vẫn
còn một nét gì đó của những người đã từng
có một thời hiên ngang. Nghĩ đến Vi, Mai
thương chị nhưng cũng thầm biết chị
mình còn may mắn hơn nhiều người. Cuộc sống
chưa đến nỗi thê lương và đi thăm chồng
không đến nỗi vất vả quá. Nghĩ đến ông anh rể Mai
cũng bùi ngùi.
Qua giây phút xúc cảm
ban đầu, Vi thủ thỉ kể chồng nghe những
công việc của nàng bây giờ.
Nàng kiếm tiền được, cuộc sống
êm đềm bên mẹ và hai em.
Bé Vân ngoan, được cả nhà thương yêu dạy
dỗ, sang năm bé đã đến tuổi vào Mẫu
giáo. Tùng làm quen con bé, bón cho con ăn và lấy ngón tay quẹt
nhẹ vào người, chọc lét cho con bé nhoẻn miệng
cười. Niềm vui như
trở lại với gia đình nhỏ bé, hai cha con ăn
xong bát phở Vi bóc quýt cho cả nhà cùng ăn. Con bé Vân
đã quen với bố nũng nịu nói:
- Sao bố đi lâu quá? Bao giờ bố mới về với
mẹ, với con?
- Bố đi học, bao giờ
học xong bố về. Con ở
nhà phải ngoan, phải nghe lời bà, nghe lời mẹ với
các dì. Bao giờ bố về
bố sẽ thưởng con nghe!
- Bố cũng phải ngoan
nghe! Bố học giỏi
nghe! Bố mau về nghe!
Tiếng trẻ
ngây thơ, ríu rít đem lại không khí đầm ấm,
hai người đã có lúc cười vì những câu nói ngây
thơ của con bé. Mai quay lại
thấy không khí bớt căng thẳng cũng ngồi xuống
góp chuyện hỏi thăm anh về những ngày sống
xa gia đình, những người bạn tù của anh. Mai nhí nhảnh lôi ra mấy chiếc
bánh dầy, bánh giò đem theo, nháy mắt đưa Tùng:
- Anh cho em gửi cho chàng nào còn
độc thân, cô đơn nhất trại!
Tùng cũng vui lây với
lời nói đùa của cô em vợ, tố theo.
- Cô Mai nói đấy nhé, chịu
có người yêu học tập anh sẽ làm mai.
Sau những câu chuyện
trao đổi với hai chị em Vi, Tùng như cất
được gánh nặng.
Trong trại, nỗi lo âu nhất của Tùng là không biết
mẹ con Vi xoay sở ra sao với hoàn cảnh mới. Tùng
biết Vi mảnh mai, yếu đuối, tình cảm dạt
dào và rất mau nước mắt, nay thấy Vi mạnh mẽ,
lanh lợi ra Tùng rất yên tâm nhưng nghĩ lại phận
tù tội của mình, cứ vài tháng lại có danh sách chuyển
trại, những hồi hộp lo âu không biết bao giờ
đến lượt mình và
biết ngày nào được về với vợ con. Nhìn khuôn mặt yêu kiều của
Vi lòng chàng quặn đau. Nghĩ
đến lòng chung thủy của vợ chàng lại càng
xót thương.
- Vi, như anh đã nói, chị em
chịu khó làm ăn với cô Quyên, phần anh có nhà nước
lo. Nhớ nghe lời anh.
Tùng dặn đi dặn lại việc
làm ăn với Quyên vì khi Tùng ở nhà đã có tin Quyên đến
bến bờ tự do. Vi hiểu Tùng muốn nhắn nàng cứ
tìm đường đem con vượt biên, đừng lo
lắng cho Tùng. Vi rưng rưng:
- Anh Tùng, em mong anh giữ sức
khỏe, học tập tốt anh sẽ về, chúng mình sẽ
đi thăm bác Vĩnh (anh của mẹ Vi ở Thuỵ Sĩ). Em chờ anh. Ráng học tập tốt để
mau về với em, với con. Em chờ, anh yên tâm, mẹ
con em chờ anh.
Mai tiếp lời:
- Mẹ biết anh không hút thuốc
nhưng cũng mua thuốc tặng anh để thỉnh
thoảng anh ngoại giao đấy.
- Anh gửi lời cám ơn mẹ,
anh sẽ chia cho mấy người bạn, có thuốc lá họ
mừng lắm. Hồi này họ phải hút thuốc lào rồi. Anh không cần phải ngoại
giao với ai hết Mai ạ.
Như chợt nhớ
ra Tùng lấy trong chiếc túi vải vẫn để
dưới chân nãy giờ những món quà tặng. Cái ly nhỏ xíu bằng nhôm của
bé Vân khắc hình con gấu xinh xinh ngồi trên thảm cỏ
bên những bông hoa nho nhỏ. Chiếc lược bí khắc
hình con hạc với dòng chữ Kính biếu mẹ. Ba cái lược nhỏ gọn
trong lòng bàn tay, một chiếc khắc hoa Tường Vi với
dòng Em yêu dấu, lược tên Diễm Quỳnh với
đóa Quỳnh Hương và Ngọc Mai với một cành
Mai dịu dàng.
- Những lúc rảnh rang trong trại
tụi anh làm, quà kỷ niệm của anh đây.
Tiếng kẻng
vang lên báo đã hết giờ thăm nuôi. Bịn rịn, rưng rưng, bùi
ngùi, lưu luyến .. chưa có cuộc chia ly nào ngậm
ngùi kẻ ở người đi như cuộc chia tay não
nùng sau buổi thăm tù cải tạo lần đầu
tiên.
Đỗ Dung
(N.Q.Võ sưu tầm và chuyển)