SU'U TÂ`M 7

Home | VA(N | VA(N [tt] | VA(N 1 | VA(N 2 | VA(N 3 | VA(N 4 | VA(N 5 | VA(N 6 | VA(N 7 | VA(N 8 | VA(N 9 | VA(N 10 | VA(N 11 | VA(N 12 | VA(N 13 | VA(N 14 | VA(N 15 | VA(N 16 | VA(N 17 | VA(N 18 | VA(N VUI | VA(N VUI [tt] | VA(N VUI 1 | VA(N VUI 2 | VA(N VUI 3 | TA.P GHI | TA.P GHI [tt] | TA.P GHI 1 | TA.P GHI 2 | TA.P GHI 3 | TA.P GHI 4 | TA.P GHI 5 | TA.P GHI 6 | TA.P GHI 7 | TA.P GHI 8 | TA.P GHI 9 | TA.P GHI 10 | TA.P GHI 11 | TA.P GHI 12 | TA.P GHI 13 | TA.P GHI 14 | TA.P GHI 15 | TA.P GHI 16 | TA.P GHI 17 | TA.P GHI 18 | BÀI VIÊ'T | BÀI VIÊ'T [tt] | BÀI VIÊ'T 1 | BÀI VIÊ'T 2 | BÀI VIÊ'T 3 | BÀI VIÊ'T 4 | BÀI VIÊ'T 5 | BÀI VIÊ'T 6 | SU'U TÂ`M TIN | CU'̉'I CHÚT CHO'I | CHUYÊ.N LA. KHÓ TIN

VA(N VUI 3

Cái Số

 

Cái Số

(Trần Cẩm Tú)

 

Tác giả Trần Cẩm Tú là cư dân tiểu bang Oklahoma, cho biết bà đã về hưu. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là “Cha Con Mỹ Hoá.” Bài viết mới của bà kể chuyện các vị cao niên Việt thơ thới đi sòng bài giải trí ăn thua với “cái số.”

 

*

 

Vợ chồng ông Nguyên, bà Mai bằng tuổi nhau. Người xưa có nói - Vợ chồng bằng tuổi là số con trâu nằm trên bãi cỏ - Nghĩa là sướng hay khổ ? Số làm con trâu thì chắc không phải là sướng. Nhưng con trâu được nằm trên bãi cỏ, lúc nào cũng có sẵn cỏ để ăn lại là nhất rồi.

 

Qua thời tiền vận, bà Mai thấy rõ số bà không giầu được nên suốt thời trung vận bà chịu an phận thủ thường, không cố gắng bon chen với đời. Bà Mai cứ nghĩ số mình không giầu không sang, vùng vẫy cũng chẳng đi đến đâu, chỉ khổ xác mệt tâm.

 

Năm 1980, sau chuyến vượt biên hãi hùng gia đình bà Mai được định cư nơi xứ Mỹ. Bà Mai bằng lòng đi làm hãng xưởng. Ông Nguyên cứ bầy đặt đòi làm Business. Bà Mai không chịu, ông Nguyên lười thấy mồ, mà làm Business thì cực khổ lắm. Nếu số giầu ông Nguyên mua Stock, mua đâu trúng đó, lời gấp ba bốn lần. Còn đằng này chỉ mua Stock của hãng bà Mai làm thôi mà ông Nguyên còn lỗ chỏng gọng ra, mất hơn nửa tiền hưu.

 

Bà Mai lý luận kiểu đó, rồi chứng minh cụ thể cho ông Nguyên biết. Này nhé, thời bà còn đi làm trong hãng, cứ chỗ nào có bà là không có Overtime. Bà vừa rời chỗ đó thì chỗ đó Overtime mút mùa lệ thủy. Chỗ bà mới đến đang có Overtime thiên hạ làm thở ra khói vì mệt, bà vừa đến là Overtime cắt cái rụp. Số bà Mai nhàn nhưng không tiền.

 

Ông Nguyên vừa đi làm vừa đi học lại mà lúc nào cũng có Overtime, phải ráng đi cầy mệt nghỉ vì tính lo xa muốn kiếm thêm tiền để dành phòng thân lúc tuổi già. Thấy chưa Cái Số đã định rồi. Cái Số đưa đẩy tư tưởng trong đầu mình ra đến hành động.

 

Thời con gái, các bạn của bà Mai ai cũng thích chọn ý trung nhân của mình là người lớn tuổi, hơn mình năm bẩy tuổi, đứng đắn, đã thành danh có sự nghiệp, tiền bạc rủng rỉnh ... để gửi tấm thân ngàn vàng của mình. Cổ nhân nói - Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân -. Bà Mai không biết bà có khôn ngoan không, nhưng bà biết thân phận mình nên tìm chồng ở chốn nơi nào. Thời trung học qua đi, lên đại học là phải chú ý tìm đối phương để ra trường có tiểu đăng khoa đi kèm. Bà Mai phải lo toan như vậy vì bà biết bà phải lấy chồng. Mẹ bà Mai muốn thế, mẹ bà cứ sợ bà ế chồng, chặn đường đàn em gái.

 

Bà Mai không chú ý đến thế giới các anh, các bác trẻ, chú trẻ của lũ bạn mình. Bà Mai có rất nhiều cô bạn thân, cô nào cũng nói thích bà lắm, coi bà như chị em trong nhà, nhưng chưa một cô nào ngỏ ý nuốn rước bà về làm chị dâu, bác dâu, mợ dâu cả ... đúng là cái miệng chỉ thơn thớt ... Bà Mai rộng lượng không để bụng oán trách bạn bè vì bà không thèm những anh chàng người lớn đó.

 

Bà Mai tự biết trong bốn thứ công dung ngôn hạnh bà chẳng có điểm nào trội cả. Các đấng nam nhi đó chỉ thích các cô bạn của em mình, cháu mình đẹp đẽ duyên dáng ... Cô nào nhan sắc tuy không đến nỗi Chung Vô Diệm, nhưng cũng chỉ khá hơn bà một chút thôi thì phải có cái miệng ngọt ngào dịu dàng, cặp mắt tình tứ, cử chỉ e ấp thì mới có hy vọng được lọt vào mắt xanh của các đấng mày râu đó, được các đấng bỏ công đi tán tỉnh ... lưới vào tròng .... Bà Mai không bao giờ dòm ngó tới các đấng này - kính nhi viễn chi - là thượng sách.

 

Bà Mai chọn chồng tương lai trong thế giới đồng trang lứa với mình, chưa có công danh sự nghiệp, nghèo trắng tay, nhưng vui vì dễ chơi, dễ hòa đồng, không phải điệu bộ ta đây con gái nhu mì hiền hậu . Bà Mai lại cẩn thận suy tính, mình thấp lấy chồng lùn xủn đẻ con lùn tội lắm, mình xấu xí lấy chồng xí trai đẻ con xấu cũng tội nghiệp nó luôn ...Thế là bà vẽ một lằn ranh giới chặn những quý vị này lại.

 

Bà Mai chỉ thân thiện với những người bạn trai cao thước bẩy cộng với bà thước rưỡi chia đôi con bà sẽ thước sáu. Bà Mai chỉ tử tế với những trự nào trông sáng sủa đẹp trai cộng với cái xấu của bà chia hai ra con bà sẽ có nhan sắc trung bình đẹp hơn mẹ nó. Vì tương lai của con cái, bà Mai không ngại bị thiên hạ đàm tiếu là đôi đũa lệch. Đã quyết tâm như vậy nên bà Mai đã chọn được ông Nguyên cao ráo và được các ông, không phải các bà, khen đẹp trai.

 

Bà Mai có một người bạn thân, nhỏ hơn bà năm tuổi đã kể chuyện vợ chồng bà ta như sau - Em tính toán kỹ lắm, không chơi với những đứa con trai bằng tuổi, hơn một hai tuổi cũng cho de, tụi nó làm gì có địa vị tiền bạc. Nên năm em mười tám, mới bước chân vào trường luật em đã chọn xã xệ hơn em mười bẩy tuổi, xã xệ lúc đó ba mươi lăm, hào hoa phong nhã đẹp trai, tiền bạc leng keng , em lên xe xuống ngựa, đã lắm, nhưng chỉ được hơn hai năm. Năm 75 chạy qua Mỹ trắng tay ... Đúng là Cái Số em lấy chồng già. -

 

Đáng nhẽ ra vợ chồng cùng tuổi sẽ cùng cầy cùng bừa, rồi sẽ rũ tay về hưu cùng một lúc. Nhưng cùng tuổi vậy mà số mệnh vẫn khác nhau. Ông Nguyên vẫn phải tiếp tục đi cầy trả nợ cơm áo. Bà Mai thì được nằm trên cỏ xanh, đóng vai liên tử cho ông Nguyên. Năm 2001 hãng bà Mai chuyển việc ra ngoại quốc để được nhân công rẻ nên bà được hưu non, lãnh gần ngàn bạc hưu của hãng, bà ở nhà luôn.

 

Mỗi tuần ông Nguyên bay đi làm Out Of State đến các tiểu bang khác nhau làm việc, từ sáng thứ hai đến tối thứ năm thì có mặt ở nhà. Được cớ là người kiếm tiền nuôi vợ nên ông Nguyên về đến nhà không làm một điều gì động chân tay, coi như đương nhiên, là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đó là tư tưởng đối với vợ của hầu hết những người đàn ông Việt Nam trên thế gian này. Đã thế lại còn thừa thắng xông lên, tự do bầy bừa. Lúc thì quần áo dơ vứt ở salon, vứt ở nhà tắm, khi thì cái ly cà phê đem ra tuốt Garare hoặc sân sau ...

 

Bao nhiêu những chuyện trước đây, thời bà Mai còn đi làm, như phụ bà cắm nấu nồi cơm điện, rửa vài cái ly, đổ rác, ông Nguyên quên hết ráo một cách rất hồ hởi. Bà Mai cứ tha hồ nấu cơm lủi thủi một mình, ông Nguyên cứ ôm Computer làm việc Lớn. Lúc nào người bà Mai khỏe bà chẳng nói gì. Nhưng những lúc mệt mỏi thì hay suy nghĩ lung tung rồi tủi thân, bà Mai chạy tới nói với ông Nguyên

- Anh bây giờ ngon quá há, chắc có nhiều tiền lắm mới mướn được người làm đấy hả ?

Ông Nguyên tròn xoe đôi mắt ngây thơ nhìn bà Mai không hiểu gì cả. Bà bực dọc nói tiếp

- Em đến nhà người ta coi con nít vừa vui vừa có cả bạc ngàn mà không phải nấu cơm rửa chén dọn dẹp nhà cửa gì cả 

Ông Nguyên lúc đấy mới hiểu ra, ôm vai bà xin lỗi rối rít

- Anh cứ tưởng là chuyện nhỏ.

Ông Nguyên chỉ để ý được một tuần rồi ngựa lại quen đường cũ.

 

Thành ra bà Mai không bị nạn huấn luyện chồng nấu cơm hộ vợ, khi chồng về hưu mà vợ vẫn còn đi cầy, như một số bạn bè lấy chồng lớn tuổi hơn mình, nhưng lại bị nạn người làm không công một trăm phần trăm. Gia tài của chồng trao tặng cho ta, gia tài của chồng một đống việc nhà. Số kiếp người đàn bà dù ở hoàn cảnh nào cũng không bao giờ bình đẳng được với đàn ông.

 

Sức khỏe của tuổi già giảm xuống với thời gian. Dần dần bà Mai không nấu nướng gì nhiều vì ông Nguyên bị cao mỡ phải ăn kiêng. Dọn dẹp nhà cửa bà Mai cũng đã bắt đầu theo chủ nghĩa sơ sơ ... mắt mờ mờ nhìn đâu cũng thấy sạch sẽ ... Nhàn cư thì lại sinh buồn. Mấy chục năm sống với nhau đâu còn chuyện gì phải nói cho hiểu nhau biết nhau. Chuyện con cái cũng chẳng có gì để nói vì mọi chuyện của tụi nó vẫn bình thường. Chuyện vui chuyện tốt lâu lâu mới có để nóị Chẳng lẽ lại mong tụi nó có chuyện xui xẻo để vợ chồng có chuyện bàn tán lo toan ?

 

Suốt tuần bà Mai ở nhà, cuối tuần ông Nguyên về, ngoài chuyện đi chợ cũng chẳng đi đâu. Đi Shopping làm gì vì có cần mua sắm gì nữa đâu. Gặp bạn bè ăn nhậu thì lại sợ cao mỡ ... Ông Nguyên ôm Computer hoài cũng mỏi mắt, bà Mai ôm phim Tầu, đọc truyện hoài cũng chán vì nhức mắt ... Vậy ta sống làm gì đây ? Đi chơi xa thì không có thì giờ vì ông Nguyên còn đi làm và bà Mai vì sức khỏe kém cũng chẳng thích rời xa cái nhà có đầy đủ thứ cần thiết của mình.... Chuyện đi du lịch, vợ chồng bà Mai không quan tâm đến.

 

Một hôm trên đường từ Dallas thăm con trở về nhà ở Oklahoma, bà Mai nhìn thấy một Casino treo bảng khai trương rầm rộ, bà rủ ông Nguyên, 

- Hay là mình đi cờ bạc đi anh. 

Ông Nguyên mắt sáng lên, mặt tươi rói, 

- Đúng đấy, có cách giải quyết nỗi buồn không tên rồi 

Bà Mai cũng cười hớn hở, 

- Em với anh lúc nào cũng ngược nhau, em nói đông thì anh nói tây, thế mà vợ chồng mình lại hợp nhau chuyện cờ bạc, may quá anh nhỉ ? 

Ông Nguyên lườm bà Mai một cái, bà vui quá cũng không để bụng làm gì.

 

Tiểu bang OK mấy năm trước đây, trong một thời gian dài, vì sự đạo đức của các Cha nhà thờ, chính phủ chỉ cho dân chúng chơi đua ngựa. Đua ngựa cũng là Gambling nhưng vẫn có dính chút thể thao, vì ngựa chạy đổ mồ hôi, thiên hạ reo hò cổ võ toát mồ hôi và thua tiền cá độ ngựa cũng toát mồ luôn. Chính phủ không cho mở Lottery. Sau thấy dân chúng cứ chạy sang các tiểu bang hàng xóm mua vé số, lại thêm công quỹ cạn dần, và với sức ép của các nhà đối lập, quốc hội tiểu bang đành phải ra đạo luật mở Lottery, liên kết với năm sáu tiểu bang khác.

 

Ông chính phủ lại còn tiến mạnh, cho phép mở Casino ở tứ phía đông tây nam bắc của tiểu bang trên đất của các ông thổ dân da đỏ. Chính phủ thâu thuế, nhiều tiền sửa sang đường xá, trường học thêm tiền, học sinh dồi dào phương tiện học hành, tiểu bang thêm Job chính phủ lại có thêm tiền thuế. Dân chúng vui chơi đen đỏ xả hơi ... Đôi bên đều lợi, còn dân đen nào ngu cờ bạc sạt nghiệp tan cửa nát nhà làm bậy ráng mà chịu, chính phủ không lo vì các ngài đã có dư tiền xây thêm nhà tù mới rồi.

 

Hiện giờ thì có hai sòng bạc lớn nhất, tổ chức như Las Vegas tiện nghi và an ninh. Casino qua mặt Walmart về số lượng khách hàng cả vạn lần. Khách kéo Slot Machine phần nhiều là người già đến chơi cho qua thời gian chờ ngày rũ bụi trần gian lên đường luân hồi.

 

Mỗi lần đi hành quân ở Casino, ông Nguyên rút ba trăm đưa bà Mai một trăm kéo máy, ông Nguyên giữ hai trăm cho mình. Mỗi tuần đi chiều thứ sáu, nếu huề hay thắng thì đi thêm thứ bẩy, cuối tháng đi thêm chủ nhật để dự rút số xe hơi.

 

Có vài lần hăng say đỏ đen vợ chồng bà Mai chơi đến hai ba giờ sáng mới về. Trên đường về hai vợ chồng cứ tự trách - bê tha trụy lạc quá - nhưng mà vui cứ như thuở xa xưa, tinh thần tràn đầy sức sống trong một thân xác về chiều mệt mỏi.

 

Hầu như bà Mai ít ôm bạc của Casino về nhà, huề là bà mừng, còn thắng thì vui như tết. Thiên hạ nói - Kéo máy làm gì có chuyện thắng - Bà Mai chỉ kéo máy 1 Cent. Tiếng là máy 1 Cent, nhưng máy có từ 20 đến 25 Active Lines nên mỗi lần bấm, phải chi tối thiểu hai mươi Cents. Bà Mai chỉ bấm Cycle 20 Cents, lâu lâu chơi bạo lên bốn mươi Cents, không dám chơi ngon bấm Max ( 200 hoặc 250 Cents ). Ông Nguyên chơi bàn Black Jack, Three Cards Poker, Paigow, Texas Hold'em ... thỉnh thoảng thắng thì bù cho bà Mai.

 

Hơn một tháng thua nhiều hơn thắng, ông Nguyên than thở,

- Ít tiền khó đánh lắm, phải có thêm vài trăm nữa, vững bụng mới mạnh tay đánh, mới có cơ hội thắng, nhà cái hay ăn mình vì nó nhiều vốn.

 

Bà Mai đồng ý liền, chính mắt bà thấy người ta kéo Max lúc trúng thắng cả hơn ngàn bạc, mới đáng đứng dậy đi về. Còn bà Mai đánh Min, lúc trúng thường chỉ được hai ba chục, trúng lớn mới được một hai trăm, ngồi riết rồi tiền cũng ra hết.

 

Vợ chồng bà Mai đổi chiến lược đem thêm tiền. Ông Nguyên rút sáu trăm đưa bà Mai hai trăm... nhưng cũng chẳng thắng gì cả ! Hay là chưa đủ vốn? Bà Mai hỏi  

- Một hai ngàn có quan trọng với mình không anh ? 

Ông Nguyên mạnh dạn lắc đầu

- Không, có thêm một ngàn hay hai ngàn ... 

Rồi lên giọng ngân nga... 

- Mình đây... vẫn là mình...

 

Bà Mai còn cẩn thận suy nghĩ thêm - Mấy nhỏ bạn mình đang du lịch ở VN, tụi nó tốn cả chục ngàn mà lại còn mệt cái thân già nữa, tụi nó tốn tiền hơn mình gấp bội lần mà tụi nó có lo đâu ... - Thế là bà Mai chấp thuận để ông Nguyên rút ra ngàn bạc đưa bà ba trăm.

 

Nhưng than ôi tiền cũng không cánh mà bay. Rời sòng bạc hai vợ chồng buồn hiu, nói thì hay lắm, mất cả ngàn bạc ruột đau như cắt. Hai vợ chồng duyệt lại cách hành quân bố trận của mình .... một cách rất thành khẩn, không hề dấu diếm lỗi lầm của mình để tìm hiểu vì đâu nên nỗi tả tơi này. Bà Mai quyết chí

- Thôi bỏ nghề cờ bạc từ đây 

Bà Mai về nhà cắt thẻ cờ bạc chứng tỏ đã hạ quyết tâm tu tỉnh trở lại.

 

Vợ chồng ở nhà được mấy cuối tuần, buồn ơi là buồn, Bà Mai cằn nhằn đổ thừa

- Tại anh cứ bầy đặt đòi đánh bàn mới thua nhiều như vậy. Kéo máy nghe nhạc giải trí thua vài chục bạc là được rồi

- Anh chiều em anh mới chịu đi chớ bộ, anh không thích kéo máy đâu chán thế mồ.

- OK, không chịu kéo máy thì anh đừng đi nữa, anh đi làm em ở nhà đi với bà Quý cũng được.

 

Bà Quý là bà bạn thân lớn tuổi, góa chồng, thường đi Casino với vợ chồng bà Mai, bà Quý cũng chê kéo máy. Sức mấy ông Nguyên chịu cho bà Mai xé lẻ đi du hý với bạn nên phải chịu kéo máy. Ông Nguyên rút ra hai trăm để vợ chồng kéo máy, cũng thua sạch.

 

Thấy ông Nguyên kéo máy một cách thiểu não bà Mai lại không đành lòng. Bà vắt tay lên trán tìm kế sách vẹn toàn. Sau mấy ngày suy nghĩ bà Mai bàn với ông Nguyên

- Anh à, mình không đi đánh bài, sống buồn quá. Em bệnh hoạn chẳng biết sống được bao lâu nữa. Con mình đã đi làm, không cần tiền của mình, mình đâu cần phải lo để dành cho tụi nó ... Em quyết định trở lại nghề cờ bạc cho vui tuổi già. Nhưng mình phải thay đổi sách lược lại, cứ cho là mình bỏ tiền ra để giải trí. 

Ông Nguyên nghe bà Mai nói vậy mặt mừng như bắt được vàng, chuyện gì ông cũng ngược lại bà, chỉ có chuyện cờ bạc là lúc nào cũng Get Along rất phấn khởi 

- Thay đổi thế nào ? 

- Anh rút ra 2000 đồng, em 800 anh 1200, em chịu anh đánh bàn lại. Tụi mình để riêng tiền, không ai đụng của ai, xem ai hết tiền trước. Không đem theo nhiều tiền nữa. Mỗi lần anh chỉ đem hai trăm, em một trăm, thua hết là ngừng . Giờ về cũng phải định, cứ mười giờ là đứng dậy đi về thua thắng cũng mặc

- Nhưng hai ngàn trong bao lâu ?

- Ai biết, cứ thử xem sao, nếu đánh chừng mực có lẽ cũng được lâu 

Ông Nguyên gật đầu OK lia lịa.

 

Bà Mai để ý thấy trước cửa chính của Casino nào cũng có hồ nước sâu rộng lớn có vòi phun nước. Các ông chủ Casino này cũng biết cách xài phong thủy để rút tiền của bá tánh chăng ? Vì vậy trước khi xuống núi trở lại giang hồ, Bà Mai đi vòng quanh nhà xem có gì cần phải sửa chữa cho hợp phong thủy hy vọng móc được tiền của Casino lại. Cái bếp tượng trưng cho sự thịnh vượng ấm áp của căn nhà, mà bếp của bà Mai lại bị cái bồn rửa chén đứng đối diện, vòi nước chảy ra dập tắt hết lửa hồng làm gì còn tiền nong nữa ! Bà Mai phải đi mua một chậu cây nhỏ đặt ở bồn rửa chén để giải trừ, cây sẽ cuốn hết nước không cho nước tạt sang bếp phá ông thần hỏa, làm bà mất tiền.

 

Để cho chắc có Đại Thắng Mùa Xuân mỗi khi đi Casino bà Mai còn chịu khó coi lịch xem ngày đó có kỵ tuổi hai vợ chồng không thì mới chịu xuất quân. Vậy mà vẫn thua nhiều hơn thắng.

 

Có lần lịch ghi ngày Hỏa, bà Mai rất phấn khởi, hôm nay chắc thắng rồi vì mạng của hai vợ chồng là Thổ, Hỏa sinh Thổ là nhất rồi. Nhưng... các ông thầy bói làm lịch sai bét, hai vợ chồng thua te tua.

 

Ông Nguyên cười bà vợ khờ khạo đi tin lịch bói toán. Từ đó bà Mai không thèm mở lịch coi ngày nữa, muốn đi là cứ hiên ngang ra đi với lòng tin vững chắc - Thắng Thua là Cái Số thôi.

 

Sau một thời gian vào nghề, nghề dậy nghề bà Mai đã biết cách đánh cho huề hay thua ít. Đến Casino, sau khi vào Rest Room cho an toàn xa lộ, bà Mai thường đứng canh chừng những máy bà thích, chờ cho những người Đen Bạc Đỏ Tình mặt buồn hiu bỏ đi, bà tà tà đến thế chỗ hy vọng máy đến thời kỳ cho ăn lại.

 

Phần nhiều các máy sau một chu kỳ cho thắng bị vơi tiền đi sẽ Cold cho thua một lúc lấy lại tiền rồi cho thắng lại. Bà Mai thử mười đồng một máy, thấy máy coi bộ vẫn còn đang ở thời kỳ cho thua là bà bỏ đi máy khác.

 

Trước đây ngồi dán mắt vào màn ảnh của máy, bà Mai cứ khần thầm

- Xin cho con thắng để có tiền giúp Thương Phế Binh ở VN 

Đi ăn chơi mà vẫn không quên người nghèo khổ ở quê nhà, mới đúng là người tốt, yêu nước !!!. Vậy mà Chúa Phật chẳng động tâm. Thấy lời cầu nguyện của mình chẳng đem đến kết quả, bà Mai chán không cầu xin nữa.

 

Bà Mai đổi qua Thiền, bà quán chữ Bonus. Khi nhập Thiền bà Mai quên hết tất cả sự đời, vui buồn hỷ nộ ái ố tất cả đều là Không, chỉ còn duy nhất một chữ Bonus. Kết quả lại khả quan mới chết chứ. Sức mạnh của Thiền ghê gớm thật. Sách Thiền dậy - Khi Thiền gặp Phật giết Phật, gặp Ma giết Ma - giết giết thấy ghê quá. Còn bà Mai nhập định Thiền thấy chữ Bonus là mừng húm. Có lần bà Mai được Bonus, trong Bonus lại có Bonus, rồi Triple Bonus, nhạc thắng nhả ra nghe thật đã lỗ tai. Bà Mai đánh có bốn mươi Cents mà máy nhả ra đến hai trăm bốn mươi đồng, niềm vui lên đến cao độ.

 

Khi đã thắng lớn thì phải bỏ đi máy khác, đừng ngồi lại, ngồi lâu một máy là tiền sẽ ra hết lại. Tuy biết vậy nhưng đôi khi tuy thắng mà vẫn cứ ngồi lỳ vì tâm lý tham lam làm cho mình hy vọng máy sẽ cho trúng nữa, cho đến khi thấy tiền đã xuống nhiều thì tâm lý lại biến chuyển - Kệ lỡ rồi, biết đâu lại lên trở lại. Đã thua cho thua luôn sợ gì, nhằm nhò gì - cho đến khi hết tiền thì đành đứng lên mà lòng cứ tiếc hùi hụi - Sao mình ngu thế, biết vậy ăn non cho rồi -. Và chuyện tiếc vẫn cứ lập đi lập lại hoài.

 

HAY không bằng HÊN. Nguyên tắc đánh bài chơi một thời gian, ai cũng rành sáu câu vọng cổ, nhưng không hên phải chịu thua. Đã hên thì đến máy nào trúng máy đó. Số trúng là trúng.

 

Có một hôm bà Mai vào một máy thắng được ba mươi lăm đô, nhớ đến nguyên tắc ăn non bà đứng dậy qua máy đối diện. Bỏ vào máy này hai mươi đồng, bấm vài cái chẳng thấy gì bà Mai cũng nản chí anh hùng, khi còn khoảng mười hai đồng thì tự dưng máy sáng lên sau cái bấm của bà, trên màn ảnh hiện ra - You win the Jackpot - Bấm hai mươi cents mà trúng bốn trăm, đã thật.

 

Bà Mai cứ tiếc rẻ, biết thế mình Bet hai trăm Cents thì còn đã hơn, đúng là số không giầu. Nhưng có nhiều người nói nếu bà Mai Bet nhiều bà không trúng đâu, vì Cycle sẽ ra khác. Cycle hai mươi Cents, khác với Cycle bốn mươi Cents, sáu mươi Cents, một trăm Cents, hai trăm Cents... Đừng tiếc làm gì người ơi. Lại có nhiều người nói Cycle chỉ có một, Bet nhiều ăn nhiều, vậy cứ tiếc đi để hưởng thú đau thương bị hụt, mất tiền. Chẳng biết ai nói đúng. Sau này với kinh nghiệm bà Mai biết các Cycle Bet đều khác nhau.

 

Hai người cùng đi hiếm hoi có chuyện hai người cùng thắng, phần nhiều một người thua một người thắng. Lần bà Mai trúng Jackpot ông Nguyên thua sạch, bà bù cho ông và cằn nhằn

- Em đã nói ăn non đi mà, xui thì anh phải lo chạy bàn như bà Quý chứ.

Ông Nguyên ngượng ngùng 

- Sao dở mặt thế, anh bù cho em bao nhiêu lần thì sao 

- Nhưng anh bù cho em có chút xíu, còn em bù cho anh cả nửa cái Jackpot của em, không Fair.

 

Hai vợ chồng cứ nói qua nói lại, rồi kể cho nhau nghe những chuyện ngộ nghĩnh đã xẩy ra của những người chung quanh mình... rất là hào hứng, thấy đời thật là vui. Chơi chừng mực thua khoảng một trăm bạc tính ra khoảng mười lăm đồng một giờ giải trí cũng OK. Ông Nguyên còn nói 

- Có hy vọng thắng anh mới đi chứ, biết chắc là thua anh ngu gì mà đi. 

Bà Mai nghe cũng có lý.

 

Mỗi tháng, vào ngày chủ nhật cuối tháng Casino thường cho rút xổ số chiếc xe hơi. Cuối tháng tư là chiếc xe Z 28 loại Classic của dân chơi nhà giầu. Ba người, vợ chồng bà Mai và bà Quý, sau khi ăn phở no nê, phấn khởi lên đường hành quân .

Ba người rất tâm đầu ý hợp về đề tài cờ bạc. 

Tuổi già chờ chết ta làm gì để Enjoy cuộc đời ? Bao nhiêu năm lăn lộn với đời, cực khổ nuôi con thành nhân, có cái nhà để ở, có cái xe để đi, ta phải thưởng cho ta niềm vui trong tuổi xế chiều chứ !

 

Đi du lịch ư ? Già rồi đi đâu cũng ngại, thuốc men đem theo lôi thôi lỉnh kỉnh, đời sống Routine hàng ngày xáo trộn, chân đi đã mỏi... Muốn xem phong cảnh thì cứ mua những Video về mà coi. Sáng nay thăm viếng Trung hoa, trưa đã chạy sang Nga sô ngắm cảnh. Tuần này Âu Châu, tuần sau đã Phi Châu. Huế Saigon Hà nội ... ta muốn đi lúc nào cũng được.

 

Nuôi cháu ư ? Lại vất vả nữa hay sao, một đời vì con rồi, đời con mình để nó tự lo được mà.

 

Vẽ tranh viết văn ư ? Họa sĩ, văn sĩ trên thế giới này có thiếu đâu. Vẽ được một bức tranh, viết được một truyện ngắn, gửi đến bạn bè chờ đợi tiếng khen chê để làm gì. Được khen thì lại thắc mắc khen thật hay đãi bôi, dù khen thật thì cũng ngượng ngùng vì tự biết mình không phải là họa sĩ văn sĩ thứ thiệt. Không ai khen lai buồn. Tại sao tuổi đã già lại để tình cảm vui buồn của mình lệ thuộc vào người khác. Vẽ cho mình, viết cho mình ... tự thưởng thức, có mấy ai ngon lành làm được như vậy !!!

 

Tập suối nguồn tuổi trẻ sống mạnh khoẻ, tu dưỡng tinh thần sống ... để Tu Phật... thành Phật đã thành như Phật Thích Ca, ba người là loại phàm phu tục tử, không có khí chất thanh cao làm như vậy được.

 

Đi làm thiện nguyện giúp người, sức khỏe đâu mà giúp, bỏ của thì may ra chứ bỏ công coi bộ cũng là vấn đề lớn đấy.

 

Ba người cứ thế mà cười nói những lý luận cùi hủi trên đây, rất đắc ý là đã tìm ra được chân lý niềm vui cho tuổi già.

 

Bà Quý còn cẩn thận phụ đề Việt ngữ - Giá như hồi trẻ còn phải nuôi con thì không nên đánh bài, không tốt cho con, bây giờ thì khác, ai đạo đức chê cười tụi mình thì cứ nhe răng mà cười, Who Cares? 

 

Trước đây bà Mai cứ tính vợ chồng bà, người nào đi trước thì đã yên bề, người ở lại khăn gói về ở với con. Giờ đây bà Mai đổi ý: 

- Anh ơi, nếu em mà đi sớm trước anh, anh cứ ở nhà mình, đừng về ở với đứa nào cả, cứ đi đánh bài sướng hơn, miễn là đừng thua hết thành Homeless làm phiền con thì chỉ có nhục thôi.

- Còn anh đi trước thì em làm sao ? 

- Em không lái xe xa lộ được, em sẽ bán nhà dọn về ở chung với chị Quý, chị Quý... chết thì em mua nhà gần sòng bài.

Ba người cứ nói chuyện điên khùng rồi cười ơi là cười. Ba người còn hẹn ước kiếp sau sẽ đi tìm nhau để cùng đi đánh bài.

 

Đến Casino, bà Quý lấy mũ đội lên đầu 

- Sao đội mũ vậy ?

- Phòng ngừa lúc về thua, tóc tai dựng ngược lên, có mũ đè nó xuống

Ông Nguyên nghe vậy vội vàng lột mũ cất vào cóp xe ... để mong thắng.

 

Vào đến cửa Casino, ba người chia tay nhau, chúc nhau râu tóc không chổng ngược lên trời, hẹn gặp nhau ở cửa sau khi xong màn rút xổ số.

 

Bà Mai làm những thủ tục như thường lệ, xong kiếm một cái máy mình thích ngồi Thiền. Bỏ hai chục đồng, hên, máy cho lên bốn chục, lời rồi, phải ăn non đứng lên chứ. Nhưng không hiểu sao bà Mai cứ ngồi ỳ, lòng cứ hy vọng máy cho thắng dài dài, cứ nghĩ - lại kiếm máy khác cũng thế thôi. Tiền lời ra hết, còn lại vốn, bà Mai mới đứng lên đi xả hơi. Rồi lại đi rảo kiếm máy khác bỏ vào hai chục, may quá, máy nhả ra ba chục, xem đồng hồ sắp đến giờ rút số rồi, bà Mai đứng lên. Ăn được mười đồng, cứ chiến thắng ít nhiều đều vui.

 

Bà Mai đi ra máy đổi tiền, tiếng loa đang oang oang kêu tên người trúng giải, gọi qua tên người thứ hai cũng không có mặt. Gọi đến tên người thứ ba, cũng đang chờ người lên lãnh. Toàn là tên người Mỹ, bà Mai cũng thờ ơ chẳng bao giờ nghĩ đến việc mình trúng xe cả. Casino chỉ cho năm phút trình diện lãnh xe, không có ai lên họ sẽ gọi tên người kế tiêp trong một danh sách đã có sẵn rút từ Computer một cách Random. Bà Mai buồn tình len lỏi đến chỗ để xe, tính dòm mặt người trúng số. Trên bục cao cạnh chiếc xe, Manager của Casino đang đếm 3,2,1 là Sec cuối cùng cho người thứ ba lên lãnh. Không có ai lên cả.

 

Tiếng loa vang lên... Mai Tran , hai chân bà Mai tự dưng nhẩy lên, hai tay đưa cao khua loạn xà ngầu, miệng la lên 

- Hey, Hey, I am here, I am here ... Mọi người đứng chung quanh cười ồ lên.

Bà Mai chạy tới chỗ người Manager, ông ta đưa tay kéo bà lên bục cao. Thường bà Mai nói tiếng Mỹ ngọng lắm nên rất nhút nhát, vậy mà lúc đó bà chẳng nhát chút nào, mở ví đưa cái bóp trong đó có thẻ lái xe nói một cách rất rõ ràng 

- Nè, thẻ lái xe của tôi này , ông xem có đúng tên tôi không đó, hay là ông đọc sai làm tôi mừng hụt. 

Ông ta liếc mắt 

- Đúng là bà rồi. 

Mọi người vỗ tay chúc mừng bà Mai. Chụp hình loạn xạ. Manager mở cửa xe cho bà Mai ngồi vào để chụp hình. 

Ông Nguyên bấy giờ mới xuất hiện, mặt tươi như hoa. Manager hỏi 

- Ông ta là ai vậy ? 

- Chồng tôi đấy.

Thế là ông Nguyên được kéo lên chụp hình luôn.

 

Sau này ông Nguyên kể lại, nghe loa kêu tên bà Mai, ông bỏ ngang ván bài đang đánh nhưng cũng vẫn còn nhớ chụp mớ tiền Chip của mình, phóng chạy như ma đuổi. Chẳng là lúc nào ông Nguyên cũng nghĩ con vợ mình ngu ngơ không nghe được người ta gọi tên mình, bị lỡ dịp may. Ông Nguyên tính chạy lên mượn Micro gọi tên bà Mai cho rõ ràng. Đúng là bé cái lầm. Đụng đến tiền bạc làm gì có chuyện khù khờ !!!

 

Bao nhiêu người VN bu quanh bà Quý hỏi thăm 

- Cái bà bạn bà chắc tổ sư đánh bài phải không ? 

- Đâu có, không biết đánh bài, chỉ biết bấm máy mà chỉ kéo máy một Cent thôi. 

Bà Quý còn mừng rỡ quá độ gọi điện thoại báo tin lung tung. Khi gọi cho bạn cờ bạc ở tiểu bang khác, bà này còn không tin 

- Dỡn mặt hoài.

Bà Quý phải nói thêm vài lần bà ta mới chịu tin và đưa ra nhận xét

- Hóa ra sòng bài không nói xạo, cho xe thật, và cũng không kỳ thị chủng tộc.

 

Hôm sau vợ chồng bà Mai đi lãnh tiền. Bà Mai hỏi thăm cách thức rút giải thưởng của Casino, cũng giống như cách chơi Lottery. Dù bà Mai chỉ có một vài Entry (cứ chơi hai mươi lăm đồng là được một Entry), so với những người chơi nhiều có nhiều Entry, nhưng nếu bà có số trúng thì cũng sẽ được Computer chạy Random đưa tên bà vào danh sách trúng số. Tất cả là Cái Số của con người. Cả gần năm ngàn người tham dự rút số chứ có ít đâu.

 

Tiếng là chiếc xe trị giá sáu mươi ngàn đô, nhưng với Cash Option và thuế má bà Mai chỉ đem về khoảng hơn hai chục ngàn.

 

Bà Mai để mười ngàn làm vốn hành quân, hy vọng trúng nữa. Còn mười ngàn để dành cho Thương Phế Binh và những người nghèo ở VN. Bà Mai đưa ông Nguyên những hồ sơ của các TPB, ông có dịp nhìn những hình ảnh của những người chiến sĩ, phần nhiều là lính, hạ sĩ quan, đã bị cụt chân, cụt tay, tê liệt vì tổ quốc thân yêu. Nhìn vẻ mặt buồn của ông Nguyên khi nhìn những tấm hình của các TPB, bà Mai hài lòng lắm. Từ nay ông Nguyên sẽ hỗ trợ bà Mai, không còn cằn nhằn bà lo chuyện bao đồng, không còn chọc quê bà kêu bà đến tòa Bạch Ốc xin Job đi cứu trợ Phi Châu nữa.

 

 Vợ chồng con gái út bà Mai từ Dallas về nhà chơi một tuần, Bà Mai dụ khị con bé

 - Mẹ dắt con đi Casino kéo máy, cuối tháng này sẽ có xổ số chiếc xe Truck F-150 King Ranch Edition 4*4, Bố thích lắm. Biết đâu con hên trúng được làm quà cho Bố. Nhưng có điều kiện con đòi Bố trúng xe phải đưa lại cho con tiền trị giá phân nửa chiếc xe, để giúp người nghèo ở VN, con chịu vậy không ? 

Con bé gật đầu ưng chịu. Hai mẹ con hý hửng ra báo tin quyết định của hai mẹ con như vậy, cứ tưởng ông Nguyên sẽ mừng lắm, ai dè ông ngúng nguẩy 

- Không thèm, cho đi một nửa thì đâu còn gì, cho một phần tư thôi.

- Sao tham quá vậy ? Cho đi ít như vậy làm sao Chúa Phật cho trúng ? 

- Không cho trúng thì thôi, sao không tính tiền mình thua ra, đi Casino cũng hao tổn sức khỏe chứ bộ, ngửi khói thuốc là Second Hand hại phổi, đi bác sĩ phải trả tiền Co-pay càng ngày càng nhiều, Deal cái kiểu lỗ vốn, dù với Chúa hay Phật anh cũng chẳng Deal.

 

Cứ thế mà vợ chồng con gái con rể bà Mai tranh luận một cách sôi nổi rồi đi đến kết quả dung hòa - Tiền trúng trừ thuế, còn bao nhiêu chỉ cho một phần ba để bù vào tiền vốn đã bỏ ra đầu tư - Bà Mai nghĩ có còn hơn không nên đành móc tay OK với ông Nguyên. 

Cứ như là chuyện cô bé đội bình sữa trên đầu đi bán sữa mơ mộng chuyện tương lai ... Nhưng cãi qua cãi lại thật vui vẻ hào hứng dù có hơi khùng khùng.

 

Sự đời đã nói có số mà, biết đâu có công mài sắt có ngày... trúng xe nữa, như bạn bè của bà Mai đã cổ võ bà tiếp tục nghề cờ bạc, nhưng bà cũng đủ khôn ngoan biết đừng bao giờ gõ cửa nhà mượn tiền họ. Vì bạn bè mà dính đến tiền bạc là mất cả tình bè bạn.

 

 

Trải qua hơn sáu mươi năm cuộc đời, bao nhiêu biến đổi tang thương, từ Bắc vào Nam năm 54, rồi chạy tuốt qua Mỹ, bà Mai thấy con người sướng hay khổ, thành công hay thất bại, giầu sang hay nghèo khó... đều do số mệnh của con người đã được định bởi Nghiệp của mình từ muôn kiếp trước. Được trúng xe thêm một lần nữa hay là ... Cờ bạc là bác thằng bần, cửa nhà bán hết lê chân ăn mày - cũng là Cái Số của bà Mai thôi.

 

 

TRẦN CẨM TÚ

(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)

 

 

website counter