CUỐI NĂM - ÔN
LẠI CHÚT VUI BUỒN NƠI ĐẤT KHÁCH
(Kiên GiangTiểu
Thư)
Cuốn lịch Tam tông Miếu
trên tường c̣n phất phơ vài tờ "lơ
thơ tơ liễu buông mành" như báo hiệu sắp
giă từ năm cũ .Kiên Giang Tiểu Thư tôi từ cái
xứ Rạch Giá đồng chua, nước mặn xa
lơ, xa lắc tận mũi Cà Mau (cái xứ sở mà có lần tôi nghe ông bố
chồng Bắc Kỳ của tôi bảo với cḥm xóm láng
giềng bên họ chồng tôi "Quê vợ nó ở
tận biên giới Miên đấy". Tôi được
giới thiệu như thế đấy bạn ạ !
Nghe mà khiếp). Tôi đă trôi dạt đến
phương trời nầy 25 mùa lá đổ ( nghĩa là
25 mùa ngồi bên song cửa em ngắm lá vàng rơi). Các
bạn có nghĩ là tôi cải lương lắm không ?
Chứ nhà tôi (tôi dùng danh từ Bắc Kỳ hơi
nhiều v́ phải tập nói chuyện với họ nhà
chồng nào là nhà em ạ , nhà con ạ vv và vv ..) hay phàn
nàn và rên rỉ "Giời
ơi ! sao mà em cải lương thế". Tôi thích
viết thư bằng mực tím cũng bị nói là
cải lương . Có hôm vừa nấu cơm tôi khe
khẽ hát bài Ngàn thu áo tím (.. Ngày xưa xa xôi em rất yêu màu
tím ..) là bị tấn công ngay "Em ơi sao bài nầy nó
cải lương quá vậy" .
Mà chắc tôi cũng cải
lương thiệt v́ từ ngày c̣n trong nôi tôi đă
được ru bằng những bài vọng cổ mùi
rệu. Mẹ tôi hát vọng cổ hay lắm. Tôi cứ
nhớ cái bài "khi người điên biết yêu" mà
mỗi lần mẹ tôi cất giọng nó mới năo nùng
làm sao. Hồi đó lúc tôi c̣n nhỏ, kế bên nhà là nhà chú
Tám thợ mộc, từ sáng tới chiều giữa
những âm thanh của tiếng cưa, tiếng bào,
tiếng đục lồng lộng cái đĩa vọng
cổ "Sơn nữ Phà ca" mà chú cứ mở đi,
mở lại .. Tôi nghe riết rồi thuộc luôn. "Em
là sơn nữ Phà Ca, tóc cài hoa tím chính là Phà Ca". Nhà tôi
nghe xong 2 câu đó cười
nghiêng, cười ngửa và bảo "Em cũng có
vẻ giống Sơn nữ Phà Ca lắm" ( nghĩa là
bảo tôi cải lương đó bạn)
Xứ người th́ buồn
thỉu, buồn thiu. Trời mùa đông đi làm về 4
giờ th́ mặt trời đă đi ngủ. Đời
kể như bế mac. Bạn bè Rạch Giá của tôi
ở cái thành phố nầy chả có mấy ai. Cái thành
phố ǵ mà mùa đông có hôm -39độ C. Ai dại ǵ mà
ở .Tôi nghĩ mà tôi phục tôi sát đất. Cái thân tôi
lúc ấy tṛm trèm có 90 pounds. Mùa đông bữa nào windchill lên đến
60 km/g ra đường là gió bay như chơi (khỏi
cần qua cầu). Vậy mà tôi vẫn sống nhăn. Có
hề hấn chi đâu.
Bạn bè quen biết ngày xưa lần lượt
từ giă nơi đây, t́m về vùng nắng ấm.Thế
mà tôi vẫn ở lại. Có lẽ mấy câu thơ
của Toàn Phong Nguyễn xuân Vinh đọc hoài rồi nó
vận vào đời tôi hay sao mà tôi đă Volunteer ở
lại cái nơi chốn đèo heo hút gió nầy:
Đường lên
vũ trụ xa xôi lắm
Em nguyện theo anh
đến tận cùng
Tung mây một sớm
rời đô thị
Theo anh em có tiếc
đời không?
Những vần thơ dễ thương
biết chừng nào. Có cải lương chi đâu.
Phải không bạn? Mà có cũng không sao v́ tôi đă thưa
với bạn từ đầu. Cái chất cải
lương nó đă quyện vào xương vào tủy
của tôi mà. Nhà tôi cứ ghẹo tôi cải lương,
chứ thực ra ông ta cải lương có kém ǵ tôi
đâu. Ổng là dân Quốc gia âm nhạc nên cái bụng
chứa nhạc tùm lum từ "nhạc sến" cho
tới "nhạc siêu". Mà thuộc làu làu chớ
phải chơi đâu.
Một đêm. Thèm nghe điệu vọng cổ
năm xưa mà lần nào mẹ tôi đă hát. Tôi hỏi nhà
tôi "Anh có biết hát bài Dạ cổ hoài lang của
nhạc sĩ Sáu Lầu không ?" Như trúng đài
ổng làm một tăng luôn nghe nó đă làm sao !
Từ là từ phu tướng
Bửu kiếm sắc phong
lên đàng
Vào ra luống trông tin chàng
Đêm năm canh mơ màng
Em luống trông tin nhạn
Ôi! Gan vàng quặn đau
Đường dù xa ong
bướm
Xin đó đừng phụ
nghĩa tào khang
C̣n đêm luống trông tin
bạn
Ngày mỏi ṃn như đá
vọng phu
Vọng phu vọng luống
trông tin chàng
Ḷng xin chớ phụ phàng
Chàng hỡi chàng có hay
Đêm thiếp nằm
luống những sầu tây
Biết bao thuở đó
đây sum vầy
Duyên sắt cầm
đừng lợt phai
Thiếp cùng nguyện cho
chàng
Nguyện cho chàng hai chữ
b́nh an
Mau trở lại gia đàng
Cho én nhạn hiệp đôi
Ôi ! vọng cổ, cải
lương đă thấm vào mạch máu của
người dân miền Nam tự thuở nào. Nó vừa
thật thà, vừa chơn chất mà vừa thiết tha làm
sao. Nhớ những ngày ở trại tỵ nạn Cheratine
Mă Lai . Lều tôi nằm cạnh lều của một
người bạn gái cùng chuyến đi. Đêm nào
cũng như đêm nấy điệu Dạ cổ hoài
lang ngân nga giữa đêm trường. Người hát có
tâm sự đă đành . Người nghe cũng bồn
chồn tấc dạ. Xứ người . T́m
được người hát vọng cổ cũng
rất hiếm hoi. Có lần tôi nghe được bài
"T́nh anh bán chiếu" . Bài hát thuở nào đă
đưa Út Trà Ôn lên ngai vua vọng cổ . Tiếng đàn
thập lục , đàn bầu, đàn nguyệt .. quyện vào lời ca , man mác ḷng ai "Ḥ ơi, chiếu
Cà Mau nhuộm màu tươi thắm, Công tôi cực lắm
mưa nắng dăi dầu. Chiếu nầy tôi chẳng bán
đâu. T́m em không gặp .. Ḥ ơi t́m em không gặp tôi
gối đầu mỗi đêm .. ". Cái lời lẽ
cải lương nó ngọt ngào, dễ thương
chừng ấy, hỏng biết
sao anh cứ nỡ ḷng nào chê tôi là cải lương
. Đời mà không cải lương nó buồn hiu,
buồn hắt anh ơi .
Có lần t́nh cờ anh đọc
4 câu thơ cũ năm xưa trong quyển thơ viết
bằng mực tím ( kỷ vật duy nhất mà tôi mang theo
trên đường vượt biển)
Lưu luyến nhau chi
thuở mới đầu
Để gây vương
vấn lúc xa nhau
Lời thơ nông cạn
niềm tâm sự
Một mảnh t́nh con,
vạn lư sầu
Anh cười cười và
bảo "Sao em tôi cải lương chi lạ" .
Trời ơi 4 câu thơ của người ta nó
rồ-man-tích muốn chết
mà anh bảo là cải lương. Hồi đó cái ông nhà văn Duyên Anh cũng bảo
rằng "có những cái ḿnh phải diễn tả
thật cải lương nó mới tới".
Rồi tôi khẳng định với anh: "Em đă t́m
ra chân lư, cái ǵ muốn rồ-man-tích là phải có chất
cải lương trong đó. Anh hỏng biết chớ tụi Tây nó c̣n cải lương hơn em nữa đó.
Để em thí dụ anh nghe . Bữa nào chị vợ
đầm muốn có cái Dinner Surprise cho anh chồng , em
thấy chị ta đốt đèn cầy tùm lum trong pḥng
cho mờ mờ ảo ảo . Đuổi hết con cái đi
nhà bạn Sleepover. Xong rồi thay áo thiệt là đẹp,
xịt nước hoa tưng bừng. Rồi núp trong
kẹt tủ . Chờ nghe tiếng phu quân mở cửa , chị từ từ
bước ra thật rồ- man-tích thỏ thẻ "Hi honey". Em c̣n chưa làm
cái đó nữa là .." Nhà tôi nghe xong cười muốn
sặc luôn và nói "Vậy bữa nào em làm thử coi , mà
nhớ đừng đốt đèn cầy trắng nghe em
. Anh sợ lắm "
Xứ người th́ buồn thỉu
, buồn thiu . Cũng "may mà có nhau đời c̣n dễ
thương". Cũng "may mà có nhau" mà vợ
chồng tôi có người để tâm sự , để
trang trải nỗi niềm. Nhớ cái năm đó
trời lạnh kinh hồn hội Người Việt
Tự Do được chính quyền tỉnh bang cho phép
treo quốc kỳ Việt Nam Cộng Ḥa ở Cityhall trong
dịp Tết Nguyên Đán. Nhiệt độ bên ngoài hôm
ấy dễ chừng xuống đến -40độ C
.Gió windchill phần phật thổi. Bên nầy th́ có tết
nhất ǵ đâu. Mùng một Tết mà tôi trùm chăn
ngủ tỉnh bơ . Sáng thứ bảy mà ngủ một lèo đến 12 giờ
trưa là sung sướng nhất. Đang say sưa trong
giấc điệp , nhà tôi khều nhẹ, khe khẽ
bảo: "Dậy em , ḿnh đi City Hall chào
cờ".Thấy tôi vẫn nín thinh, cuộn ḿnh trong
chăn, nhà tôi lay lay và giục: "Dậy em, trễ
giờ rồi .Tết nhất đừng đi trễ
dong cả năm đấy" . Nghe chữ Tết tôi
bật tung chăn ngồi dậy. Cái Tết đầu
tiên của tôi nơi xứ người đây sao
Tết đầu em
ở nơi đây
Tuyết rơi một đóa , buồn vây một trùng
Chợt tôi nắm tay nhà tôi ,
khẽ bảo "Em nhớ nhà quá" rồi tôi khóc
thật ngọt ngào. Nhà tôi dỗ dành "Đầu năm
vợ anh cười tươi lên đi nào . Đừng
khóc xui lắm". Ông chồng Bắc kỳ của tôi
thật là lắm chuyện hết "dong cả
năm" rồi lại "xui lắm". Tôi cố
ngăn ḍng lệ, nhoẻn miệng cười "ờ
th́ em cười nè , em vui nè" . Căn pḥng apartment
trống trải , buồn bă lạ lùng .Trên bàn thờ
cũng có cặp bánh chưng , mấy gói mứt , một
đĩa trái cây mới mua vội vă chiều hôm qua lúc
ở sở làm về . Tối qua, nhà tôi ra sau nhà kiếm
được một nhành cây khô để làm cho tôi
một nhành mai giả . Hai vợ chồng cặm cụi
vẽ từng bông hoa . Kẻ cắt, người dán
.Ngắm nghía tác phẩm hoàn thành, nhà tôi bảo
"cũng giống Tết
lắm phải không em". Anh
cố đem lại cho tôi một chút h́nh ảnh
của những cái Tết thuở nào. Mà có được
đâu. Nhớ làm sao tiếng pháo ṛn ră trong đêm giao
thừa . Nhớ chậu mai vàng trước sân nhà khoe
sắc đón xuân sang . Nhớ mùi vải mới của
bộ đồ ngày đầu năm . Nhớ mẹ tôi
đêm nay bên bếp lửa hồng với nồi bánh tét
nghi ngút khói đang dơi mắt về phía trời xa mong ngày con trở lại . Ôi quê nhà xa lơ , xa lắc biết bao
giờ ta trở lại cố hương .Thắp nén hương đầu năm
xong , vợ chồng tôi vội vă ra xe .
Chiếc xe cà khổ, mùa đông
làm khổ tôi không ít .Tôi vái thầm cho hôm nay nó đừng
dở chứng. Qua một đêm dù có cắm điện.
Vào trong xe tôi có cảm tưởng như đang ở trong
thùng nước đá . Trùm bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh
lên người nào là áo măng tô, khăn quàng cổ , giày
cao ống, găng tay mà môi miệng tôi run cầm cập.
Cũng may. Ông trời không phụ kẻ có ḷng . Xe
đề đến lần thứ ba khục khặc,
khục khặc .. như ông già sắp ĺa bỏ cơi trần
rồi bỗng hồi dương sống dậy .Tôi
thở phào nhẹ nhơm .Nơi Cityhall buổi sáng hôm ấy
chỉ có vỏn vẹn 8 người. Lá Quốc kỳ
năm xưa được
thượng lên tung bay phất phới giữa trời
đất lạ xa . Chúng tôi không ai bảo ai cùng cất cao
tiếng hát "Nầy công dân ơi đứng lên đáp
lời sông núi . Đồng ḷng cùng đi hy sinh tiếc ǵ
thân sống ..". Hồn thiêng sông núi như ở quanh
quẩn đâu đây . Tiếng ca nghèn nghẹn, đứt
quăng, chan ḥa những ḍng lệ đầu năm của những đứa con VN
lưu lạc nơi đất khách quê người.
Từ
buổi chào cờ năm ấy thấm thoát mà đă
25 mùa xuân viễn xứ trôi qua . Trong ḷng tôi vẫn nhớ hoài những ngày
đầu tiên ấy .Ngày ấy ngoài chuyện áo cơm
chúng tôi mang theo bên ḷng cả một trời lư tưởng
.Những đêm không ngủ . Những đêm bên nhau "hát
cho người ở lại, hát cho người
vượt biển". Vẫn c̣n văng văng đâu
đây tiếng đàn mandolin réo rắt trong đêm .
Thiết tha khôn cùng . Ḥa với tiếng ai kia ngậm ngùi ,
nức nở trong ca khúc của Châu đ́nh An - Đêm chôn
dầu vượt biển - "đêm nay anh gánh dầu ra
biển anh chôn . Anh chôn chôn mối t́nh chúng ḿnh .. à ơ .. à
ơ .. tạm biệt nước non ..". Ôi cái huyền
thoại Lạc long Quân - Âu Cơ từ thuở xưa
đă như một định mệnh .Từ Trịnh
Nguyễn phân tranh cho đến ḍng sông Bến Hải
một lần đă là ranh giới cắt chia đôi bờ
đất nước. Rồi sau cơn hồng thủy75
những đứa con VN kẻ trời Đông ,
người trời Tây chia cách nhau mấy biển rộng
, sông dài.
Ba mươi năm . Hơn ¼
thế kỷ trôi qua . Ḍng đời biết bao thay
đổi. Người di tản buồn năm xưa
kẻ an cư lạc nghiệp . Người nằm
xuống , gửi thân bên trời viễn xứ. Ba
mươi năm . Quê nhà vẫn c̣n lắm chuyện đau
thương. Người ở lại, kẻ ra đi. C̣n
được mấy ai nhớ về những ngày tháng
cũ ? Đêm cuối năm thật buồn .Tôi thẫn
thờ, khe khẽ bảo chàng "hát cho em nghe đi
anh". Chừng như đọc được nỗi
buồn của người bạn đời ḿnh trong
đêm nay . Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của
người vợ trẻ năm xưa .Một vài sợi
đă nhuốm màu sương. Chàng ôm đàn, cất
giọng. Tiếng ca như một lời dỗ dành.
Một lời hứa hẹn. Thật thiết tha .
"Rồi đây anh sẽ đưa em về nhà, nhà
của đôi ta xinh xinh nhỏ bé . Có vườn rau xanh
ngắt ngoại ô. Có mùa mưa hay nắng mộng mơ .
Con sông nào đưa lối . Tiếng hát nào chơi vơi
.. về đây với những thương yêu hằng
ngày". Tôi ngả đầu bên vai chàng . Quá khứ,
kỷ niệm chập chùng dấy lên niềm hạnh phúc
kỳ diệu, bất tận . Quê nhà thấp thoáng đâu
đây . Thật gần . Gần hơn bao giờ hết.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi ..
Winnipeg xuân Bính Tuất 2006
KIÊN GIANG TIỂU THƯ
(TRỊNH
SƠN LƯỢNG chuyển từ ĐẶC SAN XUÂN 2006
HTHKG NAM CALI)