Sài Gòn ơi,
ngày xưa ấy vẫn còn đây …
(Ngày Xưa Hoàng Thị)
Tiếng nhạc văng vẳng từ chiếc
máy Cassette phòng kế bên đánh thức
tôi dậy …"Sài gòn đẹp lắm
SàiGòn ơi SàiGòn ơi !". Chẳng
biết mấy giờ nữa . Trời đêm nay lạnh
hơn mọi đêm .
Kéo chăn lên phủ kín người .
Tôi đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ . Cửa
kính một màu trắng đục . Tôi
không nhìn thấy gì cả ngoài những
hình ảnh một đời dấu yêu của
Sài Gòn đi về …
Còn hơn nửa tháng Tết mới về
mà Sài Gòn chừng như đã vào
xuân . Các lớp học đều ở tình
trạng vắng học trò ở giờ cuối .
Các vị tướng thiếu quân cũng
đâm ra hờ hững với bài giảng . Rạo
rực cùng với những rạo rực của
đám học trò xôn xao đó Tết về
. Nắng trải vàng ngoài đường phố
. Chiều nay có hai giờ Kinh Tế . Tôi muốn ở
nhà phụ Mẹ làm cho xong mấy lọ kiệu
để Ba ăn Tết , song vẫn tiếc giờ học
của thầy Mẫu .
Tôi đạp xe đến trường . Con đường
Duy Tân cây dài bóng mát đã
là người tình muôn thuở của
dân trường Luật rồi . Con đường dễ
thương chi lạ . Từng đôi , từng
đôi đang chụm đầu vào nhau uống nước dừa
bên đường . Đang lúi cúi khóa
xe , nghe tiếng ai gọi . Tôi giật mình ngước
lên . Thì ra là con nhỏ Dung
- Gì đó nhỏ
- Mau lên . Anh Nghiệm đang đợi mầy ở
Thư Viện
Tôi bàng hoàng khẽ hỏi:
- Ủa ! Sao Nghiệm về giờ nầy
Dung nắm tay tôi . Liến thoắng giục
- Nhanh lên công chúa ơi . Người
hùng chờ mầy dài cổ sắp khóc rồi
. Nhờ tao dỗ nãy giờ đó
Tôi cùng Dung bước vào thư viện
. Thư viện của những ngày sắp Tết buồn
thiu . Học trò đã lãng quên sách vở
hết rồi . Nghiệm đón tôi vẫn với
nụ cười dễ thương muôn đời của
chàng
- Anh mới về .Ghé nhà Mẹ bảo Vy
đã đến trường . Anh đi ngay . Sao Vy
đến muộn vậy ?
Tôi vẫn
chưa hết bàng hoàng , vân vê
tà áo
- Xe Vy hư máy dọc đường
đó anh
- Anh Nghiệm đừng tin . Nhỏ Vy đụng mấy
cây si dọc đường nên đến trễ
đó .
Nghiệm cười thật tươi và bảo
Dung:
- Dung chỉ anh đi , anh đốn hết cho
mà coi
Tiếng chuông reo vang
,Vy hốt hoảng bảo Dung :
- Chết ! Tới giờ học rồi Dung ơi
Dung nheo mắt chọc
ghẹo
- Đi với Dung vào lớp hay đi với anh
Nghiệm nè hở nhỏ ?
Nghiệm cười hiền hòa
- Cho anh bắt cóc Vy chiều nay đi nghe Dung . Tết
anh lì xì Dung thiệt nhiều
Vy nhẹ nhàng khẽ nói:
- Dung vào học nha . Nhớ ghi bài cho kỹ
cho Vy mượn . Vy cũng tiếc giờ học lắm
, nhưng Dung thương
Vy nha . Lâu lâu anh Nghiệm mới về một lần
mà ..
Trong câu nói của bạn dường như như
có tiếng khóc . Dung nghe ngậm ngùi thương Vy làm sao . Những mối
tình trong thời chiến là thế ấy . Gặp
được nhau là mừng . Là hạnh
phúc .Còn ngày mai ? Chẳng ai dám nghĩ
"Cổ lai chinh chiến
kỷ nhân hồi" mà . Dung thấy buồn buồn
chào Vy và Nghiêm .
- Vy yên tâm đi chơi với anh Nghiệm
vui nha . Ghé Viễn Đông ăn dùm Dung hai cuốn
bò bía với
Bóng Dung khuất sau hai hàng cây trong
sân trường . Thư viện chỉ còn Vy
và Nghiệm .Vy chớp mắt nhìn Nghiệm nhỏ
nhẹ hỏi :
- Sao thơ cho Vy anh bảo 28 Tết anh mới về
cơ ?
Vy nghe một thoáng buồn nào đó
trong câu trả lời của Nghiệm
- Tình hình sôi động . Có
công văn khẩn trực Tết 100%. Do đó anh
phải về sớm ăn Tết trước với Vy
.Tết anh không về được bé ạ !
Sao hôm nay còn học nữa Vy. Mọi năm giờ
nầy đã nghỉ rồi mà ?
- Ông thầy Vy bảo dạy rút cho hết
chương trình . Có thể năm nay thi sớm
đó anh
- Thì ra thế…
Vy đứng lên nắm hai tay Nghiệm .
Nàng nghiêng đầu nũng nịu :
- Cho Vy nhìn lại anh cái đã
Nghiệm làm bộ
đứng nghiêm . Hất cầm lớn tiếng:
- Đây kẻ đã về xin trình diện
Hoàng hậu
Vy cười . Nghiệm vẫn là một
hình ảnh thật đẹp . Đẹp hơn bất
cứ người đàn ông nào trên
cõi đời nầy
- Xong chưa ? Sao Vy ? Thế nào ?
- Anh đẹp nhất thế giới
- Anh nhường cho Vy đó
Chúng tôi cười vang . Vy ôm cập
lên và bảo :- Bây giờ mình về
nhà nghe anh
- Chưa được . Anh đã thăm
người yêu của anh rồi . Bây giờ Vy phải
cho anh đi thăm người tình của anh nữa
chớ .
Vy nhìn Nghiệm ngơ ngác . Nghiệm
choàng tay qua người Vy khẽ bảo :
- Vy là người yêu . Sài Gòn
là người tình . Bỏ xe Vy ở trường
đi . Lên xe với anh đi thăm một vòng
Sài Gòn nha Vy
Vy sung sướng gật đầu . Gío chiều
lồng lộng thổi . Tôi nép người
bên lưng chàng thật thương yêu . Tiếng
chàng văng vẳng :
- Anh về Vy mừng không Vy ?
Vy nũng nịu :
- Gặp lại anh vẫn là một hạnh
phúc lớn nhất trong đời Vy
Chúng tôi đi ra Nguyễn Huệ .Sài
Gòn rực rỡ khi Xuân về . Tiệm hoa vải
Bạch Tuyết muôn màu muôn sắc . Chiều
nay hạnh phúc thật bất ngờ đến với
tôi . Chàng đã về . Và bên chàng
tôi không còn mơ ước nào hơn nữa
- Vy đói bụng không Vy
- Vy muốn đến
Pagode uống cà phê với anh
Pagode đã là nơi chốn kỷ niệm
của tôi và chàng . Pagode của những chiều
mưa . Pagode của những chiều nhạt nắng .
Tôi bên chàng thì thầm nói chuyện
tình yêu. Quán chiều nay thật vắng . Chỉ
có vài bàn có khách . Hình như họ
cũng là người yêu của nhau như
tôi và chàng . Chúng tôi vẫn ngồi ở
chiếc bàn mọi lần
- Anh uống phin đen . Vy thêm sữa nghe
- Dạ
Hai cà phê phin được mang ra . Từng
giọt cà phê nhỏ xuống . Tôi thật
yêu những buổi chiều mưa ngồi với
chàng nơi đây . Ngồi bên chàng
nhìn ngoài trời mưa giọt vắn giọt
dài . Nghe tiếng cà phê nhỏ giọt
tôi thấy ấm áp lạ thường . Chiều
nay trời không mưa . Nắng vẫn vàng
ngoài lòng đại lộ
- Vy nghĩ gì đó Vy ?
- Vy nghĩ anh có quà gì cho Vy
- Đâu Vy đoán thử coi
- Anh ép hoa rừng về tặng Vy phải
không ?. Vy khẽ hát nho nhỏ “Nếu em
không là người yêu của lính . Ai
mang cánh hoa rừng về tặng em”.
Đúng không anh ?
Nghiệm cười trêu Vy
- Trật rồi bé ơi
Chàng đưa tay vào túi áo lấy
ra một chiếc hộp nhỏ trao tôi
- Quà của Vy nè . Vy mở đi
Tôi tần ngần giở nắp hộp . Tự
nhiên nghe xao xuyến lạ thường .Chiếc nhẫn
đính hôn lấp lánh trên nền vải
gấm đỏ
- Đưa tay đây anh đeo cho Vy
Tay
tôi run run trong tay chàng .Chiếc nhẫn đã
lồng vào ngón tay tôi tự bao giờ.
Chàng thì thầm :
- Vy có sung sướng không Vy ?
Nước mắt tôi đong đầy bên
khóe .Tôi vẫn thường khóc khi sung sướng
. Tôi không biết làm gì hơn nữa
trong lúc nầy . Chàng kéo ghế sát
tôi hơn .Vòng tay qua bờ vai người yêu
. Tiếng chàng êm êm
- Qua Tết ba má anh sẽ qua nhà thưa chuyện
với Ba Mẹ hỏi Vy cho anh . Mà sao anh sợ Mẹ
quá hà Vy
Vy ngước mắt nhìn Nghiêm vời vợi
yêu thương
-Mẹ cũng thương anh . Nhưng Mẹ
thương Vy hơn . Mẹ sợ Vy khổ một đời
nếu Anh có mệnh hệ nào .. Ba cũng ở
quân đội . Mẹ khổ vì những lo lắng
đêm ngày cho Ba . Vì vậy Mẹ chần chờ
. Mẹ không muốn Vy làm vợ anh sớm . Mẹ
cứ bảo “Vy còn nhỏ . Đợi thanh
bình Mẹ cho Nghiệm cưới Vy”
Nghiệm âu yếm vuốt tóc Vy :
- Số anh cao lắm .Vy đừng lo .Nhưng
dù sao anh cũng ráng xin Mẹ cho anh hỏi Vy . Bao
giờ Mẹ cho cưới là quyền của Mẹ
.Anh chờ Vy suốt đời anh mà
Nhà năm nay ăn Tết buồn hiu . Nghiệm
đã về đơn vị sáng 22 Tết . Ba cũng
chẳng về được .Mấy ngày Tết vội
vã qua đi .Mùng 4 Tết Ba mới ở đơn vị
về . Ba không được vui như những lần
về phép thăm nhà . Ba hỏi thăm Nghiệm
. Tôi tíu tít kể chuyện chàng về
ăn Tết sớm với Bé Vy . Trong buổi cơm
chiều bỗng Mẹ bảo Ba
- Ba má Nghiêm nhờ người đến xin hỏi bé
Vy . Ba Vy nghĩ sao?
Tôi giật mình lo sợ .Tôi sợ ba chối
từ . Tôi sợ phải xa Nghiêm .Vì đời
sống của tôi bây giờ là của
chàng mất rôi . Ba xoa đầu tôi khẽ bảo:
- Làm vợ lính bé Vy sợ khổ
không con .
Tôi gục đầu vào lòng Ba nước
mắt ràn rụa
- Ba Mẹ thương con . Thương Nghiệm nữa
nha …
Thế mà mau quá . Chỉ còn dăm
ngày nữa là đến ngày lễ hỏi của Vy và chàng . Tôi
lăng xăng với trăm thứ việc . Chiếc
áo dài đã lấy về từ chiều
hôm qua . Hàng áo gấm vàng Nghiệm
đã chọn cho tôi trước ngày
chàng trở về đơn vị . Nghiệm vẫn thích bé Vy mặc
màu vàng .Chàng thương màu vàng từ
ngày hôm ấy .Chàng cứ bảo “
màu vàng chỉ để cho một mình Vy mặc
mà thôi” . Tôi còn nhớ hôm
đó đang đứng trước sân trường
chờ nhỏ Dung đi về
bỗng có tiếng người hỏi:
- Cô bé ơi hôm nay có còn ghi
danh nữa không?
Tôi ngước mắt nhìn lên .
Chàng trai nầy lạ . Chẳng phải bạn
cùng lớp với Vy mà . Vy đáp nhẹ
- Dạ ông ghi danh năm thứ mấy hở ?
-Năm cùng năm cô bé đang học
đó
Tôi cười:
- Ông xạo ghê , biết Vy học năm thứ
mấy mà nói
Chàng thật tự nhiên :
- Vy học năm thứ mấy nói đi .
Mà đừng gọi ông nữa . Nghe già lắm
. Bộ Vy thấy tôi già lắm hở Vy ?
Vy luống cuống:
- Vy đâu biết gì . Vy đâu có
quen ông lần nào đâu . Vy biết gọi là
gì ?
Chàng thân mật
hơn . Giới thiệu ngay
-Tôi là Nghiệm
- Hoàng xuân Nghiệm - nghề nghiệp :lính .
Hôm nay về phép đến thăm trường cũ
ngày xưa . Xong rồi đó cô bé .
Bây giờ đến phiên Vy nè
Vy thấy tự
nhiên hơn :
- A! Vậy thì
ngày xưa anh Nghiệm học ở đây hả
? Vui ghê . Vy học năm thứ nhứt .Tên Vy
là Nguyễn Vy Lan song bạn bè và gia
đình vẫn gọi là Vy . Mà anh Nghiệm
đi ghi danh thiệt hôn ?
Nghiệm cười:
- Anh đi thăm Vy
đó
…. Thế là
chúng tôi quen nhau từ hôm ấy và
tình yêu kéo dài gần 4 năm nay .
Nhà thực bận rộn. với ngày lễ hỏi
sắp đến của
Vy . Mẹ thì không hài lòng lắm trong cuộc
hôn nhân nầy . Tôi nghe Mẹ bảo nhỏ với
các cô: Chiều Vy . Chớ tình hình lộn
xộn quá . Đời quân ngũ biết ra sao .
Có gì nó khổ một đời .Nhưng
tôi vững tâm với lời chàng nói
hôm nào “ Số anh cao lắm mà Vy”.
Tôi yên lòng và tôi nghĩ chúng tôi sẽ ở
bên nhau đến suốt cuộc đời !
Chiều nay Nghiệm vẫn
chưa về . Mai là lễ hỏi rồi . Tôi
đã lấy bộ đồ Veste về cho chàng
như lời chàng dặn .Nhà Nghiệm cũng sốt
ruột . Ai cũng trông ngóng chờ đợi
chàng về . Tôi buồn rầu ai cũng thấy
. Má Nghiệm đến bên tôi dỗ
dành :
- Chắc trễ xe . Vy
đừng lo. . Tối Nghiệm sẽ về mà
Tự nhiên tôi òa
lên khóc
- Nhỡ Nghiệm
không về sao Bác
- Không ! Tối Nghiệm
sẽ về
Đêm càng khuya .
Hơn 12 giờ tôi cùng chưa về nhà
.Tôi đợi chàng từng giờ từng
phút .Tôi thầm gọi chàng trong đêm
"Nghiệm ơi ! Nghiệm ơi ! Về với Vy
đi"
Chợt có tiếng
gõ cửa thật nhẹ . Tôi cuống lên
"Nghiệm về . Nghiệm về". Tôi vội
nép vào góc tủ . Tôi muốn gây cho Nghiệm một sự
bất ngờ . Bỗng tôi nghe tiếng òa
khóc lên của Má Nghiệm . Tôi ló
đầu ra . Mắt tôi nhòa đi . Tôi chỉ
nghe tiếng khóc thét của mình và ngất
đi ….
…Tôi nghe tiếng
Mẹ khóc và bảo
- Bé Vy tỉnh rồi
anh
Tôi đưa mắt
nhìn chung quanh .Nhà cửa rộn rịp quá .
Hôm nay là lễ hỏi của Vy mà . Đầu
óc tôi vẫn còn mê man :
- Nghiệm về chưa
Mẹ
Mẹ ôm tôi
khóc nhiều hơn và không trả lời
- Mẹ thương con
quá Vy ơi
Tôi nắm tay Mẹ
lắc mạnh
- Cho con biết Nghiệm
về chưa Mẹ
Tiếng Mẹ đứt
quãng , xót xa :
- Nghiệm về rồi
con
Tôi bật ngồi dậy
- Nghiệm về sao
không thăm con . Cho con gặp Nghiệm đi
Mẹ tôi dìu
tôi đứng lên .Bên kia là Mẹ Nghiệm
. Tôi đi ra phòng khách . Không khí
yên lặng bao trùm căn phòng . Chàng
đâu ? Nghiệm đâu ? Mẹ chỉ cho con
đi . Ba chỉ cho con đi . Bác ơi chỉ cho con
đi . Không ai biết Nghiệm ở đâu để
chỉ cho Vy bây giờ . Chàng đã đi thật
xa rồi . Tôi gục
dầu trên nắp quan tài phủ lá quốc kỳ
đã lịm kín hình hài người
tôi yêu dấu và tôi lại ngất đi
…
Chiều nào ở
trường ra tôi cũng vào nghĩa trang thăm
chàng . Con đường Mạc đỉnh Chi
muôn đời sầu muộn . Tôi mang cặp
sách đi thăm người yêu . Tôi thì thầm kể
chuyên với anh trong
khói nhang lãng đãng bay bay theo gió chiều hiu hắt trong khung cảnh buồn
bã , ảm đạm của Nghĩa trang. Ly caphê đây . Anh uống
với em đi . Em mua
cho anh từ Pagode đó . Uống đi anh . Thuốc nè, em
đã đốt cho anh rồi đó . Thuốc
Salem của anh đó . Anh hút đi rồì
nghe em kể chuyện chúng mình nha anh . Tôi cứ
say sưa , thỏ thẻ với chàng cho đến khi đêm xuống
tôi mới giã từ
chàng ra về . Mẹ tôi vỗ về khuyên
lơn nhưng giờ nầy đời sống tôi
không còn gì nữa
.Chẳng ai khuyên nhủ được tôi .
Bạn bè nhìn tôi lắc đầu
thương xót . Ba buồn rầu thương cho con
gái chịu nhiều đau đớn xót xa …
Tháng tư tình
hình rất sôi động . Đêm đêm
nghe tiếng hỏa châu từ xa vọng về tôi
nhớ chàng sao là nhớ . Chàng đã nằm
xuống . Nợ nước đã đền . Cho
tròn phận sự của kẻ nam nhi . Cho khăn
sô quấn lên đầu tôi một đời
góa phụ . Rồi
Đà Nẵng mất . Ban Mê Thuộc mất .
Dân quân trên đường di tản . Ba cho người đưa
tin về dặn Mẹ thu xếp đồ đạc cho
gọn . Tôi cũng chẳng hiểu thế nào . Đầu
óc tôi lúc nầy chẳng còn là của
tôi nữa …
Dân Sài gòn
đã nhốn nháo hẳn lên . Xuân Lộc
ngút trời khói lửa . Việt Cộng
đã về đến Biên Hòa . Quốc Lộ
4 đã bị cắt đứt . Sài Gòn
có thể đổ máu . Tôi nghe người
ta bàn tán . Mẹ tôi như điên chẳng
biết đưa chị em tôi đi đâu ..
Tôi , chàng và tất cả những đứa
con VN đều là nạn nhân của chiến cuộc
. Tôi thu xếp thư từ của Nghiệm . Chiếc
ảnh bán thân của chàng cùng những
kỷ niệm dấu tích một đời yêu
nhau của hai đứa cho vào một cái
túi nhỏ . Mẹ bảo thu xếp quần áo
.Tôi chẳng cần gì cả . Đời tôi
chỉ còn bao nhiêu đó thôi . Tôi
không vơi nhớ chàng và trong giây
phút đất nước ngả nghiêng, tôi
nhớ chàng hơn bao giờ hết
Sài Gòn
đêm nay trong kinh hoàng . Lịnh giới nghiêm
đã được ban hành .Tổng Thống Thiệu
đã ra đi đêm qua và một số
tướng lãnh khác đã lên phi cơ hết
rồi . Các vị lãnh đạo sinh mệnh
dân tộc đã
buông tay , để lại nhục nhằn cho
đám dân đen .
Phi trường Tân
Sơn Nhất bị pháo kích dữ dội . Cộng Sản đã về
tới Hàng Xanh . Có tiếng hỏa tiễn rớt
vào thành phố . Mẹ bảo tất cả xuống
hầm núp .. Mẹ cứ mếu máo bảo
“ Chẳng biết ba có làm sao
không”. Nửa
đêm nghe tiếng đập cửa thật lớn .
Tôi rón rén bước ra . Tôi nghe tiếng
hốt hoảng của Ba
- Mở cửa mau
lên Mẹ Vy
Tôi nhanh tay mở chốt
. Ba lách người vào thật nhanh . Mẹ
và chị em tôi vây quanh Ba . Tôi nghe tiếng
Ba thật nhỏ
- Mẹ Vy và
các con nhanh lên . Mỗi người mặc hai bộ
đồ . Mang theo những giấy tờ cần thiết
của gia đình . Bỏ lại tất cả . Ra xe
ngay
Tôi khóc trong tiếng
nấc
- Đi đâu
bây giờ hở Ba
- Ít ra Ba phải ẩn trong giai đoạn nầy .Bỏ
nước ra đi trong lúc nầy là cái nhục
lớn của những người cầm súng như
Ba .Song Quân đội giờ nầy đã tan
rã hết rồi .Chẳng còn ai để chỉ
huy nữa . Các tướng lãnh đã bỏ
anh em mà đi hết rồi . Đã bỏ đi
hết rồi con ơi !
Ba gục đầu
trên thành ghế . Tôi khóc to hơn . Ba
đứng lên giục
- Nín đi Vy . Mau
lên . Có chuyến bay đêm nay và Ba
đã dành được chỗ cho gia
đình . Ba đưa tay kéo lá Quốc Kỳ
trên tường xuống . Ba xếp lại cho vào
chiếc cặp nhỏ .Tôi thấy những giọt
nước mắt chảy dài trên đôi
gò má sạm nắng
của người chiến sĩ già đã nửa
đời trong quân ngũ
Tôi nhìn căn nhà
lần cuối .Nước mắt ràn rụa .
Đường phố Sài Gòn vắng tanh ,
ghê rợn . Xe chạy thật nhanh trong đêm .
Tôi mở mắt thật to như muốn thu hết những
gì còn lại của SàiGòn đêm
nay vào tâm hồn . Tiếng đại bác nổ ròn .
Có tiếng người la , khóc … Thành phố
diễm lệ ngày nào giờ kinh hoàng thế
đó . Tôi mong xe chạy qua nghĩa trang Mạc
đỉnh Chi để tôi vẫy tay chào
chàng lần cuối . Song xe chạy hướng
khác . Nhắm phi trường Tân Sơn Nhất .
Phi trường hỗn
độn .Người ta chen lấn nhau để lên
phi cơ . Ba dặn chị em tôi ôm nhau kẻo lạc . Mẹ nước mắt
đầm đìa .Tôi không còn nước
mắt để khóc nữa . Đau đớn đến
tận cùng cuộc đời rồi , tôi
đã mất tất cả . Ước mơ của
đời con gái . Niềm tin tuổi trẻ cùng
lúc chắp cánh bay cao . Chỉ còn lại trong tôi một
tâm hồn đổ nát, hoang tàn
Ba giục đẩy chị
em tôi lên phi cơ . Tiếng động cơ nổ
đều cùng tiếng đại bác hỏa tiễn
ầm vang phi trường . Phi cơ đã cất
cánh . Nghiêng mình nhìn qua khung cửa
tôi nhìn Sài Gòn lần cuối cùng .
Thành phố nhỏ dần ,nhỏ dần cho đến
lúc tôi không còn thấy gì nữa .
Tôi gục đầu vào lòng Mẹ nức nở
.
Tiếng đồng hồ
thong thả ngân
lên trong đêm đưa tôi trở về thực
tại . Đã 12 giờ . Giao thừa rồi
đó anh . Giao thừa
của em nơi xứ người bao nhiêu năm nay vẫn
là những trống vắng mông mênh không
bến bờ .Thời gian vẫn chưa làm em
nguôi ngoai niềm thương nhớ xa xưa . Dù chúng mình
chưa một lần ân ái , Nhưng chiếc nhẫn
đính hôn anh trao
em một chiều nào nơi Pagode năm xưa vẫn
còn đó . Như một định mệnh .
Như một khẳng định . Em đã là của
anh trọn đời trọn kiếp .
Đã 32 năm
trôi qua . Em vẫn chưa một lần về thăm
chốn cũ . Con đường dẫn về
khuôn viên Đại
học những chiều mưa bay . Bến tàu chiều lộng
gió . Kỷ niệm ngày xưa của chúng
mình vẫn đong đầy trong hồn em . Từ
ánh mắt , môi cười . Như anh vẫn
còn đây . Thế mà chúng mình
đã muôn đời vĩnh viễn cách chia . Về với em
đêm nay đi anh . Hát cho em nghe bản tình ca thật
buồn của chiều cuối năm xưa “
Ngày em thắp sao trời . Chờ trăng gió
lên khơi . Mà mưa bão tơi bời . Một
ngày mưa bão không rời . Trên vai
đôi thanh xuân . Ướp hương nồng
trên gối đắm say . Ánh sao trời theo
gió rụng rơi đầy . Cùng rót bao
nhiêu ngày hoang .Cùng đếm bao nhiêu mộng
tàn . Ru người yêu dấu trong vòng trời
đêm . Vừa hoa nở tươi môi . Tình
nhân đã xa rồi . Đời ngăn cách
nhau hoài .Yêu nhau trong lo âu .Biết bao lần
tha thiết nhớ mong .Lá hoa rừng mau xóa
đường quay về …”. Bài hát
không hợp với khung cảnh ngày Tết
chút nào song em yêu vô cùng . Bài
hát như đã vận vào đời em ,
đời anh và bây giờ chúng mình
nghìn trùng mãi mãi cách xa . Đêm
nay trong giờ phút thiêng liêng của
đêm trừ tịch hình ảnh anh là một
vuốt ve đầm ấm hơn bao giờ hết . Vy
nghe như tiếng chàng văng vẳng đâu
đây: "Anh về ăn Tết với Vy nè Vy
ơi !"
Ngoài trời tuyết
vẫn rơi ….
Winnipeg cuối
năm 2007
(Kính dâng hương hồn anh Ngô Trọng
Nhơn . Riêng tặng chị Thế Mỹ và những
ai đã một lần là người yêu của
lính)
Ngày Xưa Hoàng
Thị