Tô Súp Nóng Cho Người Không Nhà
(Tác giả:
Phùng Annie Kim)
Với 14 bài viết
trong năm, trong đó có bài "Chú Lính Mỹ" tác giả
đă nhận giải Danh Dự Viết Về Nước
Mỹ 2014. Bà là một nhà giáo, định cư tại Mỹ
theo diện HO năm 1991, hiện là cư dân Westminster,
California. Bài viết về nước Mỹ đầu
tiên: "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi," từ tháng Tư
2013 tới nay đă có hơn 300,000 lượt người
đọc. Sau đây là bài viết mới nhất.
* * *
Mùa thu
Cali lại về. Nhà chị Nga hôm nay bận rộn và
đông người. Anh chị vừa đi chợ về.
Trên xe đầy những túi xách thực phẩm chuẩn bị
nấu món súp nui. Các anh chị em trong nhóm Giới Trẻ Cát
Tường hàng tháng luân phiên nhau phụ trách việc nấu
một món, khi th́ phở, ḿ hoặc nui. Lát nữa đây các
em sẽ tập trung ở nhà chị để xắt gọt
rau củ, luộc nui, luộc gà, xé gà và nấu hai nồi
nước lèo thật to. Các em cũng chuẩn bị
đi mua hơn một trăm phần quà để sáng mai
có mặt ở Civic Center tại thành phố Santa Ana lúc sáu
giờ rưỡi.
Nhóm
người trẻ làm công việc thiện nguyện này sẽ
phục vụ bữa ăn sáng và phát quà cho khoảng
hơn một trăm người Mỹ không nhà.
*
Hồi
mới qua Mỹ, thời gian đầu tôi bị choáng ngợp
bởi sự giàu có, phồn vinh của xứ sở này khi
không thấy h́nh ảnh những người nghèo, người
ăn xin, không thấy trẻ con lang thang, không thấy các bà
mẹ mang bầu thỗn thện đi trên đường
phố. Người đi đâu hết cả, đường
phố vắng vẻ, chỉ thấy xe là xe. Một đất
nước an b́nh. Một xă hội có một chế độ
an sinh xă hội hoàn hảo. Thế rồi một hôm trên
đường đến một góc phố tại khu
người Việt, tôi thấy một người Mỹ
trắng lớn tuổi, c̣n khỏe mạnh, râu ria xồm
xoàm đứng ở góc đường, ăn mặc b́nh
thường như một người công nhân đeo một
cái bảng trước ngực "I am homeless". "I
need food".
Đây
là người Mỹ nghèo đầu tiên tôi thấy ở xứ
Mỹ. Người Việt Nam quen gọi họ bằng tiếng
Mỹ "homeless". Nói chung "homeless" hay "street
people" là những người không có chỗ cư trú an
toàn, đều đặn và lâu dài. Ban ngày, những người
này sống lang thang trên hè phố, trong công viên, nhà ga, trạm
xe bus, xe điện ngầm, các khu thương mại, quảng
trường .. Họ không có khả năng kiếm tiền
để thuê các pḥng dài hạn, các nhà trọ rẻ tiền
hoặc share pḥng. Ban đêm họ không có chỗ ngủ nhất
định. Họ giăng lều, căng bạt, che chắn
bằng các vật liệu nhẹ như thùng giấy, các miếng
giấy dầu không thấm nước có thể che mưa
(tarpaulins). Gia tài của họ là vài túi đồ gọn nhẹ.
Nhiều đồ đạc hơn nữa th́ có chiếc
xe đẩy như xe trong các siêu thị chất đầy
túi là túi.
Luật
pháp Mỹ không cho phép những người "homeless"
ngủ qua đêm ở các nơi công cộng. Cảnh sát
đuổi nơi này, họ dọn đi nơi khác. Có những
thành phố, cảnh sát bắt phạt những người
ngủ ngoài đường và dùng từ "transient"
trong báo cáo v́ không rơ gốc gác của họ. Mùa đông họ
t́m các "shelter" là những nhà tạm trú. Các giường
vừa một người nằm kê sát nhau, xếp thành nhiều
dăy trong một ṭa nhà lớn. Họ chia nhau cái ấm áp của
máy sưởi vào mùa đông. Nhưng không phải ai cũng
may mắn t́m được chỗ ngủ yên ấm này.
Số
người Mỹ không nhà và người nghèo ở xứ
Mỹ có khuynh hướng càng ngày càng tăng. Theo thống
kê nước Mỹ trên toàn quốc, tùy theo tiểu bang, có
khoảng từ hai đến ba triệu người không
nhà trong đó có gần phân nửa là phụ nữ và trẻ
em. Một phần ba số người này sống ngoài
đường. Hai phần ba sống trong các nơi tạm
trú khẩn cấp (emergency shelter) hoặc sống nhờ
vào sự giúp đỡ của các chương tŕnh gia
cư chuyển tiếp (transitional housing program) trong khi chờ
đợi có đủ điều kiện chuyển sang
nhà thường trú (permanent housing). Có chương tŕnh nhà cứu
hộ (supportive housing) giúp cho những người đi làm
có lợi tức thấp hay những người bị mắc
vào những trường hợp khó khăn, ngặt nghèo
như nghiện rượu, tâm thần, bệnh HIV, lạm
dụng t́nh dục .. Kinh tế càng suy thoái, số người
không nhà càng tăng.
Chính
phủ liên bang, tiểu bang, quận, thành phố đều
có nhiều chương tŕnh, kế hoạch giúp đỡ
những người không nhà. Tuy nhiện vấn đề
"homeless" ở xứ Mỹ vẫn là một vấn
nạn xă hội tồn tại, phức tạp khó giải
quyết, đôi khi đưa tới nhiều phản ứng
khó lường.
Có câu
chuyện xảy ra khá lâu về một vị dân biểu ở
tiểu bang Hawaii tên là Tom Brower. Hawaii là tiểu bang có nhiều
khách du lịch và có khoảng mười bảy ngàn người
không nhà. Trên đường phố, đích thân ông cầm
cái ŕu dài bằng sắt (sledge hammer) đập nát những
cái bánh xe của những chiếc xe đẩy chất
đồ đạc của người "homeless".
Khi gặp một người không nhà ngủ ở bến
xe bus ban ngày, ông dựng họ dậy và nói "Cút
đi"! (Get your ass moving!). Ông nói với báo chí ông không cảm
thấy thoải mái một trăm phần trăm khi làm
công việc này nhưng ông cho rằng việc làm này là
đúng. Có nhiều người đưa ư kiến về
hành động của ông như: "Ghê tởm!"
(disgusted). " Đe dọa quá đáng!" (extreme &
threatening). "Kỳ thị!" (discriminating). Khi
được phỏng vấn, một người
"homeless" già trả lời "Không hay tí nào!" (It'
s not cool). Họ cam chịu và an phận.
Một
câu chuyện về thành phố Sarasota ở tiểu bang
Florida, dọc con phố chính là các cửa hàng sang trọng
và đắt tiền, người quản lư các cửa hàng
của khu phố bị than phiền sự có mặt của
những người "homeless" làm bẩn thỉu,
hư hại khu thương mại giá trị của họ.
Họ vận động khách hàng, gây quỹ "Homeward
Bound Fund" được ba ngàn đồng cùng với Sở
cảnh sát Sarasota ruồng bắt trên hai trăm năm
mươi người. Sau đó, họ mua vé xe bus một
chiều đuổi những người này ra khỏi
thành phố. Một người "homeless" đă nói:
".. Tôi chỉ xin tiền để mua vớ, thức
ăn và quần áo. Họ quên chúng tôi cũng là con người,
những người kém may mắn. Nếu tôi có tiền,
tôi sẽ có quyền lực .."
Điều
khoản 25 của Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân quyền
trong đó có đoạn: .. "Mỗi người đều
có quyền thụ hưởng một mức sống tiêu
chuẩn, đáp ứng đầy đủ cho sức khỏe
và đời sống của chính ḿnh và gia đ́nh gồm thực
phẩm, quần áo, nhà ở, thuốc men và những dịch
vụ xă hội thiết yếu, cả quyền hưởng
an sinh xă hội khi thất nghiệp, ốm đau, tàn tật,
goá bụa, tuổi già hay những trường hợp sinh
sống ngoài khả năng kiểm soát của ḿnh .."
Chính phủ của đảng Dân Chủ thường có những
chính sách quan tâm nhiều đến vấn đề an sinh
xă hội. Vấn đề "Homelessness" không phải
chỉ là vấn đề của nước Mỹ mà là của
nhân loại khi thống kê cho biết hiện nay trong số
bảy tỷ người trên hành tinh này, hiện có khoảng
một trăm triệu người không nhà.
*
Trước
mặt chúng tôi có khoảng gần hai trăm người
không nhà đang đứng sắp hàng. Mỗi người
một hoàn cảnh. Họ tỏ ra ít nói, xa lạ, trầm
ngâm. Có những lư do thầm kín, tế nhị, riêng tư mà
văn hóa của người Mỹ không cho phép người
lạ đi sâu t́m hiểu. Một tô súp nóng vào buổi sáng
và một túi quà đựng các vật dụng cá nhân tuy nhỏ
bé nhưng là sự chia sẻ thực tế nhất và là niềm
an ủi cho họ trong ngày.
Civic
Center thuộc thành phố Santa Ana, thủ phủ của
Orange County, người Việt quen gọi là quận Cam,
nơi đóng đô của chính quyền quận Cam từ
năm 1889 cho đến nay, cai quản ba mươi bốn
thành phố trong đó có những thành phố thân quen với
người Việt như thành phố Westminster có Little
Saigon, Garden Grove có cộng đồng người Đại
Hàn .. Tổng số người không nhà của quận Cam
chiếm khoảng mười tám ngàn người trong số
hơn ba triệu dân. Thành phố Westminster có khoảng
hơn một ngàn người không nhà.
Các em
trong nhóm Giới Trẻ Cát Tường chọn khuôn viên
Civic Center của thành phố Santa Ana v́ đây là trung tâm
đông những người không nhà sinh sống và có khuôn
viên trống trải, mát mẻ, thu hút họ qua lại vào
ban ngày.
Chúng
tôi đến sớm đă thấy chiếc xe van chở
hai thùng nước lèo to và hai cái bếp gas. Một chiếc
xe khác chở bốn cái bàn lớn đậu sẵn bên lề
đường. Các em trai mau mắn bắt bếp, đun
sôi nồi nước lèo c̣n bốc khói. Một số em dựng
bàn trong khi các xe khác cũng vừa kịp đến chở
nào là thau đựng cà rốt, bộng cải xắt nhỏ
luộc sẵn, gà xé, nui luộc, những thau trứng luộc,
nước tương, ớt, tô, muỗng, khăn giấy.
Chuối vừa chín tới, cắt từng trái được
bày trên bàn. Các em gái chở những thùng giấy lớn
đựng đầy các quà đến kịp giờ. Tùy
theo số tiền đóng góp của các em và các nhà hảo
tâm bảo trợ cho nhóm, hàng tháng, các em mua những vật
dụng cá nhân cần thiết như khăn mặt, bàn chải,
kem đánh răng, xà bông, bao đựng khăn ướt
(baby wiper). Mỗi túi quà như thế giá trị vào khoảng
sáu đồng .. Mùa này thời tiết vào thu, trời trở
lạnh, các em mua thêm vớ, nón len. Tất cả cho vào một
túi xách nhỏ thật gọn gàng.
Trời
đă sáng dần. Những người "homeless"
đă lục tục kéo đến đầy cả khuôn
viên. Họ được thông báo lịch tŕnh ngày thứ bảy
cuối cùng của tháng là ngày Giới Trẻ Cát Tường
tổ chức buổi điểm tâm và phát quà nên nhiều
người đă tụ tập sớm. Hai nồi nước
lèo đă sôi sùng sục.
Bảy
giờ rưỡi, mọi việc đă sắp đặt
xong xuôi, Anh Khôi, trưởng đoàn chào mừng và cám ơn
những người không nhà đến đây để
cho những người trẻ Việt Nam có cơ hội
làm những việc thiện nguyện. Anh cũng cám ơn
giới trẻ Cát Tường gồm khoảng hai
mươi em và các nhà hảo tâm đă bớt chút th́ giờ,
đóng góp bằng tiền và công sức của ḿnh đến
với người không nhà để có bữa điểm
tâm đơn sơ và một gói quà nho nhỏ này.
Các em
gái được phân công phục vụ điểm tâm
đeo bao tay và đứng thành hàng dài. Có em múc nui vào tô giấy
lớn, em múc rau củ, hành ng̣, em múc gà, em múc nước
lèo, em rắc tiêu. Một dăy các em đứng phát mỗi
người hai cái trứng luộc, một trái chuối, muỗng
và khăn giấy. Vài em khác tay cầm chai xịt nước
tương hay ớt vào từng tô. Một em đứng gần
dăy bàn cuối phát những túi quà.
Những
người "homeless" đều có bề ngoài giống
nhau. Nghèo nàn và buồn bă. Đàn ông râu ria xồm xoàm, tóc
thường dài hoặc cạo trọc, quần, áo, mũ
len tuy không rách rưới nhưng cũ kỹ, nhầu nát,
bẩn thỉu. Đàn bà ăn mặc xuề x̣a, luộm
thuộm, tóc tai rũ rượi. Đa số là người
da đen và Mễ. Thỉnh thoảng có vài người nét mặt
trông giống người Tàu hay Đại Hàn. Không thấy
có người Việt Nam. Hầu hết những người
Việt Nam không nhà đều quây quần ở khu Westminster
nơi có đông người Việt.
Một
dăy hàng dài những người không nhà đang đứng rất
trật tự và kiên nhẫn chờ đến phiên ḿnh. Nhận
thức ăn và túi quà xong, họ ngồi ăn rải rác
trong công viên. Có người sức ăn nhiều, hỏi
xin hai tô. Có người chỉ lấy gà và nước lèo.
Có người không lấy rau củ. Có người lấy
ít nui. Có người xin thêm vài miếng gà, vài cái trứng. Họ
đều thốt lời cám ơn.
Tôi có
dịp hỏi thăm một cô gái da đen nét mặt c̣n rất
trẻ, tóc bím dài, mang bầu, dáng đi lạch bạch với
cái bụng khá to đến xin thêm một bao khăn nữa?
Cô đă có quà nhưng trở lại và nói cô rất thích các
khăn ướt đựng trong bao vừa tiện và cần
thiết. Tôi vui vẻ đưa cho cô một bao và hỏi
ngày nào cô sanh và đứa bé trong bụng là trai hay gái.Thấy
tôi tỏ vẻ thân thiện, cô kể chuyện đời.
Cô bỏ học, bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà
khi mười tám tuổi. Cô không t́m được việc
làm, sống lang thang và mang bầu với một thanh niên
không nhà như cô. Khi biết cô có thai, chàng này bỏ đi.
Cô muốn giữ đứa con. Hiện giờ cô đang
được một tổ chức vô vị lợi tên là
Casa Teresa ở Orange County cung cấp một chỗ ở an
toàn và chăm sóc sức khỏe cho cô trong thời kỳ
mang thai. Cô sống nhờ vào các bữa ăn từ thiện.
Cô chưa biết sanh đứa bé trai này ở đâu
nhưng chắc chắn chính phủ sẽ trả tiền
chi phí bệnh viện. Cô không biết tương lai như
thế nào nhưng trước mắt, một đứa
trẻ không nhà sắp ra đời, thêm một gánh nặng
cho bà mẹ và xă hội.
Bản
Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, điều khoản thứ
25 trong đó có đoạn viết về trường hợp
của cô. "Motherhood and childhood are entitled to special care and
assistance. All children whether born in or out of wedlock, shall enjoy the
same social protection". Hoàn cảnh mẹ độc thân nuôi
con cũng được hưởng sự chăm sóc
đặc biệt. Tất cả các trẻ em sinh ra trong
hay ngoài hôn thú hợp pháp đều được hệ
thống an sinh xă hội bảo vệ.
Tôi
đứng gần một người đàn ông da đen
c̣n trẻ có khuôn mặt khắc khổ. Ông xin một tô nui
thứ hai và thêm một ít gà. Tôi nh́n tay ông có những nốt
ghẻ cào đến tróc da chảy máu. Đa số những
người "homeless" mắc bệnh ngoài da do cách sống
thiếu vệ sinh, ít tắm rửa. Tôi hỏi ông về sự
chăm sóc sức khỏe nhất là ông nên xin thuốc chữa
những con "scabies"c̣n gọi là "cái ghẻ"
v́ nó sẽ lây lan và làm ông ngứa ngáy khó chịu. Ông nói ở
Santa Ana và các thành phố lớn đều có Free Care Clinic
chữa trị cho những người không nhà. Hầu hết
người nào cũng mắc bệnh về răng, da,
chân, tiểu đường hoặc bệnh lao .. do ăn
uống thiếu dinh dưỡng, thời tiết, điều
kiện vệ sinh. Bệnh tâm thần cũng là loại bệnh
phổ biến.Tôi hỏi về việc làm, người
đàn ông buồn bă kể ông bị lạc mất hết
giấy tờ như thẻ ID có h́nh, giấy khai sanh, thẻ
an sinh xă hội trong một chuyến di chuyển bỏ chạy
tránh cảnh sát. Muốn xin thẻ ID mới phải có
địa chỉ, ông không có địa chỉ nào để
gửi về. Ông không t́m việc làm v́ không có một thứ
giấy tờ nào trong người để nộp
đơn xin việc. Ông đă sống lang thang được
một năm rồi.
Mặt
trời đă mọc. Nắng chiếu le lói qua các hàng cây kẽ
lá báo hiệu một ngày nắng ấm. Sau buổi phục
vụ điểm tâm và phát quà, những người không
nhà này sẽ tản mác đi khắp nơi. Một ngày dài
bắt đầu. Họ sẽ lang thang đâu đó quanh
khu vực Civic Center và chờ đợi để nhận
phần ăn trưa của một tổ chức từ
thiện khác.
Bữa
ăn sáng của các em cũng là món súp nui, trứng và chuối
c̣n lại. Khôi, em trưởng nhóm gửi lời chào tạm
biệt các bạn và các nhà hảo tâm trong Giới Trẻ
Cát Tường. Các em xếp ṿng tṛn, cùng vỗ tay và hát với
nhau bài "Gặp nhau đây", "Nối ṿng tay lớn".
Các em sắp xếp bàn, bếp, nồi và các thùng giấy
lên xe rồi chia tay ra về, hẹn gặp nhau vào thứ bảy
tuần cuối của tháng mười một.
Đây
là h́nh ảnh rất dễ thương của những
người trẻ Việt Nam qua Mỹ khi c̣n là những
đứa trẻ. Các em lớn lên ở xứ Mỹ
nhưng c̣n nói được tiếng Việt. Có em ra
trường đi làm, có em c̣n đi học, hầu hết
các em c̣n độc thân, có vài cặp vợ chồng chưa
có con. Những người trẻ may mắn này cùng có một
điểm chung là tấm ḷng biết ơn nước Mỹ
đă cưu mang gia đ́nh các em bước đầu lập
nghiệp ở xứ Mỹ. Các em có điều kiện học
hành, thành đạt và muốn chia sẻ sự bất hạnh
của những người Mỹ không nhà bằng những
việc làm thiết thực, thấm đậm t́nh người.
Sau hai
tiếng đồng hồ tham gia với các em trong nhóm Giới
Trẻ Cát Tường mang "Tô súp nóng cho người
không nhà", trên đường về, trong cơn gió lạnh,
tôi bỗng thấy như ḷng ḿnh như ấm áp hơn nhờ
hơi ấm từ những tô súp nóng.
Xin cám
ơn Giới trẻ Cát Tường và cầu nguyện an
lành cho những người bất hạnh.
Phùng Annie Kim
(Rose KD sưu tầm
và chuyển)