Tác giả 36 tuổi, cho biết
ông thuộc gia đ́nh HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là
cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài
viết về nước Mỹ đầu tiên của ông
gửi là chuyện một gia đ́nh Việt tại
Mỹ: vợ làm nail, chồng cắt cỏ. Tựa
đề được đặt theo nội dung bài
viết.
*
Cuộc sống của gia đ́nh
tôi trôi đều như nước chảy qua cầu. Nh́n
lên không bằng ai nhưng liếc xuống coi cũng dư
xài. Tôi cho như vậy là tốt và rất bằng ḷng
với những ǵ ḿnh đang có. Cưới vợ
được năm năm, "thu hoạch"
được một thằng nhóc kháu khỉnh và giống
tôi như đúc, chuyện này cứ làm bà xả tôi ấm
ức hoài, có lúc bả c̣n đe dọa sẽ cho ra
đời thêm đứa giống bả mới hả
giận, nhưng nghĩ lại cảnh mang bụng thè lè,
đi đâu cũng ́ ạch như vịt bầu, bả
đâm ngán hổng dám hoặc tạm thời gác qua một
bên .. chờ thời. Bả có tiệm tóc và nail, nhờ
trời tiệm lúc nào cũng đông khách, công việc túi
bụi suốt ngày làm bả mệt nhoài, đêm nào về
cũng than nhức lưng, đau tay, mỏi chân .. Bả
la đến đâu là cứ như cái máy, tôi đấm
bóp, chườm nắn, xoa đến tháo mồ hôi hột
vậy mà bả cứ chê bàn tay tôi nhám c̣n hơn cái dũa
móng tay của bả.
Chả là tôi là dân labor, cắt
cỏ dọn vườn là nghề chính, làm riết chân tay
nó nổi u, nổi cục nhám rô. Công việc của tôi
cũng không thua bả, nhờ chăm chỉ cẩn
thận, giá cả phải chăng tôi có rất nhiều
mối làm hoài không hết việc.
Công việc thấy dễ
nhưng lắm lúc làm cho tôi phải nhức đầu v́
mấy thằng subcontractor làm ẩu bị khách hàng complain
thế là tôi phải thân hành đi giải quyết, nói là giải
quyết cho oai chứ phải đi dọn, cắt, và trim
lại cho người ta vừa ḷng.
Dù bận rộn đến
đâu đi nữa đến hai giờ rưỡi
chiều là tôi gác bỏ mọi chuyện, đi đón
thằng nhóc cái đă rồi tính sau. Về đến nhà,
nh́n thằng con chạy nhảy phá phách tơi bời tôi
quên hết mọi cực nhọc trong ngày, lắm lúc
mệt ná thở nhưng phải làm partner chơi với
nó, hết làm ngựa cho nó cỡi đến làm
"Indian" cho nó bắn, mà nó bắn là phải giả
chết giựt giựt vài cái rồi nằm xuống
nhắm mắt nó mới chịu. Ngày nào cũng vậy, cha
con tôi "quậy" tưng bừng rồi mới
xuống bếp nấu nướng, dọn lên bàn xong
ngồi lấy đũa gơ chén gơ bàn đợi .. mẹ nó
về.
Khác với tôi, bà xă ngày nào cũng
mang một mớ chuyện bực tức từ tiệm
về trút hết "tâm sự" lên tôi, nào là con nhỏ
làm chân tay nuớc nó chảnh quá chịu hổng nổi,
càng chiều chuộng nó càng lấn tới, nay dọa
nghỉ, mai đ̣i tăng lương. Cái bà khách kia giàu
nứt tường đổ vách mà kẹo không bao giờ
cho một đồng tiền tip, đă vậy c̣n khó giàn
trời, đ̣i làm cái này cho đă rồi hổng chịu
đ̣i thay cái khác ..
Ê ẩm nhất là chuyện
thiếu người làm. Ngày nào bả cũng bảo tôi làm
sao đi t́m người làm cho bả. Giá mà bả cần
người cắt cỏ dọn vườn tôi sẽ cung
cấp cho bả ngay một lúc hai chục thằng Mễ
to khỏe mà không có vấn đề ǵ. Tôi suốt ngày
hết cắt, hốt, trim, tỉa, dọn .. đào đâu
ra người làm nail cho bả?
Lúc đầu nghe bả lải
nhải kể lể đủ mọi chuyện
thượng vàng hạ cám, tôi đâm cáu. Tuy nhiên cái cáu
của tôi không đủ power để stop câu chuyện
"thương tâm" của bả. Riết rồi tôi
đâm quen. Tệ nhất là thằng con ngồi chống
cằm nh́n vẻ mặt thiểu năo của bố nó,
chốc chốc lại mỉm cười khoái chí, cứ
như là tôi đang bị "time out" như nó vậy.
Cái thằng vậy mà cà chớn hết biết !
Một bữa nọ đi làm
về mặt bả hầm hầm đi vào nhà chẳng nói
chẳng rằng liệng cái xách cái đụi lên bàn
rồi đi thẳng vào giường nằm. Thấy
bả "sát khí đằng đằng" tôi nh́n
thằng con nghi ngờ, nó lè lưỡi lắc đầu
rồi rụt cổ giơ hai tay như muốn nói: "I
didnt do it". Đợi một lúc cho bả hạ
hỏa tôi rón rén vào ngồi nhẹ bên mép giựng, hít
một hơi thật sâu rồi mới dám .. khều
nhẹ. Bả liền quay lại nói:
- Anh đi học lấy bằng
Nail rồi ra phụ với em, hổng có lôi thôi ǵ hết!
Tôi chưng hửng, không nói
được lời nào. Tính tôi hồi nào tới giờ
không thích bị g̣ bó, cái ǵ thích là tôi làm, không thích th́
đừng có ḥng. Sang Mỹ đă lâu nhưng có hăng nào tôi
chịu làm đến hơn sáu tháng đâu. Hồi
trước trong đám con trai theo bả, có khối
người có bằng cấp đầy ḿnh, nhưng
bả nhất định chọn tôi v́ cái tính bạt
mạng và ngang tàng của tôi ấy chứ. Bả c̣n
bảo tôi "anh như con ngựa chứng trong sân
trường". Có lần tôi hỏi bả:
- Bộ em hổng sợ khi
cưới về anh control em sao?
Bả chỉ nh́n tôi mỉm
cuời không nói ǵ. Từ ngày lấy bả về, bận
bịu với trăm công ngàn việc, với thằng nhóc,
mà nhất là với bả nên tôi đă quên mất tôi là ai.
Lâu lâu nh́n vào gương chỉ
thấy thằng nào lạ hoắc và hiền khô chứ
không phải là cái thằng tôi ngang tàng bạt mạng
của ngày xưa nữa. Tôi chợt thấy ḿnh đă thay
đổi hẳn, kiên nhẫn hơn, tiết kiệm
hơn, đi đâu làm việc ǵ xong là về ngay chứ
không c̣n tạt ngang nhà mấy thằng bạn làm vài lon tán
hươu tán vượn đă đời rồi mới
về. Tôi đă bỏ hút thuốc. Cái này là do tôi tự
nguyện v́ sức khỏe của thằng nhóc chứ
chả ai ép tôi bỏ được, chắc chắn là
như vậy ..
Tôi không bao giờ quên những cái
véo đau điếng người khi bà xă bắt gặp
ánh mắt của tôi đang lơ đăng dơi theo một bóng
hồng nào đó. Tôi đâm sợ cái đau thấu tận
tim gan phèo phổi ấy, chỉ khi nào chắc trăm
phần trăm là bả không để ư mới dám liếc
nhẹ một cái cho nó đỡ .. ghiền, âu cũng là
phản xạ tự nhiên của giới mày râu mà, nhưng
có ai thấu chăng nỗi ḷng này ?
Tóm lại ngày xưa tôi lăng tử
giang hồ bao nhiêu th́ giờ tôi nề nếp nghiêm túc
bấy nhiêu, vợ nói ǵ cũng cười cười
hiền khô. Lư lẽ với bả có mà .. chết! Nói
như vậy không có nghĩa là tôi không c̣n là thằng đàn
ông nữa, nhưng cao hơn, thâm trầm hơn, tôi là
một người đàn ông biết nhịn nhục
để yêu thương, biết hy sinh để
đổi lấy nụ cười bà xă chứ tự
trong cơi thâm sâu tôi vẫn là tôi nguyên vẹn. Người khôn
phải biết tùy thời, thời này mà chơi cái
quần ống loe, áo cổ bự tổ chảng
để hở ngực, đầu tóc bù xù dài chấm
lưng .. gù th́ nh́n ra cái giống ǵ ! Biết cái tôi ngang tàng
bạt mạng không c̣n xài được ít ra là trong giai
đoạn này tôi đành xếp nó lại bỏ vào một
ngăn kín đáo tận đáy ḷng. Để một lúc nào
đó khi bị bà xă đ́ tôi lại lôi nó ra ôn lại
rồi mỉm cười một ḿnh, ḿnh cũng oanh
liệt một thời chứ có phải là đồ
bỏ đâu.
Đi làm nail. Thiệt t́nh cái ư
tưởng này chưa bao giờ tôi nghĩ tới, nói cho
đúng là không dám nghĩ tới, sợ nó thành sự
thật th́ chết .. bỏ bu. Tôi như vầy mà đi
cầm tay, ôm chân mấy bà dũa dũa mài mài .. nghĩ
đến đây tôi bỗng rùng ḿnh. Không thể
được, nhất định là không được.
Nhưng mà nghe bà xă ca bài "thiếu người làm"
mỗi ngày tôi cũng ngán.
Tôi thương bà xă v́ bả là
người có tấm ḷng vàng, tính rộng răi và biết hy
sinh cho người khác. Nhớ hồi xưa tôi ở có
một ḿnh, có hôm đau ốm nằm co ro một ḿnh trong
góc pḥng chẳng có ai nấu cho miếng cháo, rót cho ly
nước uống thuốc, mà chẳng có thuốc
để uống bởi v́ tôi vốn khỏe như trâu,
có mấy khi đau ốm đâu mà trữ thuốc thang.
Đang lúc ngặt nghèo ấy bả lại xuất
hiện, bả nấu cháo, bả đi mua thuốc, bả
dọn dẹp nhà cửa, rồi đổ mấy
đống rác cho tôi. Thỉnh thoảng đi làm về tôi
thấy cái note ở cửa bảo rằng bả
để đồ ăn trong hộp thư ra lấy vào
ăn khỏi phải nấu.
Cái tính ngang tàng bạt mạng
hại tôi hổng biết bao nhiêu lần. Ngày ấy tôi làm
ở một hăng, job thơm th́ thôi, nhưng có thằng
supervisor Mỹ trắng hay kỳ thị người Việt
ḿnh, lần ấy nó đổ lỗi cho tôi, tức cành
hông tôi tới chỉ thẳng vào mặt nó mắng một
trận tơi tả rồi xách cái lunch box hiên ngang walk out
không lời từ biệt. Nghe nói thằng supervisor ấy
bị đuổi ngay sau đó. Lẽ ra tôi không bị
đuổi nhưng lỡ .. quit rồi, tiếc cái job hùi
hụi nhưng đành bấm bụng chịu vậy. Ngang
tàng mà !
Đúng lúc thất nghiệp
nằm ở nhà th́ bả lại xuất hiện tiếp
tế lương thực cho tôi. Hồi c̣n học nail
bả đi làm waitress ở nhà hàng Golden Corel ngày nào cũng
mang về mấy bịch thức ăn mua rẻ của
nhà hàng để .. nuôi tôi chờ thời. Bà xă tôi cũng
xởi lởi vui vẻ lắm chứ nhưng phải cái
tính lo xa, mà lo th́ hay kể lể chỉ có vậy thôi mà tôi
phải hy sinh cả đời trai để chấp
nhận sự thật "phũ phàng" ấy!
Tính tới suy lui mấy ngày tôi
đành nhắm mắt đưa chân vậy. Chắc là v́
quá thương bả nên tôi chịu đi học nail,
hơn nữa bù lại những hy sinh vật chất và
tinh thần cho gia đ́nh tôi bên Việt Nam, bả giúp
thẳng tay không thương tiếc hay đắn đo
suy nghĩ ǵ cả. Ai cần bả giúp hầu như không
bao giờ bị từ chối, bả sẵn sàng đóng
cửa tiệm để chở gia đ́nh kia ở VN
mới qua đi xin việc. Bả nói làm vậy mai mốt
cho con được có phước. Nói cho cùng đi làm nail
tiền cũng không thua kém cái nghề cắt, trim, dọn,
đổ của tôi. Bả c̣n nói để cho anh
dưỡng da; phơi nắng tối ngày ngoài trời
đen đúa như Mỹ đen ấy. Thôi cũng
được, coi như là đổi nghề cho
đỡ chán, hơn nữa c̣n được ở
gần bà xă mỗi ngày.
Tôi vốn tháo vát, bà xă chỉ cho
vài lần là tôi làm nhuần nhuyễn như người làm
lâu năm. Job mới của tôi là "chief of chân tay
nước". Tiếng lành đồn xa, các bà các cô
cứ gọi vào liên tiếp đ̣i tôi làm cho bằng
được. Có nhỏ Mỹ trắng rất
đẹp gái là khách ruột của tôi, mới làm có hơn
một tháng mà nó đến với tôi ba lần rồi.
Mỗi lần làm nó cho ít nhất là $10.00 tiền típ có hôm nó
cho $20.00 luôn.
Hôm nay nó lại đến,
ngồi ngả người trên chiếc ghế spa, mắt
nó lim dim tận hưởng những giây phút thư giăn qua
tài nghệ nắn bóp của tôi. Thật t́nh tôi rất ái
ngại khi đụng chạm da thịt người
phụ nữ khác, nhất là con nhỏ này, cặp gị
của nó trắng muốt nơn nà từ trên xuống
dưới cứ như là .. lợn cạo ấy. Tôi không
dám nh́n ngang nh́n ngửa mà chú tâm và công việc, xoa, bóp,
vuốt, day huyệt .. Không biết tôi vô t́nh bấm trúng
huyệt đạo nào của nó mà bỗng dưng nó rên khe
khẽ, lúc đầu nhỏ sau lớn dần cứ như
nó đang lang thang trên đỉnh vu sơn không bằng.
Mọi cặp mắt của khách hàng đổ dồn
về phía chúng tôi, nhưng nó vẫn lim dim không hề hay
biết.
Cứ thế tiếng rên của
nó âm ỉ cường độ biến thiên tỷ lệ
thuận theo màu đỏ của da mặt tôi. Tôi liếc
xéo nh́n bà xă vừa cầu cứu vừa thanh minh rằng
ḿnh vô can trong tiếng rên thảm thiết đến
chết người này. Tôi đoán không sai, bà xă bỏ ngang
bà khách cắt tóc trên ghế bước lại chỗ tôi
mỉm cười nhẹ nhàng bảo:
- Anh về cắt cỏ lại
đi, để em làm ở đây được rồi!
Tôi như cái máy đứng lên
đi về, không biết ḿnh là ai, tỉnh hay mê. Ôi
người vợ thân yêu của tôi !
BEN NGUYỄN
(Sưu Tầm Liên
Mạng chuyển)
X̀ BÔNG XOA
X̀ BÔNG XOA
(Hoàng
Đức)
(Tác giả đă được trao
tặng một giải thưởng đặc biệt
Viết Về Nước Mỹ 2005. Ông sinh năm 1940.
Trước ở Việt Nam làm nghề dạy học,
sang Mỹ làm đủ mọi nghề thượng vàng
hạ cám trước khi lại tiếp tục nghề
dạy học ở cấp Trung học và Đại
Học Cộng Đồng. Hiện là cư dân Westminster,
đang hưu trí và đùa giỡn cùng bạn bè qua Email).
*
Sự h́nh thành của từ
ngữ mới này là một kết hợp thật khéo léo có
tính cách b́nh dân đại chúng mà các nhà ngôn ngữ học
chỉ biết cúi đầu chào thua.
"X́ bông xoa". Nghe văng
vẳng bên tai như tên gọi âu yếm của một cô
bé xinh xắn, nhí nhảnh và nũng nịu "Bống
Bồng Bông". Nhưng không, đây là từ ngữ Sponsor
của Anh văn. Giới b́nh dân Việt Nam không rành
ngoại ngữ, không muốn uốn lưỡi, nghiến
răng lôi thôi khi phát âm chữ S của Pháp văn và Anh
văn, họ bèn thay thế bằng hai chữ XI cọng
thêm một dấu huyền. Bây giờ đến phụ âm
P mà chúng ta thường gọi là P phở để phân
biệt với B ḅ. Chữ P phở này ngay các nhà khoa
bảng nhất là mấy ông ngườ́ Nam cũng không ít
người phát âm sai thành B ḅ. Do đó, để tiện
việc sổ sách, dân ta bèn phang ngay chữ B vào để
thay thế. Tiếp theo là chữ Sor th́ thật là rắc
rối v́ phải uốn éo mồm miệng sao cho vừa
đủ tṛn, không vuông, không méo, mới phát âm đuợc.
Thế tại sao không thay thế bằng chữ Xoa vốn
đă có sẵn trong ngôn từ Việt Nam ta.
Phiên âm sponsor thành "x́ bông
xoa" thật là khôn khéo. Nhờ vậy mà trong ngôn ngữ
của ta có thêm một danh từ mới mẻ rất thông
dụng sau 1975 nhất là ở các trại tỵ nạn
của Liên hiệp quốc tại Mă Lai và Nam Dưong.
Thời đó, suốt ngày, đi
đến đâu cũng nghe nói đến "X́ bông
xoa" như một thuật ngữ, như một phù chú
mà khi nói lên th́ dân tỵ nạn thấy trong ḷng phấn
khởi, nét mặt rạng rỡ.
Vâng, phải có "X́ bông xoa"
mới mong định cư, mới mong rời khỏi
trại tỵ nạn, mới mong đến
được bến bờ tự do, mới mong xây dựng
tương lai, sự nghiệp trên xứ người.
"X́ bông xoa" là ân nhân, là
Mạnh thường Quân, là lá bùa hộ mạng của
người Việt tỵ nạn trên xứ Cờ Hoa. Tôi
nhớ có một cựu sĩ quan chúng tôi gặp ở
trại tỵ nạn Galang đi đâu cũng khoe ca sĩ
TT một tên tuổi lẫy lừng trong ngành ca nhạc
trước đây tại quê nhà là "X́ bông xoa"của
ông ta. Lúc bấy giờ, thú thực tôi cũng ao ước
có được một "X́ bông xoa" sáng giá như
thế để nhờ cậy trong cảnh túng thiếu
của trại tỵ nạn và sau này, lúc định cư
tại Mỹ vào "cái thuở ban đầu lưu
luyến ấy".
Lại có một ông Bác sĩ sung
sướng khoe "X́ bông xoa"của ông là giám
đốc USCC tại một thành phố lớn ở
Mỹ v́ vậy ông hy vọng rằng ông sẽ sớm
được đi định cư trước
những thuyền nhân khác. Thế rồi sau đó, lúc tôi
sang định cư ở Mỹ (sau ông ta v́ tôi đến
Galang sau ông ta), bắt liên lạc được với
ông, tôi hỏi thăm t́nh h́nh công việc của ông, ông
đă ngậm ngùi thú nhận là chức vụ giám
đốc USCC của ông "X́ bông xoa" không phải
"to" và quan trọng như ông nghĩ nên ông này cũng
chẳng giúp ǵ được cho gia đ́nh ông ta ngoài
việc kiếm cho ông một công việc thật khiêm
nhường chả liên quan ǵ đến văn bằng Bác
sĩ của ông và vợ ông ta th́ chỉ làm được
một công việc lằng nhằng với mức
lương tối thiểu theo luật định.
Sang đến Mỹ, tiếp xúc
với thực tế ta mới thấy những sai lầm
trong nghĩ suy đơn giản của ta. Chức vụ
giám đốc như trong hệ thống hành chánh của ta
thật là quan trọng. Trái lại, ở Mỹ, ví dụ
như trong cơ quan USCC, chỉ cần phụ trách một
chương tŕnh nào đó như Chương tŕnh làm
thẻ xanh, chương tŕnh t́m kiếm việc làm (nhân dụng)
hay chương tŕnh đoàn tụ ODP cũng
được gọi là Program Manager và nếu dịch ra
tiếng Việt Nam tức là Giám đốc chương
tŕnh và để đơn giản hóa vấn đề v́
ta làm việc cho USCC ta có thể tự phong là Giám
đốc USCC cũng chẳng có ai bắt bẻ ǵ và
những người Việt Nam không am hiểu hệ
thống hành chánh Mỹ rất dễ nhầm lẫn
về giá trị, tầm mức quan trọng và giới
hạn quyền hành của các chức vụ tại
những cơ quan công quyền hay tư nhân Mỹ.
Không biết trước tôi, trong
mục "Viết Về Nước Mỹ" đă có
ai viết về "X́ bông xoa" chưa, tôi không nhớ
rơ. Sở dĩ tôi muốn viết về "X́ bông xoa"
v́ vợ chồng ông "X́ bông xoa" của chúng tôi sau 19
năm xa cách gia đ́nh tôi, kẻ Bắc (ông ta ở New
Hampshire) ngựi Nam (chúng tôi ở California) đă vừa lái
xe xuyên bang qua thăm chúng tôi trong sự vui mừng
đượm t́nh thương yêu thắm thiết.
Không biết những ai trong chúng
ta c̣n liên lạc mật thiết với người
bảo trợ đă có một thời giúp chúng ta sang
định cư ở Mỹ. Riêng tôi vẫn nhớ
đến Joe Doran, tên người bảo trợ gia
đ́nh tôi, nhớ như nhớ đến một ân nhân,
một người bạn, một người em (Joe
nhỏ hơn tôi 7 tuổi). Joe là một giáo sư Trung
học, dạy môn Sử kư, vóc người tầm
thước, có chiều cao khiêm nhượng so với
người Mỹ nên đứng bên cạnh Joe tôi không mang
mặc cảm "nhược tiểu" và lúc nói chuyện,
tôi khỏi phải ngước mặt nh́n lên như khi nói
chuyện với những người Mỹ cao to.
Joe thật ḥa nhă và vui tính, anh giúp
đỡ chúng tôi tận t́nh trong tất cả mọi sinh
hoạt liên quan đến việc hội nhập vào xă
hội Mỹ. Ngày đầu tiên tôi đến Mỹ, Joe
đă mang đến biếu chúng tôi một chiếc bánh
Pizza to tướng mà tôi nhớ măi cho đến bây
giờ. Ôi ngon ơi là ngon, lạ ơi là lạ. Chưa bao
giờ chúng tôi được thưởng thức một
chiếc bánh như thế. Màu vàng rộm ngon mắt,
những lát nấm mềm mại mà mới nh́n,
nước miếng đă ứa ra trong mồm. Fromage
dẻo quẹo quyện vào những "phụ tùng"
trên bánh làm lúc cắt pizza thành những lát theo h́nh rẻ
quạt tôi liên tưởng đến mạch nha xứ
Quảng, đến kẹo kéo Bắc Kỳ vừa ngon,
vừa ngọt, vừa dẻo, vừa dai, vừa mềm
lại thêm những lát ớt nằm thênh thang trên chiếc
bánh mang lại hương vị của quê hương tôi
(Tôi là người Việt gốc ớt, tôi là dân Huế,
ăn ớt nhiều đến nỗi ớt không bao
giờ kịp chín).
Tôi mê Pizza từ dạo đó! Tôi
muốn nói với Pizza như trong ca khúc "Biết nói ǵ
đây": " Hôm nao anh đă nói ḿnh yêu nhau rồi
đó." Tôi ghiền Pizza măi cho đến một ngày tôi
phải bôn ba trên dặm đường thiên lư, ngồi
trên xe bus 36 tiếng đồng hồ đi kiếm job
từ New Hampshire đến Kentucky. Trong suốt cuộc
hành tŕnh tôi chỉ ngồi gặm Pizza đến nỗi
tôi ứ lên tận cổ và bỗng thấy thèm cơm, thèm
phở, thèm da diết.
Đến Kentucky, vào nhà
người quen, tôi yêu cầu cho tôi một dĩa cơm
nóng với một chén nước mắm ngon và 1 kilo ớt
trái tươi để tôi khoản đăi con t́ con vị
của tôi sau một ngày một đêm thiếu cơm.
Xin trở về với Joe v́ tôi
đă đi lạc đề quá xa do cái bánh Pizza.
Joe là một người đa
cảm ! Ngày chúng tôi từ giă Joe để sang Cali t́m
nắng ấm và khí hậu ôn ḥa, Joe đă khóc tức
tưởi, nước mắt nước mũi nhồm
nhoàm ướt cả bộ râu xồm và dù trong lúc cảm
động v́ t́nh nghĩa của Joe đối với gia
đ́nh chúng tôi, tôi cũng không thể không liên tưởng
đến mấy câu hát lúc c̣n niên thiếu v́ gương
mặt của Joe lúc bấy giờ trông "khôi hài"
không chịu được:
Râu chi râu mọc trên mồm , râu
xồm
Râu chi râu mọc trên tai, râu quai
Cái râu lồm xồm là cái râu
mọc trên cái mồm.
Joe lại rất thật t́nh,
không màu mè, kiểu cách, sống thật b́nh dị nếu
không muốn nói là đạm bạc. Tôi nhớ lúc chúng tôi
rời New Hampshire, Joe đă hỏi xin vợ tôi bao gạo
c̣n thừa mà chúng tôi đă để lại trong nhà v́ không
muốn mang theo mà cũng không dám đề nghị tặng
lại Joe và Joe đă tỏ vẻ vui mừng ra mặt
bảo với tôi là Joe rất thích cơm v́ đă từng
được gia đ́nh chúng tôi mời đến nhà
ăn cơm Việt Nam gần như thường xuyên.
Thế là chúng tôi lại tặng cho Joe cái nồi cơm
điện và chỉ cho Joe cách nấu cơm thế nào cho
không khô và không nhăo. Tôi nghĩ cũng không nhiều
người Việt nam tỵ nạn được
một "X́bôngxoa" dễ thương như Joe.
Cũng nên nói đến một
khía cạnh khác của người bảo trợ. Một
số đă dở khóc dở cười với
người mà họ bảo trợ. Tôi có một anh
bạn bảo trợ cho ông anh ruột sang Mỹ
định cư, đă cho gia đ́nh ông anh tá túc trong nhà,
đối xử như bát nước đầy thế
mà một hôm ông anh hội họp gia đ́nh và trịnh
trọng bảo người em:
"Từ bao lâu nay Chú đă giúp
gia đ́nh anh thật nhiều, anh rất cảm ơn chú
nhưng đă đến lúc anh muốn ra ở riêng
để khỏi làm phiền chú thím, vậy anh xin chú giao
lại cho anh số tiền trợ cấp và tiền
hưu mà chính phủ Mỹ đă trả cho anh trong thời
gian anh phục vụ trong quân lực Việt Nam Cộng Ḥa
trước đây mà chú đang cất giữ."
Thế là t́nh nghĩa anh em đă chấm
dứt từ hôm đó dù sau này ông anh đă biết ḿnh
hiểu nhầm v́ những tin đồn bịa
đăt, nhảm nhí lúc c̣n ở quê nhà. Ông ta đă hổ
thẹn và v́ tự ái nên không muốn nh́n mặt
người em. Đấy là nỗi khổ tâm của
"X́ bông xoa".
Lúc ở trại tỵ nạn th́
đi đâu và bất cứ lúc nào cũng nói về
quyền thế, (trong tưởng tượng sai lầm)
về sự giàu sang, về nhiệt t́nh, về ḷng tốt
của "X́ bông xoa". Đặt quá nhiều hy vọng
vào người bảo trợ, đến lúc va chạm
với thực tế, v́ không được những ǵ
họ mong muốn từ người bảo trợ nên
một số người Việt Nam chúng ta đă quên
đi t́nh nghĩa của những ân nhân ít nhất cũng
đă giúp họ hoàn tất hồ sơ đưa họ
vào định cư trên đất Mỹ. Âu cũng là
một điều đáng tiếc trong những" vui
buồn đời tỵ nạn."
Tôi viết bài này để vinh
danh những nhà hảo tâm đă giúp chúng ta vào định
cư tại Mỹ, đă giúp chúng ta hội nhập vào xă
hội tân tiến thật xa lạ với chúng ta trong lúc
chúng ta ngỡ ngàng, chân ướt chân ráo trên xứ lạ
quê người. Một lúc nào đó, khi niềm hứng dâng
cao, tôi sẽ rị mọ dịch bài này ra Anh văn để
gửi cho Joe Doran, người "X́ bông xoa" quư mến
của gia đ́nh tôi. Mong rằng tôi sẽ có th́ giờ và
đủ khả năng để "X́ bông xoa"
của tôi nở nụ cười thoải mái thấy
việc làm của anh ta ít ra cũng không đến nỗi
vô nghĩa.
HOÀNG ĐỨC
(Thi
Đàn VN chuyển)
HAI PHƯƠNG THUỐC GIA TRUYỀN
HAI PHƯƠNG THUỐC GIA TRUYỀN
(Thiên Nga)
Tác giả cho
biết bà là cư dân Tucson, AZ. Nghề nghiệp: Chủ
tiệm Nail. Sau đây là bài viết về nước
Mỹ thứ tư của bà.
*
Tôi và anh yêu nhau 3 năm, thời
gian đủ để biết t́nh yêu giữa tôi và anh có
nồng thắm hay là phai nhạt. Về phần anh th́ tôi
không biết, nhưng riêng tôi .. t́nh yêu của tôi dành cho anh
thật lớn, tôi yêu anh mỗi ngày một nhiều
hơn, đậm đà hơn. Cho nên chuyện của anh
tôi xem như chính nó đă xảy ra cho tôi.
Tuy chúng tôi yêu nhau, nhưng cả 2
đều né tránh không nhắc đến chuyện hôn nhân,
bởi v́ .. chúng tôi đều mộng mơ tới thiên
đàng Mỹ Quốc!
Có lần anh đến giă từ
để đi vượt biên, tôi âm thầm tiễn anh và
cầu chúc anh lên đường gặp nhiều may
mắn. Nhưng .. chỉ 1 tuần sau th́ tôi lại nhớ
nhung anh quá quắt. Thế là tôi lại cầu mong anh
đừng đi được, hăy trở về với
tôi. Không biết lời cầu xin ấy có được
ứng nghiệm hay là số anh chưa đi
được mà vài tuần sau có tin đưa đến:
Anh đă bị bắt ở "Vĩnh Châu".
Ngày gặp lại nhau anh đen và
gầy g̣ hơn, tôi rơi nước mắt khi
được ở trong ṿng tay êm ái của anh, thầm
cầu mong sao cho chúng tôi đừng bao giờ chia cách
nữa ! Gia đ́nh anh là người Bắc, cho nên thay v́
gọi là ba má (theo người Nam) th́ anh lại gọi là
cậu mợ. Cậu của anh đang khỏe mạnh to
lớn, vậy mà chỉ trong vài tuần đă ngă bệnh,
đi vào nhà thương. Kiểm tra th́ mới hay ông cụ
bị ung thư phổi (thời kỳ cuối) cả nhà
đều u buồn ủ rũ, chạy chữa thuốc
Tây hoài hoài không khỏi, và không hiểu gia đ́nh nghe
lời mách nước của ai mà liền đổi qua
thuốc ta để chữa trị. Thế là lệnh
được phán ra, mỗi người trong nhà
đều được phân công đi t́m "diệu
thuốc gia truyền" và tôi là 1 trong những thành
phần hăng hái nhất "xung phong đi hái trộm
thuốc!"
Theo sự phân công, cho nên anh có
nhiều cơ hội chở tôi đi khắp nơi t́m ṭi
cây thuốc. May sao ở ngay bến Bạch Đằng cây
này trồng rất nhiều .. Tôi không biết nó tên gọi
là cây hoa ǵ, nhưng thuở c̣n nhỏ tôi thường hay
hái bông và xé ra từng cánh chỉ để lấy nhụy
hoa rồi đặt nhẹ vào ḷng bàn tay, nhẹ nhàng
thổi cho nó chạy ṿng ṿng, rồi gọi nó là cây
"bông đồng hồ" c̣n bên xứ Mỹ này th́
gọi nó là hoa "Vinca".
Sau khi anh chở tôi đến
bồn bông bến Bạch Đằng, cả hai chúng tôi
ngồi đó giả đ̣ tâm sự, sau đó anh lấy
tấm thân bồ tượng ngó quanh dáo dác, khi thấy
đă vắng người anh khẽ khàng khều khều
mấy cái, gật đầu mấy cái, là tôi thẳng tay
bứt vài cụm bông, rồi sau đó lẹ làng leo lên
đằng sau cho anh chở tôi chạy trối chết.
Thế mà có lần tôi bị "tổ trác" không
phải bị bắt quả tang hái trộm bông đâu nhé
(đừng có mà hiểu lầm) tôi đang hái trộm bông
ngon lành, bỗng sao có rất nhiều kiến lửa chui ra
cắn, đau ơi là đau, làm tôi nhớ đời cho
măi tới bây giờ.
Đi thăm mộ mẹ
thấy cây bông đồng hồ cũng hái đem về
cho cậu chữa bệnh, nằm mơ cũng thấy cây
bông đồng hồ rượt đuổi tôi chạy
trối chết. Đúng là "ác mộng" (night mare) bông
đồng hồ!
Không hiểu cây thuốc có công
hiệu như thế nào, mà chỉ vài tháng sau cậu đă
ra người Thiên Cổ, bệnh đă đau, thuốc
đă đắng, chết vẫn chết, chỉ thế
thôi!
*
Thắm thoát mới đó mà đă 20 năm tôi tha
hương nơi xứ người, có đôi khi ngồi
nhớ lại tôi chợt bật cười v́ thuở non
dại đó ! Kỷ niệm c̣n đong đầy .. mà
người xưa giờ ở nơi mô ?
Và lại một phương
thuốc gia truyền được truyền bá như sau:
Ba tôi năm nay 84 tuổi, cái tuổi gần đất xa
trời, vậy mà ông cụ không bị lẫn, vẫn
ăn được, răng không rụng, vẫn c̣n
cười giỡn sảng khoái, phải nói đúng là may
mắn !
Một hôm trở trời, cụ
cảm thấy khó thở, người tự nhiên run
rẩy phải chở vào nhà thương gấp, bác sĩ
nói cụ bị cuống phổi, và cổ của cụ
bỗng bị nổi 1 cục hạch lớn. Điều
trị xong bác sĩ cho về và đề nghị vài ngày
sau trở lại để họ cắt lấy một
miếng hạch nhỏ để thử xem có bị ung
thư không, nếu có .. th́ phải đi mổ gấp !
Buổi sáng hôm sau, bàn đi tính
lại, chị B́nh đưa ư kiến: Ông cụ sống
đă 84 tuổi kể ra cũng thọ, nếu bị ung
thư có mổ th́ cũng không chịu đựng nổi,
thôi th́ cứ phó mặc, để cụ được
yên tâm, nghĩ thấy có lư, cho nên cả nhà đều
đồng ư.
Vào trưa hôm ấy, chị Mai
(bạn) đến chỗ làm trao vào tay tôi 8 nhánh cây trông
như nhánh xương rồng, tiếng Mỹ gọi là
cây "Aloe Vera" và nói: đem về làm theo công thức
chị chỉ, th́ ba Vân sẽ lành, cây này trị bá bệnh
"phương thuốc gia truyền" đấy nhé !
Ráng cho ông cụ uống đều, có tin ǵ vui th́ báo cho
chị biết.
Chiều hôm đó, đem mấy
nhánh cây Aloe Vera về nhà, sau khi gọt bỏ những gai
góc, rửa sạch và cắt khúc, tôi bỏ vào máy sinh tố
để xay nhuyễn, tiếp theo đó là bỏ
đường, 1 chút mật ong .v..v.. khi hoàn tất tôi
đổ vào chai chuẩn bị đem lên cho ông cụ
uống. Quá vui mừng v́ "phương thuốc gia
truyền" tôi vừa làm vừa hát nghêu ngao. Nhưng ..
sau vài giây suy nghĩ, tôi chợt chùn bước. Ông cụ
đă lớn tuổi, không hiểu uống thuốc này nó
sẽ công hiệu ra sao ? Có ảnh hưởng đến
sức khỏe cụ không ? Lợi hay hại ? Có dễ
uống không ? Có quá nhiều thắc mắc, thôi th́ .. tôi
đành thử thuốc trước tiên vậy.
Rót 1 muỗng "bí phương
gia truyền" tôi run run cho vào miệng nhắm mắt
đưa chân nuốt vội vào, ôi chao ơi, chất
nước sền sệt trôi đến đâu là tôi
ớn lạnh tới đó, cổ họng tôi bắt
đầu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, tôi
vội vàng uống hết nước nóng rồi
đổi sang nước lạnh, sau cùng là tôi đem
tất cả công tŕnh đổ váo cái sink cho trôi đi
hết. Buồn ơi ! ta xin chào mi khi "phương
thuốc gia truyền" đă bỏ ta đi ..
* Sau bao
kinh nghiệm về "phương thuốc gia
truyền" giờ đă 2 năm trôi qua .. cụ ông
cũng đă 86 tuổi, và trong 2 năm nay, mỗi khi
cảm thấy khó ở, cụ chỉ việc gọi
phone, và tôi chỉ việc vào pḥng, lựa đại 1
cuốn sách (tôi có thú đọc truyện, cho nên nhà có
đến 4 tủ sách lớn, sau khi cầm 1 cuốn sách
thật dầy, tôi đến đón cụ chở
thẳng vào nhà thương cấp cứu. Ở
đấy chờ độ khoảng 8 tiếng 9 có khi
hơn 8 tiếng) ông cụ được truyền
nước biển, truyền thuốc và cụ
được cho về với 1 toa thuốc "không gia
truyền."
Cụ hân hoan thơi thới v́
đă được khỏe lại, c̣n tôi th́ ra về
với cơi ḷng phơi phới, v́ khỏi c̣n phải bận
tâm pha chế thuốc hoặc đi hái trộm thuốc
nữa. Điều may mắn nhất là khỏi cần
phải làm thái giám để thử lại thuốc "bí
phương gia truyền" làm ngứa ngáy cổ họng,
và khó nuốt thêm một lần nữa !