|
NGÀY XUÂN TRÚNG SỐ ! (Thư Sinh) Trưa 30 Tết, sở cho chúng
tôi, 3 trự Mít, về nhà từ 12 giờ v́ chúng tôi năn
nỉ ỉ ôi quá chừng để có nửa ngày sửa
soạn Tết Việt-Nam. Nghe nói lại là lâu lắm
rồi ngày mồng Một Tết Việt-Nam mới trùng
vào ngày cuối tuần thuận lợi. Cộng đồng Việt
cũng được một ngày tốt đẹp
để họp mặt mừng Xuân. Chắc năm nay
sẽ có đông người tham dự. Riêng tôi có được
thêm vài giờ để dọn dẹp nhà cửa đón
Xuân. Ở Việt-Nam ta ngày xưa, chúng ta phải kiêng
cữ quét nhà trong ba ngày Tết v́ sợ rằng của
cải bay ra ngoài hết; sang đây tiện lợi
người Việt ḿnh dùng máy hút bụi bỏ vào bao
cất giữ thật kỹ trong tủ để khỏi
bay ra ngoài, thảo nào Việt Kiều ai nấy đều
ăn nên làm ra trông thấy. Phục các cụ nhà ta ngày
xưa thật ! Chiều nay tôi phải ra chợ mua vài
chậu bông cúc, một mâm trái cây, gồm bưởi Florida
và quít Hawaii để trưng bầy trong nhà cho nó ra vẻ
Tết một tư chứ. Tôi nhớ hồi c̣n ở
Việt-Nam, nhà tôi giờ này đă có một chậu
quất trái vàng sậm rủng rỉnh, vài cành mai vàng
rực rỡ và trên bàn đă có sẵn một chùm hoa
lai-ơn cắm trong một cái b́nh thuỷ tinh trong sáng. Trên
tường cũng đă có hai câu đối đỏ
với dàn chữ Nho chạy dài từ trên xuống
dưới. Ôi thời oanh liệt nay c̣n đâu ! Sang đây
những thứ đó hiếm quá nhất là những cụ
đồ th́ càng hiếm hơn. Suy nghĩ mông lung chả
mấy chốc tôi đă về đến nhà th́ cũng
vừa đúng lúc xe ông đưa thơ ngừng
trước nhà. Tôi xuống xe và ra nhận thơ. Chồng thơ cuối năm
dầy hơn mọi ngày, lại có hai ba cái phong b́ vàng
dầy cộm. Tôi thong thả bước vào nhà, duyệt
lại chồng thơ từng cái. Bỗng mắt tôi
để ư tới một cái phong b́ to đặc biệt,
trong khuôn b́ thơ, có in rơ ràng tên tôi với khổ chữ
lớn và hàng tiếng Mỹ nói rơ là sau bốn lần
bốc thăm tuyển chọn, họ đă chọn tôi
để tặng giải thưởng 10 triệu
đô-la. Tim tôi như ngừng đập. Mắt tôi hoa lên.
Tôi vội b́nh tâm, cởi áo ngài ra khoác lên ghế, ngồi
xuống trịnh trọng bóc phong b́ ra xem. Bức thư
với hàng tít ghi rơ "PUBLISHERS CLEARING HOUSE", lại có
địa chỉ rơ ràng ở New York, kèm theo điện
thoại đàng hoàng. Tên tôi được in bằng hàng
chữ lớn, không sai một chữ, ph́a dưới
lại có chữ kư bằng mực đỏ của vị
Giám Đốc, như vậy là chắc ăn như bắp
không c̣n nghi ngờ ǵ nữa. Trong thư họ c̣n nhấn
mạnh là tôi chỉ cần dán mấy cái "stickers"
vào phiếu, gửi đến chọ họ trong ṿng 10
ngày. Họ c̣n cước chú là nếu họ nhận
được thơ trả lời của tôi trong ṿng 3
ngày, th́ tôi sẽ được thưởng thêm 100,000
đô la nữa. Chúng tôi sang đây đoàn tụ
theo diện ODP, nên phải chờ đúng 3 năm mới
được quyền làm đơn xin trợ cấp
của chính phủ, chứ không được hưởng
ngay như diện Hát Ô và Trẻ Lai. Tôi nhớ lại
trước ngày đi, vợ chồng chúng tôi
được một người bạn, hiện đang
ở Phú Nhuận, giới thiệu đến một ông
thày bói toán ở gần chợ Bà Chiểu. Ông thầy
nầy, mù ḷa từ lâu nhưng tài bói toán th́ lừng lẫy
Sàig̣n. Nghe nói thầy đă bói và chỉ cách cho nhiều
người được làm Tỉnh trưởng,
Quận trưởng Cảnh Sát đô thành đúng phong phóc.
Chúng tôi không tin lắm, nhưng ở nhà chờ đoàn
tụ quá lâu nên cũng chán, thử nghe lời thằng
bạn một phen xem sao. Tôi không tin bói toán v́ hồi c̣n
học sinh đi theo gia đ́nh người anh họ xem bói
toán một lần. Lần ấy tôi về nhà cứ
cười ngất măi v́ cách bói toán ṿng vo tam quốc, "huề
cả làng" của thầy bói. Ông thầy cầm
lấy tay ông anh họ tôi rồi phán: "Số ông sẽ
có bà đầm Nếu chẳng
đầm già th́ cũng đầm
non Hoặc là đầm
trắng, đầm đen Nếu không
đầm Việt, Lào Miên không chừng." Xong ông lại đoán cho bà chị
tôi: "Số cô có
mẹ có cha Mẹ cô đàn bà,
bố cô đàn ông Số cô sẽ
hoặc đă có chồng Sinh con đầu ḷng
không gái th́ trai." Tiếng nói của ông thầy bói
Bà Chiểu vẫn c̣n văng vẳng bên tai tôi: "... Tiếng nói của anh
chị nghe sang lắm, thế nào cũng có cơ may
xuất ngoại một ngày gần đây. Ra khỏi
nước rồi th́ phải chịu lận đận
một thời gian ngắn thôi, sau đó sẽ có quư nhân phù
trợ rồi sẽ có thể trúng số lớn. Việc xuất
ngoại nếu có trở ngại th́ theo quẻ này,
chắc chắn là anh chị chưa biết cách làm đúng
thủ tục "đầu tiên" cho nhà nước
đấy thôi." Hồi đó chúng tôi đâu có tin.
Hồ sơ bảo lănh đă nộp đầy đủ
giấy tờ từ 7, 8 năm nay có nhúc nhích ǵ đâu.
Vả lại ở ngoại quốc làm ǵ có "Sổ
xố kiến thiết quốc gia, giúp đồng bào ta,
mua lấy cửa nhà giầu sang mấy hồi" như
Ca sĩ Trần văn Trạch ca hàng tuần đâu.
Chắc cụ thầy bói phịa ra cho vui vậy thôi. Thêm
một điều nữa là từ nhỏ đến
lớn chưa bao giờ tôi có may mắn trúng một cuộc
rút thăm nào, nghĩa là tôi được xếp vào
loại không có số hên. Thế rồi ba tháng sau, gia
đ́nh tôi được gọi phỏng vấn, rồi
lên đường sang Mỹ định cư tại
Pueblo được gần một năm nay. Sau một
tháng dưỡng sức và học hỏi nếp sống
mới do người thân và bạn bè trong cộng
đồng chỉ dẫn, hai vợ chồng chúng tôi đă
kiếm được việc làm để tự túc
tự cường. Trước khi sang Mỹ, chúng tôi
đă được người thân nói rơ về t́nh
trạng đời sống kinh tế khó khăn bên này, nên
cuộc đổi đời của chúng tôi không khó
khăn lắm. Nhiều gia đ́nh khác, không chịu t́m
hiểu, chỉ nghe tin đồn, và nhất là thấy
những Việt Kiều về thăm nhà, ăn xài xả
láng, kiểu đế vương nên cứ tưởng
nước Mỹ là thiên đàng, ra đường là
lượm được vàng, và có thể làm giầu nhanh
chóng. Chính cá nhân tôi, một học sinh
ban C đă lấy Anh Văn là sinh ngữ chính từ năm
đệ thất. Sau khi hết trung học đă học
thêm 3 năm tại Hội Việt Mỹ. Với vốn
liếng Anh ngữ đó, tôi cứ tưởng sẽ
đủ để tôi giao thiệp và kiếm
được một việc làm kha khá hợp với
khả năng tôi nhưng thực tế đă quá phũ
phàng trái ngược. Hôm đến phi trường Pueblo,
khi xuống khỏi máy bay th́ gia đ́nh người thân tôi
cùng với một vài người bạn Mỹ ra đón.
Sau khi được giới thiệu với vài
người bạn Mỹ, tôi gật đầu chào xă giao.
Họ lân la thân mật hỏi chuyện tiếp th́ tôi
đă cảm thấy bối rối và lúng túng v́ chỉ
hiểu được lơm bơm, nên t́m chữ đáp lại
một cách khó khăn, thế là tôi đă thấy ngay
khả năng tiếng Mỹ của tôi như muối
bỏ bể. Tôi thấy việc học sinh ngữ ở
Việt-Nam ta ngày xưa quá từ chương cho nên đă
không hợp với cách đối thoại bên Mỹ.
Đến khi đi làm tôi c̣n biết là ngay cả với
người Mỹ với nhau, người miền Bắc
và miền Tây nhiều khi cũng khó mà hiểu
được người miền Alabama và Texas nữa. Tôi vội vàng lấy mấy cái
"stickers" dính vào phiếu gửi, bỏ vào phong b́, dán
tem chạy ra Bưu Điện bỏ cho kịp hạn ba ngày.
Vừa lái xe tôi vừa mung lung tính toán. Tôi mà có 10 triệu
trong tay th́ thiên hạ chết. Tôi sẽ vào ngay Sở
chửi cho thằng Bob, Súp-pơ-vai-dơ một trận,
về tội nó hay nói bóng gió kỳ thị tôi. À c̣n cái con
mẹ Á Ĺn trên văn pḥng, con mẹ này hay làm khó dễ tôi
khi tôi khai báo địa chỉ mới. Kỳ này tôi sẽ bỏ ra 300
trăm ngàn đô mua một căn nhà trên núi ở cho bơ ghét.
Bàn ghế trong nhà hiện nay trong cái Apartment 2 pḥng nhỏ
hẹp này, tôi tung hê hết, gọi ngay GoodWill tống
khứ nó đi. À c̣n cái xe, tôi sẽ tậu ngay một cái
"Méc-sa-đ́" SE-560 kiểu mới nhất đi cho
nó oai. Những ai có xe "sa-đ́" cũ tôi sẽ kêu là
đồ dổm. Hiện tại tôi đang đi cái xe Ford
cà tàng, cứ sáng sớm là bẻ tay lái quẹo quai hàm mà nó
không quay, cái xe này phải tống khứ cho vào nghĩa địa
ngay mới được. À c̣n cái thằng bạn Phú
Nhuận của tôi nữa, tôi sẽ gửi cho nó chục
ngàn đô ăn Tết, thưởng công cho nó đă chỉ
cho tôi ông thầy bói quá hay, đoán trúng bóc là tôi trúng số.
Tôi sẽ dặn nó mua cho ổng một món quà xứng
đáng. Vợ tôi cũng sẽ nghỉ sở luôn. Chúng tôi
sẽ làm một ṿng du lịch Âu Châu rồi về
Việt-Nam thăm gia đ́nh luôn. Rồi cái thằng
phường trưởng hay hoạnh hoẹ tôi, kỳ này
nó sẽ chết với tôi. Tôi sẽ đem vài ngàn đô
dúi cho thằng quận trưởng để nó ép
thằng này chơi. Ha ! Ha ! tôi sẽ trả thù đời.
Xe tôi đă đến cổng
bưu điện. Tôi xuống xe để vào trong bỏ
ngay vào thùng thơ cho nó chắc ăn. Tôi sung sướng ra
về, vừa lái xe vừa nghêu ngao. Về đến nhà
th́ vừa lúc bà xă tôi đi làm về. Tôi kéo ngay vào pḥng,
bật mí cho vợ tôi xem cái xổ số 10 triệu.
Vợ tôi bán tin bán nghi nhưng cũng mừng thầm. Tôi
rủ vợ tôi ra chợ Albertson sắm Tết. Hôm nay chúng
tôi mua thêm tảng thịt ḅ để về nhà nhúng
dấm ăn mừng trúng số. Ngày Tết. Gia đ́nh tôi leo lên xe
để đến địa điểm hành lễ. Đây
là lần đầu tiên tôi đi dự Tết Việt-Nam.
Sao người Việt ở đâu ra mà đông thế,
chả bù ngày thường chả thấy một mống
nào. Ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề. Đàn
ông lên khuôn veston, đàn bà con gái áo dài tha thiết đủ
mọi mầu sắc. Chúng tôi tiến vào sảnh
đường th́ lại gặp ngay K., một tên bạn
nối khố ngày xưa. Hắn vượt biên đi
năm 80 hiện định cư ở Denver. Tôi đang nói chuyện luyên thuyên
th́ gặp tên bạn N. cùng sở, định cư
trước chúng tôi 2 tháng. Ba gia đ́nh chúng tôi ngồi
gần nhau. Tên N. dở ngay trong túi áo ra một cái phong b́,
khoe với chúng tôi rằng: - "Tao sắp trúng số
rồi. Không biết ở đâu tận bên Nữu
Ước nó báo cho tao sắp lănh số độc
đắc 1,600,000 đô la. Tao sẽ nghỉ sở ngay mày
biết không." Nghe vậy tôi đâm ra nghi ngờ
về cái xổ số của ḿnh th́ ngay lúc đó, thằng
bạn K. của tôi, giật ngay lấy phong b́, nh́n kỹ
rồi ôm bụng cười:
- "Trời ơi! Tụi mày
bị lừa rồi. Cái thứ này gần Tết nhà nào mà
chả nhận được. Tao c̣n nhận
được 5 cái một lúc ḱa. Tao cho vào sọt rác ngay.
Nó dụ tụi mày mua báo năm đó mà. Nếu không mua báo,
th́ nó cũng bán lại danh sách, địa chỉ tụi
mày cho các hăng quảng cáo khác để lấy tiền."
Tôi toát mồ hôi. Một nỗi
thất vọng tràn ứa lên tim. Quê quá là quê, may mà tôi
chưa khoe với ai ngoài vợ tôi ra. Ngay lúc đó, có màn
xổ số đầu năm do Ban Tổ Chức mừng
Xuân của Cộng Đồng Người Việt tổ
chức. May mắn làm sao tên tôi lại được
gọi để nhận giải nhất. Vâng tôi trúng
số thật, nhất là tôi quá may mắn chưa gọi
Goodwill để tống khứ đồ đạc trong
nhà tôi đi, cũng chưa gửi cái xe cũ vào nghĩa
địa và hên nhất là chưa vào sở để
mạt sát mấy thằng xếp của tôi như dự
tính. Hú vía. Đúng là trúng số. THƯ SINH (BAI
CHUYEN chuyển)
BÀ CHỦ NHÀ, BA BÀ
THỢ SƠN VÀ TÔI (Phạm Chinh Đông) Tác giả tên thật Phạm
Ngọc Hiệp, 55 tuổi, cựu SVSQ khóa 3 Đại
Học CTCT Đà Lạt. Đến Mỹ năm 1996,
diện HO. Hiện cư ngụ tại Philadelphia, PA.
Nghề nghiệp : Công nhân. Đă góp bài viết về
nước Mỹ cho năm đầu tiên: Chuyện Lan Man
Về Job Mỹ (VVNM 2000). Sang năm thứ tư, ông góp bài
thứ hai và viết "Quê nhà đă xa nửa ṿng trái
đất. Những vui, những buồn chỉ c̣n là lăng
đăng nhớ thương. Nhớ từng nơi,
thương từng người, dù xấu, dù tốt".
Sau đây là bài viết thứ ba của ông. * Lẩm rẩm, tôi làm việc cho
nhà bà Liz gần được 6 năm. Công việc cũng
giản dị thôi: lau dọn mọi thứ trong nhà mỗi
tuần một lần. Bà chủ nhà người Mỹ
này cũng khá đặc biệt. Ngay từ những ngày
đầu nhận việc, bà tỏ vẻ hài ḷng khi t́m
được một người giúp việc có gốc Á
Châu và kể cho tôi nghe rằng ông bố của bà ngày
xưa là một viên chức ngoại giao làm việc ở
Đài Loan. Ông đem cả gia đ́nh theo qua ở đó
trong suốt thời gian phục vụ, v́ thế bà Liz tuy
sinh ra ở Mỹ nhưng đă lớn lên và học hành
tại Đài Loan. Khi bà đang học Trung Học ở
trường Taipei American tại Đài Bắc th́ ông bố
đến tuổi về hưu nên sau đó, cả nhà
trở về Mỹ, sinh sống trong một quận
nhỏ của tiểu bang Pennsylvania, là nơi chôn nhau
cắt rún của ông. Từ đó, bà tiếp tục
việc học. Đến khi tốt nghiệp Y Tá, bà
đi làm ở một nhà thương trong thành phố
Philadelphia. Và chính nơi này, Ralph, một tay bác sĩ mới
ra trường đă sa vào đôi mắt màu xanh ngọc
thạch của bà ! Họ có với nhau hai cô con gái. Cả
hai cô đều yên ấm chồng con. Cô em ở gần
đây. Cô chị ở tận Colorado, thỉnh thoảng
đưa con về thăm ông bà ngoại. Hai ông bà già
vẫn sống hạnh phúc bên nhau măi đến ngày hôm nay.
Ông hiện giờ đă hơn 70, là một y sư nổi
tiếng về khoa trị liệu bịnh phong thấp
của trường đại học y khoa Penn, mỗi
năm đều được mời đi giảng
thuyết tại nhiều nơi trên thế giới. Bà Liz,
sau khi sinh đứa con đầu ḷng th́ bỏ nghề y
tá và xoay qua mở tiệm bán vật liệu kiến trúc
vườn tược. Có lẽ nghề này làm ăn
được nên vẫn c̣n hoạt động cho đến
bây giờ. Mỗi năm, ít nhất một lần bà đi
nước ngoài, thường là các nước Á Châu,
để thu xếp việc hàng họ. Tiệm của bà có đủ
thứ, từ những bức tượng bằng xi
măng, bằng kim loại nặng cả trăm kư,
những chậu kiểng, lộc b́nh bằng gốm
lớn nhỏ đến những đồ nho nhỏ
trang trí ngoài trời như con cóc, con gà này kia .. Có lần, bà
Liz biểu tôi đến tiệm quét dọn một
bữa, tôi mới thấy được chuyện mua bán
của họ lớn lao như thế nào. Hàng họ
để lủ khủ trong nhà, thiếu điều không
có lối mà đi. Đă vậy, c̣n để đầy
hết cái sân không phải nhỏ. Nhân viên khỏang 4
người. Hai bà thư kư, một cô bán hàng và một ông
chạy việc linh tinh. Ai cũng bận rộn, lăng xăng
trong khi khách hàng không thấy mấy người. Hôm ấy,
từ sáng tới quá trưa, tôi thấy chỉ có vài
người khách đến ngắm nghía cả giờ
đồng hồ, rồi cuối cùng chỉ có một bà
hỏi mua 2 con ếch ! Chính bà chủ Liz vui vẻ, huyên
thuyên, gói hàng đưa cho khách chớ không nhờ
đến chị nhân viên bán hàng. Tôi thầm nghĩ
"thiệt tội, mỗi ngày chỉ bán được
hai con ếch, làm ăn kiểu này chỉ có nước
chuẩn bị đi trốn là vừa !". Hóa ra, tại
tôi dốt quá nên không biết đại đa số khách
hàng đều mua theo kiểu đặt hàng bằng
điện thoại hoặc bằng mạng lưới
toàn cầu đó thôi. Bởi thế, bà Liz đă không
phải đi trốn mà c̣n dư sức mướn tôi
hằng tuần lau dọn nhà cửa cho bả ! Làm việc được hơn
nửa năm, có lẽ nhận thấy tôi có thể tin
được, bà Liz giao ch́a khóa nhà cũng như mật mă
giải tỏa hệ thống báo động trong nhà
để tôi tự mở cửa khi đến và gài
lại hệ thống báo động khi ra về. Tôi không
thích thú ǵ chuyện dễ dăi này, nhất là những khi bà
đi nước ngoài. Dù đi vắng lâu, bà vẫn yêu
cầu tôi làm việc như thường lệ. Những
khi ấy, h́nh như chỉ có tôi là người ra vào ngôi
nhà đó. Tôi cứ lo ngay ngáy, lỡ như khi xong việc,
tôi về rồi, có tên trộm nào đó viếng qua đây
hoặc bất ngờ điện chạm, gas x́ gây cháy nhà
th́ làm sao chứng minh được ḿnh không phải là
thủ phạm ? Có lẽ nhờ tổ độ (?),
đến nay vẫn không có ǵ xui xẻo xảy ra. Cái
nghề lau dọn này thấy đơn giản nhưng
không phải dễ dàng đâu. Một lần nọ, bà Liz
buồn bă nói : - Tôi không có ư nói chú nhưng không
hiểu tại sao, cái ṿng tay của tôi bị lạc
mất ở đâu rồi. Vậy chú ráng để ư
mấy nơi hóc kẹt,coi có nó không, lượm lại dùm
tôi. Bà chỉ nói nhẹ nhàng thế
thôi nhưng ḷng tôi xốn xang, đứng ngồi không yên.
Cái ṿng tay bằng vàng khảm nhiều hạt kim
cương lóng lánh đáng giá hằng mấy chục ngàn
thường ngày để ngay ngắn trên mặt bàn trang
điểm kia bị mất rồi sao ? Nơi pḥng ngủ
riêng tư này, ngoài hai ông bà Liz ra, có lẽ chỉ có tôi ra vào
mà thôi. Vậy, nếu tôi không lấy th́ c̣n ai vào đây ?
Vốn là người tuy ít chữ nghĩa nhưng biết
nhiều phải trái, hơn nữa, nơi xứ sở
tạp chủng này, phần nào cũng tự dưng
đại diện cho người Việt Nam, tôi không
thể làm những điều nhơ nhuốc để
người dị chủng khinh thường. Tôi măi măi
tự hào về đất nước tôi, Việt Nam,
một quốc gia nhỏ bé và nghèo đói nhưng đă có
những con người siêu việt. Lịch sử cho
thấy mới chân ướt chân ráo, người Việt
đă góp mặt ở mọi lănh vực trong chính quyền
hoặc xă hội xứ người. Người Mỹ
phải cung kính trước Dương Nguyệt Ánh,
một người đàn bà Việt Nam đă chế
tạo được bom áp nhiệt, loại bom có sức
công phá mạnh nhất, cho đất nước họ. Và
c̣n nhiều nhân tài khác nữa, rất tiếc, tôi không
biết hết. Tôi v́ thời thế trở thành nửa
thầy, nửa thợ nên yên phận làm kẻ lau nhà
nhưng không phải v́ thế mà bỏ quên nghĩa vụ
giữ ǵn danh thơm ṇi giống. Làm sao diễn tả
được cái cảm giác tự hào lâng lâng, lăng đăng
khi tôi thấy trên đầu giường của bác sĩ
Ralph, chồng bà Liz, cuốn sách triết học "Old Path
White Clouds" do một nhà sư Việt Nam viết. Bỏ
qua phần đời của nhà sư đó, tôi chỉ
thấy vô cùng sung sướng khi giới trí thức Mỹ
vốn rất ít th́ giờ rỗi rảnh cũng phải
để tâm nghiên cứu tư tưởng phần
đạo của một đồng bào của tôi. Bây giờ, trước sự
việc cái ṿng tay đắt giá của bà Liz bị mất,
tôi thật sự hoang mang. Tôi h́ hục t́m từng gầm
giường, góc tủ, từ lầu trên xuống tận
tầng hầm, mệt nhừ tử, đổ mồ hôi
trán mà vẫn không thấy ǵ. Tuần lễ sau, tôi lại
h́ hục t́m nữa và kết quả cũng không thay
đổi. Thế mới chết chứ ! Bà Liz ôn tồn : - Chú đừng lo. Tôi tin ḷng thành
thật của chú mà. Nói th́ nói vậy, làm sao không lo cho
được? Cứ bước chân vào nhà, trong ḷng tôi
tự dưng có điều ǵ ray rứt không yên. Hơn một tháng sau, bà Liz đi
Florida mừng sinh nhật lần thứ 95 của mẹ.
Bà cụ ở một ḿnh trong căn hộ nhỏ do
một công ty săn sóc người già quản lư. Có
lần, tôi đă hỏi bà Liz tại sao lại để
mẹ sống côi cút như vậy, chớ người
Việt Nam th́ phải có bổn phận nuôi dưỡng cha
mẹ già trong chính nhà ḿnh. Bà nói, người Mỹ vốn
thế, già rồi sống một ḿnh thoải mái hơn và
cũng không làm mất tự do của các con. Thế
mới biết người Mỹ yêu chuộng tự do
đến nhường nào. Đi Florida về, bà Liz hớn
hở báo tin cho tôi biết bà đă t́m được
chiếc ṿng tay trong nhà mẹ của bà! Chuyến thăm
trước, bà đă để quên ở đó. Lần ấy, chắc chắn
người vui mừng nhất không phải là bà Liz. Bỏ nghề y tá để xoay
qua mở tiệm bán vật liệu kiến trúc
vườn tược có lẽ một phần cũng do
ḷng yêu thích vườn tược của bà. Phía sau nhà không
hơn 3 thước là một chân đồi dốc
dựng. Vậy mà bà Liz cũng xoay xở thực hiện
được một khu vườn trên đó với
kỹ thuật bậc thang. Tất cả là 5 bậc.
Mỗi bậc tŕnh bày một chủ đề. Hoa thơm,
cỏ lạ là đây. Xen vào là những ao cá, suối
nước nhân tạo, thảm cỏ xanh rờn.
Đặc biệt nhất, theo ư tôi, là một cái thảo
am theo kiểu Trung Hoa có băng ghế ngồi nghỉ chân
và gần đó là cái bàn thiên cũng có b́nh nhang và dĩa trái
cây bằng đá. Mỗi ngày đi lên đi
xuống ngắm cảnh, thưởng hoa chắc khỏi
cần tập thể dục! Năm trước, một tay
cắt cỏ tập thể dục được vài
lần th́ bỏ việc. Qua năm sau, một tay khác
tưởng bở, kéo máy lên cắt được một
lát rồi mặt mũi chỏm lơ, mồ hôi
đầm đ́a, kéo máy xuống .. dông luôn ! Hiện
giờ đang có một tay chịu đấm ăn xôi nào
đó cũng ạch đụi hằng tuần, không
biết đến chừng nào th́ chạy làng ? Dưới con mắt đần
độn của tôi, cái vườn này chẳng có ǵ quá
đẹp. Chỉ tổ mỏi chân, mất sức !
Vậy mà nó lại được xếp vào danh mục 100
Vườn Đẹp Nhất Nước Mỹ, có sách, có
h́nh ảnh đàng hoàng. Mỗi năm đều có một,
hai chuyến xe Greyhound đưa khách khắp nước
ghé qua tham quan, quay phim, chụp h́nh. Đêm qua, bà Liz bất ngờ
gọi điện thoại cho tôi. Tôi cũng hơi lo v́
từ xưa đến giờ, ít khi bà gọi như
vậy. Hóa ra, bà cho tôi hay : - Ngày mai, tôi phải đi
đột xuất xuống Florida. Bà cụ trở bịnh
th́nh ĺnh. Kẹt một nỗi là ngày mai có mấy
người thợ sơn đă hẹn đến làm
việc trong vườn. Họ là 9 người, chú cứ
yên tâm cho họ vào nhà nếu họ cần đi vệ sinh
này kia. Chú nhớ nói với họ rằng tôi thành thật
xin lỗi khi không thể ở nhà như đă hẹn. Và
cũng đừng quên đem cho họ xem bức h́nh
chụp khu nhà này lúc mới dọn về. Sáng hôm sau, tôi đến làm như
thường lệ và cố không quên những ǵ bà Liz
dặn ḍ. Khoảng 9 giờ sáng, chuông cửa reo. Tôi
chạy ra, đinh ninh 9 người thợ sơn đă
tới. Ai dè, chỉ có 1 bà già, ăn mặc khá tươm
tất. Bà này nói : - Tôi là Jane. Bà Liz có ở nhà không
hả chú? Tôi đáp : - Thưa, không. Bả khẩn
cấp đi Florida thăm bà mẹ bị bịnh rồi.
Xin lỗi, có phải bà là thợ sơn? Bà Jane có vẻ không vui : - Vâng, tôi là thợ sơn đây.
Trung Tâm Dịch Vụ Radnor hôm nọ có giới thiệu tôi
với bà Liz rồi. Ai ngờ bả lại đi vắng. Tôi thầm thắc mắc, già
cả thế này, ăn mặc sang trọng thế kia mà
lại làm nghề thợ sơn ? Đất Mỹ sao mà
lắm chuyện lạ lùng ! Rồi tôi nói lại cho bà Jane
những ǵ bà Liz đă dặn đêm qua. Vừa nói xong th́
một chiếc xe nhỏ dừng lại trước nhà và
bước ra 2 bà nữa. Cũng già và cũng áo, váy đàng
hoàng. Hai bà này đi một hơi tới bên bà Jane và họ
bàn tán ǵ đó với nhau một chặp. Tôi thấy hai bà
mới tới nằng nặc đ̣i về. Tôi nghĩ
bụng, đám thợ sơn già này khó tính quá, không có
chủ nhà th́ thôi, mắc mớ ǵ mà không chịu làm ! Tôi xía
vào : - Xin lỗi, hai bà cũng là
thợ sơn? Hai bà già gật đầu. Tôi hỏi : - Bà Liz cho tôi biết là có 9
người. Vậy mấy người kia chưa
đến, phải không? Bà Jane ngạc nhiên : - Sao lại 9 người ? Trung
Tâm Dịch Vụ Radnor chỉ giới thiệu 3 chị em
chúng tôi đến đây thôi. Ờ, hay là trung tâm khác
cũng đưa người của họ tới đây
hôm nay ? Tôi nói : - Dạ, chuyện đó th́ tôi
không biết. Tôi chỉ biết bà Liz nói có 9 người. Mà
thôi, bao nhiêu cũng được. Quư bà cứ làm, tôi
để cửa mở, nếu cần vào nhà xin quư bà
cứ tự nhiên. Rồi, theo lời dặn, tôi
chạy vào nhà, tháo tấm h́nh chụp khung cảnh ngày
xưa của khu nhà này, đem ra cho 3 bà coi. Ba bà trầm
trồ một lúc rồi hỏi : - Chúng tôi bắt đầu làm
việc được chưa? Tôi nói : - Tùy ư quư bà. Tôi đâu có ăn thua
ǵ trong chuyện này. Nhưng xin lỗi, mấy bà tính sơn
cái ǵ trong vườn thế? Một bà đáp: - Th́ sơn được cái nào
hay cái nấy. Tôi ngạc nhiên, nhủ thầm,
đi sơn mà nói vu vơ kiểu này rồi sơn bậy,
sơn bạ, lại đổ cho ḿnh cho phép th́ kêu trời
không thấu. Tôi vội nói : - Tuần rồi, tôi thấy có
đám thợ làm ǵ lung tung trong đó rồi. Sơn hay không
sơn là tự ư của quư bà, tôi xin nói trước là tôi
không có trách nhiệm về việc này đâu nhé. Ba ba già có vẻ nản chí ra
mặt. Một bà nói : - Chú này không được yên
ḷng. Thôi, ḿnh về cho rồi. Tôi sốt sắng : - Không, không. Tôi yên ḷng lắm
chớ. Bà chủ nhà đă dặn tôi đón tiếp quư bà
mà. Thôi th́ quư bà cứ đi làm đi. Tôi làm việc trong nhà,
nếu cần ǵ xin cứ gọi. Ba bà già gật gù rồi bảo
nhau ra xe lấy đồ nghề vào làm. Tôi lững thững đi vào nhà,
tiếp tục công việc dở dang của ḿnh.
Đầu óc cứ lẩn quẩn những thắc
mắc quanh mấy bà già thợ sơn kỳ lạ đó.
Già cả đi làm thợ sơn th́ đă đành, nhưng
thợ ǵ mà son phấn thế kia, quần áo sang trọng
thế kia, nữ trang đầy tay, đầy cổ
thế kia ?! Đă thế, bà nào cũng mang giày cao gót th́ làm
sao mà sơn với phết ?! Chừng một giờ sau, lén nh́n
ra vườn qua ô cửa kính để xem họ làm
lụng ra sao, tôi mất vía khi thấy ẩn hiện sau
tàng lá cây, mỗi bà ngồi ở một bậc, chễm chệ
trên chiếc ghế vải nhỏ có lưng dựa, đôi
mắt bà nào cũng mơ màng nh́n về phía trước
như đang chiêm nghiệm một điều ǵ. Trời
đất ơi, làm ăn kiểu này th́ thật là quá
cỡ thợ mộc rồi ! Chắc nhân lúc chủ
vắng nhà, mấy bà già thợ sơn trổ ṃi làm
biếng ngồi chơi đây ! Tôi không có ư sẽ mách
lại chuyện tệ hại này nhưng tôi cảm
thấy xót xa thương hại bà Liz đă xui xẻo
mướn lầm đám thợ sơn đă già cả
lại thiếu lương tâm đó. C̣n cái Trung Tâm Dịch
Vụ Radnor tội nghiệp nào đó, cứ cái ngữ này
th́ sập tiệm mấy hồi ! Có lẽ nước
Mỹ giàu sang quá nên không c̣n đủ người làm công và
đă đến lúc phải nhập khẩu lao động
từ nước ngoài như Đại Hàn, Mă Lai ..? Chịu hết nỗi sự
hiếu kỳ, đến giờ nghỉ ăn trưa, tôi
ḷ ḍ "lên" vườn, lấy cớ giải lao
để t́m hiểu ba bà đă làm những ǵ. Tôi gặp
ngay bà Jane. Bà đang ngồi ph́ phà điếu thuốc và
thẫn thờ nh́n làn khói trắng vật vờ bay lên.
Thợ sơn kiểu này đúng là trên đời có một
! Thấy tôi, bà vui vẻ nói : - Đi đâu đấy ?
Đến đây chơi, chú ! Tôi bước đến, cố
giữ vẻ thản nhiên : - Bà chưa nghỉ trưa sao ?
Hồi sáng tới giờ, sơn được bao nhiêu
rồi, sắp xong chưa ? Bà Jane chỉ chỉ vào cái túi bên
hông ghế và nói : - Mới được một
ít. Chắc đến xế th́ xong. Tôi thật sự kinh ngạc
nhưng không dám lên tiếng. Tại sao lại sơn cái ǵ
trong cái túi vải đó ? Và tôi nghĩ thầm rằng v́
sợ bể mánh làm biếng nên bà già này nói đại cho
qua chuyện đó thôi. Già này dữ thiệt ! Bà Jane lại hỏi : - Chú biết sơn không? Tôi nhanh nhẩu : - Dạ, biết chớ ! Ngày
xưa khi c̣n là sinh viên Sài G̣n, tôi vừa đi học,
vừa đi dạy giờ, vừa đi sơn
đấy. Nếu bà biết ít nhiều về quê hương
của tôi th́ tôi xin nói là sau khi Cộng Sản Bắc
Việt bội ước hưu chiến để
tấn công vào thành phố trên toàn cơi miền Nam trong dịp
Tết 1968, nhà cửa của dân chúng vô tội bị tàn phá
tan hoang; do đó, chính quyền miền Nam phải xây
dựng lại cho họ. Chung cư Ấn Quang là một
trong những công tŕnh ấy. Tôi làm thợ sơn bán
thời gian ở đó. Bà Jane nhíu mày : - Chú sơn cái ǵ ở đó ? Tôi kể lể : - Tôi sơn đủ thứ, tùy
theo yêu cầu của đốc công. Bữa th́ sơn
cửa, bữa th́ sơn cầu thang. Tôi c̣n biết quét vôi
trần nhà hoặc vách tường nữa! Bà Jane nh́n tôi đăm đăm
: - Vậy chú có sơn như tôi
không ? Tôi nh́n dáo dác quanh vườn : - Bà sơn cái ǵ tôi không thấy? Bà Jane đưa tay rút ra từ
giỏ vải bên hông ghế một miếng giấy
bản với những nét vẽ phác họa phong cảnh: - Như cái này nè ! Ngay lúc ấy, tôi chợt tỉnh
ra. Th́ ra, mấy bà già này không phải là thợ sơn mà
chính là họa sĩ. Cùng là "painter" mà tiếng Mỹ
vừa có nghĩa thợ sơn, lại vừa có nghĩa
họa sĩ ! Rồi cũng động từ
"paint", vừa là sơn phết, vừa là vẽ,
họa. Rồi cùng lúc ấy, tôi chợt hiểu ra câu nói
"9 người" mà bà chủ nhà đă dặn đêm
qua. Không phải là "nine people" mà là "nice people"
(những người tử tế)! V́ là "nice people"
nên "please feel free to let them in" (chú cứ yên tâm cho
họ vào nhà). Hèn ǵ, mấy bà già đă không hiểu nổi
tại sao lại có đến 9 người ! Nói cho ngay, một phần do tôi
xớn xác, đần độn; một phần do
tiếng Mỹ c̣n nhiều chỗ nghèo nàn thành ra mù mờ.
Nếu không tận mắt nh́n thấy bà già Jane cầm
họa phẩm của ḿnh th́ có ǵ sai trái khi nói bả là
thợ sơn ? Tiếng nước tôi, tuy
cũng có một số rất ít, rất ít mù mờ
nhưng không quan trọng lắm. Nh́n chung, tiếng
nước tôi vô cùng phong phú và hết sức rơ ràng. Một
thí dụ nhỏ, Mỹ chỉ dùng một chữ You cho
tất cả thứ bậc liên hệ, c̣n tiếng
Việt th́ "con, cháu, em, anh, chú, bác hay ông, bà, d́, cô .."
tùy theo mỗi trường hợp mà có nghĩa thích
hợp. Hơn nữa, tiếng Việt c̣n có cung bậc
ngũ âm : sắc, huyền, hỏi, ngă, nặng, nên
chẳng khác ǵ một loại âm nhạc khiến
người nghe có cảm giác nhẹ nhàng như
được nghe một bản nhạc, một bài
thơ. Bởi thế, tôi yêu tiếng nước tôi suốt
đời, suốt kiếp. Con cái của tôi cũng
vậy. Dù hằng ngày phải học, phải nói bằng
tiếng Mỹ nhưng trong thâm tâm, chúng vẫn không coi
rẻ tiếng nói, chữ nghĩa của dân tộc.
Đứa con gái út thường tâm sự với tôi : - Lạ thiệt, Ba ạ ! Ở
trường, chỗ nào có tiếng Việt Nam th́ con t́m
đến ngay và thấy thích ngay. Về t́nh yêu đôi lứa, cô bé
nói như thế này : - Con vẫn thích nghe "anh yêu
em" hơn là "I love you". Nghe nó khô khốc, vô
hồn quá sức, phải không Ba ? Đó, tiếng nước tôi là
đấy. Là t́nh tự, là quê hương, là nỗi
niềm của những kẻ tha phương. Là
"bốn ngh́n năm thành tiếng ḷng tôi". Xin hăy
nhớ lấy và xin hăy trân trọng giữ ǵn. PHẠM CHINH ĐÔNG (BAI
CHUYEN chuyển) |
|
|