HOA CỎ MAY
(VuQuyen)
Tên Việt: cỏ
may
Tên Hoa: 竹節草(trúc
tiết thảo), 蜈蚣草(ngô công thảo)
Tên Anh: golden
beardgrass, lovegrass
Tên Pháp: vétiver
Tên khoa học:
Chrysopogon aciculatus (Retz.) Trin.
Họ: Poaceae
Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn
ngơ
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên ḿnh ai gọi sau ṿm lá
Lối cũ em về nay đă thu.
Mây trắng bay đi cùng với gió
Ḷng như trời biếc lúc nguyên sơ
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
Thơ viết đôi ḍng theo gió xa.
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ
may
Áo em sơ ư cỏ găm dầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết ḷng anh có đổi thay ?
(Xuân Quỳnh)
Hồn anh như hoa cỏ may
Một chiều gió cả bám đầy
áo em ..
(Nguyễn Bính)
Về thành phố,
trong tất cả cái ồn ào và sang trọng, mỗi chúng
ta ai không có một lần nhớ về làng quê yêu dấu
đă từng sinh ra ta. Bao mùa hè đă qua rồi, tuổi
thơ của tôi lặng lẽ nằm lại bên thềm
gió ven đê. Giờ giữa đô thành một ḿnh tôi cồn
cào khát cháy nhớ về những miền hoa cỏ ngày
xưa.
Ngày xưa tôi
thường lang thang trên đê thoai thoải ken ken cỏ
may, hoa cỏ may nghiêng ngả, tim tím ngút mắt. Mỗi lần
đi học về qua băi lên đê tôi lại phải bực
ḿnh ngồi nhặt cỏ may bám đầy ống quần
gỡ măi không hết! Ở giữa đồng băi quê tôi
c̣n có một ngôi miếu nhỏ nhưng thiêng lắm. Bà tôi
bảo thế, tôi thường chỉ dám rủ mấy
đứa bạn mon men đến gần, hoang vắng là
vậy, mà lần nào tôi nh́n vào trong miếu vẫn thấy
có khói hương và một bó hoa dại nở trắng c̣n
tươi. Bà tôi bảo hoa cỏ đó là của một bà
cụ có chồng bị chết trong một trận càn của
giặc Pháp, ông ấy định chạy vào đó ẩn
nhưng không kịp, bị đạn bắn vào ngực gục
ngay xuống trước cửa miếu. Bà cụ làm ǵ có
hoa ở vườn, nên cứ ra bờ sông ngắt những
bông hoa tập tàng tim tím để thắp hương cho cụ
ông. Nghe bà kể, tôi cứ tưởng hoa cỏ dại chỉ
đáng sinh ra và lụi tàn không người nḥm ngó,
thương tiếc, nào ngờ có lúc lại trở nên lắng
đọng của tâm linh thuần khiết đến tôn
thờ.
Nghĩ về hoa cỏ,
ḷng tôi lại nghĩ thương cho những bông hoa cây xấu
hổ, buổi chiều về khi đă tắt nắng,
không khí dịu đi tại sao hoa lại rũ héo? Chả
thế người ta đặt cho mi cái tên "xấu hổ".
Dọc đường trở về làng hai hàng cúc tần
hoang cao lút đầu người chằng chịt dây
tơ hồng.
Một đêm trǎng
sáng tôi cùng đứa em tỉ mẩn gài từng nhành tơ
hồng lên từng cây râm bụt, hồi hộp chờ
chúng ngoi lên cho một màu vàng tươi như dải lụa
phủ kín hai bên đường, hàng ngày dây tơ hồng
xen lẫn màu đỏ hoa râm bụt đón chào tôi đi về.
Giậu cúc tần của tôi, ḍng sông của tôi, một bờ
đê ngút mắt hoa cỏ may đáng ghét, một cây cầu
bắc qua sông phía hạ lưu mờ mờ ảo ảo
như luôn bắc qua nỗi nhớ, ngǎn cách tuổi
thơ hoang dại với cuộc đời tôi hôm nay. Tuổi
thơ ơi ngủ ngoan nhé!
Tôi đă sang bên kia
cầu rồi, để măi măi không ngày trở lại. Nhớ
lắm tuổi thơ bên hoa cỏ. Nhớ lắm, nhớ
khôn nguôi và nuối tiếc những ǵ đă bao lần làm
cho tôi vui buồn. Buổi chiều hoàng hôn, hay trong buổi
sáng mùa đông c̣n se lạnh, hay giữa một chiều thu
trời cao xanh trong, bầu trời cao vời vợi, nắng
nhạt màu hay mùa xuân rộn rạo tâm hồn bởi những
hạt mưa lay bay buông xuống bên ô cửa sổ? tất
cả ch́m trong sự tĩnh lặng đến nao ḷng. Những
lúc như thế, trong tôi lại hiện lên những bông hoa
cỏ trên triền đê bên sông chốn quê, để lại
nỗi niềm khó tả.
Tôi nhớ có một
hôm sau khi đi học về, thấy quần của ḿnh
đặc hoa cỏ may bám vào, người mệt không muốn
gỡ nhưng nếu không gỡ th́ mai sáng lấy quần
đâu đi học? Thấy tôi phàn nàn, một anh chàng
người hàng xóm tủm tỉm cười "phổ
biến" cho tôi sáng kiến "lấy mắm tôm bôi vào đó
rồi vứt vào trong gầm giường cho tối đến
cóc nó sẽ t́m ra ǎn và nhặt hết cỏ may".
Tưởng thật tôi làm theo anh, không ngờ "sáng kiến"
của anh đă làm hại tôi, tối ấy mẹ tôi
"phát hiện" có mùi mắm tôm dưới gầm
giường, mẹ liền soi đèn và t́m ra cái quần của
tôi, mới đầu mẹ rất bực, nhưng khi thấy
tôi nói thật mẹ thương tôi lắm và mắng:
"Con gái bằng ấy tuổi đầu mà dễ tin vậy,
sau này lớn lên liệu có bị con trai nó xỏ mũi
không?".
Ngoài ghét cỏ may
ra c̣n các cỏ khác tôi thấy đều đáng yêu lắm,
dọc triền đê và các bờ ruộng có biết bao loại
hoa cỏ, hoa lông chông lù xù như những quả bông, những
khóm hoa mua mưa tháng 3 hoa nở nhiều tím cả một
triền đồi chạy thoai thoải theo đê. Ngày
trước nghe chúng nó nói chơi hoa lông chông bị điếc
tai, nên mỗi lần đi qua tôi lại tránh loài hoa ấy,
song tôi không hề ghét nó v́ hoa cứ mọc cô đơn, chiều
hè những cánh hoa trắng mềm bứt ra khỏi bông
phiêu bạt theo chiều gió đến tận đâu?
Buổi trưa hoa
tanh tách tím ngút ngàn bờ sông. Ḍng sông quê tôi bốn mùa nước
xanh trong, cứ mải miết trôi, thi thoảng lặng lẽ
những con thuyền ngược xuôi đi qua để lại
phía sau một dải nước xao động, cuốn
theo một vài bông hoa bèo Nhật Bản tim tím nh́n đến
nao ḷng. Một vài bụi tập tàng đội những
bông hoa như những chiếc mũ nồi trắng, chở
che cho chúng tôi tập trận giả. Buổi trưa ở
đây yên tĩnh lắm, tôi nằm thả ḿnh dưới
gốc cây đa nghe rất rơ vài tiếng chim sáo hót trên cây gạo
c̣n cố nở mấy bông hoa lần cuối của tháng
ba bên bến sông. Thuyền ai cắm sào đứng đợi
khách, mạn thuyền gỗ mốc xỉn, nhịp sóng vỗ
vào ́ oạp. Một cḥi canh cũ kỹ dựng bằng bốn
cây tre có bậc lên xuống chắc chắn. Có lần tôi
trèo lên cḥi, nh́n ra sông và bắt gặp như trong mơ một
cánh buồm xanh đang lướt sóng. Ngước mặt
lên cao thấy trời xanh đến mênh mông.
Tôi chợt nghĩ:
mỗi con người đều có một khoảng trời
riêng để mà mơ ước và khao khát. Bầu trời
kỳ diệu và huyền bí ai hiểu hết? Cũng
như ḷng người rộng như trời, sâu như bể
biết đâu mà lần. Bao lần tôi thầm ước
được là mây để bay về vùng quê yêu dấu
che cho mẹ một vài ánh nắng gắt gao, để mẹ
đỡ nhọc nhằn, cho những bông hoa cỏ vẫn
tươi nguyên sắc màu hoang dă?
Theo Tạp
chí Quê hương
VUQUYEN
(Trịnh Gia sưu tầm và chuyển)