Con đường
Bác đi là con đường... bi đát !
(Nguyễn Thanh Ty)
Đã từ lâu, ai ai cũng đều thấy
rõ con đường Bác đi quả là con
đường rất ư là... bi đát.
Đó là một sự thật.
“Sông có thể cạn, núi có
thể mòn nhưng sự thật ấy không
có gì đảo ngược được”.
(Câu này hình như nghe quen quen)
Thời gian hơn 70 năm “kinh qua”
đã chứng minh đảng ta, cái đảng
thổ tả mà Bác có “công ơn trời
biển” cõng từ cái nước La Sát
về, đã làm cho nhân dân Việt Nam phải
chịu đọa đày, máu chảy đầu
rơi, khốn khổ cho đến ngày hôm nay.
Hơn ba triệu thanh niên miền Bắc
đã phải bỏ thây, xương phơi trắng
cả dãy Trường Sơn, để làm
đá lót đường cho “con đường
bác đi” này.
Và Bác với các giáo đồ của
bác không ngớt khoe khoang thành tích vĩ
đại “đánh đuổi thực dân
để dành độc lập” cho nước
nhà trên đống xương vô định
này.
Đồng thời gian này, nhiều nước
trên bán đảo Đông Dương cũng
có hoàn cảnh tương tự, trong khi Bác
hô hào bạo lực, đánh, giết, giết
nữa... quyết hy sinh đến người Việt cuối
cùng để dành... độc lập thì
các nước lân cận như Mã Lai,
Thái Lan, Nam Dương, Ấn Độ v.v...
đã dành lại được độc lập
tự do cho mình từ tay các thế lực đế
quốc, thực dân một cách khoẻ re như
bò kéo xe, không tốn một giọt máu
nào mà không cần tới (bác) và
cái chủ thuyết thổ tả như của
bác “hồ hởi phấn khởi” mang về
áp đặt lên đầu dân của
mình.
Thử điểm lại một vài
“thành tích vẻ vang” sau khi Bác
đã dùng máu xương nhân dân hai
miền Nam Bắc để đánh đổi để
dành độc lập, xem thử người dân
có được sống một cuộc đời
như bác đã rêu rao không ?
Năm 1954 ở miền Bắc:
- Vụ “Cải
cách ruộng đất trời long đất lở” đã giết hại gần nửa
triệu nông dân. Tiêu diệt giai cấp
“trí, phú, địa, hào - đào tận
gốc, trốc tận rễ” đã làm kiệt
quệ miền Bắc. Cả miền Bắc lâm
vào cảnh đói nghèo khủng khiếp.
- Triệt hạ giới trí thức, trong chiến
dịch đấu tố
nhóm “Nhân văn-Giai phẩm”, bỏ tù hàng loạt văn
nghệ sĩ. Bịt miệng những tiếng nói phản
kháng, trung thực. Nền văn học miền Bắc
từ đó đến nay bị thui chột,
không có lấy được một tác phẩm
nào giá trị. Đa số văn nghệ sĩ
trở thành văn nô viết theo ngón tay chỉ
của đảng.
- Thanh trừng nội bộ khốc liệt qua vụ án Xét lại.
- Đánh tư sản mại bản, thi
hành chính sách
cào bằng, toàn dân được nghèo
mạt như nhau. Thực
thi nền kinh tế chỉ huy, tem phiếu, bao cấp. Nền
kinh tế liền bị kiệt quệ sa vào hố
thẵm đến nỗi cả nước không
có gạo, phải ăn hột bo bo, một thứ thực
phẩm dành nuôi ngựa, nhập về từ
nước La Sát.
- Xã hội miền Bắc bị bao trùm bầu
không khí khủng bố. Ai ai cũng đều sợ
đảng. Cái chữ “sợ” như lưỡi
gươm treo trên đầu mọi người,
không biết chém. xuống lúc nào.
- Miền Bắc biến
thành một công xã khổng lồ. Nhân dân
đều trở thành người máy. Ăn mặc
như nhau, nói năng như nhau, đi đứng
như nhau… Nhất nhất đều theo nghị quyết
mà làm. Không suy nghĩ, không ý kiến…
Sau năm
1975 tại miền Nam:
- Thực hiện
chính sách “đốt sách chôn học
trò” như thời thượng cổ để
tiêu diệt văn hóa miền Nam, thay vào
đó cái gọi là “văn hóa
xã hội chủ nghĩa” ấm ớ hội tề.
- Đuổi dân
thành phố lên vùng “kinh tế mới”
để cướp đất, cướp nhà.
- Bỏ tù toàn
thể quân, cán, chính miền Nam hơn nửa
triệu người.
- Đánh tư sản,
cải tạo công thương nghiệp.
- Thi hành chính
sách “ngăn sông cấm chợ”, biến
một miền Nam đang trù phú nhanh chóng trở
thành nghèo đói y như miền Bắc.
- Thực thi chính
sách đồng hóa miền Nam rập khuôn miền
Bắc. Nhưng thất bại vì bị tinh thần tự
do của người miền Nam phản kháng ngầm
nhưng quyết liệt.
Mười
năm sau khi chiếm miền Nam, 1985, chủ nghĩa Cộng
sản bị phá sản:
- Đảng phải muối
mặt “đổi mới” tức là bắt
chước đường lối của miền Nam hai
mươi năm trước, để sống còn
và cứu đảng.
- Ngụy danh
đánh Mỹ trong 20 năm, xương chất
thành núi, máu chảy thành sông
đã trôi sông, trôi biển, để rồi
trãi thảm đỏ rước “đế quốc
Mỹ” trở lại Việt Nam.
- Suốt 50 năm
áp đặt nền kinh tế Cộng Sản lên
đầu nhân dân làm cho dân đói khổ
triền miên rồi cuối cùng phải bỏ,
để chạy theo kinh tế thị trường của
bọn tư bản. Thế là đi toi cái chủ
nghĩa mọi rợ Mác Lê Nin.
- Tranh đấu hung
hăng con bọ xít (nói là) để
đánh đuổi bọn thực dân bóc lột,
bây giờ lại kêu gào tư bản ngoại
quốc vào đầu tư để chúng thay thực
dân cũ, tiếp tục bóc lột dân lao
động với sự tiếp tay đắc lực của
đảng.
- Chủ nghĩa Cộng
sản là tranh đấu cho dân nghèo. Thực
tế chưa có nước tư bản nào lại
đem bán dân mình cho nước khác
làm nô lệ như cái nước Cộng
Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa VN. Thanh niên
thì làm lao nô. Thanh nữ, trẻ em thì
làm điếm.
…
Trên đây chỉ
là vài ví dụ điển hình cho thấy
đảng ta đã làm toàn những chuyện
vô bổ, hại nước, hại dân.
Đó là con
đường mà bác đã “bôn ba hải
ngoại tìm kiếm mang về” để dẫn
dắt nhân dân Việt Nam đi lên thiên
đường. Cái thiên đường mà
bà Dương Thu Hương đã chỉ ngay mặt
gọi nó là “Thiên
đường mù”.
Đến đây, ắt
hẳn có nhiều người từng “ơn
Bác, ơn Đảng” đã từng
“đầu đội chủ trương, vai mang
chính sách” của Cụ Hồ, sẽ hô
toáng lên rằng:
- Rõ là luận
điệu của bọn Ngụy phản quốc, phản
động, bọn thua trận, ở hải ngoại
luôn tìm cách sổ toẹt công lao của
Bác Hồ và đảng ta ! Chúng nó cứ
nỏ mồm bôi bác. (bôi tro trát trấu
lên mặt bác).
- Ừ ! Thôi
thì, cứ cho là “bọn phản động”
(nay được đảng ta đổi là
“khúc ruột ngàn dặm”) nói
không có “linh”, không có
“ép phê”, không có “si
nhê” ! Hãy cứ để cho các quan
cách mạng lão thành, một đời theo
bác, theo đảng, nói lên tâm tư, suy
nghĩ của người ăn củ mì và bo bo
Cộng sản mòn răng, để chúng ta biết
“con đường bác chọn để
đi” nó huy hoàng xán lạn hay bi
đát ra làm sao ?
Có thế mới
rõ ràng trắng đen.
Thử đơn cử
vài ba nhân vật điển hình:
1/ Nhà văn Quân
Đội Phạm Đình Trọng
Nhà văn được
đảng ta cử đi dự Đại Hội Thơ
Thế Giới (World Poetry Festival) năm 2008 do Ấn Độ
tổ chức kéo dài 3 ngày ở thành phố
Kolkata vừa kết thúc đúng ngày lễ
Độc lập lần thứ 59 của Ấn, ngày
26/01/2008.
Nhà văn có
thì giờ thả bộ, hòa mình cùng
dòng người đi bộ đông đúc
trên hè phố để ngắm nhìn sinh hoạt
của thành phố 13 triệu dân này.
“Đến Ấn
Độ, nhìn lại con đường đi đến
Độc Lập của Ấn Độ và của
Việt Nam, tôi hiểu nguyên do nỗi thiệt
thòi của dân mình nên chỉ còn biết
ngửa mặt lên trời mà than cho định mệnh
trớ trêu của lịch sử nước
mình”
Nhà văn chua
xót kết thúc bài viết “Nghĩ suy từ
Ấn Độ” đăng trong báo Tổ Quốc,
số 37, 15/3/2008. Xin trích vài đoạn tiêu
biểu sự suy nghĩ như sau:
Về tín ngưỡng:
“Ấn Độ
là đất nước của thần linh. Việt
Nam cũng là đất nước của thần
linh. Hơn ngàn năm bị phương Bắc cướp
nước, hơn trăm năm bị thực dân
phương tây xâm lược mà những
đền, chùa, đình, miếu cổ kính
vẫn yên ả dưới tán đa, tán
trúc. Nhưng chỉ vài chục năm cách mạng
vô sản, nhiều đình chùa có tự
ngàn năm đã bị san phẳng, thần linh bị
báng bổ. Đức tin và bản tánh thiện
trong con người bị mất đi, thay vào
đó là sự đố kị, tranh giành,
đấu đá nhau. Người hiền có
tâm và có tài đành lui về trong
dân dã. Kẻ bất tài tham lam thắng thế.
Những thần linh giả được đôn
lên. Thần tài được tôn thờ. Ở
cơ quan nhà nước thay vì thờ thần
dân, nguyện làm công bộc cho dân, người
ta chỉ biết có thần tài. Lập bàn
thờ thần tài ở cơ quan rồi lại
dùng thời gian của dân, tiền bạc của
dân, xe công của dân đi chùa xa,
chùa gần cầu tài lộc cho riêng
mình”
Về kinh tế:
“Công chức
nhà nước hết giờ làm việc hẹn
nhau ở nhà hàng, quán nhậu. Buổi
trưa, buổi chiều bàn nhậu tràn ra
kín vỉa hè. Những tiếng gào
“Dzô” đầy hứng khởi vang rền từ
phố phường đến làng mạc. Dzô !
Tiếng gào thèm khát ấy làm méo
mó cả nền kinh tế. Đất nước chỉ
có hơn tám mươi triệu dân còn ở
mức sống nghèo khổ, thu nhập vào loại
thấp nhất trên thế giới mà có cả
gần chục nhà máy bia trải đều từ
bắc vào nam ! Thác bia xối xả đổ
vào cuộc sống làm sạt lở cả nền
văn hiến do dòng chảy văn minh sông Hồng
hàng ngàn năm bồi đắp lên. Nền
kinh tế trông nhờ vào những ly bia sủi bọt
là nền kinh tế ăn xổi ở thì, nền
kinh tế bóc lột hiện tại và lạm thu
vào tương lai vì tương lai sẽ phải
trả giá cho nguồn thu từ những ly bia hôm
nay.”
Phương cách
giành độc lập:
“Ấn Độ
là một nước gần gũi với chúng
ta, Gần gũi về địa lý. Gần gũi về
văn hóa. Gần gũi về tâm hồn, Gần
gũi về lối sống. Gần gũi cả về
trình độ phát triển xã hội.
Ấn Độ và
Việt Nam có chung cùng hoàn cảnh lịch sử,
cùng là nước nông nghiệp lạc hậu
bị tư bản công nghiệp phương tây
xâm chiếm, bị tước đoạt độc
lập, cướp bóc tài nguyên, bóc lột
sức người. Nhưng để giành lại phẩm
giá dân tộc, mỗi nước chọn một
con đường khác nhau, phải trả giá
khác nhau và hệ lụy còn đến
hôm nay cũng khác nhau. Đến Ấn Độ
tôi cứ suy nghĩ về cái khác nhau ấy.
Lịch sử để lại cho Ấn Độ sự
phân biệt đẳng cấp rất sâu sắc.
Nhưng Mahatma Ganhdhi, dù ở tầng lớp trên,
nhưng với chủ trương không bạo động,
ông đã vận động các tầng lớp
xã hội, không phân biệt giai cấp,
tôn giáo, giai cấp và tôn giáo phải
hòa tan trong dân tộc. Sức mạnh đoàn
kết của dân tộc Ấn đối thoại với
thực dân Anh, đấu tranh chính trị, đấu
tranh nghị trường với thực dân Anh
đòi lại độc lập. Với chủ
trương chia để trị, thực dân Anh
đã chia Ấn Độ thành hai quốc gia với
hai tôn giáo khác nhau: Ấn giáo và Hồi
giáo. Để hai phe chém giết lẫn nhaụ Nhưng
Mahatma Gandhi đã bền bỉ thức tỉnh ý thức
dân tộc phải cao hơn giai cấp
và tôn giáo. Hơn một năm sau Ấn Độ
đã thực sự độc lập, thống nhất
và bình yên cho đến hôm nay.
Con đường cứu
nước của bác Hồ là con đường
bi đát đầy xương và máu:
“Cùng thời với
Gandhi, chúng ta có Phan Chu Trinh. Cùng tư tưởng,
cùng cách lựa chọn như Gandhi, Phan Chu Trinh cũng
chủ trương không dùng bạo lực,
không đẩy người dân tay không ra đối
đầu với súng đạn thực dân
mà trước hết phải nâng cao dân
trí cho họ. Dân trí cao, người dân sẽ
ý thức được quyền con người, quyền
dân tộc mà bền bỉ đấu tranh
chính trị, đấu tranh nghị trường
giành độc lập.
Định mệnh trớ
trêu đưa đẩy, chúng ta (chính
ông Hồ chứ không phải chúng ta ! NV)
đã chọn con đường cách mạng
vô sản ! Sự chọn lựa ấy đã
xác định luôn cả bạn đường
cho dân tộc ta là giai cấp vô sản thế
giới ! “Vô sản tất cả các nước
liên hiệp lại”. Tiêu chí giai cấp
được đưa lên trên hết. Dân tộc
không còn được tính đến. Dân tộc
phải hòa tan trong giai cấp. Từ một khái
niệm còn mơ hồ, giai cấp bỗng hiện
hình sừng sững trùm lên xã hội,
đè xuống từng số phận con người
! Từ đây con người Việt Nam vốn bao
dung, nhường nhịn, “chín bỏ làm
mười”... dân tộc Việt Nam bỗng biến
thành con người khác, dân tộc khác.
Con người ấy,
dân tộc ấy bỗng đằng đằng
sát khí ôm súng lao vào hết cuộc
chiến tranh này đến cuộc chiến tranh
khác, lâu dài và thảm khốc ! Con
người ấy, dân tộc ấy bỗng lạnh
lùng, cay nghiệt tay cầm nghị quyết mê mải
đi từ cuộc đấu tranh giai cấp này
đến cuộc đấu tranh giai cấp khác.
Mất mát của
chiến tranh trải rộng trên đất nước,
đè nặng xuống số phận dân tộc.
Bước vào cuộc chiến tranh từ Nam Bộ
kháng chiến, ngày 23 tháng chín năm
1945, đến khi quân đội Việt Nam rút ra
khỏi Campuchia,1989, chúng ta mới thực sự
bước ra khỏi chiến tranh. Hơn bốn
mươi năm trời liên tiếp mấy cuộc
binh đao khốc liệt. Và khốc liệt nhất,
mất mát lớn nhất, đau thương lớn
nhất, phân rã, ly tán dân tộc lớn
nhất là cuộc tương tàn Nam Bắc
hơn mười năm trời ! Bọc trăm trứng
của mẹ Âu Cơ ngày nào, nay tan tác
muôn nơi, hàng triệu người trôi dạt
tận góc biển chân trời nơi đất
khách quê người.
Nhìn lại con
đường đòi độc lập của Ấn
Độ do Gandhi lãnh đạo tôi cứ tiếc
nuối, cứ ngẩn ngơ nhớ đến cụ Phan
Chu Trinh.
... Chúng ta suốt
hơn nửa thế kỷ giành và giữ
chính quyền bằng bạo lực cách mạng,
chúng ta đã coi chính quyền tồn tại
bằng bạo lực quá lâu trở thành nghiện,
khi ấy bạo lực trở thành ma túy
của chính quyền. Quá nghiền, quá ỷ
vào bạo lực, làm sao có thể nói
đến dân chủ ! Đó là một hệ lụy
do con đường chúng ta (Ông Hồ) chọn
để lại cho chúng ta ! Đó là
cái giá chúng ta phải trả cho con đường
cách mạng vô sản chúng ta đã chọn
!
Ông Hà Minh, một độc
giả cũng đã đọc bài “Suy nghĩ
từ Ấn Độ của Phan đình Trọng”,
có nhận xét trên web Talawas:
“ Bài “Suy nghĩ
từ Ấn Độ...” rất hay và tâm huyết,
nhưng hình như những “suy nghĩ”
và “tâm huyết” như thế bây giờ
không được sự “quan tâm
đúng mức” của dư luận thì phải.
Lý do rất đơn giản: người có
đầu óc suy luận mãi đầu tư những
“suy nghĩ” của mình cho tư lợi, những
“nghĩ suy” ấy thứ nhất không mang lại
“của cải vật chất” cho bản
thân, và thứ hai, chúng mãi mãi vẫn
chỉ là "nghĩ suy, chứ chẳng bao giờ biến
thành hiện thực". Còn tầng lớp dưới,
đầu óc và kiến thức hạn hẹp,
chạy ăn từng bữa mướt mồ hôi,
thì giờ đâu mà “suy” với chả
“nghĩ”. Hãy nhìn bác xe ôm, ghếch
chân ngồi chờ khách, thử hỏi bác
“nghĩ suy” cái gì ? Nếu không phải
là “nghĩ suy” theo kiểu Bùi Giáng:
“... sáng
nay bao tử mơ mòng
cà phê
bên nọ, cháo lòng bên kia”
Chỉ có tầng lớp
trí thức “không gặp thời” may ra
còn bớt chút thời gian để “nghĩ
suy” về ý đồ canh tân đất
nước, chấn hưng dân khí như cụ
Phan Chu Trinh đã đề xướng. Nhưng tầng
lớp này là “thiểu số”, và
ngày càng teo tóp, thậm chí bị tầng
lớp “trí thức” gặp thời coi
là lập dị, dở hơi.
Những giây
phút lắng đọng như tác giả Phạm
đình Trọng khi đi ra nước ngoài
không phải là hiếm. Biết bao tác giả
khác đã và sẽ gửi gắm “nghĩ
suy” của mình như “nghĩ suy từ
Thái Lan - đất nước của nụ cười”,
“nghĩ suy từ Singapore - đảo quốc sư tử”...từ
Hàn Quốc, từ Nhật Bản, từ Iraq, từ
Dafur... kể sao cho xiết. Nhưng rốt cuộc lại,
ta đã chọn tương lai cho chính ta:
“Nghĩ suy từ Việt Nam - Cái nước
mình nó thế !”
2/ Giáo Sư
Tương Lai
GS Tương Lai hiện
đang sinh sống tại Sài Gòn, cựu Viện
Trưởng Viện Xã hội học thuộc Viện
Khoa học Xã hội Việt Nam, đã có
bài phát biểu tại Hội nghị Ủy ban
trung ương MTTQVN ngày 23/3/2008.
Bài phát biểu
của GS Tương Lai có mấy thắc mắc,
băn khoăn “nổi cộm” xin được
lược trích sau đây:
“Diễn đàn
của Mặt trận là một diễn đàn rộng
rãi nhất, cởi mở nhất của nước
ta hiện nay. Tại đây làm sao qui tụ
được trí tuệ, ý chí, nguyện vọng
của mọi tầng lớp nhân dân, thiết tha
với vận mệnh dân tộc, không phân biệt
quá khứ, tôn giáo tín ngưỡng,
ý thức hệ, là đòi hỏi của
đất nước trong giai đoạn lịch sử mớị
Những ý kiến đó có thể trái
tai với những cá nhân nào đó, cho
dù đang ở cương vị nào, nhưng miễn
là ý kiến ấy xuất phát từ một
động cơ trong sáng vì nước, vì
dân thì rất cần được khuyến
khích phát biểu.
“Chúng ta”
đây là ai ? Là Đảng, là Mặt trận.
Đặc biệt là Mặt trận. Chính
vì thế, tôi rất băn khoăn, thắc mắc
và hôm nay, trên diễn đàn rộng lớn
và hợp pháp này, muốn nói to lên
thắc mắc, băn khoăn đó để mong
được giải đáp.
…tôi hết sức
lạ là Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam
chúng ta không có bất cứ một tiếng
nói, một động thái nào trong vấn
đề Trường Sa và Hoàng Sa. Mặt
trận tuyệt đối im lặng. Thật là lạ. Một chuyện xảy
ra tận Cuba bên kia bán cầu, Mặt trận
đã có ngay lời tuyên bố đanh
thép. Thế mà, Hoàng Sa, Trường Sa,
máu thịt của tổ quốc bị người
ta mưu toan lấn chiếm, biến thành quận, huyện
của họ, thì Mặt trận lại im thin
thít. Vì sao ?
Trong một bài
báo viết nhân dịp này, tôi dẫn ra
chỉ dụ của vua Lê Thánh Tôn nhắn nhủ
“bọn thái bảo Kiến Dương Bá,
Lê Cảnh Huy” … thế mà bị tòa
soạn cắt mất. Tôi hỏi, toà soạn trả
lời là có sự chỉ đạo buộc họ
phải làm vậy, mặc dầu họ không muốn.
Ai mà chỉ đạo
lạ vậy ? Họ có còn là con cháu của
Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Nguyễn
Trãi, Quang Trung… nữa không ? Sao lại ngăn
chặn tinh thần yêu nước của nhân
dân, của thanh niên, sinh viên ? Liệu Mặt
trận có tham gia vào việc chỉ đạo
này không ?
3/ Tô Hải, một
nhạc sĩ miền Bắc
(http://
blog.360.com/blog-00JtmTcldKPt5ZeWinmN12p?p=1123)
Đi thực tế miền
Nam mới “giải phóng”
Bài viết: Đi
thăm… Giàu hỏi… Sướng !
“…để giải
đáp một số câu hỏi mà người
đọc chưa rõ, về sự đánh
giá chưa chính xác (của tớ) về sự
khác biệt giữa hai miền trong lãnh vực
âm nhạc, về cái “gu” thẩm mỹ
“không thể thống nhất”…v.v…
Có một điều
cơ bản nhất của chủ trương
“đi thực tế sáng tác” mà
các nhà lãnh đạo văn nghệ vô sản
không tính đến: Đó là những phản
tác dụng mà (bọn tớ) còn gọi
là “phản ứng ngược” mà rất
nhiều những Thục tế Thật (vérité
vraie) đã vả vào mặt anh em văn nghệ
những cái tát tỉnh người ! Đó
là những thực tế không giống hoặc
hoàn toàn trái ngược với thực tế
mà các vị ngồi một chỗ tượng
tượng ra qua các báo cáo…láo !
Buồn thay, chỉ
vì… "sợ" (chữ của cụ Nguyễn
Tuân) nên những thực tế thật đó
đều phải chờ cả gần nửa thế kỷ
mới được phản ánh thật (tuy chưa
đến lúc thật 100%) lên giấy trắng mực
đen.
…Chính cái thực
tế gớm ghiếc của cải cách ruộng
đất và của cuộc chiến ghê rợn
trên đường Trường Sơn đã
làm tớ không sao tiếp tục viết láo,
viết để “hoàn thành xuất sắc
nhiệm vụ” được nữa mà chỉ
viết những gì rung động trái tim của
mình.
…văn nghệ sĩ
miền Bắc chúng tớ, so với anh em ở miền
Nam thì … thua đứt đi cái Tự Do
Sáng Tác ! Họ không phải viết theo
yêu cầu của một cơ quan, đảng
phái hay một tổ chức nhà nước
nào, không ăn lương của ai để
làm văn nghệ. Cái thứ quí nhất
trên đời đối với người nghệ
sĩ là Tự Do, tớ sẽ kể dần dần
trong những lần bọn tớ tiếp xúc với
anh em “tại chỗ” ! Vì thế một loạt
entries sau này có cái tên chung là
“Thăm giầu hỏi… sướng” !!
…Và đi
đâu tớ đều thấy cái THỰC TẾ
RÀNH RÀNH là miền Nam sướng gấp
trăm lần miền Bắc, dù tiếng súng chỉ
mới im lặng sau miền Bắc có hơn 2 năm.
Hàng hóa thực phẩm từ nông thôn
đến thành thi, đâu đâu cũng thừa
mứa, rẻ rề. Trong khi ở miền Bắc, miếng
đậu phụ, lạng thịt cũng phải có
phiếu thì ở miền Nam, bác ngư dân,
Hai Tường, ở Cà Mau có thể ngồi tại
nhà quờ tay xuống nước vớt lên cả
cần xé cá, tôm đang còn giãy
đành đạch, chiêu đãi đoàn
nhạc sĩ cánh tớ nhậu suốt một
ngày ! Cái thực tế đó đã
“tuyên truyền” về cái sướng vật
chất (và có lẽ cả tinh thần ?) hơn hẳn
của miền Nam bị “kìm kẹp”, cho
chúng tớ quá đơn giản nhưng cực
kỳ… thuyết phục ! Tớ không đến nỗi
bất ngờ mà phải “ngồi xuống vệ
đường mà khóc vì thấy mình bị
lừa” như Dương Thu Hương. Trái lại
tớ lo, lo cho tương lai của bác ngư dân
này khi “bị” vào hợp tác
xã, phải bán sản phẩm cho Mậu dịch,
phải cấm cả miệng mình ăn một con
tôm do chính tay mình câu lên…
Thực tế ở miền
Nam nó phản tỉnh vào tâm hồn con người
văn nghệ sĩ bằng nhiều cách nhưng
nói chung là mọi nhân sinh quan, mọi lập
trường, quan điểm nó đảo lộn tất
cả trong mọi cái đầu và trái tim của
những người đã từng làm văn nghệ
minh họa. Dẫn chứng gần nhất là lời
tuyên bố của nhà văn nổi tiếng
là khôn, Nguyễn Khải, trên giường bệnh
lúc sắp giã từ cuộc đời được
đăng trên báo Tuổi Trẻ ngày 11/1/2008
là: “Miền Bắc cho
tôi Độc Lập, miền Nam cho tôi Dân Chủ
và Tự Do” thì đủ biết THỰC TẾ
MIỀN NAM đã giải phóng cái đầu
và trái tim tụi tớ nhứ thế nào
!... Và chẳng phải một mình giới văn
nghệ, giới chính trị cũng phải nhận
thức ra “không thay đổi cách nhìn,
cách lãnh đạo là…nguy to ! Và
“Đổi Mới” đã ra đời…
Cả hai miền đã được… "cởi
trói" tiến vào kinh tế thị trường
nhưng… đang còn vướng cái
đuôi… XHCN ?????
Trong một bài viết
khác “Tớ đi thăm những người…
không chiến bại”, Tô Hải thổ lộ
tâm sự thầm kín:
“Mới đầu,
tớ chỉ coi những người không trực tiếp
cầm súng ở miền Nam chống lại quân
đội miền Bắc là những người
không… chiến bại vì theo tớ, họ
có vào sân đá banh đâu mà bảo
là họ thua…?
Cho nên, giao tiếp với
những gia đình, bạn bè không có con
phải đi “học tập” nó làm tớ
thoải mái hơn cả. Đỡ phải trả lời
những câu hỏi mà chính các bố
“tuyên bố một đằng làm một nẻo”
cũng chẳng đủ sức trả lời.
Tớ không thể hiểu
nổi các nhà làm ra những câu như
“thế ta là thế đứng trên đầu
thù”, những người chủ trương vừa
tiếp quản thành phố đã bắt
toàn dân “treo ảnh lãnh tụ, treo cờ
Tổ Quốc”, đã đêm đêm bắt
các em nhỏ phải đi tập trung học
“Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ !”
có một chút suy nghĩ gì về tình cảm
con người không chứ chưa nói đến
tâm lý học. Làm sao mà người ta
có thể bị áp đặt phải yêu những
thứ mà người ta không những không
thích mà còn sợ hãi, thù oán nữa
? Làm sao mấy em nhỏ có bố đi “cải
tạo” chưa có ngày về lại có
thể mơ thấy gì ngoài bố chúng
nó chứ ? Tớ phải cố quên đi những
lời hợm hĩnh kiêu binh (sufisance) trên
Đài, trên báo, trên những khẩu hiệu
giăng đỏ đường để có đủ
can đảm bước vào những gia đình
mà tớ biết trước sẽ phải đối
diện với trăm ngàn thắc mắc đủ
loại…Tớ không đến nỗi vào loại
nói dối ngu ngốc là: “miền Bắc có
cả trăm máy lạnh mắc ở công
viên Lê Nin !” Tớ cũng không đủ
can đảm để nói miền Bắc sống
sung sướng vì không bị... “kìm kẹp”
dù không có tủ lạnh, ti vi, xe
máy…, dù miếng ăn nào cũng phải
có phiếu có tem ! Tớ muốn chửi cha
cái thằng dám viết báo nói rằng
“phong cách trẻ em khoanh tay, cúi đầu khi
chào người lớn ở miền Nam là…
rơi rớt từ chế độ phong kiến !”
…
Nhạc sĩ Tô Hải
viết nhiều lắm không thể nào trích
hết, nhưng tựu chung vẫn là ý nói
lên sự thật bi đát của con đường
Bác đã chọn đi và lôi theo cả mấy
chục triệu dân miền Bắc vào số phận
thê thảm. Khi theo chân đoàn quân “giải
phóng” vào miền Nam mọi người mới
ngã ngửa, nhận ra rằng tất cả đều
Bác bị lừa dối. Một sự lừa dối
trắng trợn.
Sự phồn thịnh,
tự do, độc lập ở miền Nam đã thực
sự mở mắt cho rất nhiều trí thức miền
Bắc, nhất là giới văn nghệ sĩ xưa
nay bị đảng “trói”.
Tác giả Tô Hải
phải thú nhận rằng:
“Tóm lại, sau
khi hai miền thành một, theo tớ, riêng về
văn nghệ tớ thấy không hề thống nhất.
Đặc biệt về âm nhạc thì “ai thắng
ai” đã rõ như ban ngày !
Nhìn lại chặng
đường dài ngút ngàn gần 70 năm,
Bác và đảng Cộng sản Việt Nam
đã huênh hoang đòi “dắt năm
châu đến đại đồng”, người
ta chỉ thấy một nước Việt Nam thụt
lùi, lạc hậu và nghèo đói nhất
so với các nước láng giềng.
Ngày nay, Nhà
nước Cộng Sản Việt Nam đành phải
muối mặt thay phiên nhau, đi đến những
nơi, đến những con người, mà
ngày xưa đã từng hung hăng con bọ
xít cầm mã tấu, lựu đạn chày
quyết “phanh thây uống máu” để
nói lời ngon ngọt xin họ quay trở lại
đầu tư nghĩa là tiếp tục
“bóc lột nhân dân và cướp
nước” với sự “bảo kê”
ăn chia của đảng.
Để kết
bài viết “Con đường Bác đi
là con đường… bi đát”,
không gì bằng, một lần nữa, lại lấy
lời than khóc của Nhà văn Quân Đội
Phạm Đình Trọng làm dấu chấm than:
“Đến Ấn
Độ, nhìn lại con đường đi đến
độc lập của Ấn Độ và của
Việt Nam, tôi hiểu nguyên do nỗi thiệt
thòi của dân mình nên chỉ còn biết
ngửa mặt lên trời mà than cho định mệnh
trớ trêu của lịch sử nước
mình.”
Bài viết này,
như đã nói ở trên, đáng lẽ
người viết sẽ nêu ra những sai lầm của
con đường cứu nước mà ông Hồ
đã chọn đi, để chứng minh “Con
đường Bác đi là con đường
… bi đát”, nhưng e rằng những
giáo đồ của ông Hồ và những kẻ
“ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản”
sẽ cho rằng người viết cố tình
xuyên tạc, vu vạ, nói xấu chống phá
chế độ, vân vân và vân vân.
Đành phải
dùng chiêu thức của nhà Mộ Dung Cô
Tô.
Hóa ra bài phiếm
“nói láo mà chơi, nghe láo
chơi” lại trở thành mục: “Đọc
báo trong nước dùm các bạn”.
Nguyễn Thanh Ty
(Bai Chuyen)