TRUYỆN ẤN ĐỘ
Bạn
già ơi,
Tôi mới
đọc được một chuyện ngộ nghĩnh
trong kho tàng văn chương Ấn Độ. Câu chuyện
vui nhưng cũng có chút ư nghĩa triết lư.
Câu chuyện
thế nầy, mời các bạn già dành một vài phút đọc
để giải khuây:
Ở
một làng nọ có một vị đạo sĩ có công tu
khổ hạnh lâu ngày tại nơi vắng vẻ, gần
đạt được mức độ thánh nhân. Dân
chúng ngưỡng mộ vị đạo sĩ ấy lắm
nên thường có nhiều người đến thăm
viếng.
Ngày nọ,
có một người khá giả đến thấy đạo
sĩ ăn mặc rách rưới bèn biếu đạo sĩ
một tấm vải đẹp để che thân. Những
lúc đạo sĩ ngồi tĩnh niệm, không nhức
nhích trong nhiều giờ liền, bầy chuột tưởng
là tượng gỗ, rúc vào gặm nhấm tấm vải
rách te tua. Người thí chủ thương quá, cho một
tấm vải khác, đồng thời biếu một con
mèo để bắt chuột.
Mèo xua
hết bầy chuột đi rồi th́ đói meo, kêu om ṣm.
Dân trong làng thương t́nh thay nhau đem sữa nuôi con mèo.
Một ngày nọ, có một nhà giàu đến hành
hương thấy dân làng mang sữa đến lỉnh kỉnh
quá nên tặng ngay cho đạo sĩ một con ḅ để
lấy sữa nuôi con mèo. Có ḅ rồi, người ta làm cho
nó cái chuồng và hằng ngày vị đạo sĩ đi
cắt cỏ về cho ḅ ăn.
Nơi
tu hành của đạo sĩ là một cái cḥi rách nát, không
che được mưa nắng. Thấy thế không ổn
nên người ta cất cho đạo sĩ một cái nhà
khá khang trang.
Từ
ngày đó, vị đạo sĩ khả kính của chúng ta
không c̣n nhiều thời giờ để tu hành như
xưa nữa v́ phải nuôi ḅ để lấy sữa,
nuôi mèo để đuổi chuột, lại phải lo
quét dọn và tu bổ căn nhà. Dân làng thương t́nh,
phái một người đàn bà đến săn sóc việc
nhà cho đạo sĩ.
Bấy
giờ đạo sĩ đă có vải che thân, có con mèo
đuổi chuột, có con ḅ cho sữa, có căn nhà để
ở, có người đàn bà săn sóc hàng ngày. Cuộc
đời trở nên thoải mái nhưng mất đi sự
tĩnh lặng, không c̣n tham thiền được nữa
nên nhà đạo sĩ ngưng tu hành, lấy người
đàn bà làm vợ!
Hết chuyện.
(VoPha sưu tầm,
TT và QuocChan chuyển)