Đó là những câu mà
người đời thường dùng để chửi
rủa nhau; những câu lăng nhục xúc phạm
đến thế là cùng.
Tôi là chó. Tôi biết phận ḿnh không
thể bằng phận người. Tôi chỉ là một
con vật được người cho ăn những
cục xương và cứt; vậy mà tôi vẫn luôn trung
thành canh giữ nhà cửa cho người, luôn làm cho
người vui vẻ, đỡ cô đơn. Tôi không
ngại vất vả nhưng tôi thật đau xót khi ḿnh
bị oan uổng, bị người nhẫn tâm hạ
phẩm giá tôi đến như vậy. Nhân năm Bính
Tuất- Năm Con Chó này, xin người cho phép chó tôi
được bộc bạch một chút tâm t́nh của
ḿnh.
1. Nhận ra
điều tốt. Tôi luôn nhận ra ḷng tốt của
con người và vẫy đuôi cảm ơn rối rít khi
người ném cho tôi một cục xương. C̣n
người, người có nhận ra ḷng tốt,
điểm tốt của nhau ? Tôi ngờ lắm. Quá
nhiều khi con người không nhận ra 99 điểm
tốt nhưng lại thấy rất rơ 1 điểm
xấu nơi người đồng loại, và rồi cứ
nhằm vào điểm xấu đó mà chỉ trích, mà trách
móc nhau. Như thế có phải là bất công ? Khốn
nạn hơn nữa là chính những kẻ lười
biếng, không mó tay vào làm th́ lại luôn sẵn sàng ngoác
miệng ra chê bai, rồi vẫn mù tối tưởng ḿnh
thế là hay ! Trong vườn hoa, có những kẻ
chẳng thấy hoa tươi, chỉ cúi gằm mặt
nh́n xuống đất, rồi chê vườn hoa xấu.
2. Can đảm lên
tiếng. Như Gioan Tẩy giả anh hùng cất tiếng hô
trong hoang địa, tôi cũng luôn can đảm sủa
vang trong đêm vắng. Kẻ bất lương xuất
hiện. Mọi người vẫn ngủ mê. C̣n tôi, tôi
sủa vang. Trước cái ác, con người có can
đảm cất lời lên án ? Có can đảm dấn
thân chống lại sự dữ ? Tiếng sủa của
tôi làm đêm đỡ đen, đời đỡ
vắng. Kẻ gian đến, tôi biết có nguy hiểm,
nhưng tôi vẫn lao ra chiến đấu để
bảo vệ lẽ phải. Oái oăm thay, trong
đời, nhiều kẻ được yêu mến
chưa hẳn là những kẻ giỏi giang, thẳng
thắn, mà đơn giản chỉ là những kẻ cúi
đầu nghe truyền lệnh, ngoan ngoăn gọi dạ,
bảo vâng.
3. Thẳng thắn. Người nhà
về, tôi vui mừng ra đón, tôi vẫy đuôi quấn
quưt. Kẻ lạ đến, tôi hướng mắt
cảnh giác, tôi lao ra gầm gừ, sủa vang. Yêu tôi nói là
yêu. Ghét tôi bảo là ghét. C̣n người, người có
thẳng thắn với nhau ? Có dám công khai bày tỏ chính kiến
của ḿnh ? Cái gian manh của con người là
trước mặt nói một đằng, sau lưng
lại nói một nẻo; trước mặt th́ giả
vờ ca ngợi, sau lưng lại chê bai rất thật.
Sao người không thẳng thắn, cởi mở tấm
ḷng với nhau để cuộc đời thêm tốt,
thêm đẹp mà lại cứ phải đi nói xấu nhau
với người thứ ba và lấy làm hả ḷng hả
dạ về điều ấy ?!
4. Trung thành. Chủ tôi sung
sướng, tôi vui mừng; chủ tôi nghèo khổ, tôi chia
sẻ. Chủ tôi thành công, tôi tự hào; chủ tôi thất
bại, tôi cảm thông an ủi. Tôi vui buồn cùng chủ.
Tôi không bao giờ bỏ chủ. Tôi trung thành. C̣n con
người, người có luôn trung tín hay người
chỉ phù thịnh chứ mấy ai phù suy ? Khi chủ tôi
được tiền, mọi người ai cũng
đ̣i khao; khi chủ tôi mất tiền, chẳng thấy
ai sẻ chia giúp đỡ. Khi chủ tôi thành công, làm ăn
phát đạt, bạn bè đến chúc mừng, ăn
uống sao mà đông thế, vui thế; khi chủ tôi
thất bại, mất mát th́ chả thấy ma nào tới
cả, đơn côi quá, chỉ có ḿnh tôi vẫn luôn bên
chủ. Chủ tôi cầm ḷng chẳng được, cay
đắng than lên những vần thơ:
Khi vui th́ vỗ tay
vào,
Khi gặp gian khổ
th́ nào thấy ai.
5. Phân định
phải trái. Đêm đen mịt mùng. Chỉ lờ mờ
một bóng đen, khẽ khàng một tiếng động
là tôi nhận ra ngay đấy là người nhà hay kẻ
lạ. Tôi nhận rơ không phải do tôi học nhiều giáo
thuyết, nhưng là do tôi có mối liên hệ thân t́nh
với ông chủ. C̣n con người, người có
thể học nhiều giáo thuyết về Thiên Chúa, nhưng
người chưa chắc đă có mối liên hệ thân
t́nh với Chúa là Cha yêu thương. Bằng chứng là: quá
nhiều khi, người mù mờ lẫn lộn giữa
những điều Chúa dạy và những điều do
con người bày đặt ra; quá nhiều khi
người hành động theo lề thói thế gian
chứ không theo lời khuyên Tin Mừng và người
dẻo mồm biện hộ: Xă hội nó thế ! Vậy
người có nghĩ là người đang đi theo ai:
Chúa hay xă hội ?
Vâng, tôi là chó. Tiếng sủa
của tôi luôn gây những phản ứng khác nhau: nó làm
kẻ trộm tức tối v́ việc gian manh của
hắn không thành; nó có thể làm hàng xóm bực ḿnh v́ mất
giấc ngủ ngon; nhưng chắc chắn nó làm
người nhà vui mừng v́ tôi đă giúp họ tỉnh
thức nhận ra được cái ác đang ŕnh rập
và ra sức loại trừ nó.
Tết đến, tôi có câu
đối kêu gọi con người cộng tác với chó
tôi:
Chó sủa vang, xua
đuổi phường gian ác.
Chủ thức
dậy, thắp sáng cả đêm đen.
NGUYỄN XUÂN TRƯỜNG (BAI CHUYEN chuyển)
Vui Đón Xuân, Có Ai Nhớ Đến Những
Người Bị Bỏ Rơi Không
VUI ĐÓN XUÂN,
CÓ AI NHỚ
ĐẾN NHỮNG NGƯỜI BỊ BỎ RƠI KHÔNG?
(Chu Tất Tiến)
- Mỗi năm hoa
đào nở
Lại nhớ ông
đồ già
Bầy mực
tầu giấy đỏ
Bên phố đông
người qua ..
(Thơ Vũ Đ́nh
Liên)
Ngày xưa c̣n bé, đọc bài
thơ này, ḷng đă cảm thấy xốn xang,
thương xót cho những kiếp người một
thời chữ nghĩa tung hoành, rồng bay phượng
múa, đến khi tóc phai mầu, sức cùng lực
kiệt, đành chịu tăm tối, sống tàn, chết
tủi. Nhưng những cảm giác buồn thương
ấy cũng chưa cay đắng, rưng rưng
bằng khi chính tóc ḿnh đă bắt đầu bạc và khi
đến thăm những căn nhà mà người ta
gọi là "Nursing home" hay nói một cách văn
chương và châm biếm hơn, "Nhà Hưu
Dưỡng", nơi trú ngụ cuối cùng của
những con người cũng đă một thời ngang
dọc.
Những cư dân thường
trực trong ấy có thể đă có những giai
đoạn hùng tráng của một quân nhân, một sĩ
quan lăn ḿnh bên lửa đạn. Trong trái tim của
họ vẫn đầy ắp h́nh ảnh, âm thanh ầm ào
lửa đạn, những lần xung trận gầm thét
tung trời, những trái hỏa châu sáng rực, và những
tiếng nổ vui mừng hay đau đớn mang
đến tin chiến thắng hay mang đồng
đội của họ ra đi măi măi. Những giọt nước
mắt thương đau vẫn c̣n bám trong từng tế
bào trên mặt. Khói súng vẫn lẩn quẩn đâu đây.
Họ có thể là các người
mẹ, các nữ công chức, nữ quân nhân, đă từng
tung tăng trong công, tư sở, hoặc trong những
bộ quân phục gọn ghẽ, với mái tóc uốn
lượn làm say đắm ḷng trai. Tâm hồn họ
vẫn chan ḥa kỷ niệm, ngày ấy hoa mộng,
thời ấy yêu thương. Những bước chân
họ đă dẫn theo bao cặp mắt mê muội,
thẫn thờ, đă làm cho nhiều trang giấy kín mít
những mộng mơ, ân ái.
Họ có thể là các thương
gia, những người buôn gánh bán bưng, mà linh hồn
trao hết cho con cái. Ngày đêm lặn lội, con c̣ lặn
lội bờ ao, giành dụm từng đồng cho các tác
phẩm xương thịt do họ tạo ra. Cũng có
thể họ là chủ tiệm cà phê, hay may mắn hơn,
là chủ đồn điền, lên xe xuống ngựa,
nhưng khi xă hội chuyển ḿnh, họ chỉ c̣n gia tài
là thế hệ thứ hai, từng giờ chờ cơ
vượt biển, liều chết đi t́m Tự Do.
Trên hết tất cả, họ
đă là những bậc cha mẹ, đă quặn ḿnh đau
đớn, chuyển dạ sinh con, hay căng thẳng
đứng chờ ngoài cửa pḥng hộ sinh, và bừng
bừng hạnh phúc khi nh́n đứa con đầu ḷng chào
đời, dồn hết say mê vào tấm thân nhỏ bé,
thiên thần, bụ bẫm. Cánh tay, cẳng chân, mông,
ngực, mỗi phần trên cơ thể nhỏ xíu đó
đều là những nụ vàng, kim cương, hồng
ngọc, mà không một gia tài vật chất nào quư giá
hơn. Nh́n con tập lật, tập ḅ mà cười hoan
hỉ như mới trúng số. Nh́n con chập chững
những bước đầu đời, nghe con chúm môi
bập bẹ, tưởng như đang ở Thiên Thai.
Năm tháng trôi đi với các nỗi lo từ ngày
đầu con đi học, đến trường
Mẫu giáo, lên Tiểu học, Trung học .. và Đại
Học. Bao ngày không ăn, bao đêm quên ngủ, bao lắng
lo, hồi hộp, chia xẻ với con từng giọt
nước mắt, từng nét cau mày.
Rồi, chiến tranh, cải
tạo, vượt biên .. Chắt chiu từng đồng
để mua cho con vé tầu ra biển. Những năm
tháng sống như trên đống lửa, mong một ḍng
chữ có tin con b́nh an. Để sau đó, bồi hồi
đoàn tụ. Hoặc đi theo ghe, hay đi H.O., đoàn
tụ. Nhưng, nỗi vui chưa được bao lâu th́ đă
thấy ḿnh nằm một ḿnh trong nhà "Hưu
Dưỡng".
Hùng tráng, thơ mộng, lăng
mạn, gia sản .. không c̣n nữa, chỉ có một cái
giường hiu quạnh. Nệm trắng, tường
trắng, tóc trắng, và ḷng trống trải như sa
mạc. Các con đă bỏ đi xa rồi ! Những
đứa con đă chiếm hết trái tim ḿnh, đă xáo
trộn hết tâm hồn ḿnh, đă đảo lộn
cả cuộc đời ḿnh, giờ đây đang hoan
lạc nơi đâu ? Texas, Washington, Chicago, hay ngay trên
miền Bắc, miền Nam California, hoặc chỉ cách
đây vài dặm .. nhưng không bao giờ c̣n thấy
mặt.
Một năm, hai năm, hoặc
mười năm đă qua rồi, những người
bố, người mẹ ấy, ngày ngày lăn bánh
chiếc xe bại liệt ra tới cửa, nh́n ra ngoài mà
nước mắt tuôn trào, chờ đợi trong vô
vọng một h́nh bóng ai thân thiết, một tiếng
cười, tiếng nói yêu quen ..
"Mỗi năm hoa đào
nở .." Ḷng họ dường như cháy đen,
đă thất vọng c̣n tuyệt vọng hơn, đă
đau xót c̣n thấy máu ứa trong tim nhiều hơn. Nh́n
truyền h́nh, xem báo, nghe nói chuyện mà tưởng như
đang bị ai đâm, ai chém. Có Thượng Đế
ở trên trời không ? Có Thương Yêu, An ủi nào không
? Có Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín trong cuộc sống không ?
Có nhân quần, xă hội, bác ái, từ bi .. không ? Hay chỉ
là toàn là những lời giả dối ? Người hay nói
bỗng trở thành câm nín, người vốn câm nín, nay là
người đang chết dần ..
Thời tiết đang chuyển
dần từ lạnh sang ấm. Những cây đào đang
bắt đầu trổ hoa.
Các phiên chợ Tết đang thành
h́nh. Ngoài đường, thiên hạ đang tấp nập
đón Xuân bằng những hộp kẹo xanh đỏ,
bằng ruợu, bằng hoa lan .. Nhưng có ai nhớ
đến những con người hiu quạnh kia không ? Có
Hội đoàn nào, cơ quan nào, nhóm thân hữu nào nghĩ
đến việc đến thăm và trao tặng cho
những người cô đơn trong các căn nhà
"Hưu Dưỡng" một nụ cười
đầu năm không ? Nếu có, xin hăy đi một
lần cuối năm hay đầu năm để
thấy ḷng không thẹn với Thượng Đế
đă cho ta quá nhiều hạnh phúc. Và nếu có thể, xin
cùng đi với chúng tôi, Trung Tâm Y Tế An B́nh, để
đến thăm một nơi nào đó, quanh đây,
gần lắm, có những người già đang chờ
mong một tấm ḷng nhân ái ..