CÔ DÂU HÀN QUỐC
(Trích từ "Lẩm cẩm
Sài Gòn thiên hạ sự"
Số 222 ngày 19-8-2007 * VĂN QUANG *)
Thảm kịch và hài kịch
Không hẹn mà gặp, trong tuần vừa
qua, tại Việt Nam
có hai chuyện làm xôn xao dư luận, đồng
thời cũng gây phẫn nộ trong lòng người
dân. Một chuyện xảy ra tại Đà Nẵng
và một chuyện xảy ra tận bên xứ
Hàn Quốc. Có lẽ nhiều bạn đọc
đã biết đó là chuyện gì. Tuy
nhiên có điều đáng chú ý
là hai sự việc đó đã phản ảnh trung thực
cuộc sống của người dân thành thị
và người dân thôn quê, nhất là
cuộc sống vương giả của con ông
cháu cha và người dân nghèo
lương thiện rõ nét như thế nào.
Nếu cậu ấm tác oai tác quái ở
sân bay Đà Nẵng “hùng hồn,
vương giả” được che chắn kỹ
lưỡng bao nhiêu thì cuộc đời cô
gái lấy chồng Hàn Quốc bị anh chồng
sát hại thê thảm, và cô đơn bấy
nhiêu.
Hai nghịch cảnh ấy vô tình “gặp
nhau” trong cùng một thời điểm, do
đó dư luận có cơ hội nhìn
rõ hơn và phán xét chính xác
hơn về cuộc sống và “số phận”
của người dân VN hiện nay. Những mảnh
đời được sinh ra trên cùng một mảnh
đất, được hưởng thụ cùng một
nền văn hóa, cùng có chung một lịch
sử dân tộc, nhưng lại trái ngược
nhau như trời với đất, như cọp với
giun. Cái gì đã làm nên sự
khác biệt ấy ? Sự bất công của
xã hội hay sự lộng hành của quyền lực
? Xin để bạn đọc tự trả lời.
Thông tin từ đâu ?
Để dễ dàng nhận định,
tôi xin sơ lược tường trình về
hai câu chuyện ấy. Trước hết là chuyện
của cô gái lấy chồng Hàn Quốc bị
giết hại.
Ngày 9-8, Đài truyền hình KBS
phát sóng về vụ cô Huỳnh Mai bị
Jangamuke - chồng cô - sát hại dã man, chỉ
vì cô muốn được trở về Việt
Nam.
Sau 8 ngày bị giết, người ta mới
phát hiện xác nạn nhân trong tầng hầm
căn nhà của Jangamuke ở phường Munhoa,
thành phố Cheonan (Hàn Quốc).
Sau khi sát hại vợ, Jangamuke đã bỏ
trốn và ngày 5-8 bị Cảnh sát
thành phố Cheonan bắt giam.
Ngày 18-7 vừa qua, xác nạn nhân
được hỏa táng và tro của Mai hiện
đang được lưu giữ tại Cheonan. Sự
việc này ngay lập tức gây chấn động
dư luận Hàn Quốc và sôi sục tại
VN cũng như Việt kiều hải ngoại và
trên toàn thế giới.
Cần phải khẳng định ngay, người
Việt Nam chúng ta ở trong nước cũng như
ngoài nước biết được nguồn tin
đau thương này là do chính những
thông tin từ Hàn Quốc, chứ chẳng phải
của “Đại sứ quán VN” hoặc một
nguồn tin nào của Việt Nam. Giả thử
không có những nguồn tin từ Hàn Quốc
thì liệu chúng ta có biết hay không hoặc
đến bao giờ mới biết ? Và đây
có phải là lần thứ nhất những vụ
việc bi đát như thế xảy ra không
và còn có thể xảy ra ở đâu nữa
? Hàn Quốc,
Đài Loan, Trung Quốc, Malaysia, Singapore là nơi
có rất nhiều, rất nhiều những cô
gái VN bị mang bán dưới hình thức
môi giới hôn nhân ? Không ai trả lời câu hỏi đó.
Chúng ta phẫn nộ với hành động
thú vật của gã chồng Hàn Quốc
nhưng nên cảm ơn những người làm
thông tin Hàn Quốc đã đưa ra
thông tin này. Dù đã có rất nhiều
người Hàn Quốc tỏ thái độ phẫn
nộ, lên án hành động điên rồ
của người “đồng hương” của
mình, nhưng dù thế nào thì cái
nhìn của người Việt Nam với những người
đàn ông Hàn cũng mất đi nhiều
tình cảm và những giấc mơ xứ
Hàn cũng đã trở nên tối tăm. Mặc
dầu đó chỉ là hành động của
một cá nhân, nhưng ít nhiều nó
làm tổn hại đến uy tín của cả
một dân tộc. Từ hơn một thập kỷ
nay, những cuốn phim Hàn Quốc mang theo hơi thở,
cách sống, phong tục, lễ giáo cũng
như đời sống thường nhật của
người Hàn đã mang đến cho nhiều
khán giả Việt Nam những cảm tình
sâu đậm và không thiếu gì những
cô gái thôn quê mơ ước được
sống trong môi trường tốt đẹp
đó. Song đến nay thì dường như họ
đã hiểu ra đó chỉ là phim ảnh.
Đời sống qua phim ảnh được tô son
vẽ phấn khá nhiều. Nó khác hẳn với
thực tế. Nó còn nhiều điều bí
ẩn phía sau những phong tục, những tính
cách, những thói quen của con người trong
xã hội đó. Những bí ẩn ấy
luôn là mối nguy cơ rình rập từng
ngày từng giờ trong một cuộc sống chung giữa
một người dân tộc này với dân tộc
khác. Đến ngay người trong một nước
nhưng khác vùng, như giữa miền Nam và
miền Trung, cũng đã có những khác biệt,
đừng nói đến một đất nước
xa xôi mà ta chẳng biết đến bao giờ.
Bắt nguồn từ đâu ?
Thảm cảnh xảy ra của Huỳnh Mai xảy
ra chính là vì những khác biệt ấy.
May mà trước khi chết Huỳnh Mai còn để
lại một lá thư. Nếu không, có lẽ
sẽ chẳng ai biết được chuyện gì
đã xảy ra. Lá thư của Huỳnh Mai viết
trước khi bị sát hại một ngày
và để trong hộc bàn, chồng cô
đã không phát hiện. Từ đó
chúng ta mới biết được một số
chi tiết để nhìn ra sự việc. Tất
nhiên, “thư bất tận ngôn”, Mai
không thể kể hết người gì cô
đã phải âm thầm chịu đựng:
“Em rất buồn vì chồng của
mình, khi đến Hàn Quốc em đã
không biết đời sống Hàn Quốc ra sao.
Khi em buồn anh, anh phải hỏi em lý do chứ, anh
giận em sao ? Anh không biết rằng khi khó
khăn thì cả hai đều phải bàn bạc
với nhau và anh phải che chở cho phụ nữ
sao ? Khi em mệt mỏi, gặp khó khăn, em muốn
nói chuyện với anh, nhưng mỗi khi trở về
nhà anh đều thấy không vui. Mặc dù
em nhỏ tuổi hơn anh nhưng chúng ta phải sống
cho nhau tình cảm vợ chồng chứ …”.
Mai còn viết : “Thật sự là em muốn về lại
VN. Em mong rằng ước mơ của anh sẽ
thành hiện thực và mong anh sống
đàng hoàng. Khi về VN em sẽ làm lại
từ đầu và đối xử tốt với
ba mẹ em”.
Không cần phải đọc hết lá
thư, ai cũng có thể hình dung ra cuộc sống
“địa ngục” đó của người
vợ VN như thế nào trong một đất
nước xa lạ với người chồng lạnh
lùng vô cảm. Những dòng chữ chân
thành mộc mạc đó với nỗi ước
mong lớn nhất là được “nói chuyện
với chồng” chứ chưa nói đến một
sự thông cảm nào. Một ước mong rất
đơn sơ không thể thực hiện được,
chưa phải là vì cái hàng rào
“bất đồng ngôn ngữ” mà
vì chính lương tâm con người. Ngay từ
khi bước chân vào nhà chồng, Huỳnh
Mai đã bị chồng bắt nhốt trong nhà,
không cho tiếp xúc với hàng xóm. Mai muốn
đi học tiếng Hàn chồng cũng không cho
đi. Mai cứ hỏi điều gì liên quan
đến tiếng Hàn là bị chồng chửi
bới, đánh đập ...
Thái độ này của người chồng
bắt nguồn từ ý nghĩ và cũng là
sự thật, khi anh ta đối với vợ chỉ như một món
hàng mua ngoài chợ trời.
Hay nói khác đi là không khác gì
đi chợ mua một con vật. Con chó hay con
mèo hoặc một chú gà mang về phục vụ
cho một nhu cầu nào đó của gia
đình. Ở đây là phục vụ cho
chính bản thân anh ta.
Có lẽ tất cả những hành động
vũ phu, man rợ của những người
đàn ông “mua vợ” từ VN cũng bắt
nguồn từ sự thật này. Vậy VN
đã làm gì để ngăn chặn
tình trạng “mua bán người”
đúng hệt như thời nô lệ này ?
Thật ra ở VN và phía Hàn Quốc cũng
đã có một số biện pháp ngăn chặn.
Nhưng trên thực tế thì pháp luật lại
“vướng luật”. Bởi một cặp trai
gái đến tuổi được phép
thành hôn, khi cả hai cùng xác nhận
“đồng ý lấy nhau” vì …
tình cảm thì chẳng ai có quyền cấm
đoán họ. Tất nhiên muốn lấy chồng
Hàn Quốc hay Đài Loan thì cặp nào
cũng phải khai như thế. Pháp luật cũng
chỉ thở dài mà ngó, chứ làm
gì hơn được ?
Những “trung tâm môi giới
hôn nhân lậu” đầy
rẫy
Tuy nhiên đó chỉ là tính pháp
lý. Muốn ngăn chặn có hiệu quả
thì phải ngăn chặn từ trước khi họ
đưa nhau ra làm đơn “đăng ký
kết hôn”. Muốn kết hôn kiểu
này phải có người môi giới. Tất
cả những cô gái quê này chẳng hề
quen biết một ông Hàn Quốc nào bao giờ.
Ngoại trừ những người đã từng
có cơ hội làm việc với những
công ty xí nghiệp có người Hàn Quốc.
Con số này rất ít, tôi không đề
cập đến. Bởi vậy phải có những
trung tâm môi giới, những tổ chức môi
giới “lậu” đầy rẫy ở thành phố,
nhất là TP. Sài Gòn. Những vụ bắt
bớ hàng trăm cô gái quê lên tỉnh
chờ được “tuyển” như kiểu
mua bán heo, vẫn lẻ tẻ xảy ra.
Không thể cho rằng những “trung tâm
môi giới lậu” ấy làm việc bí
mật quá, cảnh sát không thể khám
phá ra hết. Một trung tâm như thế
được tổ chức rất tinh vi, nhưng
dù tinh vi cách nào thì họ cũng phải
có thời gian tìm kiếm, nuôi dưỡng những
cô gái từ nhà quê lên thành phố.
Vài chục cô phải có nơi chốn ăn
ở, mua sắm, và một đội ngũ “mặt
rô” bảo vệ canh giữ. Ngoài ra còn
phải đón tiếp, giao thiệp với những
người nước ngoài để chuẩn bị
tuyển chọn và lo thủ tục kết hôn. Những
hoạt động ấy không thể qua mắt những
người hàng xóm và nhất là những
cảnh sát khu vực. Nhất cử nhất động
của các tổ dân phố đều được
canh chừng rất kỹ. Vậy thì không thể nói cảnh
sát và chính quyền địa phương
không biết. Có
chăng chính là sự thờ ơ của những
cơ quan này, nếu không muốn nói là
“có cái gì đó qua lại” giữa
những tổ chức môi giới này với
cơ quan chức năng. Bao nhiêu vụ khám
phá ra rồi, chính quyền địa
phương và cảnh sát khu vực vẫn
yên vị. Sự ngăn chặn trở nên
kém hiệu quả và lâu dần rồi trở
nên vô hiệu. Mọi chuyện đâu lại
vào đấy. Pháp luât cũng được
thực thi theo phong trào. Khi nào nó bùng
lên thì tích cực hô cho lớn, hết
phong trào lại xẹp lép.
Nhưng đó chỉ là một mặt của
vấn đề. Quan trọng hơn vẫn là sự nghèo đói ở
những vùng quê. Bên cạnh đó
là sự tác oai tác quái của những
ông kẹ nông thôn, sự bất công
xã hội còn đầy rẫy. Người dân không chịu nổi
phải tìm con đường sống cho mình.
Vươn ra những thành phố công nghiệp
và những cô gái muốn cứu gia
đình mình và chính mình thì con
đường ngắn nhất là lấy chồng
nước ngoài.
Phải nhanh chóng lấy chồng bất
kể là ai
Hãy nhìn thẳng vào gia đình
cô gái vừa bị sát hại ở Hàn
Quốc. Xã Ngọc
Chúc (huyện Giồng Riềng, Kiên Giang) là một
xã nghèo. Ấp Ngọc
An nơi gia đình của Huỳnh Mai sinh sống
là xóm cũng thuộc dạng cực nghèo,
công việc chính là làm thuê hoặc
nông nghiệp. Căn nhà nơi Huỳnh Mai sinh sống
trước khi ra đi bằng lá đơn sơ,
rách nát. Gia đình có năm người,
hai vợ chồng và ba người con, trong
đó Huỳnh Mai là con gái lớn. Nhà
chẳng có cục đất chọi chim, đến
ngôi nhà đang ở cũng phải ở nhờ
trên đất mẹ vợ.
Cái nghèo “mạt rệp”
đã khiến Huỳnh Mai bỏ học sớm, rời
xa gia đình xuống tận Bạc Liêu làm
công nhân thủy sản từ năm 15 tuổi. Bốn
năm sau, Mai chuyển về Bình Dương làm ở
một xưởng gỗ trước khi trở về
quê lấy chồng Hàn Quốc.
Sau những cuộc “tuyển chọn”,
đám cưới được tổ chức nhanh
chóng. Những cô gái tham gia đường
dây tuyển chọn, ban đầu còn một
chút lựa chọn ông chồng tạm thời
có thể chấp nhận được. Nhưng
ăn ở nhà người dắt mối quá
lâu sẽ rất tốn kém, công nợ ngập
đầu, nên dần dà rồi gặp một anh
đui què mẻ sứt, thậm chí bị bệnh
tâm thần hoặc một ông lão lọm khọm
cũng phải gật đầu đồng ý … cho xong chuyện. Đỡ được đồng
nào hay đồng ấy cho gia đình có
chút vốn trước khi “theo chàng về
dinh”. Nhưng cuối cùng rồi số tiền
được chồng mua cũng bị bóc sạch.
Như trường hợp của Huỳnh Mai, tiệc
cưới chỉ có ... hai bàn. Ra về gia
đình cô dâu được chú rể
cho 400 USD, tới cửa bị "trưởng
đoàn" môi giới - là một phụ nữ
có tên Yến - thu lại 200 USD. Còn lại 200
USD không đủ trả tiền thuê xe và
ăn uống dọc đường.
Vậy “trưởng
đoàn” tên Yến là ai ? Đường
dây này được tổ chức như thế
nào ? Mãi đến nay hầu như vẫn
“bình an vô sự” chẳng thấy ai nhắc
nhở gì đến “nhân vật trung tâm”
này.
Trong khi đó, gia đình Huỳnh Mai cứ
yên tâm con mình đã đến bến bờ
hạnh phúc. Bởi khi về đến xứ chồng,
Mai liên tục gọi điện thoại về
thăm gia đình. Khi được người
nhà hỏi, Mai đều nói cuộc sống
bên này rất hạnh phúc, được chồng
thương yêu, mỗi lần chồng đi làm
về mua đồ ăn cho gia đình rất nhiều,
để đầy trong tủ lạnh... . Nhưng
bà Nguyễn Thị Đẹp, ngoại của Huỳnh
Mai, khóc không thành lời kể: "Vì thương gia đình
nên nó mới nói như thế. Chứ
nó ở bên đó khổ sở lắm, chồng
không cho đi ra ngoài, không được học
tiếng Hàn, suốt ngày chẳng nói chuyện
được với ai. Nó điện thoại về
cho hàng xóm thì khóc nức nở trong
điện thoại, nhưng mọi người không
dám nói thẳng với gia đình.”.
Thảm kịch trong lòng người con gái
trẻ xứ quê này, khó có thể
hình dung ra hết. Nhưng không phải chỉ một
Huỳnh Mai hàng ngày phải chịu đựng nỗi
đau nhục này.
Còn nhiều nữa những thảm
cảnh như thế
Ở Hàn Quốc hiện có đường
dây nóng đầu tiên và duy nhất của
Trung tâm nhân quyền phụ nữ di trú
Hàn Quốc (thuộc Bộ Phụ nữ - Gia
đình Hàn Quốc) chuyên hỗ trợ tư
vấn 24/24 giờ trong suốt 365 ngày cho các vấn
đề bạo lực gia đình, cưỡng hiếp,
mại dâm ... của các cô gái nước
ngoài lấy chồng Hàn ở khắp nơi
trên đất nước Hàn Quốc. Họ thẳng
thắn cho biết:
“Chuyện phụ nữ Việt lấy chồng
Hàn bị hành hạ, bị đánh chết,
sau khi đẻ con thì bị chồng bắt con giấu
đi, hoặc bị chồng đánh đập rồi
đưa lên xe chở đi đến chỗ vắng
vứt ra đường ... thì bên này nhiều
lắm !". Xin tạm kể
hai vụ gần đây nhất:
1- Trường hợp đầu tiên là một
cô gái trẻ quê Cần Thơ, khi sang Hàn
Quốc thì bị người chồng ép buộc
quan hệ sinh lý triền miên, lại giam kín
trong nhà không cho tiếp xúc với thế giới
bên ngoài. Chịu không nổi sự bức bối
về tinh thần lẫn thể xác, cô gái
xé mành cửa tìm cách thoát ra
ngoài bằng đường cửa sổ. Nhưng nửa
chừng thì dây đứt, cô gái bị
rơi từ lầu cao xuống đất tử nạn.
Hơn ba tháng xác cô gái không
đưa về được Việt Nam, vì gia
đình cô nghèo không đủ tiền,
trong khi phía chồng cô vẫn từ chối
đưa ra một số tiền thích đáng
để lo hậu sự.
2- Một câu chuyện khác là một
cô gái Hà Nội lấy một người
đàn ông Hàn Quốc đã một lần
ly hôn, có một đứa con trai riêng. Cô
gọi đến đường dây nóng
khóc lóc nói rằng chồng cô quý
con hơn vợ, nhiều lần đánh đập
cô. Quá phẫn uất, cô gái đã
đóng đinh lên bậu cửa, chuẩn bị
một sợi dây thòng lọng để tự tử.
Người chồng phát hiện được,
đem giấu sợi dây đi, nhưng tình trạng
đánh đập vẫn xảy ra. Cô muốn
báo cảnh sát cũng không được,
vì những lần như thế người chồng
luôn giật lấy điện thoại không cho
cô gọi. Khi cô có mang phải vào bệnh
viện cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán
rằng vì bị đánh đập nên thai
nhi đã bị chết trong bụng mẹ. Lúc rời
bệnh viện về nhà thì người chồng
đóng sập cửa, đuổi cô đi ... Tứ
cố vô thân là nỗi lo lớn nhất của
những cô gái bị nhà chồng xua đuổi.
Chỉ cần nghe hai chuyện này thôi,
người Việt Nam dù ở đâu cũng thấy
nghẹn đắng, căm phẫn. Chính quyền VN
và Hàn Quốc và kể cả những nước
khác như Đài Loan,
Singapore sẽ
làm gì để ngăn chặn tình trạng
này ? Đã đến lúc không thể chấp
nhận nỗi đau nhục này nữa. Trước hết, Việt
Nam phải là nước đầu tiên có những
biện pháp cụ thể hơn, quyết liệt
hơn. Ngay từ những địa phương và
ngay từ những làng xã nông thôn, những
phường khóm ở thành phố.
VĂN QUANG
(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)
(Còn tiếp)