tornado
(Phan)
Mới một trận mưa đá tơi bời,
còn chưa có thời giờ bắc cái thang
leo lên nóc nhà xem có cần gọi ông
bảo hiểm - thối lại cho chút đỉnh
! Thì tornado đến luôn cho
đủ cặp. Y hình, thời kỳ gió
thuận mưa hòa của trái đất
đã qua ! Tuyết trái
mùa rơi nhẹ tháng tư đen làm bao
người chới với vì mùa này đi
làm - ai mặc cũng đơn sơ. Con nhỏ Mỹ
(nhân viên mới bên Bưu điện) lêu
khêu như cây nêu, lại mặc cái
váy quá ngắn làm cho cặp giò nó
dài thêm ra như đường rầy sơn
màu trắng, lan man về ga nhỏ
đìu hiu. Nó bơi trên
đôi guốc mua lầm vì chiều cao của
nó có đi chân đất cũng đã
làm khó bao người khác phái. Thế
là ông Huy vỗ đùi cái chát
! “Trời mẹ ơi ! Coi kìa Phan. Con nhỏ này cao như
con hươu cao cổ. Coi nó lạng đã hôn ? Tui nghĩ: Nó quảng cáo
cần câu là hết sẩy !
Nhìn nó như cây cần câu: dẻo dai,
chót vót .." Ông Phan trầm
ngâm suy nghiệm giây lát, rồi mới trả
lời: “Tui có job hay hơn cho nó. Quảng cáo cần câu đâu có
bao nhiêu tiền. Ông biết nó làm
nghề gì sẽ tận dụng được hết
chiều cao của nó hôn ?”
Ông Huy: “Nói nghe thử.” Ông Phan:
“Con nhỏ này cho đi thay bóng đèn
đường, khỏi cần thang. Đỡ
biết bao nhiêu xăng nhớt trong thời mắc mỏ”.
Ông Huy: “Vừa phải thôi Phan !
Người đẹp vậy mà đem đi dãi
nắng dầm mưa thì hơi uổng
!”
Hai trự vỉa hè ngồi cười với
nhau chứ làm được gì người ta ? Dân rỗi hơi ưa
thiên tào bắc đẩu cho qua tháng tư buồn.
Anh chàng phụ tá luật sư, mới ăn xong trong nhà hàng, bước
ra. Vừa đi, hai tay bụm bụm che
gió để đốt thuốc. Ông Huy thấy
người quen thì ưa gọi: “Phương
! Phương .. !” Thế là ông Phương sà đến
cái ghế đá vỉa hè để nhập
bọn đồng hương. Ông ấy
nhìn theo tay chỉ của ông Huy, rồi trầm trồ:
“Nó chia cho tui một chút chiều cao .. thì nhiêu cũng
trả !” (bởi hỗn danh của
phụ tá luật sư là Phương lùn). Nói xong, ông Phương ngồi xuống
với ông Huy, ông Phan. Ba người -
sáu con mắt - trắng như ngân nhũ (thế
gian mắt trắng như ngân nhũ - Nguyễn
Bính) làm con nhỏ líu quíu đôi
chân quá khổ. Cuối cùng,
nó cũng phải ngang qua mặt ba người
không nói mà nó dư biết là
đang ngắm nó. Người
đẹp đi tìm bữa trưa bỏ bụng.
Hương lan tỏa từ khi
chưa tới / người qua rồi gió với theo
hương / ngàn mây thiếu gió bỏ
đường / bay qua trời đất vô thường
mùa xuân. Ông Phan chợt ngộ ra, câu: “xin
chào nhau giữa đoạn đường / mùa
xuân phía trước miên trường
phía sau” của Bùi Giáng tiên sinh theo một nghĩa vỉa hè mới mẻ.
Ông Phan còn nghĩ trong đầu, chưa kịp
nói ra thì phụ tá luật sư đã
nhanh miệng nghề nghiệp, hơn: cầu trời cho
gió nổi lên .. Thế
là cuộc tranh luận nổ ra từ trận cười
tập thể. Ông Huy hỏi ông Phương:
“Làm gì cho hết cặp trường
túc bất chi lao đó hả Phương
?” ông Phương trả lời:
“Làm thinh chứ làm gì cho xuể hả
anh Huy ?!” Ông Phan chỉ ngồi nghĩ về
cách nói chuyện của phụ tá luật
sư có khác người thường
! Cái lối trả lời câu hỏi
bằng một câu hỏi khác, không phải ai
cũng trôi chảy được. Suy ra: nghề
nào cũng có sở trường riêng. Ba
người ngồi tào lao một
chập, đúng ra thì chỉ ông Phương
nói. Ông Huy, ông Phan làm thính giả cho
câu chuyện: “Đuôi chuột quấy lỗ
cống” của ông Phương. Chuyện rằng:
thuở trời đất nổi cơn gío bụi
/ khách má hồng nhiều nỗi truân
chuyên. Ông Phương khi ấy còn trẻ lắm ! Tay còn
giòng chữ xâm xanh lè mực tàu:
sương gió phủ đời trai. Ông
sống bụi với âm binh rày đây mai
đó. Rồi một lần sa
cơ thất thế, cô bồ Việt bỏ ông
đi theo người khác. Ông ngồi lặng
nhìn giòng chữ: sương gió phủ đời
trai trên tay mình mà tủi
thân. Ông uống bí tỉ. Sầu
đời đen bạc, hận kẻ bạc tình,
để cuối cùng xâm luôn lên bên
tay kia giòng chữ: mưa lai rai lạnh chết mẹ,
trong tận cùng của nỗi buồn viễn xứ
xa xôi, nỗi nhớ nhà da diết, nhớ gia
đình, nhớ mẹ .. thân côi một mình trên
đường lưu lạc thì một hồng nhan
đa truân người Mỹ cứu vớt ông
Phương qua cảnh cơ hàn. Hai người sống
với nhau theo kiểu già nhân
ngãi non vợ chồng. Cuối cùng chia tay vì
ông Phương tự ái dân tộc mà lặng
lẽ anh đường anh, em đường em -
tình nghĩa đôi ta có thế thôi
! Quan hệ hai người chỉ
còn là kỷ niệm những lần đuôi
chuột quấy lỗ cống, chẳng đâu
vào đâu trong chuyện thòi lòi ôm bặp
dừa.
Chuyện của ông phụ tá luật sư
buồn nhưng hấp dẫn đấy chứ
! Ông Huy, ông Phan còn muốn
nghe thêm về kinh nghiệm trận mạc lúc nửa
đêm của ông Phương nhưng cô
gái Mỹ xuất hiện đột ngột để
trở về Bưu điện. Tay xách bịt
lunch đong đưa, dáng ngọc yêu đời,
phất phơ tuổi tác cũng không còn trẻ
lắm. Nhưng dư sức làm đời đảo
điên với kinh nghiệm đường đời
mà cô đã trải, còn bao nhiêu sự
tiếp sức của thời trang, mỹ phẩm
.. tóm lại: một người
đàn bà da trắng sở hữu quá nhiều
ân sủng so với da màu trên nước Mỹ.
Vậy, Thượng đế ở đâu ? Làm gì có sự công bằng từ
tạo thiên lập địa mà mong cầu.
Ông Phan phát biểu không
đúng với ý muốn hai người bạn
đồng hương nên phụ tá luật
sư xin phép đi trước vì công vụ.
Ông phụ tá ra xe còn ngoảnh đầu cho
đồng minh biết tin thời tiết quan trọng:
“Chiều nay tornado, mấy ông cẩn thận đó !”
Ông Huy lật báo Dallas Morning News coi trang chợ
Fry’s electronic. Ông ấy mê
techlonogy của hàng điện tử nên tốn
tiền hoài hoài và cũng bị nhằn
hoài hoài. Ông Phan coi trang thời
tiết để đối phó với tornado, chiều
nay. Sau một hồi im lặng, coi
báo. Ông Huy rủ ông Phan
đi coi tiệm mới của ông Lì. Thế
là mạnh ai nấy ra xe. Ông Huy
nói vói qua mấy cái xe đang đậu
ngoài parking: “Đi xe tui đi Phan ơi
! Đi chi hai xe cho hao xăng ?”
Ông Phan trả lời: “Tui không quen đi xe lạ,
nhất là xe hiệu, đi chung thì đi xe tui,
đi.” Ông Huy nhíu mày, trả lời:
“.. Xe ông, hôi quá
!” Ông thấy lỡ lời với
bạn nên cười cười, dả lả
(thói quen của ông ấy khi lỡ lời nên
ông Phan ra chiêu gậy ông đập lưng
ông với ông Huy. Ông Phan cũng
dả lả y chang!) “Hồi năm ngoái cũng
có người nói xe tui hôi vậy đó ! Tui mới đi đám giỗ,
hôm qua !” Ông Huy
chấp nhận một đều nên không nói
nữa. Bấm remote tít tít, khóa cửa
xe mình, rồi qua xe ông Phan
vì chưa muốn ngày này năm sau -
đám giỗ, mình. Ông Phan nghĩ: làm
sao có thể nói một câu như thế với
anh bạn Mỹ ! Người Mỹ
không có tính nhạy bén, khôi hài
như người Việt.
Họ đi chỉ chừng mười phút
lái xe, ông Phan lái hơi
nhanh nên ông Huy hoảng.
“Làm gì chạy dữ vậy
?”
“Tại ông đi xe mới, không dám
chạy nên quen bò .. cản trở giao thông đó
ông ơi !”
“Mà sao ông không thích đi xe mới ?”
“Lần đó ha. Tui thấy ông đầu đen kia .. giống ông lắm
! Ông ấy lái cái xe
chưa có bảng số nữa. Gặp đoạn
đường ướt nhẹp nước tưới
cỏ mà lề đường bên kia
thì có xe đậu. Làm sao tránh vũng
nước được ? Ông xuống
xe, khiêng nó qua vũng nước - rồi chạy
tiếp ! Tui tính mua xe
mới nhiều lần rồi đó. Nhưng
sợ gặp bãi chó giữa đường, tui
khiêng không nổi cái xe nên không
mua.”
Ông Huy cười .. “Phan ơi !”
“Gì ?”
“Nói xạo cũng cần chừa
chỗ ký tên. Xạo
vừa vừa cho tui nhờ ! Please.”
“Nói chơi thôi mà !
Người ta dọn từ apartment ra nhà riêng
thì dễ nhưng lúc phải dọn ngược
lại thì ê chề lắm ông ơi
! Đi xe mới rồi,
đâu còn tinh thần lái xe cũ của
mình. Như ông coi xong cuộc thi hoa hậu
trên tivi, ông đâu muốn coi hoa hậu
.. trường của ông nữa
! mà giòng đời đâu
ai biết ngày mai sẽ ra sao ?!”
“Có lý !”
“Nói chơi với ông thôi
! Tui không thích xe ghế da
vì ngồi không yên tâm. Khi
đề ba thì mình tuột lại; khi thắng
thì mình trườn tới như con lươn.
Tui nghĩ những người đi xe
ghế da - đít có gai, tệ gì cũng chai
như đít khỉ mới ngồi không run
được với cái ghế da xe hơi. Tui không bỏ tiền ra mua sự sợ
hãi, sự khó chịu.”
“Ghế thảm bụi quá nên người
ta mua xe ghế da đó ông ngốc.”
“Vậy ghế da nóng quá mùa
hè, lạnh quá mùa đông, thì mua ghế
gì ?”
“Nói chuyện với ông, chắc tui phải
trả lời: mua cái ghế đẩu bắc
lên xe chạy, không nóng, không lạnh,
không bụi .. Ê. Tới rồi,
quẹo phải, quẹo phải .. đó đó.”
***
Ông Huy xuống xe, còn
đứng nhìn ngắm khu thương mại mới
của thành phố mới xây dựng. Những
người làm ăn thường
có thói quen đó và chẳng lạ
gì với ông Phan. Ông Phan mở cửa
bước vô tiệm rượu mới toanh của bạn
mình. Ông Lì vui vẻ
đón chào, vui mừng sự bất ngờ hội
ngộ. Ông Phan cũng nhìn quanh căn tiệm
của bạn mình để ước lượng
đầu tư cỡ bao nhiêu ? Mắt ông dừng lại ở góc quầy
tính tiền, bà Lì đang chổng phao
xì xụp vái ông Địa mới toanh dưới
đất. Ôi ! Cái
gì mới cũng xôm tụ hơn cái cũ.
Ông Địa ở tiệm cũ
thì bao năm không tắm, ngày hai cữ
cà phê Mỹ như nước đái
mèo. Ông Địa mới đẹp trai
hơn ông Phan, áo mới tinh tươm, còn
được dọn mâm thịnh soạn: nào
là vịt quay, trái cây, hoa quả
.. chỉ thiếu một con tiện
tỳ quạt khói nhang cho ông thấy đường
xơi. Hèn gì mặt ông Địa mới
tươi hơn ông Địa cũ, bụng cũng
bự hơn ông Địa diet ở tiệm cũ,
nhìn chung: Ông Địa cũng
một thời thôi. Như người ta vậy !
Bà Lì cứ lâm râm khấn
vái làm ngứa nghề ông Phan, ông đến
sau lưng bà Lì vái phụ bằng chính
cái giọng Cần Thơ đặc sệt của
bà. Ông ngân
lên giọng thầy cúng miền tây: dzái
i i .. ông ‘chời’
.. bự thiệt là bự ! dzái i i .. ông Phật
.. nhỏ hơn một chút ! dzái i i .. ông Địa
.. bằng ngón tay út. Cho ông
bà Lì buôn may bán đắt. Chai nào mắc
tiền .. nứt
cái rắc .. bán không được thì
để giành cho tui !
Ông Huy, ông Lì cười ngặt nghẽo,
bà Lì cắm được mấy cây nhang
cho ông Địa xong, quay lại: “Lúc này
gió bão. Trời đánh người ta chết
thấy thương ! Sao chú
còn hoài vậy ! Chú Phan ?” ông Phan trả lời: “Em
với ông Huy, ông Lì có thề: không
cùng sanh nhưng cùng tử. Chị khui chai rượu
ra cho ông Địa nhắm môi trước đi, ổng
đang rủa chị: cho ăn không cho uống kìa ! Sau ông Địa
thì ba anh em tui không muốn cũng cùng tử
cho chị coi”. (Bà Lì lật đật
khui, châm rượu cho ông Địa kính mến
của bà, miệng lảm nhảm xin lỗi ông
Địa mà không quên tật đổ thừa:
“tại thằng Phan làm tui quên. Xin
lỗi nha ông Địa”) đâu vào
đó, bà yên tâm ông Địa
đã nhận lời. Bà quay lại với
khách, vốn thương người bạn nhỏ
tên Phan nên bà lên giọng chị hai, khinh
khỉnh:
“Chú đừng có giỡn mặt dzới
thần thánh như vậy ! Tội chết
đó chú em ! Chị kể cho nghe nè: hồi
còn nhỏ trong xóm đó, biết hôn ?
Ông quỷ Lì này thuộc loại quỷ chứ
không phải người ta đâu ! Trong xóm chị
có bà ba Bạt, bả đâu người miệt
ngoài trôi dạt vô Nam. Nói giọng Trung
khó nghe lắm. Bả cũng cúng cô hồn
tháng bảy như người trong này. Nhưng
bà này ác nhơn lắm kế. Xóm
làng miền Nam, nhà nào bày cúng
cô hồn mà con nít không bu lại ?
Nên trước khi bày cúng thì bả
đóng cửa rào nên không đứa nhỏ
nào vô sân bả được. Cúng xong
bà dzái cô hồn các đảng thập
phương về lãnh lương, nhưng mớ bạc
cắc thay vì quăng ra đường cho con nít
lượm thì bà quăng ngược lên
nóc nhà rào rạt như mưa đá. Thằng
con bả ở sẵn trên đó lượm
không thiếu một đồng. Còn bàn
cúng hả ? Vịt quay, heo quay, bánh ú,
bánh ích .. bả dọn vô nhà để
ăn. Thậm chí mía lóng bả còn lựa
lóng nào sâu hay bị rượu đỏ
đỏ mới quăng ra đường, đậu phộng
luộc rẻ rề cũng mang vô chứ không
quăng ra. Đủ biết con nít trong xóm nguyền
rủa bả cỡ nào. Đến năm đó,
ông quỷ Lì bàn kế với bạn
bè, vòng ra sau nhà bà Bạt phục
kích sẵn. Lúc bà ấy dọn cúng
đầy đủ nhưng chưa thắp nhang, chưa
dzái gì hết thì bọn ông Lì
xông ra, hai thằng cầm cái poncho của
lính hồi xưa, giăng ra. Một thằng lật
nguyên bàn cúng vô poncho, túm lại một
tụng rồi dông. Thằng con bả trên nóc
nhà đâu leo xuống kịp. Ba tên cô hồn
sống biến dạng mất tiêu, bà Bạt chửi
rủa tới náo động làng trên
xóm dưới. Chị coi xong, về nhà thì
cứ nghĩ tới con vịt quay đỏ tươi
mà chảy nước miếng, ngồi nghĩ lung lắm
! Cạp ngập răng vô cái đùi vịt
quay, chắc ngậm mà nghe mấy phút ! Dzậy
là chị xin má chị cho qua nhà bạn
chơi, nhưng thật ra là lội ra đồng - chị
đoán ba tên cô hồn sống đem đồ
giật được ra chòi vịt để ăn
chứ đem đi đâu ? Chị đi nhanh chân
trên bờ ruộng, nắng chang chang dzậy
đó. Tới nơi, cũng còn kịp được
cái đùi vịt như mơ. Phan biết
hôn ? Đồ cúng nó ngon thì thôi !
bây giờ nhớ lại mới biết hồi
đó đâu được ăn thịt thường
nên mới ngon tới dzậy! Ai dè. Thằng con
bà Bạt cũng ma le lắm ! Nó theo dõi chị,
rồi về dẫn má nó ra chòi vịt
ngoài đồng. Trời đất quỷ thần
ơi ! Mạnh đứa nào đứa đó chạy
trối chết. Ông Lì ào xuống rạch
để băng qua gò mả, chị cũng ào
theo mà đâu biết lội ! Hồi nước
lút đầu, ngáp ngáp tưởng chết,
ông Lì phải quay lại cứu mạng, hổng
thôi chị chết chìm nên chị trả
ơn tới giờ chưa hết !”
“Dzậy là chị
cũng thuộc loại cô hồn cái !”
“Còn phải
nói. Hồi đó ông Lì mười
lăm mười sáu gì đó, chị chừng
mười hai mười ba mà bà Bạt rủa
chị là con quỷ cái. Má chị thì
đập cho một trận không còn manh giáp
.. Thôi, tàn nhang rồi ! Mấy anh em đem ra sau,
nhậu đi.”
….
***
No say. Ông Huy, ông
Phan trở về đơn vị cũ của mình.
Ông Phan thiu thiu ngủ thì nghe tiếng còi hụ
xa xa. Thành phố này không lạ gì với
tiếng còi lanh lảnh là tiếng xe cảnh sát
vừa táp được con nai lạc trên
đường. Tiếng còi dồn dã của xe
cứu thương là nhiều nhất vì khu vực
này nhiều bệnh viện, tiếng xe cứu hỏa
thì trầm trầm đục đục mỗi khi
có tai nạn giao thông chứ cháy nhà
thì vô cùng hiếm. Chỉ có tiếng
còi không giống bất cứ tiếng còi
nào là tiếng còi ở Viện dưỡng
lão ! Khi nghe một hụ còi ba mươi
giây trầm buồn tan vào không khí
là một người già vừa vĩnh viễn
ra đi. Ông Phan gọi là tiếng còi tiễn
biệt và chẳng bao giờ muốn nghe tiếng
còi ấy ngân lên bởi nó làm cho
ông thường nghĩ về những người
quen đã khuất !
Chiều nay tiếng
còi nghe rất lạ ! Thì ra xuất phát từ
những trạm cứu hỏa khắp thành phố.
Tìm hiểu mới biết ! Thành phố đang
báo động tornado. Thế là ông Phan theo
dõi tivi để kịp trở tay vì giờ
này: Vợ con chắc chưa về tới nhà.
Ông gọi: “Em coi đưa con về nhà
càng sớm càng tốt ! Thành phố trên
anh đang báo động tornado. Thành phố
nhà mình cũng trong khu vực nguy hiểm. Đừng
ghé chợ búa gì nha. Khi nào về đến
nhà thì gọi cho anh.” Ông chờ điện
thoại để yên tâm về vợ con, gọi
thằng lớn con ông ở nơi xuất phát
tornado phía tây nam Texas, cách ông bốn tiếng
lái để dặn dò thằng lớn - con đừng
ra đường nếu không thật sự cần
thiết !
Điện thoại
ông reo nhưng là ông anh:
“Ê. Nhóc ! Cứu
hỏa sau nhà tao hụ còi báo động
tornado liên tục ! Chị mày hoảng làm tao
hoảng theo ! Phải làm sao bây gìờ ?
“Ông coi có
cái xà lỏn nào rộng nhất thì mặc
vô, leo lên nóc nhà đứng cho mát !
Nghe ông nói chuyện phát nực…”
“Giỡn mảy !
Làm sao bây giờ ?”
“Đi dọn hết
đồ đạc linh tinh trong cái tủ thức ăn
dự trữ ra. Đem vào đó một galon
nước với cái điện thoại. Khi thấy
căn nhà rung chuyển thì vợ chồng con
cái rút vô đó tử thủ. Nhớ
đem cái cellphone nha cha. Vì khi tornado bốc
cái nhà đi bán phế liệu thì
nó cũng chừa lại cho gia chủ cái tủ
đồ khô nhỏ nhoi không có cấu
trúc liên kết với căn nhà. Sau
đó muốn gọi ai thì gọi. Nhớ
cellphone, nha. Điện thoại nhà đứt dây
thì ú ớ ai nghe. Rõ chưa ?”
“Thiệt hả mảy!”
“Ai dư hơi
đi giỡn với ông. Thôi cúp nha, tôi cần
liên lạc với vợ con tôi nữa.”
“OK ! Có gì
tao gọi mày. Nhớ bắt phone nha mảy.”
….
Điện thoại reo
khẩn cấp !!!
“Anh ơi !
anh…” (Sao mà nghe dễ thương chi lạ !)
“Về nhà rồi
hả ?”
“Bây giờ
làm sao ? Anh về nhà được không ?
Bên cứu hỏa hụ còi liên tục.
Ghê quá !”
“Bình tĩnh.
Không có gì đâu ! Em có cái
áo đầm nào rộng nhất thì mặc
vô, leo lên nóc nhà coi tình
hình.”
“Sao phải mặc
áo đầm ?”
“Thì leo xuống
không kịp, thì tornado bốc em đi luôn cho
anh tiện bề sổ sách.”
“Mắc dịch. Em sợ
muốn chết mà anh cứ giỡn hoài.”
“Thôi vầy
đi ! Em đi dọn ra hết các cái trong
cái tủ áo lạnh với giày dép
là cái tủ có vị trí trung tâm
nhà mình. Đem vô đó một galon
nước với cái cellphone. Có chuyện
gì thì hai mẹ con rút vô đó, rồi
gọi anh.”
Ông Phan theo dõi
tivi về cơn lốc (tornado) đang đi dạo ở
miền nam Texas. Khi thấy cơn lốc đã
có chiều hướng di dời về phía
đông bắc - coi như không nguy hiểm lắm
cho người thân. Bây giờ ông mới thấy
hết con người mình khi trời giông
gió sấm sét .. không nên ra ngoài ! (Trời
ưa đánh lầm người ngay) Ông đang
nghĩ đến chuyện trời đánh là dị
đoan hay có thật vậy ta ? Thì bà chị
(vợ ông anh) gọi:
“Em có chắc
là tornado tới, mình rút vô tủ đồ
khô là an toàn hôn ? Hay chị chạy
lên nhà em nha ?”
“Tụ vô cả
nhà cho chết chùm hả ? Bà chị. Chia rẽ
là sống lẻ tẻ; đoàn kết là chết
hết ! Nhớ câu đó hôn, dzậy ?”
“Đừng giỡn
nữa mày ơi ! Chị sợ quá mà !”
“Nói thiệt em
nghe đi. Giờ phút này là sinh mạng
mình treo trên sợi tóc rồi chị ơi ! Tornado
đi qua còn hơn sóng thần Nam Dương mấy
năm trước ! Em hỏi thiệt nên chị đừng
nói dóc: Nếu ai còn ai mất thì cũng
nên biết chỗ người khuất để của
ở đâu mà lay lất sống qua ngày. Hay
cũng có chút đỉnh để lo hậu sự
cho người thân không may ? Chị hiểu ý
em chứ ?”
“Thì chị
để trong nhà băng chứ để đâu
! Di chúc trong
safety box. Có gì em
lo cho con chị với nha. Biết dzầy !
Chị hổng đi Mỹ đâu !”
“Thì em cũng y chang như chị. Có gì, lo cho vợ con em với
nha !”
“Biết dzậy !..”
“Biết gì ?”
“Biết dzậy chị để
cho tụi em nhiều nhiều một chút.”
“Thôi. Đừng bi quan quá vậy
! Ông bà, cha mẹ mình ăn
ở không đến nỗi con cái chết hết
đâu mà lo. Từ giờ,
đám giỗ ai cũng làm đàng hoàng
để tạ ơn che chở là đúng đắn.”
“Chị biết rồi !
Nhưng em có chắc là tử thủ trong tủ
đồ ăn là không chết, hôn
?”
“Em bảo đảm
là tai qua nạn khỏi. Tornado đã chuyển
hướng, thành phố mình không còn nằm
trong tầm nguy hiểm. Em nói thật cho chị biết
nhưng không được tiết lộ bí mật
đó nha !”
“Chuyện gì
?”
“Em nghe chị gọi
ông anh em dọn tủ đồ ăn để trừ
gián đã cả tháng, nhưng đàn
ông bị bệnh mê ‘còm’. Nhân dịp
tornado đe dọa, em nói ông ấy dọn hết
tủ ra thì bây giờ chị lệnh liền cho
ông ấy: Trừ gián nhân thể rồi
hãy dọn vô lại. Hiểu chưa ?”
“Hèn gì !
Vợ mày kêu mày dọn tủ áo lạnh,
sắp xếp lại mớ giày dép thì
mày kêu vợ mày dọn tủ áo lạnh,
giày dép !”
….
Thôi. Nói nữa
bể mánh, hết !
Hôm sau, đọc
báo: Mười người chết ở biên giới
Mễ với Texas vì tornado. Ông Phan hứa với
mình. Không cầu tornado qua đây để
tương kế tựu kế được đâu
! Nguy hiểm quá.
PHAN
(Bai Chuyen)