CÔ DÂU HÀN QUỐC
(tt)
Trích: Lẩm cẩm Sài
Gòn thiên hạ sự
Số 223 Ngày 26-8-2007 * VĂN QUANG
Không ra đi mới là lạ
Trong loạt bài này, số trước
(222), khi tường trình về cái chết
thê thảm của HUỲNH MAI, tôi
đề cập đến một trong những trường
hợp khác của cô dâu Việt bị
hành hạ tàn nhẫn tại Hàn Quốc.
Vì bài báo có hạn nên chưa thể
tường trình hết những chi tiết về
người con gái bất hạnh ấy. Xin tóm tắt
lại để bạn đọc tiện theo
dõi.
“Một cô gái trẻ quê
Cần Thơ, khi sang Hàn Quốc thì bị
người chồng ép buộc quan hệ sinh lý
triền miên, lại giam kín trong nhà không
cho tiếp xúc với thế giới bên
ngoài. Chịu không nổi sự bức bối về
tinh thần lẫn thể xác, cô gái xé
màn cửa tìm cách thoát ra ngoài bằng
đường cửa sổ. Nhưng nửa chừng
thì dây đứt, cô gái bị rơi từ
lầu cao xuống đất tử nạn. Hơn ba
tháng xác cô gái không đưa về
được Việt Nam, vì gia đình cô
nghèo không đủ tiền, trong khi phía chồng
cô vẫn từ chối đưa ra một số tiền
thích đáng để lo hậu sự”.
Đó là trường hợp
thứ hai, sau Huỳnh Mai mà ở Việt Nam
chúng tôi cũng mù tịt mọi tin tức. Thật ra hầu như người Việt
Nam nào ở thành phố hay thôn quê, sau một
thời gian có những cô gái quê lấy
chồng Đài Loan hay Hàn Quốc, đều hiểu
rằng không phải ai sang xứ người cũng sẵn
sàng có hạnh phúc đón ở đầu
ngõ, có đô la nhét túi để
hàng tháng gửi về cho gia đình xây
nhà lầu giữa ruộng nước. Ngoài một
số ít cô may mắn tìm được cuộc
sống tương đối gọi là sung túc,
số còn lại đều long đong, mỗi người
một kiểu khác nhau. Nhưng bề ngoài cố
làm ra vẻ … sung sướng tràn trề cho
mát mặt.
Còn những nỗi khổ âm
thầm
Tuy nhiên, người dân ở VN vẫn chỉ
tưởng tượng sự khổ sở đó
đến một giới hạn nào đó, chứ
không thể hình dung nổi có những
cái trên cả sự khổ sở mà người
con gái có thể phải hứng chịu. Những
anh chồng đó không nhiều trong số những
người đàn ông lấy vợ VN, dù ở
Hàn Quốc hay Đài Loan, song chắc chắn
không ít những anh - và cả gia đình
anh ta - mang vẫn nhăm nhe với ý nghĩ: “đã bỏ công tốn
tiền thì phải đòi lại cho đáng
đồng tiền bát gạo”. Chắc
chắn còn rất nhiều những “nàng
dâu hiền” VN hiện nay đang phải sống
trong cảnh bị hành hạ đó. Thậm
chí có ba anh em trai
cùng… hưởng chung một
cô dâu, chuyện này tôi đã diễn
tả ngay từ ba bốn năm trước, trong tiểu
thuyết phóng sự Lên Đời (2 tập - do
nhà XB Tiếng Quê Hương Virginia phát hành)*.
Các cô dâu này mới chỉ ở gần
cái mức dở sống dở chết, nên
chưa dám hoặc chưa đến nỗi phải
tìm đến tâm sự với những nơi gọi
là “cơ quan tư vấn” cho những cô
dâu gặp khó khăn. Bởi khi
đã phải giãi bày sự việc như vậy
là đã phải có một quyết định
dứt khoát “không thể ở lại
cái gia đình này nữa”. Mọi
chuyện sẽ tan vỡ. Chẳng khác
gì khi người vợ đòi ly dị, mà
nếu không thoát khỏi được cái
“nhà tù” ấy thì còn khổ
hơn là ... đi cải tạo. Cô sẽ trở
thành cái đích ngắm của tất cả
những con mắt thù địch của mọi con
người trong gia đình này suốt cuộc
đời còn lại.
Tôi không biết những cơ quan tư vấn
và những người có thẩm quyền
có chú ý đến tình trạng này
không ?
Ngồi đó mà chờ
các cô dâu Việt đến “xin ý kiến”
có lẽ là quá muộn. Cho nên không thể
coi như thành lập một cơ quan tư vấn hoặc
cho số điện thoại của một bộ phận
nào đó là xong việc. Điều
đó chỉ đúng với những vấn
đề về thương mại, còn cuộc sống
không phải là như vậy.
Tôi không có tham vọng
nêu lên vấn đề phải giải quyết
tình trạng đó ra sao, chỉ xin nói cho
rõ hơn vấn đề đang âm ỷ như
lòng núi lửa trong xã hội chúng ta
đang sống mà thôi.
Kịch bản y chang
Xin trở lại với thông tin
cô gái thứ hai sau Huỳnh Mai bị chết thảm. Cũng may lần này không phải
do bàn tay người chồng
mà do cô đào tẩu theo kiểu “phim
trinh thám” mà bây giờ ở VN gọi
là “phim hình sự”. Người chồng
chỉ là thủ phạm gián tiếp gây ra tai nạn này.
Ngày 10-7, trong chương trình “Nhật
ký phóng viên”, Đài truyền
hình MBC của Hàn Quốc, đã phát một
bản tin về cái chết đáng thương
của một cô dâu Việt. Theo MBC, cô dâu
có tên “Trần
Thị Thu An” (thật ra tên cô là Kim Đồng đã được MBC đổi tên)
đang có thai và do bị gia đình nhà
chồng hành hạ, đã tìm mọi
cách trốn khỏi nhà chồng. Cô
gái trẻ trút hơi thở cuối cùng
ngày 30-4-2007, sau cuộc đào thoát bất
thành từ nhà chồng trước đó
năm ngày.
Kịch bản cuộc đời cũng giống y
chang như hầu hết người cô gái
quê, muốn đổi đời bằng cách lấy
chồng Hàn Quốc, cô Kim Đồng phải
lên TP Sài Gòn theo một đường
dây tuyển chọn cô dâu cho các chú rể
Hàn.
Do có nhan sắc nên cô may mắn
được phía “nhà trai” ưng
ý ngay cuộc “thi tuyển vợ” đầu
tiên. Không hẩm hiu như rất nhiều cô
gái khác phải ăn chực nằm
chờ ở “trung tâm nuôi dưỡng cô
dâu” giữa TP. Sài Gòn. Có
cô phải nằm chờ vài ba tháng là
chuyện thường tình. Mỗi
lần đi thi tuyển là một lần phải
đi tới đi lui, trình diễn cận cảnh
hơn là thi hoa hậu. Sau đó lại bị
nắn bóp kỹ lưỡng xem có khuyết
điểm gì trong thân thể hay không với
cái cớ là “kiểm tra” cô dâu
có khả năng sinh con hay không. Qua hàng chục
lần như thế may ra mới trúng tuyển. Khó đấy chứ đâu có phải
chuyện đùa.
Nhưng với Kim Đồng thì vài
ngày sau đó là một đám cưới
tập thể với ba đôi vợ Việt chồng
Hàn Quốc khác, được tổ chức tại
Đầm Sen ngày 13-9-2006. Xong đám cưới nhà gái chỉ
nhận được 300 USD và duy nhất một tấm
hình cưới tập thể khổ to. Sau đó cô dâu trở về quê
làm giấy tờ, còn chú rể quay về
Hàn Quốc. Đến ngày 14-1-2007 Kim Đồng
được rước qua Hàn Quốc, sau
đó sáu ngày cô làm đám
cưới tại xứ kim chi. Qua xứ
Hàn được một tháng, cô gửi về
cho gia đình được 300 USD lo sửa lại
căn nhà lá vốn đã mục nát.
“Mất tiền mua mâm
thì đâm cho thủng”
Nhưng tiếp sau đó là những
bi kịch dồn dập đến. Chồng nhốt trong nhà không
cho ra ngoài, đánh đập cô tàn nhẫn
và bắt
“phục vụ” suốt đêm không cho ngủ khiến cô hoảng
loạn ...
Chính vì thế nên người
dân quê cứ nói “nôm na” là
chú rể Hàn Quốc luôn mang ý nghĩ
“mất tiền mua mâm thì đâm cho thủng”. Tuy nghe hơi thô lỗ song chẳng
còn cách ví von nào hay hơn thế, thật
hơn thế.
Hôm thứ năm (23-8), lần đầu
tiên, rất bất ngờ tôi gặp ông Trần
Mạnh Hảo ở nhà một người bạn,
ông này còn “búa” những câu
“khủng” hơn thế khi đề cập đến
chuyện “thiên hạ sự” trong những
ngày ông còn sống ở miền Bắc.
Có những ông “văn nghệ sĩ
đàn anh” còn chửi tục hơn vì uất
quá chịu không được.
Tôi đọc Trần Mạnh Hảo
nhiều qua net, nhưng nay mới gặp. Lối nói chuyện của
ông cứ như lúc nào cũng có lửa,
cháy bùng bùng. Ông
nói toạc móng heo, không nề hà chữ
nghĩa thanh tục, lý luận như dao cạo khiến
câu chuyện của ông luôn hấp dẫn
người nghe. Thế nên có
những cái tôi đọc rồi, nhưng cứ
ú ớ, để tự ông nói ra mới
sướng. Đôi khi tôi không biết
ông này nói hay hơn hay viết hay hơn.
Tôi nói thế để chứng minh rằng
tục ngữ, thành ngữ, ca dao VN cũng có những
câu “thô thiển”; những câu ví
von thông tục vẫn có giá trị riêng
của nó. Và, dường như chỉ
có “nó” mới diễn tả được
hết ý nghĩa của điều mình muốn
nói. Nếu cứ “nho
nhã” quá e không thể lột tả hết
cái “thần” của cách diễn tả
VN.
Cũng trên quan niệm ấy,
người dân quê nói thế nào, tôi
tường trình lại như thế. Và thật tình,
có muốn sửa cũng không được.
Sửa chữa đôi khi lại làm
hỏng văn hoá.
Nén hương cho người xấu
số
Trở lại với tai nạn của Kim Đồng,
12g đêm 25-4-2007, từ chung cư ở Daegu (một
thành phố miền trung Hàn Quốc, cách
Seoul 400km), cô đã tìm cách trốn khỏi
nhà nhưng không dám đi thang máy vì
sợ camera của thang máy phát hiện nên
đã buộc rèm cửa vào người
và nhảy xuống từ ban công lầu 9.
Không may rèm cửa bị tuột và Kim Đồng
rơi từ trên trời xuống đất, bị
thương rất nặng. Cô được
đưa vào bệnh viện cứu chữa nhưng
đến ngày 30-4 thì không qua khỏi.
Trong 5 ngày thoi thóp đó, Kim Đồng
suy nghĩ những gì ? Nỗi
đau thể xác lớn hơn hay nỗi đau trong
trái tim khờ dại kia lớn hơn ?
Lúc đó cô nhìn những thành phố
văn minh sạch đẹp của Hàn Quốc
như thế nào và nhìn về cánh đồng
quê hương với căn nhà rách mướp
của cô như thế nào ?
Mỗi bạn đọc có
cách suy nghĩ, cách hình dung riêng của
mình. Đó
cũng là sự cảm thông, là nén
hương cho người xấu số.
Trong khi đó ở quê nhà, ông Thắng
- bố cô - chỉ biết cô con gái của
ông được đưa vào Bệnh viện
Đại học tôn giáo Daegu ngày 25-4-2007
trong tình trạng não bộ xuất huyết do chấn
thương, sau đó năm ngày thì qua đời
tại bệnh viện ngày 30-4. Đến
ngày 8-5 ông nhận được điện thoại
từ đại sứ quán Hàn Quốc báo
tin con ông đã chết. Ông Thắng than
thở: “Đến nay
gia đình tôi chưa biết nhiều thông tin
về vụ việc này. Con chúng tôi vì sao chết ? Hài cốt
bao giờ gia đình mới được nhận ? Gia đình chúng tôi
nghèo quá, không thể tự đi lo được
chuyện hậu sự của con gái mình. Gia
đình chỉ biết nhờ vào các cơ
quan chức năng của hai nước giải quyết,
nhưng hơn ba tháng rồi vẫn chưa biết kết
quả ra sao...”
Mắt ông Thắng đỏ hoe khi nhắc đến
lời kêu cứu của con gái trước khi chết:
“Chồng con lại đánh con nữa rồi, ba ơi !”.
Bà Huệ - mẹ Kim Đồng - vật
vã: “Từ ngày con tôi chết, tôi
khóc hết nước mắt. Đời
sao quá đen bạc với con. Cũng
vì cái khó của gia đình mà Đồng
nhất quyết ra đi để cha mẹ già ở
nhà bớt khổ. Lấy chồng Hàn Quốc
tôi cứ tưởng đâu con sẽ hạnh
phúc ...”
Đến bao giờ ông
Thắng và bà Huệ mới nhận được
nắm tro tàn của người con gái vĩnh viễn
không bao giờ gặp lại ?
Sự “ra đi” của những người
con gái quê, ngoài sự nghèo khổ ra,
còn những lý do khác nữa. Một trong những
lý do đó là sự bất công và sự
lạm dụng quyền lực trắng trợn …. (Chấm dứt trích
đăng ở đây về "CÔ DÂU
HÀN QUỐC" !!!)
VĂN QUANG
(Bai Chuyen)