Ký Ức
Thương Đau
(Phạm hoàng Chương)
Tác giả đã góp
bài viết về nước Mỹ từ năm
đầu. Là cựu
giáo sư trung học ở Việt Nam trước
1975, vượt biên đến Mỹ năm 1984,
ông đi học và trở lại nghề cũ.
Sau nhiều năm dạy tại một trường
công lập Mỹ ở San Jose, tác giả về
hưu tại Riverside, Nam California., và vẫn liên tục
góp thêm nhiều bài viết giá trị
cho Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới
của ông lần này là một chuyện
tình thời loạn. Người kể là một
tiểu thư Paris gốc Do Thái nạn
nhân phát xít còn sống sót nay
đã thành bà cụ, và người nghe
là một phụ nữ Việt, nạn nhân Cộng
sản cuối thế kỷ.
*
Từ ngày vào làm cho nursing home này ở
ngoại ô New York,
Hà để ý thấy một cụ bà
bệnh nhân người Âu châu khoảng
trên dưới 85 tuổi,
tóc trắng bạc phơ, da dẻ nhăn nheo
nhưng thân hình cao ráo và nét mặt
rất đẹp. Tracy
trước đây săn sóc bà, giúp đỡ ăn uống,
tắm rửa và thay áo quần. Thỉnh
thoảng Hà cũng ghé tạt qua phòng
bà chích cho mũi thuốc khỏe, vui vẻ
thăm nom, và bà chào đáp lại với
nụ cười buồn khó tả.
Được hai tháng thì Tracy đổi lên lầu ba
làm, bà cụ được giao lại cho Hà cùng
với 12 bệnh nhân khác. Do đó Hà biết
tên bà là Yvonne Brunner, từ Pháp qua định
cư ở Mỹ được 30 năm nay.
Bà Brunner còn tự một mình đi lại
được, tuy hơi chậm, ít nói, khi ngồi
đôi mắt mơ màng nhìn ra quãng trống
xa xôi như hồi tưởng lại những kỷ
niệm thời trẻ trung niên thiếu. Bà
có 2 người cháu nội, một trai, một
gái,
trên dưới 30, thỉnh thoảng mang
quà đến ghé thăm, ngồi một lát
rồi về. Khi rảnh việc, Hà thường
vào ngồi chơi với bà, cười nói
"Bonjour Madame, comment allez vous ce matin ?", xem bà có cần gì
không, bóp lưng
cho bà, hay tẩn mẩn
ngắm chiếc mũi cao thanh tú và hai hàng
lông mi dài của bà chớp chớp trên
khuôn mặt đẹp nhăn nheo .. Một hôm,
nhân chịu khó chạy đi tìm cái muỗng
khác thay cho cái bà vô ý đánh
rơi, Hà tự nhiên nghe bà hỏi:
- Cô là người nước nào đến ?
- Cháu người Việt Nam.
- Cô nói được tiếng Pháp à ? Trước kia làm nghề gì ?
Chắc
cô có chồng con chứ ?
- Cháu trước
là giáo sư dạy Pháp văn ở trung học
đấy chứ. Chồng cháu chết đã
lâu, cháu và
đứa con trai đi
vượt biên,
được định cư ở Mỹ 22
năm nay.
- Oh, I am sorry ... Chồng cô chết
vì bệnh hay tai nạn ?
- Chồng cháu ở
tù cải tạo Cộng sản 6 năm, về
nhà được ít lâu thì bệnh chết.
- Tội nghiệp, chiến
tranh ... tù đày ... chết chóc .. Ở
Âu châu ngày xưa cũng vậy. Xin lỗi
cô, tôi hơi
tò mò một chút, thế cô ở vậy
hay lấy chồng khác rồi ? Con trai cô bây giờ
làm gì?
- Cháu vẫn ở vậy
từ đó đến nay. Con cháu làm kỹ
sư, hai vợ chồng nó có mở tiệm dry
cleaning gần đây.
Bà cụ trố
đôi mắt phơn phớt xanh nhìn tôi ngạc
nhiên:
- Thật vậy sao ?
Chúa ơi, sao
hoàn cảnh cô giống tôi thế !
- Sao lại giống
cháu ? Thế cụ làm sao mà bỏ Pháp
qua đây ?
Bà cụ bỗng run
run nắm lấy bàn tay Hà, xiết thật chặt:
- Tên thật tôi
là Sara. Chuyện của tôi dài lắm ...
Lúc nào khỏe, tôi kể cô nghe.
*
"....Cô Hà
à, tôi gốc người Do Thái. Ba má
tôi và mấy anh em tôi, ngày xưa, trước
khi bọn Đức chiếm đóng nước
Pháp, sống ở ngoại
ô Paris. Lúc đó tôi mới 18 tuổi. Ba
tôi làm chủ một hãng buôn lớn, rất đông người
làm. Năm 1942, Hitler
ra lệnh gia tăng lùng bắt tập trung người
Do Thái vào những trại cưỡng bách
lao động khổng lồ để thủ tiêu
hàng loạt. Nhà cửa tài sản ba má
tôi bị tịch thu,
chúng tôi được phát những miếng
vải vàng hình ngôi sao đeo trước ngực
áo mỗi khi ra đường để phân biệt
vói các giống dân chủng tộc
khác. Một người làm công cũ của
ba tôi, tên Mark, dấu chúng tôi dưới
hầm basement của một khu building cũ kỹ. Hắn
là người Đức. Ba tôi tin tưởng hắn,
lần hồi đưa hết vàng bạc cho hắn
tiếp tế thức ăn và hối lộ bọn mật
vụ Đức làm ngơ. Được mấy
tháng thì một đêm có nhiều bước
chân người đi xuống hầm nơi chúng
tôi đang ngủ ... Thường ngày chỉ
có một mình Mark tới, lần này có nhiều
tiếng chân lạ đi theo làm tôi sinh
nghi, lẻn bò lên
một hóc tối có lỗ hổng rào lưới
thông ra mặt đường cái ngoài dường
phố, ngồi quan sát. Tôi kinh hoàng thấy
Mark dẫn ba bốn tên lính Đức xuống chỉa
súng bắn xối xả vào ba má và anh
em tôi, lục soát lấy hết tiền bạc rồi
bỏ đi. Tôi run rẩy bò xuống sờ mũi
mọi người thì ai nấy đều chết hết,
máu me bắn tung tóe. Rạng sáng tôi lấy
búa đập phá lỗ hổng , vừa đủ
rộng chỗ chun lọt
ra ngoài, giựt đứt miếng vải
ngôi sao vàng trước ngực rồi khóc mếu máo đi
về phía Paris như người mất hồn.
Tôi có mấy người bạn quen ở Paris,
nhưng chỉ nhớ có mỗi địa chỉ
nhà của Jean là bạn trai rất tốt hồi
thơ ấu ở gần nhà. Ba má Jean có một
cửa tiệm giặt ủi lớn và Jean là con
trai lớn ở đó phụ giúp ông bà
. Jean đang mở cửa tiệm, thấy tôi ngạc
nhiên chạy tới hỏi thăm. Tôi ôm chầm lấy Jean khóc nức nở.
- Tụi Đức giết
chết hết gia đình em rồi. Em không biết
phải đi đâu bây gìờ.
Jean ái ngại vỗ
về tôi một hồi
rồi đưa tôi tới nương náu tạm
ở căn gác một
người bạn thân trên lầu 3, tên
Philippe. Philippe lớn
hơn Jean vài tuổi và có vẻ chin chắn
từng trải hơn . Anh có mái tóc đen
dày, đôi mắt đẹp và đôi
lông mày rậm . Anh hỏi Jean người
gác cổng có thấy Jean đưa tôi
lên gác không. Anh nói phải cẩn thận,
thời buổi này không nên tin ai cả. Anh ngần
ngại không muốn chứa người lạ trong
nhà, nhưng Jean trình bày hoàn cảnh
tôi và đôi ba lần ép anh phải hứa
lo lắng và săn sóc chu đáo cho tôi
nên phải miễn cưỡng nhận. Anh lấy miếng vải
vàng hình ngôi sao của tôi châm quẹt
đốt ngay ra tro để phi tang lý lịch rồi
đưa tôi vào ở một phòng nhỏ .
Tôi chưa kịp nằm xuống nghỉ thì
đã nghe tiếng 2 người đàn ông
xì xồ xô đẩy ồn ào bên
ngoài. Tôi hé cửa ra coi thì thấy Jean
và Philippe đang xoắn xuýt ôm chặt lấy
nhau hôn ở cuối hành lang. Thấy tôi sửng
sốt nhìn, hai ngươi dừng tay, ngượng
ngùng buông ra.
Tôi đóng cửa lại, đờ người
ra một lúc lâu vì sự khám phá bất
ngờ và cảm thấy đau đớn . Lúc
đó tôi chưa yêu ai hết ngoài Jean.
Jean đẹp trai, thông minh, tháo vát, nhanh nhẩu, thương người. Jean
đã giúp đỡ tôi nhiều lần ,
và cũng là người thân duy nhứt
còn lại trên đời của tôi. Có lẽ
nào Jean là
"gay", không
thích tôi, mà lại thích Philippe. Tối
hôm đó, Jean về nhà ba má ngủ, Philippe tò mò hỏi
thật tôi quen Jean
lâu chưa và có yêu Jean không. Tôi bẽn
lẽn nói thật,"anh ấy là bạn
chí thân tôi lúc nhỏ và tôi thật
sự yêu anh ta". Philippe chỉ ngồi yên lặng
không nói gì. Qua hôm sau, Jean đến dặn
dò tôi hôm nay ở nhà một mình, cố
gắng ăn lấy sức để mà sống,
vì Phil và anh phải
đạp xe về nhà quê mua thêm thức
ăn tươi cho tuần tới. Tôi tủi thân
nói,"sống để làm gì, em
đâu còn ai trên đời này nữa".
Jean nói, “Em còn
anh. Anh yêu em."Tôi hỏi, “Thế
còn Philippe?". Jean nói, “Anh cũng yêu
Phil, nhưng yêu cách khác."
Ở nhà một
mình không có gì làm, nhớ lại gia đình
bị tên khốn kiếp Mark bắn chết,
tôi tức giận xuống
bếp lục ngăn kéo kiếm con dao nhọn để
đi tìm hắn trả thù. Con dao rớt, tôi cúi xuống lượm
thì phát giác ra một viên gạch
không có trét xi măng nằm dưới
chân bàn . Tôi gỡ viên gạch lên
thì thấy một khẩu súng lục và mấy
giấy tờ quan trọng có đóng dấu, chắc
là của Phil. Tôi xách súng tới
tòa nhà có basement nơi gia đình
tôi bị bắn chết, nơi mà Mark hay
đưa mấy người Do thái giàu có tới
dấu để moi tiền,
thấy có một gia đình 4 người
đang lui cui theo Mark chui vào trốn. Tôi nói tiếng
Do Thái kêu họ chạy đi gấp vì
đang bị lừa, rồi
cầm súng chĩa thẳng vào ngực hắn, nhưng lại không đủ
can đảm nổ cò, chỉ nghẹn ngáo
khóc. Hắn giả đò năn nỉ rồi thừa
cơ tôi vô ý,
hất mạnh khẩu súng làm viên đạn
vụt bay xuyên qua đùi, làm hắn té
lăn ra đất kêu thét ầm ỹ. Tôi hốt
hoảng bỏ chạy về nhà thì trời
đã tối mịt, thấy Jean và Phil đang
đi đi lại lại sốt ruột lo lắng.
Tôi ôm mặt khóc nức nở, xấu hổ
vì đã trả thù hụt, hai người
đàn ông nhìn nhau, chỉ biết lắc đầu.
Phil dằn giọng nói:
- Thời buổi
này đi ra ngoài không có giấy tờ rất
là nguy hiểm. Cô bị giết đã
đành, chúng tôi cũng bị ở tù
lây, cô biết không ?
Hai hôm sau anh mang về
đưa tôi một gói nhỏ, vui vẻ
nói:
- Có món
quà này cho Sara. Căn cước thật
đó nghe.Tên cô bây giờ là Yvonne
Brunner. Yvonne, nhớ chưa ?
Cô là người Pháp chính cống,
sinh tại Lorraine..
Đó là thẻ
ID mới của tôi, có chữ ký và con dấu
của nhà chức trách quận 5 Paris
đàng hoàng. Jean hỏi dồn ở đâu
và quen ai mà Phil có được cái thẻ
quí giá này ,
Phil chỉ lắc đầu, “biết nhiều
không có lợi cho cậu". Sống với Phil
một tuần, tôi thấy anh ít nói, kín đáo, nhưng rất
tốt bụng, Ban
ngày anh đi làm,
xế chiều mới về, thỉnh thoảng xầm
xì bên ngoài với một hai người
nào đó rất nhanh rồi quay vào
đóng cửa lại. Jean cho biết Phil quen thân
với ông phó quận người Pháp .
Ông này quen với mấy tay bên Ủy ban quân
quản người Đức có quyền hạn lớn.
Ông có tình cảm đặc biệt với
Phil và Phil lợi dụng tình cảm này
để xin giấy tờ mạo giả có chữ
ký của ông.
Có giấy tờ
xong, tôi được Jean đưa về giới thiệu
với ba má anh,
ông bà Lavandier,
nhờ sắp cho
tôi 1 việc làm ở quầy tiệm giặt ủi.
May mắn 2 ông bà
chỉ gặp tôi có 1 đôi lần hồi nhỏ
nên không nhận ra tôi. Jean dặn tôi tuyệt đối
giữ bí mật, vì ba anh thân với người
Đức, ghét người Do Thái, và chấp hành luật
lệ nhà nước rất nghiêm để bảo
vệ công việc làm ăn. Ban ngày tôi
làm tròn phận sự người làm
công, chiều tối tôi lại trở về ở
với Philippe. Dần dà 3 người chúng
tôi trở thành thân thiết như anh em ruột,
đi đâu cũng có nhau. Tôi quen với cảnh
2 người đàn ông vồ vập ôm ấp
hôn hít nhau trong nhà, chẳng hề thấy ghen
hay buồn nữa. Hình như Phil và Jean quá tốt
với tôi nên tôi không có lí do
gì để hờn
trách 2 người. Tôi nghĩ bạn của Jean tức
là bạn của tôi. Người mà Jean
thương yêu,
tôi cảm thấy cũng có bổn phận
phải thương yêu và che chở . Hơn nữa,
Phil là đại ân nhân của tôi.
Tôi quí Phil ngang
như Jean và chúng tôi nắm tay nhau tổ chức
đi ra ngoài chơi thường xuyên. Tôi
luôn luôn đi giữa Jean và Phil, khi coi xi
nê, khi nghe hòa nhạc,
lúc lại ăn tối nhà hàng
ngoài trời mát.
Cuộc sống tay ba rất ư là hạnh
phúc, làm tôi dần dần nguôi ngoai
cái buồn mất mát cha mẹ anh em rất nhiều.
Một hôm
chúng tôi thuê 3 chiếc xe đạp tổ chức
thi đua xe ra ngoại ô, ai thắng người
dó có quyền quyết định tối hôm
đó đi chơi ở đâu. Cảnh đồng
quê ngoại ô Paris cây cối xanh
tươi, gió
xuân mát mẻ, 3 đứa phơi phới tấm
lòng vui vẻ vừa đạp vừa cười
nói ca hát líu lo, tưởng như trên
đời không còn gì hạnh phúc hơn nữa.
Nhưng Jean và Phil mãi cố thi đua đạp
nhanh, và vì khỏe hơn tôi nên bỏ
tôi lại xa tít đằng sau, làm tôi tức
giận, nhứt định
ở nhà tối hôm đó không thèm
đi chơi. Nào ngờ đâu 2 người tới
1 "gay bar"khiêu vũ, ghen tương cãi lộn
sao đó rồi Jean bỏ về sớm, chui vào
phòng tôi, ngồi
ngả đầu vào ngực tôi. Tôi còn
nhớ cảm giác sung sướng tuyệt vời
lúc đó được 1 mình ngồi kề
vai áp má với Jean trên giường, mùi
thơm nước hoa thoang thoảng từ mái
tóc vàng óng ả của Jean xen lẫn với
mùi rượu whisky nồng nàn từ miệng
Jean thốt ra làm tôi mê mẩn choáng
váng.
- Có phải anh nhớ
em nên bỏ về sớm không ?
- Phải. Xin lỗi em
ban chiều đã bỏ em tụt lại đàng
sau. Em có buồn anh không ?
- Jean, anh còn nhớ
hồi nhỏ có lần anh tập xe chở em té
ngã ở sau nhà thờ lớn, làm em sưng
mặt , bị ba
đánh một trận bầm đít không
?
- Có. Nghĩ lại
hồi đó thật vui ghê hả em. Anh còn
giữ hết những lá thư tình em gửi cho
anh nữa cơ.
Tôi không trả
lời, cúi xuống
ôm chặt lấy mặt Jean đang ngước
lên và hôn mạnh vào môi anh. Jean khẽ
giựt mình, tránh môi ra phía khác
làm tôi ngỡ ngàng tê tái.
- "Sao ? Tại em hả ?", tôi
ấp úng hỏi.
- Không, tại anh ... Xin lỗi em, anh và Philippe đang
yêu nhau mà.
- Thì đâu
có sao. Em đâu có cần anh hoàn
toàn là của em đâu. Em sẵn sàng chờ
đợi ... Chỉ cần anh nói YES, là em sẵn sàng thuộc về
anh.
Đôi mắt xanh
của Jean ngước nhìn tôi thân
ái, bàn tay Jean nắm
chặt lấy 2 tay tôi đặt trên vai anh, rồi
chậm rãi nói:
- Sara, nhưng nếu ban đêm
anh mò sang giường ngủ với Phil thì em
có đau lòng không ? Sara, anh không xứng
đáng với tình yêu của em. Em quá
xinh đẹp, dịu dàng, thông minh. Một người
con gái như em thật là tuyệt vời trong thời
buổi chiến tranh. Anh lẽ ra rất may mắn
được em yêu mới phải. Anh xin lỗi ...
Anh biết phải làm sao đây ?
Cô Hà, cô
có biết không,
cái đêm Jean theo Phil tới "gay bar" ,
rồi bỏ về
nhà sớm tâm sự vói tôi hôm
đó, có ngờ đâu, đã đưa cuộc
sống hạnh phúc tay ba chúng tôi chuyển
sang môt ngả rẽ định mệnh oái
oăm chia lìa đớn đau tan nát mà cho đến hơn 60 năm
sau, giờ này ngồi đây kể lại với
cô, tôi vẫn còn thấy thê lương cả
một cõi lòng.
Jean có người
em trai tên Jacques, lớn hơn tôi 2 tuổi. Jacques cũng
khôi ngô, tóc nâu, lực lưỡng khỏe
mạnh, nhưng nóng nảy hung dữ và mưu
mô thủ đoạn hơn Jean nhiều.Vì
buôn bán mánh mung, trộm cắp, đánh
bạc bất hợp pháp sao đó mà Jacques
bị ở tù mấy tháng, ba má Jean phải nói
dối với khách hàng là hắn bị ho lao
phải nằm nhà thương điều trị.
Jean phải đi thăm nuôi tiếp tế hàng tuần.
Ông già không ưa hạnh kiểm của
Jacques, mà lại vô cùng tin tưởng
và thương yêu Jean.
Ông để di chúc lại cho 1 mình Jean
kế nghiệp tiệm giặt có toàn quyền
quyết định mọi sự, coi Jacques chỉ như
1 người làm công thuần túy và
tuyên bố thẳng điều đó trước
mặt mọi người khi Jacques mãn hạn tù
trở về nhà. Jean
cho Jacques biết tôi vốn là Sara, có tên mới là
Yvonne, và dặn em tuyệt đối giữ bí mật.
Tôi để ý từ ngày về làm việc
ở tiệm giặt, Jacques thường hay liếc trộm
tôi và tế nhị dò la tình cảm
liên hệ giữa tôi và Jean, điều
này làm tôi lo sợ không biết phải
tính ra sao. Tôi không biết có nên kể
cho Jean nghe không. Hai anh em rất thương yêu
nhau, thường đi "gym" tập thể thao
và đánh boxing với nhau, không hề dấu diếm
nhau điều gì cho đến khi Jacques tình cờ
phát giác ra anh mình là "gay" thì
mọi sự bắt đầu rắc rối. Câu chuyện
rất là dài dòng, cô có muốn nghe
không cô Hà ? Cô có thấy buồn
chán không ?
- Không, cháu rất muốn nghe, cụ
Brunner. Cụ làm ơn kể tiếp đi.
".... Có một
hôm tôi rời tiệm về nhà, trời lất
phất mưa, Jacques chạy theo với cây dù
đen bung lên che mưa cho tôi và đòi
đưa tôi về nhà. Tôi không chịu,
hắn cứ nằn nì mãi, và móc ra một
hộp nhỏ xíu tặng tôi làm kỉ niệm.
Tôi mở ra thấy một
chiếc nhẫn hột xoàn mới toanh. Tôi từ
chối, nói là không quen đeo nữ trang. Hắn
vẫn cứ lẽo đẽo theo tôi về tận cầu
thang căn gác của Phil. Ở đây, tôi nói thẳng:
- Tôi ở nhờ
nhà người anh họ, không tiện mời anh
vào. Xin lỗi.
Vừa lúc
đó thì Phil về tới. Tôi phải giới
thiệu 2 người với nhau. Phil lịch sự mời
Jacques lên lầu. Khi 2 người uống rượu
vang, Jacques tò mò hỏi sao một anh thợ in tầm
thường như Phil lại có bà con giàu
có như gia đình tôi. Phil nhún vai:
- Thời buổi chiến
tranh mà chú, mọi sự đều đảo
ngược. Tiểu thư Sara kia hiện giờ cũng
làm công cho ba chú đấy thôi.
Jacques giả vờ
cười tán đồng, nhưng những ngày
sau đó, hắn ngấm ngầm theo dõi 3 người
chúng tôi trong những chuyến đi chơi
bên ngoài và có lần lén núp sau
một cây cột, bắt gặp Jean và Phil ôm
nhau hôn nồng nàn trong một ngõ hẻm vắng
. Biết anh mình là "bóng", và cả Jean lẫn Phil
đều không theo
đuổi tôi, Jacques hết nghi ngờ ghen
tương, nhưng tức giận đấm Jean một trận sưng bầm mặt và chửi anh
như tát nước:
- À thì ra
bây giờ tôi mới
biết anh là người con đạo đức
gương mẫu của
ba tôi, được
ông già giao cho kế thừa cơ nghiệp,
còn tôi là đứa du đãng bất lương xấu xa
đê tiện của dòng họ này. ...
Anh liên hệ với
Philippe lâu mau rồi ?
Jean nhỏ nhẹ:
- Bốn năm.
Jacques cười gằn:
- Bốn năm ? Thì ra lâu nay tôi
có mắt cũng như mù, chắc anh và hắn
đã từng cười sau lưng thằng em ngốc
nghếch này.
- Anh đâu có muốn
dấu em đâu, một đứa em mà anh
thương có khi còn hơn chính anh nữa.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến
cuộc sống của em. Anh có muốn sinh ra là
"gay" đâu.
- Thì chính do anh
thích, anh lựa chọn đó thôi.
- Lựa chọn
được à ?
Này Jacques, em có chọn sinh ra với màu
mắt xanh không ? Tại sao tóc anh vàng mà
tóc em nâu ? "Gay"hay "straight" là
cách chúng ta được sinh ra trước khi
chúng ta có quyền
lựa chọn. Năm anh 12 tuổi, anh có hỏi
cha Pierre về đồng tính luyến ái, cha
lăng mạ những người mắc bệnh
đó, cha nói họ nên xấu hổ mà
tự tử cho rồi. Anh đã cố gắng thay
đổi, chơi với
bạn gái, nhưng
đã không bao giờ thay đổi được, không bao giờ ...Từ
đó, anh không thèm tâm sự với ai về
chuyện này nữa.
Jacques yên lặng
không nói gì. Jean tiếp tục nài nỉ:
- Em thông cảm cho anh chưa
? Nói đi, anh vẫn
còn là anh của em chứ, phải không ?
Jacques cúi mặt
khe khẽ gật đầu và nắm chặt tay anh.
Tôi đã chảy nước mắt nghe Jean thuật
lại những chuyện đó. Jean thật là hiếm
có, thật tốt,
thành thật với tất cả mọi người,
không riêng gì ai. Khi ba anh treo bảng từ chối
không tiếp khách hàng Do Thái, sợ bị liên lụy, một bà khách quen Do
Thái đi trờ tới lấy đồ giặt
đã sợ hãi bỏ đi luôn không
dám bước vào,
nhưng Jean đã gọi lại, mau mắn mang đồ ra giao
và từ chối nhận tiền bà trả
vì thương xót,
ái ngại. Có những quần áo đắt
tiền bỏ giặt của khách hàng Do
Thái bị tụi Đức dẫn đi mất
tích, cả mấy
tháng không hề trở lại lấy, người
làm công xin, Jean nhất
định không cho, giữ để chờ chủ
nhân trở lại
giao. Con người Jean phúc hậu, chính trực, thương người, hiền hòa như thế,
ai mà không thương, không mến cho
được. Nhưng có 1 lần, nhân ngày sinh nhật
thứ 24 của Jean, anh đã nổi nóng thẳng
tay lôi cổ Jacques tống ra khỏi căn gác của
Phil chỉ vì Jacques lớn tiếng chửi
tôi, nặng tay
đánh tôi tàn nhẫn và xô té
xuống đất khi tôi cự tuyệt không cho hắn
tiếp tục làm ẩu hôn tôi lần thứ
hai. Đêm đó hắn đãi toàn đồ
ăn đắt tiền,
rượu sâm banh,
pa tê gan, xúc xích, mở cho nghe 2 đĩa nhạc
mỏi toanh, rồi làm bộ say hôn hít, sờ
mó tôi toan làm ẩu. Tôi tát cho hắn
một cái thật đau làm hắn lồng lộn
gào lên.
- Bitch ! Tao làm sao
mà mày chê ? Lại
đi mê mấy thằng "bóng" lại
cái. Tại sao ? Tại sao ?
Bị Jean tống cổ
ra khỏi cửa khóa lại, Jacques thấy mất mặt,
lại thêm lâu nay vẫn ganh tỵ với sự
thiên vị của ông già ưu đãi
Jean hơn, nên lẳng
lặng tìm cách trả thù Jean. Hắn vốn
giao dịch làm ăn lâu nay với lão
chánh sở an ninh người Pháp, cung cấp danh
sách địa chỉ những người Do
Thái bỏ nhà trống hai ba tuần trở
lên để lão này cho lính tới
hôi của, chở
bàn tủ giường ghế và các bức
tranh đắt tiền mang đi bán ăn chia với
nhau. Những chuyện này cả nhà chỉ
được biết sau này khi Jacques đi ở
tù đưa ra tòa án xử, mọi bí mật
được phơi bày, kể cả âm mưu
hại chính anh ruột mình của Jacques. Jacques
đã nông nổi yêu cầu lão này bắt
nhốt Jean 1 ngày với lí do có kẻ nặc
danh tố cáo tình nghi làm chính trị vu
vơ gì đó,
chờ cho Jacques tới can thiệp sau đó mới
thả về, mục
đích để trả thù anh và lấy uy
tín với ông bà già. Lão chánh sở thấy vụ bắt lầm
này đâu có mất xu nào, đồng
ý ra lệnh cho đàn em thi hành ngay.
Jean bị bắt khuya
hôm đó khi anh từ nhà Phil đạp xe về
nhà bố mẹ ngủ. Chiều ngày hôm sau cũng
chưa thấy anh về. Cả nhà hoảng kinh
mà riêng Jacques thì sốt ruột đứng
ngồi không yên, gọi phone tới Sở an ninh
liên tục, sắc mặt tái mét. Tôi
không biêt Jean vì sao bị bắt, chỉ
có linh tính sắp có chuyện dữ xảy
đến cho Jean, lo âu bấn loạn tâm thần.
Qua 2 ngày nữa có 2 nhân viên Sở
An ninh tới tiệm giặt,
báo cho ba má Jean hay anh hiện bị giam
vì có liên hệ tình ái với một
sĩ quan cao cấp người Đức có bệnh
đồng tính, nội vụ đang được
điều tra. Tôi và Jacques nhìn nhau choáng
váng mặt mày, ông bà cụ Jean lảo
đảo ngã lăn ra gần như bất tỉnh.
Thời kỳ đó ở Âu châu, đàn ông
"gay" bị chánh quyền kết tội bỏ
tù rất nặng, nhất
là bọn Đức,
bắt được họ, chúng đày vô trại
cưỡng bách lao động và đối xử
tàn tệ y như tù binh Do Thái. Sau này tôi được
biết Jacques đã đến năn nỉ, thương lượng cho
lão chánh sở an ninh 30 cái địa chỉ
nhà Do Thái bỏ trống để cứu Jean ra
nhưng không thành công. Phil cũng lén
lút lấy hẹn với viên phó quận
Pháp hỏi tin Jean bị nhốt ở đâu, nhờ
tìm cách hối lộ để thả Jean ra bằng
bất cứ gíá nào, nhưng chính
người này bây giờ cũng đang bị
nghi ngờ và sắp bị cách chức nay mai .
Túng quá, Jacques
bàn với tôi giả làm hôn thê của
Jean cùng đi với
hắn tới đồn công an Pháp khai láo
là có bầu 4 tháng, còn hắn khai là
có nhiều lần
đi chơi gái với anh để chứng
minh anh mình không phải "gay". Trưởng
đồn tưởng thật, gọi phone ra lệnh thả
Jean, ai ngờ bên kia đầu giây cho hay Jean vừa
có tên trong danh sách tội phạm, sắp lên xe lửa chuyển
đến một địa điểm khác do người
Đức quản lý. Phil và tôi gần
như hoàn toàn tuyệt vọng. Jacques bứt
đầu bứt tóc khóc mếu máo. Ba
người chúng tôi kéo nhau lên ga xe lửa,
đứng ngoài rào nhìn Jean lần cuối
xem tình hình ra sao. Tôi thấy Jean một con mắt
bị tra tấn sưng vù bầm tím, dáng
điệu thảm não lủi thủi đi trong
hàng tội phạm bước lên toa xe, dưới
cái nhìn gầm gầm của mấy tên
lính Đức cầm súng. Tôi kêu thật
to: "Jean". Jean quay lại nhìn tôi, Phil,
và sau cùng là Jacques. Mặt anh có vẻ tức
giận, hai con mắt như
tóe lửa khi thấy Jacques, không hiểu tại sao. Rồi
cánh cửa lạnh lùng đóng sập lại
trong tiếng khóc ngất của tôi và hai con
mắt to bất lực mở trừng trừng đớn
đau tột độ của Phil.
Sự việc đau
thương xảy ra nhanh chóng và quá đột
ngột khiến tôi ngã bệnh một tuần lễ,
bỏ ăn nằm liệt giường. Phil ngơ ngẩn
như ngươi mất hồn, còn Jacques thì cau
có đau khổ như ân hận đã
làm một điều gì sai trái không thể
cứu vãn được nữa. Sau này Phil mới
tiết lộ cái đêm Phil dẫn Jean đến
gay bar, Jean uống mấy ly rượu rồi bị
ép khiêu vũ với một sĩ quan "gay"
cao cấp Đức chưa hề quen biết và
vô tình bị mật vụ Đức cài
vô giả làm khách trong bar, ghi chép tên họ Jean
vào danh sách mấy người đồng
tính để báo cáo cấp trên. Tôi
hỏi:
- Tại sao Jean bỏ về sớm
đêm đó ?
- Đêm
đó tôi không nhảy, tôi gặp ông phó
quận, cái người giúp tôi làm giả
căn cước cho cô đó, ông ta cho hay
có 2 tay mật vụ Đức đang ngồi trong
bar theo dõi ghi tên mấy người
"gay" để báo cáo lên trên.
Ông ta khuyên tôi phải đưa Jean về sớm,
đừng bao giờ trở lại đây, vì
tình hình bắt đầu rất nguy hiểm. Tụi
Đức chẳng những tập trung tiêu diệt
người Do Thái mà săn lùng cả giới đồng tính,
bất kể là quốc tịch nào dưới
quyền kiểm soát của chúng. Ngay cả
chính bản thân ông ta cũng đang bị
nghi ngờ theo dõi. Tôi nhìn theo ngón tay
ông chỉ tên mật vụ đội nón nỉ
thì thấy quả thật nó đang rút ra cuốn
sổ nhỏ hí hoáy viết cái gì trong
đó. Tôi sợ quá, tới gần Jean
đang nhảy, đưa
mắt lườm ra hiệu đi về. Jean tưởng
lầm tôi ghen bóng gió với tên Đức, nổi nóng to tiếng
gây gỗ 1 trận ngoài cửa, mắng lại
tôi sao ngồi hú hí với ông phó quận
thì được mà Jean thì không cho nhảy, rồi vùng vằng bỏ
về.
- Thì ra Jean bị
tụi Đức bắt lên xe lửa đưa đi
đày trại tâp trung là do có tên
trong danh sách "gay"của tên mật vụ
Đức kia. Nhưng lúc ban đầu, chỉ là bị tạm giam ở đồn cảnh
sát Pháp địa phương. Vì tội vớ
vẩn gì ? Và ai
đã tố cáo Jean, anh có biết không ?
- Tôi cũng
không rõ. Jean đâu có thù oán
gì với ai. Nhưng đêm ở gay bar về, nằm ngủ với Jean,
tôi đã giải thích cho Jean hiểu tại sao
đã hối Jean đi về gấp. Tôi nói
tôi không muốn thấy
Jean bị bắt đưa đi đày vô trại
tập trung, tôi sợ
mất Jean. Jean đã ôm chặt
tôi xin lỗi, an ủi
tôi đừng có buồn, sẽ không có sao cả, đừng quá lo,
nhưng lúc đó tôi thực sự đang lo
đến mất ngủ. Tôi sợ mất Jean.
Lúc nào tôi cũng bị ám ảnh Jean bị
bắt phải rời xa tôi. Tôi canh chừng cho
Jean. Mà rồi chuyện đó vẫn cứ xảy ra.
Tên sĩ quan Đức nhảy với Jean đêm
đó là người duy nhứt có thể
làm chứng cho Jean vô tội, lại tự
sát ngay đêm trước khi Jean bị bắt. Thế
mới chết. Thế mới là xui tận mạng
cho Jean. Lỗi tại tôi,
tại tôi đã đưa Jean đến
cái bar khốn kiếp đó.
Tôi chưa bao giờ
thấy anh khóc, thế mà hôm đó Phil
úp mặt vào vai tôi khóc nức nở
như đứa trẻ con. Tôi ôm lấy 2 vai anh vỗ
về an ủi. Ông phó quận của anh
đã bị cách chức, chỉ còn có
tôi là bạn duy nhất còn lại của
anh. Nhưng tôi cũng không giữ được
anh lâu. Định mệnh đã an bài tất
cả. Một chiều đi làm về, tôi bị
lính Đức xét hỏi giấy tờ. Tôi
đưa chúng coi cái thẻ Phil làm cho
tôi, nhờ vậy mà chúng để yên
tôi đi về tới nhà. Vừa đến cổng
đã nghe tiếng giày bước rầm rập
trên gác, tôi giựt mình nhìn lên
thì thấy 2 tên lính cầm súng trường
đang giải Phil xuống cầu thang. Tôi thất
kinh nấp vào bóng tối, thấy Phil thình
lình bỏ chạy ngược lên phòng,
chưa kịp mở cửa vào thì đùng
đùng tiếng súng nả đạn chói
lói điếc tai. Phil té xấp xuống chết
tại chỗ. Tôi chui vào núp sau cánh cửa
cái phòng nhỏ xíu gắn công tơ
điện, chỉ vừa kịp thấy cái xác
Phil bị đá hất
từ trên lầu cao xuống đất cái
bịch. Khi 2 tên lính đi rồi, tôi bước
ra thấy Phil nằm co quắp bất động dưới
đất, đầu nghẻo
một bên, hai con mắt
to mở trừng trừng nhìn lên phía
tôi. Tôi kinh hoàng bỏ chạy thật nhanh, thật
xa như người điên, hai mắt đầm
đìa nước mắt,
răng đánh lập cập.
Tôi trở lại
tiệm giặt, thất thanh kêu Jacques ơi ới. Khi
Jacques chạy xuống đưa tôi lên nhà,
tôi như cái xác không hồn, mặt
mày tái xanh,
thân mềm như bún, lả người nằm xuống
không nói nên lời. Tôi sẽ ăn
nói với Jean sao đây sau này. Phil của anh
ấy không còn nữa. Tại sao những người
thương tôi và tôi thương lại lần
lượt bỏ đi hết. Ba má, anh em tôi, Jean, rồi nay tới Phil.
Từ đó,
tôi ở lại luôn với ba má Jean, lúc nào cũng âu
sầu áo não. Tôi nhớ mãi con mắt bầm
tím của Jean nhìn tôi và Phil ai oán
lúc bước lên toa xe lửa. Tôi nhớ
mãi đôi mắt mở trừng trừng
nhìn tôi của Phil lúc chết. Tôi nhớ mãi
ngày 3 đứa
đua xe đạp, ca hát líu lo, cười
nói liên tu bất tận trên đường
quê gió mát. Có tên sĩ quan Đức
một đôi lần tới, Jacques đưa hắn
vào phòng kín trò chuyện và hối
lộ tiền bạc. Tôi giận dỗi cự nự
tại sao kết giao với quân thù hại anh ruột
mình, Jacques giải thích giả đò như
vậy chỉ là để dò la tin tức Jean
và nhờ tìm cách cứu anh ấy ra. Tôi
hiểu ra, cảm ơn hắn và thỉnh thoảng
theo hắn đi ăn tối ở các nơi sang trọng.
Jacques trở nên
ít nói, trầm
ngâm, nghiêm chỉnh
làm ăn, quản
lý business tiệm giặt rất giỏi, doanh thu
tăng trội lên thấy rõ. Một hôm, hắn
năn nỉ tôi nhận lời lấy hắn,
đè tôi ra hôn. Tôi ngoảnh miệng
qua một bên. Con mắt
bầm tím ai oán của Jean hiện ra trước
mặt tôi. Jacques nói hắn thật sự yêu
tôi. Hắn nói hắn không yêu ai khác
ngoài tôi, nếu tôi không chịu thì hắn
ở vậy suốt đời.
Tôi buồn lắm.
Tôi suy nghĩ cả tháng trời. Tôi đang tứ
cố vô thân,
nương nhờ ba má hắn, mà Jean
thì không biết
còn sống hay đã chết rồi.
Không lấy Jacques mà ỏ chung nhà thế
này thì sớm muộn cũng không xong,
mà ba má Jean lại cũng tán đồng chuyện
ấy. Thôi thì nhắm mắt đưa chân,
con gái sinh ra thời loạn đâu có quyền chọn lựa. Thế
là tôi nhắm mắt nhận lời. Ba má
Jean mừng rỡ,
làm đám cưới, chính thức sang
chủ quyền tiệm giặt lại cho Jacques và
tôi.
Một hôm hai đứa
tôi đang ngồi ăn ở một hộp
đêm sang trọng đắt tiền thì tên
Mark khốn kiếp xuất hiện trước bàn
chúng tôi. Hắn bị què một chân,
cái chân hồi đó tôi bắn trúng,
nên đi đứng khập khiểng. Hắn khả ố
nhìn tôi đang tái mét, cười hềnh
hệch:
- À, cậu Lavandier, lâu
ngày mới gặp lại cậu chủ tiệm giặt,
đi ăn với cô vợ người Do Thái. Dạo
này làm ăn có khá không ?
- Cũng sống qua
ngày thôi chú.
- Qua ngày gì !
Ăn ở nhà hàng "xộp" này 1
đêm bằng người khác đi làm 1
tháng ! Chỉ có dân triệu phú mới
dám ăn nhà hàng này.
Tôi cúi mặt, liếc thấy có ba
tên sĩ quan Đức ngồi chung bàn với hắn
đằng kia dương mắt cú vọ nhìn lại,
tháo vội sợi dây chuyền vàng nhận
ngọc bích đeo cổ tay đẩy nhanh về
phía hắn, tính
hối lộ cho hắn câm miệng. Hắn không
thèm đụng đến, nham nhở cười khẩy.
Jacques nhanh trí bảo:
- Tôi có bạn
bè ngồi gần đây làm to chuyện
không hay, để
ngày mai tôi gặp chú ở cửa Viện Bảo
tàng lúc 5 giờ
chiều, mình sẽ
nói chuyện nhiều hơn, O.K?
- Tốt lắm,
tôi phục cậu em rất bình tĩnh và biết
điều. Hẹn chiều mai.
Nói xong hắn quay
về bàn với mấy tên sĩ quan. Tôi bị
một phen sợ xanh mặt.
Chiều ngày
hôm sau Jacques lạnh lùng xách dao ra khỏi
nhà đi gặp hắn,
rồi xẩm tối
trở ngay về nhà. Tôi đi theo vô
nhà bếp đóng
cửa lại, thấy
Jacques cởi áo dính đầy máu
tươi bỏ vô lò đốt. Tôi sợ
hãi:
- Anh bị
thương hả ? Chảy máu có nhiều
không ?
- Máu của hắn
đó. Anh không hề gì. Từ rày trở
đi em không còn phải sợ ai nữa hết.
Tôi biết Mark
què chân đi chậm chạp nên Jacques
đã phục kích ở chỗ hẹn
đâm chết hắn tại chỗ. Thật là
ác giả ác báo. Què chân mà
còn tham lam.
Rồi thì tôi
có mang. Thời gian này Jacques có vẻ buồn
rầu lộ rõ ra mặt.
Tôi gặng hỏi mãi,
thì ra Jean bị hành hạ, làm nhục, nên bướng
bỉnh cãi lại với bọn cai tù sao
đó và bị đưa về trại
Dachau, là nơi
không mong có ngày sống sót trở về.
Ở trại tù
đó, bọn
bác sĩ Đức coi tù nhân "gay"
như súc vật dùng để thí nghiệm, chúng tiêm thuốc
độc vào óc não họ để
thí nghiệm xem có thể chuyển đổi trở
lại thành người đàn ông bình
thường hay không. Tôi rùng mình ghê
tởm sự độc ác dã man của tụi
Đức khốn nạn chó má, chỉ biết
đêm đêm cầu nguyện Ơn Trên cho
Jean một ngày nào đó dược sống
sót trở về.
Qua năm 1944 tôi
sinh cháu bé, đặt tên là Jean Jr. để
tưởng nhớ đến Jean. Thằng bé bụ
bẫm dễ thương, ông bà nội cưng lắm.
Bấy giờ quân đội Đức sắp thua trận, rút khỏi Pháp,
tòa án Pháp truy tố những ai cộng
tác với tụi lính Đức trước
kia, thế là Jacques bị
bắt giam rồi đưa ra tòa xử. Hắn
phân trần giả đò hợp tác với
Đức là để nhờ giúp đỡ cứu
người anh ruột khỏi trại lao động Do
Thái. Nhưng luật sư công tố viện
đưa ra bằng chứng Jacques căn cứ trên
tên những khách hàng Do Thái không tới
lấy đồ giặt mà cung cấp cho tên
chánh sở an ninh các địa chỉ nhà bỏ
trống để hôi của bán kiếm tiền
chia chác nhau. Ông này lại dẫn vào một
nhân chứng sống, chính là tên
chánh Sở an ninh Pháp ngày trước.
Lão ta nhận có làm ăn bất lương
với Jacques và khai chính Jacques đã đến
nhà nhờ lão nhốt giam Jean một ngày
để trả thù anh mình. Sau đó,
tên tuổi Jean được đưa qua Sở mật
vụ Đức điều tra mới lòi ra vụ
danh sách "gay" rồi
bị đưa đi đày vô trại
tù Do thái. Tôi và bà mẹ Jean ngồi
ở hàng ghế đầu nghe mà sững sờ
há hốc mồm. Jacques cứng miệng cúi gầm
mặt, không cãi được một lời, mặt
mày trắng bệch. Ba ngày sau thì cảnh
sát đến gõ cửa phòng tôi, cho hay hắn
đã tự treo cổ chết trong tù vì hối
hận và xấu hổ.
Tôi nghe tin, lạnh
lùng thản nhiên, tâm trạng rối bời, không khóc được
một tiếng. Trách ai bây giờ đây
? Tại Jacques hay tại
Jean ? Hay tại chính
trị, thành kiến khắc nghiệt.
Tuy giận Jacques tiểu
nhân, tôi cũng
ý thức rằng sớm muộn gì Jean cũng sẽ
bị đi đày, hay bị bắn chết như
Phil vì tội "gay". Gia đình tôi, gia đình Jean, hạnh phúc của 3
chúng tôi ở căn gác đó, chỉ
trong vòng hai năm mà tan nát, rã rời, tai ương
chết chóc đưa đến dồn dập.
Tôi trở thành trụ cột của gia
đình Jean, của tiệm giặt ủi. Ông
bà cụ Jean giờ đây, mất hai đứa con, lẩn
thẩn như người mất hồn, giao tôi toàn
quyền quyết định mọi sự trong nhà.
Đầu tháng
Tư 1945 có tin tất cả những tù bị
Đức giam giữ trong các trại còn sống
sót được giải phóng trở về
đoàn tụ gia đình, tôi mừng rỡ hồi
hộp ngày nào cũng ra ga xe lửa tìm
đón Jean. Ngày nào tôi cũng đi bộ
ra đó dáo dác ngó quanh quất giữa
đám đông người bà con thân
nhân, nhìn những tù nhân thân tàn
ma dại hốc hác từ trên các toa khập
khiểng bước xuống,
ngay cả những người què cụt sứt
mẻ, vẫn không thấy
mái tóc vàng của Jean ở đâu. Anh đã chết
rồi, hay thay hình biến dạng đứng gần
bên tôi mà có khi tôi cũng không nhận
ra?
Được 1 tuần
thì có điện thoại hội Hồng thập
tự gọi đến nhà cho hay Jean hiện còn
sống đang nằm ở nhà thương Saint
Paul. Tôi cuống
quít chạy lên,
vô phòng, thấy anh ấy nằm im trên
giường, gầy ốm
xanh xao, đầu cạo trọc lóc, hình như
không nhận ra tôi. Nước mắt tôi
ràn rụa chảy. Tôi nắm tay anh kêu:
- Jean, anh khỏe
không ? Anh nhận ra em
không ? Sara đây.
Sara.
Jean cứ nằm im
lìm, hai mắt xanh đục nhìn lơ láo
trước mặt, không trả lời gì cả.
Viên bác sĩ chạy tới, nói nhỏ:
- Bà Lavandier,
ông anh chồng bà khó có hy vọng qua khỏi.
- Tại sao ? Khổ cực đọa
đày 2 năm trong trại Do thái như thế mà anh ấy
còn vượt qua được huống chi là
bây giờ nằm đây được điều
trị thuốc men đầy đủ .
- Ông ấy bị
lobotomy. Bà có thấy trên đầu ông ấy
hai vết xẹo to do cắt mổ không ? Tụi bác sĩ Đức
tiêm thuốc độc vào não ông ấy
để thí nghiệm chữa bệnh đồng
tính luyến ái, kết quả làm hư bộ
não. Ông ấy không còn nhớ gì nữa
hay nhận ra ai cả. Chỉ còn sống vài ba tuần
nữa thôi.
Tôi nghẹn
ngào:
- Nếu vậy
thì thà cho phép chúng tôi mang về
nhà săn sóc để anh ấy được gần gũi
gia đình và chết được ấm
cúng hơn là ở đây.
Thế là tôi
đưa Jean về. Ông cụ lúc trước biết
anh "gay", giận
không muốn nghe nhắc đến tên anh, mà
bây giờ thấy anh về, thân tàn ma dại, nước mắt ràn rụa
khóc thút thít, ra vào quanh quẩn bên
anh, đứa con duy nhất còn sót lại
không biết còn sống đến khi nào.
Tôi dìu anh bước vào phòng cũ của
anh, chỉ tấm hình to của Phil treo trên tường
nói:
- Mọi thứ trong
phòng anh còn y nguyên như cũ, chỉ
có thêm tấm hình của Phil. Anh có biết
Phil đã chết rồi không ?
Jean hình như
không thấy, không biết, không nghe, không
hiểu. Tôi mở bản nhạc khiêu vũ
ngày xưa anh vẫn thích, anh cứ nằm
trơ trơ trên giường, không nói, không gật đầu,
đôi mắt to xanh mở lờ đờ.
Sau đó 2 tuần
thì Jean chết, chết với bàn tay nắm lấy
tay tôi ngồi thổn thức bên cạnh, trong khi
ba má anh đứng ôm nhau cúi mặt sụt sịt
khóc gần đó.
Từ đó tôi
ở vậy nuôi dưỡng cu Jean, trông coi tiệm giặt, và săn sóc cha mẹ
chồng đến khi ông bà lần lượt
qua đời.
Tôi gửi Jean Jr. qua
Mỹ du học, thành tài, lấy vợ Mỹ. Một
thân trơ trọi, sống
ám ảnh với kỉ niệm đau thương,
tôi chịu không nổi, bán hết cơ nghiệp
dọn qua ở với vợ chồng Jean, mở business
làm ăn, nhập quốc tịch Mỹ. Chúng
có được hai con, làm ăn cũng
khá, mua cây
xăng, mở tiệm giặt dry clean, mướn người coi.
Tôi thấy nhiều
người "gay” ở
đây sinh hoạt, ăn ở với nhau, tụ do ôm hôn
công khai ngoài đường không ai nói.
Tôi nhớ đến Jean và Phil mà
thương đến chảy nước mắt. Phải chi họ được
sinh ra và lớn lên ở đất nước tự
do hùng mạnh này thì chúng tôi
đã sống hạnh phúc biết bao ...
Qua năm 60 tuổi, tôi về hưu, ở nhà giữ
cháu. Sáu năm trước, hai vợ chồng Jean bị
tai nạn xe hơi chết, bỏ lại tôi với 2
đứa cháu nội. Năm ngoái tôi ra
vườn cắt hoa nhân ngày giỗ Jacques, bị
trượt ngã phải vào nhà thương nằm
một tháng. Sau đó thì chúng nó gửi
tôi vào đây ở luôn để
được y tá săn sóc tốt hơn.
Và tôi gặp cô, cô Hà.
*
Bà cụ Madame Lavandier, hay Sara, nói tới đó
thì có vẻ hơi mệt, nhắm mắt lại
lim dim ngủ. Hà nhẹ nhàng đứng dậy
đóng một nửa cánh cửa sổ, kéo
tấm rèm khép lại cho bớt ánh
sáng. Ngoài kia,
vườn cây xanh tươi lấp lánh
trong ánh nắng vàng buổi trưa, mấy
cánh hoa hồng rung rinh trong làn gió nhẹ.
Hà nghe chuyện
bà cụ mà bùi ngùi nhớ đến mối
tình thuở thanh xuân,
đến người chồng xấu số của
mình chết mấy chục năm về trước ở
Vietnam.
Những người
thân yêu của bà cụ thì chết
vì phát xít. Người chồng thân
yêu của Hà thì bị đầy đoạ
đến chết bởi Cộng Sản. Bà cụ
và Hà đều cùng lớn lên trong thời
kỳ đất nước chiến tranh tang
thương, chính trị khắc nghiệt, chịu
nhiều thiệt thòi mất mát, lìa bỏ
quê hương, sống
cô đơn nuôi con đến già rồi
tình cờ gặp nhau ở đây. Nhưng chuyện
của bà ly kỳ, éo le, và hoàn cảnh của
bà đáng thương hơn của Hà nhiều.
Cuộc đời vốn là vậy, sinh ly tử biệt, và
thay đổi không ngừng. Có tiếng đằng
hắng nhẹ sau lưng,
Hà quay lại thấy bà cụ đã mở
mắt ra. Bà thì thầm nói:
- Cô Hà, làm ơn kéo rèm
ra cho tôi được ngắm cây xanh ngoài trời
một chút. Nhiều lúc tôi có cảm
giác như mình sống đã quá
lâu, dĩ vãng
lúc nào cũng như theo đuổi ám ảnh
tôi. Tôi muốn chết để được gặp
lại Jean và Phil. Mỗi lần nhìn cây cối
xanh tươi phơi phới trong nắng vàng
gió mát ngoài kia, tôi như thấy lại
mồn một hình ảnh trẻ trung tràn đầy
sức sống của 3 đứa chúng tôi cùng nhau đạp xe
líu lo ca hát vui vẻ trên con đường
quê dài hun hút giữa hai cánh đồng
lúa vàng thơm phức ngày nào ở ngoại
ô Paris. Những giây phút đó, cô biết
không, đích thực
là những giây phút mê ly, hạnh phúc, tuyệt vời nhất
tôi còn được hưởng, trong lúc tuổi già
bóng xế, gần
đất xa trời một mình ở góc trời
này ...
PHẠM
HOÀNG CHƯƠNG
(Bai Chuyen)