Vơ Đ́nh, Người
Chưa Gặp
(PHAN NHIÊN HẠO)
Một lần tôi viết, có những nhà văn tuy
chưa gặp nhưng đọc họ cảm thấy
rất gần gũi, nghĩ về
họ như những người bạn tài năng, tin
cậy, hiểu biết. Ngược lại, có những
kẻ chưa gặp nhưng đọc thứ văn
chương uốn éo, khoe mẽ của họ chỉ
cầu mong đừng bao giờ phải t́nh cờ
đụng mặt, ăn nhậu sẽ
mất vui.
Trong đời, tôi chỉ dăm ba lần chủ
động viết thư làm quen văn
nghệ sĩ. Không phải tôi hay ho ǵ, mà thật ra v́ tôi
rất ngại ngùng, và thấy cũng không cần thiết.
Vơ Đ́nh là người tôi đă viết thư
làm quen. Đó là năm 1997, tôi đang học
văn chương ở đại học UCLA. Một
lần cần tiểu sử một tác giả Mỹ, tôi
lên thư viện t́m danh mục
Contemporary Author. Lúc đó Contemporary Author đă gồm
khoảng 200 tập, muốn tra trước tiên phải xem
qua cuốn Index, trong đó chỉ in tên tác giả và cho
biết tiểu sử của họ ở tập sách
số mấy. Tôi thử ḍ t́m trong Index những cái họ
Việt Nam
như Nguyễn, Trần. Lê .. nhưng thất vọng thấy chẳng có
mấy người. Họ Nguyễn phổ
biến nhất chỉ ghi duy nhất tên ông Nguyễn
Ngọc Huy. Xem đến họ Vơ, thấy
tên Vo-Dinh Mai (Vơ Đ́nh), cho biết tiểu sử ghi ở
tập 53. Lần lượt đọc
qua tiểu sử các tác giả gốc Việt, tôi "kết"
Vơ Đ́nh nhất. Lúc đó tôi chưa đọc tác
phẩm nào của Vơ Đ́nh, tôi thích ông chỉ v́ hai lư do: ông là một nghệ sĩ sáng tác chuyên
nghiệp, và quan trọng hơn, ông là một nghệ sĩ
người Việt đă sống và sinh hoạt trong môi
trường nghệ thuật ngoại quốc hơn
bốn mươi năm, từ Âu sang Mỹ.
Là người mới đến Mỹ
chỉ vài năm lại "đua đ̣i" học
văn chương Anh Mỹ, lúc đó cuộc sống sinh
viên của tôi khá buồn phiền. Tôi cảm thấy lạc
lơng và mệt mỏi v́ những cố gắng hội
nhập. Một nghệ sĩ như Vơ Đ́nh
chính là người tôi muốn được hỏi
chuyện. Tôi muốn biết ông có trải qua
những xung đột văn hóa như tôi không, và làm
thế nào để vượt qua chúng, làm thế nào
để sống và sáng tác như một người
nhập cư ở Mỹ. Tôi viết cho ông một lá
thư dài, viết tay, v́ lúc đó tôi đánh máy rất
chậm. Tôi không nhớ rơ chi tiết bức thư,
nhưng đại khái "tâm sự" khá nhiều. Tôi cũng viết tôi nghĩ nghệ sĩ thế
hệ của ông th́ "cliché" hơn thế hệ tôi
bây giờ. Dĩ nhiên nói vậy ẩu, lẽ
ra không nên. Ít lâu sau tôi nhận thư
của Vơ Đ́nh, đâu khoảng hơn trang, lời lẽ
ấm áp nhưng chừng mực, ông trả lời một
số thắc mắc của tôi, nhưng không chi tiết
lắm.
Từ đó, có thể tạm nói tôi quen biết Vơ Đ́nh,
thỉnh thoảng thư từ qua
lại, dạo sau bằng email. Cách đây vài tháng tôi
viết email thăm ông nhưng không thấy trả lời,
sau nhận được hồi âm từ vợ ông, bà
Trần Thị Lai Hồng, cho biết sức khỏe ông
không tốt, bà phải đọc thư từ và làm "thư
kư" cho ông.
Tôi vẫn tự hứa sẽ đi
thăm Vơ Đ́nh. Tôi có nhiều chuyện muốn hỏi ông. Tôi nghĩ ông đă sống một cuộc
đời tinh thần thật phong phú, trải nghiệm
sâu sắc những khác biệt văn hoá và nghệ
thuật Đông-Tây. Ông là người đi
thật xa, nhưng cũng rất Việt Nam. Trong những email Vơ Đ́nh gởi, thỉnh thoảng
ông so sánh đời sống của ông với lối
sống ở Việt Nam.
Trong email ngày 18 tháng 2 năm 2005, nghe tôi nói mong có dịp
xuống thăm, ông viết: "Anh chị ở một
nơi hơi "trẹo đường", khó
đến, khó đi. Nếu em đến
được th́ cho anh chị biết. Anh chị
sống giản dị, ăn cơm nhiều rau, ít thịt
cá, (lối VN cũ)". Năm 2004, Florida bị băo, trong email ngày 11
tháng 9, ông viết: "Vùng anh ở đang bị băo ( .. ) Vừa sống qua 5,6
ngày không có điện, nước. Như ông
bà ḿnh 60 năm về trước ở VN."
Tôi mong có dịp gặp Vơ Đ́nh để hỏi
thời trẻ tuổi ông đă mộng ước ǵ cho
riêng ông và cho nghệ thuật Việt Nam, và hôm nay sau bao
nhiêu năm nh́n lại, ông có hạnh phúc với con
đường sáng tạo ông đă đi qua. Nhưng trên
hết, tôi muốn nghe những mẫu chuyện từ
đời sống ông, những năm 60 ở châu Âu, những
năm dài ông sống lặn hẳn vào thế giới
của người bản xứ, và nhất là những
chuyến trở về Việt Nam hiếm hoi của ông. Ông
đă viết rất tha thiết cảm giác gặp lại
quê hương trong truyện ngắn "Chiếc Ṿng":
"Chúng tôi vượt qua cầu Trường
Tiền, qua đường Trần Hưng Đạo (nay không
c̣n hai hàng phượng vĩ nữa), về
cửa Thượng Tứ. Cửa thành đă mất
thượng lầu trong vụ Mậu Thân, và người
ta đă thay thế vào một thứ lô-cốt tṛn, ngắn,
một cái pháo đài thấp lè tè.
Cửa thành cổ kính, rêu phong loang
lổ, sừng sững trong nắng trưa như một
người phong hủi đầy ḿnh; đầu đă
bị chặt cụt, chỉ c̣n cái cổ ngắn trên hai
vai ngang. Xúc
động, tôi vội cúi xuống. Và tôi
đứng lặng người. Dưới cạnh
chân tôi là một vũng nước nhỏ (sáng ấy có
mưa), đường kính không quá hai ba gang tay.
Mặt nước phản chiếu một tí
trời, một tí mây. Nhưng vũng
nuớc ấy cũng là vũng nước tôi đă nh́n
xuống bao nhiêu lần trên hai mươi năm về
trước mỗi lần đi học ngang qua đấy.
Góc đường quen thuộc ấy, lề
đường lở lói, gốc cây cằn cỗi ấy.
Tôi đi xa một phần tư thế kỷ mới
về, mà vũng nước nhỏ bé ấy vẫn c̣n
nằm nguyên đó, không bốc hơi biến mất, không
xê dịch, không lớn hơn hay nhỏ hơn. Lư trí
đối với tôi lúc ấy hoàn toàn vô giá trị: vũng
nước ấy chính là vũng nước của ngày
tháng xa xưa, và tôi lại nh́n thấy nó !
Nó không thay đổi, mà tôi cũng không
đổi thay. Tôi nh́n vũng nước nhỏ bên
lề đường, rưng rưng nước mắt"
[i]
Tôi đă rất muốn gặp Vơ Đ́nh, nhưng
tôi không cố gắng làm bất cứ điều ǵ
để mong muốn của tôi thành tựu. Tôi chỉ nghĩ rồi ngày nào đó
sẽ có dịp, có lẽ tôi sẽ đi công tác ở
Florida, có lẽ tôi sẽ đưa con tôi đi chơi
Disney World, sẵn dịp ghé thăm ông. Tôi
cứ đợi dịp, và bây giờ th́ không c̣n dịp nào
nữa.
Chờ đợi là một cách
để người ta tích tụ hối tiếc trong
đời.
PHAN NHIÊN HẠO
5
tháng 6, 2009
source: http://litviet.wordpress.com/
(Sưu Tầm Liên
Mạng chuyển)