Lời Tự Tình
Trong Thi Nhạc
(Vương Trùng Dương)
Tự nghìn xưa thi ca và âm nhạc
đã thể hiện tiếng nói mang niềm rung
cảm dạt dào, sâu đậm của con tim. Ngôn ngữ thi nhạc tuy ngắn gọn
nhưng đã truyền đạt được
tâm tư, tình cảm, tâm tình dâng hiến
cho nhau trong trái tim, trong cuộc sống
con người. Nếu tình yêu
là chiếc cầu thì tình tự là nhịp
cầu nối kết với nhau và, tiếng nói
yêu đương khởi đi qua lời tự
tình. Theo thần thoại Hy Lạp, trong chín
vị thần nữ thì năm vị thần chiếm
ngự thi ca mà ba vị chi phối nguồn tình
ái, lãng mạn, trữ tình... Vì
vậy, ngôn ngữ của thi ca dễ được
cảm nhận, dễ dàng bày tỏ.
Và, khi ngôn ngữ đó có vần điệu,
mang âm hưởng trầm bổng, nó dễ
dàng đi vào cung bậc, ru thế
nhân vào suối nguồn âm thanh.
Khuynh hướng lãng mạn được
hình thành ở Âu Châu vào thế kỷ
XVIII được đề cao về sự thăng hoa
tình cảm và trí tưởng trong sáng tạo
nghệ thuật. Ðem thực tại từ cuộc sống,
tình cảm cá nhân tô điểm bởi mộng
mơ, bày tỏ tiếng nói trung thực của
trái tim ra khỏi khuôn phép
bị trói buộc từ thuở xa xưa. Từ
đó văn học nghệ thuật nói chung, thi ca và âm nhạc nói
riêng đã tạo ảnh hưởng sâu rộng
đến khắp nơi. Những khuôn mặt lớn
trong thi ca như Chateaubriand, Lamartine, Alfred de Musset, Alfred de
Vigny, Victor Hugo, Avers... Và, những nhạc sĩ
tài danh như Wolfgang A. Mozart, Robert Schumann, F. Schubert, Carl
M.V Weber, Felix Mendelssohn, Hector Berlioz, Claude Debusy, G. Bizet, R.
Wagner, Franz Liszt, F. Chopin, J. Brahms... gieo thi hứng và hồn
nhạc chu du bốn phương.
Vào tiền bán thế kỷ
XX, không khí lãng mạn trữ tình
được du nhập vào Việt Nam tạo dựng
khung trời mới trong thi ca và nét nhạc trữ
tình trong bước khởi đầu nền tân
nhạc được đánh dấu vào thời
tiền chiến. Qua năm tháng, dần dà trải rộng
trên đất nước, ảnh hưởng mạnh
mẽ cho đến nay.
Tình yêu, trái tim
và ngôn ngữ thi nhạc được thổ lộ,
dàn trải qua tâm sự, nỗi niềm
đôi lứa, ảnh hưởng từ làn
gió mới Tây phương được du nhập
vào đất nước.
Nhiều khuôn mặt sáng tạo trong thi ca
và âm nhạc đã tô điểm trong
vườn hoa Văn học Nghệ thuật qua dòng
thơ và ý nhạc trữ tình đã
vượt thời gian và không gian trong cơn
thăng trầm của lịch sử. Có người
tự trói buộc, vong thân, chối bỏ thời
hoa mộng với con tim nhưng tác
phẩm nghệ thuật vẫn là chứng tích của
thời kỳ phát triển trong buổi bình minh.
Có người được sống trong bầu trời
tự do để tiếp nối niềm rung cảm
sâu xa của con tim để làm cho vườn hoa
nghệ thuật càng thêm phong phú.
Theo dòng thời gian và theo
tiếng vọng của con tim trong tình yêu, lời
tự tình được bàng bạc thể hiện
qua thi nhạc:
Nhà thơ Hồ Dzếnh mở cửa với lời
tỏ:
“Em ạ, lòng tôi, tôi ngỡ
đâu
Ðã dâng em hết buổi ban
đầu;
Trời xưa huyễn mộng màu
hoa nắng
Trong thoáng thơ vàng, len ý
đau ...”
Xuân Diệu đa tình, đa cảm với
Tương Tư, Chiều:
“Bữa nay lạnh mặt trời
đi ngủ sớm
Anh nhớ em,
em hỡi ! Anh nhớ em ...
... Anh nhớ
tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em,
anh nhớ lắm ! Em ơi”.
Lưu Trọng Lư
trong phong trào thơ mới không còn rụt
rè, bộc lộ cụ thể với Giang Hồ:
“Hãy
nhích lại đưa tay ta nắm
Hãy
buông ra đằm thắm nhìn nhau
Rồi trong những
phút giây lâu
Mắt sầu
gợn sóng, lòng đau rộn tình”.
Và, hình ảnh
đó được bắt gặp ở Vũ
Hoàng Chương, nhà thơ phiêu lãng
trong men rượu và men tình trong bài Quên
“Ðã
hẹn với em rồi; Không tưởng tiếc
Quãng đời
xưa, không than khóc gì đâu !
Hãy
buông lại gần đây làn tóc biếc
Rát gần
đây, gần nữa, cặp môi nâu”.
Nhà thơ Hàn
Mặc Tử, con người mang nhiều bất hạnh
trong cuộc sống, đã bày tỏ trong Âm
Thầm:
“Em có
ngờ đâu trong những đêm
Trăng
ngà giải bóng mặt hồ êm
Anh đi
thơ thẩn như ngây dại
Hứng lấy
hương nồng trong áo em”
Cùng thời điểm
và cũng bạn thơ với nhau, Bích Khê tỏ
tình qua Tỳ Bà:
“Yêu
nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu
nàng bao nhiêu trên đôi môi
Ðâu
tìm đào nguyên cho xa xôi
Ðào
nguyên trong lòng nàng đây thôi”
Một trong những
bài thơ tuyệt vời trở thành thân
quen thời tiến chiến và được nhắc
mãi đến mai sau như Tống Biệt Hành,
thơ của Thâm Tâm:
“Ðưa
người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng
sóng ở trong lòng ?
Bóng chiều
không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt
trong ?”
Lời tự tình cho nhau không chỉ
dành riêng phái nam mà ở nữ giới. Nhà thơ Ngọc Tuyết, qua 3 thi
phẩm Giọt Ðầy Giọt Vơi, Lá Trở
và Sang Mùa, mang tâm sự của mình để
dàn trải với tha nhân. Và, lời tự
tình được bày tỏ:
“Vô tư anh rắc hạt
yêu
Ðể thơ ngái ngủ trong chiều
hư không
Dẫu mai phố chật người
đông
Anh qua xin nhớ đã từng
có em”...
Có muôn vàn bài thơ, có
hàng trăm tình khúc đã đi vào
trái tim giới thưởng ngoạn
qua bao năm tháng, âm nhạc là nghệ thuật
dễ truyền đạt nhất từ trái tim
sáng tạo đến trái tim thưởng thức.
Ở đó, lời tự tình như sự
mê hoặc lôi cuốn hấp dẫn, điển
hình với:
Ca khúc Ðừng Xa Nhau của Phạm Duy:
“Ðừng xa nhau! Ðừng quên nhau!
Ðừng rẽ khúc tình
nghèo
Ðừng chia nhau nỗi vui, niềm
đau
... Ðừng im hơi đắng cay rời
nhau”
Dòng thơ của khuôn mặt sớm đa
tình Hoàng Cầm trong tuổi ấu thơ,
nòi tình đó vẫn còn nóng bỏng
cho đến tuổi già với Tình Cầm,
được Phạm Duy phổ thành ca khúc:
“Nếu anh còn trẻ như
năm cũ
Quyết đón em về sống với
anh
Rồi những chiều vàng phơ
phất lại
Anh đàn, em hát níu
xuân xanh”
Quang Dũng nổi tiếng với dòng thơ
đầy hào khí và lãng mạn ở thập
niên 40, bài Ðôi Mắt Người Sơn
Tây qua dòng nhạc của Phạm Ðình
Chương làm sống lại tên tuổi của
Quang Dũng khi ở bên kia vỹ tuyến:
“Vừng trán em vương trời
quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây
phương
Tôi thấy xứ Ðoài
mây trắng lắm
Em có bao giờ
em nhớ thương”
Ca khúc Mộng
Dưới Hoa của Phạm Ðình Chương
được phổ rất tuyệt qua dòng thơ
Ðinh Hùng:
“Nếu
bước chân ngà có mỏi,
Xin em dựa
sát lòng anh.
Ta đi
vào tận rừng xanh
Vớt
cánh dong vàng bên suối”
Bài thơ Cần
Thiết của Nguyên Sa, Song Ngọc phổ nhạc:
“Không
có anh lấy ai đưa em đi học về
Lấy ai viết
thơ cho em mang vào lớp học
Ai lau nước
mắt cho em ngồi khóc
Ai đưa em
đi chơi trong chiều mưa”
Anh Bằng dựa
vào ý thơ viết thành ca khúc Nếu Vắng
Anh:
“Nếu vắng
anh, ai dìu em đi chơi trong chiều lộng gió
Nếu vắng
anh, ai đợi chờ em khi sương mờ nẻo phố
Nếu vắng
anh, ai đón em khi tan trường về
Kề
bóng em ven sông chiều chiều, gọi tên
người yêu”
Mang hình ảnh
lãng mạn ở Pháp, giữa thập niên 50,
thơ Nguyên Sa được xem như những trang
thư cho tình yêu cho tuổi trẻ, Paris Có
Gì Lạ Không Em được Ngô Thụy
Miên phổ nhạc:
“Anh sẽ
cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ
gọi là mây
Ngày sau hai
đứa mình xa cách
Anh vẫn
được nhìn mây trắng bay”
Ngô Thụy
Miên đem vào cung bậc chất ngất yêu
thương trong Tháng Sáu Trời Mưa, thơ Nguyên
Sa:
“Anh sẽ
vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ
nâng tay em cho ngọc sát vào môi
Anh sẽ
nói thầm như gió thoảng trên vai
Anh sẽ nhớ
suốt đời mưa tháng sáu”
Hoàng Thanh Tâm
phổ thành ca khúc bài thơ trên và
tô điểm thêm:
“Mình
dựa vào nhau cho thuyền ghé bến
Sưởi ấm
đời nhau bằng những môi hôn
Mình cầm
tay nhau nghe tình dâng sóng vỗ
Hãy biến
cuộc đời bằng những tối tân
hôn”
Du Tử Lê đến
với thơ tình từ thập niên 60, và trở
thành khuôn mặt tên tuổi nơi hải ngoại.
Với Du Tử Lê, ngôn ngữ, tình yêu
là lẽ sống mầu nhiệm trong sáng tạo
nghệ thuật. Với Hiến Chương Tình
Yêu, thơ Du Tử Lê, “còn lời
đường mật nào hay hơn, quyến rũ
hơn ” ? được Nguyên Bích viết
thành nhạc phẩm:
“Khi em lạnh
tôi biến thành ngọn lửa
Ðốt
yêu thương than nóng hực ân tình
Cả
nghìn chương chỉ chép chuyện đôi
ta
Khi em viết
tôi biến thành giấy bút”.
Chàng Du Tử
nòi tình nầy ru tình nhân qua Một đời
Ðể Nhớ, nhạc của Song Ngọc
“Chỉ nhớ
người thôi đủ hết đời
Buổi chiều
chăn gối thiếu hơi ai
Em đi để
lại hồn thơ dại
Tôi vó
câu buồn sâu sớm mai”
Bên cạnh Song Ngọc,
Trần Duy Ðức phổ thành ca khúc Chỉ Nhớ
người Thôi Ðủ hết Ðời
Từ nơi xa
xôi, Thái Tú Hạp ngỏ lời thăm hỏi
qua Chiều Nhớ Hoàng Thành, Khúc Lan đem
dòng thơ vào nét nhạc:
“Em vẫn
giữ bài thơ trong chiếc nón
Dù cho
đời mưa nắng đục Kim Luông
Mưa có
buồn trên đôi bờ thương bạc
Em vẫn
còn thắp lửa đợi chờ anh ?”
Những dòng
thơ trong bài Ma Soeur của Nguyễn Tất Nhiên
được Phạm Duy đưa vào cung bậc
làm thăng hoa tình yêu giữa tâm hồn
lãng tử với người tình bé nhỏ
qua ca khúc Em Hiền Như Ma Soeur:
“Ta nhờ
em ru ta
Hãy ru
tên vô đạo
Hãy ru
tên khờ khạo
Em yêu nầy
em yêu”
Ngày nay, ở hải
ngoại rất nhiều bài thơ được phổ
thành ca khúc, nhiều nhạc phẩm nói
lên tiếng nói của con tim đầy ngọt
ngào yêu thương để chia xẻ, an ủi
vỗ về cho nhau trong tháng ngày lưu lạc,
trong cuộc sống tha hương. Từ nghìn xưa
cho đến nay, từ Ðông sang Tây, ngôn ngữ
tình yêu không có gì thay đổi,
không có gì khác lạ, nếu có, chỉ
thay đổi từ rụt rè, e ấp sang dạn dĩ,
táo bạo, từ lời lẽ bóng gió, ẩn
dụ, nên thơ .. sang gợi dục, cuồng nhiệt,
đam mê... Lời tự tình có khi chứa
đựng sự đường mật, lừa dối,
quyến rũ, ru ngủ để lôi kéo đối
tượng vào vòng tay ân tình nhưng vẫn
là nhịp cầu trao đổi để làm
đẹp lòng nhau, dù biết lọc lừa
nhưng có còn hơn không ! Nghệ sĩ
sáng tạo cho tâm sự của mình cho tha
nhân, và không có gì đẹp bằng
mượn nó để tỏ bày từ tiếng
vọng trái tim.
Vương Trùng
Dương
(Bai Chuyen)