KHOẢNH KHẮC và DÀI LÂU
(Cao Thoại Châu)
THỜI GIAN KHÔNG CÓ chiều dài
ổn định, nó là sợi dây thun. Ai đem nó - một
khái niệm trừu tượng - ra làm cái thước
đo cuộc sống của ḿnh e rằng người ấy
sẽ làm một việc không tránh khỏi thất vọng.
Một cuốn lịch hay vài
cuốn như thế đem ép vào một công việc, một
mối t́nh .. sẽ chẳng có nghĩa ǵ về cảm xúc
chung cuộc. Yêu nhau "từng ấy năm" có khác ǵ
"chờ nhau cả buổi"? Cái tưởng là ngắn
nhiều khi lại khiến cho các người làm thơ làm
nhạc cho ra được một bài để đời.
"Em đến thăm anh một chiều
mưa .." chỉ "ngắn ngủi"
có một buổi chiều thế thôi mà hát bao năm không
thôi hát ! Một bài thơ thất lạc nhiều năm khi
có lại thấy nó c̣n nguyên cảm xúc của ngày mới
sinh, từng ấy năm nào có nghĩa ǵ cho sự phôi pha?
Nhà thơ Trường Anh làm xao xuyến, thắc thỏm
bao năm "Thăm
thẳm đường trường tôi người cô
độc / Ṃn gót giày cắm trọ quán đêm nay". Chỉ
cắm quán một đêm nay mới có thơ ấy, cắm
quán một thời gian lâu hơn sẽ thành ông chủ quán
và bài thơ không sinh ra được. Cắm một đời
có khi sẽ là vào địa ngục !
Có tấm ảnh con chó nào
đó ngồi ở ngă tư giữa chiều mưa miền
núi mù trời mịt đất gợi một sự quyết
liệt. Và con vật gần gũi nổi tiếng trung
thành cũng chỉ ngồi trong buổi chiều, thậm
chí khoảnh khắc nào đó của buổi chiều mà gây
liên tưởng râm ran, phần lớn là tiếc nuối
trong ḷng.
Người ta phải cân nhắc
để đánh đổi giữa "khoảnh khắc"
và "lâu dài" khi sử dụng thời gian làm thước
đo!
CAO THOẠI CHÂU
(Thanh Long sưu tầm và chuyển)