Bonjour Việt Nam- người
đi, người ở, người về…
(Nguyễn Mạnh Trinh)
Cách đây không lâu, một
trang báo đã làm tôi thẫn thờ. Đọc bài của
một tác giả còn sống ở trong nước,
hình như là anh Nguyễn Đạt, viết về
những con đường mà có lẽ ngày
xưa với tuổi thiếu niên của tôi quen
thuộc lắm. Bài có hình của con
đường dọc theo hai bờ kinh, một bên
là bến Lê Quang Liêm, một bên là bến
Mễ Cốc. Nhìn những mái ngói rêu
phong, nhìn những bờ tường loang lở, một
dĩ vãng ùa về trong tôi. Có
chất xúc tác, tiềm thức như òa vỡ
những cảm xúc. Con đường này,
suốt một năm đệ tam đạp xe theo em, lặng thinh nhưng đôi mắt
ngỏ rất nhiều. Chỗ này, nơi dốc cầu
cao, ngẩn ngơ nhìn theo tà
áo trắng, mà lòng nghe nằng nặng những
giấc mơ thời vừa lớn. Ở
đó, là nơi tôi viết những câu
thơ tình, viết mà không dám gửi
....Ở đó, mấy chục năm qua đi, người
cũ xa, mất hút. Và, cảnh
chắc cũng phong trần lắm. Bao nhiêu
là biến cố, bao nhiêu là nước cuốn
qua cầu …
Tuổi học trò, có những đêm
thức khuya học bài, nhưng trí óc vơ
vẩn để ở đâu đâu. Sao trước mặt cứ nhạt nhòa
tà áo trắng. Con kinh nước đen, những
chiếc ghe chài đen đủi cạnh bờ, những
dốc cầu cao cổ độ .... Chao ơi là vương vấn. Bài
thơ viết ra, đầy ngây ngất và cũng
rất ngây thơ:
"Gió sông thổi mạnh cầu
cao
anh nghe hơi thở buồn đau
vào hồn
trước anh áo trắng cô đơn
anh theo mang một nỗi buồn vào
sâu
tóc lưng em xõa về đâu
không gian nào, lịm giấc sầu
sông cong
nghe trinh nguyên vỡ trong lòng
mầu áo trắng chợt mênh
mông dáng trời."
Tôi, như người thích
đi trở lại những quãng đời
mình, đã qua.
Trong tiềm thức, kỷ niệm lúc nào cũng
như biển, đầy ăm ắp và bất cứ
lúc nào cũng muốn tràn ra.
Nhiều người trở lại Việt
nam nói bây giờ cảnh và người thay
đổi nhiều lắm.
Nếu muốn đi tìm kiếm lại
cảnh cũ thì khó lắm, hầu như
không thể nào. Thành ra,
có người trở về nhiều lần nhưng
những hình ảnh hiện tại chỉ nhắc nhở
đến quá khứ đã xa, kỷ niệm
đã mất.
Mấy ngày nay, tình cờ, tôi được
nghe một ca khúc, và, cái cảm giác
như sóng vỡ bờ ấy đã làm
tôi thẩn thơ trong giấc mộng du nào
. Như một “người đi trên
mây”, đọc một bái báo có
hình ảnh của con đường cũ,
đã rung động. Thế mà, nghe bản nhạc
của một người ngoại quốc viết về
quê hương mình, do một thiếu nữ Việt
Nam
nhưng phát âm Pháp ngữ rất chuẩn, lại
bồi hồi và xao xuyến gấp bội. Những điệp khúc, như lời thiết
tha. Những ngôn ngữ như lời
thầm thỉ. Dù rằng những
hình ảnh như chiếc trực thăng cuồng nộ
trên bầu trời làm tôi thấy có một
điều gì lấn cấn trong tâm.
Cái hình ảnh tuyên truyền của những
người phản chiến thiên Cộng ấy
đã thành một hình ảnh tiêu biểu
cho chiến tranh chăng ? Sao không
có những hình ảnh khác như hầm
chôn người ở Huế, hay đại lộ kinh
hoàng ở Quảng Trị …? Nhưng cảm
giác ấy thoáng mau bởi vì người viết
lời là một người ngoại quốc,
không có tâm thức và trái tim Việt Nam.
Lời của Bonjour Việt Nam
có nét bình dị nhưng nói lên
được cái tâm cảm nhớ nhung quê
hương của những người xa xứ. Có thể nói tuy Marc Lavoine
là người ngoài nhưng như mang tâm cảm
của người ở bên trong đã sống
cùng, đã thở với và chung nỗi niềm ...
Tôi chợt nhớ đến trường hợp
của Anthony Grey viết "Saigon" mang thật nhiều
tính chất dân tộc Việt nam đến nỗi
một tác giả là Nguyễn Ước
đã dịch và viết thành "Trăng
Huyết" như một phiên bản khác
dày cả ngàn trang, vừa có tính chuyển
ngữ mà còn có chất phóng tác.
Và, Nguyễn Ước đã tỏ lòng
hâm mộ hết sức với nguyên bản
mà ông đã đọc, thích thú say
mê.
Trường hợp Marc Lavoine và
"Bonjour Việt nam" cũng là một tiêu biểu. Dù bản nhạc chưa được
hoàn chỉnh lắm theo như
tác giả, nhưng khi được Phạm Quỳnh
Anh hát thì được ngưỡng mộ rất
nhiều. Ít có bản nhạc
gây ra tâm cảm phấn khích cho người nghe
như thế. Vào web-site Google.
Com, search ở Phạm Quỳnh Anh, tôi down load và
in ra tới gần cả trăm trang những nhận
xét của mọi người bằng nhiều
ngôn ngữ khác nhau. Tất cả
như cùng chia sẻ với người viết nhạc
và người trình bày nhạc một
tâm cảm lạ lùng, của những nỗi niềm
mà khi nghĩ lại, giống cá nhân tôi.
Nghĩa là, của một đại
dương bề mặt thì yên tĩnh nhưng ở
bề sâu dưới đáy thì lại cuồn
cuộn vỡ bờ. Không hẳn là
tình hoài hương, cũng không hoàn
toàn là những lời than trách, nhưng trong
âm điệu, có một điều gì trong
veo, của tình tự dân tộc sâu lắng xuống,
thành cung bậc làm cho thăng hoa những suy
tư, những liên cảm.
Điệp khúc “Un jour,
j’irai là bas” (Một ngày nào, tôi
sẽ trở về nơi chốn đó) nhắc
đi nhắc lại thật đã trong không gian
chùng xuống những giây thần kinh rung động. Nghe đi nghe lại, vẫn
chưa chán, mà đôi khi, còn làm
kéo dài thêm cái giây phút của một
người còn nuối tiếc một điều
gì linh thiêng lắm mà nhất thời chưa
định hình được. Lời
nhạc lôi vào một cảnh thổ nào, tuy
quen thuộc nhưng vẫn thấy hấp dẫn bởi
những bất ngờ sẽ gặp, sẽ đến.
Lãnh thổ của những người thích
chơi vơi, phiêu lưu trong cái bềnh bồng
của quá khứ lung linh trong tâm tư.
Nghe Phạm Quỳnh Anh hát, tưởng
như một người của một xứ nói tiếng
Pháp hát, nếu không có chữ Việt Nam với
phát âm nghe rõ dấu nặng của chữ Việt.
Nhưng lại có một cảm giác xen vào,
nếu nghe Phạm Quỳnh Anh, một cô bé sống
và lớn lên ở xứ người mà
hát được bằng ngôn ngữ Việt Nam
thì hay biết bao ! Dù rằng,
cô bé ấy đã đi song hàng giữa
hai nền văn hóa, giữa hai đời sống
và hai ý niệm ….
Marc Lavoine đã gửi gấm những điều
gì trong nốt nhạc và ca từ của
“Bonjour Viêt Nam” ? Thực ra, từ
hình ảnh, đến ngôn ngữ đều
bình dị. Nguyên bản là
:
Bonjour Việt Nam.
Racontes moi ce mot
étrange et difficile à prononcer
Que je porte depuis que
je suis né
Racontes moi le vieil
empire et le trait de mes yeux bridés
Qui disent mieux que moi
ce que tu n’oses me dire
Je ne sais de toi que des
images de la guerre
Un film de Coppola et des
helicopteres en colère.
Un jour j’irai
là bas
Un jour dire bonjour
à mon âme.
Un jour j’irai
là bas
Pour te dire bonjour Việt
Nam
Racontes moi ma couleur,
mes cheveux et mes petits pieds
Qui me porte depuis que
je suis né
Racontes moi ta maison, ta rue
Racontes moi cet inconnu
Les marchés flottants
et des sampans de bois
Je ne connais de mon pays
que des photos de la guerre
Un film de Coppola et des
hélicopteres en colère.
Un jour j’irai
là bas
Un jour dire bonjour
à mon âme
Un jour j’irai
là bas
Pour te dire bonjour Việt
Nam
Les temples et les
Boudhhas de pierre pour mes pères
Les femmes
courbées dansc les rizières pour mes mères
Dand la prière,
dans la lumière revoir mes frères
Toucher mon âme,
mes racines, ma terre
Un jour j’irai
là bas
Un jour dire bonjour
à mon âme
Un jour j’irai
là bas
Pour te dire bonjour Việt
Nam
Te dire bonjour Việt
Nam.
Bản chuyển ngữ
được phỏng dịch như sau:
Vẫy chào Việt
Nam
Kể cho tôi
nghe cái tên khó gọi
Khi nằm nôi
thuở mới chào đời
Kể về những
triều đình xưa cũ
Đôi mắt
xếch dấu vết một thời.
Nói rất nhiều
những điều khó ngỏ
Khi Việt Nam
hình ảnh chiến tranh
Những trực
thăng lưng trời cuồng nộ
Phim Coppola khói
lửa ngút quanh
Một ngày
nào tôi về chốn đó
Chào thân mến
linh hồn quê hương
Một ngày
nào tôi về chốn đó
Chỉ một
câu Việt Nam yêu thương
Nói với
tôi màu da, mái tóc
Đôi
chân nhỏ từ lúc sơ sinh
Nói với
tôi ngôi nhà thân thuộc
Những hẻm
đường, làng mạc bao tình
Phiên chợ
nổi họp trên sông nước
Thuyền tam bản
trời đất lênh đênh
Sao chém giết
vẫn hoài trí nhớ
Những đoạn
phim khói phủ trời xanh
Những trực
thăng lưng trời cuồng nộ
Quê mẹ
tôi quặn thắt đoạn đành
Một
ngày nào tôi về chốn đó
Chào
thân mến linh hồn quê hương
Một
ngày nào tôi về chốn đó
Chỉ một
câu Việt Nam yêu thương
Tôi sẽ
về ngôi chùa lạy Phật
Nguyện cầu
thay cho người cha xa
Nhìn thiếu
phụ khom lưng trên đất
Gửi ân
cần lời mẹ thiệt thà.
Cùng nguyện
cầu dưới vầng trăng tỏ
Đêm anh
em hội ngộ thiết tha
Dãi tấm
lòng về nơi cố thổ
Đất linh
thiêng nguồn cội một nhà
Một
ngày nào tôi về chốn đó
Chào
thân mến linh hồn quê hương
Một
ngày nào tôi về chốn đo
Chỉ một
câu Việt nam yêu thương.
Một
ngày nào tôi về chốn đó
Chào Việt
nam yêu dấu lạ thường.
Bản nhạc như
thôi thúc một buổi trở về. Có một
lời hứa hẹn.Tôi sẽ về. Sẽ về
để thấy yêu vô vàn quê
hương. Để thay người cha thắp nén
nhang thơm lên bàn thờ Phật để nguyện
cầu những điều tốt đẹp nhất.
Để thay lời người mẹ, ân cần nhắc
nhở tới những thiếu phụ gập mình
dưới đồng sâu, khổ cực một đời.
Câu văn trong Quốc Văn Giáo Khoa Thư vẫn
còn âm vang : "không có nơi nào
đẹp bằng quê hương". Dù rằng,
quê hương ấy tả tơi vì bom đạn,
vì khói lửa làm đen tối cả một
khoảng trời. Chuyện chiến tranh bây giờ
đã thành quá khứ, nhưng cái
bóng đen ấy vẫn cón ám ảnh nhiều
người. Vẫn còn những bi thảm tiếp tục.
Vẫn còn những chia phân trong hồn người
…
Riêng với
tôi, cảm xúc đã tạo cho mình những
câu tự vấn. Người đi ? Người ở
? Người về? Tôi có phải là người
thật lòng yêu quê hương xứ sở
không ? hay chỉ là trong đầu môi
chót lưỡi ? Ai mà chẳng muốn về
thăm quê nhà. Ai mà chẳng yêu đất
nước và mong mỏi quốc gia hùng cường
tân tiến ? Thế mà, sao bây giờ, tôi
chỉ tự hứa với mình. Sẽ có một
ngày trở về. Còn bây giờ, thì
chưa …
Gần đây
tôi có đọc một lá thư của một
người lính bị tàn phế gửi cho một
người bạn từ Việt Nam. Bức thư
có nhiều đoạn làm tôi suy nghĩ:
"… Các anh ạ
! Bây giờ thì buồn quá ! Các anh- những
sĩ quan QLVNCH, những người anh của chúng
tôi, những Đại Bàng, những Bắc Đẩu,
Hắc Báo của ngày nào một thời tung
hoành ngang dọc khắp các chiến trường
.... các anh đã có một thời quang vinh
và một htời nhục nhã, giờ đây
sau 30 năm vẫn lặng lẽ, các anh cũng
nhòa đi hình ảnh của ngày xưa ?
Các anh đã
quên rồi sao ? Quên rồi những chiến sĩ
thuộc quyền của các anh đã nằm xuống
vĩnh viễn trên đất mẹ thiêng
liêng quên những đồng đội còn sống
sót trong một tấm thân tật nguyền đau
khổ, sống lây lất ở đầu đường
xó chợ. Xin cảm ơn các anh về những
đồng đô la mà các anh gửi về
cho chúng tôi trong chương trình giúp
đỡ thương phế binh QLVNCH. Những đồng
tiền đó dù có giúp cho chúng
tôi trong một thời gian ngắn, dù có an ủi
cho những đớn đau vật chất được
đôi phần nhưng cũng không làm sao
giúp chúng tôi quên nỗi nhục nhã mất
nước ! Chúng tôi cần ở các anh những
chuyện khác, các anh có thấu hiểu cho
chúng tôi hay không ? Tôi đã hiểu
vì sao thằng khuân vác ở xóm trên,
thằng vá xe đạp ở đầu đường,
thằng chống nạng đi bán vé số ở
cạnh nhà lại ghét cay ghét đắng
đám Việt kiều. Họ là những người
lính năm xưa, họ đã từng tuân lệnh
những Đại Bàng, Thần Hổ xông pha
nơi trận mạc. Họ đã từng chắt
chiu từng đồng bạc nghĩa tình chung thủy
gửi vào tận chốn tù đày thăm
các anh. Họ đã từng uống với
các anh chung rượu ân tình ngày
đưa các anh lên phi cơ về vùng đất
mới. Họ từng nuôi nấng một hoài vọng,
một kỳ vọng ngày về vinh quang của QLVNCH.
Nhưng chính
các anh đã làm họ oán ghét đến
độ khinh bỉ khi các anh áo gấm về
làng, chễnh chệ ngồi giữa nhà hàng
khách sạn 5 sao tung tiền ra để tỏ
rõ một Việt Kiều yêu nước. Các
anh có biết không ? Từ trong sâu thẳm của
cuộc đời, những người lính VNCH
đang lê lết ở ngoài cửa nhà
hàng mà các anh đang ăn uống vui
chơi, đang nhìn các anh với ánh mắt
hận thù. Hận thù lớn nhất của
người lính là sự bội bạc, là
sự phản bội ! Không biết khi tôi kết
tội các anh là phản bội có quá
đáng hay không, nhưng các anh hãy tự
suy nghĩ một chút sẽ thấy rõ hơn
chúng tôi. Tôi không tin là tất cả
các anh đã biến thái thành những
tên Việt gian nhưng sự trở về như
các anh trong hiện tại là đồng nghĩa
với sự phản bội. Các Anh
đã phản bội lại Tổ Quốc và
rõ ràng nhất các anh đã phản bội
lại chúng tôi …"
Đọc lá
thư ấy, lòng tôi như chùng xuống. Mỗi
một người đếu có hoàn cảnh cũng
như cách chọn lựa riêng nhưng tôi
không ngờ rằng trong sâu thẳm của những
người lính cũ còn có những nỗi
niềm như thế. Sự phân cách quá
sâu đậm, những con sông chia cách vẫn
chưa thể lấp bằng được. Ngẫm suy lại,
từ một khía cạnh nhìn ngắm khác
nhau, đã có những khác biệt cho từng
hành động …
Nghe nhạc Marc Lavoine với
tình tự quê hương Việt Nam qua tiếng
hát Phạm Quỳnh Anh, đã là những
giây phút hạnh phúc tuyệt hảo hiếm
có trong đời. Tôi như đã trở về
quê hương tôi bằng tâm tưởng.
Tôi ngỡ mình như một người trẻ
tuổi trở về, thay lời cha lời mẹ cảm
tạ đất nước. Tôi ngỡ mình
đang trong hành trình về nguồn, dù
có thể rằng mãi mãi tôi sẽ chỉ
là người luôn ở lề đường, cả
nơi mình lưu lạc xứ người và
nơi lạc lõng xứ mình. Tôi có thể
quên đi một thời chiến tranh, của lúc
mà anh em một nhà hằm hè chong mũi
súng nghinh nhau bởi biết rằng tất cả chỉ
là nạn nhân của một cuộc chiến ủy
nhiệm. Cái hình ảnh những chiếc trực
thăng cuồng nộ bầu trời của nhạc
Bonjour Việt Nam ấy hình như chỉ tượng
trưng cho một phía. Còn nhiều hình ảnh
khác, tượng trưng của bên kia, của cuộc
chiến nhân dân tàn bạo, tuy chưa nhắc
đến nhưng đã sẵn từ liên tưởng.
Nghe đi nghe lại bản nhạc thấy thấm
thía, cả nỗi buồn lẫn nỗi đau, cả
hạnh phúc và thất vọng.
Đọc lá
thư, nghe bản nhạc, những suy tư xen kẽ nhau.
Quê hương đẹp lắm, hãy về,
hỡi người đã ra đi, lời nhạc thủ
thỉ. Nhưng, người về, trở lại quê
xưa, đừng làm người phản bội,
đừng đóng vai tuồng áo gấm về
làng, đừng cợt đùa trên nỗi
đau người khác, bức thư nhắc nhủ. Người
đi, người ở, người về ? Thôi
thì, cứ hãy bắt đầu một giấc
mơ đẹp của người đi tìm lại
hình bóng quê hương. Tôi bắt đầu
nghe lại. Nhạc Marc Lavoine, giọng hát Phạm Quỳnh
Anh. Bonjour
Việt nam: "Un jour j’irai là bas. Un jour dire bonjour
à mon âme. Un jour j’irai là bas. Pour te dire
bonjour Việt nam. Te dire bonjour Việt Nam…"
Nguyễn
Mạnh Trinh
(Sưu Tầm
Liên Mạng chuyển)